Chap 49+50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 49
Những điều hai người làm vừa rồi điều được Vũ Hàng thấy hết, thật ra anh không an tâm về Trình Hâm anh lại sợ cậu chịu ủy khuất nên anh mới nữa đêm lái xe đến đây lại vừa vặn nhìn thấy cậu đang ngồi ở ban công trên lầu.
Nhìn cậu vì gió lạnh mà co ro anh cũng thấy tim mình chợt nhói lên, anh muốn nói cậu mau vào nhà đừng ở ngoài đó nữa, nhưng anh lại không muốn cậu biết rằng anh đang ở đây vì thế đã tìm một lý do nhắn tin cho cậu.
Nhìn cậu vì bị anh chọc mà cười như thế anh thấy thật hạnh phúc, nụ cười của cậu thật ấm áp làm cho người ta xao xuyến.
Anh vẫn nghĩ mình còn hi vọng cho đến khi Mã Gia Kỳ xuất hiện, thì hi vọng đó của anh cũng thành tuyệt vọng mất rồi.
Nhìn những hành động thân mật của hai người như vậy cũng đủ hiểu rồi

Anh biết Mã Gia Kỳ nếu đã là ghét cũng sẽ không để ai đến gần mình huống chi còn thân mật như vậy, anh nhìn được Mã Gia Kỳ không có ý bài xích.
Hình như lúc quen Lục Trà cậu ta cũng không có những hành động như vậy, cho thấy những điều đó chỉ dành cho Đinh Trình Hâm thôi, anh cười khổ rốt cuộc câu nói không thích Đinh Trình Hâm của Mã Gia Kỳ là thật hay giả đây. Anh thở dài một tiếng rồi cũng lái xe về nhà.
Sáng hôm sau cậu thức dậy cảm thấy đầu có chút choáng váng, lắc lắc đầu cho thanh tĩnh cậu cũng không có để ý nhiều bước xuống giường vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Cậu xuống lầu vào phòng bếp nấu đồ ăn sáng, thức ăn cũng chuẩn bị gần xong hết. Một lát sau cậu thấy anh đang dìu cô ta xuống lầu. Cậu nhìn hai người như vậy cũng không nói gì.
Cậu đi đến chỗ hai người nói " Em làm đồ ăn xong rồi hai người mau qua ăn đi "
Anh chưa kịp nói cô ta lại ỏng ẹo lên tiếng "Mã ca chúng ta ra ngoài ăn đi, em hôm nay không muốn ăn ở nhà."
Anh không nói gì liếc nhìn cậu một cái sau đó cũng gật đầu cùng cô ra ngoài.
Cậu nhìn theo bóng lưng hai người mà hai tay nắm chặt vào nhau, cậu cố kìm nén để không cho mình khóc, cậu không thể lúc nào cũng chỉ biết khóc như thế được.
Cậu đi đến ăn một ít thức ăn, nhưng cảm giác thật vô vị, không cảm nhận được gì cả.

Cậu dọn dẹp bàn ăn, cẩn thận cất đi thức ăn vẫn còn kia, chỗ thức ăn nay nhiều như vậy nếu bỏ đi thì rất phí vì thế cậu đem chúng cất đi chỉ cần hâm nóng liền có thể ăn được.
Dọn dẹp xong cậu nhanh chân đi đến tiệm bánh, hôm nay cậu lại cảm nhận được thời tiết lại muốn lạnh hơn nữa rồi, trên đài lại có thông báo sắp tới có thể sẽ có mưa bão, chỉ cần nghĩ thôi cậu lại thấy bất an nữa rồi.

Cậu vừa đi lại không ngừng chà sát hai tay của mình vào nhau để giữ ấm. Nhìn những người xung quanh cũng đang bước nhanh trên đường, còn có những người đang yêu họ sẽ nép vào người của người yêu mình, nhìn họ thật hạnh phúc. Bước chân của cậu cũng dần chậm hơn, cậu mãi lo nhìn họ cũng không có để ý đến có người cũng đang đi kế bên mình.
Vũ Hàng nhìn theo bóng dáng cô đơn của cậu mà đau lòng.
" Hừm " anh hằng giọng một tiếng đồng thời kéo cậu ra khỏi suy nghĩ, cậu nghe thấy có tiếng gần mình liền quay qua lại thấy Vũ Hàng không biết từ khi nào đã đi kế bên cậu.
" Vũ Hàng, sao anh lại ở đây "
" Hừ anh không thể ở đây sao " anh tinh nghịch hướng cậu vừa đi vừa nói
" Không có, mà xe anh đâu sao anh lại đi bộ vậy? "
" À xe anh đang ở tiệm bánh, anh đây là chưa thấy em đến nên muốn đi đến đây để chờ em , ai mà ngờ em đi mà không hề màng tới anh aaa " Vũ Hàng giả vờ xụ mặt.
Cậu nhìn anh như vậy thì khẽ cười
" Thôi được rồi, coi như đây là lỗi của em, em đây hướng anh nhận tha thứ được chưaaaa! " cậu cũng bắt chước anh mà kéo thật dài âm cuối.
Vũ Hàng bị cậu chọc cười ha ha, hai người vừa cười vừa nói vui vẻ, rồi cùng nhau đi đến tiệm bánh.
Thế nhưng trong hai người không ai hay biết rằng có ngước ánh mắt từ nảy giờ vẫn hướng về hai người.
Mã Gia Kỳ nhìn chằm chằm vào hình ảnh của hai người vừa đi vừa nói cười kia mà trong lòng một trận nhộn nhạo.

Anh là đưa Lục Trà đi ăn sáng gần đây đang trên đường đến công ty, đang lúc chờ đèn đỏ anh vô thức nhìn ra bên ngoài thế nhưng lại thấy một màn ngọt ngào của hai người họ.
Tay anh nắm chặt vô lăng đôi mắt có điểm đỏ ngầu, cho thấy anh đang nỗ lực kìm chế tức giận và kìm chế cảm xúc kì lạ ở trong lòng mình xuống.
' Trình Hâm mới có một buổi tối mà em đã quên lời tôi nói rồi sao, ai lúc tối đã cam đoan sẽ không nói dối tôi, nhưng giờ thì sao, sáng sớm ở sau lưng tôi liền cùng người ta cười cười nói nói, người khác nhìn vào liền tưởng rằng hai người là một cặp nữa kìa '
Mã Gia Kỳ vừa nghĩ vừa liên tục nhíu mày, anh thầm mắng
' Chết tiệt '
" Mã ca anh sao vậy, sao không lái xe đèn đỏ qua lâu rồi kìa " cô ta thấy anh tay vẫn nắm chặt vô lăng nhưng lại không có ý định chạy đi liền thúc giục.
Anh nghe cô gọi liền điều chỉnh lại tâm tình, sau đó lái xe một đường hướng về công ty mà chạy. Trên xe anh vẫn lun một mặt trầm mặt, cũng không có để ý đến cô ta.
Cô ta cũng biết thức thời mà không quấy rầy anh, vì một màn kia cô ta cũng đã chứng kiến qua.
Anh đi đến công ty liền vùi đầu vào đóng hồ sơ mà làm việc, nhưng làm chưa được bao lâu liền nhớ lại cảnh của hai người vừa nảy còn có nụ cười kia của cậu.
Đối mặt với anh lúc nào cũng trong thật thận trọng thế mà khi đi với người đàn ông khác lại cười nói vui vẻ như vậy! HỪ!!!
Anh có làm sao cũng không có cách nào mà tập trung hoàn toàn vào đống hồ sơ này được, càng nhìn lại càng không hài lòng, vì thế tập hồ sơ nào cũng bị anh đánh giá là không tốt, mọi hạng mục điều bị bắt làm lại, khiến cho nhân viên khóc ròng.
Một số người thì luôn cầu mong cho tổng tài nhà họ đừng nhìn trúng họ, để cho mọi người có thể bình bình ổn ổn mà làm việc, nếu bị gọi tên chắc chắn sẽ chết chắc họ không muốn như vậy a.
Cậu cùng Vũ Hàng đi đến tiệm bánh thì Tuấn Lâm và hai nhân viên cũng đến rồi họ đang cùng nhau dọn quán.
Cậu chào mọi người rồi nhanh chóng vào phụ họ, chỉ mới mở cửa liền có vài vị khách đi vào chính là mấy cô thiếu nữ xinh xắn, nhưng điều đầu tiên họ làm lại là xin chụp hình cùng Vũ Hàng.

Cậu nháy mắt với anh sao đó tình nguyện làm thợ chụp hình cho họ, còn Vũ Hàng thì cười vui vẻ với mấy người đẹp kia.
Khách này đi thì đến khách khác, tiệm bánh luôn tất bật và nhộn nhịp, mọi người bận rộn đến gần trưa.
Cậu từ lúc nảy đến giờ vẫn cảm thấy cơn đau đầu không có thuyên giảm mà cảm thấy đầu càng ngày càng choáng váng, cậu dựa vào cái bàn gần đó mà dùng tay xoa xoa đầu.
Tuấn Lâm đang xếp bánh thấy cậu như vậy liền lo lắng đi đến nói
" Trình Hâm cậu bị sao vậy, hay thấy không khoẻ chỗ nào sao?"
" Tuấn Lâm tớ không sao, chắc tại tối hôm qua thức khuya nên bây giờ có chút đau đầu thôi "
Tuấn Lâm nghe cậu nói thì nhăn mặt bắt đầu giở giọng trách móc nói " Lần sau không được thức khuya nữa, phải hảo hảo chăm sóc bản thân biết không, cậu nhìn xem cậu đã gầy yếu như vậy nhỡ bị bệnh thì làm sao, tớ sẽ lo lắng lắm đó biết không hả!!"
Tuấn Lâm nói một tràng dài như mẹ dạy con xong thì mới chịu ngừng lại.
Đinh Trình Hâm biết cậu lo lắng cho mình nên nói " Tớ biết rồi mà, sẽ không có lần sau đâu "
Tuấn Lâm nghe như vậy mới hài lòng nói " Được rồi, cậu giúp tớ giao số bánh này cho nhà hàng hải sản ở đường X đi, sau đó thì về nhà mà hảo hảo nghĩ ngơi đi tiệm bánh để tớ lo là được rồi."
Chưa kịp để cậu cho ý kiến Tuấn Lâm liền quay qua hướng Vũ Hàng nói " Vũ Hàng hay là anh chở Trình Hâm đi giao bánh, sau đó giúp chở cậu ấy về nhà luôn, để một mình cậu ấy đi tôi không yên tâm"
Vũ Hàng nhanh chóng gật đầu " Được thôi, để một mình cậu ấy đi tôi cũng không yên lòng a "
Vũ Hàng nói xong thì cầm hộp bánh đã được Tuấn Lâm đóng gói cẩn thận đặt vào tay Trình Hâm . Còn chính mình thì tự cầm hai hộp còn lại.
" Trình Hâm chúng ta đi thôi "
"Ừm" cậu gật đầu rồi đi theo Vũ Hàng ra xe đi đến chỗ giao bánh.
Cậu không nghĩ đến sẽ trùng hợp gặp anh ở đây như vậy.
Sau khi giao bánh xong vừa định quay đi lại chạm mặt Mã Gia Kỳ và Dương Lục Trà cũng vừa mới bước vào quán.

Chap 50
Cậu thấy anh thì không khỏi giật mình, còn Vũ Hàng vẫn tỏ ra bình thường mà đi đến chào hỏi hai người kia.
" Mã Gia Kỳ sao trùng hợp vậy "
" Là Lục Trà muốn đến đây ăn trưa nên tôi đưa cô ấy đến, còn cậu."
Tuy rằng lời anh là muốn hỏi Vũ Hàng nhưng ánh mắt lại đặt trên con người đang cuối đầu kia
Cậu cảm nhận được anh đang nhìn mình vì thế cả người trở nên căng thẳng thầm than trong lòng.
Vũ Hàng khìu mũi nói " À là vì Trình Hâm còn thiếu tôi một bữa cơm nên hôm nay tôi đến muốn cùng cậu ấy dùng cơm " Phải không Trình Hâm??"
Nói xong còn khoát tay lên vai cậu, khiến cậu càng ảo não hơn, nhưng cũng phối hợp mà gật đầu.

" Là vậy sao vậy thì chúng ta cùng nhau ăn đi, Mã ca  anh thấy sao " cô ta nảy giờ im lặng lại lên tiếng, tay còn nắm lấy tay anh.
Anh nhìn cô cưng chìu vòng tay ôm lấy eo của cô nói " Em thích là tốt rồi cứ theo ý em. Vậy nếu hai hai người không phiền thì chúng ta cùng nhau ăn chung đi "
" Vậy Trình Hâm em thì sao " Vũ Hàng quay sang cậu hỏi
" Sao cũng được!"
" Vậy được rồi đi thôi "Mã Gia Kỳ nói xong thì ôm eo cô ta đi trước.
Vũ Hàng nhìn vẻ mặt buồn của cậu chỉ biết vỗ vai cậu an ủi.
Khi nảy thấy anh cùng cô ta thân thiết, nghe anh nói những lời ngọt ngào với cô ta tim cậu có bao nhiêu là đau đớn.
Sau khi vào bàn ăn cậu cũng không có gọi món, mọi thứ điều là do cô ta chọn.
Cô ta gọi một phần súp tôm đặc biệt, rồi lại là tôm nướng, tôm rang... có hơn bảy món mọi món điều có tôm trong đó, cậu không khỏi lo lắng mà cảm thấy bất an.
Vũ Hàng thấy cậu khẽ nhăn mặt liền nhớ lúc trước cậu từng nói qua là không thích ăn tôm. Vì thế anh cầm menu rồi gọi thêm một phần mực xào và rau xào cho cậu.
" À anh ơi lấy thêm một chai rượu vang năm 92 nữa nhé " cô ta gọi món xong còn gọi luôn nước uống.
Anh nghe cô chỉ gọi rượu vang thì nhíu mày nói " Em đang mang thai không thể uống rượu được "
Nói xong anh lại hướng người phục vụ nói " Lấy thêm một ly nước ép trái cây đi "
Cô ta tỏ vẻ không chịu nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo anh.
Vũ Hàng cũng quay qua hỏi cậu " Trình Hâm em uống được rượu không?"
Cậu lắc đầu, cậu là chưa từng biết mùi vị của rượu ra sao nói chi là uống nó.
" Vậy à, vậy thì phục vụ cho thêm một ly nước ép cam nữa nhé."
Anh liếc nhìn cậu một cái rồi sau đó cũng không có nhìn tới nữa, cậu thì cảm thấy trong lòng đầy căng thẳng.
Một lúc sau liền có người mang thức ăn đến, tất cả đều là tôm chỉ có duy nhất một món mực xào của Vũ Hàng gọi.
Mùi tôm nướng bốc lên thơm phức cả phòng ăn nhưng nó lại làm cho cậu rùng mình. Mọi người bắt đầu động đũa cậu thì cố gắng thật yên lặng mà phần của mình.
Nhưng cậu lại không như ước nguyện của mình, cô ta nảy giờ vẫn lén quan sát cậu, giờ thì lại lên tiếng nói
"Đinh ca , anh ăn tôm đi, nó rất ngon anh nên ăn nhiều một chút nha, em thấy nảy giờ anh chẳng ăn gì nhiều cả."
Nói xong cô ta liên tục gấp tôm vào trong bát cho cậu, ai nhìn vào đều tưởng cô ta là người chu đáo, nhưng thực chất cô ta điều có tính toán riêng trong lòng, mà chỉ mình cô mới biết.
Cậu nhìn cái chén của mình phút chốc bị lấp đầy tôm khiến cho cậu trở nên khó xử. Vũ Hàng thấy vẻ mặt chần chừ của cậu liền nhanh miệng nói
" Trình Hâm chẳng phải em không thích tôm sao, vậy thì cứ để anh ăn hộ cho, anh đây rất thích tôm a."
Vũ Hàng gấp một con tôm trong bát của cậu cho vào miệng vừa ăn vừa nói. Cậu cho anh một ánh mắt đầy cảm kích coi anh là cứu tinh của mình, Vũ Hàng cũng nháy mắt tinh nghịch với cậu.
Nhưng trong mắt của Mã Gia Kỳ là hai người đang liếc mắt đưa tình với nhau. Không biết tại sao cơn tức giận từ đâu lại một lần nữa bị kéo về cộng với việc hồi sáng và lúc ở ngoài kia thì anh đã xém không nhịn được lửa giận rồi.
Khi nảy thấy hai người thân mật khoát vai nhau anh đã đủ khó chịu rồi, bây giờ cả trên bàn ăn lại là trước mặt anh còn dám có tình ý với nhau nữa. Bao nhiêu đó thôi cũng đủ làm lửa giận của anh phút chốc bùng phát rồi.
Anh nhíu mày mà lạnh giọng lên tiếng " Nếu đã không thích thì lúc đầu đến đây làm gì, còn ở đó ra vẻ cho ai xem, Lục Trà có lòng quan tâm cậu nhưng cậu lại cứ như thế mà ngó lơ đó là phép lịch sự của cậu đó sao."
Cậu nghe anh nói thì như bị tát vào mặt một cái vậy, anh nói cậu giả vờ sao, anh xem cậu là người không ra gì như vậy sao!!"
Vũ Hàng cũng không nhịn được mà lên tiếng " Nè Mã Gia Kỳ cậu nói như vậy là có hơi quá rồi đó, Đinh Trình Hâm em ấy là thật sự không thích tôm, nếu đã gấp rồi thì để tôi ăn giùm cậu ấy vậy cũng không phải là chuyện gì to tác."
" Mã ca , Hoàng ca nói đúng, nếu...nếu Đinh ca đã không thích thôi vậy anh cũng đừng ép anh ấy." cô ta giả vờ nói như mình rất thấu tình đạt lý vậy nhưng thực chất lại là chăm dầu vào lửa.
" Hừ!  Có không thích thì cũng phải ăn dù sao thức ăn đã nằm trong chén của chính mình cũng không thể để người khác ăn giúp được "
" Nhưng mà em..." cậu muốn lên tiếng nói cho anh biết rằng mình không thể ăn tôm nhưng anh lại một mực nói
" Đinh Trình Hâm từ khi nào mà em lại biết làm trái ý tôi rồi vậy, không muốn ăn thì em có thể đi, còn không thì ăn hết số tôm đó rồi muốn làm gì thì làm." anh không kiên nhẫn mà lên tiếng, anh lúc nào cũng cường thế bá đạo như vậy, lại không muốn người khác làm trái ý mình.
Cậu nhìn ánh mắt lạnh lùng không chút tình cảm nào của anh mà lòng xót xa. Cậu có quyền lựa chọn sao nếu anh đã muốn cậu ăn thì cậu sẽ ăn.
Anh nhìn ánh mắt ửng hồng của cậu cũng có chút mềm lòng nhưng mà nghĩ đến việc xảy ra trong ngày hôm nay thì liền bị lửa giận bao trùm.
Cậu cầm đũa mà tay có chút run, cậu gắp một con tôm bỏ vao miệng cố gắng nhai rồi nuốc, nhưng cảm giác bị nghẹn ở họng thật khó chịu.
Cậu uống một ít nước ép để dể chịu hơn. Vũ Hàng nhìn thấy vậy liền đau lòng khuyên nhủ
" Trình Hâm nếu không ăn được cũng đừng tự ép bản thân mình "
Cậu nhìn gương mặt lạnh nhạt của anh sau đó nhìn qua Vũ Hàng nói " Không sao, em ăn hết cái này là tốt rồi."
Vũ Hàng mày nhíu không yên, còn cô ta nhìn một màng này thì khẽ nhết mép cười. Cô cố tình gấp rất nhiều tôm vào trong chén Đinh Trình Hâm trên dưới cũng hơn năm sáu con. Để cô xem cậu ta cố gắng được bao nhiêu.
Cậu gian nan nhắm mắt mà cho tôm vào miệng liên tục nhai nuốc, đến khi chỉ nhìn thấy cái chén trống rỗng thì mới dừng đũa lại.
Anh lúc nay mới thấy hài lòng một chút nhưng mà chuyện cậu và Vũ Hàng vừa rồi anh sẽ không bỏ qua cho cậu như vậy đâu anh nghĩ về nhà phải hảo hảo dạy dỗ cậu mới được.
Cậu vơ vội ly nước uống một hơi để đè nén xuống khó chịu trong ngực.
Chưa đến vai phút cậu liền thấy trong người nóng ran, một cơn khó khó chịu đang hoành hành trong người cậu, tay cậu để dưới bàn siết chặt cố gắng kìm nén lại.
Vũ Hàng thấy sắc mặt cậu trở nên khó coi liền lo lắng hỏi " Trình Hâm làm sao vậy?"
" Em không sao, em đi phòng vệ sinh một chút " nói rồi cậu nhanh chóng bước đi, nhưng mỗi bước chân của cậu tựa hồ đều vô lực.
Cậu đi đến phòng vệ sinh thì không ngừng nôn khan, cơ hồ muốn nôn ra cả ruột ran của mình, nhưng cảm giác không hề đỡ hơn chút nào mà ngày càng tồi tệ hơn.
Cậu cảm thấy mọi thứ xung quanh như không còn oxi nữa, cậu cố gắng điều chỉnh hơi thở nhưng không được, cả người vừa nóng vừa lạnh, cậu cố bám vào tường để đi ra ngoài.
Một nhân viên nhìn thấy cậu như vậy liền chạy đến dìu cậu nhưng cậu lại không có chút sức lực nào nữa mà ngã khuỵ xuống sàn. Khiến cho nhân viên hoảng sợ cũng không thể tránh được vì anh là nhân viên mới ở đây cũng chưa từng trải qua chuyện khách bị như gì bao giờ.
Vũ Hàng ở trong phòng lo lắng, anh không nhịn được đứng lên nói muốn đi vệ sinh rồi cũng nhanh chóng ra ngoài. Vừa đến nơi liền thấy một màn như vậy.
Vũ Hàng nhanh cóng chạy đến chỗ cậu
" Trình Hâm, Trình Hâm em sao vậy " Vũ Hàng nhìn cậu há miệng thở dốc thì không khỏi hoảng sợ anh mau chóng nói với nhân viên
" Cậu mau nhờ người đến giúp, có lẽ cậu ấy đã bị dị ứng rồi "
Nhân viên liền nghe theo lời anh nhanh chóng chạy đi tìm người giúp, đang chạy thì thấy được quản lý cậu ta mừng rỡ lớn tiếng gọi
" Quản lý, anh mau đến xem hình như có người bị dị ứng thì phải còn là...còn là rất nặng nữa. " cậu ta vừa gấp vừa nói.
Quản lý dù sao cũng có kinh nghiệm liền bình tĩnh bảo cậu ta đi gọi xe cấp cứu còn chính mình thì chạy đến chỗ cậu
Mã Gia Kỳ ngồi trong phòng ăn riêng loáng thoáng nghe được tiếng bước chân còn nói ai đã bị dị ứng gì đó, rồi còn phòng vệ sinh. Anh nhíu mày cảm thấy trong lòng bất an.
Cậu đi nảy giờ cũng khá lâu vẫn chưa quay lại bữa, chẳng lẽ...
Anh nghĩ như vậy liền nhanh chóng đứng lên, cô ta nắm lấy tay anh hỏi
"Mã ca  anh định đi đâu vậy?"
" Anh ra ngoài xem xét một chút, em cứ ở đây đi "
Nói xong liền rút tay ra một đường hướng đến nhà vệ sinh mà đi tới.
Vũ Hàng nâng đầu cậu lên giúp cậu dể chịu hơn nhưng lại không có tác dụng gì, cảm thấy mặt cậu càng ngày càng tái nhợt, hô hấp càng ngày càng không ổn...!
Mã Gia Kỳ thấy cậu nằm trên sàn thì trong lòng lộp bộp một tiếng. Bước chân cũng nhanh hơn, cùng lúc đó quản lý cũng đi đến.
" Trình Hâm bị sao vậy " anh hỏi Vũ Hàng đang ôm cậu
" Chắc là cậu ấy bị dị ứng với tôm rồi, tôi đã cho người đến giúp "
" Trình Hâm, Trình Hâm " Anh thử gọi tên cậu nhưng cậu lại bị đau đớn che đi nên cũng không có trả lời.
Tại sao cậu ấy lại lạnh như vậy chứ, anh thử cầm tay cậu nhưng bị sự lạnh lẻo bao trùm, khiến anh lo lắng, cứ ở đây như vậy không phải là cách.
Anh nhận lấy cậu từ tay Vũ Hàng rồi bế cậu đứng lên, Vũ Hàng vội vàng ngăn lại
" Cậu muốn làm gì?"
" Đưa cậu ấy đi bệnh viện, nếu không còn phải ở đây chờ đến bao giờ."
" Mã tổng nói đúng, mau đưa cậu ấy ra ngoài chúng tôi đã cho người gọi xe cấp cứu, tôi thấy cậu ấy bị không nhẹ nên tranh thủ một chút" người quản lý quan sát cậu nảy giờ cũng lên tiếng.
Anh bế cậu nhanh chóng đi ra ngoài, cậu bị anh bế bỗng nên cũng dùng chút sức lực mà nắm lấy áo ở trước ngực anh.
Cậu mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy gương mặt cương nghị của anh bao nhiêu cố gắng điều sụp đỗ cậu mở miệng thì thào nói
" Gia Kỳ... em kh..ó chị.u...qu..á...th..ực k..hó th...ở "
Anh nghe cậu nói vậy thì tim như bị ai bốp chặt anh từng thấy cậu khóc nhưng chưa lần nào anh thấy cậu lại yếu đuối như bây giờ cả, anh nhỏ giọng nói " Trình Hâm gắng chịu một chút, tôi đưa em đi bệnh viện"
Nhưng đáp lại anh lại là im lặng, anh nhìn cậu đang nhắm dần đôi mắt liền sợ hãi nói " Trình Hâm, đừng ngủ tôi nhanh chóng đưa em đến bệnh viện sẽ ổn thôi, em mau mở mắt ra nhìn tôi đi."
" Trình Hâm !!" anh gọi nhưng cậu đã không còn sức để trả lời nữa, cậu thấy thật khó thở, không thể thở nỗi nữa, thực đau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro