Có lẽ phải tạm biệt em - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ được đưa bằng xe hơi đến sân bay nhưng Jessica không hề nhớ đã rời khỏi nhà nghỉ. Chiếc hôn của Yuri đã khiến nàng mê mẩn.

Mấy tiếng đồng hồ của buổi chiều kéo dài lê thê như không bao giờ dứt. Họ được cung cấp 1 bữa ăn nữa. Jessica đặt 1 dĩa rau trộn lớn. Nàng thêm rau tươi ướp lạnh thật giòn, nhưng rồi chỉ có thể ăn 1 nửa.
Nàng không thấy ngon miệng 1 phần do bữa điểm tâm nàng vừa mới ăn vài giờ trước nhưng phần lớn do nỗi lo lắng của nàng về cuộc thẩm vấn mà nàng và Yuri đã trải qua bất chấp cái chết của Quinn và Reuben Gawrylow.

1 phóng viên toà án đã được phép tham gia để ghi lại lời nói của Yuri. Cô kể lại họ đã gặp kẻ ẩn dật như thế nào, đã được họ cho tá túc, hứa hẹn giải cứu, nhưng rồi lại bị tấn công.
- Tính mạng của chúng tôi lâm nguy - cô nói - tôi không còn cách lựa chọn nào khác. Đó chỉ là tự vệ.

Jessica đo lường phản ứng của cảnh sát và thấy họ không tin. Họ thì thầm với nhau và cứ liếc mắt nghi ngờ về phía Yuri. Họ bắt đầu hỏi cô về công việc ở Việt Nam và hiểu ra rằng cô là 1 cựu tù nhân chiến tranh. Họ yêu cầu cô tường thuật tỉ mỉ các sự kiện dẫn tới cuộc tẩu thoát của cô khỏi trại giam. Cô từ chối, bảo rằng chuyện đó không có gì liên quan đến vấn đề này.

- Nhưng cô đã bắt buộc phải... phải...
- Giết? - Yuri thẳng thắn hỏi - vâng. Tôi đã giết nhiều người trên đường tẩu thoát khỏi nơi đó. Và tôi cần phải làm lại việc đó.

Những vẻ mặt mang nhiều ý nghĩa nhìn nhau. 1 người nào đó ho lên với vẻ không được thoải mái.

-Ông đang bỏ sót 1 điểm tối quan trọng - Jessica đột ngột lên tiếng.
Mọi con mắt trong phòng đều quay về phía nàng
- Jessica, đừng - cô vừa nói vừa nhìn sâu vào mắt nàng với vẻ ngầm yêu cầu nàng hãy thận trọng - em không cần phải...
Nàng âu yếm nhìn lại:
-Có chứ. Em cần phải nói rõ. Yul đang định bỏ em ra ngoài chuyện này. Em rất hiểu. Nhưng em không thể để cho họ nghĩ Yul đã giết 2 người đó mà không có động lực vững chắc.

Nàng quay mặt về phía đám người đang lắng nghe nàng và nói tiếp:
-Bọn họ, 2 cha con Gawrylow đã định giết Yuri và... và giữ tôi lại.
Vẻ hoang mang hiện ra trên các bộ mặt đang vây quanh chiếc bàn nàng ngồi.

-Cô làm sao biết được điều đó, cô Jung?
-Cô ấy chỉ biết, thế thôi. Các ông có thể nghi ngờ tôi nói dối, nhưng các ông không có lý do gì để nghĩ cô ấy như vậy.

Jessica liền đặt 1 bàn tay lên cánh tay Yuri để ngăn cô lại trong lúc nàng tiếp tục giải thích:
-Ông già tên là Quinn đã tấn công tôi.

Bằng ngôn ngữ rõ ràng nàng kể cho họ nghe những gì ông già Quinn đã dở trò với nàng trong lều vào buổi sáng hôm ấy.
-Chân tôi lúc đó lại bị thương nặng. Tôi thực sự bất lực. Yuri đã trở về kịp thời để ngăn chặn vụ cưỡng hiếp. Gawrylow với tay lấy 1 khẩu súng. Nếu không hành động đúng như cô ấy đã làm thì chắc chắn cô ấy đã bị giết chết thay vì Gawrylow.

Nàng trao đổi ánh mắt thông cảm thật lâu với Yuri. Nàng chưa bao giờ chủ tâm kích động 2 cha con Gawrylow. Cô đã hiểu như thế từ lúc đầu. Cô đã thầm lặng yêu cầu nàng hãy tha thứ về việc cô đã sỉ nhục nàng, và nàng cũng đã thầm lặng yêu cầu cô hãy tha thứ về việc nàng đã sợ hãi cô.

1 bàn tay của Yuri mở rộng ra trên đỉnh đầu nàng và kéo đầu nàng vào ngực mình. 2 cánh tay của cô choàng quanh người nàng. Bất chấp mọi người khác trong phòng, họ cứ vừa ôm chặt lấy nhau và khẻ lắc qua lại.
Nửa giờ sau, Yuri đã được giải tỏa mọi trách nhiệm pháp lý về cái chết của 2 cha con Gawrylow. Bây giờ việc họ phải đương đầu là gặp gia đình của các nạn nhân. Nhóm người sầu thảm khóc sướt mướt được dẫn vào trong văn phòng.

Trong gần 1 tiếng đồng hồ Jessica và Yuri nói chuyện với họ và cung cấp thông tin họ cần. Những người bị mất thân nhân cảm thấy được an ủi phần nào khi biết người họ thương yêu đã chết ngay tức khắc và không kịp đau đớn. Họ vừa khóc vừa cảm ơn 2 người còn sống vì đã cho họ biết về tai nạn máy bay.

Cuộc gặp gỡ với giới truyền thông đại chúng là 1 vấn đề khác hẳn. Khi Jessica và Yuri được hộ tống vào trong gian phòng rộng lớn được chuẩn bị cho cuộc họp báo, họ được 1 đám đông không ngớt lời chúc mừng. 1 màn khói thuốc lá mù mịt khắp trần.
Ngồi phía sau 1 cái bàn có nhiều micro, họ trả lời 1 loạt câu hỏi 1 cách hết sức tỉ mỉ nhưng ngắn gọn. 1 số câu hỏi rất ngớ ngẩn, 1 số rất thông minh, và 1 số riêng tư 1 cách nhức nhối. Khi 1 phóng viên lóng ngóng hỏi cảm nghĩ trong lúc ở chung phòng với 1 người hoàn toàn xa lạ, Yuri quay về phía 1 người trông số các nhà chức trách và nói:
-Thế là đủ, hãy đưa Jessica ra khỏi đây.

Viên công chức không chuyển động đủ nhanh để làm vừa lòng cô. Tự nhận trách nhiệm dẫn Jessica ra khỏi chốn hội hè này, cô luồn cánh tay vào dưới cánh tay nàng và đỡ nàng đứng lên khỏi ghế. Trong lúc họ đi tới lối ra, 1 người đàn ông chợt xông lên và chìa 1 tấm danh thiếp vào mặt Yuri, tấm danh thiếp đó cho biết anh ta là 1 phóng viên cho 1 tạp chí tin tức. Anh ta đề nghị họ 1 số tiền kếch sù để được độc quyền đăng tải câu chuyện của họ.
-Nếu số tiền này vẫn không đủ - anh ta vội vàng nói cà lăm khi Yuri liếc anh ta với vẻ ác ý lạnh lùng - chúng tôi sẽ tặng thêm. Tôi không nghĩ 2 vị đã chụp hình, phải không?

Thốt lên 1 tiếng gầm gừ hung dữ, Yuri xô gã phóng viên qua 1 bên và nói cho anh ta biết mình có thể làm gì cho tờ tạp chí của anh ta, bằng cách sử dụng những từ như trong 1 kịch bản không thể nào hiểu lầm được.
Lúc họ đã lên chiếc phản lực đi Los Angeles, Jessica kiệt sức đến nỗi nàng chỉ bước được vài 3 bước. Cái chân phải của nàng đang đau. Yuri phải bế nàng lên máy bay. Cô cài đai an toàn cho nàng ở chiếc ghế hạng nhất của nàng bên cạnh cửa sổ và ngồi vào ghế sát lối đi bên cạnh nàng. Cô yêu cầu tiếp đãi viên chuyến bay mang đến ngay 1 ly rượu mạnh.
-Yul không uống hay sao? - Jessica hỏi sau khi hớp mấy ngụm cho tỉnh người lại.
Cô lắc đầu
-Tôi đã thề không uống rượu trong 1 thời gian.
Góc miệng cô nhếch lên thành 1 nụ cười nhỏ.
-Cô đẹp hơn tôi tưởng đấy, cô Kwon - nàng vừa dịu dàng nhận xét vừa ngước lên nhìn cô chăm chú tựa hồ mới gặp lần đầu tiên.

Cô lấy ly rượu ra khỏi mấy ngón tay bạc nhược của nàng.
-Em đã say rồi à?
-Không, em nói thật mà.
Nàng nhấc bàn tay lên và vuốt mái tóc cô. Nó trượt qua kẽ tay nàng như những sợi tơ.

-Tôi vui mừng vì em nghĩ như thế.
-Ăn tối, thưa hai vị.
Họ ngạc nhiên nhận thấy chiếc phi cơ đã cất cánh. Họ đã quá bận bịu với nhau cho nên đã không để ý đến việc đó. Như thế cũng tốt thôi. Chuyến đi bằng trực thăng đã quá vất vả đối với nàng bởi vì nàng chưa có dịp đi bằng phương tiện này. Nhưng trong lúc ngày cứ dài dằng dặc, ý nghĩ bay đến Los Angeles khiến cho lòng dạ Jessica tràn đầy lo sợ. Phải mất 1 thời gian, chắc chắn là như vậy nàng mới hoàn toàn thoải mái trong lúc bay trên không.
-Em ăn không? - Yuri hỏi.
Nàng lắc đầu. Cô liền nói với tiếp đãi viên:
-Khỏi, xin cám ơn. Hôm nay chúng tôi đã ăn quá nhiều.
-Xin hãy gọi tôi nếu quý vị cần gì - cô gái nói 1 cách duyên dáng trước khi bước dọc theo lối đi.

Họ là hành khách duy nhất trong buồng hạng nhất. Khi cô tiếp viên đi khỏi, họ được bỏ lại 1 mình lần đầu tiên kể từ khi được giải thoát.
-Yul biết không, thật buồn cười - Jessica trầm ngâm nói - chúng ta gần gũi nhau quá nhiều đến nỗi em đã tưởng em sẽ thích thú khi chúng ta có thể xa nhau. Em đã tưởng em sẽ sung sướng được ở bên cạnh những người khác.
Nàng sờ ngón tay vào túi áo sơmi của cô trong lúc nói tiếp:
-Nhưng hôm nay em lại thù ghét những đám đông. Đâu đâu cũng chỉ chen chúc và xô đẩy. Và cứ mỗi lần em không thấy Yul, em lại hoảng sợ.
-Tự nhiên thôi - cô thì thầm trong lúc vén 1 lọn tóc vào phía sau tai nàng - em đã phụ thụôc vào tôi quá lâu, cho nên em quen mất rồi. Cảm nghĩ đó sẽ qua đi.
Nàng ngửa đầu ra phía sau:
-Sẽ vậy sao, Yul?
-Chẳng lẽ không phải?
-Em không tin em muốn như thế.
Cô dịu dàng gọi tên nàng trước khi môi cô gắn lên môi nàng. Cô hôn nàng 1 cách đắm đuối, tựa hồ đây có thể là cơ hội cuối cùng của mình. Có 1 nỗi tuyệt vọng bám sau chiếc hôn của cô. Nó vẫn bám chặt khi Jessica vòng tay quanh cổ cô và vùi mặt vào hốc vai cô.

-Yul đã cứu mạng em. Em đã cảm ơn Yul chưa nhỉ? Em đã nói với Yul rằng chắc là em đã chết nếu không có Yul hay chưa?

Yuri hôn như điên lên cổ, tai, tóc nàng
-Em không cần phải cám ơn tôi. Tôi muốn bảo vệ em, săn sóc em.
-Yul đã làm tốt việc đó. Rất tốt.
Họ lại hôn nhau cho đến lúc họ phải buông nhau ra để thở.
-Hãy vuốt ve em đi.
Cô quan sát môi nàng thì thầm những từ đó. Môi nàng vẫn còn bóng lên do họ vừa hôn nhau.
-Vuốt ve em? Tại đây? Bây giờ sao?
Nàng gật đầu nhanh.
-Em xin Yul. Em vẫn thấy sợ hãi. Em cần biết Yul vẫn còn ở đây - 1 cách thực sự và chân thành.
Cô cởi chiếc áo khoác mà chính phủ Canada vừa cung cấp và luồn bàn tay vào bên trong. Cô trùm kín cả ngực nàng. Nó ấm áp và đầy đặn bên dưới lớp áo thun. Cô áp má vào má nàng.
Mấy ngón tay đùa nghịch với cái hạt nhỏ đang cương lên qua lớp thun.
-Em không có vẻ ngạc nhiên.
-Đúng thế.
-Chúng cứ như thế này hay sao? Em ở đâu khi tôi 14 tuổi?
Nàng cười nhẹ
-Không, chúng đâu có như thế này mãi. Em đang nghĩ đến chuyện đêm hôm qua.
-Đêm hôm qua dài bằng cả 1 đời người. Chính xác là như thế...
-Hãy nhớ khi... - nàng thì thầm 1 kỷ niệm tuyệt đẹp.
-Lạy Chúa, đúng thế - cô rên rỉ - nhưng em đừng nói chuyện đó bây giờ.

Cô rút tay ra khỏi chiếc áo thun của nàng. Họ cùng chăm chú nhìn nhau, mắt họ biểu lộ 1 cảm giác mất mát.
-Em ước ao chúng ta đừng bướng bỉnh như thế. Em ước ao chúng ta yêu nhau trước đêm hôm qua.
Cô thở dài
-Tôi cũng đã nghĩ như vậy.
1 tiếng nấc nổi lên trong cổ họng nàng
-Ôm em đi, Yul.
Cô liền siết chặt nàng và vùi mặt vào tóc nàng trong lúc nàng thổn thức nói:
-Đừng để cho em đi.
-Không đâu. Nhất là lúc này.
-Mãi mãi kia. Yul hứa đi.
Giấc ngủ đến với nàng trước khi nàng nghe được lời hứa, nó cũng giúp nàng không trông thấy vẻ u buồn trên mặt cô.
Dường như toàn thể dân chúng của thành phố đang chờ đợi họ đến Los Angeles. Họ chỉ đáp xuống Seattle 1 lúc và không phải xuống máy bay. Không có 1 hành khách mới đến nào trong buồng hạng nhất. Chuyến bay không có sự kiện gì trọng đại.
Giờ đây, đoán trước sẽ có cảnh tượng đông đúc hỗn loạn, cô tiếp viên trưởng khuyên họ hãy để cho tất cả hành khách khác xuống trước. Jessica sung sướng với sự chậm trễ đó. Nàng vô cùng căng thẳng. Lòng bàn tay của nàng ướt đẫm mồ hôi. Cảm giác hốt hoảng tột độ như thế này hoàn toàn xa lạ đối với nàng. Luôn luôn thoải mái trước mọi dịp giao tiếp, nàng không sao tưởng tượng nổi lúc này nàng lại sinh ra yếu đuối. Nàng không muốn buông nắm tay ra khỏi cánh tay Yuri, mặc dầu nàng không ngừng mỉm cười với cô 1 cách rạng rỡ và tin tưởng. Ước gì nàng có thể rút lui vào cuộc sống bình thường của nàng, không có lắm chuyện nhốn nháo.

Nhưng mọi việc sẽ không được thoải mái như thế. Ngay lúc nàng bước qua khung cửa của chiếc phi cơ phản lực và đi vào phi trường, những dự đoán tồi tệ nhất của nàng đã trở thành hiện thực. Nàng lập tức bị loá mắt vì ánh đèn truyền hình. Nhiều chiếc micro chĩa vào mặt nàng. 1 người nào đó vô ý đụng túi máy ảnh vào chiếc cằm của nàng. Tiếng huyên náo điếc cả tai. Nhưng ngoài âm thanh hỗn độn đó, 1 giọng nói quen thuộc gọi nàng
Nàng liền quay về phía đó
-Bố?
Trong khoảng mấy giây, nàng đã như sắp sửa chết ngộp trong vòng tay của ông. Cánh tay nàng chợt tuột khỏi tay Yuri. Ngay cả lúc nàng ôm lại bố, nàng vẫn quơ tìm bàn tay của Yuri, nhưng nàng không thể bắt gặp. Sự tách rời bỗng khiến nàng hoảng sợ.
-Con hãy để bố xem lại thương tích - Johun Jung vừa nói vừa đẩy con gái ra xa cách ông 1 sải tay.
Các phóng viên nới rộng vòng tròn chung quanh họ, nhưng các máy chụp hình không bỏ qua cuộc hội ngộ đầy xúc động này.
Ông giật chiếc áo khoác ra khỏi vai nàng và nói tiếp:
-Xem ra cũng không tệ lắm. Mặc dầu bố cảm ơn chính phủ Canada và lòng tốt chăm sóc con chu đáo như ngày hôm nay, bố nghĩ con sẽ cảm thấy dễ chịu hơn trong cái này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro