Chap 47+48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 47

Đến chiều Vũ Hàng đưa cậu về nhà, cậu bước xuống xe áy náy nhìn anh nói
" Vũ Hàng cảm ơn anh "
" Chúng ta là bạn, sao em lại khách sáo với anh như vậy" Vũ Hàng tỏ ra không vui nhìn cậu
" Vậy em vào trước đây, khi khác em sẽ mời anh vào nhà nhé, hôm nay em...
Vũ Hàng cắt lời cậu nói " Thôi được rồi, anh cũng có việc, hôm nào rảnh em nhất định phải nấu đãi anh một bửa thịnh soạn đó!"
" Được!"
Cậu nhìn theo xe anh đi khuất thì mới vào nhà, nhưng cậu lại thấy xe anh đang đậu trong sân, chứng tỏ anh đã về nhà rồi. Tinh thần vừa mới thả lỏng của cậu phút chốc lại trở nên căng thẳng hơn.
Cậu bước vào nhà đúng như dự đoán, anh đang ngồi trên sofa ở phòng khách và bên cạnh còn có cô ta.
" Anh về khi nào vậy" cậu dè dặt mà hỏi
" Cũng mới vừa về tới thôi, mà em đi đâu vậy!" anh không nhanh không chậm mà hỏi cậu
" Em...em ra ngoài có chút việc thôi, không có gì"
" Vậy sao?" anh nghi hoặc mà hỏi lại
" Ân " cậu lần nữa gật đầu, sau đó cũng không có nghe anh hỏi thêm gì nữa
" Anh đã ăn gì chưa, hay là em đi chuẩn bị cơm nhé!"
Cậu nói xong muốn đi vào trong bếp nhưng bị anh gọi lại.
" Không cần! Em ngồi xuống đi tôi có chuyện muốn nói "
Cậu thật không muốn nghe lời anh nói chút nào, cậu đang rất sợ, phải cậu đang cảm thấy thật bất an và sợ hải, mỗi bước đi đến sofa đều nhân đeo chì trên chân, mỗi bước đều thật nặng nề.
Cậu ngồi xuống ghế sofa đối diện với anh, sau đó cố nặng ra một nụ cười mà cậu cho là tự nhiên nhất sau đó giọng run rẩy mà hỏi anh
" Anh có chuyện gì muốn nói sao!" cậu hỏi xong thì hồi hộp chờ anh hai tay không ngừng nắm chặt vạt áo của mình đến nhăn nhúm, một lúc sau thì anh mới điềm tĩnh mà nói, vừa nói liền đi thẳng vào trọng tâm.
" Trình Hâm...dù sao em cũng biết chuyện Dương Lục Trà có thai rồi, tôi cũng không muốn tiếp tục che giấu chuyện này nữa, đúng vậy Dương Lục Trà chính là mang thai con của tôi, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm với em ấy, vì thế tôi nghĩ chúng ta cần phải..."
Cậu không chờ anh nói hết câu đã đột ngột đứng lên mà run run nói " Gia Kỳ, em...em thấy hơi mệt hay là để khi khác rồi nói tiếp đi, em phải lên phòng đây!"
Nói xong thì chạy một mạch lên lầu, suýt vấp ngã cũng không dám ngừng lại, cậu sợ phải đối mặt với anh sợ những lời nói đáng sợ kia của anh.
Anh không nói gì mà nhìn bóng dáng muốn trốn tránh kia của cậu, sau đó cũng một mạch đi lên thư phòng của mình, cô ta cũng nhanh chóng mà đi theo anh.
Cậu nhanh chóng vào phòng sao đó đóng cửa lại, hai tay nắm chặt, cơ thể cậu vẫn chưa hết run rẩy.

Sao anh lại trở nên lạnh nhạt như vậy cả lúc nói chuyện cũng không thèm nhìn đến cậu một lần nào. Có phải anh chơi chán rồi không nên muốn tìm cách nhanh chóng vứt bỏ cậu đi có đúng không....
****
Đúng 6 giờ cậu đi xuống phòng bếp để chuẩn bị bửa tối, lại thấy anh cũng đang ở phòng bếp hình như là muốn tìm cái gì đó thì phải.
" Anh muốn lấy gì sao?"
" Cũng không có gì, tôi chỉ muốn uống miếng nước lọc thôi, nhưng nước trong bình đựng lại hết rồi
" Vậy để em lấy cho" nói rồi cậu đi đến lấy bình đựng nước hứng đầy nước lọc sau đó lại đi đến bàn cầm ly giúp anh rót một ly nước, cả quá trình cứ thuần thục như cậu đều nhớ hết từng chi tiết vật dụng trong nhà.

Anh thầm chế nhạo, đây là nhà anh cư nhiên cả chỗ để nước cũng tìm không ra.
" Cảm ơn" anh nhận lấy ly nước rồi cảm ơn cậu, cậu đưa nước cho anh xong thì đi đến tủ lạnh lấy nguyên liệu ra.
" Không có gì, em đang định nấu cơm tối, anh muốn ăn món gì không!"
" Tùy em, nhưng mà nên nấu món nào bổ một chút!"
" Ân...em biết rồi" cậu dừng một chút rồi sau đó đem nguyên ra làm
Cậu nói xong thì quay lưng về phía anh, anh cũng không đi mà đứng đó lẳng lặng nhìn cậu.
" Trình Hâm...em không có điều gì muốn nói với tôi sao"
Cậu im lặng hồi lâu sao đó lại nhỏ giọng nói " Không có!"
" Trình Hâm, tôi biết là tôi có lỗi với em, nếu như em...
" Gia Kỳ ,em thật sự không sao hết, dù sao chuyện này cũng xảy ra rồi thì cứ coi như đây là quyết định của anh đi, em sẽ không can thiệp vào chuyện của anh, em cũng sẽ không đem chuyện này mà mách với bà đâu... mà có lẽ nếu bà biết mình sắp có cháu nhất định bà sẽ rất vui vì thế cứ xem chuyện này là một chuyện tốt đi."
Cậu nói mà như tự xát muối vào tim mình vậy, dù vạn vật vô tri vô giác đến đâu nhưng nếu đã chạm đến giới hạn thì cả hòn đã cũng biết đau mà, huống chi đây là hạnh phúc cả đời cậu cứ như thế mà nhìn nó sắp vụt mất, lại còn bất lực nhìn nó thuộc về người khác thử hỏi làm sao không đau được chứ.
" Được nếu như em đã nói vậy thì tôi cũng không ép em nữa, nhưng nếu em muốn chúng ta có thể thương lượng với nhau, nhưng tôi chỉ mong em sẽ không làm gì gây tổn hại đến Lục Trà và con của cô ấy" câu cuối cùng của anh chính thức đâm một nhát thật sâu vào tim cậu
Tay cậu đang sắt cải run lên một cái, anh nói vậy là có ý gì, anh đang lo sợ cậu sẽ hại Lục Trà sau, anh nghĩ cậu là loại người như vậy sao.
" Anh yên tâm đi, em sẽ không làm chuyện thiếu đạo đức đó đâu, đó chẳng phải là con của anh sao sao em có thể làm hại...
" a " do hơi nước ở khoé mắt nên cậu không nhìn rỏ, lại không chú ý nên đã cắt trúng tay mình.
Tiếng kêu của cậu rất nhỏ nhưng anh lại nghe thấy anh đi đến thấy tay cậu đang chảy máu, chắc là bị dao cắt trúng rồi
Không hiểu sao khi nhìn tay cậu bị thương anh cảm thấy trong lòng một trận đau nhói. Anh nhíu mày đi đến cầm tay cậu lên xem, cũng may chỉ là một vết cắt nhỏ ngay ngón trỏ, anh không suy nghĩ nhiều mà cầm ngón tay cậu đưa lên miệng hút máu đang chảy ra.
Cậu sửng sốt nhìn ngón của mình nằm trong miệng anh, cậu còn cảm nhật được đầu lưỡi của anh đang lướt qua ngón tay của mình, cơ thể cậu nóng lên.
Cậu lấy lại tinh thần mà rút tay ra, lấp bấp nói " Không...không sao... em đi lên lầu dùng băng băng lại là được rồi! Nói xong cậu quay đi
Anh cào tóc thầm nghĩ mình đang làm cái trò gì vậy. Sao tự dưng lại làm ra hành động như vậy chứ.
Cậu vừa đi vài bước lên lầu thì bị chặn lại, còn ai khác ngoài cô ta đây, lại nghe giọng cô mỉa mai nói " Cậu cũng thật là biết giả vờ đáng thương đấy."
Cậu cũng không muốn đôi co với cô ta vì thế né qua một bên để đi tiếp.
Thế nhưng muốn né đi phiền phức này thì phiền phức khác lại tự tìm đến.
Cậu vừa mới đi lên một bước liền nghe tiếng kêu thất thanh của cô ta ở sau lưng. Cậu thấy cô ta sắp ngã xuống lầu cậu theo phản xạ muốn đưa tay ra kéo cô lại nhưng không kịp.
Anh vừa nghe tiếng cô thì nhanh chóng chạy ra, đến nơi liền thấy cô bị ngã, anh hoảng hốt chạy đến.
" Lục Trà, em có sao không!"
Tay cô ta vừa ôm bụng vừa nói " Mã ca  bụng em đau quá...Mã ca ..."
" Lục Trà đừng sợ anh đưa em đến bệnh viện"
" Cô...không sao chứ?"
" A...
Cậu vẫn còn hoảng sợ khi thấy cô ta té xuống dưới, cậu đi xuống muốn đến xem cô, nhưng không ngờ anh lại mạnh tay đẩy cậu ra.
" Mau tránh ra đi" anh nhìn cậu bằng đôi mắt giận dữ, rồi nhanh chóng bế cô ta đi.
Cậu ngơ ngác nhìn theo phía hai người họ, anh như vậy là có ý gì, không kẽ anh đã hiểu lầm mình đã đẩy cô ta té sao!!
***
Bác sĩ khám xong thì đi ra, anh vừa thấy liền nhanh chóng đi đến hỏi
" Bác sĩ em ấy sau rồi!"
Vị bác sĩ từ tốn trả lời " Không sao cả, cả mẹ và đứa bé đều không có việc gì, chỉ là bị động thai thôi, nghĩ ngơi một lúc là được rồi. Bây giờ anh có thể vào thăm bệnh nhân chờ khi cô ấy tĩnh dậy liền có thể về nhà. "
Anh gật đầu cảm ơn vị bác sĩ sau đó mở cửa đi vào phòng. Nhìn thấy cô và đứa bé không có việc gì lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm.
Anh đi đến ngồi cạnh cô, không làm gì giác chỉ trầm ngâm ngồi đó đến khi cô tĩnh dậy.
"Mã ca ..."
Anh nghe thấy cô gọi liền quay lại nắm lấy tay cô nói " Lục Trà, em thấy trong người thế nào rồi?"
" Mã ca em không sao nhưng mà con của em sao rồi, nó có bị sao không anh." cô ta nói xong thì đặt tay lên bụng tỏ vẻ sốt ruột hỏi

"Không sao, đứa bé vẫn rất khoẻ mạnh"
" Ân, vậy là tốt rồi " nói rồi cô ta lại ủy khuất cuối đầu mà thút thít khóc.
Anh lo lắng nắm lấy tay cô dịu giọng hỏi " Em sao vậy, có phải thấy khó chịu ở đâu không"
Cô ta lắc lắc đầu nhưng vẫn không ngừng rơi nước mắt, sao đó lại như tự thuật mà nói
" Sao anh ấy lại có thể làm như vậy chứ, dù sao đứa bé cũng vô tội mà..."
Anh siết chặt nắm tay, kìm chế nghi hoặc mà hỏi cô
" Lục Trà , em nói rỏ cho anh biết, sao tự dưng lại để mình bị té vậy?"
" Mã ca  là Đinh ca đã đẩy em, lúc em đang muốn xuống lầu thì gặp anh ấy, em né qua muốn đi xuống lầu, nhưng không ngờ vừa bước qua liền bị anh ấy đẩy xuống...em không nắm lại kịp nên mới té xuống...cũng may...cũng may... là chỉ cách mặt đất có vài bậc thang...nếu không em cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây...huhu nếu như con em có chuyện gì, thì em cũng không muốn sống nữa đâu!"
Cô ta vừa nói vừa khóc rất thương tâm, anh ôm cô vào lòng anh ủi " Lục Trà, đừng nói điều không may, ngoan đừng khóc nữa sẽ không tốt cho em bé đâu!"
***
Cậu đứng ở phòng khách cứ không ngừng đi tới đi lui, cậu lo lắng không biết cô ta có sao không, còn có lo sợ không biết Mã ca  có vì vậy mà hiểu lầm rằng cậu là người người khiến cô ta té lầu không nữa.
Cậu chờ hơn 10 cũng nghe được tiếng xe của qnh vội vàng đi nhanh ra cửa thì thấy được anh đang bế cô ta vào nhà.
" Mã ca ...
Cậu muốn đi đến hỏi thăm nhưng anh lại cứ như thế mà đi lướt qua cậu, cũng không thèm liếc nhìn cậu lấy một lần.
Cậu thấy hụt hẫng, đi theo sau anh lên lầu.
Anh bế cô ta vào phòng giúp cô đắp chăn, chờ cho cô nhắm mắt ngủ thì mới đi ra ngoài, vừa ra liền thấy cậu vẫn còn đứng ở ngoài, nhíu mày đi tới
" Có chuyện gì "
" Mã ca , Lục Trà cô ấy sao rồi!" anh nghe cậu hỏi liền cười khảy một tiếng, anh đem quan tâm của cậu biến thành chăm chọc sau đó lạnh giọng nói
" Không có việc gì, cả đứa bé cũng rất tốt...sao nào, có phải cậu thấy thất vọng lắm không?"
Cậu hoang mang nhìn anh, sao đó như hiểu ra mà vội xua tay nói " Không có...không có, anh hiểu lầm rồi em thật sự không biết vì sao cô ấy lại bị ngã nhưng... Ưm
Chưa đợi cậu nói hết anh liền nắm chặt cánh tay cậu, lực tay của anh không nhỏ, khiến cho cậu đau đớn mà tái xanh cả mặt. Nhưng cậu cũng không dám kêu đau...
" Không có!!! Hiểu lầm!!! Cậu nghĩ tôi sẽ tin lời cậu nói sao, lúc đó cũng chỉ có cậu và Lục Trà, nếu không phải cậu cố tình đẩy em ấy ngã, chẳng lẽ cậu muốn nói là em ấy tự ngã rồi đỗ tội cho cậu sao hả!"
" Gia Kỳ em...
" Đủ rồi! Tôi không có thời gian mà nghe cậu nói dối nữa, cậu mau biến đi! " Nói rồi anh hất mạnh tay cậu ra khiến cậu chao đảo mà té xuống sàn nhà.
Anh nhìn cậu té xuống cũng không có chút áy náy mà quay lưng đi đến thư phòng của mình.
Cậu cắn chặt môi đến bật máu để ngăn không cho mình rơi lệ, nếu lần này anh ấy không tin thì cậu cứ chờ khi nào anh tin cậu không có làm thì thôi, bây giờ anh đang rất giận nên mới như thế chờ khi anh ấy hết giận cậu sẽ giải thích cho anh hiểu.
Cậu cứ nghĩ như thế mà quay về phòng của mình, cũng không nghĩ đến việc cậu có muốn giải thích nhưng nếu anh vẫn không tin tưởng thì dù cho cậu có muốn giải thích trăm ngàn lần đi nữa cũng không xê dịch được điều gì cả...!!!
[huhu Tác giả khóc òi hông gả nữa]

Chap 48

Đến khuya nhưng cậu vẫn không tài nào ngủ được, cứ lăn qua lăn lại đến chóng cả mặt vẫn không chộp mắt được chút nào, vì thế cậu ngồi dậy xỏ chân vào đôi dép lê mở của đi ra ngoài.
Cậu đi ngang qua thấy thư phòng anh đã tối đèn, cậu nghĩ anh cũng đã ngủ rồi vì thế một mình lặng lẽ đi ra ngoài ban công.
Vừa đến cậu liền rùng mình vì gió lạnh, khi nảy đi lại quên mang áo ấm nên cứ trần trụi mà hứng trọn cơn gió lạnh lẻo giữa tiết trời giá rét này. ( trần trụi ở đây là mặt đồ mỏng manh nên cảm nhận được gió lạnh nhé, các bạn đừng nghĩ là Đinh ca không mặt gì nhé 🤦🏼‍♀️🤦🏼‍♀️🤦🏼‍♀️ " trong sáng lên nào " )
Cậu ngồi xuống chiếc xích đu quen thuộc, hướng mắt nhìn bầu trời đầy sao tưởng chừng như rất gần mình nhưng mãi mãi không bao giờ với tới được.
Cậu khẽ cười, tại sao biết bản thân bất lực nhưng lại cứ như con thiêu thân không sợ chết mà lao đầu vào lửa thế. Có phải vì đây chỉ đơn giản là yêu không.

Thật sự anh không hề ngủ như cậu đã nghĩ, anh vẫn ngồi trong thư phòng mà hút thuốc, anh ngồi ngay cửa sổ trên tay điếu thuốc vẫn của tàn đỏ đang dần cháy.
Anh không muốn bật đèn vì muốn ở trong một không gian tĩnh lặng như vậy nó sẽ khiến tâm trạng anh dễ chịu hơn.
Lúc anh đưa mắt nhìn qua ban công liền thấy có bóng người, anh còn tưởng là có người lén đột nhập vào, nhưng không ngờ lại thấy người đến là cậu, cậu ngồi xuống chiếc xích đu, đưa tầm mắt nhìn về phía bầu trời kia.
Lại không biết cậu đã nghĩ gì nhưng lại bất giác cong môi cười,  nhưng anh thấy trong nụ cười đó lại có chút thê lương.

Anh hình như cảm thấy có gì đó đè nặng trong ngực thì phải. Anh nhìn theo tầm mắt của cậu cũng nhìn về phía bầu trời kia, lại không nhịn được mà liếc mắt về phía cậu, tự hỏi ngoài kia có gì đáng để cậu ngồi ngốc ở đó sao.
Nói cậu ngốc là phải rồi, anh nghĩ anh cũng chưa nhìn qua ai ngốc hơn cậu, nhìn xem bên ngoài thời tiết lạnh như thế lại hay có gió lớn, cư nhiên mặt quần áo mỏng manh như vậy mà còn ngồi ở ngoài ban công lâu như vậy.
Anh vẫn chăm chú nhìn vào cơ thể nhỏ nhắn của cậu, mỗi khi gió thổi qua cơ thể liền khe khẽ run lên, thế mà một mực vẫn ngồi đó, anh lẳng lặng nhìn cậu, rồi cũng mặc kệ không thèm quan tâm tới.
Nhưng rồi 5 phút...10 phút...rồi hơn 30 phút cậu vẫn ngồi đó, anh không nhịn được đứng lên muốn ra xem cậu ngồi ngốc ở đó lâu như vậy làm gì.
Nhưng vừa đứng lên định bước chân đi, lại thấy cậu cuối đầu xuống hình như là đang nhìn gì đó trong điện thoại, bước chân của anh cũng thu hồi lại.
Cậu đang ngồi thẩn thờ thì bỗng điện thoại trong túi áo run lên, cậu mở ra xem thì thấy là tin nhắn của Vũ Hàng gửi đến.
' Trình Hâm, anh đoán được là em vẫn chưa ngủ đúng không ' cậu bất ngờ khi thấy anh hỏi mình như vậy, cậu cũng nhanh chóng trả lời anh
' Đúng a! Anh cũng giỏi đoán mò thật đấy '
' Anh không phải là đoán mò đâu mà là tiên đoán đấy!!' Vũ Hàng vội phản bác lời cậu.
' Phải không! À mà sao giờ này anh vẫn chưa ngủ vậy, lại có thời gian mà ở đó tiên đoán a '
' Anh đi gặp khách hàng vừa mới về thôi, tự dưng lại muốn nói chuyện với em nên nhắn tin cho em thôi, như vậy có làm phiền em không?'
' Không phiền, mà trễ thế này rồi anh cũng nên nghĩ ngơi sớm đi, nếu không nhan sắc sẽ nhanh xấu xí mất, đến lúc đó sẽ không có cô nào để ý đâu '
' A em giám chê anh xẩu xí sao, ngày mai liền tìm em tính sổ sau, bây giờ anh liền nghe lệnh mà đi ngủ đây, nhưng mà em cũng mau đi ngủ đi đừng thức khuya nữa không tốt đâu ' sau đó anh lại nhắn thêm một tin dài đằng đẳng dặn dò cậu cứ như mấy thím hay dạy con của mình vậy.
Nhưng cậu chỉ giám cười trong bụng mà không nói với anh, cậu sợ nếu nói ra không chừng anh lại nhanh chóng tìm cậu tính sổ mất.
Anh lại gửi thêm một tin chúc ngủ ngon
' Trình Hâm! Chúc ngủ ngon... '
' Ngủ ngon ' cậu cũng chúc lại anh, đang định cất điện thoại thì lại nhận được tin nhắn vẫn là của anh. Cậu mở ra xem, lại thấy anh nhắn lại rằng không được trù anh xấu xí nếu như anh có xấu xí liền bắt cậu phải chịu tránh nhiệm cho tâm hồn nhỏ bé của anh, sau đó anh còn gửi thêm icon màu hồng khóc oa oa qua cho cậu.
Cậu không nhịn được mà cười lên với sự trẻ con của anh. Được làm bạn với anh cậu thấy thật may mắn, ở cùng anh cảm thấy thật thoải mái, anh cũng giống như Tuấn Lâm và Hạo Tường vậy, luôn quan tâm đến cậu.

" Có gì mà khiến em cười tươi như vậy sao?" giọng nói không chút cảm xúc, còn có à...ừm...( mùi giấm chua )
Cậu giật mình khi nghe được giọng nói, cậu quay lại thì thấy không biết từ khi nào mà anh đã đứng ở phía sau cậu.
" Anh, sao anh lại ở đây vậy?"
Anh hừ lạnh một tiếng rồi nói " Tôi không thể ở đây sao, ngược lại là em, giờ này khuya như thế còn ra đây làm gì, lại còn cười tươi như vậy."
" Em...em không ngủ được nên muốn ra đây ngồi!"
" Chỉ có vậy thôi sao!"
" Ân " cậu có chút chột dạ gật đầu. Còn anh thì chắc chắn sẽ không tin lời cậu nói...
" Nhưng chẳng phải khi nảy tôi thấy em đang nhìn gì đó trong điện thoại lại còn rất chăm chú đó sao, còn cười rất vui vẻ"
" Em...em..." Cậu nghe anh hỏi thì cứ lắp bắp không biết nói gì.
" Không biết ai mà có thể giờ này cùng em trò chuyện, lại còn có vẻ hai người rất hợp ý thì phải" anh khoanh tay nhìn chằm chằm vào quả đầu đang cuối thấp của cậu vẫn kiên quyết hỏi cho bằng được.
Thấy cậu vẫn không có trả lời anh mà vẫn cứ như cũ im lặng cuối đầu, anh không có kiên nhẫn mà trầm giọng ra lệnh.
" Đưa điện thoại đây "
Cậu nghe anh hỏi thì ngốc lăng theo phản xạ tay cầm điện thoại càng siết chặt hơn.
Anh nhíu mày " Em nghe không hiểu tôi nói gì sao, mau đưa điện thoại của em cho tôi!" anh nói rồi chìa tay ra trước mặt cậu.
Cậu lùi về phía sau, anh cũng không nhượng bộ mà tiến gần về phía cậu, cho đến khi lưng của cậu chạm vào lang can lạnh lẽo của hành lang thì anh mới dừng lại. Cậu rùng mình một cái.
" Em vẫn cứng đầu không hiểu tôi nói gì sao, em có giỏi thì trốn nữa đi!! " Anh như người chiến thắng khoanh tay nhìn con mồi đã bị bắt mà còn muốn chạy kia, một bước càng tiến gần về phía cậu hơn.
Cậu nhìn anh rồi nhìn xuống dưới âm thấm mà nuốc khan một ngụm nước bọt. Đây cũng là là hai a, dù té xuống không chết thì cũng chỉ còn nữa cái mạng, với lại cậu bị sợ độ cao a...!~
" Đưa điện thoại " cậu lén nhìn anh sau đó nhẹ lắc đầu.
Anh không thèm nói nữa mà chuyển sang hành động, anh đưa tay muốn giật điện thoại của cậu, nhưng cậu lại phản xạ nhanh hơn một bước mà đưa điện thoại ra ngoài sau lưng.
" Em mau đưa... " anh gầm nhẹ nhưng cậu vẫn kiên quyết lắc đầu, cậu nghĩ nếu để anh nhìn thấy tin nhắn sẽ lại hiểu lầm cậu hơn.
Anh thì tưởng cậu có chuyện gì đó mà không muốn cho anh biết, vì thế anh càng muốn biết trong điện thoại cậu có gì.
Hai người giằng co một lúc cậu vẫn kiên quyết không giao điện thoại cho anh, cả người cũng muốn nghiên ra ngoài lang can, thế nhưng một tay cậu vẫn nắm chặt điện thoại mà tay kia của cậu thì cố gắng bám vào thanh chắn như sợ chỉ cần buông ra cậu liền biểu diễn một màn tiếp đất 'không tình nguyện!!'
Anh nhìn biểu cảm vừa lo lắng vừa sợ hãi của cậu liền cười một cách nguy hiểm.
" Em nhất quyết không chịu đưa sao "
Cậu dè dặt nhìn anh, tưởng anh đã bỏ ý định liền ngây thơ mà gật đầu.
Nhưng không tới mấy giây cảm thấy cả người liền bị nhất bỗng làm cho cậu choáng váng.
Anh ôm cậu hướng cả người cậu ra khỏi thanh chắn, cậu sợ hãi mặt tái xanh cắt không còn giọt máu.

Anh lại tà ác mà hỏi " Em vẫn còn muốn giữ quyết định kiên quyết không đưa sao!"
Cậu vì sợ hãi cơ bản không nghe được anh hỏi gì, anh thấy cậu vẫn như cũ im lặng, không vui mà dùng hai tay nâng 'mông' của cậu lên nghiêng người khiến cho cậu càng ra xa hơn. *gian*
Lúc anh nâng mông cậu ý nghĩ xuất hiện trong đầu là *cảm xúc không tồi, rất mềm mại cũng...rất có đàn hồi*
" A...anh...anh muốn làm gì?" cậu lắp bắp hỏi anh
Anh vẫn không nói gì chỉ tiếp tục nghiêng về phía trước hơn.
Lúc này cậu mới biết anh là muốn làm gì liền sợ hãi, hai tay ôm lấy cổ anh, còn hai chân thì một mực quấn lấy eo anh, nhìn cậu như con gấu mà quấn chặt lấy anh không buông.
Anh nhìn hành động của cậu như vậy cũng không có tức giận mà nói
" Em nghĩ xem tôi muốn làm gì, chính là nếu em còn cứng đầu tôi liền ngay bây giờ quăng em xuống dưới"
Đinh Trình Hâm không sợ chết mà nói " Nếu...nếu anh quăng em xuống...thì...thì anh sẽ bị bắt sẽ phải ở tù"
Anh như nghe được chuyện cười mà hỏi lại " Bắt...tại sao vậy"
" Vì...vì anh muốn mưu sát người " Đinh Trình Hâm không biết người nào đó không bị lời nói của cậu làm cho sợ hãi mà ngược lại càng muốn đùa giỡn cậu mà cậu vẫn ngay ngô mà nghiêm túc giải thích cho anh hiểu.
" A, là vậy sao " anh nhìn vào ánh mắt ngây ngô
" Đúng vậy! Vì thế...anh mau thả em xuống đi! " cậu im lặng chờ anh biết hối cải mà thả cậu xuống nhưng đâu có chuyện dễ dàng như cậu nghĩ.
" Vậy thì em thử xem " anh nói xong cố ý kéo cậu ra khỏi anh, ý định chính là muốn quăng cậu xuống.
Cậu bị anh làm cho một trận hoảng hồn càng ra sức bám chặc vào anh
" a...anh đừng như vậy mau vào trong...như vậy nhất định sẽ rớt xuống dưới thật đó, huhu mau thả em xuống đi "
Anh nhìn nước mắt của cậu lại có chút đau lòng, nhưng anh vẫn muốn phạt cái tính cứng đầu này của cậu liền nói
" Thì không phải tôi đang làm theo ý em đó sao, tôi muốn thả em xuống nhưng mà tại em cứ bám vào tôi không buông đó thôi. "
" Hic...không phải...hic...là...là vào trong không phải là thả...hic...xuống dưới kia...hic..." cậu vừa khóc vừa nói nhìn sao cũng thật đáng thương a.
" Vậy em có nghe lời tôi không " anh như dụ dỗ trẻ con mà hỏi
" Có..." cậu ngước đôi mắt ngập nước nhìn anh, tay và chân vẫn không quên bám chặt lấy anh.
" Vậy thì đưa điện thoại của em đây, tôi sẽ thả em ra"
Cậu ngoan ngoãn không dám cải nữa đưa điện thoại cho anh. Cứ sợ anh không vui ma quăng cậu xuống dưới thật.
Anh hài lòng cầm lấy điện thoại, nhưng vẫn chưa muốn buông cậu xuống, anh kiểm tra điện thoại của cậu cũng đã đọc xong nội dung tin nhắn của cậu và Vũ Hàng, ngoài ra cũng không có tin nhắn gì nữa.
Nhưng có điều là anh càng đọc càng nhíu mày đẹp, cậu và Vũ Hàng nhau từ lúc nào vậy, nhìn tin nhắn cứ như hai người rất hiểu nhau vậy.
Anh trả điện thoại cho cậu lạnh giọng mà chất vấn " Em và Vũ Hàng thân nhau từ lúc nào sao tôi lại không biết"
" Không có! Em và Vũ Hàng cũng mới biết nhau thôi"

" Nhưng tôi thấy hình như rất hiểu nhau nhỉ..."
" Không phải, em...em...và Vũ Hàng chỉ là bạn bè bình thường thôi, không có gì đặc biệt cả, vì anh ấy rất vui tính và tốt bụng nên em muốn cùng anh ấy kết bạn thôi, ngoài ra không có gì nữa"
Cậu không biết phải nói sao cho anh không hiểu lầm nữa chỉ cố gắng giải thích để cho anh khỏi hiểu lầm
" Nếu em nói vậy, vậy thì giữa em và Nghiêm tổng kia cũng chỉ đơn giản là bạn thôi sao" anh như dò la mà hỏi tiếp
" Nghiêm tổng, ý anh là Nghiêm Hạo Tường sao "
Anh yên lặng nhìn chờ cậu nói tiếp, cậu cũng hiểu ý liền nói " Đúng a, Hạo Tường với em cũng chỉ là bạn bè thôi, với lại cậu ta cũng đã có người trong lòng rồi mà!"
" Vậy sao! Trình Hâm đừng để tôi biết em nói dối nhé!"
Cậu chớp mắt nhìn anh, hình như vẫn chưa hiểu câu anh nói muốn ám chỉ điều gì.
" Được, nếu như tôi biết em dám gạt tôi, tôi đây liền không nói hai lời liền quăng em xuống dưới."
" Hiểu không!"
" Ân " cậi mặc dù vẫn chưa hiểu lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, anh hài lòng thả cậu xuống.
Hai chân cậu vừa chạm đất liền vui vẻ mà thở phào nhẹ nhỏm, cũng may cái mạng nhỏ nay của cậu vẫn còn nguyên vẹn.
" Được rồi mau đi ngủ đi "
Nghe anh nói cậu liền co chân chạy một mạch về phòng, không dám nén lại lâu.
Anh nhìn cậu chạy như ma đuổi liền cong môi cười, không hiểu sao khi nghe cậu khẳng định như vậy anh liền thấy vui vẻ giống như trút được một tảng đá đang đè trên ngực.
Nhưng anh lại quên rằng mình vừa mới nảy còn định tội rằng chính cậu là người đã hãm hại Dương Lục Trà , vậy mà vừa nhìn thấy gương mặt ngây thơ của cậu anh liền không nhớ gì cả...!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro