Chương 1.3: Vị thuốc gặp lại nhau quá muộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng những ngày Tô Vi An bị đuổi không quá dài.

Vào sáng thứ ba, cô nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, qua điện thoại, trợ lý của Cố Vân Tranh gần như cầu xin cô quay lại giúp đỡ, thậm chí còn cử bác sĩ Secou đến nói.

Tô vi An rất biết ơn bác sĩ Secou đã chủ động tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân đó, do dự một lúc, cô đã nhận lời mời của anh và quay trở lại bệnh viện, nhưng ngoài ra, cô còn có một lý do khác, đó là ...

Nghèo !

Từ khi rời khỏi bệnh viện, trước mắt cô không tìm được công việc tốt hơn, chuyện này gần như tương đương với việc ngồi không ăn, lương của bệnh viện tuy không nhiều nhưng vẫn luôn có thể nuôi sống cô.

Mặc dù cả cô và Cố Vân Tranh không vừa mắt, nhưng may mắn là cô vẫn có kỹ năng tránh lé. Cố Vân Tranh là một người vô cùng có kỷ luật, cô đã tìm ra thói quen của anh ta, biết khi nào xuất hiện và khi nào biến mất, sau vài ngày có thể coi là bình yên.

Nhưng có một điều không thể tránh khỏi, nạn nhân của vụ tai nạn xe hơi thực sự đã không tỉnh lại như lời Cố Vân Tranh nói.

Mọi người đều hiểu điều này có nghĩa là gì.

Khi thiết bị hỗ trợ sự sống được tháo ra, vợ và hai con của bệnh nhân nắm chặt tay anh và lẩm bẩm điều gì đó bằng tiếng địa phương, lúc đi thẳng, trong tiếng còi chói tai, cô ấy bật khóc.

Khi cô ấy bình tĩnh lại một chút, người thân của cô ấy đã đưa thi thể của chồng cô ấy đi theo phong tục địa phương, cô ấy thu dọn đồ đạc, trước khi rời đi còn đặc biệt yêu cầu Tô Vi An đưa cô ấy đến gặp hai bác sĩ phẫu thuật chính, giọng điệu chậm rãi và chân thành nói lại 2 lần.

Cố Vân Tranh hỏi: "Cô ấy nói gì?"

Tô Vi An liếc nhìn anh và dịch với anh từng chữ: "Cảm ơn các anh đã làm hết tất cả cho chồng tôi, tôi biết các anh đã làm hết sức mình, và thần linh sẽ phù hộ cho các anh."

Ngay cả khi bệnh nhân thật sự không thể tỉnh lại, người nhà anh ta đã nỗ lực 100%, sau này họ sẽ không hối hận, đây là kết quả tốt nhất mà Tô Vi An từng nói tới.

Cố Vân Tranh mím môi, lâu sau mới nói: "Cảm ơn."

Sau khi người nhà rời đi, Tô Vi An ngồi yên rất lâu. Có lẽ nhận thấy sự bất thường của cô, bác sĩ Secou đã đến an ủi cô và nói: "Em đừng quá buồn, dù cuối cùng bệnh nhân đã ra đi nhưng chúng tôi cảm nhận được sự chân thành của em trong việc đấu tranh giành cơ hội phẫu thuật cho bệnh nhân. Đây là kết quả tốt nhất rồi. Em không cần phải tự trách mình về điều đó. "

Tô Vi An mím môi có vẻ như đang cười, nhưng lại không có một nụ cười nào, cô ấy do dự một lúc rồi thấp giọng nói: "Em không trách bản thân, em chỉ nghĩ rằng cuộc sống đôi khi thật kỳ lạ. Người không làm sai lại mất mạng, nhưng kẻ gây ra tội lỗi lại có thể nhìn thấy ánh nắng của một ngày mới. "

Cô nhìn phía trước không xa, qua kính có thể thấy người tài xế gây tai nạn hôm đó đã khá lên rất nhiều, gia đình anh ta đã mang đến một số thuốc bổ quý, còn anh ta thì đang mắng chửi vợ một câu.

Mặc dù anh ta sẽ bị cảnh sát điều tra khi anh ta hồi phục và xuất viện, anh ta đã thuê luật sư để giải quyết, anh ta chỉ nói rằng đó là một vụ tai nạn giao thông và phủ nhận việc say rượu.

Secou nhìn theo ánh mắt của cô và thở dài.

Tô Vi An cúi đầu lẩm bẩm bằng tiếng Trung rất nhẹ: "Đôi khi em không khỏi nghĩ, nếu đời người có quy định tích phân thì tốt, ít nhất cũng phải đưa ra phương hướng cho mọi người tranh thủ."

Cũng chỉ là 1 tiếng thở dài, nói xong cô không nhịn được cười trước sự ngây ngô của mình, cô dùng tiếng Trung không muốn Secou nghe thấy, nhưng không ngờ vào lúc này, cô lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp sau lưng cô: "Phương hướng là do mình tìm ra, không phải dựa vào người khác."

Đó là Cố Vân Tranh.

Tô Vi An bị giật mình, đứng lên theo bản năng, xoay người và lùi lại hai bước, kéo rộng khoảng cách với Cố Vân Tranh .

Trước khi cô ấy phản bác lại, Cố Vân Tranh đã vòng qua cô ấy và đi đến phòng của người lái xe gây ra vụ tai nạn, và nói với cô ấy: "Đi với tôi."

Thời điểm Cố Vân Tranh mở cửa, cuộc tranh cãi trong phòng dừng lại, người lái xe quay đầu sang một bên tỏ vẻ không hài lòng, trong khi người nhà lại chào đón Cố Vân Tranh một cách nồng nhiệt, đồng thời đưa trái cây cho anh.

Cố Vân Tranh không trả lời, chỉ hỏi: "Triệu chứng đau đầu nói đến hai ngày trước đã giảm chưa?"

Người nhà liếc nhìn bệnh nhân và dè dặt nói: "Có vẻ đã bớt đau, nhưng vẫn còn đau".

Cố Vân Tranh ghi vào hồ sơ bệnh án mà không ngẩng đầu lên nói: "Đây là triệu chứng thường gặp sau khi phẫu thuật trở về tĩnh dưỡng là được, hai ngày sau có thể xuất viện."

Tô Vi An dịch những lời này sang tiếng Pháp, thì thấy sắc mặt bệnh nhân liền thay đổi, ôm đầu nói: "Đau quá, trên đầu đau nhức , làm sao phẫu thuật xong đầu lại đau như vậy? Tôi nghe nói các bác sĩ khác cần hơn 4 giờ để hoàn thành ca mổ, còn với anh thì hơn 2 giờ đã hoàn thành, có phải ca phẫu thuật không làm tốt ? "

Đến lúc này, mục đích của bọn họ không thể rõ ràng hơn, họ muốn ở lại bệnh viện và không bị điều tra với lý do tình trạng chưa hồi phục.

Tô Vi An không khỏi nhíu mày, trong lòng vốn đã cực kỳ không ưa lão ta, nhưng Cố Vân Tranh bình tĩnh hơn nhiều, anh đặt bệnh án trong tay xuống, nhìn tài xế từ trên cao xuống rồi lạnh lùng nói: "Sau hai tuần, ca mổ cơ bản đã bình phục. Khỏi bệnh rồi thì xuất viện đừng chiếm giường bệnh!"

Khi lời nói vừa dứt, người lái xe rõ ràng không hiểu tiếng Trung Quốc lại sửng sốt một lúc, và đột nhiên trở nên yên lặng.

Trong lúc lão ta yên tĩnh một lúc, không đợi Tô Vi An phiên dịch, Cố Vân Tranh tiếp tục nói: "Trước khi phẫu thuật, kết quả đo nồng độ cồn trong máu của anh đã được gửi đến đồn cảnh sát, ồn ào nữa tôi sẽ gửi giấy báo xuất viện của anh tới cả đồn cảnh sát.! "

Ngay khi câu nói này nói ra, ngay cả Tô Duy An cũng kinh hãi: "Anh..."

Cố Vân Tranh hơi nghiêng đầu, trong mắt hiện lên vẻ cảnh cáo, Tô Vi An không hỏi thêm câu nào, dịch từng lời từng chữ của Cố Vân Tranh lại, chỉ thấy sắc mặt tài xế càng ngày càng u ám. Cô vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Cố Vân Tranh đã kéo cô về phía anh, sau đó cô thấy một vật gì đó bay qua mặt mình sau đó một tiếng vỡ vang lên, quay đầu lại nhìn là một cái cốc thủy tinh bị đập trúng vào tường.

Cố Vân Tranh nắm lấy cổ tay cô và kéo cô ra phía sau mình, bệnh nhân trên giường thấy không đập vào ai, lão càng tức giận hơn, còn giơ tay định đấm nhưng Cố Vân Tranh đã giơ tay ra chặn lại, dốc toàn sức lực lực đấu với Cố Vân Tranh, nhưng thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, cũng không phải là đối thủ của Cố Vân Tranh, lão vội hét lên: "Nếu chúng mày dám hại tao, tao sẽ cho chúng mày chết cùng với tao!"

Tô Vi An nghĩ thật nực cười, bước ra từ phía sau Cố Vân Tranh, trừng mắt nhìn người lái xe và khiển trách bằng tiếng Pháp: "Chính ông đã giết gia đình người khác và suýt chút nữa đã tự hại mình, nếu không nhờ Cố Vân Tranh phẫu thuật cho ông thì ông căn bản sẽ không còn sống tới bây giờ. Ông không những không cảm kích lại còn không biết hối cải ! "

"Nhiều chuyện!"

Giọng điệu của người lái xe rất dữ dội, Tô Vi An tưởng rằng anh ta lại ném thứ gì đó, vì vậy cô lại nấp sau lưng Cố Vân Tranh, nhưng lời nói của cô đã phát huy tác dụng, người đàn ông vùng vẫy hai lần, cuối cùng tay lão ta cũng buông lỏng.

Cố Vân Tranh cũng rút tay về, không muốn cùng lão lãng phí thời gian nữa, bước ra khỏi cửa, vừa định đi ra ngoài, anh đột nhiên dừng lại, nói với người nhà bên cạnh: "Để ý bệnh nhân, đừng để não ta kêu gào la hét. "

Người nhà lại gật gật đầu, hỏi: " Như vậy sẽ ảnh hưởng tới việc phục hồi phải không?"

Cố Vân Tranh vô cảm nói: "Quá ồn."

"..."

Sau khi rời khỏi phòng, Tô Vi An không nói chuyện với Cố Vân Tranh, có lẽ đợi rất lâu không thấy cô nói chuyện, Cố Vân Tranh hiếm khi hỏi cô: "Cô có gì muốn hỏi không?"

Tô Vi An suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có vẻ như tôi nên cảm ơn anh? Nhưng vì đó là bệnh nhân của anh, lý do khiến tôi bị đập là vì đã dịch những gì anh nói, vì vậy tôi không biết phải cảm ơn anh cái gì. "

Cô coi việc đó là hiển nhiên, không chịu thua thiệt chút nào!

May mắn thay, đây không phải là điều mà Cố VânTranh muốn hỏi: "Vừa rồi cô nói gì với bệnh nhân bằng tiếng Pháp?"

Nói cái gì? Cô dường như đang khen anh với bệnh nhân, nhưng tất nhiên cô sẽ không để cho Cố Vân Tranh biết điều đó.

Tô Vi An khuôn mặt không chớp mắt nói: "Tôi nói với hắn là oan có đầu nợ có chủ nếu muốn báo thù thì tới mà tìm anh, đừng kéo tôi vào."

Cố Vân Tranh không nói gì, từ vẻ mặt của anh ấy có thể thấy anh không tin lời cô nói, và điều khiến Tô Vi An ngạc nhiên hơn nữa là cô thấy khóe môi anh hơi nhếch lên.

Cố Vân Tranh đây là ... đang cười ?

Vậy thì ... thật ra thì anh cũng đã hiểu đại khái những gì cô nói rồi, đúng không?

Cố Vân Tranh!

Tô Vi An đang muốn phát tác, nhưng Cố Vân Tranh đã nói trước cô một bước: "Đi thôi, cậu bé giường số 6 sắp xuất viện rồi."

Cậu bé giường số 6 mà Cố Vân Tranh nhắc đến chính là con trai của Cati, cậu bé đã hồi phục tốt sau ca phẫu thuật, Cati rất vui vì điều đó và cô ấy chưa bao giờ đề cập đến việc chuyển đến bệnh viện khác.

Nghe tin sắp được xuất viện, đứa trẻ tỏ ra rất hào hứng, thậm chí còn rất hợp tác với những buổi khám sức khỏe mà ngày thường nó không thích làm.

Sau khi hoàn thành việc kiểm tra cơ bản, Cố Vân Tranh đứng dậy và nói với Cati: "Không có vấn đề gì."

Cati rất biết ơn và xoa đầu đứa con của mình, nhưng sau đó nét mặt của cô ấy trở nên trang nghiêm và ngập ngừng nói: "Bác sĩ Cố, tôi không biết có thể nhờ anh một việc không?"

"Chị nói đi."

"Cha của đứa trẻ phát hiện có thứ gì đó mọc trong não trong một lần đi kiểm tra trước đó. Bác sĩ ở tổng bệnh viện nói rằng cơ địa không tốt nên lần mổ đầu tiên không sạch, nay lại tái phát. Họ đề nghị xạ trị, không biết cậu có thể giúp tôi được không."

Tô Vi An nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu, hóa ra bọn họ có một bác sĩ khoa não quen thuộc ở bệnh viện đa khoa là vì lý do này.

Cố Vân Tranh không thối thác và trả lời: "Vâng."

Vốn dĩ chỉ nghĩ là để xem tấm phim nhưng không ngờ ông Kouyate chồng của Cati lại đến bệnh viện ngay sau khi đi công tác về vào chiều hôm sau, và chính lúc này họ mới nhận ra Kouyate thực chất là người địa phương quan chức chính phủ.

Ngồi đối diện với Cố Vân Tranh, vẻ mặt Kouyate có chút mệt mỏi, nhưng anh vẫn kiên nhẫn đợi Cố Vân Tranh đọc hết thông tin rồi mới hỏi với một chút dự đoán, "Bây giờ tôi có thể phẫu thuật cắt bỏ nó không?"

Khi Cố Vân Tranh đang nghiên cứu các tài liệu khác, Tô Vi An đã đi tới cầm tấm phim và xem kỹ hơn. Khối u lớn lên ở chính giữa, bởi vì não có liên quan tới hô hấp. Các bó sợi thần kinh* đi qua, bất cẩn một chút có thể dẫn đến tê liệt, thậm chí tử vong, vị trí này không tốt, đặc biệt không tốt!

(*Một bó thần kinh là một bó các sợi thần kinh (sợi trục) kết nối các hạt nhân của hệ thống thần kinh trung ương. Trong hệ thống thần kinh ngoại biên, thành phần này được gọi là một dây thần kinh. Các dây thần kinh chính trong hệ thống thần kinh trung ương có ba loại: sợi liên kết, sợi cơ và sợi chiếu.)

Phẫu thuật cắt bỏ sạch sẽ ... Đây không phải là một ca phẫu thuật thông thường, rủi ro rất cao, với lại trang thiết bị và nhân lực của bệnh viện này không đủ, cùng với thân phận đặc biệt của bệnh nhân này ...

Tô Vi An không khỏi lo lắng nhìn Cố Vân Tranh, anh thực sự muốn làm sao?

"Có Thể." Cố Vân Tranh trả lời không chút do dự.

Anh trả lời dứt khoát đến mức Tô Vi An không khỏi có chút kinh ngạc, dù sao đây cũng là lĩnh vực của anh ấy, vì anh nói có, có nghĩa là anh ấy chắc chắn.

Tô Vi An dịch câu trả lời của Cố Vân Tranh cho Kouyate, chỉ thấy hai mắt ông sáng lên, nhưng anh vẫn lo lắng hỏi: "Rủi ro có lớn không?"

Vẫn là câu trả lời không chút do dự: "Sẽ không"

Ngay khi Tô Vi An định dịch nhưng đột nhiên ngẩn ra , cô kinh ngạc nhìn cố Vân Tranh, không ... sẽ không?

Lúc trước khi đi học, giáo sư đến giảng cho họ biết về 7 biến chứng của phẫu thuật thân não và 9 triệu chứng của tổn thương do phẫu thuật, cả lớp còn kinh ngạc, Tô Vi An đến nay lòng vẫn còn sợ hãi, vậy mà Cố Vân Tranh bây giờ lại nói nguy hiểm không lớn ?

Chớ có nói bừa!

Đến con bò nghe được nó sẽ bay lên trời cho mà xem!

Tiếp theo, Cố Vân Tranh đã dùng bút chỉ vào khối u ở thân não trên phim và nói: "Mọc trên thân rất nguy hiểm, nhưng đây là khối an toàn nhất trong số các khối u nguy hiểm. Hiện tại, khối u không lớn lắm. Chưa xâm lấn đến các vùng quan trọng, bệnh nhân không có triệu chứng rõ ràng thì phẫu thuật cắt bỏ vẫn là lựa chọn tốt nhất, nếu không xảy ra tai biến có thể hoàn thành ca mổ trong vòng 5 giờ nên nguy cơ gây mê không lớn lắm. "

Nói xong anh ngẩng đầu lên bắt gặp Tô Vi An, 4 mắt nhìn nhau, Tô Vi An chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình dường như đã bị anh nhìn thấu, vô thức nhìn đi chỗ khác.

Sau khi nghe điều này, vợ chồng Cati gần như ngay lập tức đã quyết định phẫu thuật . Tô Vi An đã đọc cho họ mẫu đơn đồng ý phẫu thuật, phía trên những hàng chữ rủi ro nguy hiểm không đếm hết, cuối cùng đến lúc kí tên, Cati còn nhìn về phía bọn họ mỉm cười, ánh mắt sáng ngời, lộ ra vẻ mong đợi.

Nhưng họ càng trông đợi, Tô Vi An càng cảm thấy lo lắng. Kỳ vọng của bệnh nhân vào ca mổ càng cao thì áp lực đối với bác sĩ càng lớn, chỉ cần một sai sót nhỏ cũng có thể dẫn đến kết quả không thể chấp nhận được, chính vì vậy mà hầu hết các bác sĩ đều nhấn mạnh những điểm nguy hiểm của cuộc phẫu thuật rất cao, thế nhưng Cố Vân Tranh...

Nhưng điều mà Tô Vi An không ngờ là, trước khi cô ấy có thể hỏi Cố Vân Tranh, thì tổng bệnh viện nước Pháp đánh tới, nói cuộc phẫu thuật này rất nguy hiểm không thể tiến hành, họ vừa tức giận vừa khiếp sợ.

Ban đầu, họ gọi Cố Vân Tranh đến tổng bệnh viện để bàn giao, nhưng Cố Vân Tranh từ chối với lý do bận phẫu thuật. Sau đó 3 bác sĩ phụ trách cho Kouyate tới tìm anh.

Lúc đó Cố Vân Tranh vẫn đang phẫu thuật cho những bệnh nhân khác, trưởng khoa yêu cầu Tô Vi An mời họ vào phòng họp chờ một lát, sắc mặt của ba người đều xấu hơn cô, cùng họ chờ trong phòng họp nửa giờ, Tô Vi An có thể coi mỗi một giây như một năm.

Vừa phẫu thuật xong, Cố Vân Tranh trực tiếp đến phòng họp, Tô Vi An chưa kịp giải thích tình hình cho anh ta, ba bác sĩ người Pháp đã tố cáo họ trước mặt mọi người có mặt: "Sao anh có thể vô trách nhiệm như vậy? Để cho bệnh nhân tiến hành phẫu thuật lại, còn cam kết rủi ro không lớn? Thân phận bệnh nhân đặc biệt, nếu như trong lúc phẫu thuật xảy ra chuyện gì anh chịu trách nhiệm hết sao ?".

Tô Vi An chỉ cảm thấy nhức đầu, ngẫm lại Cố Vân Tranh thật thông minh, hẳn là đoán được tình huống trước mắt, cho nên đơn giản dịch lời của bác sĩ tiếng Pháp mà không cần thay đổi đại từ nhân xưng, dịch xong tay cô chỉ về những bác sĩ người Pháp " Bọn họ nói vậy".

Trên thực tế, so với những gì sẽ xảy ra trong cuộc phẫu thuật, Tô Vi An cảm thấy rằng những bác sĩ ở tổng bệnh viện có thể sợ rằng sẽ có sai sót trong cuộc phẫu thuật, thân phận của bệnh nhân rất đặc biệt.

Cố Vân Tranh không chớp mắt: "Tôi đã đánh giá cẩn thận. Rủi ro của bệnh nhân không cao, có khả năng cắt bỏ được hoàn toàn. Có phải vì thân phận đặc biệt của bệnh nhân, và sợ có vấn đề trong ca mổ khiến tôi phải từ bỏ ca mổ, không cho bệnh nhân cơ hội?"

Bệnh nhân càng đặc biệt, bác sĩ càng sợ rủi ro đôi khi không thể cứu chữa được bệnh nhân, vấn đề nghiêm trọng hơn chính là tay của bọn họ không thể để bị ảnh hưởng của những việc này.

Chỉ thấy vị bác sĩ hàng đầu của Pháp với khuôn mặt xanh mét nói: "Ý của chúng tôi không phải vậy, chỉ là chúng tôi không muốn anh làm bậy!"

So với cảm xúc kích động của đối phương, Cố Vân Tranh có vẻ bình tĩnh hơn nhiều: "Chúng tôi sẽ không."

"Nói khoác mà không biết ngượng, tôi nghe nói rằng con trai của Kouyate vẫn còn tỉnh táo khi được đưa đến bệnh viện của anh, và nó đã hôn mê sau một thời gian ngắn nằm trong phòng cấp cứu. Đây không phải là do kỹ năng chuyên ngành của anh kém hay sao? Bệnh nhân chỉ chấn thương mà anh điều trị như vậy, anh còn muốn mổ u não mà không nguy hiểm! "

Bọn họ đến đã chuẩn bị sẵn sàng.

Không biết họ đã nghe tin tức ở đâu, nhưng khi con trai của Kouyate được đưa đến bệnh viện, thời điểm cậu bé vẫn còn tỉnh táo, cô tình cờ nhìn thấy khi Cố Vân Tranh đang đánh giá cậu bé, nhưng ...

Cố Vân Tranh dứt khoáy đáp lại: "Đứa trẻ bị xuất huyết ngoài màng cứng, trước khi được đưa đến bệnh viện đã hôn mê một lần. Cái gọi là tỉnh táo của anh chỉ là giai đoạn tỉnh táo giữa chừng mà thôi!"

Bên kia hùng hổ: "Làm sao anh chứng minh được đó là giai đoạn tỉnh táo giữa chừng chứ, không phải đứa trẻ hôn mê do anh xử lý sai? Lúc đó có chuyên gia y tế nào có thể chứng minh lời nói của anh không?"

Lúc đứa trẻ mới được đưa vào phòng cấp cứu, trợ lý của Cố Vân Tranh đã đi giúp anh ta thu dọn đồ đạc, lúc đánh giá không có bác sĩ thứ hai, người bên kia muốn cắn chết Cố Vân Tranh, bắt anh phải từ bỏ phẫu thuật.

Cố Vân Tranh không nói gì, chỉ cười nhạo một tiếng.

Không có để nói nữa.

Rõ ràng là bọn họ đến đây nhìn chằm chằm cái này, để ngăn cản Kouyate phẫu thuật, bọn họ cũng rất hao tổn tâm huyết, cái gọi là "phí phạm cơ hội" đại khái cũng giống vậy.

Mặc dù ngay từ đầu Tô Vi An có ý kiến ​​về cách nói chuyện của Cố Vân Tranh và Cati, nhưng anh ấy không làm gì sai trong việc cứu người, nhưng vì sự ích kỷ của các bác sĩ ở tổng bệnh viện, anh ấy bị làm khó dưới con mắt của mọi người, chuyện này thật khiến lòng người ta nguội lạnh.

Nghĩ đến điều này, Tô Vi An mở miệng nói, tiếng Pháp ngắn gọn to và rõ ràng: "Tôi có thể chứng minh điều đó."

Bác sĩ người Pháp ngẩn ra, sau đó nhíu mày: "Người phiên dịch chứng minh được cái gì?"

"May mắn thay, tôi không chỉ là một phiên dịch." Tô Vi An dừng lại, rồi nghiêm nghị nói, "Tôi đã tốt nghiệp Đại học Y khoa Hoa Y và đã vượt qua kỳ kiểm tra hành nghề bác sĩ Trung Quốc hai năm trước. Mặc dù tôi không thể so sánh với các chuyên gia, nhưng tôi vẫn có khả năng nhận định trạng thái ý thức vủa bệnh nhân. Khi bệnh nhân được đưa đến bệnh viện tôi cũng ở bên cạnh. Thực sự đã có một khoảng thời gian ý thức của thằng bé được cải thiện và bé có thể được thức tỉnh, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Kết hợp với những gì nhân viên cấp cứu nói, bệnh nhân bị hôn mê ngắn, điều này chứng tỏ những gì bác sĩ Cố nói là đúng. "

Vừa dứt lời, cả phòng họp im lặng trong giây lát, ngay cả bác sĩ Trung Phi ở bệnh viện này cũng không khỏi há hốc mồm, kinh ngạc nhìn cô.

Chỉ thấy các bác sĩ người Pháp nhìn nhau, rồi nhìn Tô Vi An chằm chằm một lúc nói: "Cô ... sao?"

Tô Vi An bình tĩnh nói: "Tôi cũng xuất thân là một chuyên gia y tế. Nếu các chuyên gia cần bất kỳ chứng minh nào, tôi có thể giúp."

Trợ lý phía sau Cố Vân Tranh không hiểu chuyện gì xảy ra, thấp giọng hỏi bác sĩ địa phương bằng tiếng Anh, "Cô ấy nói gì?"

Anh ta trả lời bằng tiếng Anh không quá lưu loát: "Cô ấy nói cô ấy cũng là bác sĩ!"

Người trợ lý giật mình, nói: "Đừng nói giỡn... Không thể là sự thật, đúng không?" Sau đó anh ta tiến lại gần Cố Vân Tranh nói: "Bác sĩ Cố, người phiên dịch đã nói... nói rằng cô ấy cũng vậy một bác sĩ!"

Cố Vân Tranh không nói, chỉ mím môi.

Trò hề này vừa mới náo nhiệt vậy mà đã kết thúc, ba bác sĩ người Pháp đã biện minh cho sự thua thiệt của mình nói tổng bệnh viện gọi tới, bọn họ lấy cớ này đi trước.

Sau đó những người khác lần lượt giải tán, chỉ còn lại Tô Vi An và Cố Vân Tranh ở giữa phòng.

Bầu không khí có phần ngượng ngùng, dù sao hai người cũng không có chiến tranh với nhau, nhưng cũng có thể coi là lạnh nhạt, lý do tại sao Tô Vi An lại đứng ra giúp đỡ anh trong một dịp như vậy cũng chỉ do gặp chuyện bất bình. Cô ấy không có ý lấy lòng Cố Vân Tranh hay cho anh chút nhân tình và cô cũng không cần Cố Vân Tranh thừa nhận cô.

Vì vậy, cô cố tình dùng giọng điệu có phần ác ý để nói trước: "Một lần nữa, tôi nói chuyện vấn đề kiến thức chuyên nghiệp mà không có sự cho phép của anh. Tôi lại sắp bị đuổi việc sao?"

Đúng vậy, thiếu chút nữa.

Cố Vân Tranh không trả lời, chỉ nhìn cô.

Cô biết thân phận của Kouyate nhạy cảm đến mức nào. Trước sự chất vấn của tổng bệnh viện người Pháp, lãnh đạo bệnh viện này cũng không dám nhiều lời, tất cả đều tự cô phản bác, cô rốt cuộc có bao nhiêu lá gan đem trách nhiệm to lớn như vậy nhận về mình?

Đó không phải là can đảm, đó là sự ngu xuẩn, bây giờ đuổi cô khỏi đây ngay có thể sẽ cứu được cô.

Tuy nhiên, khi cô ấy mô tả một cách có phương pháp cơ sở để đánh giá trạng thái ý thức của bệnh nhân và khái niệm của cô ấy về giai đoạn tỉnh táo giữa chừng, Cố Vân Tranh nhìn thấy ánh sáng tự tin trong mắt cô ấy, khiến Cố Vân Tranh hơi ngạt thở.

Tựa như quen biết

Cố Vân Trânh khẽ nheo mắt hỏi: "Có phải tôi đã thấy cô ở đâu đó?"

Tô Vi An sững sờ.

Cô không trả lời, cũng may Cố Vân Tranh cũng không muốn đợi cô trả lời, anh khẽ kéo môi nói: "Hai ba năm trước, có một nữ sinh trong lớp chấn thương sọ não tôi dẫn dắt cũng giống như cô tự cho mình là đúng ngay cả giọng điệu cũng rất giống cô. "

Vì lớp học là lớp học của phòng mổ, ai cũng đeo khẩu trang, không có chỗ nào để nhớ lại gương mặt, nhưng anh luôn ghi nhớ trong đôi mắt cô gái đó có sự tự tin và yêu thích những gì mình đã học được.

Tô Vi An ngoảnh mặt đi, cười một tiếng, nhưng giọng khô khốc, và nói: "Giáo sư Cố đã dạy rất nhiều học sinh, nhưng anh vẫn nhớ tất cả. Anh thực sự là một giáo viên tốt."

"Chẳng qua tôi chỉ dạy họ một giờ học thôi, làm sao tôi có thể nhớ hết được. Chỉ là có một học sinh giơ tay 7 lần trong lớp, đuổi theo câu hỏi và kiên trì tranh luận với tôi. Cho đến nay, người như vậy tôi gặp qua có đúng một lần."

Không biết cô ấy đã đọc trước cuốn sách bao nhiêu lần rồi mới có thể nghĩ nhanh và hỏi từng câu vào đúng chỗ trọng tâm như vậy.

Đây có lẽ là một lời khen đối với cô chứ ?

Nụ cười trên môi Tô Vi An chưa kịp giãn ra, cô đã nghe thấy Cố Vân Tranh nói tiếp: "Đáng tiếc, đến cuối cuộc tranh luận về kiến ​​thức chuyên môn, cô ấy chưa bao giờ thắng."

Tô Vi An cứng họng.

Loại chuyện này nhớ rõ như vậy, phó giáo sư Cố chắc hẳn coi nó như cái gai trong lòng ?

Nhưng vào lúc này, Cố Vân Tranh nghiêm túc nói: "Tôi thật muốn biết lần sau cô ấy có thể thắng hay không."

Nói xong, Cố Vân Tranh xoay người bước ra khỏi cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro