Chap 23+ 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 23
Thấy anh bước về phía mình chân cậu bất giác mà lùi về phía sau " Làm sao vậy, tôi chỉ muốn nhìn xem em đang nấu món gì thôi!". Cậu theo phản xạ mà cầm lấy tô mì giấu sau lưng " Không có gì, chỉ là món ăn bổ thôi .Nếu anh muốn ăn sáng thì ra ngoài chờ đi em sẽ nấu ngay". Anh hiếp mắt nguy hiểm nhìn cậu, cậu càng giấu anh càng muốn biết " Tôi lại muốn biết món em vừa định nấu là gì thôi" nói xong anh lại tiến đến muốn nhìn phía sau cậu, cậu vội đưa tay chặn anh lại nhưng không ngờ lại vô tình chạm vào ngực cường trán của anh," phụt " một cái, mặt cậu đỏ lên như cà chua vội rút tay lại, anh cũng không ngờ đến, nhưng mà cảm xúc khi cậu chạm tay lên ngực anh cũng không tệ a, giống như có một dòng điện chạy qua người vậy. Tâm tình của anh cũng tốt lên, lúc nảy đang định xử tội cậu vẫn chưa giải thích rõ chuyện lần trước cũng đã bị anh quăng ra phía sau. Giờ anh lại muốn trêu chọc cậu hơn.
" Em xin lỗi...em không cố ý" Anh nhìn gương mặt hồng hồng của cậu mà không khỏi có ý cười trên môi. " Là em chạm vào tôi trước mà, tôi cũng không có chạm vào em, em đỏ mặt cái gì?". Cậu giẫu mỏ cải lại " Ai đỏ mặt chứ, tại cảm thấy hôm nay hơi nóng thôi". Anh ráng nhịn cười mà thông não cho đứa ngốc này " Em cảm thấy nóng khi bên ngoài nhiệt độ đang là âm mấy độ đó sao, có nói dối cũng phải có khoa học một chút chứ!!". Cậu cứng họng nhìn anh, anh lại tiến gần hơn một chút " Chỉ một tuần không gặp, em lại trở nên đen tối như vậy, lại thích đụng chạm người khác như vậy!". Cậu nhanh miệng cải lại " Anh mới đen tối, ai thích đụng vào anh chứ, khi nảy chỉ là vô tình mà thôi" " Phải vậy không, nhưng sao khi nảy em lại đỏ mặt vậy". Cậu cuối đầu không thèm nói chuyện với anh nữa, nhưng lại nghe anh nói tiếp " Hay là để tôi chạm vào em thử xem cảm xúc thế nào, mà khiến em đỏ mặt khi mỗi lần chạm vào tôi như vậy!" Cậu nghe anh nói vậy thì giật mình theo phản xạ mà đưa hai tay lên che trước ngực mình " Anh đừng có mà làm bậy!!". Cậu quên là trên tay mình vẫn còn giấu cái tô, cậu vừa đưa tay ra phía trước đã bị anh giật lấy cái tô trong tay, không kịp phản ứng mà nhìn cái tô rơi vào tay anh " Em bị gạt rồi" nói xong anh còn quơ quơ cái tô trước mặt cậu.
" Anh trả đây " Cậu vội nhào về phía anh mà giật lại cái tô, không ngờ anh đã đưa nó lên cao cậu cố gắng thế nào cũng không với được hận mình sao không cao thêm chút nữa. Hừ! ỷ mình cao hơn cậu thì hay lắm sao..! Cậu phải lấy lại cho bằng được!! Nhưng cậu không biết là tay mình đang đặt trên người anh mà bám lấy anh, cứ cố gắng nhảy nhảy lên nhưng vẫn không lấy được, đang lúc cậu nhảy lên thì bị trật chân, ngay lúc đó lại có một cánh tay vòng qua ôm lấy eo cậu, vì quá bất ngờ không kịp làm gì nên mặt cậu cứ vậy mà đập vào ngực anh. Cậu cũng bám vào người anh, vừa lúc nhìn lên lại chạm vào ánh mắt của anh, hai mắt giao nhau, hai người cứ giữ tư thế như vậy trong không khí thật..ừmm...ám muội.....!

" Em hoá ngốc rồi sao?"nghe anh hỏi cậu cũng không trả lời được, nhìn mặt cậu càng đỏ hơn nữa, sau lại đứng gần nhau như vậy chứ!, Tim cậu lại nhảy " bịch bịch bịch " thế này, cơ hồ sẳp nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi. Anh cuối xuống nhìn cái tô trong tay mình " Trong này là món gì lại khiến em để ý tới vậy". Anh nhìn vào thấy trong này chính là mì ăn liền thì hiếp đôi mắt nguy hiểm nhìn về phía cậu " Món ăn " bổ" mà em nói chính là vậy sao!!". Cậu cảm thấy lạnh người khi nhìn vào mắt anh a, thật nguy hiểm " Em...em... Cái đó....". " Em chính là đã quên những gì tôi nói với em rồi phải không? Hửm!". " Em....". Không để cậu nói anh lại chen vào " Nếu đã không nghe lời, thì phải phạt nhỉ...??" anh cuối đầu áp đến gần mặt cậu, làm cho tim của cậu đập mãnh liệt hơn mấp mấy nói " Anh...anh...muốn làm...gì?? Cậu muốn thoát ra nhưng eo lại bị anh giữ chặt không thoát ra được " Anh mau buông........Á đau!!!" Cậu đang nói thì bị một hàm răng cắn vào môi một cái đau điếng, cậu nhăn mặt vội vàng che miệng lại. Anh khẽ cuời đến gần lỗ tai cậu nói " Nếu tôi thấy em lại không nghe lời nữa thì tôi sẽ...... Cậu cố nghiêng người để giữ khoảng cách nhưng anh lại tiến gần hơn " Tôi sẽ cắn em!!". "Anh không nói lý lẽ" cậu vội lên án. " Tôi chính là không nói lý lẽ với em đấy". Cậu bị tức nghẹn họng " Anh....anh...anh " cả ngay cũng không nói được gì, vội đẩy anh ra nhưng vừa mới buông ra thì thấy dưới chân đau nhói làm cậu loạng choạng sắp ngã, cũng may được anh ôm lại.
" Không đùa nữa, chân em chắc là bị trật rồi, mau ngồi xuống đi". Cậu lầm bầm " Cắn người ta đau như vậy mà bảo là đùa sao, thật xấu xa!!". " Em lảm nhảm gì thế?". Cậu chột dạ " Không có gì " rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, lại thấy anh quỳ một chân xuống tay thì cầm lấy chân cậu, cậu hốt hoảng giật chân lại " Anh muốn làm gì?? ". " Em là bị ngốc sao, tôi chỉ muốn chỉnh lại chân đau thôi, không lẻ em muốn đi cà nhắc sao?" " Ách" cậu bị anh nhìn vội rụt cổ lại. " Chịu đau một chút sẽ hết thôi". Anh nói rồi dùng tay xoay xoay cổ chân cậu sau đó dùng lực giật mạnh một cái khiến cậu đứng bật dậy mà la oai oải " Sau anh lại mạnh tay như vậy, định mưu sát sao!!" Anh cốc đầu cậu một cái " Em ồn ào cái gì, chẳng phải bây giờ đã có sức mà đứng mắng tôi rồi sao!". Cậu nhìn lại chân mình đã hết đau rồi cậu bối rối nhìn anh mà lí nhí nói " Cảm ơn!". " Nếu đã hết đau thì nhanh đi nấu ăn đi" . Thấy anh không có ý định đi thì hỏi " Anh hôm nay không bận việc nữa sao" cậu cố tình nhấn mạnh chữ bận việc, anh như nhìn ra điều gì nhưng lại tựa tiếu phi tiếu nói " Em không muốn nhìn thấy chồng em ở nhà sao". " Ai muốn nhìn anh gì chứ!". " Vậy sao, vậy mà mỗi lần nhìn thấy tôi đều không rời mắt được là sao vậy?".

Cậu chối lời anh nói " Cái gì mà nhìn không rời mắt chứ, em mới không có. " Bỗng phía sau cậu " Tít " kêu lên một tiếng thông báo nước đã nấu sôi, cậu quay lại nhìn, anh lại tỏ ra bình thường mà nói " Hình như nước sôi rồi kìa, em còn muốn ăn mì nữa không?". Thật đáng ghét anh đây lại muốn chọc tức cậu sao, đã không cho giờ còn hỏi cậu muốn ăn không, đã biết trước câu trả lời còn giả vờ giả vịt, nếu mình nói muốn ăn sẽ lại bị anh cắn cho coi " Nè em lại ngốc ra đó làm gì?". " A không có gì, em không muốn ăn mì nữa, bây giờ em sẽ đi nấu cơm, anh mau ra ngoài đi". " Được rồi tôi sẽ ở đây chờ, sẽ không phiền đến em". Cậu không thèm để ý đến anh nữa chuẩn bị nấu ăn. Anh nhìn bóng lưng cậu đang bận rộn nấu ăn thì thấy thật ấm áp. Còn cậu cứ thấy sống lưng đều ớn lạnh, cứ bị ánh mắt nóng rực của anh nhìn làm cho căng thẳng.
Cậu sau khi nấu xong thì dọn lên bàn, thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào mình như vậy, cậu hết kiên nhẫn mà nói " Anh đừng có nhìn em nữa!! ". Anh bật cười " Đây là mắt của tôi, tôi nhìn gì em cũng có ý kiến sao!". " Nhưng mà anh cũng đừng có nhìn em như vậy". " Em không thích sao, nhưng mà....tôi thích là được rồi!!. Cậu hết cách với anh cũng liền mặc kệ mà đi dọn nốt thức ăn lên bàn.

Chap 24

Hai người cùng nhau ngồi xuống bàn ăn cơm, cậu nhìn anh như không có chuyện gì, cắn cắn đũa nhịn không được mà hỏi " Anh....về nhà khi nào vậy??. Anh nghe cậu hỏi thì nhìn về phía cậu " Chồng em về nhà khi nào em cũng không biết sao?". Cái gì mà 'chồng em' chứ cậu bỉu bỉu môi mà nói " Anh đã mấy ngày không về rồi, tự dưng bây giờ đột ngột về thì ai mà biết được chứ!!". Anh cười như không cười mà hỏi " Vậy em đoán thử xem tôi về nhà khi nào??". Cậu ngẫm nghĩ rồi nói " Chắc là lúc tối đi, lúc em ngủ rồi ấy". " Xem ra cũng có chút thông minh rồi đấy!!". Cậu trừng mắt nhjìn anh, anh nói vậy là có ý gì, chẳng phải nói trước giờ cậu rất ngốc sao....?
" Được rồi đừng trừng mắt nữa mắt em sắp rớt ra rồi kìa " cậu không nói nữa mà chuyên tâm vào ăn cơm của mình. Anh nhìn cậu lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua không khỏi thấy vui vẽ. Hôm qua buổi tối anh có một cuộc hẹn với khách hàng nên không có đến nhà Dương Lục Trà, sau khi gặp mặt khách hàng xong đã gần 10 giờ, anh lái xe đến quán bar quen thuộc mà nhăm nhi một ít rượu vang, đến hơn 12 giờ anh mới ra xe về, trên đường anh lại suy nghĩ đến khuôn mặt ngốc nghếch của Trình ư không biết giờ này đứa ngốc đó đã ngủ chưa, vì thế anh quyết định quay xe chạy về nhà mình.
Vào nhà anh thấy nhà tối thui anh nghĩ là cậu đã đi ngủ rồi, nên vào phòng bếp rót một ly nước uống lại tình cờ thấy được bên trong tủ bị cậu quên chưa đóng lại đang nằm yên vị một thùng mì ăn liền, trong sọt đựng rác cũng còn lưu lại vỏ mì điều làm cho anh bực hơn là trong đó đã vơi đi mấy gói, không lẽ cậu lại giấu anh mà vẫn còm ăn mì sao...?
Anh lên lầu nhưng không vội vào phòng mình mà lại đi qua phòng cậu anh thấy bên trong đã một mãng yên tĩnh nên đã mở cửa nhẹ nhàng bước vào. Lần theo ánh sáng mơ hồ của đèn ngủ, anh không thấy cậu mà chỉ thấy có một cục chăn nào đó đang nằm trên giường, anh khẽ cười rồi tiến về phía cậu anh nhỏ giọng mắng " Ngu ngốc! Quấn chăn kín như thế không sợ ngộp chết sao?". Anh đưa tay giúp cậu kéo chăn xuống lộ ra cái đầu rối bù xù, anh vén mấy sợi tóc trên trán cậu qua, chăm chú nhìn vào gương mặt đang ngủ say đến ngoan ngoãn của cậu. Anh cứ nhìn cậu như thế nhịn không được mà cuối xuống hôn lên môi cậu một cái, nụ hôn này rất nhẹ nhàng chỉ đơn giản là một cái chạm môi với nhau thôi. Từ khi nào anh lại thích hôn cậu như vậy a.
Nhìn cậu ngủ say như vậy đến cả việc bị ăn đậu hủ cũng không hay biết, đúng là ngốc chết được lỡ như không phải là anh mà là tên biến thái nào đó thì sao đây, đúng là không làm cho người ta hết lo lắng được mà. Anh lưu lại một chút sau đó cũng đi về phòng mình.
***
Sáng nay lại thấy cậu muốn ăn mì tiếp tội mới cộng tội cũ không thể bỏ qua, phải phạt cậu mới được, vì thế anh đã nghĩ ra cách để trừng phạt cậu xem cậu sau nay còn dám không nghe lời nữa không. Chỉ mới về nhà đã hai lần được ăn đậu hủ của ai kia vì thế tâm tình cũng tốt lên, hôm nay cũng không có việc quan trọng nên muốn ở nhà một hôm a.

Sau khi dọn dẹp xong thì cậu đi lên lầu thay đồ để đi đến cô nhi viện, vừa bước xuống lầu thì thấy anh vẫn còn ngồi ở phòng khách xem báo, trên người vẫn còn mặt đồ ở nhà hình như chưa có ý định đi làm bây giờ thì phải, cậu đi đến gần anh nói " Em có việc phải ra ngoài một chút, đến chiều sẽ về". Anh khẽ nhíu mày, hôm nay muốn ở nhà cùng cậu, giờ cậu lại muốn ra ngoài lại đi đến chiều mới về " Em đi đâu?". " Em muốn đi về thăm cô nhi viện một chuyến.". " Tôi đi cùng em!" anh ngắn gọn mà phun ra câu, cậu ngốc ra sao đó lại từ chối " Ách! Không cần, em có thể tự đi một mình là được rồi!". Anh ngước lên nhìn vào mắt cậu thản nhiên nói " Vậy sao, nhưng mà làm sao biết được là em có thật là đi về cô nhi viện hay không chứ!"
Cậu nghi hoặc nhìn anh " Anh nói vậy là có ý gì?". Anh nhún vai " Ý tôi là đi cô nhi viện là cái cớ thôi lỡ như em đi hẹn hò cùng người đàn ông nào sao tôi biết được!" anh ý đang ăn giấm a) . " Anh đừng có mà đoán bừa, em là đi đến cô nhi viện, đi hẹn hò gì chứ". " Vậy thì sao em không để tôi đi cùng"." Em đi về thăm cô nhi viện anh đi theo làm gì". Anh đứng lên đi lại gần cậu " Em không muốn tôi đi cùng chính là tôi xem em như đi hẹn hò đấy!". " Anh...anh sao lại vô lý như vậy". " Tôi đã nói rồi....tôi chỉ vô lý với mình em thôi!"

Anh xoa xoa cái đầu mật ong của cậu " Ngoan ngoãn đứng đây chờ tôi, tôi đi thay đồ". Nói xong anh bước lên lầu không cho cậu có cơ hội từ chối tiếp, cậu đang không phục mà nhìn theo bóng lưng anh. Quơ tay múa chân đánh trong không khí để hả giận....! " Anh đúng là đồ xấu xa mà...". Lại nghe giọng anh từ trên lầu vọng xuống " Cảm ơn, em quá khen rồi!!". Cậu lại bị anh chọc tức nghẹn họng, lấy tay cào cào lại mái tóc bị anh làm cho rối tung rồi ngồi xuống sofa chờ anh.
Hai người cùng nhau đi đến cô nhi viện, từ lúc lên xe mặt cậu cứ xụ xuống mà quay ra ngoài cửa, không thèm để ý đến anh, xe dừng lại ở chỗ đèn đỏ, anh quay qua nhìn cậu lại thấy cậu cứ nhìn ra bên ngoài như không biết gì, nhìn gò má vì chiếu ánh nắng mà có chút hồng của cậu, nhịn không được mà đưa tay ngắt cái má của cậu một cái, thành công hấp dẫn được lực chú ý của cậu " Anh... Sao lại ngắt mặt em a!!" cậu không vui quay qua chỉ tội anh đưa tay xoa xoa má " Tôi thích, bên ngoài có gì mà khiến em nhìn chăm chú thế?". " Ngắm cảnh a!". Cậu bịa chuyện, đây chính là không thèm để ý đến anh..!

" Vậy nhìn tôi đi, tôi còn có sức cuốn hút hơn phong cảnh tẻ nhạt ngoài đó đấy!". " Xì! Mới không thèm nhìn anh!" Cậu nói nhỏ nhưng anh vẫn nghe rỏ từng chữ một kéo gần khoảng cách về phía cậu, khiến cậu đề phòng mà lùi lại phía sau, nhưng mặt anh đã tiến gần đến mặt cậu chỉ còn cách một khoảng nhỏ cơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, anh lên tiếng " Nếu không muốn nhìn tôi, vậy có muốn tôi hôn không..?" anh không biết xấu hổ mà hỏi, anh lại tiến gần về phía cậu hơn, khiến cho con tim nhỏ bé của cậu cứ đập loạn nhịp, ngay lúc hai đôi môi sắp chạm vào nhau, thì phía sau vang lên tiếng còi xe ầm ĩ, cậu hoàn hồn vội đẩy anh ra " Anh mau lái xe, đèn xanh rồi kìa". Anh cười gian rồi nghiêm túc ngồi về chỗ của mình mà cho xe chạy " Xem như em may mắn đi ".
Cậu thầm thở phào một hơi, lấy tay đặt lên tim mình vẫn còn đập rất nhanh a, anh nhìn biểu cảm ngốc ngốc của cậu mà thấy thật vui, không biết từ khi nào anh lại rất muốn kéo gần khoảng cách với cậu, muốn nhìn thấy cậu, muốn nói chuyện, muốn trêu chọc cậu, muốn ăn những món cậu nấu, còn muốn......!(tự đoán đê)
Anh cảm thấy mỗi khi ở bên cạnh cậu thì thấy thật thoải mái, ấm áp. Mỗi này đều muốn thấy gương mặt ngốc nghếch lại hay đỏ mặt của cậu lại rất thú vị, không muốn cậu tiếp xúc quá thân mật với người đàn ông nào khác ngoài anh. Như thế là sao đây anh cũmg chưa từng sinh ra cảm giác độc chiếm với Lục Trà , nhưng khi nhìn thấy cậu cùng người khác vui vẻ thì thấy thật khó chịu...! Anh không biết cảm xúc của mình là gì nữa đây?? ( Là iu ngta rồi đó Mã ca )
——-
Ngọt xíu chap sau ngược tiếp🙄
(Hôm qua thức trễ tới 2h hơn để chuyển ver cho hết truyện để đăng dần lên thì 2h Hạ nhi up weibo bảo đi ngủ. Áaaaaa)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro