Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mau dậy đi?" - Choi Doran đã tắm rửa mặc quần áo xong, cúi người nhẹ nhàng chạm vào cánh tay đang lũng lẵng trên giường của Jeong Jihoon.

Trước khi Jeong Jihoon vẫn nhắm mắt, nhưng rất thành thạo duỗi cánh tay ra vơ vài cái, kéo đầu Choi Doran lại gần đầu mình, trong miệng mơ hồ đáp lại, nhưng vẫn không có ý định đứng dậy.

Hơi thở của Choi Doran dừng lại một lúc, vỗ nhẹ vào lưng Jeong Jihoon, dỗ dành: "Không phải hôm qua em nói muốn đến lớp với anh sao?"

Hôm qua, tên tư bản độc ác muốn tự ý cho mình một ngày nghỉ, nhưng Choi Doran không thể xin nghỉ, vì vậy Jeong Jihoon quyết định cân nhắc ý kiến ​​của anh và làm ầm lên muốn theo Choi Doran đến trường.

Hơi nóng truyền từ chóp tai đến sau gáy khiến anh có chút ngứa ngáy. Jeong Jihoon đã tỉnh lại nhưng vẫn ôm lấy cổ Choi Doran không chịu buông. Mãi đến khi anh thở dài, nghiêng đầu hôn lên má cậu, cậu mới hài lòng đứng dậy.

Vì một con mèo nào đó quá quấn người và ỷ được chiều chuộng nên không ngoài dự đoán hai người đã suýt muộn, họ bước vào lớp đúng lúc chuông reo. Không có nghi ngờ gì nữa, trong lớp học chỉ còn lại hai ba chiếc ghế trống ở hàng ghế đầu Choi Doran đành phải chấp nhận số phận, kéo Jeong Jihoon nhanh chóng chọn hai  ghế trống ngồi xuống.

Tiết học này là luật doanh nghiệp, do một vị giáo sư già hiền lành, thân thiện giảng dạy. Lúc này, ông đang quan sát các sinh viên mới ngồi vào chỗ với nụ cười tươi. Trong lòng Choi Doran nảy sinh một dự cảm chẳng lành.

Mãi cho đến khi giáo sư chỉ cách họ một mét với nụ cười tươi tắn gọi Jeong Jihoon đứng dậy trả lời câu hỏi, Choi Doran mới bừng tỉnh nhớ ra rằng sau tiết học trước, giáo sư đã giao bài phân tích tình huống.

"Cậu bạn này, theo cậu, nên xử lý tình huống ở bài học trước như thế nào?"

Jeong Jihoon cũng không ngờ mình lại may mắn như vậy, cậu bối rối đứng dậy, mở mắt nói bừa: "... tử hình?"

Choi Doran:......

Vị giáo sư dày dạn kinh nghiệm không có vẻ gì giận dữ, ông vẫn giữ nụ cười tươi: "Cậu đọc mã số sinh viên của mình, tôi sẽ cộng thêm điểm cho cậu."

Mặc dù bầu không khí trong lớp học thoải mái và hài hước, nhưng cảnh tượng này đối với Choi Doran, một người cực kỳ xuất sắc, quả thật như vào địa ngục. Anh cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn Jeong Jihoon, nhưng Jeong Jihoon vẫn có thời gian để mỉm cười với anh.

Vì vậy Choi Doran, người đang lo cho một gia đình, cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm.

Anh lấy hết 200% dũng khí, đột nhiên đứng dậy, như một học sinh trung học bị phạt đứng, bên cạnh Jeong Jihoon: "Thật xin lỗi, giáo sư, trường hợp đó lẽ ra là..."

Sau khi phân tích xong vụ án một cách rõ ràng và logic, thì tay của Jeong Jihoon dưới bàn nắm lấy tay anh, chơi đùa dưới bàn một cách không đúng mực. Giáo sư chăm chú lắng nghe rồi vẫy tay ra hiệu cho hai người ngồi xuống: "Bạn này trả lời rất tốt, có vẻ như bạn học trước không phải chuyên ngành của chúng ta." Sau đó ông ấy nháy mắt ranh mãnh: "Đến đây là để đi cùng bạn trai à?"

Choi Doran chậm rãi mở miệng, ấp úng đến nói lắp. Nhưng Jeong Jihoon bên cạnh lại gật đầu một cách tự nhiên.

Ôi, thật là một buổi học khủng khiếp. Đây là lần đầu tiên Choi Doran cảm thấy ngượng ngùng và bối rối như thế này dưới ánh mắt của mọi người. Ngược lại, Jeong Jihoon có vẻ đặc biệt thoải mái vì đã quen việc được nhiều người chú ý trong một thời gian dài.

Còn một tiết học nữa, trong lúc nghỉ giải lao năm phút, Choi Doran tranh thủ chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, muốn rửa trôi đi cái cảm giác nóng bừng và đỏ ửng không biết vì sao lại hiện hữu trên vành tai và má của mình.

Nhưng khi quay lại, anh vô thức tìm kiếm khuôn mặt của Jeong Jihoon, nhưng anh chỉ nhìn thấy một chùm tóc sau gáy bướng bỉnh dựng lên, Jeong Jihoon đang nghiêng người sang một bên và dường như đang nói chuyện với các bạn cùng lớp ở ghế sau.

Jeong Jihoon không phải là người thích trò chuyện với người lạ. Nhiều khi, cậu thậm chí sẽ tỏ ra lạnh lùng, như thể muốn giữ khoảng cách với mọi người.

Choi Doran khẽ thò đầu vào. Bạn học ngồi ở ghế sau là một omega nam rất nổi tiếng, rất được yêu thích, cực kỳ nhiệt tình với việc giao lưu.

Cảm giác ngượng ngùng đến muộn màng lan tỏa như nước chanh nhỏ vào nước, Choi Doran ngơ ngác đứng ở cửa. Bản năng tự nhiên của anh là muốn trốn tránh. Anh không muốn đối diện với cảnh tượng như vậy, không muốn thấy Jeong Jihoon chấp nhận sự quan tâm của người khác, cũng không muốn dễ dàng từ bỏ danh xưng "bạn trai" mà mình đã nghe ở tiết học trước.

Nhưng chỉ trong vài giây, nhiều suy nghĩ đã nhanh chóng lướt qua trong đầu anh, như việc anh vốn không có quyền can thiệp vào cuộc sống của Jeong Jihoon, và Jeong Jihoon cần một omega, một omega xứng đôi về mọi mặt.

Hôm đó, trong lúc lơ lửng, anh mơ hồ nghĩ rằng sau này Jeong Jihoo sẽ có con.

Anh biết trước đây anh trai chỉ đang an ủi mình, beta thực sự sẽ không có cơ hội kết hôn. Bản chất của hôn nhân là sự kiên kết chặt chẽ về tài sản và quyền lực, là một sân chơi giữa alpha và omega, là mở đầu cho sự ra đời của một đứa trẻ.

Mối quan hệ đáng tin cậy nhất giữa con người với nhau không phải là tình bạn càng không phải là tình yêu, mà là mối quan hệ huyết thống ổn định và không thay đổi.

Thật khó để anh có thể mang lại cho GenG và Hanwha một sợi dây liên kết lợi ích. Nghe có vẻ tàn nhẫn nhưng anh không biết phải diễn tả thế nào về một đứa trẻ hoàn toàn không tồn tại.

Sẽ không phải là anh, mà sẽ có người khác, chưa kể Jeong Jihoon còn chưa biết anh, đúng vậy, người mà Jeong Jihoonn quen thuộc hoàn toàn không phải là anh.

Mãi cho đến khi Jeong Jihoonn quay lại với vẻ mặt bình tĩnh, Choi Doran mới chậm rãi bước về chỗ ngồi của mình. Anh không chắc mình đã thu lại vẻ mặt thất vọng trước khi bị Jeong Jihoon nhìn thấy không.

Buổi sáng chỉ có hai tiết học, khi chuông reo vang lên, Choi Doran trầm ngâm thu dọn sách vở, cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

"Sao anh lại phớt lờ em!" Sau khi gọi Choi Doran đến lần thứ ba nhưng không nhận được phản hồi, Jeong Jihoon nắm lấy cánh tay của anh.

Choi Doran tỉnh táo lại, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi Jihoon, anh không nghe thấy."

Jeong Jihoon suy nghĩ một lúc, nhếch khóe miệng nở nụ cười, véo nhẹ vào phần thịt mềm bên trong cánh tay của Choi Doran: "Thật quyến rũ, Doran, cho em thêm điểm nhé ~"

Đầu óc của Choi Doran chậm chạp phải mất vài giây trước khi nhận ra Jeong Jihoon đang nói về điều gì. Anh bất lực mỉm cười: "Cái gì, Jihoon cần thêm điểm à?"

Jeong Jihoon không trả lời, cậu trầm ngâm quan sát tâm trạng chán nản rõ ràng của Choi Doran, đột nhiên hỏi: "Em yêu, em ghen tị à?"

Choi Doran sửng sốt trong giây lát, bị Jeong Jihoon gọi như vậy ở nơi công cộng như vậy khiến anh có cảm giác tách biệt mãnh liệt, thực ra mỗi lần như vậy anh đều cảm thấy Jeong Jihoon chỉ đang trêu chọc mình, anh cũng không biết phản ứng như thế nào để làm Jeong Jihoon vui, nhưng theo bản năng anh muốn lắc đầu.

Tuy nhiên, Jeong Jihoon đã kịp thời ngăn cản hành động của anh và phàn nàn như một đứa trẻ chịu thiệt thòi: "Tại sao anh lại không ghen tị? Anh đã nhìn thấy nó, cậu ấy muốn thông tin liên lạc của em!"

Choi Doran không ngờ rằng Jeong Jihoon sẽ giải thích cảnh tượng đó với anh bằng giọng điệu giống như đang mách lẻo như vậy. Anh do dự hồi lâu, hiếm khi nghe theo trái tim mình, mới hỏi: "Em cho cậu ấy số điện thoại à?"

Jeong Jihoon nghe xong mỉm cười hài lòng, nhe ra chiếc răng mèo nhọn và tự đắc trả lời: "Không", cậu nhẹ nhàng va vào cơ thể Choi Doran khi đi bộ, và nói thêm, "Em đã nói em chỉ thích anh, và anh không cho em tiếp xúc với omega, nếu không sẽ mắng em."

Tất cả cảm xúc và suy nghĩ của Choi Doran như bị mắc kẹt, lơ lửng trong lồng ngực. Anh chớp mắt ngơ ngác và lắp bắp hồi lâu, cuối cùng nói: "...Thật sao?"

Jeong Jihoon đưa tay nắm lấy bàn tay bên cạnh của Choi Doran, nghiêm túc gật đầu: "Là thật. Em chỉ thích anh là thật."

"Thích" - từ này đột nhiên phát ra từ một nơi xa lạ, giống như một câu nói đùa, nhưng trái tim Choi Doran vẫn không tự chủ mà run lên. Anh lo lắng bắt lấy từng âm tiết, phân biệt từng rung động trong không khí. Ánh mắt hiếm khi nhìn thẳng vào mặt Jeong Jihoon, cũng không có một chút âm thanh nào.

Anh ngoan ngoãn để cậu nắm tay, vài giây sau anh lại cúi đầu xuống, chăm chú nhìn đôi bàn tay đan vào nhau của họ một lúc, rồi chậm rãi nở một nụ cười nhẹ.

Cây cối ven đường cách nhau không xa, ánh nắng lơ lửng trong không trung, trông rất huyền ảo, xuyên qua giữa những chiếc lá và rơi xuống mặt đất. Vì vậy mà mặt đất có những vùng sáng đan xen với những vùng tối.

Choi Doran đột nhiên muốn nói điều gì đó, dường như nếu anh không nói, anh sẽ không bao giờ có cơ hội để nói nữa.

Một lúc lâu sau, anh đột nhiên mở miệng, nói một cách lộn xộn: "Cảnh tượng này, anh hình như đã thấy qua."

Jeong Jihoon nghiêng đầu nhìn anh, nhưng Choi Doran không ngẩng đầu lên.

Jeong Jihoon đột nhiên nghĩ đến khuôn mặt ngủ say yên bình của Choi Doran, thực ra là cậu đã nhìn thấy nó. Mỗi lần Choi Doran ngủ bên cạnh cậu, khi tỉnh táo đều không chủ động chui vào vòng tay cậu, có ý thức không dựa dẫm thoải mái vào cậu. Lần nào cũng như vậy, giả vờ thản nhiên tránh ánh mắt của cậu, cẩn thận cuộn tròn bên cạnh, cho dù cậu có nắm lấy tay Choi Doran kéo vào ôm hết lần này đến lần khác, cậu vẫn không thể dạy được anh.

Choi Doran là một đứa trẻ bướng bỉnh, khó dạy dỗ.

Giọng nói của Jeong Jihoon cố gắng bình tĩnh nhất có thể, hỏi: "Khi nào?"

Choi Doran như thể đột nhiên rơi vào một cơn ác mộng, chìm đắm trong một thế giới khác, nhưng anh biết rằng Jeong Jihoon không có ý chế giễu những suy nghĩ viển vông của mình, cũng không truy hỏi cảnh tượng đó rốt cuộc là gì, mà chỉ nhẹ nhàng hỏi anh đó là khi nào.

Trên thực tế, Jeong Jihoon chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời, chưa bao giờ nhìn thấy gió, thậm chí cả thời gian cũng không. Nhưng Choi Doran đã nhìn thấy: trong mộng, trong trí tưởng tượng của anh, trong những năm tháng dài xa cách, anh đã nhìn thấy, nhưng không nói ra.

Anh từng nghĩ rằng bản thân không mong đợi bất kỳ phản hồi nào từ Jeong Jihoon. Anh cho rằng Jeong Jihoon giống như một biểu tượng được đánh dấu theo năm tháng hơn là một người yêu dễ gần và dễ tiếp cận.

Nhưng thực sự là anh không mong đợi điều đó sao? Tại sao anh lại nhìn thấy nó trong giấc mơ?

Vậy bây giờ anh có nhận được nó không? Anh không hề nghi ngờ rằng mình thích cậu, dù sao thì Jeong Jihoon dường như rất thích anh, thích sự phục tùng và bao dung của anh, thích sự ngoan ngoãn và quan tâm của anh, thậm chí cũng có thể thích anh với tư cách một người bạn giường ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Đúng, đó là Choi Doran, và Jeong Jihoon thích Choi Doran, nhưng đó có thực sự là anh không?

Nếu như anh thực sự chỉ là một người phục vụ bị bắt đi một cách nhất thời thì tốt biết mấy, thì anh có thể hoàn toàn tin tưởng và chấp nhận tình yêu như vậy mà không chút gánh nặng.

Nhưng mọi thứ được xây dựng trên sự dối trá và che giấu cũng giống như xây một cái tòa cao trên cát, không biết khi nào nó sẽ bị gió thổi bay.

Giờ phút này Choi Hyeonjoon chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện, để cho khoảng thời gian này kéo dài thêm một chút, cho đến khi anh không còn cảm thấy đau khổ, không còn tiếc nuối, không còn hối hận.

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro