Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vâng... tôi xin lỗi, thưa cậu..."

Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, khung cảnh mọi người đang trò chuyện, uống rượu dường như đã tạm dừng, mọi người xung quanh đều ngạc nhiên nhìn sang.

Bộ vest đắt tiền của Jeong Jihoon lúc này đã trở nên lộn xộn, tuy rằng cậu không quan tâm đến giá cả, nhưng cảm giác nhớp nháp và ướt át sau khi bị rượu tạt vào cũng không dễ chịu chút nào. Hơn nữa, đây không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một thủ thuật như vậy.

Khóe miệng cong lên chuẩn mực, đôi mắt hơi nheo lại, theo giọng nói run rẩy nhìn thấy thủ phạm.

Là một người phục vụ có vẻ ngoài bình thường, không có mùi pheromone tỏa ra từ cơ thể. Anh có lẽ là một beta bình thường. Lúc này, anh liên tục xin lỗi vì đã làm hỏng việc. Đôi mắt rất đẹp, tròn và đen như một con thú nhỏ vô gia cư. Jeong Jihoon nghĩ vu vơ.

Cậu nghe lời xin lỗi thêm vài giây nữa rồi khẽ giơ tay ra hiệu cho người phục vụ dừng lại. Nụ cười của cậu rất dịu dàng, giọng điệu bình tĩnh, như thể chuyện này chưa hề gây ra phiền toái nào, cậu nói với giọng trấn an: "Không sao đâu. Anh có thể ở lại giúp tôi thay quần áo được không?"

Jeong Jihoon nhìn người phục vụ không mấy nổi bật với ánh mắt dò hỏi, mặt anh đỏ bừng vì căng thẳng. Cậu đã thấy nhiều người tiếp cận cậu với nhiều mục đích khác nhau. Có những omega có vẻ đẹp nổi bật, những chàng trai xinh đẹp cư xử khéo léo và tinh tế, thậm chí có cả những alpha luôn cố gắng làm hài lòng cậu. Họ luôn sử dụng nhiều cử chỉ và thủ đoạn khôn ngoan hoặc giả tạo. Suy cho cùng, với tư cách là người thừa kế sau này, cậu giống như một thỏi vàng biết đi trong mắt họ.

Nhưng anh trai beta này hình như không có ngoại hình hay dáng người nổi bật, thậm chí anh còn không có một chút chất kích thích tố nào có thể khiến cậu có hứng thú về tình dục, chỉ có đôi mắt trông rất đáng yêu, nhưng chúng thực sự không đáng kể. Jeong Jihoon bình tĩnh mỉm cười, anh ta có mục đích gì?

Vì lý do gia đình, Jeong Jihoon từ khi còn nhỏ đã gặp quá nhiều loại người khác nhau, con người khó có thể đoán được tính cách từ vẻ bề ngoài của họ. Có rất nhiều thứ có thể ngụy trang, ngay cả tình yêu cũng có thể giả vờ. Sự đau lòng khi ly biệt, niềm hạnh phúc gia đình trong phim truyền hình, tất cả không phải đều là giả dối sao?

Người bảo mẫu rất tốt với cậu khi còn nhỏ đã cho thuốc mê vào thức ăn của cậu vì chút lợi ích nhỏ nhoi. Khi tỉnh dậy trong phòng bệnh, ba mẹ và anh trai bận rộn hiếm khi ở bên cạnh cậu cùng một lúc, mang một biểu cảm phức tạp kết hợp giữa tức giận và lo lắng. Ba cậu nói rằng cậu sẽ không bao giờ gặp lại người dì đó nữa.

Cậu lặng lẽ ngẩng khuôn mặt trẻ con của mình lên và nói chuyện với ba mình sau một thời gian dài: "Cô ấy rất tốt với con."

Jeong Jihoon một tay gửi tin nhắn trên điện thoại, tay kia cởi bỏ bộ vest theo động tác của người phục vụ. Cậu thản nhiên đưa mắt từ màn hình sang cái đầu đang rũ xuống của người trước mặt. Anh trông như sắp vùi đầu xuống đất.

Jeong Jihoon cảm thấy hơi thú vị, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào một nắm tóc gần như đã chạm vào tay cậu, mềm mại đến không ngờ, rất phù hợp với khí chất nhìn có vẻ ngây thơ và vô hại của người này. Nhưng hành động của cậu khiến người trước mặt giật mình, anh lùi lại theo phản xạ. Anh vô thức liếc nhìn cậu với vẻ bối rối và nghi ngờ, sau đó nhanh chóng né tránh và cúi đầu.

Jeong Jihoon thực sự buồn cười, giọng điệu có chút vui vẻ: "Tôi đáng sợ lắm sao?"

Người phục vụ dừng lại một chút, sau đó thận trọng ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu, như muốn xác nhận người cậu đang nói chuyện chính là anh, rồi nhanh chóng lắc đầu không nói một lời.

Nó có vẻ khác với những người có động cơ không tốt trước đây. Tại sao lại không nói một lời nào cả? Làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ được? Jeong Jihoon không hài lòng nhìn chằm chằm vào đầu anh trong vài giây, sau đó đột nhiên hỏi: "Anh tên gì?"

Người phục vụ ngước nhìn cậu với ánh mắt ngơ ngác, như thể anh nhất định phải nhìn vào mắt đối phương khi đang trò chuyện. Jeong Jihoon bắt đầu nghi ngờ khả năng phán đoán của chính mình, ai lại để một người dường như ngốc nghếch như vậy lại tiếp cận cậu.

"Tôi... cứ gọi tôi là Choi Doran."

"Hửm? Đây là tên của anh à?"

Choi Doran chậm rãi lắc đầu và ngập ngừng trả lời: "Không... không phải, chỉ cần gọi tôi như vậy thôi."

Jeong Jihoon trong lòng giễu cợt. Như những tình huống mà cậu đã quen thấy, trong những mối quan hệ mà những người ném tiền như rác, không thể gọi là đàng hoàng, đôi khi họ sẽ không nói ra tên thật của mình, mà thay vào đó, họ sẽ sử dụng những biệt danh dễ thương như thế này, mật danh tiện cho người khác gọi mình.

Ánh mắt cậu lại nhìn vào chiếc điện thoại một cách vô cảm.

Quần áo mới còn chưa được giao đến nên Jeong Jihoon đã dùng một tay cởi khuy chiếc áo sơ mi được cài phía trên cùng, trong bữa tiệc cocktail buộc phải tham gia này, cuối cùng cậu cũng có cơ hội hít thở trong một góc vắng vẻ không có ai.

Jeong Jihoon nghĩ rằng Choi Doran sẽ nói gì khác sau khi giới thiệu bản thân, như thể để đề cao bản thân? Nhưng Choi Doran lại ôm bộ vest trên tay, ngượng ngùng đứng ở một khoảng cách không quá xa cũng không quá gần, một khoảng cách không làm cậu cảm thấy bị xúc phạm hay để anh bị thao túng bất cứ lúc nào.

Hiếm khi mọi chuyện không phát triển theo hướng như Jeong Jihoon mong đợi. Cậu chơi điện thoại, chờ Choi Doran mất bình tĩnh và bộc lộ những mong muốn được giấu kín của mình.

"Cái đó..." Jeong Jihoon nghiêng đầu đáp lại giọng nói vừa phát ra.

Choi Doran dường như đột nhiên lấy hết can đảm, với vẻ mặt cam chịu: "Ừm... xin hỏi bộ đồ này giá bao nhiêu, tôi sẽ bồi thường cho cậu."

Jeong Jihoon kinh ngạc nhướng mày, nhưng cậu cũng không tỏ ra bất kỳ điều gì lạ lùng. Cậu ranh mãnh nháy mắt: "Không cần, tôi còn phải cảm ơn anh đã giúp tôi trốn được đám đông, yên tĩnh một lúc."

Bộ đồ này đối với một người phục vụ bình thường thì rất đắt đỏ, không biết làm việc bao lâu mới mua được nó, nhưng đối với Jeong Jihoon, nó chỉ là một tấm vỏ bọc đẹp đẽ, trói buộc cậu trong một chiếc vỏ rỗng tinh xảo.

Nhưng Choi Doran không ngờ vẫn kiên trì, lộ ra vẻ cố chấp khác hẳn với mái tóc mềm mại: "Nhất định phải bồi thường."

Trong không gian không quá rộng rãi và thoải mái này, dưới ánh sáng dịu nhẹ, Jeong Jihoon lặng lẽ quan sát người trước mặt, không quá xinh đẹp, không quá đặc biệt nhưng giọng điệu lại chân thành đến lạ thường, dường như có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng không có bất kỳ thành phần pheromone nào nhưng Jeong Jihoon không thể diễn tả được mùi của nó như thế nào.

Cũng giống như chủ nhân của mùi hương, thoạt nhìn có vẻ thành thật chỉ cần nhìn thoáng qua thì đã có thể nhìn thấu, nhưng cũng giống như đang cố tình che đậy điều gì đó.

Jeong Jihoon nheo mắt: "Được rồi, tôi chỉ chấp nhận thanh toán bằng tiền mặt, được chứ?"

Choi Doran ánh mắt thành thật, không chút do dự gật đầu nói: "Tôi có thể tới nhà cậu giúp dọn dẹp hằng ngày."

Jeong Jihoon nhìn anh một lúc, tự hỏi anh thực sự không hiểu hay đang giả vờ ngây thơ vô hại, sau khi chìm đắm trong tình huống như vậy trong một thời gian dài, Choi Doran có hiểu được gợi ý như vậy mang ý gì không?

Điện thoại rung lên hai lần, quần áo đã được đưa tới cửa khách sạn, Jeong Jihoon cúi đầu, tắt màn hình, cất điện thoại, lịch sự nói, "Làm ơn ra ngoài cửa giúp tôi lấy quần áo." Ngón tay cậu gõ nhẹ vài cái vào đùi mình, "Khi buổi tiệc kết thúc, hãy đi cùng tôi."

Có lẽ hành động vô tội và vô hại là một phần của kế hoạch, và việc đồng ý với những yêu cầu vô lý của anh ta là một phần của kế hoạch, nhưng điều đó không thành vấn đề.

Đối với Jeong Jihoon, người mà cuộc sống cho đến nay vẫn êm đềm, hãy cứ làm theo trái tim mình trong những vấn đề nhỏ nhặt này.

Có lẽ là vì đôi mắt tròn xoe của anh giống như con thỏ nhỏ yếu đuối mà Jeong Jihoon nuôi khi còn nhỏ - một con thú cưng có vòng đời rất ngắn ngủi, hoặc có thể là do anh trai beta không hung dữ hay không có hương thơm quá hấp dẫn, sẽ không làm cậu có những cảm xúc không thể kiểm soát. Tóm lại, cho dù Choi Doran thực sự có động cơ thầm kín thì cũng sẽ không gây cho cậu rắc rối lớn nào, giống như một con thú cưng ngoan ngoãn được cậu nuôi để mua vui.

Jeong Jihoon không biết nên cảm thấy khó tin hay là bình thường khi Choi Doran không có bất kỳ sự phản đối nào, chỉ nhẹ nhàng gật đầu tuân theo. Dường như anh thực sự sẵn sàng trở thành người giúp việc cho cậu.

Cậu nhìn bóng lưng Choi Doran mở cửa phòng bước ra ngoài, xoa xoa lông mày, bấm vào màn hình điện thoại và gửi đi một tin nhắn.

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro