Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nửa sau của buổi tiệc, Jeong Jihoon không có nhiều giao tiếp với anh trai beta mà cậu vừa quyết định đưa đi một cách bất ngờ.

Nhưng Choi Doran thì đột nhiên như biến thành một chú cún con bất an vừa mới nhận chủ nhân, anh cứ đi theo cậu từng bước một, như sợ cậu sẽ bỏ chạy.

Jeong Jihoon cầm ly rượu, mỉm cười bước đi giữa những khuôn mặt giống nhau mà cậu thực sự không thể nhớ được, từ khóe mắt, cậu có thể nhìn thấy đôi mắt ươn ướt của người mà cậu vừa mới làm quen, luôn ở một khoảng cách vài bước so với cậu. Ánh mắt của anh sẽ thường xuyên rơi vào cậu, rồi lảng đi một cách trốn tránh.

Có thể là do từ nhỏ đã sống trong sự chú ý của nhiều người nên Jeong Jihoon rất nhạy bén với ánh mắt của người khác, cậu có thể dễ dàng phân biệt được ý tốt hay ác ý lẫn lộn trong những ánh mắt đó, nhưng cũng bởi vì bị chú ý quá nhiều, nên hầu hết thời gian cậu quá lười suy nghĩ về những cảm xúc đan xen trong những ánh nhìn đó.

Trong mắt Choi Doran chứa đựng điều gì? Jeong Jihoon nhấp một ngụm vang đỏ trong ly. Không phải là tình yêu, cũng không phải là hận, không phải sự tính toán thông minh, cũng không phải là sự ngây thơ đơn giản. Khóe miệng Jeong Jihoon hơi nhếch lên, rượu có chút vị đắng, không hợp khẩu vị cậu.

Đó là một sự mâu thuẫn kỳ lạ. Cậu có thể phân biệt được một số quan sát tò mò và đương nhiên, đồng thời cậu cũng có thể cảm thấy căng thẳng và khó chịu, nhưng cũng có một số thứ mơ hồ không thể giải thích được kéo cảm xúc của cậu xuống khiến cậu cảm thấy khó chịu. Cậu không thể hiểu được.

Vì vậy cậu đột nhiên xoay người lại, không nói lời nào, tự nhiên đổi lấy ly rượu khác từ tay Choi Doran, một ly rượu nhìn rất trong suốt và đẹp đẽ.

Khi buổi tiệc sắp kết thúc, Jeong Jihoon đã kiệt sức và mệt mõi bởi những hoạt động xã hội cậu cho là vô nghĩa này, mặc dù cậu vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh.

Cậu bước đến một góc vắng người, hơi ngả lưng, nặng nề thở ra một hơi, không quay đầu lại mà đưa ly rượu trong tay về phía sau, nhưng đã được cầm chắc chắn.

Jeong Jihoon ngồi trên chiếc sofa đơn trong góc phòng, nhưng không cho phép mình chìm vào lớp da mềm mại. Cậu nhắm mắt lại và vẫy tay với Choi Doran ra hiệu cho anh  đến gần hơn. Choi Doran đặt khay trong tay xuống, ngoan ngoãn tiến về phía trước hai bước. Xung quanh rất ồn ào, Jeong Jihoon cảm thấy nơi này không có gì khác biệt với khu chợ hải sản vào sáng sớm.

Cậu giơ tay lên, nắm lấy cánh tay của Choi Doran và kéo nó xuống theo trọng lực. Choi Doran ngoan ngoãn cúi xuống cho đến khi ánh nhìn của anh ngang tầm miệng Jeong Jihoon.

Miệng của Jeong Jihoon khi nói chuyện rất dễ thương, hoàn toàn khác với khí chất lạnh lùng mà cậu thể hiện, Choi Doran khi nhìn chằm chằm vào các chuyển động miệng của cậu cảm thấy nó giống như một con mèo con đang liếm lông.

Khi không nhận được câu trả lời, Jeong Jihoon lặp lại lần nữa trong bất lực - bởi vì vừa rồi Choi Doran hoàn toàn không nghe cậu nói gì.

"Mười phút có được không?"

Choi Doran tinh tảo trở lại, lo lắng liếm môi: "Chuyện gì?"

"Mười phút, thay quần áo rồi đi với tôi, có đủ không?"

"...Đủ...đủ rồi!" Choi Doran đứng thẳng lên, tóc anh lướt nhanh qua một bên mặt của Jeong Jihoon, hơi nhột.

Choi Doran là một người rất đúng giờ,  khi anh đứng trước mặt Jeong Jihoon là đúng từng giây từng phút. Mái tóc ướt ướt của anh được vén lên, để lộ cái trán mịn màng. Khi cởi bỏ lớp trang phục chuyên nghiệp trưởng thành, để lộ ra vẻ mềm mại, trẻ trung và hồn nhiên. Chắc vì chạy nhanh tới đây nên anh vẫn còn thở gấp để cố lấy lại nhịp thở.

Jeong Jihoon nhìn chằm chằm vào anh một lúc, Choi Doran trở nên lo lắng và suýt chút nữa đi tìm gương để kiểm tra xem mình có vấn đề gì không.

Nhưng Jeong Jihoon không chỉ ra vấn đề gì, cậu đút một tay vào túi, tay còn lại đưa ra trước mặt Choi Doran: "Đi thôi."

Nhưng Choi Doran không trả lời, anh cử động tay một cách mất tự nhiên, cuối cùng đỡ cổ tay của Jeong Jihoon, như thể đang giúp một bà lão qua đường.

Jeong Jihoon: "..."

Jeong Jihoon không quan tâm đến tư thế khó xử này, thay vào đó cậu đang nghĩ cách sắp xếp cho Choi Doran. Tất nhiên, không thể đưa về nhà ba mẹ nên cậu không suy nghĩ nhiều mà nhờ tài xế đưa họ về nơi ở riêng mà cậu thỉnh thoảng sẽ ở.

Đó là một căn hộ trên tầng cao với tầm nhìn rộng, phong cách trang trí rất đơn giản từ trên xuống dưới và từ trong ra ngoài, toát ra khí chất lạnh lùng và không có dấu hiệu của cuộc sống.

Choi Doran thò đầu nhìn vào cửa, cẩn thận nhìn xem môi trường làm việc tương lai của mình, sau đó bị cậu đẩy vào phía trong.

Jeong Jihoon cởi áo khoác, nới lỏng cà vạt, không biết tối nay có phải vì uống rượu hay không, cậu cảm thấy Choi Doran giống như một con chuột chũi nhỏ đang thăm dò, sử dụng thị lực kém quan sát cái hang do mình đào.

Con chuột chũi nhỏ có vẻ dễ dàng thích nghi với công việc của mình, anh giúp Jeong Jihoon treo quần áo vuốt chúng cho phẳng phiu. Sau đó có ý thức dìu chủ nhân đến sofa, nhìn quanh rồi đi vào bếp mang đến một ly nước. Jeong Jihoon cầm ly uống một ngụm nước. Cậu cảm thấy hơi bối rối vì nơi này giống nhà của Choi Doran hơn nhà cậu.

Cậu nhìn Choi Doran, người có vẻ hơi tự hào đứng trước mặt cậu. Có vẻ như chỉ trong vài giờ, Choi Doran đã nhanh chóng thoát ra khỏi cái vỏ dè dặt và xa lạ đó. Rõ ràng là Jeong Jihoon nên cảm thấy bị lừa và nghi ngờ, nhưng khi Choi Doran đưa nước cho cậu với đôi mắt sáng ngời, chiếc ly trong tay mát lạnh, cảm giác nhớp nháp vì hơi nóng và rượu tiêu tan ngay lập tức, cứ như là mọi thứ nên thế, như là họ đã quen biết từ lâu.

Cậu mỉm cười, hỏi một câu không rõ ý nghĩa: "Anh có quen tôi không?"

Choi Doran mở miệng, không nói gì và lắc đầu. Anh lưỡng lự một lúc rồi cuối cùng trả lời: "Khi tôi làm việc, mọi người đều biết đến cậu."

Jeong Jihoon không nói gì, cậu không hài lòng lắm với câu trả lời.

Choi Doran ngập ngừng nói: "Nhưng từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là... quản gia của cậu! Tôi sẽ hiểu cậu!"

Anh tự giác sắp xếp công việc cho mình. Jeong Jihoon bình tĩnh, mỉm cười trở lại, gương mặt cậu hơi ửng hồng vì rượu.

Cậu đột nhiên thay đổi giọng điệu, nghe như đang nịnh nọt khi qua tai Choi Doran: "Tôi đói quá, tiệc dở tệ, ăn một chút cũng không đủ no."

Choi Doran chậm rãi chớp mắt, giọng điệu hơi cao lên: "Vậy tôi làm gì cho cậu ăn nhé?"

Jeong Jihoon kéo dài giọng điệu, ngẩng đầu lên, nhìn từ dưới lên trên, nhưng lại nhìn Choi Doran với vẻ khó hiểu: "Được-"

Choi Doran xoay người đi vào bếp, trong bếp không có dấu hiệu được sử dụng, nhưng lại có một cái tủ lạnh lớn, anh do dự nhưng cũng chuẩn bị mở ra nhìn xem.

"Anh định làm gì?" - Jeong Jihoon đứng dậy đi theo anh về phía này. Cậu đứng ở bàn ăn, nhìn anh dưới ánh sáng dịu nhẹ.

Choi Doran ôm cửa tủ lạnh dừng lại một chút: "...Tôi có thể nấu mì."

"..." Jeong Jihoon vẻ mặt có chút không nói nên lời, nửa nghiêm túc phàn nàn: "Anh là quản gia không đủ tiêu chuẩn! Sao chỉ có thể nấu mì ăn liền thôi!"

Choi Doran - người đột nhiên bị tước bỏ danh hiệu quản gia đủ, mím môi, có chút nản lòng: "Được rồi, tôi sẽ học!"

"Mì gói hình như ở trong tủ đằng kia trong bếp." - Jeong Jihoon không có ý kiến ​​gì với lời hứa của Choi Doran mà chỉ về phía đó.

Choi Doran nhìn theo hướng cậu chỉ, nhanh nhẹn gật đầu. Anh muốn chiên một quả trứng cho Jeong Jihoon nên tiếp tục mở cửa tủ lạnh - nhưng ngoài ánh sáng rực rỡ của tủ lạnh thì chẳng có gì bên trong cả, anh gần như tưởng rằng đó chỉ là một chiếc tủ kim loại khổng lồ.

Anh quay đầu nhìn về phía Jeong Jihoon, trong mắt có chút bất mãn - Jeong Jihoon biết rõ và cố tình không nói cho anh biết.

Đèn trong nhà được điều chỉnh tự động, tạo ra tông màu dịu nhẹ trong đêm tối. Jeong Jihoon đang khoanh tay nhìn anh, dưới ánh sáng mờ ảo, đôi mắt anh trông rất sáng, để lộ ra nụ cười chân thực và xảo quyệt thuộc về chính Jeong Jihoon.

Mì được nấu rất nhanh, Jeong Jihoon gục đầu vào bàn ăn, đợi anh. Anh nhanh chóng đặt tô mì trước mặt cậu, sợ cậu sẽ đói.

Jeong Jihoon dễ ăn đến mức đáng kinh ngạc, và cậu ăn nó một cách tự nhiên. Những sợi mì nóng hổi từ miệng chạy xuống dạ dày, xoa dịu cái bụng đang cồn cào của cậu

Không ngờ lại ngon đến vậy.

Jeong Jihoon ăn xong rất nhanh, ngẩng đầu nhìn Choi Doran, không chút do dự khen: "Ngon quá!"

Choi Doran cảm thấy rất vui vẻ, sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng cười.

Khi tắm rửa xong, Jeong Jihoon bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Choi Doran vẫn đang lau chùi bàn ăn bằng đá cẩm thạch không mệt mỏi: "Anh có muốn lau nó sáng thành kính không?"

Choi Doran phản ứng rồi dừng lại: "...Tôi không mang theo gì cả."

"Được rồi, hãy mặc quần áo của tôi trước, rồi ngày mai sẽ đi mua sắm."

Choi Doran cúi đầu, cảm thấy xấu hổ vì mình đã gây rắc rối cho Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon tựa vào khung cửa mời gọi: "Muốn vào phòng tắm của tôi tắm không?"

Choi Doran khẽ lắc đầu: "...Tôi có thể tắm ở đó." Anh chỉ vào một phòng tắm khác. Sau đó anh ngước mắt lên nhìn Jeong Jihoon: "Ừm, tôi sống ở đâu? Có phòng quản gia không?"

Jeong Jihoon cũng làm theo anh, lắc đầu: "Không, ngủ với tôi thì sao?"

Choi Doran không biết có nên đáp lại trò đùa này hay không.

May mắn thay, Jeong Jihoon không có ý nghe câu trả lời, cậu thản nhiên chỉ vào một căn phòng: "Nếu anh không muốn ở cùng tôi thì hãy ở trong phòng đó, nhưng có thể phải tự mình dọn dẹp."

Choi Doran vội vàng gật đầu, như thể sẽ mất chỗ nếu trả lời muộn.

Thấy phản ứng, Jeong Jihoon không nói thêm gì nữa, quay người lại vẫy tay: "Ngủ ngon."

Choi Doran nhìn cậu trở về phòng, đợi đến khi cửa phòng tùy ý đóng lại mới thấp giọng đáp: "Chúc ngủ ngon."

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro