Trở về - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô sẽ bỏ lỡ chiếc trực thăng mất thôi. Cô biết như thế. Cô luôn luôn như vậy. Nhưng dù thế nào đi nữa cô vẫn tiếp tục chạy. Việc này cũng luôn luôn như thế. Những cành lá của rừng rậm làm nghẽn lối đi, cô bấu víu vào đó để đi xuyên qua về phía khoảng rừng thưa. Cô chạy quá sức khiến phổi cô như đang cháy. Hơi thở của cô vang dội lên tới tai của chính mình. Nhưng cô vẫn còn có thể nghe tiếng quay của cánh quạt trực thăng, gần. Hết sức gần.

Huyên náo.

Mình phải thành công lần này. Cô gào lên. Mình sẽ thành công nếu không mình sẽ lại bị bắt.
Nhưng cô biết cô sẽ không thành công, mặc dầu cô vẫn tiếp tục chạy. Chạy, chạy...

......

Bao giờ cũng thế, sau khi gặp ác mộng, Yuri ngồi dậy, ngực phập phồng muốn vỡ tung ra và người ướt sũng mồ hôi. Lạy Chúa, lần này thực rồi. Tiếng phành phạch của cánh quạt trực thăng dường như...
Đột nhiên cô nhận thức rõ rằng cô có thể nghe rõ chiếc trực thăng. Phải chăng cô đã thức dậy? Đúng rồi. Jessica vẫn nằm nơi kia, đang ngủ yên lành bên cạnh mình. Đây không phải là Việt Nam, đây là Canada. Và Chúa ơi, cô nghe tiếng trực thăng.

Cô cố gắng đứng lên và chạy qua mặt sàn lạnh ngắt của căn lều. Kể từ ngày họ đón hụt chiếc máy bay tìm kiếm, khẩu súng bắn pháo hiệu vẫn luôn luôn để trên 1 cái bệ gần cửa. Quấn chiếc khăn tắm quanh người, cô chộp lấy nó trong lúc chạy ra ngoài khi cô phóng qua cổng và nhảy lên mặt đất, cây súng hiệu được siết chặt trong bàn tay phải của cô. Che mắt bằng bàn tay trái, cô chăm chú nhìn ngang qua nền trời. Mặt trời chói sáng vừa tới các ngọn cây. Cô giàn giụa nước mắt vì mặt trời quá chói. Cô không sao trông thấy được gì cả. Chỉ có 6 viên pháo hiệu. Cô không được lãng phí. Mọi viên phải được tính toán thật kỹ. Nhưng cô vẫn còn có thể nghe tiếng trực thăng. Vì thế cô bóp cò và bắn 2 viên pháo hiệu thẳng lên trên trời.
-Yul à, có phải...
-1 chiếc trực thăng.
Jessica chạy ra cổng và ném cho cô 1 chiếc áo sơ mi. Khi nàng thức dậy, thoạt tiên với trực giác người yêu không còn nằm bên cạnh nàng, rồi với âm thanh của chiếc trực thăng, nàng đã hối hả mặc chiếc quần rách tả tơi và chiếc áo thun rộng thùng thình. Bây giờ thì nàng cũng che mắt nhìn khắp nền trời.
-Chắc nó đã trông thấy pháo hiệu - Yuri sôi nổi gào lên - nó đang bay trở lại.
-Em không sao trông thấy nó. Yul làm thế nào mà biết được?
-Tôi nhận ra âm thanh.
Hiển nhiên là như thế. Trong vòng mấy giây, chiếc trực thăng thổi bạt các ngọn cây và bay lượn phía trên căn lều. Yuri và Jessica bắt đầu vẫy tay và hét lớn cho dù rõ ràng họ đã được cả 2 người đàn ông ngồi trên chiếc trực thăng nhận thấy. Họ thậm chí còn có thể trông thấy nụ cười nở rộng của 2 người đó qua màn gió xoáy.
-Họ trông thấy chúng ta! Ôi, Yul, Yul à!
Jessica lao mình vào người cô. Cô vừa ôm chầm lấy nàng mà hôn vừa nhấc bổng nàng lên và quay tròn.
-Chúng ta đã thành công, bé cưng, chúng ta đã thành công.

Khoảng rừng thưa bao quanh căn lều đủ rộng để tiếp nhận chiếc trực thăng. Nó đã đáp xuống. Tay trong tay, Jessica và Yuri chạy về phía đó. Nàng không lưu tâm đến cơn đau nhói ở chân nàng. Viên phi công trên chiếc ghế bên phải mở khóa thắt lưng và bước ra. cúi đầu xuống dưới những cánh quạt quay, anh ta chạy đến gặp họ.
-Cô Jung, có phải không ạ?
Giọng miền nam của anh ta nặng chình chịch. Jessica gật lia lịa, đột nhiên trở nên rụt rè không nói 1 tiếng và ghì vào cánh tay của Yuri.
-Tôi là Yuri Kwon- Yuri vừa nói vừa đưa bàn tay ra bắt tay viên phi công 1 cách nồng nhiệt. - chúng tôi vô cùng vui mừng được gặp các anh.
-Chúng tôi cũng hết sức vui mừng. Bố cô Jung đã thuê chúng tôi đi tìm cô ấy. Các nhà chức trách đang làm mọi việc cho vừa lòng ông ấy.
-Đúng là kiểu của bố - Jessica nói lớn át cả tiếng quay của các cánh quạt.
-2 vị là những người duy nhất còn sống? - họ gật gù với vẻ buồn rầu - được rồi, trừ khi cô muốn quanh quẩn ở đây, xin hãy để cho chúng tôi đưa cô về nhà. Nhất định bố cô sẽ rất vui mừng khi gặp lại cô.

Khi họ nhắc tới ông bố của cô gái, viên phi công lo lắng liếc sang Yuri lúc đó chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi chưa kịp cài đủ nút. Rõ ràng chiếc áo này vừa được mặc vội vàng và bên trong, cô ấy không mặc đồ lót. Jessica có cái vẻ trác táng, nhếch nhác của 1 người đã làm tình suốt đêm. Viên phi công kết luận ngay tình hình không chút do dự, không cần phải có ai nói thẳng ra cho anh ta biết, thời buổi này không thiếu những chuyện như thế.

Họ trở lại căn lều vừa đủ thời gian để mặc áo quần cho tề chỉnh. Yuri lấy lại khẩu súng săn đắt tiền của cô. Ngoài món đó ra, họ bỏ đi tay không. Trong lúc nàng đi qua cửa lần cuối, Jessica buồn bã ngoảnh lại liếc quanh căn lều. Ban đầu nàng đã xem thường nơi này. Giờ đây khi nàng rời nó, nàng chợt cảm thấy hơi buồn.
Yuri dường như không chia sẻ tình cảm đó. Cô và viên phi công đã cười đùa, sau khi đã khám phá ra họ là cựu chiến binh của cùng cuộc chiến tranh và thời gian phục vụ của họ gối lên nhau. Jessica phải chạy mới bắt kịp họ. Khi nàng bắt kịp , Yuri khoác tay quanh vai nàng và cúi xuống mỉm cười với nàng. Điều đó khiến cho mọi việc êm đẹp. Hoặc tối thiểu khá hơn.
-Tôi là Mike - viên phi công nói với họ trong khi đưa họ đến ghế.
-Và đó là người anh em sinh đôi với tôi - Pat, viên phi công thứ 2 chào họ.
-Pat và Mike? - Yuri nói lớn - Chắc là anh nói đùa?

Sự việc đó hết sức ngộ nghĩnh và mọi người không nín cười được trong lúc chiếc trực thăng rời khỏi mất đất và bay là là trên các ngọn cây trước khi đạt được độ cao.
-Nơi máy bay bị nạn đã được 1 máy bay tìm kiếm tìm thấy cách đây mấy ngày - Mike vừa hét lớn để trả lời họ vừa chỉ tay về phía dưới.
Jessica chăm chú quan sát cảnh tượng. Nàng ngạc nhiên vì họ đã vượt bằng chân 1 khoảng cách lớn như thế, nhất là Yuri đã kéo nàng trên chiếc xe trượt làm bằng tay. Chắc là nàng sẽ không bao giờ sống sót nếu không có cô. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô chết khi máy bay lâm nạn? Rùng mình với ý nghĩ đó, nàng nép đầu lên vai cô. Yuri choàng cánh tay quanh nàng và kéo nàng lại gần. Bàn tay nàng ôm lấy bên trong đùi cô với 1 cử chỉ tin cậy từ trong tiềm thức.
-5 người khác đã chết khi máy bay rơi xuống đất - Yuri nói với viên phi công - Jessica và tôi ngồi ở hàng ghế cuối. Tôi đóan đó là lý do chúng tôi thoát chết.
-Khi bản báo cáo cho biết máy bay đã không bị bốc cháy hoặc tan tành, ông Jung khăng khăng đòi tìm kiếm người sống sót - Mike nói - ông ấy đã thuê 2 anh em chúng tôi tìm kiếm bên ngoài Atlanta. Chúng tôi chuyên phụ trách các vụ giải thoát.

Anh ta tựa cùi tay trên lưng ghế và quay đầu về phía họ trong lúc nói tiếp:
-2 vị làm sao tìm thấy căn lều?
Yuri và Jessica đều nhìn nhau với vẻ bối rối:
-Chúng tôi để dành câu chuyện đó và chỉ kể lại 1 lần thôi, nếu anh không phiền lòng - Yuri nói.
Mike gật đầu
-Tôi đã thông báo bằng điện đài 2 vị vừa được cứu thoát. Rất nhiều người đang trông đợi 2 vị. Thời tiết thật là khốn kiếp. Xin lỗi cô Jung.
-Không sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro