Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chu Thọ bị Tống Thù gọi đi luôn không quay lại, chắc nói xong rồi lên nhà chính ăn cơm.

Đường Cảnh Ngọc bận bịu một hồi, ngồi trên băng ghế khuấy cháo,  một lát sau thấy có người bê cơm từ bếp chính lại. Cô hâm mô nuốt ực, ráng kiên nhẫn đợi cháo táo đỏ củ từ nhừ.

Tiền Tiến ăn cơm nhà trước, ăn uống thô lỗ, nghe phong phanh Bàng Sư phó nói Đường Cảnh Ngọc giờ phải nấu cơm cho chưởng quầy, nghĩ ngay đến việc Đường Cảnh Ngọc thể nào cũng kiếm chác một ít chỗ chưởng quầy, liền chạy sang hóng hớt :" Nghe thơm đó, ngươi thêm cái gì vào cháo vậy?"

Hắn đứng ngay trước bệ bếp lò, hít hít mũi tò mò.

Đường Cảnh Ngọc gãi đầu nói :" Ta thích ăn ngọt nên bỏ chút táo đỏ vào cháo. Tiền đại ca ăn xong rồi à? có muốn ăn thêm một chút không?"

Tiền Tiến lùi ra tới cửa, dạng chân ngồi lên bệ, híp híp mắt trêu cô :" Ngươi mà lại chịu chia cháo cho ta?" Thiếu niên dẻo mỏ hay lấy lòng người khác, hắn cũng ko nhịn được ghẹo lại.

Đường Cảnh Ngọc sớm đã dự tính, chỉa chỉa cằm hướng nhà trên :" Đáng lẽ là để dành cho Chu Thọ, nhưng nếu Tiền đại ca muốn ăn thì kệ hắn đi."
Tiền tiến vội lắc đầu :" Thôi thôi, trí nhớ Chu Thọ tốt lắm, không biết lỡ mà hắn quay lại đòi ngươi cháo, ta cũng không muốn tranh giành với hắn chén cháo, với lại ta cũng ko hảo cháo ngọt. Ngươi ráng tập nấu cơm đi, về sau biết làm nhiều món, lúc chúng ta đi câu cá ngoài hồ sẽ đem cá về hầm canh."

" Thật tốt đó !" Đôi mắt Cảnh Ngọc sáng rỡ. Đồ ăn trong Tống gia tính ra không tệ, cứ một hai ngày là nấu 2 con cá, nhưng mà người làm thì đông nên mới bưng lên là hết sạch,  Đường Cảnh Ngọc không dám giành thức ăn với mấy người làm lâu năm, mỗi lần đều gắp lại một ít đồ đem về phòng ăn.
Khuấy cháo cực quá, hai người liền tán dóc từ chuyện câu cá đến lông gà vỏ tỏi, đang nói chuyện bỗng Tiền Tiến nhắc, nhìn nhìn sang bên dãy phòng chính bên kia, nhắc nhở cô: " Trang phu nhân mới vừa ghét, chưởng quầy tính gọi ngươi dâng trà mà ko thấy, ngươi đi đâu vậy? Lần sau khi rời Hạc Trúc Đường nhớ là vẫn phải nghe được tiếng chưởng quầy gọi, đừng để chưởng quầy bực đó."

Đường Cảnh Ngọc nhét thêm chút củi, nhìn ngọn lửa nhảy nhót: " Ta qua chỗ Bàng sư phó thôi, cám ơn Tiền đại ca nhắc nhở, lần sau nhất định để ý chưởng quầy gọi. Ngươi nói Trang phu nhân là sư mẫu của chưởng quầy à, bà ấy tới có việc hả?" Tới trấn Gia Định cũng lâu, cô cũng biết rõ Tống Thù có quan hệ với bên nhà ông ngoại.

"Tới lấy đèn lồng thôi, đó giờ chúng ta đều tự đem sang bên đó giao đèn, nhưng Trang phu nhân chắc muốn đi dạo lanh quanh, nên tự mình qua tiệm lấy." Tiền Tiến thở dài " Con gái với cháu gát của bà ấy đều mất hết rồi, năm nào bà cũng nhờ chưởng quầy làm hai ngọn Hà Đăng, đến tết tết Nguyên Tiêu sẽ đi thả."

"Năm nào cũng đi thả sao?" Đường Cảnh Ngọc nói mấp máy trong miệng.

"Đúng rồi, nhiều năm trôi qua đều... A chưởng quầy ăn xong rồi, ta đi đây!" Tiền Tiến phủi mông đứng dậy, bước ba bậc một vọt đi.

Đường Cảnh Ngọc vừa mới nhét củi thêm vào, ngọn lửa chợt tắt lại bùng lên, không biết nên khóc hay cười. Năm đó giận dỗi bỏ nhà đi, cũng không nghĩ liệu phụ thân có đi tìm cô hay không, cũng nghĩ qua nếu bị tìm được, cô cũng không quay về cái nhà đó, ai ngờ phụ thân cũng chẳng màng, mà thập chí sợ mất mặt chuyện con gái bỏ nhà đi, quay lưng nói với ông bà ngoại là cô đã chết.

May mắn sao bà ngoại vẫn còn nhớ đến  mẹ con cô, mỗi năm đều thả đèn cầu nguyện.

Nếu biết bà ngoại hôm nay ghé, cô nhất định không chạy qua phòng bếp lớn làm quái gì.
Đường Cảnh Ngọc hối hận cực kỳ,càng nghĩ càng thấy sầu, bà ngoại thì nghĩ cô đã chết, tự nhiên cô lọ mọ tới nhận người thân, bà ngoại lấy gì tin cô là cháu ngoại? Trên người cô chẳng có tín vật, có mỗi mảnh ngọc mẹ để lại thì bị bọn buôn người lấy rồi .... Đúng rồi, cô có thể kể vài chuyện về mẹ, chắc bà ngoại sẽ tin.

Nhưng dù ra sao đi nữa, trước mắt cô vẫn sẽ tập chung kiếm tiền, khi mình có tiền, sẽ không phải kiểu đi nhận vơ rồi sống khép nép, nếu mà bà ngoại chịu nhận, cô cũng không muốn vào nhà đó ở, nhà đó không phải chỉ có mỗi ông bà ngoại mà còn có người kia cưới vợ lẽ thêm 2 thằng con trai.

"Đường Ngũ, cháo ngon ko? Ta hôm nay chỉ ăn mỗi nửa chén cơm để dành bụng" Chu Thọ đột nhiên chạy tới, vừa đi vừa nghĩ cái gì không biết, đứng lại mãi chỗ kia.

Đường Cảnh Ngọc trừng mắt :" Bộ chưởng quầy không cho người vào bếp thì ngươi không dám bước chân vào hả?"

Mặt Chu Thọ khó xử nhìn cô.

Mặt đáng thương như con chó nhỏ nhìn chủ nhân, Đường Cảnh Ngọc không đành lòng, tức giận nói :" Đợi một lát nữa, ngươi về phòng đi, xong ta gọi."

"Ta ở lại đợi cùng với cô." Chu Thọ cũng không nghĩ mình về phòng đợi, nên ngồi bệt xuống bậc thang nhìn sang cô.

Thiếu niên ngồi chặn lại ánh hoàng hôn, bóng của hắn thật dài đổ từ từ vào trong, Cảnh Ngọc cảm giác thật ấm áp hơn so với hồi trước, tận dáy lòng. KHông nghĩ bên cạnh lại có người bạn đơn thuần như vậy, ăn cơm chung vẫn tốt hơn ăn một mình.

Cháo đã nhừ, Cảnh Ngọc múc ra hai chén, bởi muốn ăn ít lại, cô dùng chén nhỏ. Năm trái táo đỏ, cô chia cho mình ba, chu thọ 2, đặt hết lên khay đưa Chu Thọ :" Qua phòng ta ngồi ăn, ta rửa xong cái nồi rồi vào liền."

Chén sứ trắng đựng đầy cháo, trên có tảo đỏ, nhìn đơn giản nhưng rất hấp dẫn. Chu Thọ vui vẻ, cẩn thận bưng, nhìn sau lưng hắn, bước đi y chang thiên kim tiểu thư con nhà giàu.

Đường Cảnh Ngọc cười trộm, rửa xong nồi, đặt lên bàn bếp rồi ra ngoài.

Cửa phòng mở, bàn ăn nhìn ra sân, cháo còn nóng, Đường Cảnh Ngọc ngồi nói chuyên linh tinh với Chu Thọ :" Sắp đến tết Trung Nguyên rồi, ngày đó cửa hàng đóng mọi người nghỉ, Dương Xương về quê tế tổ, ngươi có muốn trở về thắp cho mẹ ngươi nén nhang không?"

Chu Thọ lắc đầu :" Ta cũng không biết đường về, mà cũng không về, từ giờ về sau ta ở lại đây."

Hai người đều sớm mất mẹ, nhắc tới liền thấy đồng cảm sâu sắc, nhưng Cảnh Ngọc không muốn nghĩ đến chuyện đau lòng, nếm miếng cháo, phát hiện cũng còn chút nóng, liền nghĩ ra chuyện bảo chu Thọ :" Chúng ta đi xin chưởng quầy dạy làm Hà Đang đi,  loại này là đơn giản nhất để học, rồi đến đêm ngày mười lắm mình đi thả đèn trên sông."

Chu Thọ đầu óc đơn giản, nhưng lễ hội phong tục tập quán hắn đều biết hết, nhẹ gật đầu :" Được."

"Tốt, có thể ăn được rồi, nếm thử tay nghề của ta đi !" Đường Cảnh Ngọc vừa cười vừa vỗ vai hắn, tay cầm thìa lên trước.

Cháo hương táo, ăn khá ngon.

Đường Cảnh Ngọc thấy quá hài lòng, Chu Thọ cũng khen ngon, hai người liền húp sạch chén cháo táo đỏ.

Đường Cảnh Ngọc dọn dẹp đem đồ về phòng bếp rửa, Chu Thọ chắc ăn vui quá nên quên luôn lời Tống Thù dạy, theo luôn Cảnh Ngọc vào bếp. Cảnh Ngọc biết Tống Thù là người trong nóng ngoài lạnh, cũng sẽ không phạt Chu Thọ, nên không nhắc hắn. Suốt bốn năm nay cô sống cô độc, khó mà có thể gặp được người bạn tốt như chu Thọ, cô thích làm việc chung với hắn.

Mặt trời đã lặn trời đã tối, hai người qua hoa viên Tống gia kiếm Tống thù
Sấn thiên còn không có hoàn toàn ám đi xuống, hai người cùng đi Tống gia hoa viên nhỏ tìm Tống Thù.
Tống gia hoa viên xác thật không lớn, thắng ở bố cục tinh xảo, núi giả nước ao rừng trúc đình hóng gió tiểu kiều, cái gì cần có đều có.
Tống Thù đứng ở cầu gỗ thượng, gió nhẹ phất khởi vạt áo nhẹ nhàng kéo động, phảng phất cùng hoàng hôn cảnh đêm hòa hợp nhất thể. Nghe được nơi xa truyền đến thiếu niên thanh thúy vui cười thanh, hắn sườn xoay người, theo tiếng nhìn lại, liền thấy hai cái xuyên áo xám thiếu niên sóng vai đã đi tới, vóc dáng thấp ham chơi, hái được đóa hoa tưởng hướng cao vóc dáng thiếu niên trên đầu mang, đáng tiếc bởi vì thân cao khó có thể thực hiện được.
Ở hắn trong trí nhớ, này tòa trong nhà chưa từng có quá loại này vô ưu vô lự tiếng cười, hắn cùng huynh trưởng đều không phải thích chơi đùa người, mà ở bọn họ lúc sau, trong nhà còn không có quá hài tử.
Tống Thù nhìn nhiều Đường Cảnh Ngọc liếc mắt một cái, biết hai người là tìm chính mình tới, hắn triều đầu cầu đi qua.
"Tìm ta có việc?" Hắn đứng ở đầu cầu, ánh mắt dừng ở Đường Cảnh Ngọc trên người.
Đường Cảnh Ngọc bay nhanh đánh giá Tống Thù liếc mắt một cái, thấy hắn cùng bình thường giống nhau nhìn không ra tới tâm tình như thế nào, nàng cũng chỉ có thể lấy hết can đảm mở miệng: "Chưởng quầy, mau tết Trung Nguyên, ta cùng Chu Thọ tưởng phóng Hà Đăng, chưởng quầy có thể trước dạy chúng ta sao? Chiết đơn giản nhất cái loại này Hà Đăng là được. Lý sư phó bọn họ gần nhất đều rất vội, chúng ta không hảo đi quấy rầy bọn họ."
Tống Thù nhìn về phía Chu Thọ, Chu Thọ chờ mong mà nhìn hắn, đến nỗi Đường Cảnh Ngọc, không cần xem cũng biết nàng là cái gì ánh mắt, tiểu cô nương quá sẽ trang đáng thương, giả đều so thật sự càng làm cho người động dung.
Nhưng Tống Thù vẫn là đáp ứng rồi: "Đã nhiều ngày ta cũng không rảnh, trung nguyên các ngươi đều không quay về đi? Ngày ấy buổi sáng ta lại dạy các ngươi."
Hai người thân thế hắn đều biết, Đường Cảnh Ngọc đầy miệng nói dối, nói ra nói nửa thật nửa giả, nhưng ngẫm lại lão lang trung nói, liền biết Đường Cảnh Ngọc xác thật quá thật sự khổ, cha mẹ hơn phân nửa thật sự đã qua đời. Tống Thù cũng là từ hài tử lại đây, đến bây giờ, hắn vẫn như cũ sẽ giống khi còn nhỏ giống nhau, tự mình chiết Hà Đăng cấp thân nhân, chẳng qua theo huynh trưởng tổ phụ trước sau ly thế, tế văn thượng lại nhiều hai cái tên.
"Sắc trời không còn sớm, sớm một chút trở về đi." Cuối cùng dặn dò một tiếng, hắn hạ kiều, dọc theo đá xanh đường nhỏ càng đi càng xa.
Đường Cảnh Ngọc có chút hoang mang mà nhìn theo hắn, người này hôm nay như thế nào tốt như vậy nói chuyện?
Chu Thọ đột nhiên kéo lấy nàng tay áo: "Đường năm ngươi xem, trong ao có cá!"
"Ở đâu ở đâu?" Đường Cảnh Ngọc lập tức bổ nhào vào kiều côn thượng, nhìn chằm chằm mặt nước tìm lên, "Lớn không lớn a, lớn chúng ta trảo con cá trở về, ta cho ngươi hầm canh cá uống."
Chu Thọ có điểm lo lắng: "Sư phụ làm sao?"
Đường Cảnh Ngọc không để bụng: "Này có cái gì không cho, dù sao hắn dưỡng cũng không ăn, chờ canh cá hầm hảo chúng ta cho hắn đưa một chén hắn liền không lời gì để nói."
Chu Thọ tất cả đều nghe nàng, ngày hôm sau buổi trưa sấn Tống Thù ngủ trưa thời điểm, hai người lôi kéo Tiền Tiến chạy đến bên này trảo cá tới, ba người một người cầm một cái võng cá túi, Tiền Tiến cùng Chu Thọ xuống nước, Đường Cảnh Ngọc kiêng kị thân thể, khiến cho bọn họ đem cá hướng bờ biển đuổi, ba người bọc đánh.
Lăn lộn non nửa cái canh giờ, thật sự làm cho bọn họ bắt được một cái.
Đường Cảnh Ngọc trộm đem cá bỏ vào thùng nước, giấu ở phòng bếp nhỏ, buổi chiều tan khóa liền chạy đến phòng bếp lớn tìm Bàng sư phó lấy kinh nghiệm, thuận tiện cầm hầm cá phải dùng gia vị khương tỏi từ từ, sau đó liền trốn đến phòng bếp nhỏ lăn lộn đi lên.
Nhưng nàng không dự đoán được hầm cá khó nhất không phải như thế nào hầm, mà là bước đầu tiên, sát cá.
Đường Cảnh Ngọc đương nhiên không sợ sát sinh, nhưng nàng không có giết quá cá a, vẫn là điều không cam lòng bị tể đại phì cá, hoạt không lưu thu khó trảo. Đường Cảnh Ngọc thử vài lần, cuối cùng bất cứ giá nào, vén tay áo dùng sức đè lại cá thân, bay nhanh đem cá dịch đến thớt thượng, một tay gắt gao ấn một tay đi lấy dao phay, đối với cá đầu hung hăng chụp đi xuống.
Kết quả cá liền sấn nàng buông ra tay trái kia một cái chớp mắt thoán chạy, dao phay tạp đến thớt phát ra một tiếng phanh trầm đục.
Nhà chính Tống Thù chính lãnh hai cái đồ đệ dùng cơm đâu, nghe được thanh âm, hắn nhíu nhíu mày, ý bảo Chu Thọ đi xem.
Chu Thọ lập tức chạy đi ra ngoài.
Tống Thù ngồi bắc, có thể nhìn đến trong viện đại bộ phận vị trí, phòng bếp nhỏ ở đông sương phòng nam sườn, hắn cũng có thể nhìn đến cửa.
Thấy Chu Thọ đẩy cửa ra, hết hồn thấy ở đâu có con cá to bay từ trong bếp ra cửa, thân nện xuống bậc thang thứ hai vẫy vẫy đuôi, ánh hoàng hôn chiếu lên vẩy cá lấp lánh ...lấp lánh ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro