Chap 43+44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 43

Trong lúc không ai chú ý nữa thì cô tại cố tình cầm lấy ly nước trái cây mà tự làm đổ lên người mình, sau đó lại vờ như vô tình mà nói
" A, thôi chết rồi, ướt hết rồi!"
Anh nghe tiếng cô nói thì quay qua lại thấy trên người cô dính đầy nước trái cây.
Anh vội đi đến giúp cô lấy khăn giấy lau đi nhưng vẫn không sạch, trên chiếc váy trắng và khăn choàng cũng dính một mảng.
Cô ta tháo xuống chiếc khăn choàng, vờ như áy náy mà nói
" Mã ca làm sao đây, chiếc khăn của anh bị em làm bẩn mất rồi, nếu lỡ như không giặt sạch được thì sao đây, em xin lỗi " cô ta vờ như sắp khóc mà cuối đầu nói
" Không sao, dù sao nó cũng chỉ là một cái khăn choàng thôi, có thể mua cái khác mà, nếu không thể giặt sạch được thì vứt đi!"

Bác sĩ có nói người có thai rất dễ xúc động, nên dặn anh cần phải chú ý, vì thế anh chỉ lo cảm xúc bất ổn của cô mà nói đại để an ủi cô, anh không hề nhìn kỹ chiếc khăn đó, có ý nghĩa gì.
" Thật sao Mã ca, anh không trách em chứ!"
" Không đâu, giờ em lên phòng anh trước đi, anh ra xe lấy đồ cho em thay!"
" Ân!"
Cô ta nói rồi thì đi lên lầu, phía sau gương mặt áy náy đầy giả tạo đó chính là một nụ cười nham hiểm.
Còn anh thì nhanh chóng đi ra xe giúp cô lấy đồ.
Cậu đứng lặng thinh nhìn chiếc khăn bị vứt bỏ ở trên bàn mà thầm cười nhạo chính mình, cười mình cư nhiên lại có vọng tưởng như vậy.
Cậu đưa tay nhặt chiếc khăn lên, đúng như cậu nghĩ đây là chiếc khăn của cậu tặng cho anh, không thể sai được, bên trái của chiếc khăn choàng chính là hai chữ " KH " nó chính là đại biểu cho chữ 'Kỳ Hâm ' đại biểu cho cậu và anh.
Cậu muốn mỗi khi anh choàng chiếc khăn này sẽ thấy ấm áp, cũng giống như cậu sẽ luôn được ở gần bên anh.
Thế nhưng anh lại đem cho một người khác, lại còn có thể muốn vứt bỏ liền vứt bỏ.
Cậu đưa tay đặt lên chữ 'KH" nó cũng không tránh khỏi mà bị bám bẩn rồi.
" Trình Hâm em sao vậy, anh thấy sắc mặt em không được tốt thì phải?" Vũ Hàng thấy cậu có gì đó không ổn nên vội vàng hỏi
" Em không sao,  chỉ là hơi thất vọng thôi!" cậu vậy mà lại thản nhiên nói.
" Thất vọng vì chuyện gì? " anh lại liếc nhìn chiếc khăn cậu đang cầm trên tay, lại nghi ngờ nói " Hay là vì chiếc khăn này có ý nghĩa gì với em sao?"
" Không chỉ có ý nghĩa mà còn rất đặc biệt" cậu cười gượng một cái
Cậu ngừng một chút rồi lại nói tiếp " Đây là món quà sinh nhật đầu tiên em tặng vào sinh nhật của anh ấy, nó là do em cất công học đan, mà tự tay mình đan cho anh, như vậy sẽ có ý nghĩa hơn. Hi vọng anh ấy sẽ thích nó, sẽ trân trọng nó"
" Nhưng mà chỉ có em là nghĩ nhiều rồi, nó cũng chỉ là một món đồ vô tri nếu người ta không cần nó nữa thì liền có thể vứt nó đi, cũng sẽ không thèm để ý đến nó có đau lòng hoặc cô đơn hay không, dù sao nó cũng chỉ là món đồ vô tri vô giác mà thôi, nào có ai biết nó có cảm xúc gì hay không chứ. "
Cũng chỉ có người ngu ngốc vọng tưởng mới nghĩ nhều như vậy thôi.
" Trình Hâm , em đừng nói như vậy, em..."
Vũ Hàng đang định nói thì cậu đã nhanh chóng cắt đứt lời anh mà nói
" Vũ Hàng, anh về trước đi, hôm nào có dịp em lại mời anh ăn cơm có được không?"
Nếu cậu đã nói vậy thì anh không thể làm gì khác hơn nên nói
" Thôi được rồi, vậy anh về trước đây!" anh nói xong thì đi ra ngoài, cậu gật đầu tạm biệt anh một tiếng rồi cũng xoay người đi lên lầu.
Đi đến cửa lại thấy Mã Gia Kỳ cũng đang đứng đó, Vũ Hàng cũng không có nói gì mà chỉ liếc mắt lườm anh một cái rồi đi mất.
Anh trầm tư một hồi rồi cũng đi thẳng lên lầu, đem đồ vào phòng cho cô.

Vừa vào lại thấy cô chỉ choàng một chiếc khăn tắm mà nhào về phía anh.
Anh đỡ lấy cô nhíu mày không vui nói " Em sau này đừng làm những hành động như thế này nữa, em mới tắm xong sàn nhà lại trơn, không may trượt chân thì sao.
" Ân, em biết rồi mà, sẽ không có lần sau đâu " cô ta ngoan ngoãn mà gật đầu
" Được rồi em mau đi thay đồ đi, đừng để bị lạnh"
Cô ta tiếp nhận túi đồ, rồi vướng người lên hôn anh một cái rồi mới đi vào phòng tắm thay đồ.
Anh thở dài một hơi, rồi nằm xuống chiếc giường của mình, nghĩ lại những gì cậu nói khi nảy, lại thấy mình thật có lỗi, sau lại không nhận ra chiếc khăn đó chứ, lại có thể ở trước mặt cậu mà nói muốn vứt bỏ nó.
Anh suy nghĩ một hồi rồi đi qua đứng trước cửa phòng cậu, do dự một hồi rồi gõ cửa.
' Cốc! Cốc! Cốc! '
Trong chóc lát liền có người ra mở cửa, chỉ thấy vừa mới tắm xong tóc vẫn còn ước, có một vài giọt nước đang chảy xuống dọc từ sườn mặt đến cổ rồi đến chiếc xương quai xanh mảnh mai, sau đó biến mất trên chiếc áo.
Không biết có phải là do mới tắm ra hay không mà anh thấy mắt cậu có chút ửng đỏ.
" Anh có chuyện gì sao?
" À cũng không có gì, mà chiếc khăn kia em..."
Cậu vội cắt lời qnh mà nói tiếp
" Là chiếc khăn choàng sao, khi nảy em giúp anh giặt, nhưng mà rất tiếc nó bẩn mất rồi, vì thế em đã giúp anh quăng nó đi rồi!" Cậu ngoài mặt thì nói rất hiển nhiên, nhưng trong lòng lại đau nhói từng hồi một.
" Anh không..." anh muốn nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng, anh phải nói gì đây, không lẻ nói là anh không nhớ chiếc khăn choàng đó là do em tặng, hay là nói với cậu không cần vứt nó nữa đây....!!
" Haizz!! Không có gì nữa, em mau lau khô tóc đi đừng để bị cảm!" nói xong thì anh nhanh chóng quay đi.

Cậu cũng không nói gì nữa mà quay vào phòng, mệt mỏi mà nằm xuống giường, cậu không hề vứt đi cái khăn đó, đó cũng là món qua đầu tiên cậu tặng anh, cậu không nỡ vứt đi nó.
Anh quay về phòng, thấy Dương Lục Trà đang ngồi ở ghế sofa trong phòng, anh đi đến nói " Em nên nằm nghĩ ngơi một chút đi, đừng ngồi đó nữa, anh đi thư phòng giải quyết công việc!"
"Mã ca vậy hôm nay em có thể ở lại nhà anh không?"
Anh trầm mặt một lúc rồi nói " Được "
Cô ta cười cười đưa tay lên trước mặt " Mã ca vậy anh bế em lên giường đi!"
Anh nhíu mày tồi cũng nhanh chóng đi qua bế cô lên giường, nhưng đến giường cô lại không chịu buông anh ra. 
" Dương Lục Trà bỏ tay!"
Cô ta lại giở giọng ỏng ẹo mà nói " Mã ca hôn em một cái đi em sẽ buông anh ra"
Anh kiên nhẫn đặt xuống môi cô một cái hôn, cũng không gọi là hôn chỉ là chạm môi một cái anh liền bỏ ra.
Anh xoa đầu cô " Ngoan, mau nghĩ ngơi đi, anh đi đây!"
Anh nói xong thì đi ra ngoài.
Giữa một người đang đau lòng và một người cảm thấy áy náy, thì cô ta chính là người thấy hả hê trong lòng nhất.
Đúng vậy chiếc khăn choàng đó chính là cô cố tình lấy, lúc ở phòng anh trong công ty cô luôn thấy nó được xếp gọn gàng và đặt ở trên bàn, nếu anh có dùng cũng là sẽ lấy cái khác mà dùng.
Hôm nay cô đến công ty thì anh đang bận hợp, vì thế cô đi vào phòng anh cầm lên chiếc khăn lên xem, nó cũng không giống như những chiếc khăn khác, nó được may khéo léo và tỉ mỉ những chiếc khăn mà cô đã gặp qua, cô quat sát một chút không ngờ lại thấy được có chữ " KH " trên khăn, thì cô liền biết chiếc khăn choàng này từ đâu mà có.
Cô nói rằng mình lạnh lại không đem khăn choàng vì thế đã mượn của anh, lại lấy ngay cái khăn choàng đó.
Lúc đến nhà anh nhìn phản ứng của Đinh Trình Hâm thì cô càng khẳng định cái khăn này là của cậu ta.
Hừ chỉ là một cái khăn mà muốn giữ được Mã Gia Kỳ sao, Đinh Trình Hâm cậu thật ngây thơ!!
' Nhìn thấy gương mặt đau khổ của cậu chính là thú vui của tôi, tôi sẽ từng chút từng chút một mà huỷ đi mọi thứ thuộc về cậu, sẽ để cho cậu nếm nỗi đau khổ này.'

Chap 44

Cậu xuống giường liếc nhìn cái đồng hồ đang được đặt trên bàn, bây giờ cũng chỉ có hơn bảy giờ thôi, vẫn còn sớm, cậu định đi xuống lầu nhưng vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy Lục Trà đang đứng ở ngoài.
Cậu vờ như không thấy mà đi lướt qua cô, nhưng lại bị cô ta gọi lại, cậu đành phải dừng bước mà quay lại nhìn cô
" Đinh ca định đi xuống lầu sao?"
" Phải, có chuyện gì sao?"
" A vậy may quá, anh có thể lúc xuống dưới lầu sẳn tiện giúp em pha một ly sữa nóng có được không?"
Cậu nghi hoặc nhìn cô sao lạo thay đổi 180 độ vậy, cái người hung hăng khiến Mã Gia Kỳ hiểu lầm cậu đâu rồi, mà cô ta bây giờ lại trở nên hiền lành như thế. ( Đinh ca ơi anh quá tin người rồi)
" Được rồi "
" Vậy cảm ơn anh trước nha, nếu anh pha xong thì mang qua thư phòng của Mã ca giùm em nha, em đang định qua thư phòng của Mã ca ."
Cô ta nói xong thì cũng đi đến thư phòng của Mã Gia Kỳ .
Tuy là có chút không hiểu nhưng mà cậu vẫn đáp ứng cô ta, rồi nhanh chóng đi xuống lầu.
Dù sao cậu cũng muốn xuống lầu uống nước, trên phòng cậu đã hết nước rồi, vì thế sẳn pha giùm cô ta một ly sữa cũng không có gì không tiện.
Cậu không nghĩ gì nhiều cứ thế cầm ly sữa đem đến thư phòng giúp cô.
Đang định đưa tay gõ cửa thì nghe tiếng nói bên trong mà bàn tay đưa lên định gõ cửa cũng dừng lại ở không trung.
Bên trong phòng chính là cuộc trò chuyện của anh và cô ta, nhưng điều mà họ nói đến chính là điều cậu lo sợ nhất.
Bên trong phòng cô ta không ngừng kéo tay anh mà nói

"Mã ca khi nào thì anh mới chịu kết hôn với em đây!"
" Mã ca anh không định quay lại với em sao?"
" Dù sao thì em cũng đã có thai rồi, sao này chúng ta sẽ vui vẻ bên nhau, có anh có em còn có con của chúng ta nữa"
" Mã ca anh mau chóng ly hôn với Đinh ca đi, rồi chúng ta sẽ kết hôn."
" Không phải anh cũng không yêu Đinh ca sao, vậy thì mau chóng ly hôn đi!"
" Mã ca , anh mau trả lời đi chứ, đừng im lặng nữa! "
Cậu bên ngoài che miệng mà nín thở, cậu sợ mình sẽ không kìm được mà hét lên mất, bây giờ cậu đang rất sợ hãi.
Cô ta có thai rồi, vậy thì cậu còn là gì nữa chứ, phải rồi cậu là người thứ ba chia rẽ hạnh phúc của họ.
Không đúng, cậu là vợ hợp pháp của anh, cậu không phải là người thứ ba, chỉ cần anh không đồng ý thì sẽ không có chuyện gì cả, cậu vẫn được ở bên cạnh anh mà.
Chẳng phải nảy giờ anh vẫn không nói gì sao, đúng vậy chắc chắn Gia Kỳ sẽ không bỏ cậu, anh ấy rất tốt sẽ không vứt bỏ cậu.
Cậu sẽ tin Gia Kỳ sẽ không vứt bỏ cậu.
Nhưng mọi điều cậu vừa trấn an tự gạt mình kia điều vì một câu nói của anh mà phá nát hết tất thảy mọi thứ
" Anh sẽ nghĩ cách, anh..."
" Choang...!!"
Anh chưa nói xong thì bên ngoài lại có tiếng như tiếng thủy tinh vỡ, anh nhíu mày bước nhanh ra cửa.
" Trình Hâm ...!" anh có chút chột dạ khi thấy cậu đang đứng đó
Vừa mở cửa liền thấy ngay gương mặt trắng bệch của cậu, còn có cậu đang khóc...!
Đinh Trình Hâm thấy anh càng sợ hãi hơn, sợ anh sẽ nói ra câu mà cậu không muốn nghe nhất.
Cậu quay người chạy nhanh về phía phòng mình, phải, cậu hèn nhát chộn cách trốn chạy để tránh đi sự thật tàn nhẫn này.

Cậu không đủ dũng khí để đứng trước mặt anh, mà chấn vẫn anh tại sao lại làm vậy, tại sao phải đối với cậu như vậy.
Lúc anh thấy nước mắt cậu thì tim anh bỗng mãnh liệt đau nhói.
Vừa thấy cậu quay đi anh muốn chạy đến bên cậu, muốn nói cho cậu nghe, nhưng lại bị cô ta hai tay giữ chặt. Anh muốn giật tay ra lại nghe cô nói
" Mã ca , anh đừng đuổi theo anh ấy nữa làm gì, dù sao sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ biết được sự thật này, bây giờ đã biết thì cũng có sao!"
Cô ta nói cứ như chuyện này rất đơn giản không có gì ngiêm trọng vậy.
Anh nghe vậy thì cũng dừng bước, anh nghĩ để cho Trình Hâm có thời gian suy nghĩ một chút, dù sao em ấy cũng nên biết sự thật này.
Nhưng lại nhớ đến gương mặt đau khổ của cậu khi nảy thì anh không kìm chế được mà chạy nhanh đến ôm cậu vào lòng, muốn đưa tay giúp cậu lau nước mắt.
Anh cũng không nghĩ đến cậu sẽ có phản ứng như vậy, ban đầu anh cứ nghĩ cậu muốn kết hôn với anh là vì danh phận Mã phu nhân, sẽ không thể nào có tình cảm với anh, nhưng bây giờ anh lại nhận ra cậu hình như cũng có cái gọi là tình cảm với anh, vậy mà bây giờ anh lại...
Nghĩ đến đây anh thật sự muốn đấm cho mình một đấm, anh liếc nhìn cô ta một cái rồi rút tay ra, nhanh chóng đi xuống lầu.
Cô ta cũng không có cản anh lại nữa, hôm nay bao nhiêu đó là đủ rồi, cô không tin khi cái tên ngu ngốc đó biết được cô có thai mà vẫn còn muốn nuôi hi vọng có được tình cảm của Gia Kỳ
Cậu chạy về phòng mình thì khoá trái cửa lại, lưng dựa vào cánh cửa từ từ trượt xuống, cậu không còn đủ sức để chịu đựng được nữa.
Hai tay vô lực mà ôm lấy thân thể đang không ngừng run rẩy của bản thân mình.

Cậu lại tự mình đa tình cứ hi vọng rằng anh sẽ không hứa với cô ta, vậy mà điều cậu muốn chờ đợi nhất lại là cậu nói ' anh sẽ nghĩ cách '
Có phải anh cũng muốn ly hôn với cậu rồi không.
Cũng đúng anh đã được ở bên cạnh người con gái anh yêu, bây giờ lại sắp sửa chào đón một thành viên mới.
Vậy thì cậu có là gì trong mắt anh đâu, chắc anh rất muốn cậu mau mau rời đi.
Nhưng nghĩ thôi cậu cũng không muốn, ban đầu lựa chọn yêu anh thì cậu đã dự định sẳn kết cục này rồi, nhưng nó lại đến quá nhanh, muốn cậu tiếp nhận làm sao được đây.
Cậu hi vọng anh sẽ hạnh phúc, nhưng mà mỗi khi thấy anh quan tâm chăm sóc cho cô ta thì cậu lại nhịn không được mà chua xót.
Tình yêu của cậu đối với anh mỗi ngày mỗi giờ đều lớn dần, lớn đến nỗi khiến cậu không muốn rời xa, mỗi lần nghĩ đến sau này anh sẽ không cần cậu nữa thì cả tâm can điều đau đớn!
Không biết cậu đã khóc bao lâu nữa, cho đến khi mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Còn anh từ lúc rời khỏi nhà cũng chạy ngay đến quán bar, hiện giờ anh cũng không biết mình nên làm gì nữa, đầu óc anh trống rỗng.
Đến nữa đêm anh vác thân hình loạng choạng ra khỏi quán bar, anh lên xe của mình chạy đến đường cao tốc, anh nhấn chân ga hết cỡ mọi vật lướt qua đều không nhìn thấy rõ, cứ thế anh cứ như một viên đạn được bắn ra mà lao nhanh về phía trước.
Anh dừng lại ở một nơi mà anh cho là yên tĩnh nhất, dựa lưng vào cửa xe, đưa tay chăm một điếu thuốc đang đặt trên môi, từng làn khói thuốc cứ quẩn quanh bên anh theo từng nhịp thở, cả người anh toàn hơi thở lạnh lẻo khiến cho anh trong đêm tối lại càng ma mị hơn.
Anh hướng mắt nhìn con sông tĩnh lặng ở phía trước, mặt nước yên ả khiến cho lòng người cũng thoải mái hơn.
Bỗng trong đầu anh lại xuất hiện hình bóng của cậu, nó không ngừng vỡn quanh trong đầu anh.
Cậu đã biết được chuyện này rồi, vậy kế tiếp bắt anh phải đối mặt với cậu thế nào đây, hay là chọn cách ly hôn sẽ tốt cho cả hai.
Nhưng mà...anh nghĩ anh không làm được, anh từng nghĩ đến việc sẽ cùng cậu một chỗ, nhưng ngay lúc đó Dương Lục Trà lại xuất hiện khiến cho tâm trí anh càng trở nên mơ hồ hơn. Khiến anh cũng quên đi ý định muốn ở bên cậu.
Anh nghĩ mình đã lựa chọn Dương Lục Trà và muốn ở bên cô ấy vì đó là người mà suốt mấy năm qua anh vẫn luôn chờ đợi.
Nhưng tại sao khi ở bên cạnh Lục Trà anh cảm giác có sự xa cách nào đó mà anh không thể lý giải được. Mỗi khi như vậy anh lại thấy được hình bóng của cậu nụ cười của cậu nó cứ vây quẩn trong đầu anh và ngay lúc này cũng vậy.
Anh nghĩ có lẽ mình đã bỏ lỡ điều gì rồi sao!!
Chuỗi ngày đẩm nước mắt xin được phép bắt đầu từ đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro