Chương 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 03: Tang lễ.

Linh hồn Trang Lăng tham dự tang lễ của Thư Bá Hành.

Ngày hôm nay bầu trời mưa phùn mịt mù, thời tiết cũng rất lạnh. Nhà tang lễ Thương Sơn ở ngoại ô phía Tây lần đầu tiên tiếp đón nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới đến thế. Vả lại bọn họ cũng thường được xuất hiện trên tivi, mà hôm nay bọn họ đều mặc tây trang màu đen, ngực đeo hoa trắng, tay cầm một cây dù đen xếp hàng có trật tự, bầu không khí vô cùng nặng nề.

Người mất là một cậu trai trẻ chưa đến ba mươi tuổi. Thế nhưng chưa từng có ai dám xem thường anh.

Mọi người đều biết, Thư Bá Hành của nhà họ Thư là một nhân vật nổi tiếng. Trong cuộc khủng hoảng càn quét tài chính mười năm trước đã khiến chủ tịch vừa mới nhận chức của Thư thị vô tình sa bẫy, chỉ trong một đêm nhà họ Thư đã tán gia bại sản, mà còn gánh trên lưng món nợ kếch xù. Năm ấy Thư Bá Hành chỉ mới mười chín tuổi, anh vội vàng hoàn thành chương trình học, về nước kế thừa sự nghiệp lúc khủng hoảng, chấn chỉnh tập đoàn Thư thị, trong mười năm đã trả hết nợ.

Mọi người chỉ thấy bây giờ Thiên Hằng lớn mạnh tung hoành, nhưng chẳng ai biết trước đó số tiền ít ỏi anh kiếm được đều để trả nợ cho ngân hàng. Vì lẽ đó, anh đã đánh đổi sức khoẻ, tự do và cả tình yêu.

Một người nhìn vẻ ngoài mạnh mẽ như sắt lại vội vàng kết thúc sinh mệnh gần ba mươi năm. Tin báo tang vừa mới phát ra hầu như chẳng ai dám tin.

Trang Lăng ngơ ngác đứng bên cạnh đám người đến rồi rời đi trong linh đường, ngoại trừ bản thân cậu thì cũng không ai biết cậu tồn tại.

Cậu nhìn sang cậu bé Thư Trọng Sâm nhu nhược ngày xưa trưởng thành chỉ trong một đêm mà đã có thể tự mình gánh vác, nhờ sự nâng đỡ của Châu Trình mà dốc hết sức xử lý hậu sự của anh cả.

Cậu nhìn thấy cô con gái của nhà họ Thư đứng bên đó khóc ngất nhưng vẫn phải giữ dáng vẻ chuẩn mực, cúi chào khách mời đến phúng viếng.

Trang Lăng cảm thấy cả linh hồn mình đau đớn tê liệt, cậu bay đến bên cạnh quan tài, Thư Bá Hành vẫn nằm đó, tựa như anh chỉ đang ngủ mà thôi, anh đặt hai tay trên bụng, trang nghiêm mà lễ phép. Trang Lăng thầm nghĩ, thế lễ truy điệu của cậu thì sao? Ai là người sẽ lo hậu sự cho cậu nhỉ?

Lúc trước Trang Lăng từng nghĩ, nếu như cậu chết thì Thư Bá Hành chắc chắn sẽ là người xử lý hậu sự.

Nhưng hiện giời Thư Bá Hành cũng chết rồi.

Tại sao anh chết?

"Lúc đó nghe đâu tổng giám đốc Thư kỳ thực không thể qua khỏi nữa, cậu ấy chỉ cố gắng chống chọi để chúng ta không nhận ra thôi."

"Đúng thế... Cô của tôi làm việc ở bệnh viện Bác Nhân, nghe cô nói... Suy tim cấp 03, có thể chịu đựng lâu thế đúng là kỳ tích. Cái chết của Trang Lăng chỉ là cọng rơm cuối cùng đè lạc đà mà thôi."

"Trang Lăng? Cậu diễn viên nổi tiếng đó à? Cậu ấy thì liên quan gì?"

"Chắc ông chưa biết, tổng giám đốc Thư nhìn thấy Trang Lăng bị đèn treo nện phải nên mới phát bệnh. Nghe nói trước khi được đẩy vào phòng cấp cứu thì tim đã ngừng đập rồi."

"Chuyện này là thật đó... Thâm tình như thế. Lần đầu tôi thấy có người say mê một diễn viên đến vậy."

"Hừ! Thâm tình thì được gì chứ? Chẳng phải vẫn bị người ta vứt bỏ như rác sao!"

Trang Lăng nghe một lúc đã chóng mặt, thực sự muốn muốn hồn phi phách tán luôn, cậu điên cuồng xông tới thét lên với đám người đó: "Các người thì biết cái gì? Thư Bá Hành hại chết bố mẹ tôi! Anh ta làm những chuyện đó chỉ vì muốn giam cầm tôi! Bây giờ anh ta rơi xuống kết cục này đều do anh ta tự làm tự chịu!" Thế nhưng cậu vẫn chẳng thể mặc kệ nỗi đau đớn trong lòng mình.

"Chẳng hiểu sao cậu ta lại ngang ngược như thế nữa? Tổng giám đốc Thư cưng chiều cậu ta như nâng trứng, hơn nữa còn dùng vị thế của Thiên Hằng để giúp cậu ta báo thù cho bố mẹ..."

"Chờ đã! Tin mật này sao ông lại biết?"

"Ừm, con trai tôi là cấp dưới của tổng giám đốc Thiên Hằng, có một lần nó..."

"..." Trang Lăng đã hoàn toàn không nghe lọt nữa, cậu chỉ điên cuồng lắc bả vai người nọ, gian nan nói: "Đừng bảo là...Đừng bảo là..."

Nhưng đám người đó vẫn thốt lên những lời tàn nhẫn cắt vào lòng cậu, rạch từng vết thương lên. Cuộc trò chuyện của họ đã khiến cậu hiểu được rất nhiều sự thật cậu chưa từng biết, cũng khiến cậu nhận ra từ trước đến nay Thư Bá Hành vẫn thầm làm tất cả cho cậu.

Cậu hối hận quá khứ bị thù hận che mù mắt, thế mà giả ngơ với chân tình của anh, vả lại còn nhẫn tâm tổn thương anh...

Trang Lăng cảm thấy đầu choáng váng, vô cùng đau đớn, giống như muốn nổ tung.

Linh hồn cậu không khỏi quỳ rạp cạnh quan tài mà run rẩy.

Vào lúc cậu không thể chịu đựng nổi nữa thì Châu Trình bước đến.

"Mọi người đang nói chuyện gì vậy?" Người đó vẫn chỉ giữ nét mặt lạnh nhạt, chỉ lúc gặp Thư Bá Hành mới dãn ra.

Trang Lăng biết anh ta chưa từng đón nhận cậu, cũng từng khinh thường gọi cậu là "Thằng hề", hơn nữa còn thẳng thắn bảo cậu ngoại trừ khuôn mặt đẹp thì chẳng còn gì đặc biệt, không có cả đầu óc. Mà ngoại trừ anh ta thì cô con gái duy nhất của nhà họ Thư cũng tỏ thái độ chán ghét cậu, tựa như cậu thiếu nợ nhà bọn họ vậy.

Mà hiện tại có lẽ họ đều đã biết sự thật. Chỉ có mỗi cậu vẫn ngu ngốc...

"Các vị thảo luận chuyện này ở linh đường thì đêm về có thể ngủ ngon sao?" Châu Trình chỉ nói một câu rồi vẫy tay gọi người đuổi đám người nọ ra ngoài.

Sau khi mọi người đều rời khỏi, anh ta vẫn im lặng đứng trước quan tài, thì thào nói: "Bá Hành, nếu có kiếp sau, đừng vì cậu ta mà làm mình tổn thương nữa. Tôi sẽ đau lòng."

Anh ta nói, tôi sẽ đau lòng!

Trang Lăng như bị sét đánh! Thì ra Châu Trình quả thực thích Thư Bá Hành.

Cậu nỗ lực đứng lên, tức giận trừng Châu Trình, há miệng muốn nói chuyện thì cảnh vật trước mắt bắt đầu vặn vẹo, cậu cảm thấy mình bị hút vào nơi nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro