Thoát hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rồi nàng trông thấy cán con dao của Yuri ở ngay giữa ngực của Quinn. Lưỡi dao đã ngập vào giữa các xương sườn.
Ông già mang 1 sắc mặt sửng sốt. Ông ta mò mẫm tìm cán dao, mấy ngón tay nắm quanh cái cán trong lúc ông ta quỵ gối. Rồi ông ta ngã sấp xuống nằm im.
Jessica thủ tay chân sát vào mình co tròn người lại. Nàng úp bàn tay lên miệng và nhìn chằm chằm vào cái thân người bất động với đôi mắt tròn xoe. Hơi thở nghẽn lại trong buồng phổi của nàng.

Yuri hất đồ đạc sang 1 bên, phóng qua phòng và khom người xuống trước mặt nàng.
-Cô không sao chứ? - cô vừa hỏi vừa đặt 1 bàn tay lên vai nàng.
Nàng chùn lại trong nỗi sợ hãi.
Cô lạnh như băng. Đôi mắt cứng như đá trong lúc cô nói:
-Không cần phải cám ơn tôi.

Dần dần Jessica buông tay xuống và thở đều. Nàng ngước nhìn Yuri, môi trắng bệch ra vì sợ hãi trong lúc nàng nói không ra hơi.
-Cô đã giết chết ông ta.
-Trước khi ông ta giết chết tôi, cô khờ khạo quá. Hãy xem kìa!
Cô vừa nói vừa chỉ vào phía sau lưng của người chết. Có 1 khẩu súng lục nhét vào lưng quần.
-Cô vẫn chưa hiểu hay sao? - Yuri gầm lên - bọn chúng muốn giết tôi và chiếm lấy cô. Bọn chúng định chia phần cô cho cả 2.
Nàng rùng mình vì khiếp đảm.
-Không!
-Đúng thế đấy - Yuri gật đầu nói.
Có vẻ bực tức với nàng, cô đứng dậy và lăn tử thi qua. Nhắm nghiền mắt lại, Jessica quay đầu sang phía khác. Nàng nghe thấy tiếng xác chết đã kéo qua sàn và ra ngoài cửa. Rồi nàng lại nghe tiếng giày ống của Quinn vang lên trên các bậc thềm trong lúc Yuri kéo lê ông ta xuống nơi đó.
Nàng biết chính xác nàng đã nằm cuộn tròn như thế trong bao lâu trên sàn. Nhưng nàng vẫn không động đậy khi Yuri quay lại. Cô lù lù phía trên nàng.
-Lão ta có gây thương tích cho cô không?
Nàng lắc đầu 1 cách thiểu não.
-Trả lời tôi đi! lão ta có gây thương tích cho cô không?
Nàng ngẩng đầu lên và nhìn vào mặt cô
-Không!
-Lão ta định cưởng bức cô - cô không hiểu hay sao? Hay là những ngôi sao trong mắt cô vẫn còn khiến cho cô không trông thấy ánh sáng?

Không phải những ngôi sao mà là những giọt lệ đang tràn đầy mắt nàng. Nàng đang trải qua 1 phản ứng chậm đối với nỗi khủng khiếp của mình.
-Cô đang làm gì ở đây? Tại sao cô quay lại? Reuben ở đâu? Cô sẽ nói gì với anh ta khi anh ta trở về?
-Không nói gì cả. Reuben sẽ không trở lại.
Nàng cắn chặt răng vào làm môi dưới run rẩy và nhắm mắt lại. 2 dòng lệ lăn xuống má nàng.
-Cô cũng đã giết chết anh ta rồi, phải không? Máu anh ta đang dính trên người cô.
-Phải - Yuri vừa rít lên vừa cúi xuống phía trên nàng - tôi đã bắn anh ta để tự vệ. Anh ta đưa tôi vào trong rừng vừa đủ xa để tách rời chúng ta, rồi anh ta quay súng vào tôi quyết tâm giết chết tôi và biến cô thành "vợ" anh ta.
Nàng nhìn chăm chăm vào cô, lắc đầu với vẻ không tin, khiến cho cô tức giận nói tiếp:
-Và cô không dám làm bộ ngạc nhiên. Cô đã kích thích lòng ham muốn của bọn họ, cô thừa biết mà.
-Tôi à? bằng cách nào? Tôi đã làm gì?
-Chải tóc chứ gì nữa!
-Chải...
-Chỉ có cô. Chỉ cần nhìn cái cách của cô.
-Hãy ngừng la hét tôi! - nàng thổn thức - tôi có làm gì đâu.
-Ngoại trừ khiến cho tôi phải giết 2 người - cô vẫn lớn tiếng - cô hãy nghĩ đến chuyện đó trong khi tôi ra ngoài chôn họ.

Yuri hùng hổ đi ra. Lửa trong lò sưởi chợt tắt và căn lều trở nên lạnh. Nhưng Jessica không quan tâm đến.
Nàng vẫn còn ngồi trên sàn và khóc rưng rức khi anh trở vào. Nàng quá mệt. Không có 1 chỗ nào trên thân hình nàng không đau nhức hoặc vì nằm ngủ trên mặt đất hoặc vì đi bằng đôi nạng, hoặc vì những cử chỉ mân mê thô bạo của Quinn.

Nàng muốn có thức ăn ngon thật sự. Nàng sẽ sẵn lòng đổi chiếc Maserati của nàng lấy 1 ly sữa. Áo quần của nàng đã bị xé rách bởi những cành cây hoặc bị hủy hoại bởi lão già man rợ kia. Chiếc áo choàng bằng lông thú hết sức cao giá đã được sử dụng làm cán.
Và nàng đã trông thấy người chết.
5 người trong vụ rớt máy bay. 2 do bàn tay người phụ nữ lúc nãy đang lăn xả xuống dưới bên cạnh nàng. Cô thô bạo nâng đầu nàng lên bằng cách đặt mấy ngón tay chai đá bên dưới cằm nàng.
-Đứng dậy - cô ra lệnh - lau mặt cho khô đi. Cô không thể ngồi lây lất khóc cả ngày như 1 đứa bé.
-Quỷ tha ma bắt cô đi - nàng vừa làu bàu vừa hất cằm lên khỏi nắm tay của cô.
Cô tức giận, môi hầu như không cử động trong lúc nói:
-Xem kìa, nếu cô đã trải qua 1 thời gian thú vị với Reuben và cha anh ta, lẽ ra cô phải nói cho tôi biết. Tôi xin lỗi đã làm hỏng chuyện vui của cô.
-Cô là đồ đểu giả.
-Đáng lẽ ra tôi nên hết sức sẵn lòng bỏ cô ở lại trong thiên đường này và 1 mình đi tới con sông đó. Nhưng tôi nghĩ tôi cần phải nói với cô rằng Reuben có cả 1 đàn con trong tâm trí. Là tất nhiên cô không bao giờ biết chắc lũ con cô ấp nở ra là con của anh ta hãy của cha anh ta.
-Cô im đi!
Nàng đưa bàn tay lên định tát cô. Cô chụp lấy lưng chừng và họ nhìn chăm chăm vào nhau trong mấy giây căng thẳng. Cuối cùng Yuri nhẹ nhàng buông ngón tay ra khỏi cổ tay nàng. Gầm gừ 1 cách giận dữ, cô đứng dậy và đá 1 cái ghế văng qua bên kia căn lều.
-Hoặc là cha con họ hoặc là tôi - cô nói bằng 1 giọng rung lên vì tức giận - Reuben đã bắn trước. Tôi gặp may và kịp thời xô lệch khẩu súng của anh ta. Tôi không có cách lựa chọn nào khác.

-Cô không cần phải giết chết anh ta.
-Không à?
1 sự lựa chọn không nảy lên trong tâm trí nàng nhưng nàng tin chắc rằng nếu nàng có đủ thời gian suy nghĩ về điều đó, nàng sẽ đạt được. Tạm thời thừa nhận, nàng nhìn xuống và hỏi:
-Tại sao cô không đi tiếp 1 mình?
Đôi mắt của Yuri nheo lại thành 2 vạch ngang trong lúc cô nhìn xuống nàng.
-Cô đừng nghĩ tôi không cân nhắc chuyện đó.
-Ồ - nàng gằn giọng - tôi không thể chờ cho tới khi tôi được giải thoát khỏi cô.
-Cô hãy tin tôi đi, đó là cảm nghĩ của cả 2 chúng ta. Nhưng trong thời gian chờ đợi, chúng ta phải chịu đựng nhau. Mục đầu tiên trong chương trình là dọn dẹp nơi này cho thật sạch, tôi không muốn trải qua 1 đêm khác trong cái lỗ thối tha này.

Cằm nàng xệ xuống vì không tin, - mắt nàng từ từ rảo quanh căn lều.
-Dọn dẹp nơi này? Có phải cô vừa nói như thế?
-Phải. Chúng ta nên bắt đầu đi thôi. Trời sắp tối rồi.

Cô dựng lại chiếc ghế mà mình vừa đá ngã và bước về phía chồng nệm cáu bẩn nơi Reuben đã nằm ngủ đêm hôm trước. Jessica chợt bật cười vài tiếng và tiếng cười của nàng pha lẫn sự kích động sắp xảy đến.
-Cô không nghiêm túc đấy chứ?
-Tất nhiên là không.
-Chúng ta sẽ ở lại đây đêm nay à?
-Và mọi đêm kể từ hôm nay cho đến lúc chúng ta được cứu thoát.

Nàng gượng đứng lên, không dùng tới 1 chiếc nạng nào trong lúc nàng giám sát cô gỡ bỏ lớp nệm trên cả 2 chiếc giường và chồng lên nhau ở giữa.
-Thế còn con sông?
-Có lẽ tất cả chỉ là chuyện dối trá.
-Sông Mackenzie có thật mà, Yuri.
-Nhưng nó ở cách đây bao xa?
-Cô có thể đi theo hướng họ nói cho đến khi tìm được nó.
-Tôi có thể. Tôi cũng có thể lạc đường. Hoặc bị thương và mắc kẹt. Nếu cô cùng đi với tôi, có lẽ chúng ta sẽ không tìm ra được trước khi trời thực sự đổ tuyết, trong trường hợp đó chắc là chúng ta sẽ chết vì phải ở ngoài trời. Nếu cô ở lại đây và có chuyện gì xảy đến với tôi, cô sẽ bị chết đói trước khi mùa đông qua. Và tôi thậm chí không chắc chắn hướng Reuben đã dẫn tôi đi có đúng hay không, từ căn lều này tôi có được 359 cách lựa chọn khác, và công việc thử tất cả sẽ mất trên 1 năm.

Tay chống nạnh, cô nhìn thẳng vào mặt nàng:
-không có 1 cách nào trong số đó có vẻ hấp dẫn đối với tôi. Mặt khác, nếu chúng ta dọn dẹp nơi này, chúng ta có thể sống sót. Đây không phải là khách sạn Beverly Hills nhưng là 1 chỗ trú ẩn và có 1 nguồn cung cấp nước sạch ổn định.

Nàng không tán thưởng sự mỉa mai của cô và vẻ mặt chống đối của nàng cho cô biết điều đó. Toàn bộ thái độ của cô khiến nàng phải nghĩ rằng nàng thật là khờ khạo và đã không trông thấy tất cả những chuyện mà cô không giải thích, và nàng tung ra 1 sự thách thức mà nàng nhất định sẽ không rút lui. Sáng hôm nay nàng đã tỏ ra yếu đuối nhưng nàng sẽ không bao giờ như thế nữa. Cuốn tay áo khoác lên, nàng hỏi:
- Cô muốn tôi làm gì?
Hất đầu về phía sau:
- Bắt đầu với cái lò.

Jessica liền tấn công cái lò bằng sắt đen sì với tất cả quyết tâm, chà sạch từ trên xuống dưới, với cách kỳ cọ hơn là xà phòng
Đó là 1 công việc nặng nhọc, nhất là vì nàng phải giữ thăng bằng trên 1 chiếc nạng. Nàng di chuyển từ lò sang chậu rửa, rồi tới các cửa sổ, rồi mỗi món đồ đạc phải được rửa sạch.

Sau khi cô đã nấu chăn, nệm trong 1 cái vạc ở bên ngoài và treo lên để cho khô, hoặc đóng thành băng nếu nhiệt độ trở nên lạnh hơn nhiều, Yuri vào bên trong và lau chùi nền đá trên bệ lò sưởi . Cô phát hiện cả 1 đàn sâu bọ đã chết bên dưới đống củi . Rõ ràng chúng đã chết già bởi vì gần như chắc chắn rằng bệ lò sưởi chưa bao giờ được quét dọn. Giữ cho cửa lớn & cửa sổ mở rộng để cho thoáng khí, cô chống mái hiên lên và chất củi vào phía nam của căn lều để tránh cho củi khỏi sự tác động của thời tiết.
Jessica không thể quét dọn sàn, cho nên cô làm việc đó. Nhưng khi cô làm xong, nàng vừa bò với bàn tay và đầu gối vừa chà rửa sàn. Những móng tay được cắt giũa của nàng lần lượt gãy từng cái một. Cách đây không lâu, chỉ cần gẫy 1 mẩu nhỏ nàng đã buồn rầu, nhưng lúc này nàng chỉ nhún vai và tiếp tục công việc chà rửa, bằng lòng với kết quả lao động của mình.

Yuri mang vào 2 con chim đã được nhổ lông và cắt đầu. Nàng không nhận ra được loại nào, cho bữa ăn tối. Nàng đã kiểm kê chiếc tủ của 2 cha con Gawrylow và thích thú tìm thấy 1 số đồ hộp khá nhiều. Chắc là họ đã đi 1 chuyến đến Yellowknife hồi tháng 10 và đã tồn trữ cho mùa đông. Mặc dầu nàng không phải là 1 đầu bếp giỏi nhưng vẫn không cần nhiều tài để nấu thịt chim với 2 hộp rau quả & 1 nhúm muối. Lúc món thịt hầm chín, mùi thơm khiến nàng chảy nước miếng. Bóng tối lan rộng trước khi Yuri mang nệm vào.
- Hết rận rồi chứ? - nàng vừa hỏi vừa ngoảnh lại từ bếp lò.
- Chắc thế. Tôi đã luộc hết sức kỹ. Tôi không rõ tất cả da khô chưa, nhưng nếu tôi để ngoài đó lâu hơn, nó sẽ đóng thành băng. Chúng ta sẽ kiểm tra lại sau khi ăn tối và nếu nó vẫn chưa khô, chúng ta sẽ treo nó trước lò sưởi.
Cô rửa tay ở chậu nước lúc này sáng hẳn lên so với trước kia. Họ ngồi xuống để ăn ở cái bàn Jessica đã đánh bóng bằng giấy nhám. Yuri mỉm cười khi cô trải tấm vải trước đây là 1 chiếc tất nay được dùng làm 1 chiếc khăn ăn và đặt lên bắp vế, nhưng cô không bình luận về sự khéo léo của nàng. Nếu cô nhận thấy cái hũ được bố trí với 1 số lá cây mùa thu để làm vật trang trí ở giữa bàn, cô vẫn không nói gì tỏ ra mình đã thấy. Yuri ăn 2 phần của món thịt hầm nhưng không nói 1 tiếng nào về món này.
Jessica cảm thấy hổ thẹn. Lẽ ra cô có thể nói 1 điều gì đó tử tế 1 chút - chỉ cần 1 tiếng khích lệ - ngay cả 1 con chó con thỉnh thoảng cũng cần được vỗ nhẹ lên đầu.
Nàng buồn chán đem cái dĩa làm bằng thiếc đến chậu rửa. Trong lúc nàng bơm nước lên, cô đi đến phía sau nàng.
- Hôm nay cô đã làm việc rất vất vả.

Giọng nói của cô vừa nhỏ nhẹ vừa dịu dàng vang ở ngay phía trên đầu nàng. Cô đang đứng rất gần. Dáng dấp tuyệt đẹp của cô khiến nàng xao xuyến, nàng chợt cảm thấy bẽn lẽn.
Cô cũng vậy.
- Tôi nghĩ chúng ta đáng được chiêu đãi, phải không?

Ruột gan nàng bỗng nhẹ hệt như 1 quả bóng.
Hồi ức vì chiếc hôn cô đã tặng nàng sáng hôm nay tràn đầy tâm trí nàng, trong 1 lúc 1 nỗi khát khao được tái diễn ngập khắp huyết quản nàng. Nàng từ từ quay người lại và ngước lên nhìn cô. Nàng nín thở hỏi:
- Cô đang nghĩ gì vậy, Yuri?
- Tắm 1 cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro