Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giấc mơ kết thúc đột ngột như một đoạn dừng đột ngột của một bản nhạc.

Choi Hyeonjoon dừng lại một lát trong góc khuất nơi giấc mơ và hiện thực giao thoa. Lông mi của anh run rẩy vài lần, giống như một con côn trùng đang vỗ đôi cánh yếu ớt của mình.

Đây có phải là một giấc mơ đáng tiếc?

Choi Hyeonjoon từ từ mở mắt ra thoát khỏi ý thức mông lung của mình, cơ thể vẫn cuộn tròn, giống như tư thế của một đứa trẻ tìm cảm giác an toàn. Khi ý thức mờ nhạt từng chút một trở nên rõ ràng, Choi Hyeonjoon nhẹ nhàng chớp chớp mắt, chợt nhận ra khóe miệng mình nhếch lên - đây là một giấc mơ đẹp.

Có lẽ đó sẽ là một buổi sáng tốt lành đối với anh nếu anh không nghe thấy tiếng thở đều đặn phía sau lưng.

Choi Doran, người đã lâu không ngủ chung giường với người khác, vô thức cố gắng duỗi thẳng lưng và eo, nhưng cơn đau nhức đột ngột xuất hiện như một loại virus âm thầm bùng phát sau thời gian ngủ yên, theo cử động của anh nhanh chóng phát triển và lan rộng.

Một cảm giác lạ lẫm, cùng với ký ức và trải nghiệm xa lạ từ đêm qua quay trở lại trong tâm trí Choi Doran.

Choi Doran, khi trí nhớ quay trở lại, kìm nén lại tiếng thở hổn hển trong lồng ngực, không dám quay lại hay thực hiện bất cứ cử động lớn nào. Anh cảm thấy như thể mình lại rơi vào một thế giới ảo giác nào đó. Anh nhìn chằm chằm vào một điểm trong khoảng không, nó biến dạng và xoắn lại thành một vòng xoáy tối tăm, khiến anh bối rối và hoảng sợ trước khi kịp bị nuốt chửng.

Liệu bây giờ anh có nên chạy trốn không? Nhưng chạy đi đâu? Đến căn phòng của anh chỉ cách đây vài chục mét? Hay nên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra? Đều là người trưởng thành, ngủ một đêm không phải là vấn đề gì to tát. Dù họ có lẽ cũng không thể gọi là quen biết, nhưng Choi Doran đã thấy và nghe nhiều lần rồi, chỉ là một đêm thôi.

Có phải Jeong Jihoon đã trải qua kỳ dịch cảm của mình như thế này không? Nhưng cũng không nên tìm đến anh, anh chỉ là một beta, và sẽ không quá thoải mái nếu không có sự an ủi của pheromone trong kỳ dịch cảm.

Choi Doran trong lòng cố gắng bào chữa cho Jeong Jihoon, chắc hẳn là Jeong Jihoon đã bị ảnh hưởng bởi kỳ dịch cảm và không tỉnh táo. Cậu vô thức muốn về nhà và quên mất rằng anh cũng đang ở nhà, có lẽ cậu còn không biết anh là ai. Lẽ ra anh phải nhắc nhở cậu vào tối qua, liệu bây giờ có gây rắc rối cho Jeong Jihoon không?

Nhưng may mắn thay, anh chỉ là beta, cũng sẽ không mang đến quá nhiều phiền toái cho cuộc đời của Jeong Jihoon.

Choi Doran từ từ và cẩn thận ngồi dậy. Cơn đau nhức đang rời khỏi bờ biển như thủy triều rút, và sẽ không bao lâu nữa chúng sẽ hoàn toàn biến mất.

Vì vậy Choi Doran quyết định lẻn về phòng trước.

Nhưng ngay lúc anh rón rén kéo chăn và muốn xem thử có quấy rầy Jeong Jihoon hay không, Choi Doran mới kinh hãi phát hiện ra Jeong Jihoon đã tỉnh dậy từ lúc nào đó và đang nhàn nhã nhìn anh.

Choi Doran sợ hãi suýt ngã khỏi giường, nhưng Jeong Jihoon đã phản ứng nhanh chóng và đưa tay ra tóm lấy anh, tránh được một thảm kịch vào sáng sớm.

Não của Choi Doran như ngừng hoạt động, thậm chí sau khi bị nắm lấy cánh tay và kéo đến khoảng cách gần với Jeong Jihoon, nó cũng không thể khởi động lại. Anh ngây người nhìn vẻ mặt lười biếng của Jeong Jihoon. Jeong Jihoon có vẻ hơi buồn ngủ, đôi mắt hơi nheo lại, nửa khuôn mặt nhô lên khỏi chiếc gối, lười biếng ngồi dậy và dựa vào đầu giường.

Cuối cùng, như thể thích thú trước sự tĩnh lặng như tượng tạc của Choi Doran, Jeong Jihoon ngáp và nói một cách tự nhiên: "Doran, chào buổi sáng."

Nhận được lời chỉ dẫn này, Choi Doran theo bản năng trả lời: "Chào buổi sáng."

Sau đó Choi Doran cuối cùng cũng nhận ra rằng mình nên nói điều gì đó để giải thích hoặc chôn vùi hiện trường hiện tại. Nhưng anh không thể phân biệt được thái độ của Jeong Jihoon như thế nào, vì cậu bình thường như thể ngày nào cũng thức dậy trên cùng một chiếc giường với anh.

Trước khi anh kịp sắp xếp lời nói, giọng của Jeong Jihoon đã truyền tới: "Chúng ta..."

Vì vậy Choi Doran nhanh chóng hiểu ý của Jeong Jihoon và ngắt lời như không muốn làm cho Jeong Jihoon xấu hổ: "Tôi hiểu, chúng ta không làm gì cả."

Nhưng Jeong Jihoon không khen ngợi phản ứng thông minh của anh, thay vào đó cậu ngạc nhiên nhướn mày: "Không làm gì cả?"

Choi Doran cẩn thận cố gắng tìm ra ý nghĩa đằng sau những câu hỏi thắc mắc của Jeong Jihoon. Anh đoán rằng Jeong Jihoon vẫn còn bất an và muốn anh giải thích và chứng minh thêm.

Choi Doran vốn luôn chậm chạp, lúc này đã phát huy hết trí thông minh và tài năng của mình để được vào một trường danh giá trả lời: "Đúng vậy, hơn nữa tôi là beta nên cậu không cần phải lo lắng về việc đánh dấu hay bất cứ điều gì."

Jeong Jihoon im lặng, liếc nhìn xung quanh phần thân trên trần trụi của Choi Doran, nơi rải rác những vết đỏ. Một lúc lâu sau, Jeong Jihoon mới chậm rãi nói với giọng điệu kỳ lạ, như đầy phiền muộn và bất lực: "Anh không muốn chịu trách nhiệm với tôi phải không?"

"......Cái gì?"

Vẻ mặt của Jeong Jihoon có vẻ ủy khuất hơn một chút: "Tôi hiểu, chúng ta đều là người lớn, nếu anh không muốn nhắc đến thì hãy quên đi."

"Không..." Choi Doran hoảng sợ xua tay. Jeong Jihoon có vẻ hơi buồn bã. Anh gần như nghĩ rằng mình là người xấu đã lừa dối cả thể xác và tinh thần của cậu và nói một cách ngập ngừng: "Xin lỗi, tôi không có ý đó, vậy phải làm sao đây?"

Sau đó anh bối rối phát hiện vẻ mặt buồn bã biến mất khỏi khuôn mặt của Jeong Jihoon dễ dàng như một ảo ảnh. Jeong Jihoon trở lại vẻ mặt lười biếng sau khi đã thay đổi sắc mặt, có chút kiêu ngạo yêu cầu: "Lần sau, hãy giúp tôi thoát khỏi kỳ dịch cảm."

Choi Doran càng ngày càng bối rối. Anh suy nghĩ cẩn thận và giải thích một cách thực tế: "Nhưng tôi sẽ không giúp được gì cả. Tôi không có pheromone, nên tôi không thể làm dịu lại cảm xúc của cậu..." Choi Doran như thói quen, vô thức sờ vào gáy của mình nhưng lại phát hiện một vết cắn còn mới, hơi đau. Anh ta có chút khó khăn nói tiếp: "Sao cậu lại cắn tôi? Cắn tôi cũng vô ích, tuyến thể của tôi không có chức năng thực sự..."

Jeong Jihoon kỳ lạ liếc nhìn anh, như thể không nói nên lời khi trả lời một câu hỏi như vậy, và dường như cũng đang lên án anh vì đã nói những lời như vậy. Cậu bỏ qua câu hỏi trước đó: "Hôm qua em hỏi anh có cắn được không, anh đã đồng ý."

Choi Doran mặt hơi đỏ lên, anh không nhớ rõ mình đã đồng ý điều gì trong trạng thái và tình huống như vậy tối qua. Anh lảo đảo nói: "Không phải là vấn đề đồng ý hay không, mà là thật sự không có ích gì..."

Anh cúi đầu vô thức xoa xoa vết cắn sau gáy. Mấy giây sau, anh nghe thấy Jeong Jihoon thở dài, sau đó nghe thấy cậu nói: "Tại sao không có ích chứ? Chuyện tối qua chúng ta làm là đủ rồi. Anh có nghĩ rằng nó phải được thực hiện với omega và pheromone không?

Choi Doran không biết anh đã trả lời gì, chỉ nhớ rằng Jeong Jihoon dường như cuối cùng cũng gật đầu hài lòng, sau đó anh đi tắm và thay quần áo trong sự choáng váng, rồi cùng Jeong Jihoon ra ngoài ăn trưa. Trong bữa trưa, anh chu đáo chuyển những miếng dưa leo thái hạt lựu trong món salad mà Jeong Jihoon vô cùng ghét vào đĩa của mình.

Choi Doran vẫn còn ngơ ngác khi chăm sóc Jeong Jihoon theo thói quen.

Vừa rồi anh dường như đã ký một loại hợp đồng bán thân nào đó... Nhưng điều đó không thành vấn đề. Choi Doran chỉ chắc chắn một điều giữa muôn vàn điều không chắc chắn. Anh hiểu Jeong Jihoon và Jeong Jihoon sẽ không làm tổn thương anh.

Và Jeong Jihoon đương nhiên rất hưởng thụ một cách tự nhiên sự chăm sóc của Choi Doran, chọc chọc món thịt xông khói được nấu chín hoàn hảo vì buồn chán. Mục đích của anh là gì?Tưởng đây chỉ là lần thứ ba họ gặp nhau, nhưng cậu thực sự không rõ. Vì lý do gia đình và tính cách nên cậu hiếm khi được tự do làm điều mình muốn. Nhưng Choi Doran cư xử quá phục tùng, như thể sẽ bao dung cho mọi suy nghĩ và hành động xấu xa của cậu.

Vượt qua giới hạn của bản thân giống như bản chất con người đã khắc sâu vào xương tủy của, Jeong Jihoon rất thích Choi Doran, thích sự đơn giản và nghiêm túc của anh, thích sự chân thành và dịu dàng của anh, thích sự ngoan ngoãn và ân cần của anh, mặc dù cậu không thể hiểu được tính cách của Choi Doran. Mặc dù đôi khi có anh trở nên im lặng không lý do, nhưng may mắn thay cậu cũng không chán ghét.

Choi Doran giống như một món tráng miệng rất hợp khẩu vị của Jeong Jihoon.

Nhiều phản ứng và cảm xúc của Choi Doran rất thú vị, và điều khiến Jeong Jihoon hài lòng nhất là Choi Doran có vẻ rất thích cậu, thể hiện tình cảm đó một cách kiềm chế và thầm kín. Dù không biết lý do nhưng Jeong Jihoon vẫn vui vẻ đón nhận kiểu tình cảm như này. Cậu sẽ không bỏ qua những sở thích của Choi Doran với thái độ thờ ơ như đối xử với người khác, cũng sẽ không cảm thấy phiền phức và khó chịu với tình cảm này.

Jeong Jihoon ngẩng đầu lên nhìn Choi Doran đang nghiêm túc ăn miếng dưa leo, tâm trạng vui vẻ và mỉm cười.

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro