Nguy hiểm-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dường như giờ đi ngủ không bao giờ đến. Lúc trời vừa tối họ lại ăn một bữa với hai cha con Gawrylow. Cuộc thảo luận về đoạn đường đầy vất vả đến sông Mackenzie còn kéo dài khá lâu sau khi mọi người ăn xong.
- Không có con đường mòn nào để đi theo. Chỉ có đất gồ ghề, vì vậy phải mất một ngày đi bộ - Quinn cho họ biết.
- Chúng ta sẽ lên đường ngay lúc trời vừa sáng, - Yuri nói. Cô vẫn không để Jessica khuất khỏi tầm mắt. Cô đã theo dõi sát nàng suốt buổi chiều. Giờ đây, trong lúc nàng ngồi trên chiếc ghế dựng thẳng, cô ngồi bên cạnh nàng trên sàn nhà, một cánh tay độc quyền đặt lên đùi nàng.
- Chúng tôi sẽ không cần mang theo nhiều, - cô nói tiếp. - Tôi không định lấy mọi thứ, chỉ những gì hết sức cần thiết.
Quinn chợt hỏi:
- Còn cô ấy thì sao?
Jessica cảm thấy từng thớ thịt của cô rút lại sát chân nàng.
- Cô ấy làm sao?
- Cô ấy sẽ khiến chúng ta chậm bước lại.
- Con sẽ ở lại đây với cô ấy, ba à, Reuben lịch sự đề nghị.
- Không - Yuri đáp lại như một cú đấm mạnh. Cô ấy đi cùng. Tôi bất cần chúng ta sẽ phải đi chậm như thế nào.
- Tất cả chúng ta sẽ bị chậm lại theo, - Quinn nói với một cái nhún vai cố hữu - nhưng tôi cứ tưởng cô đang nóng lòng liên hệ với bạn bè và gia đình. Nhất định họ sẽ lo lắng cho hai người.
Jessic liếc xuống đỉnh đầu của Yuri và gọi:
- Yuri?
Cô ngước lên nhìn nàng trong lúc nàng nói tiếp:
- Em không ngại ở lại đây một mình. Nếu Yuri có thể đi nhanh hơn khi không có em khập khiễng bước theo thì hay lắm rồi, còn gì nữa? Yuri có thể gọi cho ba em ngay lúc tìm được một máy điện thoại. Ông ấy sẽ cho người đến đưa em về. Mọi việc tới đêm ngày mai là xong.

Cô chăm chú nhìn vẻ mặt buồn bã của nàng. Chắc là nàng sẽ đồng ý và chịu đựng gian khổ một cách nhẫn nhục nếu cô yêu cầu. Nhưng việc băng qua hơn hai chục cây số đường rừng quả thực không dễ dàng đối với nàng cho dù nàng không bị thương. Không phải do lỗi của nàng, nàng sẽ gây sự chậm trễ quá nhiều cho mọi người khiến cho họ rất có thể phải cắm trại mất một đêm.
Tuy nhiên, cô không đời nào nghĩ đến chuyện rời xa nàng. Bất kể nàng mạnh mẽ đến mức nào, nàng vẫn sẽ không tự bảo vệ mình một cách hữu hiệu. Trong môi trường này, nàng bất lực như một con bướm. Không phải cô đa cảm, cô tự biết chắc. Chỉ vì nàng đã sống sót qua một thời gian dài đầy những nghịch cảnh, cho nên giờ đây cô không muốn xảy ra tình huống việc cứu thoát nàng là một điều khả thi thay vì một ảo vọng. Bàn tay cô gấp quanh đầu gối nàng với vẻ bảo bọc.

- Chúng ta hãy chờ xem sáng hôm sau em sẽ cảm thấy như thế nào.
Những tiếng đồng hồ sau đó trôi qua thật chậm, Jessica không biết hai cha con Gawrylow duy trì sự sáng suốt của họ như thế nào. Không có gì để làm, không có gì để đọc, không có gì để nghe hoặc nhìn - ngoại trừ nhìn lẫn nhau. Và khi việc đó trở nên nhàm chán, tất cả mọi người nhìn đăm đăm vào ngọn đèn dầu leo lét tỏa ra nhiều khói đen nặng mùi hơn là ánh sáng.
Chắc ai cũng tưởng rằng những kẻ ẩn dật này sẽ đặt ra cả triệu câu hỏi về thế giới bên ngoài, nhưng hai cha con Gawrylow không hề tỏ ra quan tâm đến bất cứ gì ở bên ngoài biên cương của họ.
Cảm thấy mình dơ bẩn, Jessica rụt rè hỏi xin một thau nước, Reuben chệnh choạng với đôi chân dài trong lúc lấy nước cho nàng và làm tràn ra một chút trên bắp vế nàng trước khi đặt được xuống.
Nàng kéo tay áo len lên tận khủyu rồi rửa mặt và hai tay bằng cục xà phòng mà Yuri đã cho phép nàng mang theo. Nàng chỉ muốn thưởng thức cảm giác thú vị khi đắp từng vốc nước lên mặt, nhưng ba cặp mắt đang chăm chú nhìn nàng - Khi Yuri ném một chiếc áo thun của cô vào hai bàn tay ướt của nàng, nàng đành lấy và lau khô mặt.
Lấy lược nàng bắt đầu chải gọn mái tóc chẳng những vàng hơn bình thường mà lại còn bết lại và rối tung. Nàng vừa bắt đầu chải cho tóc đỡ rối thì Yuri giật cái lược ra khỏi tay nàng và nói với giọng ông chủ:
- Thôi đủ rồi.
Nàng quay lại định phản kháng nhưng gương mặt sắt đá của cô khiến nàng khựng lại, suốt ngày hôm nay cô có thái độ hết sức kỳ lạ, khác hẳn thường lệ. Nàng muốn hỏi cô có gì không ổn. Tại sao cô cáu kỉnh như thế, nhưng nàng sáng suốt quyết định rằng bây giờ không phải là lúc thuận tiện cho một cuộc cãi vã.
Tuy nhiên nàng bày tỏ nỗi tức giận của mình bằng cách giật cái lược trở lại và cất vào trong túi trang điểm tuyệt đẹp của nàng. Đó là vật nhắc nhở rằng ở một nơi nào đó trên thế giới, nước nóng, nước rửa mặt, nước hoa, bồn tắm có bọt và nước rửa tay vẫn là những thứ có thật. Cuối cùng, mọi người ngừng mọi việc để đi ngủ. Nàng nằm ngủ với Yuri như hai đêm vừa qua. Nằm co mình qua một bên, cái chân bị thương ở phía trên, nàng xoay mặt về phía ngọn lửa. Bên dưới nàng là cái đệm Yuri đã làm bằng cách sử dụng những tấm da thú mà họ đã mang theo. Cô đã khéo léo từ chối dùng tấm trải giường do Quinn đề nghị.
Yuri không cong người lại quanh nàng như những lần trước. Cô nằm ngủ một cách căng thẳng, không lúc nào hoàn toàn thư giãn, và luôn luôn tỉnh táo.
- Cô đừng co quắp nữa, nàng khẽ nói sau nửa tiếng đồng hồ. Có vấn đề gì thế?
- Hãy im lặng và ngủ đi.
- Tại sao cô không ngủ.
- Tôi không thể.
- Tại sao?
- Khi chúng ta đi khỏi nơi đây tôi sẽ giải thích cho cô.
- Cô hãy giải thích cho tôi bây giờ đi.
- Không được đâu.
- Có liên quan gì tới việc cô bảo họ là chúng ta là một đôi hay không?
- Có liên quan lắm đấy.

Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói.
- Tôi nhìn nhận họ là hạng người nguy hiểm, theo cái cách họ cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta. Nhưng tôi tin chắc họ chỉ tò mò thôi. Vả lại, lúc này họ đã ngủ say rồi.
Hai tiếng ngáy lớn cùng vang lên chứng tỏ hai cha con Gawrylow đã ngủ một cách vô hại.
- Đúng, - cô lạnh nhạt nói - và vì vậy cô cũng phải ngủ đi. Chúc cô ngủ ngon.
Bực tức cô, nàng lăn người trở về phía kia. Cuối cùng nàng chìm vào một giấc ngủ sâu nhưng lại ngắn một cách tàn nhẫn, dường như nàng vừa chợp mắt được mấy phút thì Yuri huých nhẹ đánh thức nàng dậy. Nàng lẩm bẩm phản đối, nhưng chợt nhớ rằng hôm nay là ngày mà cuộc thử thách của nàng sẽ chấm dứt, nàng liền ngồi lên.
Căn lều vẫn còn trong bóng tối dày đặc, mặc dầu nàng có thể trông thấy các đường nét bên ngoài lờ mờ của Yuri và hai cha con Gawrylow đang loay hoay trong phòng. Quinn đứng gần lò pha cà phê và quậy nồi thịt hầm. Nhất định nó không bao giờ cạn nhưng ông ta vẫn tiếp tục châm thêm, nàng nghĩ, hy vọng rằng nàng sẽ không trở về nhà với căn bệnh ngộ độc thức ăn.
Yuri quỳ xuống bên cạnh nàng.
- Cô cảm thấy thế nào?
- Lạnh, - nàng vừa trả lời vừa chà hai bàn tay lên xuống hai cánh tay.
Mặc dù nàng đã không ngủ, trong vòng tay của cô, hơi nóng của cơ thể cô đã giữ cho nàng ấm suốt đêm. Yuri tuyệt diệu hơn bất cứ một chiếc chăn đệm nào mà nàng đã từng đắp trong lúc ngủ.
- Tôi muốn nói tình trạng sức khỏe. Chân cô có cảm giác ra sao?
- Tê cứng, nhưng không đau như ngày hôm qua.
- Cô chắc chắn chứ?
- Cô hãy trở dậy và đi quanh một vòng thử xem sao.
Yuri đã đỡ nàng đứng lên. Sau khi nàng đã tròng chiếc áo khoác vào và tựa người trên đôi nạng, họ bước ra ngoài để cho nàng có thể đi vệ sinh; căn lều của hai cha con Gawrylow không có hệ thống ống nước bên trong.
Khi nàng ra khỏi phòng vệ sinh, vừng thái dương đang chuyển bầu trời đầy mây sang màu xám nhạt. Ánh sáng đó chỉ lam tăng thêm vẻ thiểu não của nàng.
Nàng vì ráng sức đi từ căn lều đến nhà vệ sinh nên nàng đã kiệt quệ. Hơi thở nặng nhọc của nàng tạo ra những đám hơi nước quanh đầu nàng.
Cô khẽ nguyền rủa.
-Gì thế? - nàng lo lắng hỏi.
-Cô sẽ không đi nổi đâu, Jessica. Phải chờ mấy ngày nữa mới đi được.
Tay chống nạnh, cô phun ra nỗi chán nản của mình trong 1 chuỗi hơi thở trắng xóa giống như ma.
-Tôi biết làm cái quái gì cho cô bây giờ?
Cô không thèm làm nhẹ câu hỏi với bất cứ 1 chút dịu dàng hoặc thương cảm nào. Giọng nói của cô cho thấy rõ cô hoàn toàn không lo lắng cho nàng.

-Được rồi, tôi lấy làm tiếc vì gây thêm phiền phức cho cô. Tại sao cô không dùng tôi làm mồi để bẫy 1 con gấu? rồi cô có thể phóng 1 mạch đến con sông chết tiệt đó.
Yuri liền bước tới và kề mặt vào sát mặt nàng.
-Xem này, Tiểu thư. Rõ ràng cô quá ngây thơ nên không thể trông thấy, nhưng ở lại đây còn có nhiều nguy hiểm hơn là đi đến con sông.

-Đối với tôi thì không - nàng giận dữ đáp lại - nếu cô mọc cánh và bay tới đó, cũng không đủ nhanh đối với tôi. Tôi muốn ra khỏi nơi này, cách xa cô và trở về nhà của tôi.
Vành môi rắn rỏi của cô gần như biến mất dưới cái mím môi đầy tức giận.
-Thế thì tốt - cô vừa nói vừa quay người lại bước mạnh trở vế phía căn lều - tôi sẽ đến đó nhanh hơn nếu không có cô đi theo. Cô sẽ ở lại đây.

-Hay lắm - nàng nói với theo.
Rồi, siết chặt cằm với vẻ bướng bỉnh tương tự như Yuri, nàng chập chững đi từng bước lên đoạn đường dốc về phía căn lều. Mấy người đàn ông đang tranh luận khi nàng tới cửa mà Yuri trong lúc vội vã hoặc giận dữ đã để hé mở. Xoay ngang người và len qua bằng cùi chỏ, nàng lách vào bên trong.
-Hãy biết điều 1 chút ông Gawrylow - Yuri đang nói - Reuben trẻ hơn ông tới 20 tuổi là ít. Tôi cần nhanh. Anh ta sẽ đi với tôi. Còn ông ở lại với... bạn gái tôi. Tôi không thể bỏ cô ấy ở lại 1 mình.
-Nhưng, bố - Reuben phản đối.
-Cô ấy có lý, Reuben ạ, con sẽ đi nhanh hơn bố nhiều. Nếu may mắn con có thể tới con sông lúc xế chiều.

Kế hoạch này không khiến cho Reuben thích thú 1 chút nào. Anh ta liếc nhìn Jessica với vẻ thèm khát 1 lần cuối, rồi vừa thong thả đi ra vừa lẩm bẩm trong miệng. Yuri cũng không có vẻ vui thú gì hơn. Cô kéo Jessica qua 1 bên và đưa khẩu súng tín hiệu cho nàng, vắn tắt chỉ cho nàng cách sử dụng.

-Cô tin chắc sẽ xoay sở được chứ?
-Tôi không đến nỗi quá ngu ngốc.
-Nếu cô nghe 1 tiếng phi cơ, cô hãy chạy ra ngoài càng nhanh càng tốt và bắn tín hiệu lên trời.
-Tại sao cô không mang khẩu súng này theo.
Khẩu súng tín hiệu đã luôn luôn ở bên người Yuri kể từ khi họ rời khỏi chiếc máy bay bị nạn.
-Bởi vì mái lều dễ nhận thấy hơn. Cô cũng nên giữ cái này theo người.
Trước khi nàng biết cô làm gì, cô rút sợi dây nịt quần của nàng ra khỏi người và đút lưỡi dao mỏng có bao bên ngoài vào trong đó. Sợi dây da êm dịu lạnh ngắt trên bụng trần của nàng. Nàng há hốc miệng ra để thở. Cô mỉm cười trước phản ứng sửng sốt của nàng và nói tiếp:
-Như thế sẽ khiến cô luôn nhớ tới nó ở đâu vào bất cứ lúc nào.
-Tại sao tôi cần phải nhớ tới cái đó?
Cô nhìn đăm đăm vào mắt nàng 1 hồi lâu.
-Hy vọng cô sẽ không bao giờ phải biết tại sao?
Nàng nhìn lại cô. Mãi cho tới lúc này nàng vẫn chưa nhận thức được nàng thù ghét việc cô bỏ rơi nàng nhiều đến mức nào. Nàng đã dựng lên 1 bề ngoài can đảm, những ý nghĩ vượt qua hàng chục cây số rừng hoang trên đôi nạng thật khó lòng thực hiện. Trong 1 chừng mực nào đó, nàng vui mừng vì cô quyết định đi 1 mình. Nhưng giờ đây, khi cô sắp thực sự ra đi, nàng chỉ muốn ôm chầm lấy cô và van cô đừng đi.
Lẽ tất nhiên nàng không làm như vậy. Dường như cô cũng hơi tôn trọng nàng. Cô vẫn nghĩ nàng là 1 cô gái thành phố quen được nuông chiều. Rõ ràng cô có lý, bởi vì ngay lúc này, nàng đang hết sức lo sợ những tiếng đồng hồ mà nàng phải trải qua cho đến khi cô quay lại tìm nàng.
Yuri chợt quay mặt với 1 tiếng nguyền rủa và bồn chồn, rồi bỏ đi.
-Yuri! - Cô xoay người lại.
-Cái gì vậy?
-Yu... Yuri hãy cẩn thận.
Trong vòng 1 nhịp tim, nàng đã gieo người vào ngực cô và miệng cô áp lên miệng nàng lấy từ đó 1 chiếc hôn nóng bỏng thiêu đốt cả tâm hồn nàng. Nàng ngạc nhiên đến nỗi ngã gục vào cô. 2 cánh tay cô siết chặt quanh lưng nàng kéo nàng đến gần và lên cao khiến các ngón chân nàng đong đưa phía trên đôi giày ống của cô tới mấy phân. Nàng cố gắng lấy lại thăng bằng bằng cách nắm lấy tay áo khoác của cô.

Môi cô nghiến ngấu môi nàng khư khư và thô bạo. Nhưng lưỡi cô vừa mềm vừa ấm và ướt, lấp đầy miệng nàng, thăm dò, vuốt ve. 1 nỗi khao khát đã dấy lên suốt 48 giờ chợt đánh bại sự kềm chế sắt đá của cô. Tính kỷ luật tự giác của cô vỡ tan, nhưng cô vẫn còn uy quyền. Đấy là 1 chiếc hôn không phải vô nghĩa, không dính dáng đến tình cảm lãng mạn. Đúng là 1 chiếc hôn biểu hiện 1 nỗi đam mê. Nguyên thủy. Phàm tục. Vị kỷ.
Trong cơn choáng váng Jessica choàng 1 cánh tay quanh cổ cô và ngửa đầu ra phía sau để cho cô hôn dễ dàng hơn, mái tóc đen dày của cô chạm vào da nàng, nhưng nàng bất cần. Nó mềm mại 1 cách đáng ngạc nhiên, gây 1 cảm giác nhột nhạt và đầy cám dỗ.

Hoàn toàn quá sớm đối với nàng, cô chợt ngừng hôn, đột ngột bật đầu ra sau và rời khỏi đôi môi hé mở và ẩm ướt của nàng vẫn còn đòi hỏi thêm nữa.
-Tôi sẽ trở về càng sớm càng tốt. tạm biệt, em yêu.
Em yêu? Em yêu?
Cô buông nàng ra và quay về phía cửa. Lúc đó nàng mới nhận thấy Quinn Gawrylow đang ngồi ở bàn, vừa thản nhiên nhai thuốc lá vừa quan sát họ với sự tập trung im lặng, trầm tĩnh của 1 con báo.
Trái tim của Jessica bỗng lún xuống như chì. Yuri đã hôn nàng là để cho ông già, chứ không phải cho chính cô. Và chắc chắn không phải cho nàng.
Nàng ném vào chiếc lưng rộng 1 ánh mắt độc địa trong lúc cô bước qua khung cửa. Cánh cửa đóng mạnh lại sau lưng cô. Thật là thoát nợ, nàng nghĩ. Làm sao cô ta dám...
Rồi, nhận thấy đôi mắt ông già vẫn còn dán vào nàng, nàng nhìn ông ta với 1 nụ cười nhạt nhẽo của người vợ bé nhỏ:
-Ông nghĩ cô ấy sẽ ổn chứ?
-Reuben biết những gì mình làm. Nó sẽ chăm sóc cho cô Kwon.
Ông ta vẫy tay xuống phía tấm đệm vẫn còn trải ra phía trước bệ lò sưởi và nói tiếp:
-Vẫn còn sớm. Tại sao cô không ngủ lại đi?
-Không, tôi, à... - nàng đằng hắng 1 tiếng lớn - tôi quá căng thẳng nên không ngủ lại được. Tôi nghĩ tôi sẽ ngồi đây 1 lúc.
-Cô uống cà phê nhé? - ông ta vừa nói vừa đi tới lò.
-Vâng.
Nàng không muốn uống 1 chút nào, nhưng đó sẽ là 1 việc để nàng làm và giúp cho thời gian trôi qua. Nàng để đôi nạng và khẩu súng tín hiệu trên bệ lò sưởi trong tầm tay của nàng và lún người xuồng trên chiếc ghế. Cái bao dao thúc vào bụng dưới của nàng. Đó là lý do tại sao nó không thọc ngay vào nàng khi Yuri kéo nàng sát vào...
Tim nàng đập rối lên vì hồi ức. Đó không phải chỉ là độ cứng của con dao đã gây nên cảm giác ở lưng nàng. Có lẽ cô hết sức vui sướng vì đã sỉ nhục nàng như thế.
Nàng bực dọc rút con dao ra khỏi thắt lưng và đặt lên trên bệ lò sưởi. Nhận tách ca phê bốc khói của Quinn, nàng ngồi thoải mái để chờ đợi ngày dài nhất của đời nàng trôi qua.
Yuri tính toán họ đi chưa được 2 cây số khi Reuben bắt đầu nói chuyện.
Yuri có thể đi suốt đoạn đường trên hai chục cây số mà không cần phải chuyện trò, nhưng có lẽ nói chuyện sẽ khiến cho thời gian trôi qua nhanh hơn và giúp cô xua Jessica ra khỏi tâm trí cô.

-Tại sao cô lại thích phụ nữ? - Reuben chợt hỏi.
Linh tính của Yuri chuyển nhanh. Mỗi giác quan của cô đều chuẩn bị sẵn sàng. Cái cảm giác như bị kim châm ở sau cổ, vẫn luôn luôn chính xác báo cho cô có 1 điều gì đó chẳng lành, cứ không chịu tan biến. Kể từ khi cô nghe tiếng gào của Jessica và bắt gặp nàng đứng cách 2 cha con Gawrylow 1 khoảng, cô vẫn nghi ngờ 2 con người này. Rất có thể cô đã bất công đối với họ. Có lẽ họ lương thiện nhưng mọi khả năng đều vô giá trị. Cho đến lúc cô sẽ đưa Jessica tới nhà chức trách 1 cách an toàn, cô mới hết nghi ngờ 2 kẻ ẩn dật này. Nếu họ tỏ ra đáng tin cậy, cô sẽ mãi mãi ghi ơn họ. Cho tới khi đó...

-Hả? Reuben tiếp tục thăm dò- tại sao cô lại...
-Tôi đã nghe anh nói.
Yuri đang đi theo sự hướng dẫn của Reuben. Cô không để cho gã thanh niên đi trước cô quá xa, cũng không tới quá gần phía sau anh ta.
-Jessica đã nói sao không đấy thôi - cô nói tiếp - cả 2 chúng tôi đến với nhau theo lẽ tự nhiên.

Cô hy vọng là như thế có thể chấm dứt cuộc thảo luận. Chuyện tình cảm là những chủ đề Yuri luôn luôn tránh nói tới. Giờ đây, cô không muốn nói chuyện 1 chút nào. Cô chỉ muốn trút từng chút sức lực vào việc tới được con sông càng sớm càng tốt.

-Nếu tôi đến với cô ấy trong 5 năm thì lúc này tôi đã có 5 đứa con - Reuben khoác lác 1 cách táo tợn.
-Nhưng anh đâu phải như thế.
-Có lẽ vì cô không thể làm việc đó.
-Cái gì?
Reuben ngoảnh đầu nháy mắt với cô 1 cách xảo trá.
- Cô thừa biết mà, việc làm tình thực sự ấy.
Mấy từ cuối cùng đó trườn qua Yuri như 1 con sâu ghê tởm. Không phải những từ đó khiến cho cô giận dữ. Thường ngày cô vẫn sử dụng ngôn ngữ tồi tệ hơn. Cô giận dữ, chính vì những từ đó dính dáng đến Jessica. Thế mà chỉ đêm hôm trước thôi chính cô cũng có thể sử dụng ngôn ngữ đó. Cô quá bận tâm với hy vọng nên trước khi trời tối cô sẽ không cần phải giã mặt Reuben cho nát ra, nhưng nếu anh ta cứ nhắc nhở đến Jessica với cái giọng ấy, thì cô có thể làm ngay.
-Nếu cô ấy thành vợ của tôi...
-Nhưng cô ấy đâu phải - giọng nói của Yuri gằn lên như 1 ngọn roi bò.
-Cô ấy sẽ phải thôi.

Nói đến đó, Reuben với 1 cái cười toe toét của 1 tên điên, xoay người lại và chĩa mũi súng vào ngực Yuri. Trong tiềm thức Yuri đã sẵn sàng ứng phó với 1 cuộc tấn công như vậy trong suốt buổi sáng. Cô nhấc mũi súng của mình lên sau Reuben chưa đầy 1 giây, nhưng Reuben thoát khỏi viên dạn đầu tiên.

-Cái gì vậy?
Jessica nhảy chồm dậy, nhận ra rằng nàng đã lơ mơ ngủ trên ghế.
Quinn đang ngồi nơi nàng đã trông thấy ban nãy, bên cạnh bàn.
-Sao?
-Tôi nghĩ vừa nghe thấy cái gì đó.
-Tôi có nghe gì đâu.
-Tôi cam đoan...
-Chắc là các khúc củi trong lò sưởi bị xê dịch đó thôi...
Buồn nản vì sốt ruột, nàng đã ngồi thư giãn lại trên ghế.
-Ồ, chắc là tôi đã ngủ gật. Họ đã đi bao lâu rồi?
-Chưa lâu lắm.
Ông ta đứng dậy và đi về phía nàng, quỳ xuống trên bệ lò sưởi và châm thêm củi vào lửa. Hơi ấm thấm vào da thịt Jessica và mí mắt nàng lại sụp xuống. Mặc dầu căn lều này buồn chán và nhơ bẩn, tối thiểu nó cung cấp cho nàng 1 mái nhà phía trên đầu và che chở nàng khỏi cơn gió tây lạnh lẽo. Nàng vui mừng vì điều đó. Sau mấy ngày vừa trải qua...
Nàng chợt mở bừng mắt vì sự đụng chạm của ông ta. Quinn, vẫn đang quỳ gối trước mặt nàng, đã úp bàn tay quanh bắp chân của nàng.
-Tôi nghĩ cô cần chống chân lại cho đỡ mỏi.
Giọng nói của ông ta dịu dàng như của 1 vị thánh, nhưng đôi mắt thì đúng là của quỷ satăng. Trong lúc chúng nhìn chăm chăm lên nàng từ ỗ mắt sâu hoắm như những cái hang. Toàn thân nàng cứng đờ vị khủng khiếp, nhưng kinh nghiệm cảnh giác nàng chớ nên bộc lộ ra.
-Không, cám ơn ông - nàng nói bằng 1 giọng nhỏ nhẹ - thật ra tôi nghĩ nên đi 1 vòng cho khỏi tê chân.
Nàng với tay tìm đôi nạng, nhưng ông ta đã chộp lấy trước.
-Để tôi giúp cô.
Trước khi nàng có thể kháng cự, ông ta đã nắm chặt cánh tay của nàng và kéo nàng ra khỏi chiếc ghế. Ông ta đã khiến nàng không kịp đề phòng và phần trước của thân hình nàng đụng vào ông ta. Nàng bật người ra phía sau, nhưng nhận thấy ngay không thể được bởi vì bàn tay kia của ông ta đã đặt vào lưng nàng, đẩy nàng tới trước.
-Không!
-Tôi chỉ cố giúp cô thôi mà - ông ta nói 1 cách êm dịu, rõ ràng thích thú với nỗi lo sợ đang mỗi lúc 1 gia tăng của nàng.
-Thế thì hãy để cho tôi đi, ông Gawrylow. Tôi có thể tự xoay sở.

-1 mình cô không được đâu. Tôi sẽ thay thế cho bạn gái cô. Không phải cô ấy đã nhờ tôi chăm sóc cô hay sao?

Ông ta rà bàn tay trên hông nàng và Jessica lạnh ngắt người vì sợ hãi.
-Ông đừng sờ tôi như thế. Ông hãy bỏ tay ra.
Nàng cố vùng vằng ra khỏi ông ta nhưng 2 bàn tay của ông ta vẫn sờ soạng khắp nơi trên người nàng.
-Tay tôi có sao đâu? - sắc mặt ông ta bỗng trở nên độc ác.

-Chẳng lẽ chúng không đủ sạch đối với cô à?
-Không... phải... tôi... tôi chỉ muốn nói rằng Yuri sẽ...
-Yuri sẽ không làm gì đâu - ông ta nói với 1 nụ cười hắc ám - và kể từ bây giờ tôi sẽ vuốt ve cô bằng bất cứ cách nào tôi muốn.

Ông kéo mạnh nàng vào ông ta. Lần này thì không còn nghi ngờ gì nữa về ý định của ông ta. Jessica cố sức lẻn người đi thoát ra khỏi ông ta. Nàng đặt ức bàn tay lên vai ông ta và còng lưng, cố đẩy ra đồng thời né tránh cái hôn của ông ta.
Đôi nạng trượt khỏi cánh tay của nàng và rơi trên nền. Nàng phải chịu người trên cái chân bị thương và 1 cơn đau nhói lên ở vết sẹo khiến người phải la lớn.
-Cứ việc gào lên đi. Tôi không phản đối đâu.
Hơi thở của ông ta hôi thối và nóng hổi sát bên mặt nàng. Nàng quay đầu đi, nhưng ông ta chộp lay cằm nàng giữa những ngón tay cứng như sắt và kéo trở lại. Ngay trước khi miệng ông ta tiếp xúc với miệng nàng, họ chợt nghe tiếng bước chân thình thịch ở bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro