Chap 41+42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap nì sặc cơm nhe.

Chap 41
Khoảng 15 phút sau đã đến cửa siêu thị, hai người cùng đi đến quầy bán thực phẩm.
Vũ Hàng thì có nhiệm vụ đẩy xe, còn cậu thì lo tập trung lựa thực phẩm.
Vũ Hàng cứ thế nhìn cậu chăm chú lựa thực phẩm mà không rời mắt, vì nhìn từ góc nghiêng nên anh có thể thấy được khuôn mặt cân đối, cái mũi cao và đặt biệt là đôi mắt to tròn với đôi lông mi dài cong như phiến quạt, làm cho anh không rời mắt.
" Nè! Nhìn gì mà thất thần vậy?" Nghe cậu hỏi thì Vũ Hàng mới hoàn hồn mất tự nhiên sờ mũi nói " không có gì, đi mua tiếp thôi!"
Cậu cũng không để ý nữa mà tiếp tục đi tiếp, sau khi mua xong thì hai người ra quầy tính tiền.
Sau đó mọi thứ được cho vào túi đựng, cậu đang định đưa tay ra nhận thì Vũ Hàng nhanh tay hơn mà cầm lấy ba túi đồ.
Cô nhân viên thấy thế thì cười nói " A! Hai người trong thật xứng đôi nha"
" Không..." cậu nghe thấy cô nhân viên nói vậy thì biết cô đang nói gì vội giải thích, nhưng chưa kịp nói thì Vũ Hàng lại xen vào.
Vũ Hàng khoát tay lên vai cậu cười với cô nhân viên " Vậy sao, cả cô cũng thấy chúng tôi xứng đôi sao, cảm ơn nhé." anh nói xong còn nháy mắt với cô nhân viên rồi kéo cậu ra ngoài.
Cậu vừa đi vừa càu nhàu nói " Anh nói vậy người ta sẽ hiểu lầm đó "
Vũ Hàng thế mà vẫn hớm hở nói " Hiểu lầm thì đã sao đâu nào, chẳng phải chúng ta đi bên nhau cũng thật xứng đôi đó sao" vừa nói vừa sáp gần đến cậu.
Cậu lười tranh cải với anh, đẩy anh ra mà lẩm bẩm xem mình còn mua thiếu gì không, đã có thịt bò, gà, sườn, cà chua, rau......' (và tất nhiên không có bông cải xanh ) còn có mua thêm một ít trái cây.
Vừa đi ra khỏi cửa siêu thị thì cậu lại chợt nhớ ra gì đó mà la lên
" A! Tôi quên mua trứng rồi, hình như ở nhà cũng đã hết trứng, anh ở đây tôi đi vào trong mua."
" Không cần đâu em đi nảy giờ rồi, em cứ đem đồ ra xe trước đi, anh đi vào mua trứng cho" Vũ Hàng nhét túi đồ vào trong tay cậu rồi đi vào trong.
Cậu cầm lấy túi đồ rồi đi ra ngoài xe, nhưng vừa đi được vài bước lại bị một người va vào, túi đồ trong tay bị rớt xuống trái cây cũng rơi ra ngoài mấy trái.
Thế mà cậu lại quay qua rối rít xin lỗi người vừa đụng trúng cậu kia" Xin lỗi....xin lỗi, tôi không cố ý, anh có sao không!"
Người kia lắc đầu một cái rồi đi tiếp nhìn bộ dáng có vẻ đang có chuyện gấp, cậu ngồi xuống nhặt đồ lên, lại thấy kế bên có một phong bì bên trong thế nhưng lại có rất nhiều tiền, cậu nghĩ chắc là lúc va chạm người kia đã đánh rơi.
Vì thế cậu nhặt lên chạy theo người kia đang vẫn chưa đi xa
" Anh gì ơi...anh ơi..." người đàn ông nghe cậu gọi thì quay lại, cậu vội chạy đến đưa phong bì cho hắn
" Đây có phải là của anh làm rớt không?" người đàn ông nhận lấy phong bì rồi nói
" À đúng rồi nó là của tôi, cảm ơn cậu nhiều lắm, nếu như mất số tiền này chắc chắn ông chủ sẽ đuổi việc tôi mất!
Cậu xua tay nói " Không có gì, anh mau kiểm tra lại xem có đủ không"
Hắn ta lấy tiền ra kiểm tra rồi nói " Đủ rồi, cảm ơn cậu" hắn ta gật đầu cảm ơn cậu lần nữa
" Nếu anh có việc gấp thì mau đi đi, không cần cảm ơn nhiều như vậy đâu!"
Hắn gật đầu rồi đi tiếp, vì hắn quay lưng về phía cậu nên cậu không thể thấy được nụ cười đểu giả của hắn ta.

Cậu tiếp tục đi lại nhặt nốt số trái cây kia lên, đúng lúc Vũ Hàng vừa đi ra thấy túi đồ nằm dưới đất nên nhanh chóng đi đến hỏi
" Trình Hâm, em làm gì mà để túi đồ dưới đất thế này?"
" Là khi nảy bị đụng trúng người khác nên không cẩn thận mà làm rớt túi đồ khiến cho trái cây bị rơi ra ngoài!"
Vũ Hàng gật đầu đã hiểu, ngồi xuống giúp cậu nhặt lên trái cây rồi ra xe về.
Về đến nhà cũng đã gần 4 giờ chiều rồi, cậu nhanh chóng đi vào phòng bếp mang nguyên liệu ra để chuẩn bị nấu ăn.
Vũ Hàng cũng không an phận mà lẻo đẻo theo sau cậu đòi làm phụ. Nhưng mà càng giúp càng thêm rối.
" A đừng rửa mạnh tay như vậy rau sẽ bị nát mất " Cậu đưa rau cho anh rửa thì lại nhòi cho rau sắp nát ra, nước thì văng tung toé.
Đưa anh gọt củ cải thì anh lại lấy dao ' chém ' nó ra từng khúc.
Bảo anh đập trứng ra tô năm trứng thì hết ba trứng đã rớt ra ngoài....!
Cái phòng bếp thường ngày cậu nấu ăn luôn sạch sẽ bây giờ bị anh phá thành một bãi hỗn độn. Cậu lấy tay vỗ trán, nếu còn để anh ở lại đây thì phòng bếp chắc chắn sẽ không còn là phòng bếp nữa!!!
Cậu quyết định lôi anh ra ngoài phòng khách và cấm không cho bước lại gần phòng bếp nữa.
Vì vậy cậu mới yên tâm mà nấu ăn được, chỉ trong chốc lát cậu đã nấu gần xong, nhìn thời gian vẫn còn sớm nên tranh thủ làm thêm một ít bánh ngọt, chuẩn bị xong thì cậu cho bánh vào lò hấp.
Rồi cậu lại quay qua nấu cho nốt các món còn lại, cuối cùng các món đều hoàn tất, cậu dọn thức ăn lên bàn, Vũ Hàng ở ngoài phòng khách ngửi được mùi thức ăn thơm phức nhịn không được nữa mà chạy ngay vào phòng bếp.

Thấy cậu đang dọn thức ăn thì cũng đi vào dọn phụ, sao khi dọn lên xong thì Vũ Hàng không khỏi trầm trồ khen ngợi, chưa ăn nhưng đã ngửi được hương thơm nức mũi rồi.
Trên bàn ăn có tổng cộng năm món nào là sườn xào chua ngọt, thịt bò cắt lát với ớt xanh, rau cải xào nấm, trứng rán thịt bâm và món canh gà thập cẩm.
" Wao, Trình Hâm em nấu nhiều như thế làm gì "
" À, hôm nay Gia Kỳ có nói là sẽ sắp xếp buổi chiều sẽ về nhà ăn cơm, nên em nấu nhiều một chút, nếu như anh ấy không về được thì chúng ta ăn hết thôi!"
" Mã Gia Kỳ luôn không về nhà thất thường vậy sao?"
" Ân, dạo này chắc là do anh ấy bận việc nên mới không về nhà được thôi" cậu đây chính là tự lừa mình, cậu không muốn đối mặt với sự thật dù cậu biết lý do anh không về nhà là gì!
" Tít " lại nghe được tiếng báo của lò vi sóng cậu nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ, mang bao tay vào lấy ra cái bánh vừa mới chín.
Cậu đặt bánh lên bàn rồi lại chạy đến tủ lạnh lấy kem ra để trang trí.
Vũ Hàng thấy cậu đang định trang trí bánh thì nhanh miệng nói " Nè để anh giúp em!"
Cậu không khỏi lo sợ nghi ngờ nói " Anh có chắc là mình biết làm không, cứ như khi nảy thì hỏng mất!"
Vũ Hàng xấu hổ gãi mũi, nhưng lại nhưng có ý chí bừng bừng mà nói " Em yên tâm, khi nảy là ngoài ý muốn thôi, còn việc trang trí bánh này thì em cứ yên tâm đi, đừng xem thường anh nhé lúc anh ở nước ngoài đã từng học qua làm bánh đấy!" Vũ Hàng vỗ ngực khẳng định.
Cậu buồn cười nhìn anh " Được rồi, lần này em sẽ tin tưởng anh"
Vũ Hàng hí hửng mà cùng cậu trang trí bánh, anh đúng là nói thật trang trí cũng rất khéo léo, hai người phối hộp cùng nhau mà trang trí bánh.
Vũ Hàng thì trang trí bên trong, còn cậu thì trang trí ngoài viền bánh, vì thế hai người cứ chụm đầu vào mà tập trung vào cái bánh, nên không ai phát hiện anh đã về nhà và đang đứng ở phòng bếp nhìn hai người, bên cạnh anh còn có cô ta cũng đi theo đến.
Cô ta nhìn một màn này thì nhếch môi cười khinh bỉ, lại liếc qua nhìn vẻ mặt âm trầm của anh ở bên cạnh nảy giờ vẫn nhìn về phía hai người kia thì cô không khỏi ghen tỵ, rốt cuộc tên Đinh Trình Hâm đó đã chiếm vị trí bao nhiêu trong lòng anh, lại có thể khiến anh để ý tới như vậy.
Chap 42

Không biết tại sao khi vừa nhìn hai người họ gần nhau như vậy, anh nhịn không được mà trong lòng ẩn ẩn khó chịu, nhìn sao cũng thấy một màn này thật chướng mắt.
" Hừmm!!" anh gằng giọng một tiếng để ra hiệu cho hai người kia biết là anh đang ở đây, vì từ khi anh về nhà thế nhưng hai người kia cũng không hay biết vậy mà còn nói nói cười cười với nhau ( ổng ghen đó mấy má 🤣🤣 )
Nghe được tiếng anh , hai người ngừng tay đồng thời nhìn về phía anh.
Cậu thấy anh thì vui vẻ nói " Anh về rồi à, em đã chuẩn bị cơm xong rồi có thể ăn rồi!"

Nhưng nụ cười của cậu cứng đờ khi thấy bên cạnh anh còn có cô ta, nhưng điều làm cậu chú ý chính là chiếc khăn choàng cổ ở trên người cô ta.  
Vũ Hàng thấy cậu tự dưng đứng im không nói gì nữa nên mới lên tiếng để phả vỡ bầu không khí này
" Nếu đã về rồi thì chúng ta mau ăn cơm thôi, Trình Hâm anh đói bụng rồi!!" nói xong anh còn kéo kéo tay áo cậu như đang làm nũng.
Mã Gia Kỳ nhìn tay của Vũ Hàng đang kéo tay Đinh Trình Hâm không hiểu sao anh lại thấy cái tay này của Vũ Hàng thật dư thừa, anh muốn một đao chặt đi cánh tay này của cậu ta.( chơi vậy ai chơi lại a đây Ngài CEO 🤣🤣🤣 )

Mã Gia Kỳ nảy giờ im lặng lại khó chịu lên tiếng " Sao cậu lại ở đây?"
Vũ Hàng đi đến gần anh tỏ ra vẻ mặt khổ sở đau lòng nói " Nè, chúng ta đã lâu rồi không gặp nhau, cậu sao lại lạnh nhạt với tôi như vậy chứ, như vậy sẽ làm tổn thương đó!"
Anh đã từ lâu bị miễn dịch với cái trò diễn sâu không thấy đáy của Vũ Hàng rồi vì thế chỉ hừ lạnh mà khinh thường nhìn cậu ta.
Cô ta đứng kế bên tự dưng lại gần thân mật kéo cánh tay của anh rồi nhìn sang Vũ Hàng cười nói " Anh Vũ Hàng , Gia Kỳ không có ý gì đâu, anh ấy rất vui khi gặp anh, tại vì anh ấy không thích thể hiện ra ngoài thôi, anh đừng để tâm nha "
Cô ta nói cứ làm như Vũ Hàng mình hiểu anh lắm vậy,  bỗng nhiên thấy hết vui.
" Tôi cũng không phải là người tính toán gì!" Vũ Hàng vẫn là không thích cô ta, dù cô ta có đẹp thì trong mắt anh cũng toàn là bài xích.
Vũ Hàng nhìn cậu, Mã Gia Kỳ nảy giờ cũng luôn đặt tầm mắt trên người cậu, khi nảy cũng chỉ nói một câu rồi vẫn im lặng cuối đầu đứng một bên.
Anh nghĩ cậu thấy Lục Trà nên nhớ lại chuyện lần trước chắc là cậu thấy có lỗi với Dương Lục Trà nên không dám nói gì" ( tức chết, anh bị hoang tưởng à)
Nhưng Vũ Hàng thì biết cậu là tại sao lại như vậy vì thế nói " Trình Hâm, mau đi ăn cơm thôi, hôm nay em mời anh mà lại để cho anh chờ đến bụng cũng sôi lên rồi này"

" A, xin lỗi em quên mất, mọi người ngồi đi để tôi đi dọn chén" nói rồi cậu quay lưng về phía anh
" Để anh giúp em!" Vũ Hàng cũng đi theo cậu mà phụ lấy đũa.
Cậu lấy chén xới cơm ra cho mọi người xong, rồi cũng ngồi xuống bàn ăn.
Và tất nhiên anh và cô ta ngồi cạnh nhau, còn cậu thì ngồi đối diện với anh kế bên là Vũ Hàng. Trên bàn ăn mọi nhười cứ yên tĩnh mà dùng thức ăn, nhưng chỉ có Vũ Hàng là không yên được.
" Trình Hâm à, sao em lại biết anh thích nhất là món sườn xào chua ngọt mà làm vậy??" Vũ Hàng vừa gấp miếng sườn cho vào miệng vừa nhai vừa nói.
" Thật sao, em cũng chỉ là chọn vài món rồi nấu thôi, không ngờ may mắn lại là món anh thích a!"
" Trình Hâm đồ ăn của em nấu đúng tuyệt vời" nói xong còn giơ ngón tay cái lên, cậu nhìn anh như vậy thì cũng mỉm cười.
" Mà Trình Hâm em nên ăn nhiều vào một chút, anh thấy người em rất gầy a!" Vũ Hàng nói xong còn gấp miếng thịt bò cho vào chén cậu.
Mã Gia Kỳ hừ lạnh trong lòng, cả đồ ăn dù ngon cũng thấy vô vị.
" Mã ca anh sao vậy, sao lại không ăn!" cô ta thấy anh không động đũa thì hỏi, cậu cũng ngước ánh mắt về phía anh.
Thấy anh cũng đang nhìn mình thì ngay lập tức cuối đầu xuống, nhưng cậu làm vậy khiến anh thấy bực bội hơn.
Cô ta gấp một miếng sườn xào chua ngọt vào chén cho anh. Anh nhìn chằm chằm vào miếng sườn nằm trong chén của anh như có thù hằn với nó từ rất lâu vậy.
Anh nâng đũa cho miếng sườn vào miệng mà dùng sức nhai mấy cái, rồi bỉu môi nói " Vị vừa chua vừa mặn, thịt lại dai, ngon ở chỗ nào chứ!" anh tỏ vẻ mất hứng mà nói
Vũ Hàng nghe anh nói thì cố nhịn cười, anh hiểu rỏ cậu ta đang nghĩ gì, có người đang tự mình ăn giấm chua thì dù cho thức ăn khác có ngọt cũng sẽ thấy chua thôi...!
Đinh Trình Hâm đầy hoài nghi cũng cho miếng sườn vào miệng ăn thử, lại nhìn anh nói
" Nào có, em thấy nó rất vừa ăn mà, em biết anh không thích ăn chua nên cố tình giảm bớt vị chua xuống rồi mà!"
Mã Gia Kỳ lườm cậu nói " Tôi nói chua là chua, em cải cái gì!!" miệng nói vậy nhưng trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn, cậu vẫn còn nhớ anh ghét nhất vị chua à!
Cậu thấy anh tức giận thì không dám nói nữa, oan ức mà ăn cơm.
" Không sao, nếu cậu ta không thích thì thôi một mình anh ăn cũng được, đỡ có người giành ăn với anh!" Vũ Hàng nói xong thì kéo dĩa sườn xào chua ngọt về phía mình, còn khiêu khích mà lè lưỡi với anh.
" Cậu..." anh thề nếu có cái kéo ở kế bên anh sẽ đè cắt lưỡi cậu ta cho cậu ta biết mặt.
" Đừng cải nhau nữa, mỗi người một món là công bằng mà " cậu cũng kéo dĩa thịt bò về phía anh, sau đó cũng gấp một ít thịt cho vào chén anh.
Cậu biết đây là món anh thích.
Lúc này anh mới hài lòng mà nâng đũa tiếp tục ăn cơm, nhưng lâu lâu lại liếc mắt nhìn cậu, thấy cậu nảy giờ chỉ ăn mỗi món trứng rán với món rau xào nhịn không được mà nói
" Em sao cứ ăn trứng với rau không vậy, sao không ăn thịt đi"
" A! Không sao em thấy món này cũng ngon mà, em rất thích"
" Hừ! Cho dù em thích ăn trứng cũng sẽ không tròn được như cái trứng đâu. Mau ăn thịt!!" nói xong gấp mấy miếng thịt bỏ vào chén cậu.
Cậu nhìn mấy miếng thịt trong chén mình, không khỏi ngọt ngào đây là anh gấp cho cậu a, cậu không nhịn được mà mỉm cười, cả mặt cũng hồng hồng.
" Em lại thất thần cái gì, mau ăn cơm!" anh thấy cậu cười không khỏi suy nghĩ, được anh gấp thức ăn cho mà vui đến vậy sao? Mà cậu cư nhiên ở trước mặt người khác mà đỏ mặt, tỏ vẻ khả ái đó cho ai xem hả! Ai cho hả!! Đáng ghét!!
Nghe thấy anh nhắc nhỡ thì cậu hoàn hồn mà bưng cén lên ăn cơm.
Cô ta âm thầm nghiếng răng, bàn tay đặt dưới bàn cũng nắm chặt móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay khiến cô nhức nhói, cô cố gắng bình tĩnh để không lộ ra bẩt kì cảm xúc nào.
Từ lúc anh vào nhà đến giờ vẫn không hề để mắt đến cô dù chỉ một lần, ánh mắt của anh luôn đặt trên người Đinh Trình Hâm , còn thân thiết mà gấp thức ăn cho cậu ta, rốt cuộc là anh có đặt cô vào trong mắt nữa không!?
' Đinh Trình Hâm cậu cứ ở đó mà tận hưởng sự vui vẻ ngắn ngủi này đi, tôi xem sao này cậu còn vui vẻ được nữa không, tôi thề sẽ huỷ đi cậu bằng mọi giá'
**
Sau khi ăn xong mọi người cùng ta phòng khách ngồi, cậu dọn dẹp xong thì đi bưng ra phần bánh ngọt đã được cậu cắt sẳn đem ra cho mọi người cùng ăn. Ngoài ra còn có nước trái cây.
Anh nhìn phần bánh trước mặt mình mà âm thầm cho nói cái lườm nguýt mắt, đây hẳn là cái bánh mà cậu với tên Vũ Hàng kia làm đến vui vẻ đây mà.
Trong lòng không khỏi hừ lạnh.
" Ai lại trang trí bánh xấu xí thế này chứ, thật là mất thẩm mỹ!" anh nhìn nhìn cái bánh mà đánh giá.
" Cậu nói cái chứ, đây là do tôi trang trí đó, đây là cái bánh hiếm lắm đó nha, vậy mà cậu dám chê là xấu xí sao?" Vũ Hàng thấy bánh của mình gầy công trang trí lại bị chê không thương tiếc như vậy liền mở miệng phản bác.
" Em thấy Vũ Hàng trang trí cũng rất khéo mà, nào có xấu xí!" Cậu cũng biện minh giúp Vũ Hàng
" Kaka Trình Hâm chỉ có em mới hiểu chuyện thôi!!" Vũ Hàng cười nháy mắt với cậu.
" Hừ!!" anh hừ lạnh một tiếng đưa ánh mắt không vui về phía cậu, cậu chột dạ cuối đầu, nhưng mà trên môi vẫn còn nét cười.
" Trình Hâm bánh em làm thực ngon, nếu cậu ta không ăn thì cứ để đó đi, còn dư anh có thể mang về nhà tiếp tục ăn a, không thể lãng phí!! " Vũ Hàng vừa ăn vừa nói
Cậu liếc nhìn Vũ Hàng sau đó lại đưa tầm mắt về phía anh dò xét.
Anh không nghĩ từ khi nào bạn anh lại mặt dày như thế đã ăn ở nhà người ta còn muốn mang về, đừng hòng!!
" Cậu đừng có mơ!!" anh nói xong cũng cầm đĩa bánh ngọt lên từng muỗng từng muỗng mà ăn, cứ như sợ rằng chậm một chút sẽ bị ai cướp mất phần bánh ngọt của mình vậy.
" Nè chẳng phải cậu mới vừa chê bánh tôi làm đó sao!" Vũ Hàng không buông tha mà hỏi.
" Tôi chỉ nói là bánh trang trí xấu, nhưng mà dù sao bánh này cũng không phải cậu làm."
Chỉ một chút mà anh đã ăn lửng đi nữa cái bánh ngọt, mùi vị không tồi, tuy anh không thích bánh ngọt cho lắm, nhưng mà bánh này lại rất vừa ăn ngọt nhưng không ngấy, khiến cho anh một ngụm lại một ngụm mà ăn hết.
Nhìn cái dĩa trống không của anh cô ta nhịn không được nữa mà nói
" Gia Kỳ chẳng phải anh nói là không thích ăn bánh ngọt sao, cần gì phải ăn hết như vậy.
Cậu nghe vậy cũng nhìn về phía anh, anh thấy hơi lúng túng, lại không muốn ai biết mình bị món bánh ngọt của cậu làm hấp dẫn mà ăn hết, nên tìm kiếm một lý do mà nói.
" Dù không thích cũng phải ăn, không thể để cho tên Vũ Hàng này được toại nguyện. Hừ!!"
" Cậu đúng là đồ ác ma xấu xa mà!" Vũ Hàng nhịn không được mà mắng.
" Cậu nói ai là ác ma hả?"
" Thì là cậu đó? " Vũ Hàng không sợ chết mà nói tiếp
" Cậu dám lập lại!"
" Sao lại không...
!!!!
!!!!!
!!!!!!!
Hai người cứ không ngừng chí choé mà cải nhau, lâu rồi cậu không thấy anh hoạt bát như vậy a, cậu nhìn hai người mà mỉm cười.
Cậu đưa mắt qua cô lại thấy cô ta phóng tầm mắt đầy ác ý về phía mình mà lạnh sống lưng, lại nghĩ đến việc cô ta đã làm hôm trước mà không khỏi lo sợ, không biết tiếp theo cô ta lại muốn giở trò gì với cậu nữa đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro