Chương 3: Hình ảnh cô nhi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cún.

Beta-er:

1. Tạch.

2. Trinh.

—–

Cơ Thập Nhất ở cô nhi viện từ bé, khi cô thấy Minh Chu – cậu bé có đôi mắt màu xanh ngọc bích bị đưa tới thì cảm thấy yêu thích không thôi, hai người cũng chỉ cách nhau nửa tuổi.

Vì bệnh tim nên Minh Chu mới bị đưa đến cô nhi viện, dáng người nho nhỏ, thế nên luôn được cô xem như em trai mà chăm sóc.

Cho dù Minh Chu có gương mặt rất đẹp trai nhưng vì bệnh tim nên không có người nhận nuôi, còn Cơ Thập Nhất thì do điều kiện nhận nuôi là muốn nhận nuôi cô phải nhận nuôi cả Minh Chu nên cũng không có gia đình cần.

Minh Chu và cô ở cô nhi viện rất lâu, sau khi nhà họ Tô gia tìm đến và chứng minh Minh Chu là thiếu gia của bọn họ, cậu mới được khuyên về nhà.

Nhưng cậu yêu cầu nhà họ Tô gia phải nhận nuôi Cơ Thập Nhất nữa, nếu không cậu sẽ không quay về.

Nhà họ Tô đi tìm Cơ Thập Nhất ngay lập tức. Khi đó cô mới mười tuổi, vì muốn Minh Chu về nhà chữa bệnh, bèn nói với cậu ấy là cô không muốn về nhà họ Tô.

Minh Chu vô cùng buồn bực, khóc đến trời sụp đất nứt. Cuối cùng ông cụ Tô hứa rằng hai người vẫn có thể tiếp tục giữ liên hệ, còn hứa sẽ chăm sóc Cơ Thập Nhất, cho cô áo cơm không lo, cậu mới bằng lòng trở về.

Dù hiện giờ Minh Chu đã trưởng thành, nhưng cậu vẫn nhớ kĩ chuyện cũ, mỗi lần thấy Cơ Thập Nhất là lại lôi chuyện đó ra nói vài câu, sau đó lại tự mình im miệng.

Hơn nữa, nhà họ Tô cho Cơ Thập Nhất không chỉ có tiền trong thỏa thuận, mà cứ mỗi một đến hai tháng lại cho thêm một ít, suy nghĩ một lúc liền biết đó là tiền của Minh Chu.

Cơ Thập Nhất luôn cảm thấy em trai Minh Chu là người rất tốt, trừ chuyện hay nhai lại chuyện cũ, dễ bị chọc giận và thích cãi nhau với cô.

Ở bên ngoài Tô Minh Chu đang định nói gì đó thì nhanh mắt thấy toilet có gì đó không đúng, lập tức bước nhanh về phía trước mở cửa.

Cơ Thập Nhất đang mãi sắp xếp ký ức, nghe tiếng động mà hoảng sợ, vô thức lui về sau vài bước, mở to mắt nhìn cậu tới gần.

"Cơ Thập Nhất, chị giỏi lắm, bây giờ còn biết trốn em à?" Tô Minh Chu cười lạnh, đóng sầm cửa, phát ra tiếng vang lớn.

"Không phải." Cơ Thập Nhất cãi, chẳng qua cô đúng lúc đang ở trong toilet mà thôi.

Tô Minh Chu dễ thẹn thùng, dáng vẻ mặt không biểu cảm không thường thấy lắm, hốc mắt sâu, nhất là tròng mắt màu xanh biển đẹp đẽ kia, cứ thế nhìn cô chăm chú.

Cơ Thập Nhất hơi sợ hãi.

Đột nhiên cậu nâng tay phải lên, cô trốn ra, lại bị tay trái của cậu chặn đường.

"Em không ăn thịt chị, sao chị khẩn trương thế?" Tô Minh Chu lại cười lạnh, dùng tay chỉnh lại đầu tóc cô.

Sau đó lại bắt đầu nói: "Sao chị lại ngốc thế, đóng phim một chút thôi đã vào bệnh viện, xa em vài ngày là gặp xui xẻo."

Cơ Thập Nhất lay lay tay trái của cậu, cười dỗ dành: "Được rồi được rồi, chị biết rồi. Chúng ta ra ngoài đi."

Ai ngờ Tô Minh Chu lại nói: "Lúc nãy chị không chịu ra ngoài đúng không? Được, em ở đây, em sẽ không đi ra ngoài."

Cơ Thập Nhất tranh thủ lúc này, linh hoạt chui ra bên ngoài, rời khỏi toilet.

Vu Văn đang buồn chán đợi bọn họ, thấy cô đi ra thì cười chào: "Thập Nhất, khỏe hơn chưa?"

Toilet không có cách âm, cuộc đối thoại vừa rồi anh ta đã nghe hết, cảm thấy thiếu gia là miệng dao găm tâm đậu hủ, nghe tin tức là sốt ruột chạy ra ngoài, gặp người rồi lại không biết an ủi, toàn cãi nhau với người ta.

Cơ Thập Nhất cũng cười: "Khỏe hơn nhiều rồi."

"Hừ." Tiếng hừ lạnh tuyền tới, Cơ Thập Nhất vừa nghe thì biết cậu đang bực.

"Đừng giận nữa Chu Chu." Cô cười nói.

Chu Chu là biệt danh của Tô Minh Chu, chỉ có cô biết. Bởi vì những năm đầu Minh Chu ở cô nhi viện, mọi người đều gọi cậu là Chu Chu, sau này mới biết cậu tên là Minh Chu.

"Không được gọi em là Chu Chu!" Tô Minh Chu trợn mắt: "Hôm nay chị xảy ra chuyện gì?"

Cơ Thập Nhất đang định nói thì cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.

Bác sĩ thấy có hai người ở trong phòng bệnh, nhìn khí chất bọn họ hơn người cũng đoán được một chút về người bệnh.

"Bệnh nhân tỉnh lại là tốt rồi, thân thể không có gì trở ngại, trở về nhớ chú ý nghỉ ngơi, không được khiến bản thân mệt nhọc quá độ."

Sau đó bác sĩ nói với Tô Minh Chu và Vu Văn: "Hai người cho cô ấy ăn một chút đồ ăn thanh đạm đừng dầu mỡ quá là được, chú ý nhắc nhở cô ấy nghỉ ngơi đúng giờ."

Vu Văn cười cảm ơn bác sĩ.

"Mệt... Nhọc... Quá... Độ!" Tô Minh Chu nghiến răng: "Chị thích ngược đãi bản thân như thế à? Nếu hôm nay em không phát hiện, có phải chị định đi nhà tang lễ ở luôn không?"

Cơ Thập Nhất sửng sốt vài giây mới nghĩ ra ở nhà tang lễ nghĩa là gì.

Nhưng biểu cảm của cô trong mắt Minh Chu là cam chịu, khiến cậu càng thêm phẫn nộ.

Cô thở dài, khẽ nói: "Chị chỉ là không để ý, không có lần sau."

Vu Văn luôn không can thiệp chuyện của hai người, hiện tại cũng thấy mâu thuẫn lần này hơi lớn nên đứng ra hòa giải: "Thập Nhất, chúng ta trở về thôi, không nên ở bệnh viện lâu."

Cơ Thập Nhất gật đầu, ở bệnh viện rất áp lực.

Trên đường về, Tô Minh Chu đều lạnh mặt ngồi cuối xe, không chịu nói chuyện. Trong trí nhớ, mỗi lần cậu giận dỗi đều giận một hai ngày, nhưng Cơ Thập Nhất cảm thấy chắc là lần này Minh Chu rất tức giận.

Chỉ sợ không phải chỉ một hai ngày là nguôi ngoai.

Chỗ ở là chung cư cũ lâu năm, nhìn bề ngoài sẽ thấy rất cổ kính, nhưng bên trong thiết bị hiện đại cũng rất đầy đủ.

Cơ Thập Nhất ở tầng ba, cả chung cư này hầu hết đều được học sinh của học viện điện ảnh thủ đô thuê.

Vu Văn đưa hai người đến dưới nhà thì rời đi.

Vào tới cửa, cuối cùng Minh Chu cũng mở miệng, nhưng cứ theo thói quen mà chau mày một phen, trên mặt thể hiện sự không thoải mái: "Nơi này của chị nhìn thật tệ."

Trên thực tế, cậu tới nơi này rất thường xuyên, lúc vào cửa nhất định phải chê bai mấy câu, sau đó yêu cầu được ở lại.

Bố cục của căn phòng rất đơn giản, một phòng khách một phòng ngủ, sinh viên ở cũng thoải mái.

Cơ Thập Nhất hỏi: "Có muốn uống nước không?"

Tô Minh Chu bĩu môi: "Có, nhớ bỏ thêm lá trà vào."

Cơ Thập Nhất dừng lại, không biết có nên nói cô đã tặng hết lá trà đi rồi hay không... Dù sao tính tình của cô trong mơ tốt như vậy, bạn học vừa hỏi là cho, không để lại cho bản thân xíu nào.

Nhìn mặt cô, Tô Minh Chu nghi ngờ: "Chị lại tặng hết đi rồi à?"

Thấy cô thật khẽ gật đầu, cậu lại tức giận: "Chị bị ngốc hả, em đã nói không được dùng đồ em đưa để tặng người khác rồi mà! Lúc trước chị tặng em cho nhà họ Tô còn chưa đủ sao!?"

Cơ Thập Nhất cảm thấy câu cuối mới là thứ mà Minh Chu muốn nói.

Chắc là phát hiện mình vừa lỡ lời, Tô Minh Chu lập tức ngậm miệng, đưa lưng về phía cô, tỏ vẻ bản thân rất phẫn nộ.

Nhìn thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi màu bạc đang đưa lưng về phía mình, cô đang muốn tiến lên an ủi cậu một phen, nhưng khi nhìn tới lỗ tai đang đỏ ửng, kiềm không được tay mình mà tiến lên xoa nắn.

Thật mềm mại, cảm giác rất thoải mái.

Lỗ tai bị nắm lấy, Tô Minh Chu như con mèo, lông dựng đứng hết lên, xoay người nhìn cô chằm chằm không nói lời nào.

Cơ Thập Nhất đành phải nói ra: "Tai cậu mềm quá!"

Tô Minh Chu không để ý cô, ngồi xuống ghế sofa bực tức: "Phòng xấu như vậy chị cũng sống được, phải nhanh đổi đi, nếu không lần sau em ở đâu đây?"

Nói xong, cậu bấm điện thoại, ra lệnh cho đầu bên kia gì đó. Người đó đồng ý cậu mới thỏa mãn, tâm trạng khá hơn không ít.

Từ lần đầu tiên Cơ Thập Nhất nhìn thấy Minh Chu ở trong mộng, cô đã nghĩ sau này nhất định sẽ lâm vào cảnh "mẹ góa con côi". Lúc đầu cô cho rằng đó là do cậu là cô nhi, sau đó lại biết cậu có người nhà, có ông nội yêu thương, cha ruột hòa nhã, dù bà Tô là mẹ kế cũng không khắt khe với cậu.

Nhưng thứ cô nhìn thấy lại đối lập với hiện thực, Cơ Thập Nhất cảm thấy là lạ, rồi cũng không quan tâm lắm, bởi vì cảnh trong mơ và thực tế vẫn luôn khác nhau.

Nghĩ nghĩ, Cơ Thập Nhất cũng không để ý cậu nữa, vào phòng của mình, muốn làm quen với cảnh trong mơ này.

Lúc cô đi ra, Tô Minh Chu đã ngủ ở trên sofa rồi.

Cơ Thập Nhất đi lại gần, lúc ngủ Chu Chu trông hiền hòa hơn, gương mặt tuấn tú đẹp mắt, cùng với lúc tỉnh cứ như hai nhân cách.

Trong phòng điều hòa hơi lạnh, cô lấy chăn đắp cho cậu. Bản thân thì ngồi ở cạnh đọc sách, nói về giải mộng.

Không biết đã bao lâu, Cơ Thập Nhất nhìn đồng hồ, sắp chạng vạng tối, Tô Minh Chu rúc ở trong chăn, môi lúc đóng lúc mở.

Cô bước nhanh qua, cậu lại nhíu nhíu mày, có lẽ là gặp ác mộng.

Cơ Thập Nhất nhỏ giọng gọi: "Chu Chu, Chu Chu..." vừa gọi vừa vỗ nhẹ lồng ngực cậu.

Chắc là nghe thấy giọng cô, Tô Minh Chu dần ngủ yên, lăn về phía cô.

Chẳng qua cô còn chưa kịp phản ứng gì thì cậu đã tỉnh lại, hai mắt vì vừa mới tỉnh mà có chút hơi nước, nhìn cô, tủi thân nói: "Không cho đi."

Cô sờ đầu cậu: "Chị không đi, cậu có muốn vào phòng ngủ không?"

Vừa nói xong, Tô Minh Chu lập tức vui vẻ đến gò má hồng hồng: "Cho em ở lại à?"

Cơ Thập Nhất: Hóa ra đã tỉnh từ lâu rồi à...

Cô vỗ tay cậu một cái: "Cậu nghe nhầm."

Tô Minh Chu trượt về phía bên cạnh, con ngươi di chuyển lung tung "Ngực đau quá... Đau quá... Chu Chu đau..."

Hai mắt ngập nước, nếu cô không biết sự thật chắc là cũng bị cậu lừa.

Mấy năm trước nhà họ Tô đã làm phẫu thuật cho cậu, hiện tại sức khỏe của cậu vô cùng tốt.

Thấy cô không bị lừa, cậu lại chau mày suy nghĩ, dù sao hôm nay cậu nhất định phải ở đây.

Cơ Thập Nhất cất sách, đột nhiên hỏi: "Lúc nãy cậu gặp ác mộng à?"

Tô Minh Chu nâng cằm, hừ nhẹ, âm thanh non nớt: "Cho em ở lại thì em nói."

Cơ Thập Nhất cười: "Lúc nãy ai kêu đau?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro