Chap 53+54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 53
Anh chờ cho cậu ngủ rồi mới ra ngoài gọi điện thoại, đầu tiên là gọi cho thư ký của anh bảo cậu ta mang tài liệu đến phòng bệnh cho Hâm đã tỉnh nếu muốn đếm thăm thì chiều có thể đến.
Anh giải quyết xong thì lấy tay xoa xoa nguyệt thái dương đau nhức, anh đã hai ngày nay không có ngủ đủ giấc, lại còn phải giải quyết chuyện công ty nên có chút đau đầu.
Anh đi vào phòng thấy cậu đang an an ổn ổn mà ngủ thì anh thấy tinh thần cũng có chút tĩnh táo.
Anh cởi áo khoát của chiếc áo vest ra sau đó mở rộng hai cút áo, rồi đi đến giường của cậu mà nằm xuống một bên, anh chọn nằm bên phải vì bên trái của cậu còn bị cấm dây truyền dịch.
Vì đây là phòng vip đặc biệt nên giường cũng rất lớn đủ cho ba người nằm, nên việc chứa thêm một người cao hơn mét tám như anh là chuyện bình thường.

Anh nằm xuống kéo cậu nằm vào trong lòng mình rồi kéo chăn bọc cả anh vào cậu lại sau đó anh cũng nhắm mắt dưỡng thần.
Cậu nhận được hơi ấm bất chợt liền cứ như con mèo nhỏ mà cựa quậy trong lòng anh tìm một vị trí thoải mái liền an tĩnh ngủ. ( cảm nhận giây phút ấm áp...)
Anh chỉ định nhắm mắt nghĩ ngơi một chút nhưng không ngờ lại ngủ quên đến chiều, anh nhìn con mèo nhỏ đang ngủ trong ngực anh mà khẽ cười, anh lấy tay vén mái tóc ở trán cậu lên liền lộ ra cao bóng loáng. Anh nhịn không được mà hôn lên trán cậu một cái.
Những hành động của anh điều bị người đứng ngoài cửa nhìn thấy.

Cô ta nắm chặt nắm cửa, cô ta vừa đến liền nhìn thấy cảnh tượng chướng mắt này, Mã Gia Kỳ còn chưa bao giờ chủ động với cô như vậy kể cả khi lúc trước hai người quen nhau, cũng toàn là cô chủ động nhưng giờ thì sao, không lẽ anh thật sự yêu tên nam nhân đó rồi...!
Cô kìm chế cảm xúc đưa tay gõ cửa rồi mới bước vào, cô ta nở nụ cười xem như là không có chuyện gì đặt bó hoa lên bàn sao đó nói
" Em đến thăm Đinh ca, anh ấy bị như vậy cũng là do em" cô ta nói với giọng nói đầy tự trách nhưng trong đó chỉ toàn là lời giả tạo.
Anh đặt Đinh Trình Hâm nằm lại ngay ngắn kéo chăn đắp lên cho cậu rồi mới đứng lên nói
" Cũng không phải là lỗi của em, đừng tự trách "
" Bây giờ cậu ấy cũng không sao rồi, nhưng nếu không còn việc gì thì em cũng nên về nghĩ ngơi đi, em đang mang thai không tiện đi lại lung tung"
Anh nói xong đang định bước vào phòng tắm rửa mặt liền bị cô ta ôm lại
Cô ta lại khóc lóc nói " Mã ca có phải anh đang giận em không, em biết là tại em nên Đinh ca mới bị như vậy, có phải vì chuyện đó mà anh không muốn nói chuyện với em nữa không?"
" Không...
" Ha, hai người hết chỗ tình tứ rồi sao, ngay cả phòng bệnh cũng không buông tha, có phải hay không hai người muốn Trình Hâm tức chết Hả "
Giọng nói đó còn ai khác ngoài Tuấn Lâm, cậu vừa vào cửa liền thấy hai người ôm ôm ấp ấp thật là không ra cái gì.
" Mã Gia Kỳ dù sao đây cũng là phòng bệnh mà Đinh Trình Hâm vẫn còn nằm ở đây anh có muốn cùng ả tiểu tình nhân của mình làm gì thì đi ra chỗ khác mà làm, đừng ở đây mà làm ô uế phòng bệnh." Tuấn Lâm chanh chua mà nói
Cái gì mà là tiểu tình nhân, tên đó là ai mà dám sỉ nhục cô như vậy, nhưng cô ta lại cố nhịn mà nói
" Không phải, là tôi sợ Mã ca giận tôi nên tôi mới làm như vậy, tôi không có ý gì muốn chọc Đinh ca đâu mà " cô ta cứ nói nhưng rằng mình làm như vậy là đúng ý.
" Hừ!! Bớt giả vờ ngây thơ đi, đối với loại phụ nữ không biết liên sỉ như cô tôi đây còn lâu mới mắc mưu, chỉ tại Trình Hâm quá hiền lành nên mới bị hai người xỏ mũi"
" Tôi không có...Mã ca  " cô ta mắt đầy lệ nhìn anh.
" Nè có gì thì cậu cũng không thể tùy tiện sĩ nhục người khác được. "  Mã Gia Kỳ nhíu mày lên tiếng
Tuấn Lâm khoanh tay tỏ vẻ khinh thường nói
" Ồ mới đó mà đã đau lòng rồi sao, nếu thấy phiền thì không tiễn, hai người có thể ra ngoài hoặc là đến khách sạn hoặc là ở đâu cũng được muốn làm gì thì làm , nhưng đừng có ở đây là được."
" Ưm... " Cậu bị mấy tiếng ồn ào đánh thức, không hài lòng mà khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Anh liếc mắt thấy cậu sắp tĩnh cũng không muốn thêm ồn ào liền nói " Dương Lục Trà anh gọi xe đưa em về "
Nói xong không đợi cô ta có đồng ý hay không liền nâng chân bước ra ngoài.
Cô ta liếc xéo Tuấn Lâm một cái rồi giậm chân đi ra ngoài đuổi theo anh.
Cậu khẽ mở mắt liền nhìn thấy Tuấn Lâm vui vẻ gọi "Hạ Tuấn Lâm"
Nghe được tiếng cậu gọi Tuấn Lâm liền cười tươi rối vui vẻ trở lại, chạy lại giường cậu hết ôm rồi hôn cứ như người yêu lâu ngày gặp lại vậy, cậu hết cách với Tuấn Lâm cũng vui vẻ ôm lại cậu.
" Ôi Trình Hâm cậu làm cho tớ lo lắng lắm biết không hả, sao lại phải ra nông nổi này!!"
"Tuấn Lâm xin lỗi, lại làm cho cậu phải lo rồi " Trình Hâm ấy nấy nói
" Cậu không sao là tốt rồi "
" À Trinh Hâm cậu có biết vừa nảy trong lúc cậu ngủ anh ta đã làm gì không ?"
Cậu lắc đầu tò mò nhìn Tuấn Lâm
Tuấn Lâm  liền cho cậu nghe " Là anh ta cùng cái ả tiểu tình nhân kia ôm ấp ngay trong phòng bệnh của cậu đó, nếu tớ không đến đây không biết hai người đó còn muốn làm tới bước nào nữa!!"
Cậu nghe vậy cũng chỉ im lặng không nói gì, Tuấn Lâm thở dài cốc đầu cậu nói 
" Trình Hâm cậu đừng quá hiền lạnh như vậy nếu không chắc chắn một ngày nào đó cậu sẽ bị tiểu tình nhân của anh ta hại chết."
" Tớ nghĩ cô ta cũng không có làm gì quá đâu mà "
" Trình Hâm đừng ngây thơ như vậy, ả ta chính là con rắn độc chính hiệu đấy, còn cậu đối với cô ta chỉ là con thỏ nhỏ thôi biết chưa hả "
Cậu nghe cách so sánh của cậu mà bậc cười cả Hạo Tường cũng bậc cười xoa đầu Tuấn Lâm
" Tuấn Lâm nói rất đúng đó Trình Hâm cậu tốt nhất nên tránh xa cô ta ra một chút để khỏi phải vây hoạ vào thân, tớ nghĩ cô ta cũng không có đơn giản gì đâu "
Tuấn Lâm hướng Hạo Tường chu môi tặng cho anh một cái hôn gió xem như phần thưởng
" Tường ca nói rất là đúng a "
" Vâng tớ biết rồi tớ sẽ giữ khoảng cách với cô ta mà "
" Trình Hâm như vậy mới ngoan a " nói xong liền bẹo hai cái má của cậu khiến cậu la oai oải
Tuấn Lâm đang cười vui liền nhớ đến chính sự liền trở nên nghiêm túc
" Trình Hâm tớ có chuyện muốn nói với cậu "
" Ân là chuyện gì a?"
" Trình Hâm tớ muốn cậu ly hôn với tên Mã Gia Kỳ kia, Trình Hâm tớ là nghiêm túc "
" Tớ...tớ
" Trình Hâm tớ biết cậu yêu anh ta nhưng mà cậu cũng không vì vậy mà không màng đến bản thân mình "
Tuấn Lâm thấy cậu im lặng liền nói tiếp
" Trình Hâm cậu có nghĩ đến cậu đã vì yêu anh ta mà chịu bao nhiêu ủy khuất chưa, chắc cậu không quên lúc ỡ ngay tiệm bánh hai người kia đã ngọt ngào ra sao
" Còn có từ khi cô ta chen vào cuộc sống của hai người có khi nào cậu được bình yên chưa, hết bị thương lại phải chịu uất ức hiểu lầm, còn phải mỗi ngày nhìn hai người họ ân ái cậu chịu được sao
" Những lúc cậu cần anh ta nhất thì anh ta ở đâu, đang vui vẻ cùng tình nhân lại bỏ mặc cậu không quan tâm, lúc cậu vì một mình đến nhà bà của anh ta lúc về lại bị tên khốn kia muốn giở trò, người cậu nghĩ đến đầu tiên là anh ta cậu cố chấp gọi anh ta cầu cứu nhưng sau đó thì sao, anh ta có bắt máy không hay vừa nhìn thấy cậu điện tới liền chán ghét mà ngó lơ.
" Trình Hâm nếu như tớ lúc đó không có đi ngang qua cậu có biết cậu sẽ ra sao không, cậu có thể xem như không có chuyện gì mà tiếp tục ở lại bên cạnh anh ta không?
" Trình Hâm à cậu phải nghĩ đến người anh ta yêu là ai, cậu còn phải nghĩ đến tương lai của cậu sau này, đừng vì một người không đáng mà tự hủy đi mình "
Cậu biết rất rõ rằng yêu anh sẽ đau khổ ra sao, cậu cũng biết tình yêu từ một phía cũng dù cho cố gắng cũng không được gì nhưng mà yêu anh cậu không từ bỏ được
" Tuấn Lâm, xin lỗi...tớ biết cậu lo cho tớ...nhưng mà tớ... "
Tuấn Lâm thấy cậu khóc cũng không nở làm cậu buồn thêm, ôm cậu mà an ủi
" Trình Hâm tớ sẽ không ép cậu, đây chuyện của cậu nên cậu cứ quyết định tớ là vì lo lắng cho cậu nên mới nói như vậy thôi, cậu đừng khóc nữa như vậy tớ sẽ đau lòng lắm đó " Tuấn Lâm thấy cậu khóc cũng đỏ mắt muốn khóc theo cậu.
Thật ra anh từ lâu đã đứng ở cửa phòng và nghe được những gì Tuấn Lâm nói, anh không hề biết những chuyện đã xảy ra với cậu, anh phải chăng đã vô tâm rồi không Trình Hâm ...
Anh đi vào đặt hồ sơ lên bàn, đây là hồ sơ thư ký của anh đem đến lúc anh đi ra gặp cậu ta nên đã tiện thể lấy luôn. Trên tay còn cầm theo một hộp giữ nhiệt mà thư ký của anh đã chuẩn bị sẳn mang đến.
Anh không vui nhìn cậu vừa mới tĩnh lại đã khóc thành bộ dạng như vậy.
" Em làm gì mà khóc thành như vậy hả ?"
" Em...không có gì, chỉ là gặp được Tuấn Lâm nên vui thôi "
Cậu diện lý do ngốc như thế mà bảo anh tin sao, anh không vạch trần chỉ chăm chú nhìn cậu. Chờ cậu khoẻ rồi sẽ hảo hảo hỏi cậu sao vậy.
Hạo Tường thấy cũng ở đây lâu rồi liền nhanh chóng kéo Tuấn Lâm ly khai, lần này cậu cũng ngoan ngoãn mà để Hạo Tường dắt đi cũng không có nháo, còn hỏi Trình Hâm muốn ăn gì ngày mai sẽ mang đến cho cậu nữa.
Chờ hai người kia đi không khí trong phòng cũng trở nên trầm tĩnh hơn.
Anh bỗng nhiên đi đến đưa tay lên xoa mắt cậu, cậu giật mình nhưng cũng ngoan ngoãn mà để anh lau nước mắt
" Em chỉ mới tĩnh lại sau này không cho khóc thành như vậy nữa, biết không?"
" Ân "
" Có đói bụng chưa, muốn ăn bây giờ hay là chờ bác sĩ đến kiểm tra rồi sẽ ăn sau "
" Vậu thì để bác sĩ khám trước đi, một chút rồi ăn vậy "
" Vậy được, tôi đi gọi bác sĩ "
Bác sĩ sau khi kiểm tra cho cậu xong liền nói
" Không còn gì đáng ngại chỉ cần nghĩ ngơi tịnh dưỡng vài ngày là có thể xuất viện, nhưng việc cần chú ý là dinh dưỡng của cậu ấy theo như kết quả kiểm tra cơ thể cậu ấy yếu cũng một phần là do không cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng, còn có sau này tránh kích động hoặc làm việc nặng nhọc vì do sau di chứng nên tim cậu ấy sẽ yếu đi cố gắng bồi bổ thì mới mong sớm khoẻ lại "
Sau khi khám xong, anh tiễn bác sĩ sau đó liền quay vào đem cháo lấy ra tô tiếp tục đúc cho cậu ăn. Cậu cũng không từ chối nữa mà phối hợp cùng anh.
" Em cũng nghe bác sĩ nói rồi đó, sau này phải ăn uống đầy đủ và không thể để bản thân mình kích động được biết không"
Cậu vừa há miệng nhận muỗng cháo của anh vừa gật đầu, anh hài lòng tiếp tục đút cho cậu ăn.
Sau đó không lâu có một cô y tá đến gõ cửa bảo là đến thay chai truyền dịch cho cậu.
Anh đứng một bên nhìn cô y tá giúp cậu thay, cô y tá làm xong việc nhịn không được mà cười nhìn hai người

" Cô y tá cảm ơn cô đã chăm sóc tôi " cậu nghĩ rằng cô là y tá chăm sóc cậu khi cậu bệnh nên mới cảm ơn cô.
" À không cần cảm ơn tôi tôi không phải là người chăm sóc cậu " cậu nghe cô nói thì biết mình đã nhằm người.
Cô y tá lại nói tiếp
" Cậu thật may mắn khi có một người yêu chu đáo như vậy a, chính anh ấy hai ngày nay đã chăm sóc cho cậu đó, ngày hôm qua do cậu bị sốt anh ấy đã thức cả đêm để chăm sóc cậu đó, anh ấy cũng là người giúp cậu thay đồ đấy. "
Cậu nghe cô y tá nói thì mặt phát hồng lên, anh giúp cậu thay đồ như vậy chẳng phải đã thấy hết rồi sao a.
Cô y tá cũng biết ý không làm phiền nữa mà nhanh chóng ly khai.
Cậu lén nhìn qua anh lại thấy anh không có nhìn cậu mà đang quay đi chăm chú nhìn vào tập hồ sơ. Cậu dè dặt gọi
" Gia Kỳ
"......
" Gia Kỳ cảm ơn còn có...em xin lỗi...em không biết anh là người đã chăm sóc em, đã gây phiền toái cho anh rồi "
"......
" Gia Kỳ ...anh giận em sao?? " cậu thấy anh im lặng mà sắp lòng rối bời không thôi.
"......  ( vẫn không trả lời!!!! )
Cậu cố gắng nhích về phía anh, anh tuy là ngồi ghế rất gần cậu nhưng lại vẫn cố ý không thèm để ý đến cậu.
Cậu quỳ gối trên giường nghiêng người về phía anh, muốn nhìn anh có giận cậu thật không, nhưng đúng là mặt anh không có biểu cảm gì a.
" Gia Kỳ anh đừng giận nữa...em thật sự xin lỗi "
" Nếu...nếu như anh thấy phiền thì không cần ở đây với em nữa, em ngày mai cũng sẽ xin bác sĩ xuất viện..."
Cậu đang nói bỗng nhiên im bặt khi nhìn thấy ánh mắt đầy cảnh cáo của anh!!
Anh liếc nhìn cậu lại vô tình nhìn thấy cổ áo đang mở rộng của cậu.
Vì cậu đang mặt đồ bệnh viện nên cậu so với bộ đồ thùng thình thì cậu nhỏ bé hơn nhiều. Vì thế cậu chỉ cần nghiêng người thì cổ áo liền mở rộng xương quai xanh mảnh khảnh cũng lộ ra trước mắt. Cơ hồ còn thấy được nhũ hoa hồng hồng đang nép trong lớp áo kia.
Anh không suy nghĩ lấy tay kéo gáy cậu về phía anh, môi cậu liền chạm vào môi anh. Anh bắt đầu gặm nhắm đôi môi ngọt ngào kia. Còn cậu vì bất ngờ hoảng sợ mà hai tay nếu lấy áo của anh.
Anh hôn cậu một hồi lầu rồi mới hai lòng buông cậu ra nói
" Đây là trừng phạt!! "
Cậu ngốc lăng nhìn anh, anh nói là trừng phạt nhưng không nói rõ là trừng phại cái gì a!!

Cậu đưa tay chạm lên môi mình nó vẫn còn động lại dư vị của nụ hôn vừa nảy, cậu cũng không biết diễn tả nó ra sao nữa.
Anh thấy cậu cứ đứng hình như vậy liền thấy cậu sao lại đáng yêu như vậy chứ, anh nhịn không được mà đưa tay lên xoa xoa cái đầu mật ong của cậu.
" Thôi được rồi mau nằm xuống nghĩ ngơi đi "

Đến tối anh ta lại giúp cậu thay đồ, cậu đỏ mặt mà bắt đắc dĩ để anh thay đồ cho mình mà không thể phản khán, lần trước cậu còn có thể xem như không có gì vì khi đó cậu hôn mê nên không có gì đáng ngại, nhưng mà...nhưng mà bây giờ cậu lại rất tĩnh táo a, lại cứ như thế mà phô bày trước mặt anh liền không thể xem là không có gì được a.
Cậu có đề nghị sẽ tự mình làm nhưng anh nhất quyết không cho, anh lại nói là cậu không tiện, bắt cậu không được ồn ào nữa.
Không biết anh là cố ý hay là không cố ý mà thay đồ cho cậu xong thì cũng gần 30 phút khiến cho cậu cứ ngượng muốn chết nhưng là lại không thể làm gì, ngoài khóc thầm ở trong lòng.
Sau đó để cho cậu thoải mái còn chính mình thì đi đến sofa ở trong phòng ngồi xuống giải quyết văn kiện.
Cậu thấy anh làm việc nên cũng không dám làm phiền, chỉ ngoan ngoãn ngồi im đôi khi lại nhịn không được mà lén nhìn anh.
Anh trong lúc làm việc lại toát lên một vẻ cuốt hút đến lạ thường khiến cho cậu không rời được mắt , mặc dù anh đang nhìn hồ sơ nhưng anh vẫn biết được cậu đang nhìn mình, nhưng anh cũng không có vạch trần cậu vẫn chú tâm giải quyết công việc.

Chap 54
Không khí trong phòng bệnh trở nên im ắng hẳn, chỉ còn lại tiếng lật tài liệu và tiếng lúc anh ký tên thôi.
Cậu cũng ngoan ngoãn mà không có làm phiền đến anh, cậu bị hình ảnh chăm chú làm việc cuốn hút mất rồi.
Cậu lại nghĩ nếu như công ty nào cũng có nhân viên chăm chỉ như anh thì thật là may mắn a.
Vì thế trong phòng bệnh mặc dù hai người không ai nói với ai câu nào, nhưng mà lại nhìn thấy khung cảnh một người cương nghị lại toát lên khí chất lạnh lùng bất phàm đang làm việc, còn cậu trai thì nhỏ nhắn đáng yêu ngọt ngào lại có chút ngược ngùng cũng đang  chăm chú nhìn người đàn ông kia.
Nếu như ai nhìn vào cũng sẽ không thấy chói mắt mà lại thấy được một khung cảnh hết sức hài hoà do hai người tạo nên.

Không biết có phải là do thuốc có tác dụng hay là cậu vẫn chưa khoẻ, cậu duy trì chưa đến một tiếng liền hai mắt nặng trĩu, cậu cứ cố mở to hai mắt nhưng chính là không nhịn được mà ngủ quên khi nào.
Anh thấy cậu thế mà ngủ quên đầu vẫn còn tựa lên cạnh giường thì khẽ cười.
Anh buông tập tài liệu xuống, đi đến bên giường đặt cậu nằm ngay ngắn lại sau đó còn chu đáo kéo chăn đắp lại cho cậu.
Anh vén mái tóc trên trán cậu qua một bên, khom người xuống đặt lên trán cậu một nụ hôn, sau đó lại hôn lên mội cậu một cái, nhịn không được lại mổ mổ hôn hôn môi cậu thêm mấy cái mới hài lòng
Anh nhìn cậu ngủ say đến nhu thuận ngọt ngào liền thấy trong lòng ấm áp, anh không biết cảm giác này là gì nhưng anh lại hiểu rõ chỉ có ở bên cậu mới khiến anh có được thứ cảm giác khó tả này.
Anh đi đến sofa tiếp tục làm nốt số hồ sơ còn lại, cậu ngủ rất say, đến tối bác sĩ có ghé qua để thăm khám tình hình cho cậu một chút, nhưng mặc nhiên cậu vẫn không có bị động tĩnh.
Bác sĩ nói cậu đã hồi phục rất nhanh ngủ nhiều một chút cũng tốt bảo anh không cần đánh thức cậu.
Sau khi bác sĩ đi anh cũng mở rộng hai cút áo cho thoải mái rồi cũng nhẹ nhàng leo lên giường, kéo cậu vào trong lòng mình rồi cùng cậu đánh một giấc ngủ ngon.
Đến sáng anh là người thức dậy trước nhìn xuống thấy con heo nhỏ nào đó vẫn còn ngủ rất ngon, bên tai còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ của cậu.
Anh không vội đánh thức cậu mà vẫn chăm chú nhìn cậu, anh nhìn cặp lông mi cong dài của cậu, còn có cả cái miệng nhỏ nhắn lâu lâu lại chép chép miệng, như đứa con nít đang ngủ lại mơ thấy mình được ăn rất nhiều bánh ngọt vậy.
Anh nhìn đồng hồ thấy cây kim đã điểm đến 7 giờ rưỡi sáng anh nghĩ cũng nên gọi cậu dậy cho cậu ăn sáng rồi, vì cậu còn chưa khoẻ hẳn không thể để bụng đói được.
Anh nhìn một chút liền xấu xa mà muốn trêu chọc cậu, anh dùng hai ngón tay bóp lấy cái mũi của cậu. Cậu vì đột nhiên không thở được mà phải há miệng ra thở. Thế nhưng vẫn lười không có mở mắt.
Đúng là heo con mà lúc nào cũng ham ngủ như vậy, không sợ nếu có người muốn làm gì thì chắc cậu cũng chẳng hay biết ( Ờ ! Thì có vậy anh mới có cơ hội mà ăn đậu hũ của ngta * )
Anh gian ác bịt luôn cả miệng của cậu lúc này cậu mới cựa quậy mà lắc lắc cái đầu nhỏ để tránh khỏi bàn tay của anh. Cậu mờ mịt hé mở đôi mắt lại bị ánh sáng làm cho phát đau liền lấy tay dụi dụi một chút mới mở mắt ra.
Cậu thấy mình đang nằm trên cái gì đó, cậu đưa tay ra sờ sờ lại sờ sờ lần nữa liền thấy nó cứng cứng lại còn rất ấm áp, vậy mà nó còn toả ra mùi thơm rất nam tính rất dể chịu, này rất giống với hơi ấm khi tiếp xúc với anh a....
Hình như có gì đó không đúng lắm thì phải. Cậu ngước mắt lên nhìn liền thấy được gương mặt hoàn mỹ của anh gần sát bên mình, cậu chớp chớp đôi mắt nai to màu hổ phách nhìn anh.
" Tỉnh?" anh nhìn gương mặt ngốc ngốc của cậu liền khẽ cười.
Cậu lúc này mới thông suốt liền nói
" Ách ! Sau anh...sau anh lại nằm ở đây vậy "
Anh không thương tiếc mà cốc *yêu* lên đầu cậu một cái rồi nói
" Tôi không nằm ở đây ngủ vậy em lại muốn 'chồng' em phải ngủ ở cái sofa cứng ngắc không thoải mái đó sao " anh tựa tiếu phi tiếu mà nói
Cậu nghe anh nói vậy lúc này mới thông suốt liền đỏ mặt cũng không biết trả lời thế nào liền đem mặt chôn xuống giường.

Anh nhìn cậu như vậy liền cố nén cười mà nói
" Thôi nào mau dậy rửa mặt rồi còn ăn sáng nữa để bụng đói không tốt "
Anh nói xong liền xuống giường sau đó trực tiếp mà bế bổng cậu lên như bế công chúa vậy, cậu cũng theo phản xạ mà vòng tay ôm lấy cổ của anh.
Hai gương mặt liền gần sát nhau, chóp mũi của cả hai cơ hồ sắp chạm vào nhau luôn rồi.
Mặt cậu cứ như hai quả ca chua chín mà đỏ lên hết, liền lắp bắp nói
" Không...không...cần...cái này em có thể tự đi mà, mau thả...em xuống đi !!! "
" Không cho nháo " anh chỉ nói một câu liền sãi bước vào phòng tắm. Anh đặt cậu đứng trên tấm thảm ở bồn rửa mặt sau đó thuần thục lấy bàn chải đánh răng của cậu ra nặng một ít kem rồi lại hứng đầy một cốc nước đưa tới cho cậu.
Cậu ngốc ngốc đưa hai tay ra nhận lấy, sau đó anh cũng tự mình đánh răng rửa mặt rồi lại bế cậu ra ngoài đặt cậu ngồi lên giường.
" Em ngoan ngoãn ngồi ở đây một chút nữa sẽ có người mang đồ ăn sáng đến " cậu rất nghe lời mà gật đầu
Anh nói xong cũng đi vao phòng tắm tắm.
Khoảng 15 phút sau anh đi ra vừa vặn cũng có người đến gõ cửa anh đi đến mở cửa liền thấy tiểu thư ký của anh đang thở hổn hển đứng trước cửa.
Tiểu thư ký chỉ sợ rằng việc mình chậm trễ đem thức ăn đến sẽ làm cho tổng tài nhà mình không vui vì thế sáng liền thức dậy thật sớm sau khi xếp hàng mua được thức ăn mà tổng tài đã dặn dò phải mua ở nhà hàng liền nhanh chóng chạy đến bệnh viện, sau đó lại co chân mà chạy đến phòng bệnh này.
Anh thấy thư ký nhà mình mới sáng sớm một người đầy mồ hôi liền hiểu tâm tư, sau khi nhận lấy hai khây thức ăn thì nhàn nhạt mở miệng nói
" Vất vã rồi, tháng này sẽ trả lương thật hậu hĩnh cho cậu "
Anh cũng không phải là người keo kiệt nếu đã là nhân viên của anh chỉ cần làm tốt công việc ắt hẳn anh sẽ không bạt đãi một ai.
Tiểu thư ký nghe xong liền rơm rớm nước mắt rối rít  cảm ơn anh, lại nghĩ bao nhiêu công sức bỏ ra sáng nay là không uổng phí a.
" Được rồi, mau chóng lấy tài liệu về đi, mọi bản kế hoạch tôi đã xem qua cũng khá ổn có thể cho tiến hành" Anh nói xong thì giao bao hồ sơ cho thư ký.
Tiểu Thư ký lại dè dặt nói " Nhưng mà tổng tài, hôm qua Mã phu nhân có gọi đến công ty, nói là không liên lạc được với ngài nên mới điện thoại đến còn hỏi ngài đang làm gì , tôi nói là ngài đang bận chăm sóc ai đó ở bệnh viện, Mã phu nhân nghe xong có vẻ sốt ruột rồi cũng nhanh chóng tắt máy!! "
Anh trầm tư một chút liền nói " Được rồi, chuyện này tôi sẽ giải thích với bà tôi "
Thư ký cũng không làm phiền nữa mà nhanh chóng cuối chào anh liền ly khai.
Lúc anh cầm hai khay thức ăn đặt lên bàn cậu nhịn không được mà hỏi anh
" Nếu như anh là ông chủ thì anh là một ông chủ rất tốt đi "
Anh nghe cậu nói vậy liền tựa tiếu phi tiếu mà hỏi
" Phải không?? ".
" Ân " cậu gật đầu rồi lại nói tiếp
" Chắc là các nhân viên kia rất hăm mộ anh đi, em nhìn thấy người kia rất hình như rất vui a, chỉ có ông chủ tốt thì nhân viên mới thích như vậy a."
" Em nghĩ anh là ông chủ tốt như vậy sao "

Cậu lại gật gật đầu, anh cười xoa đầu cậu nói
" Thôi được rồi mau ăn sáng thôi "
Anh nói rồi liền đem thức ăn lấy ra đẩy tới trước mặt cậu một phần cháo thịt  rau xanh thanh đạm.
Cậu nhìn tô cháo trước mặt liều bĩu bĩu môi nhỏ giọng nói " Em có thể không ăn cháo nữa được không "
Anh lại thẳng thắng từ chối nói " Không được bác sĩ dặn em phải ăn thanh đạm một chút lại có cháo này rất bổ "
" Nhưng...nhưng mà em rất ngán ăn cháo "
" Ngán cũng phải rán ăn, em nếu thích gì ngày mai tôi sẽ mua cho em, còn bây giờ phải ngoan ngoãn ăn hết số cháo này."
Cậu nghe đến ngày mai không cần ăn cháo nữa liền lấy lại tin thần phấn chấn hỏi
" Có thật không!! "
Nhìn thấy cái gật đầu của anh liền vui vẻ mà tự động lấy muỗng múc cháo ăn, anh cũng ngồi xuống bên cạnh ăn thức ăn của mình.
Trước khi ăn cậu lại dùng muỗng mà khuấy khuấy tô cháo như muốn tìm kiếm cái gì đó.
Anh nhìn hành động của cậu liền biết ngay cậu muốn làm gì liền nói
" Em yên tâm đi trong cháo không có tôm đâu !"
Cậu ngẩn đầu nhìn anh sau đó cũng không có nói gì mà múc một muỗng cháo cho vào miệng.
" Em khi đó biết rõ là mình bị dị ứng với tôm sao còn ăn??_"
" Chẳng phải là anh bắt em ăn đó sao " cậu vô tội nói
" Tôi bắt em ăn là tại vì khi đó tôi không biết em bị dị ứng, còn em đã biết rõ như thế mà vẫn ăn, em có thể nói là em bị dị ứng mà " 
Cậu nghe anh nói thì giọng buồn buồn nói
" Lúc đó em đã muốn nói với anh...nhưng mà anh lại không muốn nghe anh còn nói là em lại cải lời anh, em vì không muốn anh tức giận nên mới ráng ăn "
Anh nghe cậu nói cũng không biết phải trả lời thế nào nữa, lúc đó không phải vì anh tức giận mà trúc giận lên cậu thì cậu cũng không có như vậy
Cậu thấy anh im lặng liền nói tiếp
" Với lại...em chỉ nghĩ mình ăn vào cùng lắm chỉ là bị nhứa hoặc nỗi mẫn thôi, cũng không nghĩ đến nó lại nghiêm trọng như vậy!" càng nói giọng cậu càng nhỏ lại
" Ngu ngốc " anh nhịn không được mà mắng cậu, cả bản thân mình cũng không biết quan tâm nữa.
" Thôi được rồi mau ăn đi " anh giục cậu hai người lại bắt đầu ăn cho xong bữa sáng.

Ăn xong anh dọn dẹp lại ngồi xuống ghế mà nói
" Bà nội chắc cũng đã đoán được là em đang nằm viện đấy "
Cậu nghe thế liền giật mình hỏi " Sao bà lại biết a, là anh nói sao??"

" Không phải tôi, mà là thư ký tôi tôi nghĩ bà nội chắc là đang trên đường về đấy "
Cậu nghe thế liền nhăn mặt " Vậy sao mà được chứ, chẳng phải bà đang đi nghĩ dưỡng cùng với bạn sao, sao lại về "
" Vì em là cháu dâu yêu qúy của bà, bà nghe tin em đang ở bệnh viện sẽ rất lo lắng tôi nghĩ với tính cách của bà chắc chắn sẽ đáp chuyến bay sớm nhất để về thăm em "
" Như vậy thật phiền bà a, tất cả cũng tại em " cậu xụ mặt chán nản, bà đang vui vẻ thế nhưng lại bị cậu phá hỏng như vậy
Anh nhìn cái mặt buồn hiu của cậu liền thấy tâm đau nhói, đi đến mà đưa tay qua bẹo hai cái má phúng phính của cậu.
" Thôi được rồi, em đừng có làm cái mặt chù ụ đó nữa không khéo bà thấy lại tưởng tôi ức hiếp em, như vậy thì thật là oan cho tôi đó "  anh nói xong còn giả vờ lộ ra khuôn mặt chán nản...
Cậu nghe anh nói liền bật cười, anh nhìn nụ cười của cậu có chút ngây ngẩn.
Lúc cười đôi mắt lại cong lên bên má còn có cái lúm đồng tiền xinh xinh, với ánh nắng nhẹ nhàng của buổi sáng càng khiến cho cậu lại toát lên vẻ thuần khiết và đáng yêu hơn.
Anh lấy lại tinh thần đi qua ngồi xuống sofa bắt chéo chân mà mở ti vi xem tin tức.
Cậu liếc nhìn đồng hồ nhìn thấy thời gian cũng không sai lệch lắm với giờ anh đi làm, nhưng sao anh vẫn còn ngồi ở đây a.
Cậu lo lắng anh quên thời gian nếu đi trể chắc chắn sẽ bị sếp la a. Cậu ngây thơ còn tưởng trên anh vẫn còn có sếp nữa nên có lòng tốt nhắc nhỡ anh.
" Anh hôm nay không đi làm sao hình như sắp trể giờ rồi kìa "
" Em là quan tâm tôi sao "
" Ách! Là vì em thấy anh không đi làm nên hỏi thôi anh chẳng phải lúc nào cũng rất bận đó sao "
Anh nghe cậu nói cũng có chút chột dạ
" Không sao dù sao mấy tài liệu cũng giải quyết xong hết rồi hôm nay tôi rất rảnh, nhưng mà tôi là ông chủ dù cho có đến muộn thì cũng chẳng ai dám nói gì " anh thì ở đây nói nhẹ nhàng lắm nhưng mà chỉ tội nghiệp cho tiểu thư ký phải bù đầu với đống văn kiện lớn nhỏ.
" Àaa " cậu gật đầu như đã hiểu
Anh nhíu mày nhìn cậu " À, em à cái gì "
" Không...không có gì "
Anh hiếp mắt nhìn cậu " Chắc là em cho rằng tôi đây hằng ngày là đi làm công ăn lương của người khác sao "
" A, không phải như vậy, em biết anh làm chức cao nhưng mà em nghĩ trên anh chắc cũng có thêm mấy người lãnh đạo, cũng không có biết anh lại là lớn nhất a!!"
Cũng không thể trách cậu được, dù sao công việc của anh là gì cậu cũng không biết chỉ biết là qnh hay đi sớm về muộn, mặc dù muốn hỏi nhưng mà lại sợ anh thấy phiền rồi cũng thôi luôn.
Anh đi đến chỗ cậu kề sát vào mặt cậu nói
" Đinh Trình Hâm cho em biết tôi đây chính là Mã tổng của công ty KH lớn nhất nhì Trung Quốc đó biết chưa hả? Ngu ngốc!!"
Anh bực mình không phải vì cậu cho anh là người làm công ăn lương, mà tức giận vì cậu không biết gì về anh cả, ngay cả ông chủ Công Ty KH Mã Gia Kỳ mà cậu cũng không biết, rốt cuộc cậu có biết gì về anh không đây.
Tư tưởng anh gắn ở trên người cậu là vì tiền nên mới chấp nhận gã cho anh 1 phút trước đã bị cậu đánh bay rồi, rốt cuộc cậu lấy anh là vì yêu anh thật sao hay vì lý do gì khác...!
" Thì ra anh là ông chủ của một công ty lớn như vậy " cậu đưa ánh mắt hâm mộ nhìn anh, anh còn trẻ như vậy mà đã tài như vậy a
" Bớt làm vẻ mặt hâm mộ đó đi, hừ cả chồng mình làm gì mà cũng không biết đúng thật là ngốc chết đi được" anh vừa nói vừa gỏ gỏ lên trán cậu
" Nè con dám ức hiếp cháu dâu của bà sao...? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro