Chap 55+56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 55

" Nè con dám ức hiếp cháu dâu của bà sao...!"
Hai người nghe thấy tiếng nói đều quay đầu nhìn ra cửa, bà nội Mã đang hai tay chống nạnh đứng trước cửa mà trừng mắt với anh.
" Bà nội " cậu thấy bà liền vui vẻ gọi
Bà nội Mã vừa nghe tiếng cậu gọi tâm liền xìu xuống, lấy lại vẻ mặt sướt mướt đi đến bên cậu
" Aiya cháu dâu của bà sao lại ở đây chứ, nhìn xem ốm thành như vậy rồi cả mặt cũng xanh xao đến vậy a " bà nội vừa ôm cậu vừa nói
" Bà nội cháu không sao đâu ạ, cháu đã khoẻ rồi "
" Gì mà không sao, nhìn xem con làm sao mà phải vào đây hả, có phải không có bà ở đây có ai đã ủy khuất cháu dâu của bà phải không?" bà liếc xéo anh ngồi bên cạnh. Anh chột dạ mà gãi gãi mũi
" Không có, bà nội là do con không cẩn thận mà ăn phải đồ dị ứng thôi ạ!"
" Thôi được, sao này phải chú ý một chút biết không, còn anh lo mà chăm sóc cho vợ con chu đáo vào đấy."
" Vâng thưa bà, con sẽ chăm sóc cho vợ con thật chu đáo bà yên tâm đi "
" Hừ, còn phải xem biểu hiện của anh , nếu anh không chăm sóc được thì để tôi mang Tiểu Hâm về nhà tôi "
" Được con chăm sóc được mà " anh gật đầu như bổ củi tỏ vẻ chân thành nhất có thể.
Cậu thấy anh không ngừng bị bà la liền chạnh lòng nói giúp
" Bà nội thật ra anh ấy mấy ngày nay đã chăm sóc con rất tốt ạ, còn mang cả công việc đến đây làm nữa, bà đừng trách anh ấy nữa "
Bà Mã vừa nghe cậu nói vậy thì mới hài lòng mà chuyển vẻ mặt dịu dàng sang cậu
" Được rồi Tiểu Hâm bà sẽ không mắng nữa, con phải hảo hảo dưỡng bệnh biết không "
" Ân " cậu nhu thuận gật đầu
" Bà nội, bà mới ngồi máy bay về chắc là rất mệt hay là bà cùng dì lý về nghĩ ngơi trước đi rồi sau đó đến thăm Tiểu Hâm tiếp cũng được mà "
" Sao có thể chứ " bà Mã không đồng ý nói, bà chỉ mới gặp cháu dâu của bà có một chút đã vội về rồi.
" Ân, Gia Kỳ nói đúng đó bà, người nên về nghĩ ngơi đi, nếu bà không khoẻ con cũng rất lo lắng đấy "
" Thôi được rồi, vậy bà sẽ về nghĩ một chút chìu nay bà sẽ mang món con thích đến thăm con nhé."
" Vâng ạ "
Sau khi thoã thuận xong bà Mã cùng dì Nguyệt ra về, anh đi theo để tiễn bà lên xe rồi mới đi vào phòng
Vừa vào liền thấy cậu cứ cười tủm tỉm mãi, anh tò mò hỏi
" Trong em có vẻ rất vui?"
" Không có "
" Nhìn tôi bị bà mắng em vui vậy sao? "
" Nào có chứ, em đâu có cười anh đâu "
Anh hiếp mắt nhìn cậu ra vẻ không tin hỏi " Thật không "
" Ân "
Anh không nói gì mà sãi bước về phía cậu, cậu linh cảm có mùi nguy hiểm liền nhích nhích ra phía sau nhưng vẫn không thoát được.

Anh chống hai tay xuống giường bao bọc cậu bên trong gọng kìm của mình khiến cho khoảng cách của hai người rất gần nhau.
Anh chăm chú nhìn cậu nhưng vẫn là không có lên tiếng, cậu cũng không dám nhúc nhích nên vẫn hai người cứ thế mà mặt đối mặt nhìn nhau.
Với tia nhìn không chút động tĩnh của anh cậu có chút chột dạ mà muốn tìm cách thoát ra.
" Anh...anh đừng nhìn nữa " cậu không chịu được nên cầu xin nói
" Sao lại không được nhìn nữa " càng nói anh càng tiến gần hơn gần đến nỗi cậu còn cảm nhận được hơi thở của hai người cơ hồ cũng hoà huyện với nhau.
Không biết hơi nóng từ đâu mà khiến cho mặt của cậu phút chóc lại đỏ lên.
" Em nói xem em là đang cười gì " anh vẫn rất nhẹ nhàng mà hỏi
" Em... " làm sao đây cậu không biết nên tìm lý do gì để thoái thát đây vì thực sự khi nảy là cậu cười anh thật aaa...
" Nhìn xem ánh mắt của em đã tố cáo em rồi kìa, còn dám nói là không có"
" Ách "
Anh không đợi cậu hành động liền một tay tóm lấy gáy của cậu mà môi kề môi, đưa cậu vào một nụ hôn sâu
Đợi một lúc anh cũng không có buông cậu ra, môi cậu lại bị anh gặm nhắm nên không thể mở miệng nói cậu đành chống tay lên ngực anh muốn đẩy anh ra, nhưng là càng muốn đẩy anh ra anh lại ôm cậu chắt hơn.
Anh vòng tay còn lại mà ôm lấy eo cậu, kéo cậu về phía mình, không cho cậu có cơ hội mà trốn thoát.
Bỗng nhiên bên ngoài phòng có tiếng gõ của khiến cậu càng gấp hơn, thế mà anh vẫn không chịu buông ra, cậu vừa không thở nỗi vừa mắc cở lỡ như có ai mở của vào nhìn thấy cảnh này thì làm sao đây, càng nghĩ mặt cậu càng đỏ hơn.
Anh tuy là đang hôn cậu nhưng vẫn quan sát và thu hết những biểu cảm trên gương mặt cậu, bất ngờ, lúng túng, ngại ngùng rồi đỏ mặt khiến cho anh càng không muốn buông cậu ra hơn.
Nhìn khuôn mặt gấp đến sắp khóc của cậu thì mới kìm chế mà buông môi cậu ra, điều chỉnh lại hô hấp giọng khàn khàn nói
" Lần này là do em may mắn đấy "
Nói rồi anh buông cậu ra đi đến mở cửa, người đến là bác sĩ.
Bác sĩ nhìn cậu xong liền cười nói " Có vẻ cậu hồi phục rất nhanh cả mặt cũng hồng hào hơn rồi"
Vị bác sĩ vô tư nói lại không biết cậu vừq mới bị tên sói nào đó cưỡng hôn đến thở không thông a.
Bác sĩ khám cho cậu xong nói " Tình trạng của cậu đã ổn định rồi, chỉ cần bồi bổ một chút là được "
Cậu nghe vậy liền vui vẻ hỏi " Vậy bác sĩ tôi có thể xuất viện được không "
" Không thể...!" chưa đợi bác sĩ nó nhanh đã nhanh chóng bác bỏ lời của cậu
" Em cũng chỉ vừa mới khoẻ lại thôi tốt nhất em nên ngoan ngoãn mà ở đây tịnh dưỡng cho tôi " anh bỗng dưng nghiêm khắc nói
" Nhưng mà...nhưng mà chẳng phải anh cũng nghe là bác sĩ đã nói em khoẻ rồi sao, sao lại không được xuất viện a "
" Bác sĩ nói em đã hồi phục lại chứ không có nói là em có thể xuất viện " anh nói xong đưa ánh mắt bình tĩnh nhìn vị bác sĩ.
Nhận được ánh mắt kia vị bác sĩ không rét mà run nói " Đúng đó, cậu nên ở lại đây tĩnh dưỡng thêm vài hôm đi như vậy đối với cậu cũng rất tốt a "
" Nhưng..."
" Không có nhưng nhị gì cả, em phải ngoan ngoãn ở đây, khi nào tôi thấy được sẽ cho em về nhà "
Vị bác sĩ cũng không có làm phiền nữa mà gật đầu một cái rồi ly khai.
Cậu biết mình sẽ không cải lại anh nên đành thất vọng mà cuối mặt xuống.
Anh nhìn cậu như vậy trên mặt lại hiện lên một nụ cười ôn nhu. Đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu đưq tay nâng mặt cậu lên buộc cậu phải nhìn anh.

" Làm sao lại ủy khuất, tôi muốn em ở đây là vì muốn tốt cho em, nhìn xem vẻ mặt của em lại không tình nguyện như vậy"
" Nhưng mà ở đây có nhiều đồ dùng cao cấp như vậy chắc là rất đắc đi nếu ở đây lâu sẽ phải tốn thật nhiều tiền a, với lại em cũng có thể về nhà hảo dưỡng mà ". Cậu chớp chớp ánh mắt long lanh nhìn anh giống như là một con cún con đang làm nũng vậy
Anh nhìn và tất nhiên là không thể không lọt hố với độ dễ thương của cậu, nhưng mà anh vẫn cố dặn lòng mình là phải bình tĩnh bình tĩnh và bình tĩnh...
Anh hằng giọng một tiếng rồi nói " Em chỉ cần ở đây mọi chuyện khác không cần lo, chờ khi em thật sự khoẻ tôi sẽ cho em về."
" Có thật không?" ánh mắt cậu sáng lên nhìn anh.
" Thật "
Cậu nghe câu trả lời của anh tâm tình liền tốt hẳn lên, vì cậu sẽ không cần ở nơi ngợp ngạc mà chán thế này a.
Nhìn cậu vui vẻ thì anh cũng thấy trong lòng vui vẻ, nhịn không được mà đưa tay lên xoa đầu cậu.
***
" Các người là ai mau bỏ tôi ra!!"
Xế chìu cô ta đang định đón xe đi đến bệnh viện thì bị một nhóm người bắt ép lên xe.
" Sao ông lại bắt tôi lên xe làm gì?" cô ta không nhân nhượng mà tức giận quát
Ông ta giở giọng điểu kinh tởm mà nói " Nào nào em yêu, sao lại tức giận như vậy anh là nhớ em nên muốn đến gặp em thôi "
" Hừ, như vậy cần gì mà lôi kéo người ta như vậy chứ "
" Đúng đúng là anh sai rồi người đẹp, em đừng kích động mà ảnh hưởng đến thai nhi a, em quên là mình đang mang thai sao " Ông ta nói xong còn cố tình dùng tay đặt lên bụng cô
Cô ta vừa nhắc tới hai chữ mang thai liền sắc mặt trắng bệch hỏi " Sao...tại sao ông lại biết tôi mang thai, ông dám điều tra tôi sao??"
" Haha cái gì mà điều tra chứ, đây là chuyện sớm muộn gì anh cũng biết cần gì phải điều tra chứ, tôi đây là đang chờ em tự nguyện nói ra nhưng mà chờ đến lâu như vậy vẫn không thấy nên tôi đành phải đến đây một chuyến "
Cô ta siết chặt tay cố lấy lại bình tĩnh nói " Không, đây là con của Mew suppasit , không phải con của ông ông không cần phải biết chuyện này "
" Là vậy sao, em chắc nó là con của Mã Gia Kỳ không, hay là đây là thành quả ân ái của chúng ta tạo ra "
" Ghê tởm!! " cô ta nhìn vẻ mặt đùa cởn của ông ta nhịn không được mà mắng.
Bỗng nhiên ông ta siết chặt lấy cằm cô, dùng sức rất mạnh khiến cho cô nhăn mặt
" Cô nghe cho rõ đây, tôi đã từng nói rằng tôi sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn nhưng tôi cũng có thể hủy đi tất cả của cô, nghe rõ chưa hả!"
" Mau đến bệnh viện " ông ta ra lệnh cho lái xe, anh ta gật đầu rồi đánh tay lái chạy đi
" Ông đưa tôi đến bệnh viện làm gì?" cô ta thấy có gì đó không ổn nên cảnh giác hỏi
" Em yên tâm anh chỉ muốn đưa em xác định một chút, để xem suy đoán của anh có đúng không"
" Không cần, tôi đã nói rồi đây là con của tôi và Mã Gia Kỳ không phải của ông , tôi không muốn kiểm tra mau ngừng xe lại tôi muốn xuống xe " cô ta hét lên và không ngừng đập lên cửa xe
Ông ta kéo tay cô lại không có kiên nhẫn mà nói " Tôi đã cho cô cơ hội thì cô nên biết điều đi, đừng có khiến tôi không vui, nếu không những chuyện mà cô muốn giấu tôi sẽ cho Mã Gia Kỳ biết, rằng cô là loại người như thế nào trên giường có bao nhiêu dâm đãng "
" Ông...
Cô không có cái gì để đấu lại ông ta cả vì mọi bí mật của cô ông ta đều biết rõ nếu lỡ chọc giận ông ta chắc chắn cô chính là người bất lợi, cô ta đành chấp nhận mà đi theo ông ta đến bệnh viện.
Sau khi đưa cô đi phòng khám kiểm tra xong, ông ta cầm tờ giấy xét nghiệm ADN trên tay mà cười vui vẻ, sắc mặt đối với cô ta cũng thay đổi
Xét nghiệm ADN cho thấy đứa nhỏ trong bụng cô với ông ta là có quan hệ huyết thống với nhau tỉ lệ trùng khớp là 99,999%
Ông ta không khỏi vui vẻ, vì ông ta đã hơn 50 tuổi nhưng vẫn chưa có đứa con nối dõi vì ông đá được bác sĩ chẩn đoán là khó có thể có con, vì thế mấy bà vợ của ông cũng vẫn chưa có được đứa con đầu lòng
Khi ông xác định được cô ta mang thai con của ông thì vô cùng phấn khởi ông ta đi đến nắm lấy tay cô nói
" Em yêu a, em đừng giận nữa sẽ ảnh hưởng đến con chúng ta đấy, em sau này muốn gì anh cũng sẽ cho em, chỉ cần em hảo hảo dưỡng thai và sinh cho anh một thằng quý tử anh thề dù em có muốn sao trên trời anh cũng sẽ tìm cách lấy cho em "
Cô ta không dễ dàng gì mà bỏ qua liền nói " Ông chỉ xem tôi là cái máy đẻ của ông thôi sao?"
" Nào có bảo bối em chính là bảo bối của anh, đây là con của chúng ta nên anh quan tâm thôi mà, bảo bối anh đưa em về nhé "
" Không cần, tôi còn có chuyện cần làm "
" À được vậy thì anh không làm phiền em nữa, bảo bối em phải cẩn thận nhé, đây là tôn tử của anh vì thế em trăm ngàn lần phải cẩn thận đấy " ông ta dặn dò cô rồi đi ra ngoài.
Cô ta không cam tâm mà nghiếng răng tiết hận, chỉ cần cô có con ác chủ bài là đứa con chưa chào đời này không sợ ông ta lại uy hiếp cô nữa.
" Con ngoan, con chính là tâm can bảo bối của mẹ, mẹ sẽ cho con một người cha tốt hơn lão già kia gấp trăm ngàn lần, vì thế con cứ ngoan ngoãn ở trong bụng ta nhé "
Cô ta cười một cách thâm độc rồi rời khỏi phòng khám thai đi đến phòng bệnh của Đinh Trình Hâm đang ở.

Trong phòng bệnh cậu đang chán nản mà nằm ì trên giường, cậu có xin anh ra ngoài đi dạo một chút nhưng anh lại không cho, anh bảo bên ngoài rất lạnh lại có gió không tốt cho sức khoẻ bảo cậu ngoan ngoãn nằm trên giường.
Còn anh vẫn là ngồi xem xét tài liệu, đôi lúc lại liếc mắt về phía cậu, sẽ bắt gặp được cậu một tý lại bĩu môi, không thì thở dài, khi thì phồng má trông đáng yêu vô cùng, anh thật sự muốn cắn cái mặt phúng phính của cậu một cái a, nhưng mà anh phải giữ hình tượng phải nhịn, nhịn.... ( hình tượng là gì có ăn đc ko anh )
Anh tập trung vào đống hồ sơ của mình để phân tán đi suy nghĩ trong đầu mình.
Bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa điều gây sự chú ý của cả hai, cậu vừa nghe tiếng gõ cửa liền tưởng Tuấn Lâm đến nên phấn khích vô cùng nào ngờ người bước vào lại là Lục Trà .
Nụ cười của cậu liền mất tự nhiên mà cứng đờ, anh cũng nhìn thấy vẻ mặt đó của cậu, anh nhíu mày hỏi
" Dương Lục Trà sao em lại đến đây làm gì?"
" Mã ca em đến đây để thăm Đinh ca còn có người ta cũng rất là nhớ anh a " cô ta nói xong thì tự nhiên đi đến ngồi xuống  khoát tay anh.
Cậu thấy mình chính là thứ dư thừa khi ở bên hai người họ vậy, nhìn xem họ thật xứng đôi... cậu cũng không có nói gì chỉ im lặng ngồi đó.
" À Đinh ca anh đã khoẻ hơn chưa " bỗng nhiên cô ta nhìn cậu hỏi
" Cảm ơn tôi đã khoẻ rồi "
" Vậy Đinh ca  em có thể mượn Mã ca một chút được không, anh biết không ngày  nào không gặp được cha của nó đứa nhỏ này rất nhớ cha nó a, em còn cảm nhận được nó đang đạp trong bụng em đấy" cô ta vừa nói vừa xoa xoa lên bụng mình.
Mặt cậu càng ngày càng trắng bệch, sao cậu lại quên mất trong bụng cô còn có đứa con của anh kia chứ, cậu có tư cách gì ngăn cản họ ở cùng nhau chứ!!
" Đinh ca có được không? "
Cô ta vẫn không từ bỏ mà hỏi cậu, cậu liếc qua phía anh thấy anh cũng đang nhìn mình, cậu có chút bối rối không biết phải làm sao.
" Nếu hai người có việc riêng thì cứ đi đi, tôi ở đây cũng không có việc gì"
" A vậy thì tốt quá rồi, Đinh ca cảm ơn anh"
Trái với sự vui vẻ của cô, mặt anh càng ngày càng khó coi, anh im lặng là muốn nhìn xem phản ứng của cậu ra sao, không ngờ cậu thấy anh và Tuấn Lâm thân mật cũng không có phản ứng gì, đã vậy còn muốn giành không gian riêng cho hai người, rốt cuộc anh đối với cậu là gì
Được nếu như cậu không muốn anh ở đây vậy thì cứ theo cậu nói đi, anh sẽ đi.
Cậu thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm như vậy liền cảm thấy trong lòng gợn sóng, không biết anh làm sao lại tức giận nữa, cậu đã nói gì sai sao.
" Mã ca, Đinh ca cũng đã không sao rồi, hay là mình cùng nhau đi dạo đi "
" Nếu vậy thì mình đi thôi, để tránh làm phiền đến người khác " trong giọng nói của anh chứa đầy sự lạnh nhạt và xa cách, cậu nghĩ mình đã làm phiền đến họ rồi...
Mà cũng đúng sự quan tâm, ôn nhu của anh mấy ngày qua chắc cũng là áy náy là sự thương hại thôi, khi ở bên cạnh cô ấy anh mới lộ ra sự dịu dàng dành cho người mình yêu, còn cậu chính là sự lạnh nhạt mà thôi.

CHAP 56

Nhìn theo bóng hai người khuất dần ngoài cửa, cậu cũng không biết nên diễn tả cảm xúc của mình lúc này là như thế nào, là bối rối, là đau lòng, là nuối tiếc hay là thất bại đây, hiện tại cậu cũng không xác định được.
Đôi lúc cậu cũng thật ganh tỵ với Dương Lục Trà cô ấy có được tình yêu của anh, sự quan tâm của anh, mà những cái đó cậu có cầu cũng không được, vì anh không yêu cậu...
Cậu đưa tay chạm lên ngực trái mình nơi này khiến cậu  có cảm giác đau nhói
Cậu xuống giường đi đến mở cửa sổ ra một luồn gió lạnh ập vào người khiến cậu rùng mình, cậu ngồi xuống chiếc ghế gần đó mà hít thở không khí trong lành kia.
Tuy đây là phòng bệnh tốt không có nghe mùi thuốc sát trùng quen thuộc của bệnh viện, nhưng mà cậu vẫn cảm thấy ngột ngạt khó chịu đến không thể thở
Cậu nhìn xuống dưới sân, ở đó thật nhiều người kể cả bệnh nhân đều ngồi ở các hàng ghế đá bên dưới, chắc là cũng để tìm nơi thoáng mát đi.
Cậu chăm chú nhìn vào một gia đình nhỏ có 3 người kia, bố mẹ đều rất trẻ, còn có cậu nhóc đang mặt áo bệnh nhân không ngừng đùa nghịch cùng bố mình, cậi bé được bố bế lên cao cậu nhóc giang hai tay ra làm như động tác đang bay lượn, còn người vợ thì ở một bên nhìn hai người đùa giỡn, lâu lâu sẽ lấy khăn giấy ra chậm mồ hôi cho hai bố con, khiến ai nhìn vào cũng điều ganh tỵ với họ.
Cậu lúc nhỏ cũng chỉ muốn được bố bế đi chơi cùng nói thật nhiều chuyện về tương lai, sẽ được nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ, được mẹ dỗ dành, mỗi ngay đều được ăn những món ăn của mẹ nấu... Tại sao hạnh phúc giản đơn như vậy nhưng cậu lại không có, có phải là do cậu không tốt nên mới bị họ vứt bỏ không, sau này lớn lên cậu lại yêu anh chỉ muốn cùng anh xây dựng một gia đình nhỏ, nhưng mà đến cả anh cũng không có cần cậu...
" Cạch "
Cửa phòng được mở ra đi vào là Bà Mã dì Nguyệt còn có Tuấn Lâm và Vũ Hàng
Bà Mã vừa đi vào thấy cậu quần áo mỏng manh lại ngồi ngay cửa sổ liền nhanh chóng đi đến kéo tắm chăn choàng lên người cậu, Tuấn Lâm cũng rất phối hợp mà đi đến đóng lại cửa sổ.

Bà Mã không hài lòng nói " Aiya Tiểu Hâm con vừa mới khoẻ lại sao lại ngồi trước gió thế này không may lại bệnh nữa thì làm sao, nhìn xem lạnh đến mặt cũng tái xanh rồi này "
Bà Mã sau khi nhìn cậu lại thốt lên nói " Tiểu Hâm con khóc sao??"
Cậu đưa tay lên lau mặt mình cậu cũng không biết rằng nước mắt của mình rơi từ khi nào nữa, liền an ủi bà nội nói
" Bà nội không có đâu, con đâu có khóc chỉ là...chỉ là bụi vào mắt nên thấy khó chịu thôi ạ "
Bà Mã tất nhiên là không tin lời cậu nhưng cũng không có hỏi thêm gì.
" À mà sao mọi người lại trùng hợp gặp nhau vậy a "
Cậu nhìn thấy bốn người vào cùng một lúc nên tò mò hỏi.
Vũ Hàng đi đến thân mật nắm tay bà Nội Mã nói " Là vì anh và Tuấn Lâm muốn đến thăm em lại tình cờ gặp bà nội ở ngoài cổng biết là mọi người cũng đến thăm em nên đã đi chung với nhau "
Nghe anh nói vậy thì cậu đã hiểu, cậu cũng không thắt mắt là tại sao Vũ Hàng lại gọi bà là bà nội, nếu không lầm thì Vũ Hàng và Mã Gia Kỳ lớn lên cùng nhau nên việc gọi bà Mã là bà nội cũng là chuyện bình thường.
Bà Mã gặp được Vũ Hàng cũng rất vui " Không ngờ Tuấn Lâm cũng là bạn của Tiểu Hâm a, đúng là có duyên thật " bà Mã vừa nói vừa cười vui vẻ.
" A còn có cậu bạn này của con, nói chuyện rất khéo a rất hợp với bà, nếu cháu không chê có thể gọi ta là bà nội giống với Tiểu Hâm đi, ta đây không ngại có thêm một đứa cháu a "
Tuấn Lâm cũng vui vẻ gật đầu " Hảo, Bà nội "

" Haha tốt tốt tốt "
Bà Mã cười sảng khoái. Lúc trên đường đến đây hai người nói chuyện rất ăn ý, Tuấn Lâm luôn chọc cho bà Mã cười vui vẻ, biết được Tuấn Lâm là bạn thân của Tiểu Hâm bà càng có thiện cảm với đứa nhỏ này hơn.
Bà Mã bỗng nhớ ra cái gì đó liền hỏi " Tiểu Hâm Gia Kỳ nó đâu sao lại để con ở đây một mình vậy?" bà Mã vào nảy giờ vẫn không có thấy Mã Gia Kỳ đâu thấy có điểm khác lạ liền thấy nghi ngờ
" Con...chuyện này...anh ấy anh ấy có công việc đột xuất ở công ty cần anh ấy giải quyết nên mới nảy anh ấy đã đi rồi ạ " cậu cũng không biết nói gì bèn diện đại một lý do cậu cho là phù hợp nhất
Bà Mã không vui nói " Hừ! Nó xem công việc còn quan trọng hơn cả vợ nó sao, khi nào gặp nó bà sẽ mắng nó một trận mới được!"
" Không có đâu bà, anh ấy là có việc gấp thật, dù sao mỗi ngày anh ấy cũng đều ở đây chăm sóc cháu mà, bà cũng đừng trách anh ấy "
" Trình Hâm bà nội nói rất đúng phải dạy cho anh ta một bài học, có việc gì cũng phải đặt mình lên hàng đầu không thể bỏ cậu ở đây một mình mà đi được " Tuấn Lâm cũng không tha mà nói, bà Ngô cũng đồng ý với cậu mà gật đầu
" Không phải...  " đã có một bà nội đã khó bây giờ lại thêm một Tuấn Lâm theo phe cậu có lý cũng không thể cải lại họ a, cậu thầm thở dài cậu không muốn vì mình mà gây thêm rắc rối cho anh, như vậy cũng chỉ khiến anh càng thêm ghét cậu hơn thôi...
" Mà Tuấn Lâm tiệm bánh ngọt của chúng ta sao rồi "
" Tiệm bánh của chúng ta vẫn rất là đông khách a, mà còn có vài cô nữ sinh vẫn cứ hỏi anh tóc đen áo sơmi trắng đâu rồi sao dạo này không thấy nữa a, nhìn xem Trình Hâm nhà ta cũng có sức hút lắm đó nha " Tuấn Lâm trêu chọc nói khiến cho cậu đỏ mặt
" Đúng vậy Trình Hâm đáng yêu như vậy không sợ không có người thích a" Vũ Hàng cũng phụ hoạ theo
" Trình Hâm vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn chắc chắn là sẽ có rất nhiều người thích " dì Nguyệt nói
Cậu nghe mọi người nói lại càng đỏ mặt mặt hơn " Mọi người đừng khen con nữa nếu không con sẽ không chịu được đâu a "
Mọi người đều bị cậu chọc cười đến vui vẻ.
Khoảng một lúc sau Mã Gia Kỳ và cô ta đi vào bỗng chốc mọi người điều im lặng mà nhìn hai người họ đang đi vào.
" Bà nội " Mã Gia Kỳ thấy bà đến liền cuối đầu chào hỏi
Bà Mã khi nhìn thấy cô ta có mặt ở đây liền không vui, lại nhìn thấy Mã Gia Kỳ đi cùng cô ta càng  thêm không vừa mắt.
" Trình Hâm à cậu nói anh ta có công việc rất quan trọng cần làm là đi cùng với tiểu tình nhân đó sao? " Tuấn Lâm nhịn không được mà đưa ra lời chăm chọc bắn về phía Mã Gia Kỳ
" Tuấn Lâm ý con nói vậy là sao bà không hiểu!". Bà ngô nghe cậu nói liền nhíu mày thắc mắc, có phải trong thời gian bà không có ở đây đã có chuyện gì xảy ra rồi đúng không?
" Bà Nội chuyện là...
" Tuấn Lâm" cậu nhìn Tuấn Lâm đưa ánh mắt ra hiệu cho cậu không được nói.
Tuấn Lâm mặc dù rất không cam tâm nhưng vẫn nghe lời cậu mà không có nói ra.
" Bà nội nếu người muốn biết điều gì thì hỏi anh ta đi "
" Chào bà nội con là Dương Lục Trà chắc bà không quên con chứ ạ "

" Làm sao tôi có thể quên người đã làm cho cháu trai tôi hết mực yêu thương phải khốn khổ chứ!" Bà Mã không có nhân nhượng mà thẳn thừng chăm chọc nói
Cô ta không có giận mà giả vờ tươi đi đến nắm lấy tay bà Mã nói
" Bà nội con biết sai rồi, lúc đó con suy nghĩ nông cạn nên chọn cách ra đi mà làm cho Mã ca đau khổ, nhưng mà bà nội con xa anh ấy con cũng rất đau khổ, mỗi ngày con điều nhớ về anh ấy không phút giây nào mà con không nghĩ về anh ấy cả...sau khi rời đi con mới biết con yêu anh ấy nhiều đến chừng nào, vì thế lần này con quyết định quay về để bù đắp cho anh ấy con sẽ không làm cho anh ấy đau khổ nữa đâu ạ, bà nội xin bà hãy tin con!!!".
Cô ta nói chuyện hết sức là chân thành, diễn hay đến nỗi khiến người ngoài nhìn vào đều sẽ tin cô ta có nỗi khổ tâm nên mới rời đi, lại càng tin cô ta đối với anh là chân thành.
Nhưng đối với bà Mã và Tuấn Lâm thì một màn này vô cùng không vừa mắt, ngay cả Vũ Hàng cũng nhíu mày trước tài diễn xuất của cô ta. Nhưng chỉ riêng có Trình Hâm là ngay thơ tin lời cô ta nói là thật tâm, nghĩ cô ta rất là yêu Gia Kỳ cậu lần nữa cho rằng mình lại là người thứ ba chen chân và hạnh phúc của hai người họ.
Bà Mã lạnh nhạt gạt tay cô ta ra đứng lên đi về phía cậu đang đỏ mắt ngồi trên giường kia.
Bà Mã vừa đi vừa nói " Hừ, nếu cô thật lòng thì hai năm trước đã không rồi đi, và cũng sẽ không đợi đến giờ này mới nói câu bù đắp, cho dù cô có thành thật muốn bù đắp đi chăn nữa thì cũng đã muộn rồi, cô nhìn xem Mã Gia Kỳ nó cũng đã có vợ rồi còn có tôi rất thương đứa cháu dâu này, việc cô có còn muốn bù đắp cho Mã Gia Kỳ nữa hay không cũng không còn quan trọng nữa...
Bà Mã vừa nói vừa dịu dàng vỗ vỗ lên tay cậu như an ủi.
" Đúng vậy Trình Hâm chắc chắn là một người vợ tốt, tốt hơn cô gấp trăm ngàn lần, Mã Gia Kỳ lấy được cậu ấy chính là phúc phần của anh ta " Tuấn Lâm cũng nhanh miệng mà nói cậu không tin cô ta có gì mà vuợt trội hơn Trình Hâm chứ, nếu có chính là hơn cái tính lẳng lơ của cô ta đi!!
" Như vậy thì đã sao chứ, bà nội Mã ca không có yêu cậu ta người anh ấy yêu nhất vẫn là con, nếu không thì sao con lại có con của anh ấy... "
" Dương Lục Trà ... " Mã Gia Kỳ ngăn chặn lời cô ta nói
Cô nhận ra mình vừa nói hớ, Mã ca có dặn trong thời gian này không được nhắc đến chuyện đứa bé cho bà biết, chờ anh sắp xếp mọi chuyện sẽ nói với bà sao
" Mã ca , dù sao chuyện này cũng không thể giấu lâu được, sớm muộn gì bà cũng phải biết để bà sớm một chút biết được sự hiện diện của cháu chắt mình chứ " cô ta giả vờ ủy khuất tội nghiệp mắt rưng rưng mà nói
Bà Mã càng nghe càng không lọt tai chút nào, cái gì mà không yêu cái gì mà con của chúng ta rồi chắt của bà, bà Mã tức giận đứng lên nhưng bà lại thấy choáng váng mà ôm đầu
" Bà nội, người không sao chứ " Mã Gia Kỳ nhanh chống đi đến đỡ lấy bà nội lo lắng hỏi.
Bà Mã tức giận cơ hồ không nói nên lời " Con...con phải giải thích chuyện này rõ ràng...cho bà...ta...ta đúng là bị con chọc cho tức chết mà "
" Dì Nguyệt mau dìu ta về nhà " bà Mã gạt tay anh ra.
" Bà Nội người đừng tức giận mà hao tỗn sức khoẻ ạ, như vậy con sẽ rất lo lắng " Đinh Trình Hâm nhìn thấy bà tức giận liền một trận tự trách, cơ hồ sắp khóc đến nơi
Bà Mã quay về phía cậu, xoa đầu cậu nói " Tiểu Hâm bà không sao, con cũng đừng tự trách mình đây không phải là lỗi của con, có trách thì cũng trách bà không tốt để con chịu ủy khuất rồi "
Nhìn phản ứng của Đinh Trình Hâm bà cũng đôi phần đoán được là cậu đã biết chuyện này rồi, bà có thể cảm nhận được đứa bé này đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất bao nhiêu khổ sở, bà thừa biết đứa bé này yêu thằng Gia Kỳ nhà bà nhiều cỡ nào, haizz chỉ trách thằng cháu nhà bà ngu ngốc cỡ nào đã bỏ lỡ điều tốt như vậy...!!
" Bà nội con biết người đang tức giận nhưng mà xin bà hãy cho con cơ hội cũng như cho cháu của người một cơ hội có được không " Cô ta lại bỗng nhiên qủy xuống trước mặt bà giở giọng đáng thương nói
" Hừ, tôi không phải là Bà nội của cô vì thế cô cũng đừng có câu nào ra cũng gọi tôi là bà nội gọi đến thuận miệng như vậy, với lại tôi sẽ không chấp nhận chuyện giữa cô và Mã Gia Kỳ kể cả đứa bé trong bụng kia, tôi chỉ chấp nhận duy nhất một mình Đinh Trình Hâm là cháu dâu của tôi thôi ".
  Cô ta nắm tay khẽ siết chặt đây là ý gì, cho một người xa lạ như Tuấn Lâm gọi là bà nội, nhưng lại không nhận cô, hừ đây rõ ràng là không muốn thừa nhận cô rồi còn gì...!
Bà Mã lại quay sang anh nói " Còn anh nếu muốn ở bên cô ta thì sau này cũng đừng có nhận tôi là bà nội nữa "

" Bà nội " anh cũng không biết nên giải thích làm sao cho bà nội hiểu đây sao mọi chuyện càng ngày càng trở nên rắc rối như vậy chứ.
Bà Mã không thèm nghe anh nói nữa mà cùng với dì lý một mạch bước ra ngoài.
Trong phòng cũng chỉ còn lại năm người bọn họ, cậu vẫn còn đang bối rối với sự việc vừa xảy ra, nó làm cho cậu cảm thấy khó chịu, cậu bất giác mà nhíu mày, không hiểu sao trong người cậu lại khó chịu đến vậy, cậu nắm chặt tắm ga giường.
Mọi người ai cũng thấy điều khác thường của cậu, Mã Gia Kỳ là người phản ứng đầu tiên, chạy đến ôm lấy vai cậu để cậu tựa vào trong ngực mình
" Trình Hâm em sao vậy ".
Cậu không có trả lời lại càng khiến anh lo lắng hơn
" Tôi đi gọi bác sĩ " Vũ Hàng nói xong liền chạy đi tìm bác sĩ.
Tuấn Lâm cũng bị cậu doạ đi đến nắm tay cậu mà run run nói " Trình Hâm cậu bị làm sao vậy, đừng doạ tớ "
Bác sĩ nhanh chóng đi đến Mã Gia Kỳ cũng mau chóng đặt cậu nằm ngay ngắn, bác sĩ đề nghị mọi người ra ngoài chờ, Tuấn Lâm dù không muốn nhưng cũng phải ra ngoài.
Vừa ra Tuấn Lâm liền trợn mắt nói " Mã Gia Kỳ anh đúng là tên hỗn đản, chết bầm mà,  còn dám dắt tiểu tình nhân đến trước mặt vợ mình sao, anh không nghĩ đến cảm giác của cậu ấy sao hả "
" Nè cậu đừng có mà gọi khác là tiểu tình nhân như vậy, cậu có tư cách gì mà nói chứ, cậu không tự nhận thấy là chính là Đinh Trình Hâm mới là người chen giữa tôi và Mã Gia Kỳ , nếu không có cậu ta thì chúng tôi đã sớm ở bên nhau rồi " Cô ta cũng không còn giả vờ đáng thương nữa mà cũng trừng mắt cải lại lờt Tuấn Lâm.
" Ha cuối cùng cũng lộ mặt hồ ly rồi, chẳng phải người nào đó khi nảy vẫn còn khóc lóc đến đáng thương đó sao, đúng là giả tạo mà "
" Cậu...
" Thôi đủ rồi hai người có ngừng lại được hay không, ở đây là bệnh viện nên giữ trật tự một chút " Anh thật đau đầu với hai người nếu cứ để họ chạm mặt nhau như vậy chắc chắn sẽ không một phút nào bình yên được.
" Dương Lục Trà em nên về nhà trước đi "
" Mã ca em muốn ở lại đây với anh " Cô ta nắm lấy tay anh mà làm nũng
" Dương Lục Trà anh không muốn lập lại một lần nữa " Anh bỗng nhiên lạnh giọng nói
Cô ta cũng rất biết tính toán, lúc này cô không thể làm cho anh tức giận được vì thế dù không cam tâm nhưng cô ta vẫn nghe theo
" Được rồi Mã ca, em sẽ nghe anh vậy em về trước đây " cô ta nói xong liếc xéo Tuấn Lâm một cái rồi mới quay đi
" Lè ". Tuấn Lâm còn nhái theo cô ta
Vũ Hàng nảy giờ không lên tiếng nhưng Mã Gia Kỳ biết cậu ta có rất nhiều chuyện muốn nói với anh
" Vũ Hàng cậu cũng nên đưa cậu ta về đi, còn sao này tôi và cậu sẽ nói chuyện riêng với nhau "
Vũ Hàng không có trả lời anh nhưng cũng ngầm đồng ý
" Tuấn Lâm chúng ta nên về thôi, chẳng phải em nói chiều nay Hạo Tường xong việc sẽ đến đón em sao, hay là chúng ta về nhà trước đi đừng để cậu ta chờ "
" Nhưng mà tôi không an tâm cho Trình Hâm"
" Cậu an tâm đi ở đây là bệnh viện có bác sĩ và y tá chăm sóc chắc chắn Trình Hâm sẽ không có việc gì đâu, chúng ta nên về thôi.
Tuấn Lâm gật đầu rồi cùng Vũ Hàng đi, sau khi hai người đi anh vẫn trầm tư đứng đó nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng bệnh đang đóng chặt, anh hít một hơi thật sâu để điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro