Con không thể sống thiếu Yuri Kwon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Jessie
- Vâng, bố.
Nàng buông mình lên mép giường và bắt đầu giật mạnh quần áo.
- Mọi việc ổn chứ? Chiếc xe hơi cũ mèm ở trước kia là của ai vậy?
- Sẽ ổn thôi mà, bố.
Yuri đang mặc áo quần với vẻ bình tĩnh hơn nàng nhiều. Nàng không thể không tự hỏi phải chăng đây là lần đầu tiên cô lâm vào 1 tình thế khó xử như thế này, có lẽ với sự xuất hiện không đúng lúc của người khác.

Ngay sau khi họ đã mặc áo quần, cô đỡ nàng đứng lên và đưa đôi nạng cho nàng. Họ cùng nhau qua cửa phòng ngủ và dọc theo hành lang. Mặt đỏ bừng, biết rằng mái tóc của nàng đang rối bù, Jessica bước vào phòng khách.
Bố nàng đang sốt ruột đi tới đi lui trên sàn gỗ cứng. Khi ông quay người lại và trong thấy Yuri, mặt ông căng thẳng với vẻ phản đối. Ông đưa mắt nhìn Yuri với 1 ánh mắt kiên quyết rồi quay đôi mắt phán xét về phía con gái.
- Bố không thích bỏ qua 1 ngày không đến thăm con.
- Cảm ơn bố, nhưng quả thực bố không cần phải ghé qua đây mỗi ngày.
- Bố thấy rồi.
- Bố... bố còn nhớ Yuri không?
Hai người lạnh lùng gật đầu với nhau, mỗi người đánh giá người kia như 2 chiền sĩ vô địch đối đầu nhau sẽ quyết định kết quả của mỗi trận đấu. Yuri vẫn mím chặt miệng 1 cách bướng bỉnh. Jessica nghẹn lời, nàng quá bối rối. Ông Jung là người đầu tiên phá tan sự im lặng, căng thẳng.
- Quả thực đây chỉ là cuộc gặp gỡ đúng lúc - ông nói - tôi có 1 điều muốn thỏa thuận với cả 2. chúng ta ngồi xuống chứ?
- Nhất định - Jessica bối rối nói - em rất lấy làm tiếc, Yuri.

Nàng vẫy tay ra dấu về phía 1 chiếc ghế. Cô do dự, rồi buông người vào trong chiếc ghế bành nhồi bông thật êm. Vẻ xấc láo của cô khiến người khác muốn điên tiết lên. Nàng nhìn cô với vẻ khó chịu, nhưng cô thì đang nhìn chăm chăm vào bố nàng. Cô đã quan sát 2 cha con Gawrylow cũng với kiểu thận trọng đầy nghi ngờ như thế. Hồi tưởng này khiến Jessica lo lắng. Mối tương quan nào giữa họ với bố nàng đang hình thành trong tâm trí ông? Nàng tiến tới 1 cái ghế gần ông Jung.
- Bố muốn thảo luận điều gì với chúng con vậy bố?
- Vụ đất mà bố đã đề cập với con cách đây mấy tuần.

Hai buồng phổi của Jessica chợt xẹp lép. Mặt mày tái nhợt, và bàn tay lập tức đổ mồ hôi trơn tuột. Một hồi chuông cáo chung vang lên trong tai nàng.
- Con tưởng bố và con đã dàn xếp tất cả việc đó.
Ông Jung cười mỉm 1 cách thân thiện.
- Không hẳn. Nhưng bây giờ chúng ta giải quyết cho xong. Bây giờ thì các nhà đầu tư đã có 1 cơ hội để đặt 1 ý kiến cụ thể trên giấy tờ. Họ muốn trình bày các ý kiến này để cho cô Kwon xem xét.
- Có ai muốn nói cho tôi nghe đó là cái quái gì không? - Yuri thô lỗ ngắt lời.
- Không.
- Tất nhiên.
Ông Jung không đếm xỉa đến lối gạt ngang của con gái ông. Bằng cái lối vui vẻ 1 cách tiêu biểu đó của ông, ông phác thảo các ý kiến của mình để phát triển khu vực chung quanh Roges Gap thành 1 nơi trượt tuyết độc đáo.
Tóm tắt lại, ông nói:
- Trước khi chúng ta khởi công, chúng ta chỉ làm việc với những nhà kiến trúc và xây dựng có đầu óc sáng tạo nhất. Công trình này sẽ có thể sánh với Aspen, Vail, Keyston, bất cứ nơi nào trong vùng Rockies Tahoe. Trong vòng mấy năm nữa tôi dám cá chúng ta có thể chuyển Thế vận hội mùa đông về nơi đó.
Ngửa người vào lưng ghế, và mĩm cười 1 cách hớn hở, ông nói tiếp:
- Nào, Kwon, cô nghĩ sao?
Yuri, vẫn không hề chớp mắt suốt câu chuyện của ông Jung, từ từ uể oải đứng lên. Cô đi vòng quanh bộ salon mấy vòng tựa hồ đang xem xét lối đề nghị từ mọi góc cạnh. Bởi vì cô làm chủ 1 số đất sẽ được sử dụng. Ông Jung đã chuẩn bị mọi việc - và cô sẽ ở vị trí phối hợp tại chỗ của dự án, cô sẽ được trả lương để làm bù nhìn, cô sẽ có rất nhiều tiền.
Ông Jung liếc con gái và nháy mắt, tin chắc Yuri sẽ đầu hàng.
- Ông nghĩ sao - Yuri hỏi lại.
- Đó là điều tôi đã hỏi - ông Jung vui vẻ nói.
Yuri liền nhìn thẳng vào mắt ông.
- Tôi nghĩ ông chỉ nói chuyện nhảm nhí và ý kiến của ông thật là tồi tệ. Và tôi báo cho ông biết, con gái ông cũng thế.

Yuri ném vào Jessica 1 ánh mắt có thể khiền nàng hóa thành đá. Cô thậm chí không thèm đóng cửa lại sau khi giậm mạnh chân bước ra. Họ nghe tiếng xe của cô rú lên, rồi tiếng sỏi rào rào trong lúc lái xe khỏi chỗ đậu.
Ông Jung gầm lên và nói.
- Đúng mà, bố thấy bố đã có lý về cô ta từ đầu.

Biết chắc nàng sẽ không bao giờ hồi phục vết thương Yuri đã bắt nàng phải chịu, Jessica chán nản nói:
- Bố không thể sai lầm hơn nữa, bố ạ.
- Cô ta thật là thô lỗ.
- Thẳng thắn.
- 1 con người không có tham vọng hoặc vô dụng đối với xã hội.
- Không dối trá.
- Và rõ ràng là vô giáo dục. Cô ta đã lợi dụng sự cô đơn và hoàn cảnh bị giam cầm của con.
Nàng cười 1 cách dịu dàng.
- Con không nhớ ai đã lôi ai vào trong phòng ngủ, nhưng chắc chắn cô ấy đã không ép buộc con lên giường với cô ấy.
- Thì ra 2 người đã phải lòng nhau.
- Không còn nữa - nàng mếu máo nói.
Yuri tưởng nàng cũng đã phản bội cô, giống hệt như người đàn bà kia, Tiffany. Cô tưởng nàng vẫn là công cụ của bố nàng, sử dụng các mánh lới trong phòng ngủ để mưu lợi. Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng, bởi vì cô đã không tin nàng yêu cô.

- Con đã là người tình của cô ta suốt từ đó đến nay à? Sau lưng bố.

Nàng những muốn nói rằng ở cái tuổi 27 khá dày dạn nàng không cần phải kê khai với bố về cuộc sống riêng tư của nàng. Nhưng như thế để làm gì? Có gì quan trọng nữa đâu? Nàng chẳng còn thiết tha. Nàng cảm thấy không còn sức lực, không còn muốn sống.

- Đúng vậy, khi chúng con còn ở Canada. Chúng con đã yêu nhau. Khi cô ấy rời khỏi phòng bệnh viện của con ngày hôm đó, cô ấy đã trở về nhà và từ đó đã không trở lại. Cho đến buổi chiều hôm nay.
- Cô ta rõ ràng khôn ngoan hơn bố đã tưởng. Cô ta nhận thức được rằng con và cô ta hoàn toàn mâu thuẫn nhau. Như phần đông phụ nữ, con vẫn xem xét tình thế qua 1 màn sương lãng mạn màu hồng. Con vẫn để cho những tình cảm của con chế ngự con thay vì đầu óc của con. Bố cứ tưởng con đã vượt qua được sự yếu đuối của đàn bà.

- Đúng, con chưa qua được bố ạ, may mà con vẫn vậy. Và con còn có mọi sức mạnh phù hợp với 1 người đàn bà.

Ông liền đứng lên và băng qua phòng. Ông ôm chặt nàng tỏ vẻ hòa giải. Nàng đang đứng trên đôi nạng cho nên ông không nhận thấy người nàng đã tự kềm chế 1 cách khó khăn như thế nào trong việc chống lại cái ôm của ông.
- Bố có thể trông thấy cô Kwon đó lại làm khổ con. Cô ta đúng là 1 kẻ vô lại vì đã nói về con như thế. Tốt hơn con nên tránh xa cô ta, Jessie, con cứ tin bố đi.

Ông dừng lại 1 lát rồi nói tiếp với vẻ sảng khoái:
-Tuy nhiên, chúng ta sẽ không để cho sự thiếu hấp dẫn của cô ta khiến chúng ta không hợp tác kinh doanh với cô ta. Bố dự định vẫn tiến hành kế hoạch của mình bất chấp những sự chống đối.
- Bố, con xin bố...
Ông đặt 1 ngón tay lên môi nàng:
- Bây giờ thì con hãy im đi. Đêm nay chúng ta không nên nói gì nữa. Con vẫn còn căng thẳng vì xúc động. Trải qua vụ giải phẫu quá sớm sau vụ rơi máy bay có lẽ không phải ý kiến tốt. Chắc chắn con chưa được tỉnh trí lắm đâu. 1 vài hôm sau con sẽ trở nên sáng suốt hơn và lại là con người trước kia. Bố hết sức tin tưởng rằng con sẽ không làm cho bố thất vọng.
Ông hôn trán nàng
- Chúc con ngủ ngon, con yêu quý của bố - ông vừa nói vừa rút 1 tập hồ sơ từ trong cặp da của ông và đặt lên trên chiếc bàn nhỏ - con hãy xem qua bản đề nghị này. Sáng mai bố sẽ ghé thăm con và rất muốn nghe ý kiến của con.

Sau khi ông đi, Jessica khóa cửa và trở lại phòng ngủ. Nàng tắm, với 1 tâm trạng uể oải trong bồn xà phòng bọt nóng. Nàng vẫn tắm như thế này mỗi ngày kể từ khi bác sĩ bảo nên để cho chân được ướt thì rất tốt. Nhưng sau khi nàng đã lau khô, xịt nước hoa, thoa phấn nàng vẫn không sao xóa sạch dấu vết về cuộc làm tình của Yuri trên thân hình nàng.
Nàng cảm thấy đau 1 cách thích thú giữa 2 đùi. Vết bầm cô đã để lại trên ngực nàng vẫn còn ửng hồng không chịu phai chẳng khác gì 1 hình xăm.
Đôi môi của nàng mềm mại và húp lên. Cứ mỗi làn nàng đưa lưỡi lên đó, nàng lại có thể cảm nhận mùi vị của cô.
Ngắm mình trong gương, nàng nhìn nhận rằng cô nói đúng. Rõ ràng là nàng có vẻ như vừa mới qua 1 cuộc ân ái dữ dội.
Cái giường của nàng dường như rộng lớn và trống trải tựa hồ 1 sân bóng trong mùa nghỉ thi đấu. Chăn nệm vẫn còn phảng phất mùi của Yuri. Trong thâm tâm nàng hồi tưởng từng khoảnh khắc họ cùng nhau trải qua trong buổi chiều hôm ấy - cho và nhận, cuộc đối thoại đầy tình tứ. Thậm chí giờ đây, những lời nói thì thầm nghịch ngợm của cô vẫn còn vang vọng trong tâm trí nàng, khiến nàng nóng bừng khắp người vì hào hứng.
Nàng khao khát cô và không sao cảm thấy thoải mái với ý nghĩ cuộc đời của nàng sẽ là 1 chuỗi ngày trống trải và đêm buồn khổ như lúc này.
Lẽ tất nhiên nàng sẽ có việc để làm.
Và bố nàng.
Đám đông bạn bè của nàng.
Các hoạt động xã hội của nàng.
Nhưng tất cả vẫn sẽ không đủ.
Có cả 1 lỗ hổng vô cùng to lớn đáng lẽ là chỗ của người nàng yêu.
Nàng ngồi dậy trên giường và ôm chặt tấm chăn vào người, tựa hồ sự nhận thức nàng vừa có sẽ vuột khỏi nàng nếu nàng không giữ kỹ cho tới lúc nàng có thể hành động theo ý mình.
Những sự lựa chọn của nàng hết sức rõ ràng. Hoặc là nàng có thể quay đi và giả chết. Hoặc là nàng có thể chiến đấu để giành lại cô. Đối thủ chính của nàng sẽ chính là Yuri. Cô là kẻ ngang như cua và thiếu tin tưởng. Nhưng cuối cùng nàng sẽ dần dà đánh bại cô và làm cho cô nhận thấy rõ nàng yêu cô và cô cũng yêu nàng.

Đúng là cô đã yêu. Cô có thể phủ nhận điều đó cho tới lúc chết, nhưng nàng sẽ không bao giờ tin rằng cô đã không yêu nàng - bởi vì ngay sau khi bố nàng tiết lộ điều đáng ghét đó, ngay trước khi khuôn mặt của Yuri trở nên sắt đá với vẻ khinh thường, nàng đã trông thấy vẻ đau đớn khó tin trên đó. Nàng sẽ không có đủ sức làm cho cô đau đớn nhiều đến thế trừ phi cô yêu nàng.
Nàng nằm trở xuống, hưng phấn với quyết định của mình và biết chính xác việc nàng cần phải làm vào sáng hôm sau.

Bố nàng đã mất cảnh giác. 1 nhà chiến lược sắc sảo như Đại tướng Patton, ông vẫn sơ suất. Ông đã không ngờ 1 cuộc đột kích.
Khi nàng xuất hiện không báo trước trong văn phòng của ông vào sáng hôm sau, ông liếc mắt nhìn lên từ cái bàn sơn trắng bóng loáng và thốt lên:
- Kìa, Jessie! Gì... gì vậy con?
- Xin chào bố.
- Con đang làm gì thế? Cho dù vì lý do gì đi nữa bố cũng rất vui mừng thấy con đã đi lại được.
- Con cần phải gặp bố và không muốn chờ tới thời điểm bận rộn của bố.

Ông quyết định làm ra vẻ không biết ý chê trách trong giọng nói của nàng và bước quanh bàn với 2 bàn tay đưa ra để bắt tay nàng.
- Bố nhận thấy con có vẻ khoẻ hơn. Bà Wakin đã pha cà phê cho con rồi chứ?
- Bà ấy đã pha, nhưng con không uống.
Ông chăm chú nhìn bộ thường phục của nàng.
- Chắc là con không định đến văn phòng.
- Không, con không đến.

Ông nghiêng đầu qua 1 bên, rõ ràng đang chờ 1 lời giải thích. Không thấy nói gì, ông mới hỏi:
- Cặp nạng của con đâu rồi?
- Ở trong xe hơi của con.
- Con đã lái xe đến đây sao? Bố không nghĩ...
- Vâng, con đã tự lái lấy. Con muốn bước vào đây bằng hơi sức của chính con và đứng trên đôi chân của chính con.

Ông thụt lùi và tựa hông vào cạnh bàn. Một cách thản nhiên ông bắt chéo chân và khoanh 2 cánh tay. Jessica nhận ra tư thế này. Đó là thế chiến lược mà ông vẫn thường giữ mỗi lần ông bị dồn lui vào trong 1 góc mà vẫn không muốn cho các đối thủ của ông biết ông như thế nào.
- Bố nghĩ con đã đọc bản đề nghị - ông vừa nói vừa khẽ hất đầu về phía tập hồ sơ nàng đang mang theo bởi cánh tay.
- Con đã đọc.
- Rồi sao?
Nàng xé tập hồ sơ làm đôi. Ném những mảnh giấy lên mặt bàn bóng như gương của ông, nàng nói:
- Bố hãy ngưng quấy rối Yuri Kwon. Bỏ cả dự án Rogers Gap. Ngay hôm nay.

Ông bật cười trước điệu bộ thư sinh của nàng và vừa nhún vai tỏ ra bất lực vừa giang 2 tay với vẻ kháng nghị.
- Hơi muộn mất rồi, Jessica thân yêu. Quả bóng đã bắt đầu lăn.
- Hãy chặn nó lại.
- Bố không thể.
- Thế thì bố sẽ thực sự mắc kẹt với các nhà đầu tư mà bố đã qui tụ lại, bố à... - nàng vừa nói vừa nghiêng mình về phía trước - bởi vì con sẽ đích thân và công khai chống đối bố về vấn đề này. Con sẽ kêu gọi các nhóm bảo tồn môi sinh khắp đất nước cực lực ngăn cản bố. Con không nghĩ bố muốn như thế.

- Jessie, Lạy Chúa, con hãy tỉnh táo lại đi - ông rít lên.
- Con đã tỉnh lại rồi. Vào khoảng giữa 12h khuya và 2h sáng, con đã nhận thức được rằng đối với con có 1 điều quan trọng hơn nhiều so với bất cứ 1 cuộc kinh doanh bất động sản nào. Đối với con còn quan trọng hơn cả việc đạt được sự đồng ý của bố.
- Yuri Kwon đó?
- Phải.

Giọng nói của nàng reo vang với niềm tin vững chắc. Nàng sẽ không bao giờ bị lay chuyển nữa.
Nhưng ông Jung vẫn cố hỏi lại:
- Con sẽ bỏ rơi tất cả những gì con đã làm để được sống với cô ta hay sao?
- Yêu Yuri không phải là mất đi những gì con đã làm trong quá khứ hoặc sẽ làm trong tương lai. Yêu mãnh liệt như thế này chỉ làm đẹp chứ không phải phá bỏ.
- Con có nhận thấy con có vẻ buồn cười như thế nào không?

Nàng không giận mà chỉ bật cười
- Con nghĩ bố nói đúng đấy. Những kẻ yêu nhau vẫn thường nói năng nhảm nhí 1 cách vô nghĩa, có phải không bố?
- Đây không phải là chuyện đùa đâu, Jessie. Nếu con làm như thế, mọi việc sẽ không sao đảo ngược lại. 1 khi con đã rời bỏ vị trí của con ở đây là mất hết.
- Con không nghĩ thế, bố à - nàng nói, nắm đúng chân tướng của ông - bố thử nghĩ xem công việc sẽ tồi tệ như thế nào nếu bố sa thải nhân viên có hiệu quả nhất của bố.

Nàng lấy 1 chìa khóa từ túi áo gió rồi chuồi qua bàn và nói tiếp:
- Chìa khóa văn phòng của con. Con sẽ đi vắng vô thời hạn.
- Con đang xử sự như 1 kẻ ngu ngốc.
- Con đang xử sự như 1 kẻ ngu ngốc ở Hồ Gấu Lớn. Con cũng đã hành động như thế vì yêu.

Nàng quay gót và đi ra cửa.
- Con định đi đâu? - Junho Jung hỏi gằn.
Ông không quen bị ai bỏ đi như thế.- Đi Rogers Gap.
- Và làm gì?
Jessica nhìn thẳng vào mặt bố nàng. Nàng thương yêu ông. Rất nhiều. Nhưng nàng không thể hy sinh hạnh phúc của chính mình. Với niềm tin kiên định nàng nói:

- Con sẽ làm 1 việc mà Jeff không bao giờ có thể làm: con sẽ có 1 đứa con.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro