Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Việc chôn giấu cảm xúc quá sâu có khi lại là điều tồi tệ. Nếu che giấu tình cảm với người mà mình yêu, có thể họ sẽ mất đi cơ hội để có được tình yêu đó."

Bầu không khí giữa hai người trở nên kỳ lạ.

Việc giao tiếp hàng ngày đã trở nên rất ít và nó chỉ dừng lại ở những câu hỏi thông thường như 'Hôm nay em có về không?', 'Khi nào em về?', 'Em muốn ăn gì?'

Choi Doran rất khó để miêu tả cảm giác đó, không phải là xa cách, không phải là lạnh nhạt, cũng không phải là chán ghét. Bởi vì Jeong Jihoon vẫn luôn có câu hỏi và câu trả lời cho mỗi câu nói của anh, sẽ hôn, ôm anh, và càng ngày càng cắn mạnh hơn vào gáy anh, những vết thương cứ thế bong ra rồi lại lành lại, từng lớp một bao bọc lấy phần thịt mềm nhạy cảm. Cho đến khi bị một người bạn nhăn mặt nhắc nhở, Choi Doran mới nhận ra rằng Jeong Jihoon muốn để lại không chỉ là những vết sẹo chồng chéo, mà còn là mùi hương nồng nàn, thuộc về cậu.

Nhưng Choi Doran cũng không chọn cách hỏi, hay yêu cầu Jeong Jihoon kiềm chế lại, thực tế là bây giờ anh đang sợ Jeong Jihoon.

Không phải sợ những cơn đau và dấu vết in hằn trên cơ thể, cũng không phải sợ bầu không khí khiến anh khó chịu, mà thực sự là sợ được yêu, và cũng sợ cả việc không được yêu.

Ánh mắt của Choi Doran lướt qua những dòng tin nhắn ngắn ngủi trong những ngày qua với vẻ thất vọng. Đầu ngón tay vô thức lướt qua những câu trả lời đầy tính hời hợt như 'Được', 'Không sao đâu', 'Sẽ về'.

Ngón tay của anh nhẹ nhàng chạm vào màn hình, dừng lại một lúc, rồi nhanh chóng lướt lên trên, như thể đang vội vã tìm kiếm một sự chứng thực nào đó. Jeong Jihoon sẽ không thể chịu được mà gửi tin nhắn 'Em nhớ anh' chỉ sau vài giờ xa cách, sẽ gửi cho anh địa chỉ nhà hàng và rủ rê 'Gần công ty có một quán nướng, tối nay mình đi nhé?', và khi bị ép làm thêm giờ, sẽ than vãn với anh 'Không muốn làm việc, anh nuôi em nhé.'

Choi Doran trước đây chưa bao giờ để ý, hóa ra trong một ngày có thể gửi nhiều tin nhắn như vậy, thậm chí còn nhiều hơn cả tất cả các tin nhắn trong một tuần của bây giờ. Và những tin nhắn trước đây, dù có vẻ rườm rà, giờ nghĩ lại, anh thậm chí có thể nhớ được nụ cười trên gương mặt mình và tâm trạng phấn khích khi gõ từng chữ, cũng có thể hình dung ra giọng điệu ấm áp và ánh mắt cười tít của Jeong Jihoon, hạnh phúc giống như những giọt nước liên tục trào ra từ một nguồn suối, không đủ mãnh liệt, không đủ nặng nề, nhưng trong từng khoảnh khắc chạm đến đều nhẹ nhàng tuôn trào, kéo theo nụ cười nơi khóe miệng anh lúc này.

Nếu cảm xúc của anh là thật, thì cảm xúc của Jeong Jihoon cũng không phải giả dối. Ít nhất đứng ở điểm giao nhau này nhìn lại, giữa họ thật sự đã có một tình cảm chân thật và thuần khiết, không liên quan đến việc che giấu hay lừa dối.

Choi Doran trong lúc khổ sở mà cố gắng tìm niềm vui, nghĩ rằng nếu phải nói một câu thoại sáo rỗng trong phim truyền hình, có lẽ một ngày nào đó anh sẽ phải nói với Jeong Jihoon rằng dù anh đã lừa dối em, nhưng tình yêu anh dành cho em là thật lòng.

Giữa đám đông ồn ào và nhộn nhịp trong khuôn viên trường, Choi Doran cúi đầu tập trung gõ chữ, anh gõ ra một chuỗi dài các câu chữ, rồi lưỡng lự xóa đi, cuối cùng chỉ còn lại hai chữ 'Jihoon' sau khi xóa xóa và sửa đổi, và cũng không gửi đi. Động tác của anh bị một cuộc gọi làm cho gián đoạn.

----------

"Tôi chưa bao giờ hiểu được, tại sao con người lại yêu nhau, có lẽ trong trái tim mỗi người đều có một khoảng trống, nó như một cái hố sâu, thổi vào linh hồn những cơn gió lạnh thấu xương, nên chúng ta khẩn thiết cần một trái tim vừa vặn để lấp đầy nó."

Khi Jeong Jihoon nhận được cuộc gọi từ anh trai, cậu cũng đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một cách lơ đảng.

Cậu không phải là người hay buồn bã, hay đa sầu đa cảm. Trong mối quan hệ này, bề ngoài có vẻ như cậu luôn nắm giữ quyền kiểm soát, quyết định việc bắt đầu và kết thúc của mối quan hệ thân thiết. Thái dương của Jeong Jihoon đang âm ỉ đau, tâm trạng của cậu mấy ngày gần đây không tốt.

Cậu cụp mắt, thở ra một hơi. Bây giờ nhìn lại, cậu không hề thông minh, cũng không thể đứng ngoài cuộc. Giống như việc cậu có cố gắng dạy Choi Doran cách chủ động và thành thật bằng sự lạnh lùng, nhưng thực tế, người cảm thấy khó chịu hơn vẫn là cậu.

Việc chỉ đơn thuần nói về tình cảm trong cuộc đời cậu có lẽ bắt nguồn từ khi cậu còn chưa cao bằng bắp chân của người lớn. Bởi vì môi trường gia đình và xã hội phức tạp, lợi ích và tình cảm đã sớm rối ren với nhau. Ví dụ, bạn bè của cậu không chỉ là bạn, mà còn đại diện cho những mối quan hệ lợi ích phức tạp trong gia đình.

Thế giới này vốn dĩ không có gì là thuần khiết, cũng không có gì là vô điều kiện, tình thân không phải, tình bạn không phải, tình yêu cũng không phải. Vì vậy, vào ngày đầu tiên gặp Choi Doran, cậu đã quen với việc nghĩ, người này muốn gì từ mình. Lúc đó, cậu không quá quan tâm, vì sẽ không bỏ ra gì nhiều, không đáng để bận tâm.

Bây giờ cậu cũng không quá quan tâm, vì cậu sẵn lòng cho đi. Cậu không quan tâm Choi Doran có muốn lợi dụng mình hay không, cũng sẵn lòng trở thành một đối tượng bị lợi dụng, nhưng cậu cũng có điều kiện. Cậu cần Choi Doran thành thật, cần Choi Doran yêu cậu.

Choi Doran không thể cứ như vậy mà lừa dối cậu, vừa không nghe lời, vừa không thành thật.

"Có chuyện gì vậy, anh?" 

Jeong Jihoon cố gắng thoát ra khỏi trạng thái hỗn loạn và mù mờ trong tâm trí mình, cổ cậu cử động một chút, chậm chạp đưa tay chạm vào phần gáy đang hơi nóng lên.

Trong khi nói chuyện, cậu chợt nhận ra mình đang không ổn lắm, có phải đã đến kỳ dịch cảm rồi không?

"Jihoon à, anh sẽ gửi địa chỉ cho em, có lẽ em cần phải đến xem."

Giọng điệu của anh trai rất bình tĩnh, nhưng Jeong Jihoon vẫn cảm nhận được sự bất thường và lo lắng hiếm thấy qua từng câu chữ. Đây chắc chắn không phải là một tín hiệu tốt, anh trai rất giỏi trấn an cậu, nhưng đây không phải là cách thường thấy, Jeong Jihoon không thể diễn tả chính xác bằng lời, nhưng cậu có thể dễ dàng nhận ra. Giọng điệu như thế này, cậu đã từng nghe khi còn nhỏ, khi ba mẹ bận rộn với công việc và hứa hẹn với cậu nhiều lần nhưng không giữ lời, anh trai thường dùng giọng điệu này để an ủi cậu, giống như một sự bảo vệ với lòng thương xót.

Địa chỉ là một quán cà phê, gần nơi anh trai thuê nhà, cũng không xa trường của Choi Doran. Jeong Jihoon đóng cửa xe, lơ đãng nghĩ, có phải đây là nơi làm việc hiện tại của anh trai không?

Những ô cửa kính lớn được bao phủ bởi các màu sắc đơn giản và sạch sẽ, Jeong Jihoon có thể thấy ánh nắng vàng óng ánh xuyên qua bóng cây, chiếu vào bên trong qua các khe hở, và cũng nhìn rõ hình bóng người bên kia cửa kính đang phản chiếu trong ánh sáng dịu dàng.

Vì vậy, cậu dễ dàng nhận ra Choi Doran, và cũng dễ dàng nhận ra người đàn ông ngồi đối diện với anh, người có nụ cười rất đẹp, cũng rất xinh xắn, nhưng lại có phong cách hành xử khá nghiêm khắc. Và khoảnh khắc này, nụ cười của anh ấy rất dịu dàng, không có ý nghĩa gì khác, chỉ là tình cảm của một người anh dành cho em trai.

Jeong Jihoon lúc này vô cùng cảm kích vì anh trai đã báo trước cho cậu, giúp cậu có thể chấp nhận cảnh tượng trước mắt mà không nghi ngờ mình bị vấn đề về tâm lý.

Choi Doran nhìn có vẻ rất vui, đôi mắt dễ thương, miệng cũng dễ thương, ngay cả những sợi tóc hơi vểnh lên cũng thật đáng yêu. Jeong Jihoon rất kiềm chế để tránh nhìn vào, nhịp thở của cậu không tự chủ mà trở nên gấp gáp. Cậu nghĩ mình chỉ đang tức giận quá mức, hoặc do máu dồn lên đầu mà cảm thấy chóng mặt, nhưng thực ra cái cảm giác nặng nề đè nén trong lồng ngực chỉ là sự buồn bã. Hình bóng quen thuộc trước mặt trùng khớp với những hình ảnh thoáng qua trong đầu cậu tạo ra một sự kết hợp đau đớn. Choi Doran luôn thích ôm cổ cậu rồi hôn, mắt lúc nào cũng đỏ ửng, ngực phập phồng dữ dội, sau này còn học được cách như một con thú nhỏ ngang bướng giành oxi từ trong miệng cậu. Nhưng Choi Doran không thích nhắm mắt, luôn thẳng thắn nhìn cậu bằng đôi mắt cong cong đó, nếu Jeong Jihoon đưa tay định che đi thì hàng mi dài sẽ như đôi cánh nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay cậu. Khi bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm, Jeong Jihoon cảm thấy Choi Doran rất yêu cậu, yêu một cách vô điều kiện, không có lý do nào cả. Đó đúng là một điều giả dối. 

Jeong Jihoon đã sớm có dự cảm, bởi vì từ lúc bắt đầu, Choi Doran cũng đã nhìn cậu như vậy.

Ánh mắt của cậu lướt đến sau gáy của Choi Doran, đã được che phủ cẩn thận, không một dấu vết nào lộ ra. Jeong Jihoon nghĩ rằng nếu như Choi Doran bị buộc bằng một sợi dây cước mảnh, thì đầu dây đó chắc chắn không bao giờ nằm trong tay cậu. Giá mà Choi Doran là omega, thì bất kể có muốn hay không, có thật lòng hay không, cũng chỉ có thể mãi mãi, không thể kháng cự mà bị cậu kiểm soát.

Jeong Jihoon nhanh chóng bước vào bên trong, đầu cậu bắt đầu đau nhức.

----------

"Hạnh phúc dễ có thì không thể bền lâu, nhận thức này chủ yếu đến từ bài học chứ không phải từ kinh nghiệm."

Han Wangho đã sớm chú ý đến Jeong Jihoon, nhưng em trai ngốc nghếch của anh không hề nhận ra, đến nỗi khi bàn tay của cậu đặt lên vai, nó đã suýt nhảy ra khỏi chỗ ngồi.

Đứa trẻ này có vẻ mặt rất điềm tĩnh, không giống như một nạn nhân đến để vạch trần một trò lừa đảo, mà lại giống như đang tham dự một bữa tiệc trang trọng, tỏ ra rất thoải mái. Còn em trai của anh thì rõ ràng thiếu kinh nghiệm như vậy, đứa em tội nghiệp từ khi nhìn thấy Jeong Jihoon đã không phát ra được một tiếng nào, mặt mày trắng bệch như một tờ giấy mỏng, ánh mắt cũng hoảng loạn không biết để đâu.

Han Wangho mỉm cười một cách điềm tĩnh. Tất nhiên, cũng có phần lỗi ở anh, vì luôn thích bảo vệ các em trai dưới đôi cánh của mình, nên đến giờ vẫn ngây thơ như vậy. Anh thầm thở dài trong lòng, quả thật vẫn bị ăn sạch...

Jeong Jihoon không buông tay, cũng không nhìn Choi Doran, cậu lịch sự gật đầu chào Han Wangho, một cách tự nhiên: "Anh Wangho, thật trùng hợp."

Khóe môi của Han Wangho vẽ nên một đường cong hoàn hảo, như thể không để ý đến hành động có phần thân mật của họ. Anh mỉm cười và hỏi: "Hyeonjoon, hai người quen nhau à?"

Choi Doran ngơ ngác quay lại nhìn Jeong Jihoon, trong một cảnh tượng hỗn độn như vậy, giữa những cảm xúc hoảng loạn, điều đầu tiên anh chú ý lại là sắc mặt có phần nhợt nhạt của Jeong Jihoon. Nhưng khoảnh khắc này anh không thể nói ra bất kỳ câu quan tâm nào, hóa ra là khoảnh khắc này.

Sự hoảng loạn của anh cũng không kéo dài lâu, trước đó đã trải qua vô số khoảnh khắc lo lắng sợ hãi, nên khoảnh khắc này lại trở nên nhạt nhẽo. Cơn hoảng loạn vừa rồi như một hạt bụi nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Anh đột ngột bình tĩnh lại, chỉ không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, cũng không biết Jeong Jihoon muốn nghe câu trả lời nào. Nhưng bất kể là gì, chắc chắn cũng sẽ không làm ai vui vẻ.

Cuối cùng anh chọn cách giả vờ không quen biết, có lẽ như vậy có thể đánh lừa người khác, nhẹ nhàng lướt qua vai trò của anh trai trong mối quan hệ này. Nhưng ngay sau đó anh đã hối hận, đến nước này, ai sẽ tin vào một lời dối trá vụng về như vậy? Dù sao thì cũng không ai sẽ vạch trần, nên họ vẫn tiếp tục thực hiện một quy trình giao tiếp một cách máy móc và vô cảm.

Sau đó, anh không còn nhớ rõ, ký ức bị làm mờ một cách có chọn lọc, hòa vào nhau thành một mảng mơ hồ. Anh chỉ nhớ là đã nghe thấy Jeong Jihoon khẽ ho hai tiếng, ánh mắt theo thói quen dõi theo. Anh hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt ươn ướt, lông mày nhíu chặt, trông giống như một chú thỏ mếu máo.

Tuy nhiên, Jeong Jihoon không có phản ứng gì. Cậu bình tĩnh nói lời tạm biệt: "Tôi có việc phải đi trước, hẹn gặp lại lần sau." Điều này có nghĩa là hoạt động giao tiếp của họ đã kết thúc, có nghĩa là Choi Hyeonjoon đã chính thức trở thành một phần trong danh sách xã giao của Jeong Jihoon, và có nghĩa là Choi Doran sẽ phải biến mất khỏi cuộc sống của Jeong Jihoon.

Choi Hyeonjoon đi theo Jeong Jihoon một cách vô thức, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của Jeong Jihoon. Đến khi Jeong Jihoon quay lại với vẻ mặt vô cảm, anh mới như bị điện giật mà buông tay. Jeong Jihoon không hỏi gì, cũng không có vẻ khó chịu, nụ cười như đang làm theo quy trình mà treo trên môi, cậu chỉ lướt nhìn một cái vào những ngón tay mà Choi Hyeonjoon vừa buông ra, như thể anh thật sự chỉ là một người bạn mới quen.

Vì vậy, môi Choi Hyeonjoon mấp máy hai lần, không nói nên lời, nhưng cảnh tượng im lặng nhìn nhau này thật sự không phù hợp với xung quanh, anh cuối cùng cũng lên tiếng. Cổ họng phát ra những âm tiết rời rạc, tin nhắn mà một giờ trước anh chưa gửi đi giờ đã tuôn ra từ khóe miệng, anh nhỏ giọng gọi: "Jihoon."

Anh không nghĩ ra được bất kỳ lời lẽ nào có lợi cho mình, cũng không thể dùng ngôn từ để che giấu sự thật, anh chỉ đang làm theo phản ứng bản năng của mình, vô thức giữ chặt hai âm tiết mang lại cảm giác an toàn này, nhưng thật đáng tiếc là lần này không có hiệu quả.

----------

"Những gì khiến bạn cảm thấy đau đớn không thể kiểm soát được mới là tình yêu."

Jeong Jihoon không muốn về nhà.

Choi Hyeonjoon nghĩ vậy khi ngồi trên sofa. Sau khi chia tay anh trai, anh quyết tâm về nhà với ý chí chấp nhận. Nhưng từ lúc chạng vạng cho đến khi màn đêm buông xuống, cánh cửa vẫn không có bất kỳ tiếng động nào.

Jeong Jihoon không muốn nhìn thấy anh.

Đây là đêm thứ hai, Choi Hyeonjoon xem qua lịch sử trò chuyện một cách máy móc, thần kinh căng thẳng, trong hai ngày qua anh đã như một cái bình bị vỡ cố gắng gửi tin nhắn xin lỗi, nhưng tất cả chỉ giống như viên sỏi ném vào mặt nước. Không đúng, viên sỏi còn có thể tạo ra gợn sóng, còn anh thì không nhận được bất cứ hồi âm nào.

Ngày thứ ba, Choi Hyeonjoon dọn đi.

Anh nghĩ rằng đây chắc chắn là cách Jeong Jihoon muốn duy trì sự lịch sự, dùng cách này thông báo cho anh nên rời khỏi căn nhà này ngay lập tức. Nếu không, chỉ khiến người ta cảm thấy khó chịu và ghét bỏ.

Rõ ràng đã lường trước được kết quả như vậy, vậy tại sao vẫn cảm thấy đau đớn một cách không thể kiểm soát? Nhưng nếu ít nhất phải có một trong hai người chịu đựng, thì hãy giữ điều đó cho riêng mình. Giống như việc một mình tỉnh dậy sau một giấc mơ ngọt ngào trong ánh hoàng hôn đang tàn dần, những ảo mộng ngọt ngào dễ dàng bị sự mơ hồ và cô đơn phá vỡ, có lẽ không bằng một phần mười nỗi đau mà anh đang gặm nhấm.

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro