🌿Chương 10: Viên kẹo bạc hà thứ 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau mưa vẫn chưa ngớt.

Khi Trình Phóng đến phòng học, đã là tiết thứ hai.

Giáo viên và bạn học trong lớp từ lâu đã quen nhìn cậu đến trễ, nếu cậu mà đến đúng giờ, mới là kỳ quái. Chỉ cần cậu không gây rắc rối trong lớp, giáo viên đều là mở một mắt nhắm một mắt, mừng rỡ vì không có chuyện gì.

Nhưng hôm nay có hơi đặc biệt.

Trình Phóng cầm một chiếc dù trong tay.

Một chiếc dù màu hồng nhạt.

Quý Tư Viễn chậc một tiếng, này vừa thấy đã biết không phải là đồ mà đôi mắt thẳng nam của Trình Phóng thường dùng.

"Ôi, Phóng ca, anh lấy cây dù này ở đâu vậy, trái tim thiếu nữ như vậy."

"Ôi, còn phải nói, khẳng định là trên đường có một cô bé nào đó lo Phóng ca của chúng ta dầm mưa nên cho anh ấy."

"Đẹp trai thật là tuyệt, đi bộ cũng có người đau lòng."

"Không được ghen tị không được ghen tị."

Du Phong và Tiền Hạo hai người kẻ xướng người hoạ, phối hợp ăn ý.

Trình Phóng liếc nhìn hai người một cái: "Hai người hát kịch sao, có muốn tôi lập giàn cho các người không? Nhưng mà có một câu không sai, đúng là có người đau lòng tôi mới cho tôi dù."

Quý Tư Viễn vừa nghe đã cảm thấy hứng thú: "Ai thế? Xinh đẹp không? Em có quen không?"

Trình Phóng không trả lời, động tác trên tay không dừng lại, cẩn thận gấp dù lại.

Quý Tư Viễn thấy cậu còn gấp dù lại, nội tâm lập tức không bình tĩnh được, đàn bà như vậy là Trình Phóng nhà cậu sao?

"Nhìn cái rắm!" Trình Phóng thoáng nhìn cậu vẫn luôn dùng một loại ánh mắt rất quái dị nhìn chằm chằm mình, khó chịu nói.

"Dù này mẹ nó là mọc hoa hay sao, anh cứ tùy tiện ném vào bên cạnh cửa là được rồi, sao lại mang vào, mà đã mang vào thì thôi đi, còn phải gấp lại như con gái? Mà nữ sinh lớp chúng ta cũng không có để ý như anh." Quý Tư Viễn phàn nàn.

Trình Phóng phá lệ không tức giận: "A, cậu nói rất đúng, dù này nở hoa thật." Cậu cũng không để ý Quý Tư Viễn mắng cậu như con gái, bởi vì cậu không quan tâm đến điều đó.

Cậu mở dù lên, chiếc dù vừa được gấp lại mở ra, mặt trên in hình hoa.

Quý Tư Viễn, Du Phong, Tiền Hạo: "......"

Được rồi.

Anh thích là được.

Bất luận như thế nào, bọn họ cũng khó mà tưởng tượng được, Trình Phóng cầm cây dù như vậy, nên là loại quang cảnh nào.

*

Trình Phóng nói được làm được, tối hôm qua nói mấy ngày này sẽ đưa Thẩm Ôn về nhà, hôm nay đúng giờ đã đứng đợi ở phòng học của Thẩm Ôn.

Thẩm Ôn gần đây rất bận rộn với cuộc thi hóa học, lúc này đang thảo luận một đề thi cùng Đinh Thành Kiệt, Chu Ích Bân và một vài bạn học có điểm hoá tốt trong lớp, phỏng chừng một chốc cũng chưa xong.

Thẩm Ôn giải thích tình hình với Trình Phóng một chút, hỏi cậu có muốn về trước hay không.

Trình Phóng kiên quyết không chịu.

Thẩm Ôn chỉ vào chỗ ngồi của mình: "Vậy em ngồi ở chỗ chị rồi chờ chị một lát, được không?"

Trình Phóng cảm thấy điều này có thể chấp nhận được, trả lời: "Được."

Vài người thấy Trình Phóng hai ngày liên tiếp, cộng thêm chuyện lúc trước ở sân bóng rổ, tất cả mọi người đều khá tò mò về mối quan hệ giữa hai người, dù sao tính cách của Thẩm Ôn và Trình Phóng không giống nhau, nhưng lại giống như rất quen thuộc.

Chu Ích Bân là người tùy tiện, trực tiếp mở miệng hỏi: "Thẩm Ôn, cậu và Trình Phóng có quan hệ gì, thoạt nhìn rất quen thuộc."

Thẩm Ôn nhìn thoáng qua Trình Phóng đang cúi đầu chơi di động: "Ừm, xem như là học đệ tương đối thân."

Vài người cũng không hỏi thêm nữa, hỏi nhiều sẽ đụng trúng chuyện riêng tư, không nên hỏi. Bọn họ lại chụm đầu tập trung vào đề, chờ kết thúc cuộc thảo luận, vườn trường đã không còn nhiều người.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

Thẩm Ôn áy náy nói trước: "Có phải đợi rất lâu không?"

"Cũng được."

Thẩm Ôn mím môi cười, má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện. Cô lấy ra từ trong cặp sách một cái hộp được đóng gói xinh đẹp, đưa cho Trình Phóng.

Trình Phóng khó hiểu nhìn cô một cái.

Cô nói: "Đây có phải là kẹo mà em thường ăn không, mấy ngày trước chị dạo trong trung tâm mua sắm thấy, thuận tiện mua, bây giờ tặng cho em, coi như là quà cảm ơn."

Trình Phóng nhịn không được khẽ cười nói: "Cảm ơn."

Hai người đi ra khỏi khu dạy học, mưa vẫn còn rơi, Trình Phóng tự nhiên căng dù ra, Thẩm Ôn vừa thấy lại phụt cười ra tiếng, Trình Phóng nghi hoặc nhìn phía cô.

Thẩm Ôn nhìn dù: "Thực xin lỗi, ngày hôm qua đi vội quá, tùy tiện cầm một cây dù, không nhìn kỹ, không nghĩ tới lại lấy trúng cây dù này."

Nghĩ đến con trai sẽ không thích màu hồng phấn cộng thêm hoa lá, huống chi người ngầu giống Trình Phóng.

Trình Phóng xua tay, bộ dáng không sao cả: "Không sao, em khá thích."

"Thích?" Thẩm Ôn cười: "Vậy được rồi, cây dù này cho em."

Thẩm Ôn nghe tiếng hạt mưa rơi lạch tạch lạch tạch trên ô, quay đầu nói với Trình Phóng: "Chắc là mấy ngày này chị đều phải về rất muộn, sắp thi rồi, phải ở lại thảo luận các ý tưởng giải đề với bạn học"

Trình Phóng không quan tâm: "Không sao, bao lâu em cũng có thể chờ."

Dù sao cậu cũng rất nhàn.

Thẩm Ôn cong khóe môi, không nói chuyện.

Sau một hồi im lặng, Trình Phóng đột nhiên mở miệng hỏi: "Cuộc thi này rất quan trọng với chị sao?"

Cậu hiếm khi quan tâm đến vấn đề này.

Thẩm Ôn không trả lời trực tiếp, mà hỏi lại cậu: "Trình Phóng, em đã nghĩ tới tương lai chưa?"

Tương lai?

Trình Phóng lắc đầu: "Chưa."

Tương lai đối với cậu mà nói là hư vô mờ mịt, cậu chưa từng suy nghĩ qua, có lẽ cả đời này sẽ tùy tâm sở dục(*) mà chơi, dù sao tiền trong nhà cũng đủ cho cậu phung phí.

(*) không theo ai hết, cứ theo ý mình mà làm

Giọng nói Thẩm Ôn rất nhẹ, lại rất kiên định: "Chị đã nghĩ rồi, chị muốn vào một trường đại học tốt, tìm một công việc ổn định, có thu nhập ổn định, hiếu thuận với ba mẹ, nếu có thể, chị muốn cho họ những thứ tốt nhất, để họ sống thoải mái hơn một chút, không cần làm việc vất vả, cũng không cần phải nhìn sắc mặt người khác, hưởng nhiều phúc một chút là được rồi."

Trình Phóng nói với giọng như bị bóp nghẹt: "Em và chị không giống nhau."

Cậu không nghĩ tới việc vào một trường đại học tốt, cũng không nghĩ tới tìm công việc, cậu có rất nhiều tiền, không cần thiết phải lo lắng này đó. Càng không nghĩ phải nhọc lòng ba mẹ trong nhà thấy mặt mà không nói chuyện, từ trước đến nay chỉ có người khác cúi đầu khom lưng với bọn họ, nào có người dám để cho bọn cậu nhìn sắc mặt......

Tất cả những điều này, đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cậu.

Thẩm Ôn: "Ừm, suy nghĩ của mỗi người vốn dĩ không giống nhau."

Càng không cần phải nói tới người trước mắt này, nghĩ cũng biết là khác nhau như trời với đất.

Cô nói tiếp: "Còn một tuần nữa là phải tham gia vòng kiểm tra sàng lọc, sẽ có một nhóm người bị loại, đây là lần đầu tiên chị tham gia thi sau khi chuyển tới thành phố B, nên chị có chút lo lắng, đột nhiên nói này đó với em, chị nghĩ, có lẽ chị cần một ai đó để nói chuyện."

Cho nên mới nắm lấy một người có suy nghĩ khác với mình một trời một vực nói chuyện tương lai.

Trình Phóng đã hiểu: "Lo lắng cái gì, chị có thể làm được."

Cậu đương nhiên tin tưởng Thẩm Ôn có thể làm được.

"Chị cũng cảm thấy vậy." Thẩm Ôn cười nói.

Cô chắc chắn.

*

Liên tục mấy ngày, Trình Phóng đều xuất hiện ở lớp 3 năm 3 vào một thời gian cố định, lúc mới đầu mọi người còn có chút tò mò, sau đó lại thành thói quen.

Chẳng qua trong lòng vẫn là có chút kiêng kị đối phương, mỗi khi Trình Phóng xuất hiện, mọi người đều sẽ tương đối cẩn thận, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, sợ làm sai cái gì đó sẽ chọc giận cậu.

Thẩm Ôn lo lắng buổi tối Trình Phóng sẽ đói, còn cố ý đặt một số đồ ăn vặt trên bàn học của mình, cái này làm cho Trình Phóng rất là vừa lòng.

Có lẽ sắp đến kỳ thi, mấy người tham gia lớp thi càng dồn hết sức lực, chọn đề cũng càng ngày càng khó. Dùng lời của học tra Lê Lê mà nói, đề này đã là biến thái, mà người có thể giải được đề này, chính là võ sĩ biến thái, phiên bản cường hoá biến thái của học bá.

Đêm nay Thẩm Ôn trầm mê trong đề thi, đến một ánh mắt cũng chưa chia cho Trình Phóng.

Trước kia tốt xấu còn lên tiếng kêu, nói một câu "Đây".

Mặc dù Trình Phóng biết Thẩm Ôn đang bận chính sự, nhưng nghĩ đến mình lớn như vậy còn bị xem nhẹ, liền có chút khó chịu.

Mười phút trôi qua, Thẩm Ôn vẫn không liếc cậu một cái.

Trình Phóng sinh hờn dỗi, chẳng lẽ những cái đề đó còn có thể có lực hấp dẫn hơn so với gương mặt điển trai của cậu sao?

Sau hơn hai mươi phút chờ đợi, Trình Phóng không chịu cô đơn, tiến đến bàn bọn họ, tùy ý hỏi: "Các người thảo luận cái gì vậy?"

Đương nhiên, cậu cũng không thật sự muốn biết bọn họ đang thảo luận cái gì, ngoại trừ Thẩm Ôn, cậu không có hứng thú mấy cái con mọt sách kia làm gì. Mà chủ đề này đối với cậu mà nói, như hàn huyên đạo lý nói thời tiết hôm nay thật tốt vậy.

Những người khác lại cảm thấy, lời này thật là làm người khác khó có thể nghe tiếp.

Nói đơn giản một chút, thảo luận đề hóa học, không giống nói lời vô nghĩa.

Nói một cách cẩn thận hơn, là thảo luận về việc làm thế nào để có được một chất hoá học hiếm có thông qua nhiệt phân và sinh ra loại phản ứng nào.

Nhưng cho dù nói, Trình Phóng cũng có thể nghe hiểu sao?

Tuy nhiên, những người có suy nghĩ này cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, làm sao có thể mở miệng ứng phó với Trình Phóng mà không làm đối phương mất kiên nhẫn tức giận mới là điều bọn họ phải cân nhắc lúc này.

Đinh Thành Kiệt liếc mắt nhìn Trình Phóng một cái, đẩy mắt kính đặt trên mũi mình, trực tiếp nói: "Nói cậu cũng không hiểu."

Mọi người: "......"

Được, được mẹ nó dám nói ra.

Lúc này Trình Phóng mới nhìn cậu một cái: "Anh không nói làm sao biết tôi không hiểu?"

Nội tâm của Khương Tề, Chu Ích Bân: "Còn phải hỏi sao?"

Đinh Thành Kiệt không biết có ác ý từ đâu đối với Trình Phóng, lạnh nhạt nói: "Người như cậu, chỉ là gỗ mục không thể điêu khắc, đàm luận chuyện này với cậu, chỉ làm lãng phí thời gian quý giá của chúng tôi."

Trình Phóng cười lạnh một tiếng.

Tiểu bốn mắt Mã Gia Thư của bọn họ, mỗi ngày theo chân bọn họ nhắc mãi nhiều nhất chính là câu nói này: "Bây giờ học vẫn chưa muộn, các cậu có cái gì không hiểu, cứ việc tới hỏi tớ."

Thậm chí còn đặc biệt chủ động dạy bọn họ đọc từ đơn tiếng Anh. Chủ động được một thời gian thì Quý Tư Viễn, Tiền Hạo bọn họ thấy Mã Gia Thư liền không nói hai lời đã chạy trước.

Hắc, đều là học bá, sao con gà quèn này lại xem thường người khác?

Khương Tề là người phản ứng trước, vẻ mặt của Trình Phóng bây giờ giống như lúc ở sân bóng rổ, chính là điềm báo phát hỏa, cậu đang định mạo hiểm làm dịu không khí một chút, không nghĩ tới Thẩm Ôn đã mở miệng trước.

"Bạn học Đinh, sao cậu có thể nói như vậy, nào có cái gì lãng phí cái gì không lãng phí, Trình Phóng rất thông minh, chỉ là không thích học tập mà thôi. Chỉ cần em ấy chịu hỏi, chịu học, thì không tính là lãng phí thời gian."

Thật hiếm khi Thẩm Ôn tích cực một lần.

Cô lại quay đầu nói với Trình Phóng: "Đợi lát nữa trên đường trở về, chị từ từ giải thích cho em."

Vẻ mặt của Trình Phóng chuyển từ vẩn đục sang trong veo, nhìn Thẩm Ôn, lên tiếng: "Ừm."

Bàn tay nắm chặt cũng lỏng ra vài phần.

Lại quay đầu đưa ánh mắt khiêu khích nhìn Đinh Thành Kiệt, tựa như diễu võ dương oai(*) mà nói: Nhìn đi, Thẩm Ôn che chở tôi, có tức không?

(*) Phô trương sức mạnh, uy thế để khoe khoang hoặc đe doạ đối phương.

Tác giả có lời muốn nói:

Trình Phóng: Tuy rằng tôi che dù màu hồng nhạt nhưng tôi biết tôi rất ngầu hơn nữa còn là kẻ ngầu nhất phố này

Thẩm Ôn: Là nhãi con không phải kẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro