Quá khứ của chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mồ hôi nhỏ giọt trên mặt cô. Người cô ướt sũng. Cô gục xuống trên mình nàng. Nàng vẫn ghì chặt cô. Bản năng của thể xác nàng tự khẳng định, nàng muốn ôm ấp cô như 1 đứa trẻ.

Thời gian như vĩnh viễn ngừng lại cho đến khi cô phục hồi đủ sức để cử động, nhưng cô vẫn không vội vàng rời khỏi vòng tay nàng. Cuối cùng, cô lăn ra khỏi mình nàng và nằm ngửa ra, no đủ. Jessica chăm chú nhìn bộ mặt yêu dấu của cô. Mắt cô đang nhắm lại. Các nếp gấp ở 2 bên cái miệng khắc khổ đã thư giãn khá nhiều so với lúc cô bước qua cửa trước nhà nàng.
Nàng kê đầu lên ngực cô.
- Có phải ban nãy Yul đã không buông em ra?
Không hiểu vì sao nàng biết đây là lần đầu tiên sau 1 thời gian dài Yuri đã hoàn toàn lên đỉnh trong 1 cuộc làm tình.
- Không.
- Tại sao Yul không làm tình theo cách đó?
Cô mở mắt ra. Nàng nhìn chăm chăm vào đó. Chúng có vẻ cảnh giác. Cô, người mà nàng vẫn nghĩ là không hề biết sợ hãi là gì, lại đang sợ nàng, 1 người con gái nằm 1 cách hiền lành bên cạnh, hoàn toàn bị mê hoặc bởi cô và ngoan ngoãn theo cô. Thế thì nàng có thể tượng trưng cho 1 mối đe dọa kiểu gì?
- Tại sao Yul lại tự áp đặt cái quy tắc đó? - nàng dịu dàng hỏi - nói cho em nghe đi.
Cô nhìn đăm đăm lên trần nhà.
- Đã có 1 người đàn bà.
À, người đàn bà, Jessica nghĩ.
- Tên cô ta là Tiffany. Tôi đã gặp cô ta ngay sau khi trở về từ Việt Nam. Tôi đã hỏng bét. Cay đắng. Tức giận. Cô ta...
Cô làm 1 cử chỉ tỏ vẻ bất lực trước khi nói tiếp:
- Cô ta đã quan sát mọi sự việc theo bối cảnh, tạo cho đời tôi 1 điểm nhắm. Lúc bấy giờ tôi đang học đại học với chi phí của quân đội Mỹ. 2 người sẽ kết hôn ngay sau khi ra trường. Tôi đã nghĩ mọi việc sẽ tốt đẹp. Đúng thế.
Cô lại nhắm mắt và Jessica biết cô đang tới gần phần khó khăn nhất của câu chuyện.
- Rồi cô ta bỏ đi. Không một lời từ biệt, cuỗm sạch mọi thứ..
2 bàn tay của cô siết chặt lại và quai hàm bạnh ra vì giận dữ. Nàng thậm chí giật nảy mình khi cô bất thần quay về phía nàng.
- Cô ta đã khiến tôi mơ về một tương lai tốt đẹp. Hứa sẽ có con với tôi. Sau tất cả những gì tôi đã phải chịu đựng, cô ta... lừa dối.

Hơi thở của cô chợt trở nên khó nghe đến nỗi Jessica lo sợ tim cô vừa ngừng đập. Nàng đặt 1 bàn tay an ủi trên ngực cô và dịu dàng gọi tên cô.
- Em rất tiếc, Yuri. Em rất tiếc.

Cô thở thật sâu, cho đến lúc phổi đầy không khí.
- Được rồi.
- Yul đã tức giận cô ấy kể từ lúc đó.
- Đó là lúc đầu. Nhưng rồi tôi dần dần căm ghét cô ta nhiều đến nỗi không còn tức giận cô ta nữa. Tôi đã san sẻ quá nhiều tâm sự với cô ta. Cô ta thừa biết trong đầu tôi có những ý tưởng gì, tôi có cảm nghĩ như thế nào về mọi việc. Cô ta đã khẩn nài tôi nói về trại tù và mọi chuyện xảy ra ở trong đó.
- Yul có nghĩ cô ấy đã lạm dụng sự tin cậy đó?
- Lạm dụng và phản bội - cô vừa nói vừa đưa ngón tay cái gạt 1 giọt nước mắt đang lăn xuống má Jessica - cô ta đã ôm tôi vào lòng trong lúc tôi vừa khóc như 1 đứa bé vừa kể cho cô ta nghe về những người bạn thân đã... chết ngay trước mắt mình.

Cô chấm dứt câu đó bằng 1 giọng nói thì thầm và lạc hẳn đi.
- Tôi đã kể cho cô ta nghe về cái địa ngục mà tôi đã trải qua để tẩu thoát rồi những việc tôi đã làm để tồn tại cho đến khi được giải cứu. Ngay cả sau đó, khi tôi mô tả mình đã phải nằm giữa 1 đống xác chết đang bốc mùi như thế nào để cho khỏi bị bắt trở lại...
- Yuri, thôi đi nào - Jessica với tay và kéo cô lại gần.
- Cô ta đã bỏ đi và hủy diệt cuộc đời tôi. sau khi tôi đã từng trông thấy rất nhiều cuộc đời bị huỷ diệt, hay cả những người bị tôi...
- Thôi đi Yul.
Jessica ấp đầu cô vào ngực nàng và khẽ ru trong lúc nàng vuốt tóc cô. Nước mắt khiến nàng không còn trông thấy gì. Nàng cảm nhận nỗi đau khổ của cô, và ước ao nàng có thể san hết sang nàng. Nàng hôn đỉnh đầu cô.
- Em rất tiếc. Hết sức tiếc.
- Khi Tiffany bỏ đi. Tôi chuyển tới miền núi, mua gia súc, xây dựng 1 ngôi nhà cho mình.

Và 1 bức tường chung quanh trái tim của cô, Jessica buồn rầu nghĩ.

Không có gì lạ khi cô đã từ bỏ xã hội. Cô đã bị phản bội 2 lần - 1 lần bởi đất nước không muốn nhắc nhở tới sai lầm của mình, và 1 lần bởi người đàn bà mà cô đã thương yêu và tin tưởng.

- Thế là tôi đã không để cho bất cứ 1 người phụ nữ nào có thể ôm tôi nữa.

Cô gỡ đầu ra và nhìn vào mắt nàng.
- Đúng thế. Nhất định không cho tới bây giờ - cô vừa nói vừa áp bàn tay lên 2 má nàng - cho tới em. Và tôi không thể ngăn chặn mình đừng...
Cô hôn nàng thật mạnh và nói tiếp:
- Tôi chỉ muốn cho việc đó cứ kéo dãi mãi mãi.
Nàng mỉm cười, quay đầu lại và cắn vào bàn tay cô phía dưới ngón cái.
- Em đã nghĩ sẽ như thế.
Cô cũng mỉm cười theo, trông có vẻ thích thú 1 cách trẻ con với chính mình
- Thật sao?
Jessica bật cười thành tiếng
- Thật mà.
- Lần này tôi để lại 1 dấu vết đặc biệt lên cơ thể em.

Cô ngẩng đầu lên khỏi gối và lướt miệng qua đôi môi sưng phồng vì hôn quá nhiều của nàng.
- Đó chính là điều em mong muốn. Lần này em sẽ không để cho Yul rời bỏ em.
- Ồ, không à? - cô nói với 1 ánh trêu ghẹo khiêu khích trong mắt - em đã làm được những gì rồi?
- Em đã cho Yul cả 1 cuộc chiến đấu. Chính vì thế mà em đã muốn Yul. Tất cả con người Yul.
Cô lấy răng kéo môi dưới của nàng ra và trùm lên 1 cách ngon lành với lưỡi của mình.
- 1 trong những điều mà tôi thích nhất về em...
Miệng cô dừng nói để tìm tới cổ nàng
- Điều gì?
- Đó là em bao giờ cũng có vẻ như em vừa mới...
Cô chấm dứt câu nói bằng 1 tiếng thô tục mà chỉ cô mới có thể biến thành khiêu gợi.
- Yuri!
Giả vờ bị chọc giận, Jessica ngồi dậy trên gót chân và chống 2 bàn tay lên hông.
Yuri bật cười. Âm thanh tuyệt vời hiếm hoi trong tiếng cười của cô hết sức phấn khởi đến nỗi nàng nghe còn thích thú hơn cả lời nói êm dịu. Cô cười mỗi lúc 1 lớn hơn. Tiếng cười của cô hết sức chân thật không hề nhuốm vẻ thờ ơ. Nàng muốn tiếng cười đó quấn quanh nàng như 1 tấm chăn. Nàng muốn tắm mình trong đó như thiên hạ vẫn ước ao mong vào ngày nắng ấm đầu tiên của mùa hè. Nàng đã làm cho Yuri Kwon bật cười. Đó không phải là 1 thành quả nhỏ, nhất là trong mấy năm vừa qua. Có lẽ ít ai có thể tự cho là đã làm cho con người này cười thành tiếng.
Miệng cô vẫn còn hé ra vì cười. Cô bắt chước nàng theo giọng nheo nhéo của 1 bà già giúp việc: - Yuri!

Chạm tự ái vì bị cô bắt chước như thế, nàng vỗ lên đùi trần của cô, trong lúc cô vẫn nói tiếp:
- Này, không phải là lỗi của tôi khi em có mái tóc gợi tình và đôi mắt màu nâu khói - cô vừa nói vừa miết ngón cái dọc theo môi dưới của nàng - tôi không thể nào nhịn được nếu miệng em cứ có vẻ vừa được hôn đang đòi hôn tiếp, nếu ngực em cứ như kiểu này.
- Kiểu gì? - nàng thở không ra hơi hỏi lại trong lúc cô chụp lấy 1 bên ngực nàng.
- Hừm. Chẳng lẽ lỗi tại tôi khi 2 núm vú của em cứ nhoi lên và hăm hở?
- Thật thế đấy.
- Nhưng nhoi lên và hăm hở cái gì, Yuri?
Cô liền cúi tới trước và dùng môi với luỡi để giải thích.
Jessica lại có những cảm giác quen thuộc cuồn cuộn ở giữa thân hình nàng như có 1 cuộn dải lụa ở đó. Vừa thở dài nàng vừa nắm lấy đầu cô và xô nó ra khỏi ngực nàng. Yuri nhìn nàng với vẻ hoang mang, nhưng không chống cự lại trong lúc nàng ép đầu cô trở lại mặt gối.
- Em làm sao thế? - cô hỏi.
- Em định yêu Yul theo kiểu khác.
- Tôi tưởng em vừa mới làm.

Nàng lắc cái đầu rối bù làm cái đuôi ngựa của nàng xõa xuống.
- Đó là kiểu Yul yêu em.
- Có gì khác đâu?
Mỉm 1 nụ cười duyên dáng, mắt đầy hứa hẹn, nàng nằm duỗi người kế bên cô và bắt đầu gặm cổ cô.
- Yul cứ chờ xem.
Trong êm ái, họ nằm bên nhau, tay và chân đan nhau.
- Tôi nghĩ chỉ những đấu thủ giành bắt bóng bầu dục mới biết cách làm cho đúng.
Giọng nói của cô vẫn còn quờ quạng trong lúc gọi lớn tên nàng, và cô chỉ có đủ sức để bấm đầu ngón tay lên sống lưng nàng
- Em làm có đúng không?
Cô nghiêng đầu lại và nhìn xuống người con gái đang xoài người trên ngực mình.
- Em không biết à?
Đôi mắt của nàng đờ đẫn vì yêu trong lúc nàng nhìn lên cô và lắc đầu với vẻ không chắc chắn 1 cách e lệ.
- Có phải đây là lần đầu tiên em đã...?

Nàng gật đầu thừa nhận. Cô khẽ buông 1 tiếng chửi thề êm dịu và kéo nàng lên hôn 1 cách âu yếm.
- Đúng mà. Em đã làm tuyệt lắm - cô nói với 1 chút hài hước khi cuối cùng cô buông môi nàng ra - tuyệt lắm.
Sau 1 lúc lâu im lặng, Jessica hỏi cô.
- Cuộc sống gia đình của Yul trước kia như thế nào?
- Cuộc sống gia đình?
Trong lúc cô cố tập trung tư tưởng, cô lơ đễnh cọ chân vào chân trái nàng, nhưng vẫn thận trọng không đụng vào cái chân đau của nàng.
- Chuyện đã quá lâu nên tôi chỉ còn nhớ lờ mờ. Thành thực mà nói tất cả những gì tôi còn nhớ về bố là ông đi làm việc mỗi ngày. Ông là 1 thường nhân. Công việc của ông ấy cuối cùng đã gây nên 1 cơn đau tim nặng khiến ông chết ngay tức khắc. Lúc bấy giờ tôi còn đang học trường tiểu học. Mẹ không bao giờ chấp nhận việc ông ấy chết sớm và bỏ bà lại làm 1 người vợ góa. Bà không bao giờ chấp nhận tôi vì... đã lỡ ra đời, tôi đoán thế. Dù thế nào đi nữa, tôi chỉ có nghĩa là 1 gánh nặng đối với bà ấy. Bà ấy phải làm việc để trợ giúp hai bố con.
- Bà ấy không bao giờ tái giá?
- Không.
Mẹ tôi có lẽ cũng đã đổ trách nhiệm cho cô con gái không có gì đáng trách của bà về chuyện đó.

Jessica có thể chấm thêm 1 vài nét và có được bức tranh toàn vẹn. Yuri đã trưởng thành trong tình cảnh không được ai thương yêu. Giờ đây chỉ hơi lấy làm lạ khi 1 bàn tay chìa ra cho cô với lòng tốt, cô đã ngoạm lấy thay vì tiếp đón. Cô chưa bao giờ trải qua việc đó. Những mối quan hệ cá nhân của cô đã bị vấy bẩn bằng đau đớn, vỡ mộng và phản phúc.
- Tôi đã gia nhập thủy quân lục chiến ngay sau lúc tốt nghiệp trung học. Mẹ tôi đã qua đời trong năm đầu tiên tôi ở Việt Nam. Ung thư vú. Bà là người ương ngạnh đến nỗi không chịu đi kiểm tra khối u đó trước khi mọi việc đã quá muộn.

Jessica xoa gãi cằm cô bằng móng ngón tay cái của nàng, thỉnh thoảng lại ấn vào trong vết nứt thẳng đứng. Lòng nàng tràn đầy thương xót đối với cô bé cô đơn không được ai thương yêu mà Yuri đã từng trải qua. Bất hạnh đến thế là cùng. Bằng cách so sánh, nàng đã cảm thấy hết sức thoải mái.
- Mẹ em cũng đã chết. Rồi em lại mất người anh trai.
- Phải, Jeff. em hãy kể cho tôi nghe về anh ấy đi.
- Anh ấy thật là tuyệt vời - nàng nói với 1 nụ cười đầy thương mến. - mọi người đều thích anh ấy. Anh ấy rất thân thiện, loại người không bao giờ xem bất cứ ai là xa lạ. Thiên hạ cứ tự động cúôn hút tới anh ấy. Anh ấy có tài lãnh đạo. Anh ấy có thể làm cho thiên hạ phải cười lên. Anh ấy có thể làm mọi việc.
- Em vẫn thường nhớ đến tất cả những điều đó.
Nàng nhanh nhẹn.
- Yul có ý nói gì thế?
Yuri có vẻ cân nhắc nên tiếp tục cuộc đối thoại này hay không, nhưng rõ ràng quyết định là nên.
- Bố em không liên tục lấy anh trai em làm 1 tấm gương cho em noi theo đấy chứ?
- Jeff vốn cố 1 tương lai đầy hứa hẹn trong ngành bất động sản. Bố em muốn em cũng sẽ như thế.
- Nhưng đó có phải là tương lai ông ấy muốn cho em hay là tương lai của anh ấy cho em?
- Em không biết Yul ngụ ý gì?
Yuri liền chụp 1 mớ tóc của nàng để giữ cho nàng không rời khỏi giường. Cô trỗi dậy, quỳ gối phía sau nàng nơi nàng ngồi trên mép giường.
- Em không giống như thế đâu, Jessica. Mọi điều em đã nói với tôi về bố và anh trai của em khiến tôi tin rằng em được dự tính đảm trách công việc của Jeff.
- Bố em chỉ muốn em thành đạt.
- Những gì ông ấy cho là tốt. em là 1 phụ nữ xinh đẹp, thông minh. 1 người con gái đáng yêu. Em có 1 nghề nghiệp, và em đang thành đạt. Như thế không đủ với ông ấy hay sao?
- Không phải! Em muốn nói tất nhiên là đủ. Đó chính là điều ông ấy muốn em xử sự cho đúng với khả năng tiềm tàng của em.
- Hay là của Jeff.

Nàng cố thoát ra, nhưng cô vẫn giữ chặt vai nàng, bắt buộc nàng phải nghe tiếp
- Như cuộc đi săn ở hồ Gấu Lớn.
- Em đã nói với Yul đó là ý kiến của em, chứ không phải của bố em.
- Nhưng tại sao em cảm thấy cần phải đi? Tại sao em lại không có trách nhiệm duy trì truyền thống ông ấy vẫn thường đi với Jeff? Có phải em đã đi chỉ vì em tưởng như thế sẽ làm vui lòng bố em?
- Như thế có gì sai à?
- Không có gì sai cả. Đó tuyệt đối là 1 cử chỉ hy sinh, vì tình thương yêu. Nhưng bằng cách đi, tôi nghĩ em đã biểu lộ 1 bằng chứng đối với ông ấy; tôi nghĩ em đã muốn bố em thấy em xuất sắc như Jeff trước kia.
- Nhưng em đã thất bại.
- Đó chính là điều tôi muốn nói - cô gào to - em không thích đi săn và câu cá. Thế chứ gì? Tại sao em phải chịu thất bại?

Nàng tìm được cách thoát khỏi tay cô, khi đã đứng lên được, nàng xoay người đi để nhìn thẳng vào mặt cô.
- Yul không hiểu.
- Hiển nhiên là thế. Tôi không hiểu được tại sao con người chân thực của em lại không đủ đối với bố em. Tại sao em cứ phải liên tục tự chứng tỏ với bố em. Ông ấy đã mất người con trai, quả thật là bất hạnh và bi thảm. Nhưng ông ấy vẫn có 1 người con gái kia mà. Và ông ấy lại đang cố nhào nặn cô ta thành 1 thứ gì không phải là cô ta. Cả 2 bố con em đều bị ám ảnh bởi Jeff. Bất cứ việc gì khá mà ông ấy đã làm, tôi thành thực tin chắc ông ấy đã không nghĩ tới điều gì khác.

Jessica chỉ 1 ngón tay buộc tội vào cô.
- Yul đúng là 1 con người thuyết giảng về những nỗi ám ảnh của người khac. Nhưng Yul cũng đang nuôi dưỡng vết thương của mình 1 cách đầy ám ảnh. Thậm chí lấy làm thích thú. Trong nỗi tuyệt vọng của chính mình.
- Thật là điên khùng.
- Chính thế đấy. Đối với Yul việc ngồi dậy trên vùng núi non chắc chắn dễ dàng hơn là hòa nhập với những con người khác. Rồi thế nào Yul cũng sẽ phải tự cởi mở 1 chút, để cho người ta nhìn trộm 1 cái vào con người bên trong. Và điều đó làm cho Yul khiếp đảm, phải không? Bởi vì Yul có thể bị phát hiện. 1 ai đó có thể khám phá ra rằng Yul không phải là 1 kẻ cứng rắn, lạnh lùng, nhẫn tâm như Yul giả vờ đâu. 1 người nào đó có thể xác định Yul vẫn có khả năng yêu và được yêu.
- Baby à, tôi đã từ bỏ ý niệm về tình yêu từ lâu lắm rồi.
- Thế thì tất cả những thứ này là gì? - nàng vừa hỏi vừa ra dấu về phía chiếc giường.
- Tình dục.
Cô đã làm cho từ này có vẻ hết sức dơ bẩn.
Jessica dội ngược vì vẻ xấu xa trong giọng nói của cô, nhưng vẫn hất đầu ra sau 1 cách kiêu hãnh.
- Đối với em không phải vậy. Em yêu Yul.
- Đó là em nói.
- Em không nói đùa đâu!
- Em đã quằn quại trong đam mê khi em nói điều đó. Như thế không đáng kể.
- Yul không tin em yêu Yul hay sao?
- Không. Không có chuyện đó đâu.
- Ồ, có đấy - nàng chơi bài quân chủ - Yul vẫn còn thương yêu người phụ nữ đó.
- Im đi.
- Yul vẫn còn đau khổ bởi vì Yul thương yêu ả. Yul vẫn còn thương yêu tất cả những người mà Yul đã trông thấy chết trong các trại tù binh kia.
- Jessica!
Cô rời khỏi giường và lù lù phía trên nàng với vẻ đe dọa.
- Yul đã quan sát mẹ mình trải qua suốt cuộc đời bà ấy bằng cách nuôi dưỡng nỗi tức giận và đắng cay. Bà ấy đã sống trên sự bất hạnh của mình. Yul có muốn lãng phí cuộc đời mình như thế không?
- Còn hay hơn là sống như em, cứ liên tục cố hết sức để làm 1 con người không phải là em.

Sự xung khắc nứt rạn ra giữa họ, mạnh đến nỗi thoạt tiên họ không nghe thấy tiếng chuông cửa. Mãi cho đến khi Junho Jung gọi lớn tên cô con gái họ mới nhận thức được họ không phải chỉ có 1 mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro