Chương 1: Vị thuốc gặp lại nhau quá muộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tít''

"Bác sĩ Cố, giường số 2 xảy ra tình trạng tim ngừng đập!"

"Máy khử rung tim!"

"Đang sạc!"

"200J!"

"Sốc điện!"

...

"250J!"

"Sốc điện!"

...

"Tít, tít, tít,tít..."

"Bệnh nhân đã khôi phục lại 48 nhịp / phút với nồng độ oxy trong máu là 75%".

"1mg adrenalin''

"Bác sĩ Cố, người nhà bệnh nhân đã đứng bên ngoài phòng cấp cứu rồi."

Tại phòng cấp cứu của Bệnh viện Hữu nghị Bangui, thủ đô Cộng hòa Trung Phi, xác nhận tình trạng bệnh nhân tạm thời ổn định, vị bác sĩ với thân hình vừa cao vừa trẻ tuổi đứng thẳng người dưới sự chú ý của mọi người. Mới vừa nãy anh ta đem bệnh nhân chết đi kéo sống trở lại. Đường nét khuôn mặt anh ta rất khôi ngô biểu cảm vẫn bình tĩnh, động tác rất nhanh nhẹn mà lại có giàu kinh ngiệm.

Anh ta tháo găng tay cũng chẳng ngẩng đầu lên: "Đẩy bệnh nhân vào phòng mổ và sẵn sàng phẫu thuật trong vòng 5 phút."

Cố Vân Tranh, dẫn đầu đội viện trợ, lần này tới bệnh viện Hoa Nhân không phải để chữa bệnh. Anh ấy là phó giáo sư ngoại khoa thần kinh* trẻ tuổi nhất trong nước.

(*Ngoại Thần kinh còn gọi là khoa phẫu thuật thần kinh, điều trị các bệnh lý liên quan đến yếu tố thần kinh ở vùng não bộ, cột sống và dây thần kinh ngoại biên bằng các phương pháp ngoại khoa.)

Người xung quanh nghe theo tiếng mà động, chỉ thấy anh ta dừng lại một chút rồi lại hỏi : "Phiên dịch mới tới đang ở đâu ?"

Không đợi đợi trợ lý trả lời, Cố Vân Tranh đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy trắng bước nhanh từ vị trí cách họ khoảng mười bước, trong tiếng ồn ào của phòng cấp cứu cô ấy liền hào phóng hướng về phía anh đưa tay ra : "Phiên dịch tiếng Pháp, Tô Vi An"

Tầm mắt của Cố Vân Tranh quét qua tay của cô, chỉ thấy mười ngón tay dài và thon, khớp tay rõ ràng, cực kỳ giống bác sĩ ngoại khoa. Tiếp theo anh ấy còn nhìn cô một cái, khuôn mặt xinh đẹp, cô cột tóc đuôi ngựa rất đơn giản. Lúc cô mỉm cười tựa như mang ánh sáng mặt trời rực rỡ từ bên ngoài tới.

Nhưng cũng chỉ là nhìn thêm một cái mà thôi, Cố Vân Tranh lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ giấy đồng ý phẫu thuật đưa vào tay cô, xoay người bước ra cửa và nói một cách ngắn gọn : "Đi cùng tôi"

Bên ngoài phòng cấp cứu người phụ nữ da đen khoảng ba mươi tuổi đang lo lắng chờ đợi, nhìn thấy bác sĩ liền lập tức tiến lên đón.

Sau khi xác nhận danh tính, biết được người phụ nữ da đen này chính là mẹ của bệnh nhân, tên là Cati. Cố Vân Tranh hướng về phía Tô Vi An ra lệnh nói: "Nói cho cô ấy rằng con trai cô ấy bị tai nạn xe cộ, trước khi phát sinh tim đã ngừng đập nhưng mới vừa cấp cứu lại được. Hiện giờ trạng thái bệnh nhân đang nguy hiểm cần được phẫu thuật ngay, bảo cô ấy đồng ý kí vào đơn đồng ý phẫu thuật."

Tô An Vi phiên dịch lại câu nói của Cố Vân Tranh từng lời từng chữ một bằng cách xuất chúng nói cho Cati nghe. Mẹ của người con trai 7 tuổi này vẻ mặt trong nháy mắt đơ ra.

Sau đó là khóc nức nở nói : "Cuộc phẫu thuật này làm như thế nào ?"

"Sau khi gây mê, lấy một mảnh xương sọ ra, rồi lấy hết máu tụ trong đầu ra"

Cati nghe xong hoảng sợ nói : " Cuộc giải phẫu này liệu có rủi ro không ?"

Cố Vân Tranh liếc nhìn đồng hồ, hơn một nửa thời gian 5 phút dự kiến ​​ban đầu đã trôi qua, anh khẽ cau mày lại: "Bất kỳ cuộc phẫu thuật nào cũng có rủi ro."

Nước mắt Cati rơi xuống, chần chờ hỏi: " Có thể không phẫu thuật được không, có thể chuyển ngược về tổng bệnh viện được không ? Nhà chúng tôi cũng quen một vị bác sĩ hiểu biết ở đó."

Tổng bệnh viện là bệnh viện do Pháp xây dựng ở Bangui*, nhìn từ cách ăn mặc của Cati, gia đình cô cũng phải là một gia đình có địa vị gì đó ở địa phương, nên không có gì ngạc nhiên khi quen biết bác sĩ ở đó.

(*Bangui: Thủ đô cộng hòa Trung phi )

Chỉ là bây giờ nếu không làm phẫu thuật ...

Tô An Vi không khỏi nhíu mày, chuyện này không thể nào!

Quả nhiên Cố Vân Tranh trả lời một cách kiên quyết: " Nhất định phải làm phẫu thuật ngay."

Tô Vi An bất lực nhìn khuôn mặt khóc hết hồn vía , một đôi mắt to xen lẫn kỳ vọng cùng với lo âu đang nhìn cô chằm chằm.

Tô Vi An có chút không đành lòng và cố gắng giải thích với cô ấy: "Não của bệnh nhân hiện đang chảy máu liên tục, và khối máu tụ đã hình thành sẽ tồn đọng trong mô não. Tình trạng này rất nguy kịch và không thể trì hoãn được và ảnh hưởng tới tính mạng, nó sẽ gây ra nhịp tim và hô hấp ngừng lại ... "

Trước một loạt những lời giải thích chưa nói hết, Tô Vi An đã thấy nước mắt của Cati rơi rất nhiều.

Trong lòng Tô Vi An cũng có chút sốt ruột, không biết làm cách nào cho cô ấy bình tĩnh lại, ngay tại lúc này Cố Vân Tranh dùng tiếng pháp nói bằng 2 từ đơn, giọng nói quyết đoán : "Không làm thì chết"

Lời vừa dứt Tô Vi An kinh hãi nhìn về phía anh.

Tô Vi An ngồi cùng Cati đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, tiếng khóc của người mẹ này ngày càng dữ dội hơn theo thời gian, mặc dù Tô Vi an cố gắng an ủi cô ấy nhưng nó chẳng có tác dụng gì.

Lúc này, đèn bên ngoài phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.

Cố Vân Tranh ra khỏi phòng mổ trước, mặc dù vừa mới kết thúc cuộc phẫu thuật khẩn cấp, nhưng hình dáng của anh ấy không hề tỏ ra mệt mỏi và sốt ruột, anh ấy bước tới trước mặt Tô Vi An và Cati, chiều cao hơn 1,8m vừa vặn che ánh đèn sáng ngời phía sau.

Bị anh ấy che khuất trước mặt, Tô Vi An đột nhiên hoảng hốt trong giây lát, cô nhớ ra khi còn ở bệnh viện trong nước - Hoa Nhân , giống như là ở một cùng một chỗ trước cửa phòng phẫu thuật. Cô ấy nhìn bóng dáng này được mọi người vây quanh lúc anh ấy rời đi.

Khi đó, cô bạn thân của cô tên Ôn Nhiễm, dùng giọng nói thán phục nói với cô: "Nhìn đi, nhìn đi đây là thầy giáo Cố sẽ là người hướng dẫn đưa chúng ta đến lớp thực tập sinh bệnh xuất huyết sọ não, một người làm mưa làm gió ở bệnh viện khoa phẫu thuật thần kinh trong nước. Hoàn thành nhiều ca phẫu thuật khó, lại còn có thể duy trì số 0 trên *bảng tử thần, và được đặc cách lên làm phó giáo sư ở tuổi 30! "

( bảng tử thần ý nói: những ca phẫu thuật chết trên bàn mổ, mà bác sĩ Cố của chúng ta ca phẫu thuật nào cũng thành công )

Vào thời điểm đó, mọi người đều tin thành tích và năng lực của Cố Vân Tranh, trước 35 tuổi anh sẽ được lên chức làm giáo sư và nói không chừng anh sẽ đảm nhiệm khoa ngoại thần kinh lớn nhất Trung Quốc vào năm 40 tuổi. Cái gọi là người thắng nhân sinh , bản thân tự mang hào quang không ngoài dự định.

Nhưng cuộc đời thật kì diệu, chỉ trong vòng hai năm không quá ngắn, cô đã thực sự biết cái gọi là người thắng nhân sinh, tự mang hào quang, cô gặp được vị này trên mảnh đất Trung Phi.

Cố Vân Tranh nói một cách bình tĩnh: "Cuộc phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi, và 48 giờ sau khi phẫu thuật là giai đoạn nguy hiểm, cần phải theo dõi chặt chẽ."

Tô Vi An nói với Cati bằng tiếng Pháp, Cati nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nước mắt cô cuối cùng cũng ngừng rơi, cô gật đầu liên tục, sau đó cảm ơn cô nhiều lần và đi theo đứa bé được đẩy ra từ phòng mổ tới phòng điều trị.

Ngay sau đó, trước cửa phòng phẫu thuật trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hai người Tô Vi An và Cố Vân Tranh.

Cố Vân Tranh không có ý định dừng lại, chỉ nói ba chữ: "Trở lại phòng cấp cứu."

Tô Vi An gọi anh ta lại: "Bác sĩ Cố, xin hãy đợi chút."

"Có chuyện gì ?"

Tô Vi An bước hai bước tới gần anh ấy: "Hai từ tiếng Pháp cuối cùng của bác sĩ Cố nói vừa rồi cũng quá dọa người rồi, và không phù hợp quy định giao tiếp giữa bác sĩ và bệnh nhân. Vậy nên hãy để em tới làm người phiên dịch, vẫn mong anh đem toàn quyền giao tiếp bằng tiếng Pháp đưa nó cho em, em sẽ cố gắng giải thích tình trạng bệnh càng nhiều cặn kẽ cho người nhà của bệnh nhân và an ủi họ, đây là cách chăm sóc nhân văn được ủng hộ trong y học. "

"Chăm sóc nhân văn?" Cố Vân Tranh ngừng lại một chút, đây thực sự là một từ thường xuất hiện ở các hội nghị của bệnh viện, cô biết cũng không ít.

Nhưng ngay sau đó, lời nói của anh trở nên sắc bén: "Nếu như cô nằm ở phòng cấp cứu, tính mạng bị đe dọa sắp chết trong phòng cấp cứu, cô hy vọng tôi đem thời gian là vàng là bạc của cô đi cứu cô hay là đi ra bên ngoài cùng với người nhà cô nói mấy lời nhảm nhí ?"

Không khí trong nháy mắt liền chở lên im lặng.

Ngay khi Cố Vân Tranh nghĩ rằng cuộc đối thoại này đã kết thúc, anh liền nghe thấy Tô Duy An nói câu từng chữ một: "Tôi hy vọng anh có thể giải thích cho bọn họ, tại sao bọn họ lại phải mạo hiểm đem tính mạng đó giao cho anh, đừng khiến họ thêm sợ hãi! "

Cố Vân Tranh trầm trọng nói: " Cô cho rằng thời gian mấy phút đó có thể giải thích rõ ràng sao ?"

Tô Vi An cũng không yếu thế chút nào nói : " Anh làm sao biết nhất định sẽ không giải thích được?"

"Mới vừa rồi người nhà bệnh nhân nghe cái cô gọi là giải thích đã biến thành ý gì bản thân cô là người rõ nhất!"

"Nhưng mà......"

Tô Vi An muốn phản bác thêm, nhưng Cố Vân Tranh không còn cho cô cơ hội như vậy nữa: "Nếu cô biết rõ mình chỉ là người phiên dịch, vậy cô đem lời nói của tôi dịch lại nguyên văn đi, giống như vừa rồi tự tiện giải thích kiến thức chuyên nghiệp của người mắc bệnh, đừng để nó xảy ra lần thứ hai! "

Tô Duy An ngẩn ra: "Làm sao anh biết..."

"Tôi cũng không phải là không biết một chút tiếng Pháp, cho nên xin đừng nói quá nhiều về nội dung chuyên môn như bệnh xuất huyết sọ não, bất kể cô nghe từ ai!"

Giọng điệu của anh càng về sau càng trở nên nghiêm khắc, ngay cả ánh mắt cũng lộ ra vẻ lạnh nhạt, Tô Vi An chỉ cảm thấy những lời này giống như một con dao đâm thẳng vào cô trên hành lang trống trải này.

Môi cô mấp máy, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cô vẫn đem mấy lời kia nuốt vào, chỉ im lặng.

Không khí trong lúc này tựa như ngừng lại.

Thanh âm lo lắng của y tá đã đánh vỡ tất cả: "Bác sĩ Cố, phòng cấp cứu vừa tiếp nhận hai bệnh nhân hôn mê vì tai nạn xe hơi. Bác sĩ Secou mời anh qua nhìn một chút​​ !"

Cố Vân Tranh bước nhanh đến phòng cấp cứu ngay lập tức, Tô Vi An theo sát phía sau, trước khi vào phòng cấp cứu đã nghe thấy tiếng khóc.

Phía trước và sau có hai chiếc xe đỗ lại, Cố Vân Tranh lên xe đầu tiên kiểm tra bệnh nhân, anh ta di chuyển rất nhanh và báo cáo kết quả khám sức khỏe: "Bệnh nhân đang ở trạng thái hôn mê, có phản xạ đồng tử một bên với ánh sáng*, và nghi ngờ xuất huyết nội sọ*. Hãy liên hệ với gia đình bệnh nhân và chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật. "

( Phản xạ đồng tử với ánh sáng: được coi như là phản xạ đầu tiên của một con người (hay của 1 đứa trẻ khi sinh ra cũng vậy). Phản xạ này xuất hiện đầu tiên và cũng mất đi cuối cùng trong chuỗi sự sống của cơ thể. Nó được thể hiện bằng sự phản ứng co giãn của đồng tử đối với kích thích ánh sáng.

*Xuất huyết nội sọ: Là tình trạng xảy ra khi mạch máu trong não bị vỡ. Các yếu tố nguy cơ của loại đột quỵ này bao gồm huyết áp cao, uống rượu và sử dụng chất kích thích. Trong một số trường hợp xuất huyết nội sọ có thể xảy ra do dị tật động mạch bị rò rỉ.)

Sau đó, anh bước đến bệnh nhân thứ hai, nhưng lần này, cử động khám bệnh của anh chậm lại, và lông mày của anh nhíu chặt hơn: "Đồng tử hai bên giãn ra, và phản xạ ánh sáng biến mất."

Tô Vi An căng thẳng trong lòng

Y tá đưa phim CT được chụp ngay trước khi họ đến, vì đứng gần với Cố Vân Tranh nên Tô Vi An cũng nhìn thấy trên phim chụp có vết xuất huyết nội sọ rõ ràng, hình thành nghiêm trọng trong não bộ.

Đây là tình huống rất nghiêm trọng mà cô vừa giải thích cho Cati.

Có lẽ thấy biểu hiện của bọn họ không tốt, người phụ nữ cùng hai đứa con không khỏi khóc lóc van xin: "Làm ơn, cầu các người nhất định phải cứu anh ấy, anh ấy là trụ cột của gia đình chúng tôi, anh ấy là người đàn ông tốt, xin các người nhất định phải cứu anh ấy"

Hai đứa trẻ chỉ mới năm hoặc sáu tuổi túm lấy góc áo khoác trắng của Cố Vân Tranh, 1 mặt kéo góc áo 1 mặt cầu cùng mẹ cầu xin anh.

Nhân viên cấp cứu đưa bệnh nhân đến bệnh viện giải thích: "Bệnh nhân phía trước là một tài xế say rượu đã tông vào xe của họ, vì để bảo vệ người nhà nên anh ta bị đụng rất nặng"

Người gây ra họa được bảo vệ bởi các thiết bị an toàn trong xe, trong khi những người qua đường vô tội bị đụng đến đổ máu.

Dịch những lời này cho Cố Vân Tranh, Tô Vi An không thể không dịu giọng với gia đình nhà này: "Xin hãy cứu anh ta!"

Người đứng đầu gia đình đang nằm ở đây, nhìn vào sẽ biết đó là một thảm họa cho gia đình tưởng chừng như nghèo khó này.

Bây giờ có hai bệnh nhân cần phẫu thuật khẩn cấp, nhưng chỉ có một chuyên gia phẫu thuật thần kinh, bệnh nhân này đã bị tử thần kéo một tay, và chỉ có Cố Vân Tranh có thể cho anh ta cơ hội sống lại.

Số 0 bảng tử thần, có nghĩa là chỉ cần Cố Vân Tranh đồng ý, bệnh nhân này có khả năng sống sót, đúng không?

Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh ấy, những người khác đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng khóc của một nhà kia

Trả lời đi, Cố Vân Tranh!

Sự kỳ vọng trong ánh mắt Tô Duy An không hề che giấu.

Nhìn bệnh nhân lần cuối, Cố Vân Tranh ngẩng đầu, như đã hạ quyết tâm, anh nói: "Nói với người nhà bệnh nhân, bởi vì vết thương của bệnh nhân quá nghiêm trọng, đã quá muộn để cứu, bảo bọn họ chuẩn bị tinh thần cho tốt và cùng trải qua thời gian cuối cùng của anh ta." Sau đó, anh ấy nói với trợ lý của mình" Hoàn thành việc chuẩn bị trước phẫu thuật cho bệnh nhân đầu tiên trong vòng năm phút. "

Anh nói xong liền xoay người trở lại phòng phẫu thuật.

Tô Vi An theo bản năng vô thức nắm lấy cánh tay của anh ấy và nói, "Làm thế nào anh có thể để tôi nói với gia đình anh ta rằng mặc dù bệnh nhân vẫn còn sống, bác sĩ đã từ bỏ anh ta!"

"Nói đúng sự thật." Cố Vân Tranh bình tĩnh đến mức gần như thờ ơ, "Anh ta bị não sán, 99% là không thể cứu được. Cho dù có thể sống sót xuống bàn mổ, anh ta cũng rất có thể sẽ trở thành người thực vật! "

"Nhưng 99% không phải 100%. Dù chỉ có 1% cơ hội, thì anh ta cũng xứng đáng có cơ hội sống sót này hơn người lái xe kia, phải không?"

"Bác sĩ không quản được ai cần được sống, chỉ nhìn xem ai có thể sống!"

Tô Vi An nghe vậy không khỏi cười lạnh: "Nói cho cùng, chỉ là ca phẫu thuật của tài xế kia dễ hơn, thì ra tỉ lệ tử vong trên bàn mổ huyền thoại bằng 0 được duy trì theo cách này?"

Trợ lý ở bên cạnh vội vàng đi ra ngăn cản: "Cô Tô..."

Mặc dù anh ta cũng hy vọng Cố Vân Tranh sẽ vì bệnh nhân này mà thả tay đánh một trận, nhưng lời nói của Tô Vi an đã đi quá xa, anh đã từng phẫu thuật rất nhiều với Cố Vân Tranh, và anh biết thực lực của Cố Vân Tranh rõ ràng nhất, tuyệt đối không phải ...

Chờ đã, làm thế nào người phiên dịch mới này biết rằng bác sĩ Cố không có tỷ lệ tử vong trên bàn mổ?

Nhưng Tô Vi An ở đằng kia không có ý định để ý đến anh ta.

Chắc là đoán được điều gì đó, vợ bệnh nhân bế hai con đến quỳ trước mặt Cố Vân Tranh.

Tô Vi An nhân lúc này bước nhanh tới Cố Vân Tranh chặn đường, chỉ vào bệnh nhân hấp hối mà nghiến răng: "Nếu anh không làm, tôi sẽ tố cáo anh!"

Cố Vân Tranh lạnh lùng liếc cô một cái, sau đó cởi chiếc mũ dùng một lần trên đầu, nặng nề ném vào thùng rác bên cạnh.

"Tùy cô!"

Cuối cùng, Tô Vi An cũng không thể ngăn Cố Vân Tranh lại, có lẽ người nhà bệnh nhân làm cảm động nên bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa cấp cứu địa phương tên Secou đã sẵn sàng mạo hiểm thử một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro