Chương 1.2: Vị thuốc gặp lại nhau quá muộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì thiếu nhân viên, Secou ra lệnh cho Tô Vi An cùng vào phòng mổ, đề phòng trường hợp khẩn cấp có thể cho nhiều người chạy việc vặt một lúc.

Tô Vi An có thể thấy rõ sự lo lắng của Secou, ​​nhưng anh ta vẫn cố gắng an ủi cô: "Dù tôi không chuyên nghiệp như giáo sư Cố, nhưng nói không chừng người mới của tôi sẽ gặp may mắn hơn."

Nhưng cuối cùng cứ trái ý nguyện ban đầu

Ban đầu mọi việc diễn ra suôn sẻ, theo hướng dẫn của CT, Secou đã hút hết máu tụ sau khi mổ sọ não và tìm ra điểm chảy máu, tuy kỹ thuật không tỉ mỉ và động tác chậm nhưng đã cầm máu thành công.

Tuy nhiên, tình trạng của bệnh nhân không được cải thiện, mô não tiếp tục sưng ra bên ngoài, việc Secou cố gắng giảm áp lực nội sọ bằng cách khử nước mannitol* đã khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.

(*Manitol là thuốc có tác dụng giảm áp lực nhãn cầu, áp lực nội sọ ngắn hạn.)

"Tít-"

Màn hình báo động, bác sĩ gây mê hồi sức báo ngay: "Huyết áp của bệnh nhân đã tụt xuống 80/45!"

Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Secou.

"60/35!"

Secou đáp lại: "Truyền máu để duy trì huyết áp!"

Có những vết chảy máu trong hộp sọ!

Nhưng rốt cuộc nó ở đâu...

Muốn bệnh nhân sống sót ra khỏi phòng mổ thì phải nhanh chóng tìm ra điểm chảy máu để cầm máu, dựa vào truyền máu sẽ không chống đỡ được lâu, chưa kể xuất huyết não liên tục sẽ khiến não bị tổn thương nghiêm trọng!

Nghĩ đến đây, Tô Vi An bước nhanh đến bảng đèn, xem kỹ phim CT phía trên, cố gắng tìm ra manh mối.

Nhất định có, phía trên này nhất định có!

Thấy túi máu chuẩn bị trước khi mổ có lẽ không đủ, Secou gọi cô: "Cô Tô, cô hãy đi lấy thêm hai túi máu nữa ..."

"Đợi một chút!"

Secou sửng sốt: "Cô Tô?"

"Nơi này!" đang nói chuyện , Tô Vi An gỡ phim CT xuống và đi đến chỗ Secou, ​​chỉ vào một đốm trắng nhỏ ở thùy thái dương trái và nói với anh ta bằng tiếng Pháp, "Có một vết chảy máu khác ở đây!"

Khi Secou nghe điều này, mắt anh rơi vào ngón tay cô, và sau đó anh liếc nhìn Tô Duy An với vẻ mặt khó có thể tin.

Là thật, chỗ này còn có một điểm chảy máu!

Bởi vì sự thay đổi trong đầu kết cấu lệch vị trí trong não do não sán gây ra thu hút sự chú ý của mọi người, mà điểm chảy máu quá nhỏ, ban đầu anh ta không nhận ra, nhưng làm sao Tô Vi An có thể phát hiện ra  khi cô là người phiên dịch?

Nhưng đây không phải là lúc cân nhắc những thứ này, tuy rằng đã tìm được điểm chảy máu, nhưng điểm chảy máu này cách xa vị trí mổ sọ của bọn họ, muốn cầm máu lại càng khó hơn!

Đối mặt với tình huống như vậy, Secou không thể giả vờ lý trí và bình tĩnh được nữa, với vẻ mặt lo lắng.

Tô Duy An cố gắng trấn tĩnh nói: "Tuy rằng hơi xa một chút, nhưng may là vẫn đi đúng hướng. Vẫn có cơ hội cầm máu duy trì huyết áp bằng cách truyền máu. Để tôi đi lấy máu ngay! "

Tô Vi An nói xong liền bước nhanh ra cửa, chính là lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Là Cố Vân Tranh.

Anh đứng đó nắm lấy bàn tay vừa được khử trùng lại, Tô Vi An suýt chút nữa đã va vào anh.

Secou như nhìn thấy cứu tinh, không đợi Gu Yunzheng hỏi, anh đã chủ động thông báo tình trạng của bệnh nhân: "Bác sĩ Cố, mới vừa phát hiện ra bệnh nhân có điểm chảy máu thứ hai ở nhu mô não thùy thái dương trái của bệnh nhân, khác với phần mổ sọ não khó cầm máu, hiện huyết áp của bệnh nhân được duy trì bằng cách truyền máu ".

Nghe Tô Duy An dịch xong, Cố Vân Tranh nhanh chóng mặc áo phẫu thuật vào, sau khi xem phim CT, anh cầm lấy kẹp lưỡng cực* trong tay Secou, ​​sau đó không chút do dự,anh tìm kiếm vị trí điểm chảy máu, Tô Vi An trông thấy như bị thất thần trong giây lát.

( *Kẹp Cầm Máu Lưỡng Cực (Bipolar) được sử dụng trong chế độ lưỡng cực của máy (BIPOLAR). Việc cắt hoặc cầm máu được thực hiện khi dòng điện đi từ cực này về cực kia của kẹp thông qua mô hay tổ chức cần cắt hoặc cầm máu.)

Nhưng cũng chỉ được giây lát, Tô Vi An sau đó nhanh chóng lao ra khỏi phòng mổ thông báo cho y tá chuẩn bị máu để lấy máu.

Lúc cô quay lại phòng mổ với hai túi máu, quá trình truyền máu đã ngừng, dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân đã ổn định, sau khi nút mổ trên tay Cố Vaan Tranh kết thúc, Secou mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên nhìn Tô Vi An bước vào và nói: "Bác sĩ Cố đã tìm được vị trí chảy máu và cầm máu. Không cần phải truyền máu để duy trì huyết áp!"

Nghe vậy, Tô Vi An nhìn đồng hồ, cô mới ra ngoài không quá mười phút, nhưng Cố Vân Tranh đã xử lý tình huống khiến Secou rất xấu hổ, nếu cô không tận mắt chứng kiến vào lúc này, cô chắc chắn sẽ không tin.

Phó giáo sư khoa phẫu thuật thần kinh trẻ tuổi nhất ở trong nước thực sự danh xứng với thực.

Bước tiếp theo là kết thúc công việc. Bỏi vì mô não của bệnh nhân bị phù nề nghiêm trọng, Cố Vân Tranh đã tự mình hoàn thành phần còn lại của phần đầu, tất cả các động tác giống như tiêu chuẩn đi từ trong sách giáo khoa ra, thành thạo tựa như nước chảy mây trôi, lưu loát. Đây là kỹ năng cơ bản nhất của các bác sĩ phẫu thuật hàng đầu.

Bệnh nhân thuận lợi thoát khỏi bàn mổ khỏe mạnh.

Sau khi đưa bệnh nhân ra khỏi phòng mổ, người nhà đã cảm ơn Secou và Cố Vân Tranh rất nhiều, thậm chí Tô Vi An cũng rất biết ơn Cố Vân Tranh.

Mặc dù lúc trước Cố Vân Tranh không đáp ứng ca phẫu thuật này, nhưng nếu anh không đến giúp vào lúc nguy cấp nhất, cô không biết lần này sẽ kết thúc như thế nào.

Vì vậy, cô muốn cảm ơn anh ấy.

Lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, chỉ thấy Cố Vân Tranh đột nhiên xoay đầu lại nhìn về phía cô, đang lúc mọi người nhìn chăm chú anh lạnh lùng nói: "Cô đã bị đuổi."

Tô Duy An sững sờ.

"Tôi đã nhắc nhở cô rồi, đừng nói quá nhiều về chuyên môn. Cuộc phẫu thuật này có được thực hiện hay không là do bác sĩ phán đoán, cũng không liên quan gì đến cô. Tôi không cần người phiên dịch tự cho mình là đúng."

Chị Lan, y tá theo dõi ca mổ, không chịu nổi nữa nói giúp Tô Vi An: "Bác sĩ Cố, việc hoàn thành thành công ca mổ này, cô Tô đã phiên dịch giúp không ít việc. Cô ấy chỉ muốn cứu bệnh nhân thôi. Kết quả cuối cùng rất tốt, không cần so đo với cô ấy ?

"Kết quả là tốt ?" Cố Vân Tranh trầm giọng nói " Bệnh nhân bị não sán đã hình thành tổn thương rồi, 99% có thể biến thành người thực vật, người nhà bệnh nhân phải cõng một khoản tiền phẫu thuật khổng lồ này sao, đau khổ tháo thiết bị hỗ trợ sự sống của bệnh nhân, hay là vô vọng chờ đợi, kết quả như nào mới gọi là tốt?"

"Anh có hỏi qua người nhà bệnh nhân chưa?" Đây là lời đáp lại của Tô Vi An dành cho anh " Không biết hối hận" ," Coi như chỉ có 1 % sống sót thì cũng phải đánh một trận, đây cũng là người nhà bệnh nhân tự chọn. Cho dù bệnh nhân thật sự không tỉnh lại, nhưng đối với người nhà của anh ta mà nói họ đã nỗ lực 100% cố gắng, cuộc đời sau này của họ cũng sẽ không hối hận, điều này đối với bọn họ mà nói thì đây mới chính là kết quả tốt nhất."

Biết rõ rằng đây là đánh cược trong vô vọng nhưng vẫn muốn thử nghiệm.

Bởi vì là người nhà, cho nên không cho phép bản thân dễ dàng buông tay.

Cố Vân Tranh, dù tay phẫu thuật của anh có tốt đến đâu, anh cũng không phải là người đứng sau bệnh nhân, dưới góc độ của người nhà thì anh chưa nghĩ đến, vậy làm sao anh có thể hiểu được tâm trạng của gia đình bệnh nhân lúc này?

Bốn mắt chạm nhau, trong lúc nhất thời tia lửa văng khắp nơi.

"Tự cho là đúng." Cố Vân Tranh lạnh lùng nhìn cô: "Cô có thể đi rồi."

Nhìn thấy thật sự sắp chia tay, trợ lý ở bên không thể kiên nhẫn được nữa, vội vàng nói: "Bác sĩ Cố, ở đây phiên dịch tiếng Trung rất khó tìm, anh có thể để Tô Vi An làm việc một thời gian nữa được không, chờ khi chúng ta tìm được phiên dịch mới rồi nói sau? "

Cố Vân Tranh im lặng một lúc và không trả lời ngay lập tức.

Tất cả mọi người đều cảm thấy trong lòng có hi vọng, nhưng lúc này cô gái phiên dịch gầy yếu cười nhạo một cái rồi nói: "Dựa vào cái gì?"

Nói xong, Tô Vi An với hai bả vai của mình đi ra khỏi phòng cấp cứu mà không hề quay đầu nhìn lại.

Ngày đầu đi làm liền bị đuổi, mà đây vẫn còn là một ngày dài chưa kết thúc.

Bởi vì trước đây cô nghe nói làm phiên dịch cho bệnh viện sẽ được cung cấp kí túc xá, cho nên cô cũng không tìm hiểu vấn đề chỗ ở ở đây, nhưng hiện tại gà bay trứng đá, ký túc xá không thể ở lại được, cô kéo vali đi dạo trên đường Bangui, dạo thêm vài vòng  thì trời đã tối, nhưng cô vẫn không tìm được nơi để về.

Đúng lúc này cô nhận được một cuộc gọi thoại từ mẹ mình, chênh lệch múi giờ cách nhau bảy tiếng, mẹ cô hỏi cô với một giọng hơi mệt mỏi, "Vi An, thời tiết ở Paris hôm nay thế nào?"

Vì sợ mẹ lo lắng nên cô chưa bao giờ nói với mẹ về việc đến Châu Phi, và nói dối mẹ rằng cô vẫn đang ở Pháp.

Tô Vi An nhắm mắt hít một hơi thật sâu, tựa như mình thực sự vẫn đang ở Paris, nói với người nghe điện thoại: "Trời nắng, mặt trời chiếu rọi, thật muốn để mọi người tới đây ngắm một chút. "

Mẹ Tô không trả lời lại mà bảo cô phải tự chăm sóc bản thân mình cho tốt, Tô Vi An vừa nghĩ mẹ cô sắp cúp máy, thì mẹ cô đột nhiên nói: "Đúng rồi, mấy ngày trước ba của con đột nhiên không thể cử động được. Nhưng sau vài ngày ở bệnh viện, bây giờ mọi chuyện đã không sao. "

Tô Vi An sững sờ: "Ba, sao có thể..."

Kể từ khi cô quyết định bỏ học để đi du lịch vòng quanh thế giới từ hai năm trước, mẹ cô hiếm khi nói với cô về bệnh tình của cha cô, và chỉ đánh lừa cô rằng "Không sao đâu" hôm nay nhắc tới vấn đề này , chắc hẳn bệnh tình không lạc quan.

Trái tim Tô Vi An quặn lại.

Mẹ Tô tỏ ra bình tĩnh: "Bác sĩ nói bệnh nhân bị chứng múa giật Huntington đôi khi sẽ có biểu hiện như vậy. Con không phải lo lắng về điều đó, nhưng Vi An à, con nếu có thời gian hãy làm xét nghiệm di truyền  gen đi."

Bệnh múa giật Huntington*, là cái tên khó ưa.

( *Bệnh múa giật Huntington là một bệnh di truyền do sự thoái hóa của các tế bào thần kinh trong não bộ gây ra.

Đây là tình trạng mà cơ thể gặp phải những rối loạn vận động và có những chuyển động không thể đoán được. Ngoài ra, Huntington cũng dẫn đến những rối loạn về mặt tâm lý hay nhận thức của người bệnh.)

Tô Vi An im lặng.

Sinh ra trong một gia đình công chức, quan hệ gia đình tốt, cô được nhận vào trường đại học y khoa hàng đầu trong nước Đại học Y khoa - Hoa Y với điểm số đứng đầu toàn trường, cuộc sống của cô vốn dĩ rất thuận buồm xuôi gió cho đến năm thứ năm đại học. Người ba Tô của cô đã đến bệnh viện và được chẩn đoán mắc chứng múa giật Huntington không thể khống chế được tay chân của mình.

Sấm sét giữa trời quang.

Là một sinh viên y khoa, thời điểm cô nghe bác sĩ chẩn đoán ba mình, những từ ngữ lạnh lùng trong sách giáo khoa không thể không hiện lên trong đầu cô: di truyền trội, thể nhiễm sắc thể, chuỗi CAG khuếch đại bất thường, biểu hiện chủ yếu là giống như nhảy múa ngu ngốc và phương pháp điều trị là ... đợi nghiên cứu thêm."

Nhưng đó không phải là tất cả.

Nếu bệnh múa giật của Huntington được di truyền từ bên người cha thì tuổi phát bệnh của người con sẽ sớm hơn nhiều so với cha, ba của cô không quá 50 tuổi. Điều này có nghĩa là nếu cô thực sự bị di truyền bệnh này thật, vậy thì có thể năm cô 40 tuổi hoặc thậm chí 35 tuổi sẽ phát bệnh, cuộc đời của cô còn chưa bắt đầu đã nhìn thấy dấu chấm hết.

Đây không phải là lần đầu tiên mẹ khuyên cô đi xét nghiệm gen, Tô Vi An không trả lời lại mà chỉ nói: "Mẹ , nếu có chuyện gì xảy ra với ba, mẹ phải nói cho con biết để con có thể quay trở lại giúp mẹ."

Những gì cô nhận được là câu trả lời tương tự trong hai năm qua: "Con không cần trở về. Ba của con không muốn trở thành người làm liên lụy con. Nếu con quay lại, không chừng có thể làm ông ấy không vui. Con cứ ngắm nhìn thế giới của con bên ngoài, mẹ có thể xử lý việc ở nhà. "

Cuộc gọi kết thúc.

Cúp điện thoại, Tô Vi An lấy túi sách mở giây khóa kéo ra, nhìn chiếc phong thư lớn ở, trên đó có ghi tên cơ quan xét nghiệm gen.

Phong bì đã được mở ra từ lâu, cô cầm hai mảnh giấy bên trong bảng báo cáo lạnh như băng đó là sơ đồ gen: "Số khuếch đại CAG tăng đến > 50, mang gen gây bệnh Huntington."

Đây là "kết quả báo cáo" của cô ấy.

Cô đã bí mật tự mình đi xét nghiệm hơn một năm sau khi cha cô được chẩn đoán.

Khi ba cô vừa mới ốm dậy, trong lòng cô không thể chấp nhận được hiện thực này, cô tự lừa dối bản thân và tự nhủ rằng diễn biến của bệnh mỗi người một khác, có lẽ dù ba có bị bệnh thì cũng không có ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của cô, nhưng thứ đáp lại cô chính là thực tế ba cô đang ngày một tồi tệ hơn.

Trước khi cảm thấy đau lòng với ba mình thì cô đã phải đối mặt với thực tế rằng cô có 50% khả năng mắc bệnh giống như cha mình.

Quá trình quyết định làm xét nghiệm di truyền là một cuộc đấu tranh lâu dài với bản thân cô, khi hạ quyết tâm, cô nghĩ rằng mình có thể chấp nhận bất kỳ kết quả nào, nhưng khi có kết quả cuối cùng, cô như bị sét đánh, cô đứng yên một chỗ rất lâu chưa tỉnh táo lại được.

Cô đọc đi đọc lại từng chữ trên bản báo cáo di truyền hàng trăm lần, cô nghĩ nếu mình đọc nhầm thì sẽ ra sao, nhưng cuối cùng cô chỉ biết ôm bản thân mà khóc lóc thảm thiết sau đó nhét bản báo cáo vào ngăn lửng của túi, cố gắng giả vờ rằng nó không xuất hiện.

Cô không dám nói với ba mẹ về kết quả chẩn đoán di truyền, vì sợ rằng họ sẽ càng tuyệt vọng hơn trước áp lực quá lớn, nhưng cô cũng không đủ dũng khí để tưởng tượng về tương lai của mình sau khi 30 tuổi 35, 40 tuổi, khi đó cô có thể phát bệnh bất cứ lúc nào, tay sẽ không tự chủ mà cử động, trí nhớ sẽ ngày càng kém đi. Dù muốn trở thành bác sĩ giỏi thì ước mơ này dường như đã trở nên xa không với tới.

Vậy chi bằng hãy sống trong thời điểm này.

Đó là khi cô quyết định bỏ học.

Cô giải thích với ba mẹ rằng căn bệnh đột ngột của ba cô đã cho cô một cái nhìn mới về cuộc sống. Cô không nghĩ đến cảnh tưởng bác sĩ sẽ chuẩn đoán mình mắc bệnh giống như vậy, rồi sau đó chỉ biết báo tin dữ, và bó tay. Vậy hãy để cô ấy tự do đi ra ngoài, ngắm nhìn thế giới và cảm nhận vẻ đẹp của sinh mạng.

Ba mẹ cô ấy không ngăn cản cô , họ chỉ hỏi cô đã quyết định chưa ?

"Vâng, con đã nghĩ xong" cô nói.

Vậy thì đi đi.

Trong hai năm sau đó, Tô Vi An đi du lịch khắp nơi trên thế giới, với vốn tiếng Pháp học được từ nhỏ, cô đã vượt qua bài kiểm tra tiếng Pháp chuyên nghiệp và kiếm sống bằng nghề phiên dịch và đi làm thêm.

Cô đã từng chứng kiến ​​cảnh cha mình khóc thầm, đồng thời hiểu được sự dằn vặt, mâu thuẫn trong nội tâm của ông nên đến ngày nhận được giấy báo chẩn đoán, cô đã hạ quyết tâm sẽ không bao giờ kéo mình vào hoàn cảnh như vậy, cô sẽ buông tha cho bản thân trước.

Không nghĩ tới cuộc sống sau bốn mươi hay năm mươi tuổi, cô lựa chọn sống qua ngày, cô đi khắp nơi trên thế giới này, và cuối cùng quyết định đến châu Phi.

Không ngờ tới chỗ này đã găp được Cố Vân Tranh.

Cô không ngờ rằng mình sẽ bị Cố Vân Tranh sa thải ngay ngày đầu tiêu

Nhưng cô vẫn phải tiếp tục, có phải không?

Cô cẩn thận cất bản báo cáo vào ngăn lửng trong cặp sách, kéo vali, bước vào một khách sạn nhỏ bên đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro