Chap 51+52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 51
Mã Gia Kỳ chạy ra đến cửa liền thấy được xe cấp cứu cũng đang chạy tới.
Anh nhanh chóng đưa cậu lên xe cấp cứu, sau khi đặt cậu lên xe thì xe cũng chạy đi đến bệnh viện.
" Mau dùng ống thở hô hấp của bệnh nhân quá yếu " đó là lời đầu tiên của bác sĩ nói khi anh đưa cậu lên xe.
Anh nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của cậu nói " Trình Hâm , cố gắng một chút sẽ ổn thôi"
Anh đang động viên cậu hay là tự an ủi mình đây?, anh tựa hồ không xác định được

Cơ thể của cậu rất nhanh liền bị cấm rất nhiều thiết bị, Bác sĩ hỏi anh về quá trình xảy ra để nắm rỏ tình hình của bệnh nhân hơn. Anh cũng kể tóm tắt lại cho bác sĩ nghe.
Sau khi nghe xong bác sĩ đã khẳng định rằng cậu bị dị vì ăn phải đồ ăn dị ứng với tôm, còn nói đây là trường hợp nặng nhất.
Anh còn chưa hết bàn hoàng thì nghe y tá đang theo dõi cậu nói " Bác sĩ bệnh nhân có dấu hiệu ngừng hô hấp rồi "
Lời nói như tạt một gáo nước lạnh vào mặt anh, khiến cho tay anh cầm tay cậu càng chặt hơn, anh không thể nhìn mình bây giờ nên không biết mặt đã bị câu nói đó làm cho tái xanh, cả người điều là mồ hôi lạnh...

" Trình Hâm...Trình Hâm, em nghe tôi nói không, em phải cố gắng lên không được có chuyện gì, nếu em không nghe lời tôi tôi liền không tha thứ cho em đâu " ( anh vẫn bá đạo như vậy )
Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra cho cậu, vị bác sĩ đặt tay lên ngực cậu làm động tác kích tim nhưng vẫn không hiệu quả
" Mau dùng máy kích thích tim "
Cô y tá nghe theo đưa máy kích tim cho bác sĩ, vị bác sĩ cầm lấy đặt lên ngực cậu bắt đầu động tác.
Mỗi lấn như vậy điều đau đớn vô cùng, anh cảm thấy chính mình còn muốn đau hơn cậu nhưng tay anh vẫn không có bỏ tay cậu ra, vẫn ở bên tay mà nói chuyện với cậu.
Lập đi lập lại gần mười lần thì nhịp tim của cậu mới bắt đầu đập lại. Anh nghĩ một lần này đã đủ doạ anh rồi.
Sau khi đến bệnh viện cậu nhanh chóng được chuyển vào phòng cấp cứu. Anh ở bên ngoài đứng ngồi không yên
" Đinh Trình Hâm em nhất định không được xảy ra chuyện gì đó" anh thầm nói.
Anh cảm nhận bàn tay mình đang run lên cả tim cũng không thể nào ổn định được.
Vũ Hàng cũng nhanh chóng chạy đến hỏi " Trình Hâm sao rồi "
" Còn đang cấp cứu bên trong "
Vũ Hàng thở dài đi đến hàng ghế chờ ngồi xuống, cũng không nói thêm gì nữa.

Hơn bốn tiếng trôi qua thì cửa phòng cấp cứu mới mở ra, anh nhanh chóng đi đến hỏi " Bác sĩ em ấy sao rồi "
Vị bác sĩ tháo khẩu ra rồi từ tốn nói " Cũng may đã cứu được, chỉ cần chậm một bước nữa e rằng cả nữa cái mạng cũng không lấy lại được "
Cả anh và Vũ Hàng đồng thời điều sửng sốt
Vũ Hàng lên tiếng hỏi " Em ấy rốt cuộc sao lại bị nặng như vậy "
Bác sĩ giải thích " Là do cơ thể cậu ấy bài xích với chất histamin đặc biệt là trong tôm vì cậu ấy đã ăn vào một lượng lớn chứa chất histamin cho nên mới dẫn đến tình trạng nguy kịch.
Bác sĩ dừng một chút lại nói tiếp:
" Đối với một người bình thường còn muốn không chịu nỗi huống chi trước đó cậu ấy lại có dấu hiệu bị sốt càng làm cho sức đề kháng lại giảm đi một bậc tất nhiên sẽ không thể chống đỡ nỗi."
" Cậu ấy còn sống đó là may mắn vì những trường hợp như vậy bệnh nhân thường rất dễ bị tử vong nếu không được cấp cứu kịp thời "
" Cậu ấy bây giờ đã ổn rồi chứ "
" Đã ổn, chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy xuống phòng hồi sức, tuy vẫn phải còn mang ống thở nhưng chỉ cần tĩnh lại là tốt rồi, à mọi người còn phải chú ý nếu cậu ấy có dấu hiệu sốt thì nhanh chóng thông báo cho chúng tôi biết"
" Phiền ông chuyển cậu ấy đến phòng tốt nhất " Mã Gia Kỳ nảy giờ im lặng cũng lên tiếng.

Anh không nói chuyện nhưng từng câu từng chữ của bác sĩ nói anh đều ghi nghe rõ và ghi nhớ thật kỹ. Đinh Trình Hâm bị như vậy cũng là lỗi của anh, nếu anh không ép cậu cũng sẽ không xảy ra chuyện này.
" Được "
Mã Gia Kỳ hướng vị bác sĩ nói " Vất vã rồi "
Vị bác sĩ cười hoà nói "Mã  tổng đừng khách khí đây là chuyện tôi nên làm, nếu không có việc gì tôi xin phép đi trước."
Chờ bác sĩ đi Vũ Hàng nói " Phải ép em ấy ra nông nỗi này cậu mới hài lòng sao "
Anh không nói nhíu mày nhìn Vũ Hàng
" Cậu nhìn xem, em ấy suýt chút nữa thì mất mạng rồi, Mã Gia Kỳ tôi đã từng nói qua với cậu, nếu cậu không yêu thì buông tha cho Đinh Trình Hâm đi."
Anh nghe vậy liền bất mãn lên tiếng " Đây là chuyện của tôi tôi sẽ tự biết mình nên làm gì, cậu đừng xen vào." anh nói xong thì bước đi
" Mã Gia Kỳ nếu cậu không biết nắm giữ thì có hối hận cũng không được, đừng để tôi có lý do cướp đi Đinh Trình Hâm từ trong tay cậu" Vũ Hàng  nói vọng sau lưng anh.
Hai tay anh nắm chặt cũng không có trả lời lại, nhanh chóng đi đến phòng Đinh Trình Hâm .

Nhìn gương mặt xanh xao của cậu mà trong lòng anh một trận gay rứt. Anh nắm lấy bàn tay vẫn còn lạnh lẻo của cậu mà bao bộc trong bàn tay của mình. Anh nghĩ bàn tay này sao lại nhỏ bé như vậy chứ.
Anh thì thào nói " Trình Hâm! Em đúng là không thể nào làm cho người ta hết lo lắng được mà, biết rỏ mình dị ứng với tôm sao lại còn ăn chứ!"
Anh đưa tay chạm vào gương mặt không chút huyết sắc của cậu, anh lúc đó đã thật sự sợ hãi anh chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó anh sẽ mất đi cậu.
" Trình Hâm em có biết lúc đó tôi đã bị em doạ ra sao không, tôi nghĩ em cứ như vậy mà rời xa tôi..."
Càng nói anh càng nắm chặt tay cậu hơn, như sợ chỉ cần anh lơ là một giây thôi Trình Hâm sẽ liền biến mất khỏi anh.
Anh lúc đó đã thực sự sợ hãi, anh không thể ngờ rằng vì một chút giận dỗi mà anh xém bức cậu phải mất mạng, anh đã hối hận đã tự trách, từ khắc mà anh nghe được bác sĩ nói cậu ngừng hô hấp anh đã ngay lúc đó thật muốn cậu tĩnh lại mà đánh anh trách anh cũng được nhưng đừng có chuyện gì.
Nếu như nói một người lạnh lùng như anh lại nói là sợ hãi thì mấy ai tin nhưng mà chính cậu lại là người khiến cho anh quên mất bản thân mình là ai...!
***
Đến chiều Tuấn Lâm nhận được điện thoại của Vũ Hàng nói Trình Hâm ở bệnh viện liền tức tốc lôi kéo Hạo Tường nhanh chóng đi đến bệnh viện.
Tìm được phòng bệnh của Trình Hâm vừa bước vào cửa liền một mạch hướng Mã Gia Kỳ đi đến chất vấn
" Nè, tên Mã Gia Kỳ kia anh làm gì mà Trình Hâm của tôi phải nằm ở đây thế hả."
Anh đang chăm chú nhìn cậu, nghe được tiếng bước chân đã không có gõ cửa mà đã xong vào vậy mà còn dám lớn tiếng như thế.
Anh quay lại quan sát người vừa mới lớn tiếng kia, thì thấy đây là một cậu nhóc chắc cũng bằng tuổi với Trình Hâm đi nhưng mà sao lại không có phép tắc gì cả. Còn nói cái gì mà Trình Hâm của tôi, Trình Hâm từ khi nào là của cậu ta chứ.
" Cậu là ai?" anh không tức giận vẫn điềm tĩnh mà hướng Tuấn Lâm hỏi
" Tôi là bạn của Trình Hâm , mà anh chưa có trả lời tôi Trình Hâm tại sao phải nằm viện có phải anh đã làm gì cậu ấy không."
" Trình Hâm bị sao tôi cũng không cần thiết nói với cậu, gặp cũng đã gặp rồi thăm cũng đã thăm rồi, mời về cho đừng làm ồn đến cậu ấy." Mã Gia Kỳ nào có yếu thế trước một người như Tuấn Lâm cơ chứ, mở miệng ra liền có ý đuổi khách.
" Cái gì, anh giám đuổi lão tử sao, Hừ!! Trình Hâm là bạn tôi tôi cũng sẽ ở đây chăm sóc cho cậu ấy, anh có quyền gì mà ngăn cản tôi."
" Vì tôi là chồng em ấy, bây giờ em ấy cần nghĩ ngơi không cần phiền đến cậu " Tuấn Lâm nghe anh nói liền biểu môi tỏ vẻ khinh thường nói
" Chồng sao, anh có chắc từng đặt cậu ấy vào mắt không hay là suốt ngày chỉ biết nhớ đến người tình cũ, vẫn luôn không màng đến cậu ấy" vừa nhắc đến chuyện đó sắc mặt Mã Gia Kỳ trở nên âm trầm
Tuấn Lâm không dừng ở đó mà còn mạnh miệng nói tiếp

" Còn chưa hết, từ lúc ả ta về thì tâm tư của anh có bao giờ hướng về Trình Hâm không, anh có nghĩ đến cảm giác của cậu ấy khi thấy người mình yêu thương nhất lại đang ân ái cùng với người khác trước mặt mình không?
Tuấn Lâm càng nói càng hăng, hôm nay cậu phải giúp Trình Hâm giải toả cơn uất ức này mới được
" Ngoài mặt thì cậu ấy tỏ ra không có gì nhưng mà anh có biết cậu ấy đã ở sau lưng anh khóc nhiều bao nhiêu thương tâm bao nhiêu không?"
" Không hề, vì anh chưa bao giờ đặt cậu ấy vào mắt, tôi thật không hiểu Trình Hâm vì điều gì lại mê muội mà yêu anh như vậy, yêu một người máu lạnh vô tình.... "
Hạo Tường nhanh chóng che miệng Tuấn Lâm lại ngăn không cho cậu nói nữa, nhìn xem sắc mặt của anh ta đã đen như vậy rồi, còn để cho Tuấn Lâm nói nữa anh không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Anh ở trên thương trường cũng biết đến danh tiếng của Mã Gia Kỳ , anh ta nỗi tiếng làm việc dứt khoát lại tàn nhẫn, cả TL cũng phải nhường anh ta một bậc.
Tuấn Lâm kéo tay anh ra trừng mắt nói " Anh bịt miệng em làm gì, để cho em nói cho hắn ta biết không thể nào cứ để Trình Hâm chịu ủy khuất như vậy hoài được"
Hạo Tường biết cậu lo lắng cho Trình Hâm nên chỉ thở dài nói " Ở đây là bệnh viện, còn có Trình Hâm cần được nghĩ ngơi em nói chuyện lớn tiếng như vậy làm sao cậu ấy nghĩ ngơi được."
Tuấn Lâm nghe vậy mới nhất thời mà im lặng.
" Nếu nói xong rồi thì mời đi giùm cho " Mã Gia Kỳ không lạnh không nóng mà lên tiếng đuổi người.
" Không được tôi sẽ ở đây cho tới khi cậu ấy tĩnh lại thì thôi " Tuấn Lâm vẫn kiêng quyết ở lại
Anh nhíu mày anh đây nói như vậy đã là nhân nhượng với cậu ta lắm rồi thế mà cậu ta không biết sống chết vẫn muốn ở lại.
Hạo Tường nhìn thấy tình hình không ổn liền kéo Tuấn Lâm ra phía sau chính mình bước lên một bước nói
" Xin lỗi, Tuấn Lâm là do lo lắng cho Trình Hâm mới như vậy thôi mong anh đừng để tâm, đây là danh thiếp của tôi khi nào cậu ấy tĩnh lại phiền anh thông báo lại cho một tiếng khi đó chúng tôi sẽ đến thăm cậu ấy."
Hạo Tường vừa nói vừa lấy danh thiếp của mình ra, Mã Gia Kỳ cũng theo phép lịch sự mà đưa tay ra nhận lấy.
Anh nhìn chữ Hạo Tường liều nhíu mày âm thầm quan sát anh ta, sau đó lại lên tiếng " Được!"
" Hạo Tường anh như vậy là có ý gì " Tuấn Lâm tức giận nói
" Bà xã, chúng ta về trước đi khi nào Trình Hâm tĩnh lại chúng ta sẽ đến thăm, ở đây có chồng cậu ấy chăm sóc là được rồi. Ngoan nào!"
Tuấn Lâm phụng phịu nói " Chính là vì anh ta ở đây em mới không an tâm "
" Em ấy là vợ tôi, tôi sẽ không để em ấy có chuyện gì ?" anh bỗng nhiên lên tiếng cam đoan.
Tuấn Lâm không cam lòng mà bị Hạo Tường kéo đi, nhưng trước khi đi còn nói " Hừ! Tôi mong sao khi Trình Hâm tĩnh lại sẽ suy nghĩ lại, sẽ rời xa anh mà tìm cuộc sống mới tốt đẹp hơn, cũng không cần phải khổ sở như vậy, bên ngoài chắc chắn sẽ không thiếu người đàn ông tốt hơn anh đâu."
Tuấn Lâm nói xong liền ngoắt mặt quay đi, bỏ lại Mã Gia Kỳ mặt còn khó coi hơn cả đáy nồi...!

Chap 52
Chờ sau khi hai người kia đi anh lại trầm tĩnh ngồi ở bên cạnh cậu. Yên tĩnh mà nhìn cậu
Giống như lời bác sĩ nói đến gần tối cậu liền có dấu hiệu bị sốt lại còn sốt cao không ngừng, ngoài ra trên người cậu còn bắt đầu nổi lên những mẫn đỏ làm anh lo lắng không thôi nhanh chóng gọi bác sĩ.
Bác sĩ đi đến khám cho cậu, sau đó tim cho cậu một ít thuốc hạ sốt vì cơ thể của cậu còn quá yếu cũng không thể dùng lượng thuốc quá nhiều được.
Sau đó bác sĩ đề nghị sẽ cử y tá đến chăm sóc cậu nhưng anh lại từ chối rồi nói là muốn tự mình chăm sóc cậu.
Bác sĩ cũng gật đầu rồi dặn dò anh phải để ý đến cậu, có thể cậu ấy sẽ còn sốt nữa rồi chỉ cho anh một số cách để giảm nhiệt khi cậu ấy lại phát sốt, anh nghiêm túc lắng nghe lời bác sĩ dặn sau đó ghi nhớ thật rõ trong đầu.

Trước khi bác sĩ đi anh lại hỏi " Trên người em ấy sao lại xuất hiện những chấm đỏ này?"
Bác sĩ lại giải thích " Đây là vì cậu ấy bị dị ứng nên việc bị nỗi mẫn đỏ là không thể tránh khỏi, chuyện này ngài không cần quá lo chỉ cần cậu ấy khoẻ lại vài ngày cũng sẽ liền mất đi"
" Được rồi " anh gật đầu coi như đã hiểu, cũng an tâm hơn.
" Vậy tôi xin phép ra ngoài" Bác sĩ chào anh xong sau đó liền cùng y tá ly khai, ông vừa ra liền thở phào nhẹ nhỏm, không biết lúc phải đối mặt với người đàn ông đó ông đã phải căng thẳng thế nào đâu, vì đó chính là Mã tổng Mã Gia Kỳ quyền lực a, nếu không may đắt tội với anh ta, danh hiệu bác sĩ của ông cũng không cần phải giữ nữa.

Tuy ngoài mặt thì vẫn điềm tĩnh như vậy nhưng một khi tức giận sẽ không biết chuyện gì xảy ra đâu. Không ai không biết đến trong thương trường anh ta lãnh khốc bao nhiêu. Ông đây cũng cầu cho tiểu gia hoả kia mau mau chóng chóng mà khoẻ lại, có như vậy thì tâm ông mới bình thản được a...!
Anh làm theo lời bác sĩ dặn vẫn đặt ánh mắt trên người cậu, chỉ cần một động tác nhíu mày rất nhỏ của cậu anh cũng dễ dàng nhìn thấy.
Nhưng cậu vẫn không thuyên giảm mà vẫn cứ sốt hết 38 độ lại đến 39 độ không ngừng, sốt đến cả mặt từ trắng bệch cũng trở nên đỏ hồng.
Anh nhớ lại cách bác sĩ đã dặn đi đến máy nước nóng hứng một ít sau đó lại hứng thêm một ít nước lạnh để giảm độ nóng lại. Anh dùng tay đưa vào trong nước để thử, thấy được liền dừng một cái khăn sạch nhúng vào vắt khô sau đó đắp lên trán của cậu.
Có thể cậu cảm nhận được nên khi đặt khăn ấm lên trán một chút chân mày vẫn còn nhăn khít khi nảy cũng dần giản ra.
Sau đó anh lại dùng một cái khăn sạch khác nhúng nước nóng vắt khô mà bắt đầu lau cơ thể cậu.
Anh bắt đầu cởi cút áo của cậu ra liền hiện ra làn da trắng noãn nà của cậu, nhưng anh lại bất chợt nhíu mày sau cậu lại có thể gầy như vậy, hình như là càng ngày càng ốm đi. Anh nghĩ sau khi cậu tĩnh dậy phải hảo hảo vỗ béo cậu mới được.
Anh lau người cho cậu cũng không có suy nghĩ gì khác chỉ là nghiêm túc mà lau người cho cậu thôi.
Đến khi anh cầm tay cậu lên lau thì mày đẹp càng nhíu chặt hơn nữa.
Trên cách tay cậu cơ hồ có những vết sẹo khác nhau, chuyện này là sao đây. Nếu anh nhớ không lầm có một vết sẹo cũng nhạt là do bỏng ra còn lại là từ đâu có đây?
Anh nhìn những vết sẹo nhỏ hơn trên cách tay của cậu nhìn sau cũng giống như là bị móng tay đâm vào ấy.
Anh tạm thời bỏ nó qua một bên chờ khi nào cậu tĩnh lại sẽ hỏi rõ chuyện này sau. Còn bây giờ phải làm cho cậu hạ sốt trước đã.
Sau khi hoàn tất anh cũng giúp cậu thay một bộ đồ khác thoải mái hơn.
Anh nhìn gương mặt hồng hồng vì sốt của cậu sau đó lại không nhịn được đưa tay khẽ chạm kên đôi môi đã khô khốc của cậu.

Anh rót một ly nước sau đó cũng không có dùng muỗng hay gì để giúp cậu uống mà anh trực tiếp dùng miệng của mình mớm nước uy cậu uống. Uy hơn nữa ly nước mới dùng lại nhưng mà môi anh đặt lên môi cậu không có dừng lại mà vẫn tiếp tục mút lấy, đến khi anh hài lòng mới buông tha cho môi của cậu.
Anh hài lòng nhìn thấy đôi môi lúc đầu vẫn còn khô nức trắng bệch vậy mà bây giờ lại bị anh gặm đến hồng lên rồi.
Sau đó anh lại giúp cậu thay một cái khăn mới đắp lên trán, cứ liên tục như thế cuối cùng đến hơn nữa đêm cậu cũng hạ sốt.
Nhưng anh vẫn không ngủ mà tiếp tục cứ cách 30 phút lại giúp cậu thay khăn một lần, anh không để ý trời đã sáng từ khi nào rồi. Vậy là anh vì cậu mà cả một đêm không ngủ...!
Nhưng mà đã qua một ngày nhưng cậu vẫn không có dấu hiệu tĩnh lại, anh gọi bác sĩ đến, ông ta lại nói là cơ thể cậu quá yếu vừa mới trải qua cơn nguy kịch lại còn cộng thêm liên tục sốt cao nên vẫn chưa thể tĩnh lại là chuyện bình thường. Chờ cho cơ thể cậu ấy khoẻ hơn liền nhanh chóng tĩnh lại.
Trong khi đó Vũ Hàng đến thăm cậu nhưng cũng chỉ nán lại một chút rồi ly khai. Đối với việc Vũ Hàng đến anh cũng không có ngăn cản. Anh muốn để chứng minh cho cậu thấy Trình Hâm chỉ có thể là của anh.
Một ngày rồi lại một ngày anh vẫn luôn ở trong phòng bệnh của cậu nữa bước không rời, cũng không có đến công ty, anh chỉ gọi một cuộc cho thư ký nói là có việc không thể đến công ty, liền đem mọi chuyện đỗ lên đầu cho tiểu thư ký đáng thương .
Anh cũng chỉ ăn qua loa thức ăn mà anh đã nhờ y tá mua hộ.
Nhưng nói đúng ra là thức ăn này anh không thể nuốc trôi, không hợp khẩu vị lại còn rất không có mùi vị. So với món ăn của cậu nấu thì kém xa gấp trăn ngàn lần!!
Đến trưa ngày thứ hai anh bị thư ký của mình gọi liên tục nói là có một hợp đồng lớn nhưng bên đối tác lại muốn trực tiếp bàn chuyện với anh, tiểu thư ký không còn cách nào khác mà gọi cứu tổng tài nhà mình.
Anh suy nghĩ một chút rồi đồng ý, bảo cậu ta đến bệnh viện đón anh, tiện thể nói một chút tình hình về nội dung hợp đồng.
Tiểu thư ký thắc mắc rằng tại sao anh lại ở bệnh viện nhưng cũng không có dám hỏi anh, nhanh chóng lái xe đi đến bệnh viện.
Anh nhìn cậu vẫn yên tĩnh ở đó thở dài rồi gọi một y tá có kinh nghiệm nhất đến trong coi cậu. Còn dặn đi dặn lại là khi nào cậu ấy tĩnh hoặc có điều gì bất thường phải nhanh chóng báo cho anh biết. Sao đó mới yên tâm mà rời đi.
Anh đi đến nơi bàn chuyện với đối tác nhưng tâm trí lại đặt trên người đang còn nằm ở bệnh viện kia.
Trong lúc ký hợp đồng anh lại vô thức mà ký nhằm tên của cậu. Thư ký đứng kế bên anh mà trán đổ mồ hôi hột, đây là hợp đồng lớn a sơ xuất một chút liền mất cả trăm tỉ thế mà tổng tài đại nhân lại còn ký nhằm tên người khác như vậy a.
Thư ký liền nhắc nhở anh đã ký sai tên rồi, lúc này anh mới nhìn xuống bản hợp đồng từ khi nào trên này rõ là chữ ký của anh lại biến thành chữ Đinh Trình Hâm !
Bên đối tác cũng thấy có sai xót nên nhíu mày tỏ vẻ không vui, Mã Gia Kỳ thấy vậy cũng không hoảng mà nhoẻn miệng từ tốn giải thích
" À thật xin lỗi là tôi vô ý rồi, là vì người thân của tôi đang nằm viện nên tâm trí có chút không yên, mong ngài không quá lưu tâm "
Ông nghe vậy liền giãn mày ra hiếm khi nghe Mã  tổng khách sáo như vậy, lại còn là có người thân đang bệnh sao có thể lưu tâm được.
" À không sao, không sao, chuyện này chúng ta có thể ký lại tờ khác, chẳng hay người khiến Mã tổng đây phải bận tâm có phải là rất quan trọng không?"
Mã Gia Kỳ nghe ông hỏi cũng không thấy phiền mà lại nói " Đúng vậy là người rất quan trọng với tôi "
Ông nghe anh nói vậy liền cười sảng khoái, ông tuy là người thương trường khô khan nhưng ở nhà người thân của mình vẫn là nhất, ông có thể hiểu được tâm trạng của Mã tổng đây vì thế nhanh chóng lấy một hợp đồng mới mà bắt đầu ký lại.
Thư ký trong lòng không khỏi bái phục tổng tài nhà mình xử lý tình huống xuất sắc như vậy, đã vậy còn khiến cho đối tác không giận không bắt bẻ mà còn sảng khoái đồng ý ký lại hợp đồng nữa chứ. Tiểu thư ký trong lòng mà vỗ tay bộp bộp cho tổng tài nhà mình...!

Làm việc có chút lạnh lùng nhưng năng lực lại không mấy ai so được với tổng tài nhà mình a!!!
Vừa kết thúc xong chưa kịp nghĩ ngơi anh liền nhận được điện thoại của y tá nói là cậu đã tĩnh lại liền tức tốc đến bệnh viện, còn dặn dò thư ký chuẩn bị một phần cháo bổ dưỡng và đặc biệt là không có tôm trong đó.
Thư ký nghe theo nhanh chóng chạy đi chuẩn bị một phần cháo thật bổ mang cho tổng tài.
Mã Gia Kỳ lái xe đến bệnh viện trên tay còn cầm một phần thức ăn, thả nhanh bước chân đi vào thang máy đến phòng cậu.
" Trình Hâm em tính làm gì ?" cậu nghe anh quát liền giật mình.
Vừa mở của bước vào anh liền thấy cậu ngồi ở trên giường muốn rút kim tiêm đang truyền dịch kia ra, anh liền tức giận mà quát.
Cậu nhìn anh bỗng nhiên đùng đùng tức giận mà đi về phía cậu cậu bất giác mà nhính người lùi ra phía sau.
Cậu vừa mới tĩnh dậy thấy trần nhà trắng xoá, cậu nheo mắt để thích ứng với ánh sáng, cậu nhìn cách trang trí trong phòng liền biết mình đang ở bệnh viện, nhưng điều cậu thấy thất vọng là anh cũng không có ở đây.
Cậu chế giễu, lại tự mình đa tình nữa rồi anh sao có thể vì cậu mà nhọc tâm được chứ, lúc nảy cậu có thấy cô y tá ở đây, nhưng cô thấy cậu tĩnh liền nói cậu hảo hảo nghĩ ngơi liền vội vội vang vàng ra ngoài.
Cậu vừa mới tĩnh lại nên cổ họng khô rát muốn tìm nước uống nhưng ly nước lại đặt khá xa, cậu muốn lấy như không cách nào với tới, cậu lại nhìn cái tay trái đang cấm kim tiêm của mình mà do dự, sau đó cậu muốn rút ra một chút cậu nghĩ không có cái này cũng không sao a.
Nhưng mà cậu bị tiếng quát của anh làm cho giật mình, cả động tác cũng dừng lại.
Anh đặt phần ăn lên bàn sau đó nghiêm giọng hỏi
" Tôi hỏi em định làm gì, sao lại muốn tháo kim tiêm ra ?"
Cậu vẫn chưa hết sợ mà lắp bắp trả lời " Em...em muốn uống nước nhưng... ly nước lại đặt xa em muốn lấy nhưng không tới...em...em chỉ định tháo nó ra rồi xuống...lấy ly nước thôi "
Anh nghe vậy mới hiểu ra còn tưởng cậu vừa mới tĩnh dậy liền muốn bỏ đi chứ.
" Em ngốc sao, không thể tự lấy thì không biết nhờ người đến giúp sao "
Tuy nói vậy nhưng anh vẫn đi đến lấy cho cậu một ly nước, đưa đến cho cậu, cậu nhìn anh sau đó lại đưa tay nhận ly nước uống một hơi cạn sạch.
" Cám...cám ơn " nhìn cậu như vậy anh liền nhịn không được mà khẽ cười.
Anh cho cháo vào tô sau đó đi đến ngồi xuống bên cạnh giường cậu. Không nói lời nào liền mút một muỗng cháo đưa lên miệng nhẹ nhàng thổi sao đó đưa đến trước miệng cậu, ngắn gọn nói
" Há mồm " cậu nảy giờ nhìn động tác của anh mà ngốc lăng nghe anh nói thì phản ứng lại nhỏ giọng nói
" Em...có thể tự ăn được rồi " nói xong muốn đưa tay ra nhận lấy tô cháo nhưng bị anh tránh đi
" Há mồm "
Cậu nhìn anh lại nhìn muỗng cháo vẫn trước miệng mình không còn cách nào khác cậu ngoan ngoãn há mồm nhận lấy muỗng cháo anh đút chậm rãi nhai nuốc.

" Có vừa ăn không?"
" Ân ! rất ngon "
" Nếu vậy thì ăn nhiều một chút " anh nói xong lại thản nhiên múc muỗng cháo khác thổi nguội rồi đưa tới miệng cho cậu.
Cậu ngượng ngùng mà mặt cũng hồng lên, cậu đâu phải con nít sao có thể để anh đút từng muỗng như vậy chứ.
Nhìn vẻ mặt vừa ăn cháo vừa phụng phịu còn có hai cái má hồng hồng kia nhìn sao cũng thật muốn bẹo má một cái cho đã tay.
Cậu mới ăn có một phần liền bảo no không chịu ăn nữa. Cậu một phần là vì ngượng ngùng một phần là mới tĩnh nên cũng không có khẩu vị ăn cho lắm.
Anh nhíu mày nhìn phần cháo trong tô còn hơn một nữa liền không hài lòng nói
" Không được phải ăn thêm một miếng nữa, ăn ít như vậy còn sợ mình chưa đủ gầy sao, em hôn mê hai ngày nay vừa mới tĩnh dậy ăn ít như vậy làm sao mà hồi phục được"
Cậu chớp chớp mắt nhìn anh " Em...em hôn mê hai ngày rồi sao ?
Anh không có trả lời mà im lặng nhìn cậu.
" Sao có thể!" cậu cũng không nghĩ mình như thế mà đã hôn mê hai ngày, cậu nhớ khi đó bỗng nhiên trong người cậu rất khó chịu, giống như có cái gì đó đè nặng trên ngực cậu khiến cậu không thở nỗi, sau đó cậu mơ hồ lại thấy anh bế mình sau đó...sau đó liền không nhớ gì nữa.
Anh thấy cậu ngốc lăng liền lạnh giọng giục " Không nói nhiều nữa mau ăn thêm "
Anh mút cháo đưa tới kiêng quyết bắt cậu phải ăn thêm. Cậu nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của anh mà không dám làm trái đành bắt đắc dĩ mà há miệng ăn.
Cậu ăn thêm một lúc liền chịu không nỗi nữa cậu đã rất no rồi, nhưng mà nhìn vẻ mặt lạnh băng của anh lại không dám nói. Cứ thế mà ủy ủy khuất khuất nhìn anh đúc muỗng nào liền há miệng ăn muỗng đó, chịu không được mà muốn khóc.
Cậu hít hít cái mũi nhỏ vì nghẹn nước mắt mà đỏ lên, anh nhìn cậu như sắp khóc đến nơi liền dừng động tác, nhìn cái tô đã vơi gần hết anh mới hài lòng mà buông tha cho cậu.
Lại nhìn vẻ mặt ủy khuất mà không dám nói kia của cậu lại nỗi ý muốn trêu chọc
" Muốn khóc rồi sao?" cậu bị anh nói trúng liền cuối đầu nhỏ giọng nói
" Không có, em không có khóc "
" Vậy đã no chưa, hay là vẫn còn muốn ăn nữa? "
" Không, a no no rất no, không cần ăn thêm " cậu nhanh chóng bác bỏ đề nghị của anh.
" Vậy để tôi kiểm chứng thử xem em có nói thật hay không "
Anh vừa nói xong liền đưa tay xoa xoa bóp bóp cái bụng nhỏ của cậu, khiến cho cậu không nhịn được nhột mà bật cười. Cầu xin nói
" Đừng sờ nữa , thật nhột "
Anh nhìn cậu cười cũng bất giác cười theo, không khí cũng trở nên ấm áp hơn.
Sau sự việc này anh mới nhận ra cậu đối với anh rất quan trọng anh nghĩ mình không thể mất đi cậu được, thật ngu ngốc khi anh đã không sớm nhận ra điều này, có thể thời gian qua anh đã thực sự làm cậu tổn thương nhưng mà cậu vẫn không có bỏ anh có phải hay không anh vẫn còn cơ hội để bù đắp lại cho cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro