Chap 19+20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 19

Cậu cũng không nghĩ tới anh lại về nhà sớm như thế.
Vừa thấy cậu vào anh liền chất vấn " Mới sáng sớm em đã đi đâu vậy?" Trong giọng nói của anh ẩn chứa ý không hài lòng. " Em đi nhà bạn" cậu cũng thành thật mà trả lời. Hừ " Nhà bạn, mới sáng sớm em đi nhà bạn làm gì?". Cậu thật ghét cái giọng chất vấn ấy của anh, nếu đã không để ý cậu thì còn quan tâm cậu đi đâu làm gì. " Không phải, em tối hôm qua đã đi, hôm qua em ngủ ở nhà bạn". Anh nhíu chặt mày, hay thật còn dám nói dối " Ngủ ở nhà bạn! sao em không nói là mình ngủ cùng tên đàn ông đó của em đi!". Anh cả giận nói. Cậu không hiểu nhìn anh " Người đàn ông nào, anh nói là Hạo Tường sao?". " Còn gọi tên đến thân mật như vậy". Cậu như hiểu ra vấn đề " Anh hiểu lầm gì rồi, em và Hạo Tường đơn thuần chỉ là bạn bè bình thường thôi, không phải như anh nghĩ!".
Anh vẫn không tin mà nói " không phải như tôi nghĩ. Hừ!  Bạn bè bình thường sao, em nói thật dễ nghe, nếu là bạn bè bình thường thì nữa đêm em qua nhà người ta ngủ là có ý gì, chỉ là qua chơi, hay là làm trò ân ái gì với nhau thì cũng chỉ có em với hắn ta mới biết thôi". Cậu thật không tin anh lại nghĩ cậu là loại người như vậy sao " Anh đừng có nói bừa, em và Hạo Tường thực chất không có gì". " Bảo vệ cho hắn ta như vậy em còn dám bảo với tôi là không có gì, nhìn xem bộ đồ em đang mặt trên người tôi cũng chưa từng thấy em mặt qua bao giờ, hay là nó thực chất không phải của em đi ". Anh nói với giọng điệu bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng anh đang dậy sóng ngầm rồi. Cậu nhìn lại bộ đồ mình mặt đây là đồ của Tuấn Lâm , đồ của cậu đã bị rách rồi. " Sao không có lời giải thích sao?". Cậu phải nói thế nào đây, không lẽ nói cậu bị tên biến thái giở trò sao, nói ra chắc anh xem như một lời nói dối nực cười thôi " Đây là đồ của bạn em Tuấn Lâm, đây là đồ của cậu ấy cho em mượn".
Cô ta nảy giờ đứng xem kịch cũng lên tiếng " Anh à, chắc là anh Trình Hâm chỉ muốn đi chơi với bạn anh ấy cho khoay khoả một chút thôi, nếu đã nói là vậy, thì có sẳn một vài bộ đồ ở nhà bạn anh ấy cũng là chuyện bình thường mà". Nhìn bộ dáng như muốn nói giúp cậu nhưng thực chất là càng chăm dầu vào lửa, khiến cho anh càng hiểu lầm hơn. Cứ như cậu không biết liên sĩ mà đi ngủ nhà người đàn ông khác nhiều lần vậy!!
" Không có, đây thật sự không phải đồ của tôi, tôi cũng không có làm gì". Anh như không nghe cậu nói Hừ!" Nếu đã quen thuộc đến vậy thì hôm qua em còn điện thoại cho tôi làm gì?". " Em...hôm qua em...." Cậu cuối đầu không dám kể cho anh chuyện tối qua, cậu không muốn làm lớn chuyện. Thấy cậu không giải thích anh càng tức giận hơn. Bỗng dưng anh nắm chặt cổ tay cậu, khiến cậu nhăn mặt, vì anh nắm ngay cánh tay bị thương nên khiến cho cậu đau đớn."Hay là em muốn điện thoại cho tôi để nói là em muốn qua nhà người đàn ông của em ngủ sao? Em không biết xấu hổ sao, đã là người của tôi còn muốn thân mật cùng người đàn ông khác, mà người đó cũng là người không biết liêm sĩ đi!!
Sao anh có thể nói cậu như vậy, sao anh lại trở nên đáng ghét đến vậy, nước mắt không kiềm chế được mà lăn trên má, cậu hất tay anh ra, nhìn thẳng vào anh mà nói " Không biết xấu hổ, đúng em không biết xấu hổ nên mới qua đêm ở nhà người đàn ông khác, em không biết xấu hổ, không biết liêm sĩ, đều là em không đúng, như vậy anh vừa lòng chưa, nhưng mà anh không được sĩ nhục Hạo Tường như vậy, cậu ấy không liên quan gì đến chuyện này". Nói xong chạy một mạch lên lầu. Gia Kỳ sau khi thẫn thờ thì hét lên " Trình Hâm em đứng lại tôi còn chưa nói xong mà em dám đi sao?".Cậu chưa bao giờ lớn tiếng với anh như vậy, cũng không dám làm trái ý anh, vậy mà hôm nay còn dám lớn tiếng, anh chưa nói xong đã dám bỏ đi, gan của cậu ta ngày càng lớn mà!
Cô ta chạy lại kéo tay anh " Mã ca , anh đừng giận Hâm ca nữa, chắc tại anh ấy không kịp suy xét mà sai lầm thôi, anh bỏ qua cho anh ấy đi". " Em đừng nói đỡ cho cậu ta nữa, chúng ta đi thôi" Nói rồi mặt anh hầm hầm đi ra xe. Lúc đặt tay lên vô lăng anh phát hiện trong lòng bàn tay có vết máu, anh nhíu chặt mày anh cũng không có bị thương mà, cô ta cũng thấy vội cầm tay anh " Mã ca , anh bị thương sao, sao trên tay lại có máu thế, có cần đến bác sĩ không?". Anh không nhanh không chậm rút tay về " Anh không sao, anh không có bị thương, chắc là do dính màu thôi". Anh dùng khăn giấy để lau sạch nó đi, rồi khởi động xe đi.
Nhưng tâm trí anh vẫn nghĩ đến vết máu trên tay anh anh chắc đó là máu vì anh ngửi được mùi tanh của nó, chẳng lẽ khi nảy nắm tay Trình Hâm mà có sao, em ấy bị thương sao, vừa nảy lúc anh cầm tay cậu tuy lực đạo không nhẹ, nhưng trong cậu tỏ ra rất đau đớn sắc mặt cũng thoáng tái nhợt, anh cảm thấy mình cũng hơi quá đáng nhưng vừa nghĩ đến gương mặt kiên định mà trừng mắt lại anh để bênh vực cho người đàn ông khác, càng nghĩ càn tức giận. Anh không thèm nghĩ đến nữa. Anh đến công ty làm việc trong tâm tình vô cùng không tốt trên mặt cũng viết luôn chữ " Người lạ chớ gần". Khiến cho nhân viên trong công ty làm việc đều thấp thỏm lo âu. Nếu không may chọc giận tổng giám đốc đại nhân sẽ mất việc như chơi.

Hôm nay có môt cuộc hợp, tất cả các nhân viên đều cuối đầu hết sức lo sợ mà tự cầu nguyện cho bản thân mình. Chẳng ai dám hó hé gì" Rầm" anh bỗng nhưng đập bàn một cái khiến cho mọi người đồng loạt run rẫy " Các người câm hết rồi sao, tôi thuê các người vào làm việc không phải là vào mặc niệm". Nghe vậy các nhân viên mới kiềm chế nỗi sợ mà từng người đứng lên báo cáo. Sao khi người cuối cùng kết thúc anh mới nhíu mày đặt mạnh tập hồ sơ lên bàn đứng lên " Tất cả đều làm lại hết cho tôi, tôi cho các người 1 tuần, nếu không làm được thì nghĩ viềc hết cho tôi". Nói xong anh đi ra ngoài, bỏ lại các nhân viên đang không ngừng lau mồ hôi. ( Tổng tài anh công tư bất phân a, chỉ tội nhhiệp nhân viên kaka)

Anh đi đến văn phòng của mình thì cầm lấy áo khoát đi thẳng xuống nhà xe, cô ta thấy anh không để ý đến mình thì vội chạy theo anh xuống nhà xe " Mã ca chờ em với". Anh đứng lại nhìn cô " Em bắt xe về nhà trước đi anh có chút chuyện phải làm". Cô ta nhất quyết nắm chặt tay anh " Không được, anh đi đâu em cũng sẽ đi theo đó, em hứa sẽ không làm phiền đến anh mà". Anh không nói gì lên xe, cô ta cũng vui vẽ lên theo.
Cậu sau khi lên phòng thì không ngừng khóc, anh không chịu tin cậu mà còn coi thường cậu, sao anh có thể nói ra những lời như vậy. Cậu thấy tim mình thật đau, anh sao không chịu nghĩ đến cảm giác của cậu, trong lúc cậu cần anh nhất chính là anh lại ngó lơ xem như không có chuyện gì, bây giờ cậu chỉ muốn về nhà để có thể gặp anh thì cậu mới thấy bình yên không còn sợ hãi, cậu xem anh là người duy nhất làm cậu muốn dựa dẫm vào, muốn trút bỏ hết mọi lo sợ,  nhưng anh lại vô tình mà đẩy cậu ra, nói những lời khiến cậu cảm thấy tim như bị ai bóp nghẹt thật khó chịu. Cậu muốn giải thích cho anh nghe nhưng anh lại cố tình không muốn nghe, khiến lời cậu muốn nói ra cũng bị nghẹn lại, anh đã không muốn biết đến thì cậu cũng không muốn nói nữa.

Chap 20
Anh nói có chuyện phải làm ở đây chính là đi đến bar uống rượu. Anh đi đến ngồi ở một gốc khuất quen thuộc mà anh hay ngồi. Anh gọi một chai rượu mạnh đến uống, cứ thế hết ly này đến ly khác mà rót vào miệng, anh bây giờ cảm thấy thật khó chịu cũng chỉ muốn uống rượu để cảm thấy thoải mái hơn. Cô ta ngồi bên cạnh nhết miệng cười cũng không có ngăn anh lại, cứ để mặt cho anh uống vì đây chính là cơ hội tốt của cô ta, chờ đến khi anh có dấu hiệu ngà say cô mới đưa tay ngăn lại ly rượu vừa chạm lên môi của anh. " Mã ca anh say rồi, đừng uống nữa". Anh nhíu mày vẫn đưa ly rượu lên uống " Anh không sao, em mặc kệ anh đi". Cô ta cũng không nói gì nữa. Đến khi anh thật sự say đến không biết gì, thì cô mới đưa anh về nhà.
Đến nhà cô đưa anh lên phòng giúp anh cởi giày, áo khoát, sau đó cô ta cởi từng cút áo sơ mi của anh ra, bỗng nhiên anh nắm tay cô kéo xuống đè lên người cô tay còn lại cũng vòng qua eo cô kéo cô vào một nụ hôn cuồng nhiệt, cô cũng đáp lại anh sau đó anh dần hôn đến cổ cô, tự dưng lại cắn xuống đó một cái không nhẹ " Ưm" Khiến cho cô rên rỉ nhưng lời nói mơ hồ của anh như tạt một gáo nước lạnh vào mặt cô " Trình Hâm...Trình Hâm sao em lại đáng ghét như vậy....sao lại...làm vậy...em...thật đáng...gh..ét.." Nói xong anh lại lăng qua ngủ, tay cô nắm chặt dưới chăn, đôi mắt trong bóng tối cũng loé lên tia thâm độc " Đinh Trình Hâm , tôi phải nhanh chống hủy đi cậu" đó là suy nghĩ của cô ta hiện tại. " Mã ca...Mã ca.." Cô ta thử gọi anh nhưng anh đã ngủ mất rồi. " Nếu như anh không muốn thì để em giúp anh vậy....."
Đến sáng anh bị ánh sáng mặt trời chiếu vào làm cho khó chịu, anh cố gắng mở mắt ra, định ngồi dậy thì cảm giác choáng giáng ập xuống, anh lấy tay xoa hai bên thái dương thật đau đầu, để anh kịp ổn định lại thì lại thấy trên người mình lành lạnh nhìn xuống lại không thấy mình mặt đồ. Liếc qua bên cạnh thấy Dương Lục Trà nằm ngủ ở bên cạnh, hình như cũng không mặt đồ. " Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Anh vỗ vỗ đầu cố gắng khiến cho mình tỉnh táo để suy nghĩ lại chuyện tối qua, càng nghĩ càng đau đầu. Cô ta thức dậy thấy anh liên tục vỗ đầu mình thì cô ta liền cầm tay anh lại. " Mã ca , anh khó chịu chỗ nào sao?". Anh nhìn qua cô không trả lời mà lại hỏi ngược lại " Chuyện gì đã xảy ra vậy". " Mã ca anh không nhớ gì sao....hôm qua....tối hôm qua anh uống say em đưa anh về...nhưng vừa vào phòng anh đã....". Cô ta không nói tiếp mà cuối đầu tỏ ra e ngại ( giả tạo). Anh nhìn trên cổ cô có vết đỏ thì biết tối hôm qua mình đã làm chuyện gì rồi, anh đập mạnh tay lên giường mắng " Chết tiệt ". Thấy anh như vậy cô ta vờ như sắp khóc mà nắm lấy tay anh " Mã ca, anh đừng tự trách mình, là em tự nguyện vì em rất yêu anh, em sẽ không nói chuyện này cho ai biết, em sẽ không đòi anh chịu trách nhiệm gì với em cả chỉ cần anh đừng bỏ rơi em là được rồi. Nói xong thì khóc nấc lên.
Nhìn cô ta vừa nói vừa khóc như vậy thì lại thấy mình càng giống tên khốn nạn mà, anh đưa tay ôm cô vào lòng " Em đừng khóc nữa, anh sẽ không bỏ em anh chỉ là trách mình làm chuyện có lỗi với em thôi!". Cô ta ngước mắt đầy nước lên nhìn anh " Mã ca, lời anh nói có thật không?". Anh vuốt tóc cô " Thật". Cô ta nhào vào lòng ôm anh thật chặt " Mã ca , em yêu anh". Anh bây giờ thấy tromg lòng thật khó chịu như có tảng đá đè nặng lên tim mình vậy, được ở bên người mình yêu, được nghe người mình yêu nói yêu mình thì anh nên cảm thấy vui, nhưng sao trong lòng lại khó chịu đến thế, amh ôm lại cô, miệng muốn nói anh câu anh yêu em nhưng tại sao cổ họng lại không thốt ra được. " Ừm!" Anh chỉ có thể gật đầu, nhưng trong đầu luôn suy nghĩ chẳng phải anh cũng yêu Dương Lục Trà sao, sao ngay cả câu anh yêu em cũng không nói ra được vậy? ( Vì câu này anh chỉ có thể nói với Trình Hâm)

Anh buông cô ra " Anh phải đi tắm trước đã, còn phải đến công ty nữa". " Dạ, vậy anh đi đi " cô ta cũng buông anh ra. Anh đi vào nhà tắm đứng trước vòi nước mà giúp mình tỉnh táo hơn. Sao khi tắm xong thì cô ta cũng đi tắm, anh ngồi xuống sofa cầm điện thoại muốn gọi cho Trình Hâm nhưng vừa nghĩ đến chuyện cậu hôm qua dám cải lại anh thì trong lòng lại thấy bực bội hơn, anh ném điện thoại sang một bên không muốn nghĩ đến cậu nữa.
Anh chở cô đi ăn sáng, sau đó đi đến công ty làm việc, tâm tình cũng không tốt hơn hôm qua là bao nhiêu, khiến cho nhân viên trong công ty lại bắt đầu thấy căng thẳng lo sợ...!
.
.
.
.
.
.
.
Cứ thế gần hết một tuần anh đã không về nhà, buổi sáng anh ở công ty sau đó thì ngủ lại ở nhà cô. Cũng gần một tuần trong lúc làm việc, anh hay liếc nhìn điện thoại của mình nhưng nó vẫn im phăn phắt, khiến cho mặt anh lúc nào cũng nhăn nhó. " Đinh Trình Hâm em được lắm đã gần một tuần cũng khômg thèm gọi điện thoại cho tôi em là đang cố ý tình khiêu khích tôi phải không?".Tay anh bóp chặt điện thoại, sau đó bỏ xuống bắt đầu lật lật tập tài liệu ra xem trong tâm tình không mấy hài lòng...!
Khoảng 15 phút sau chiếc điện thoại vừa mới bị anh vứt bỏ ở một bên reo lên.

Cậu ở bên này một tuần qua cũng vậy lúc nào cũng ôm khư khư cái điện thoại, cậu rất muốn gọi điện cho anh, nhưng lại nghĩ đến việc gọi đến rồi thì cũng không biết nói gì, với lại anh chẳng phải rất ghét cậu sao, nếu thấy người đến là cậu chưa chắc gì anh đã chịu bắt máy. Nhưng nghĩ đến hôm nay là cuối tuần, cần phải đến thăm bà vì thế cậu đắn đo suy nghĩ một hồi rồi quyết định gọi điện cho anh.
Vừa nghe tiếng chuông anh vội buông tài liệu mà cầm lấy điện thoại, nhìn màn hình hiển thị tên người gọi đến là " Heo con" thì tâm tình bực bội của anh nảy giờ mới được nới lỏng đôi chút. " Hừ! Cuối cùng cũng biết điện thoại đến rồi sao, là gọi đến xin lỗi hay là cầu xin tha thứ đây". Nghĩ đến đó khoé môi anh xuất hiện ý cười. Anh không nghe máy chờ cho đến khi cuộc gọi kết thúc. Anh muốn nhìn xem cậu có gọi lại không. Nhưng chờ gần ba phút vẫn chưa có ai gọi đến nữa, anh nhíu mày. Tâm tình đang tốt của anh bỗng tuột hẳng cảm xúc

Cậu sau khi gọi đến không ai nghe máy, thì thấy hụt hẫng, anh ghét cậu đến vậy sao cũng không thèm nghe máy. Cậu suy nghĩ sau đó gọi cho anh một lần nữa. Anh thấy điện thoại trong tay rung lên " Hừ! Đã gọi đến xin lỗi mà không có chút thành ý nào, có gọi lại thôi cũng lâu đến vậy!" ( Anh bớt ảo tưởng đi) Lần này anh lại bắt máy có gắng điều chỉnh giọng nói
- Có chuyện gì? - Nghe giọng anh lạnh nhạt như vậy làm trong lòng cậu cảm thấy nhói đau.
- Em có làm phiền đến anh không?
- Có, nhưng mà có chuyện gì em nói mau đi tôi đang rất bận!
Anh nói mà giọng vẫn lạnh tanh, như đang ghét bỏ vậy. Cậu cố gắng giữ cho giọng nói mình không run mà nói
- Em chỉ muốn nói hôm nay là cuối tuần anh có muốn đến thăm bà với em không? - Chờ cậu nói tiếp nhưng lại không có nghe gì nữa, anh nhíu chặt mày.
- Hết rồi sao, em không còn gì muốn nói nữa sao?
- Hết rồi! - Nghe cậu trả lời xong anh càng bực mình hơn, một tuần qua không thèm gọi cho anh, bây giờ gọi đến cả một câu xin lỗi cũng không có, cậu là muốn anh tức chết có phải không? Tay anh không khỏi nắm chặt.
- Nếu hết rồi thì thôi! Tôi hôm nay rất bận không thể đi được, em tự mình đi đi, tôi sẽ lựa ngày khác đến thăm bà sau. - Nói rồi anh cúp máy liền cũng không chờ cậu nói thêm gì. Cậu nhìn điện thoại đã bị ngắt mà không khỏi đau lòng, anh ghét cậu đến nỗi cả nói chuyện cũng không muốn, sao anh lại lạnh nhạt như vậy cậu đã làm gì sai sao??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro