Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Choi Doran dễ dàng nhận ra rằng mình đang mơ.

Bởi vì sự nhảy vọt về thời gian và không gian thực sự là không hợp lý.

Tại sao anh lại có thể quan sát tất cả các góc nhìn trong ký ức? Như thể anh không phải là người trải qua ​mà chỉ là người ngoài cuộc trong hai mươi năm này, thờ ơ quan sát những khoảnh khắc cô đơn hay hạnh phúc không liên quan đến mình.

Bắt đầu vào một ngày nào đó ở trường trung học của anh, thực ra anh không thể nhớ được cụ thể là ngày nào.

Học sinh hàng đầu Choi Hyeonjoon đã đưa ra quyết định táo bạo nhất trong cuộc đời mình cho đến thời điểm đó - trốn học. Anh đã bỏ lỡ cả buổi học với lời nói dối tồi tệ là bị ốm và bí mật bắt taxi đến sân bay.

Ngày hôm đó là ngày Jeong Jihoon ra nước ngoài.

Anh đến không sớm cũng không muộn. Jeong Jihoon đang tạm biệt Son Siwoo. Có rất ít người đến tiễn cậu, ngoài Son Siwoo, có lẽ chỉ có tài xế. Họ đứng trong một lối đi rất vắng vẻ. Choi Hyeonjoon vô thức đưa tay chỉnh lại kính. Trên mặt Jeong Jihoon không có chút buồn bã nào, nhưng đôi mắt của Son Siwoo lại đỏ hoe.

Học sinh trung học Choi Hyeonjoon hòa vào đám đông náo nhiệt, bị dòng người vô tận ngăn cách với lối đi, những cái đầu chuyển động giống như những đợt sóng nhấp nhô.

Jeong Jihoon chắc chắn đã nói một câu nói đùa nào đó, và anh trai cậu tức giận đến mức đánh vào vai cậu. Nụ cười của Jeong Jihoon trông có vẻ thoải mái và thản nhiên, nên Choi Hyeonjoon vô thức cũng cười theo.

Anh cẩn thận theo dõi dòng người di chuyển, khoảng cách này rất tốt, Jeong Jihoon sẽ không cảm nhận được ánh mắt quan sát từ hàng chục mét xa ở đằng xa.

Đã đến giờ lên máy bay.

Choi Hyeonjoon nhìn thấy miệng Son Siwoo liên tục mấp máy, có lẽ vẫn đang lo lắng và nhắc nhở điều gì đó, tốc độ nhanh quá, anh không thể theo kịp. Ánh mắt anh lại nhìn về phía khuôn mặt của Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon vẫn mỉm cười, kiên nhẫn lắng nghe tất cả những lời luyên thuyên của anh trai mình, rồi mấp máy môi.

Lần này Choi Hyeonjoon nhận ra được, Jeong Jihoon nói: "Tạm biệt."

Choi Hyeonjoon nhìn thấy Jeong Jihoon quay lưng, nhìn theo hình bóng của Jeong Jihoon biến mất, anh chật vật thoát ra khỏi đám đông ồn ào, bước đi rất nhanh, cúi đầu thấp giọng nói với chính mình: "Tạm biệt."

Rồi đột nhiên, giấc mơ nhảy sang một cảnh khác. Trước khi Choi Hyeonjoon có thể vượt qua cảnh nói lời tạm biệt, anh đã nhanh chóng nhận ra hôm nay là ngày nào.

Lớp học bơi.

Trên thực tế, Choi Hyeonjoon và Jeong Jihoon đã học cùng một lớp bơi trong hai năm.

Có một tai nạn xảy ra trong lớp học ngày hôm đó. Một cậu bé đã phân hóa muộn trở thành omega ngay trong lớp, pheromone bùng phát giống như đám mây hình nấm sau một vụ nổ, lan rộng khắp bể bơi. Đáng tiếc, người bị ảnh hưởng nhiều nhất  là Jeong Jihoon, người ở gần nhất.

Là beta, Choi Hyeonjoon nhìn đám người hỗn loạn, anh không cảm nhận được pheromone, căn bản không hiểu được nguồn gốc của sự hỗn loạn. Anh chỉ nhìn thấy Jeong Jihoon.

Omega yếu đuối đã được giáo viên và một số bạn cùng lớp đưa đến phòng y tế, và không ai để ý đến alpha bị ảnh hưởng.

Jeong Jihoon trông rất khó chịu, dựa vào tường thở hổn hển, lồng ngực phập phồng dữ dội, những giọt nước trên vai và cổ trượt xuống ngực, tụ lại rồi nhỏ giọt. Choi Hyeonjoon không biết pheromone của alpha có tác dụng áp bức như thế nào đối với đồng loại của mình. Anh không hiểu tại sao Jeong Jihoon, người vốn rất được mọi người chú ý, lại không được ai tiếp cận vào lúc này.

Vì vậy, anh hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên chủ động bước tới sau hơn một năm, mặc dù Jeong Jihoon không nhận ra anh. Anh cẩn thận giơ tay lên, nhẹ nhàng đỡ Jeong Jihoon rồi hỏi: "Em không sao chứ?"

Jeong Jihoon ngước mắt nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe và mờ mịt, như thể đồng tử bị che phủ bởi một lớp sương mờ. Toàn thân Jeong Jihoon rất nóng, Choi Hyeonjoon nnhận ra rằng cậu hiện đang ở trạng thái không tỉnh táo.

Giọng nói của Jeong Jihoon có vẻ khàn đi vì cơn nóng đột ngột. Cậu không quen biết người trước mặt, nhưng hiếm khi cậu không tỏ ra cảnh giác hay hung hãn với người lạ. Cậu nói với giọng bình tĩnh nhất có thể: "Anh có thể đưa tôi đến phòng y tế được không?"

Choi Hyeonjoon không chút do dự gật đầu, dùng chút sức nắm lấy cánh tay của Jeong Jihoon và chuyển một phần trọng lượng của Jeong Jihoon sang mình để cậu có thể đi lại dễ dàng hơn.

Phòng y tế cách đó không xa, trên đường đi họ cũng không nói chuyện gì.

Choi Hyeonjoon cau mày khi thấy bác sĩ của trường tiêm một ống thuốc ức chế cho Jeong Jihoon. Anh cảm thấy vẻ mặt của Jeong Jihoon có vẻ không ổn. Thuốc ức chế có tác dụng an thần, ý thức của Jeong Jihoon sẽ dần dần trở nên mơ hồ.

Đây là lần đầu tiên Choi Hyeonjoon nhìn thấy Jeong Jihoon trông mong manh và yếu ớt như vậy. Anh cảm thấy đau lòng nhưng lại không thể làm gì được.

Anh lặng lẽ đứng bên giường, trước khi Jeong Jihoon nhắm mắt lại, anh có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn miệng của Jeong Jihoon đang nói: "Cảm ơn, hẹn gặp lại ở buổi học tiếp theo."

Có lẽ vì bị động dục sẽ tạo ra khoảng cách về trí nhớ, có thể Jeong Jihoon không nhớ mặt anh, họ vẫn sẽ là những người xa lạ, những bạn học bình thường ở lớp tiếp theo.

Cho đến buổi học cuối cùng, Choi Doran không hề sử dụng câu "hẹn gặp lại lớp sau".

Liệu điều này có khiến anh cảm thấy tiếc nuối, lạc lõng và cô đơn? Choi Hyeonjoon không nghĩ như vậy, khoảng cách như vậy đã rất tốt rồi, anh không cần Jeong Jihoon quen biết, hiểu rõ anh, cũng không có khát vọng mãnh liệt trở thành bạn bè. Đây có được coi là thích không? Choi Hyeonjoon không biết phải định nghĩa tình cảm của mình như thế nào, nhưng dù muốn hay không thì nó cũng sẽ không có nhiều liên hệ với Jeong Jihoon. Mọi tình cảm và sự chú ý sẽ chỉ thuộc về anh, thuộc về tuổi thơ của anh, có lẽ còn thuộc về tương lai của anh.

Anh không cần Jeong Jihoon biết, và anh cũng không muốn nhận phản hồi.

Đoạn cuối của giấc mơ quay trở lại cách đây rất lâu, khi anh chỉ mới sáu hoặc bảy tuổi.

Choi Hyeonjoon luôn nghĩ rằng cảnh này đã mờ nhạt trong ký ức chỉ còn lại một bóng, nhưng bây giờ trong giấc mơ, anh mới nhận ra rằng anh chưa bao giờ quên nó.

Choi Hyeonjoon là một beta, khác biệt với những người khác, điều này đã được định sẵn từ khi anh ra đời.

Anh sinh ra với các tuyến thể bị khiếm khuyết nên không có cơ hội trở thành alpha hay omega. Từ lúc sinh ra, anh đã được định sẵn là một beta bình thường, dường như bình thường về mọi mặt trong suốt quãng đời còn lại.

Vô cùng bất lực phải không? Không có may mắn nào cả, từ khi sinh ra đã bị kết án, anh đã định sẵn sẽ mất đi một khả năng mà mọi người có thể mong đợi.

Cảnh đó là bữa tiệc sinh nhật của Jeong Jihoon.

Rất nhiều người đã được mời đến dự bữa tiệc sinh nhật đó, có lẽ là một sự kiện kinh doanh hơn là sinh nhật. Hanwha lúc đó chưa nổi tiếng lắm nhưng họ vẫn được mời.

Trong bữa tiệc, cậu bé nhỏ đáng yêu ấy mặc trang phục rất tinh xảo,  gần giống như một hoàng tử nhỏ tao nhã.

Choi Doran mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Jeong Jihoon đang bị vây quanh bởi sự tò mò. Anh hiếm khi chủ động buông tay anh trai mình và muốn chơi cùng nhóm trẻ cùng tuổi ấy.

Nhưng ác ý lại đến quá bất ngờ và vô lý.

Trẻ ở độ tuổi này biết được những gì? Có lẽ chúng hoàn toàn không hiểu được từ "phân biệt đối xử", "tách biệt", hay "bắt nạt". Từ duy nhất trong từ điển của chúng là "phi thường". Ở độ tuổi này, khi chúng hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của tuyến thể, thậm chí còn không hiểu chức năng của các tuyến đó là gì mà chỉ cần biết nghĩa của "khiếm khuyết" là đủ.

Choi Doran cảm thấy bị tổ thương đến mức muốn khóc khi nhận được những lời chế giễu thái quá và những trò đùa ác ý từ những đứa trẻ. Anh lớn lên trong một gia đình êm ấm từ khi còn nhỏ, và ba mẹ anh, với tâm trí tội lỗi, đã cố gắng mang đến cho anh sự yêu thương nhiều hơn. Anh trai rất thương anh, và em trai anh cũng vậy. Anh chưa bao giờ gặp phải ác ý rõ ràng như vậy, khuôn mặt đỏ bừng, anh không biết phải phản ứng hay đáp trả như thế nào. Vì vậy anh chỉ có thể bất lực cúi đầu, giống như thật sự đã làm sai điều gì.

Khi anh muốn quay lại tìm ba mẹ và anh trai, một đôi bàn tay vô cùng ấm áp đã kịp thời giữ anh lại, Choi Doran chớp chớp đôi mắt ướt đẫm, xấu hổ ngẩng đầu lên.

Không phải anh trai, cũng không phải ba mẹ anh, mà là Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon từ chỗ ngồi bước tới gần anh, nắm chặt tay anh và nở một nụ cười rạng rỡ. Jeong Jihoon dẫn anh đến chỗ ngồi của mình, vỗ nhẹ vào chiếc ghế gần nhất: "Anh ngồi ở đây được không?"

Trong nửa sau của bữa tiệc, bao gồm xem biểu diễn, cắt bánh và chơi trò chơi, Jeong Jihoon đều nắm tay anh. Những đứa trẻ chế nhạo và cô lập anh giống như những quả bóng cao su xì hơi, không nói lời khó chịu với anh nữa.

Choi Doran không thể hiểu được, nhưng anh biết đó là do Jeong Jihoon. Jeong Jihoon tốt bụng, Jeong Jihoon nắm tay anh, Jeong Jihoon đưa cho anh miếng bánh đẹp nhất. Jeong Jihoon chơi trò chơi với anh.

Choi Hyeonjoon đã có một khoảng thời gian vui vẻ,  khi chia tay vẫn nắm tay Jeong Jihoon không chịu buông. Anh ôm Jeong Jihoon rất chặt trước mặt bố mẹ và anh trai mình, và vẫy tay chào Jeong Jihoon: "Tạm biệt."

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Jeong Jihoon cũng nở nụ cười và nói: "Tạm biệt."

Đáng tiếc là không có nhiều lời "tạm biệt" như vậy nữa, bởi mối quan hệ giữa Hanwha và GenG không xa cũng không gần, thậm chí họ còn có thể coi là đối thủ cạnh tranh, quỹ đạo cuộc đời của họ không trùng nhau nên đã lâu không có cơ hội gặp lại nhau.

Choi Hyeonjoon đã rất phấn khích khi gặp Jeong Jihoon trong khuôn viên trường tiểu học. Xung quanh Jeong Jihoon có một số bạn cùng lớp, và khung cảnh giống hệt như một bữa tiệc sinh nhật. Choi Hyeonjoon cố gắng hết sức vẫy tay với cậu từ khoảng cách hơn mười mét, nhưng Jeong Jihoon chỉ thờ ơ liếc nhìn anh, chắc đang nghĩ rằng cậu không phải là người anh đang chào.

Vì vậy Choi Hyeonjoon biết rằng Jeong Jihoon không nhớ ra mình.

Choi Hyeonjoon là người rất giỏi nói lời tạm biệt, không phải là vì anh lạnh lùng mà là vì anh chậm chạp.

Nỗi đau, nỗi buồn, đều đọng lại trong anh. Vào thời điểm chia ly, anh sẽ không có bất kỳ biến động lớn nào về mặt cảm xúc, không phải vì lạnh lùng, không phải vì thờ ơ, chỉ là anh không hiểu mà thôi. Cảm giác này thật khó để diễn tả một cách trực tiếp, cảm giác của anh lúc đó giống như bị nhét vào một chiếc chai thủy tinh, anh có thể sở hữu hoàn toàn và trọn vẹn, nhưng phải đến một thời điểm nào đó mở lọ, anh mới thực sự cảm nhận được nỗi buồn.

Choi Hyeonjoon cũng là một người rất dễ chấp nhận, có lẽ khiếm khuyết về tuyến thể thực sự có ảnh hưởng. Anh rất dễ bất an, dễ từ bỏ và thỏa hiệp về mặt tình cảm. Nghe có vẻ như một điều hạnh phúc và may mắn. Anh sẽ không đấu tranh cho những thứ không thuộc về mình, cũng như không ép buộc những tình cảm không phải của mình.

Từ sáu tuổi đến mười bảy tuổi, từ nhỏ đến lớn, nếu ánh mắt như vậy là thích thì cho là thích.

Dù sao, Jeong Jihoon cũng không cần biết, cũng không cần phải chịu trách nhiệm về bất kỳ tình cảm đơn phương nào đối với cậu. Yêu là một điều rất đẹp, Choi Hyeonjoon bằng lòng làm như vậy.

Về tất cả những lời tạm biệt, Choi Hyeonjoon biết rằng đối với Jeong Jihoon, đó không phải là một lời hứa mà chỉ là một phép lịch sự.

Đối với anh, đó không phải là một lời hứa mà là một điều ước. Nếu có thể, anh vẫn chân thành mong được gặp lại cậu, lần sau và lần sau nữa.

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro