Chap 59+60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 59

Sau khi anh vừa đi không bao lâu thì cô ta lại đến, cô ta thản nhiên vào nhà mà ngồi xuống sofa giống như cô mới là vị nữ chủ nhân của ngôi nhà này vậy. Cậu cũng chẳng thèm để ý đến vì mỗi lần cô ta đến đều sẽ có chuyện xảy ra.
" Đinh ca sao anh không ngồi đi đứng ở đó làm gì " cô ta thấy cậu cứ đứng đó liền giở giọng chủ nhà nói
" Cô đến đây làm gì " cậu không trả lời mà trực tiếp hỏi ngược lại cô ta
" A em đến đây là để thăm anh a, em nghe Mã ca nói là anh đã về nhà rồi vì thế em đến để xem anh thế nào rồi "
" Cảm ơn, tôi không có việc gì cả, nếu không có việc gì thì mời cô về cho tôi còn có việc phải làm "
" Đinh ca chưa gì mà anh đã muốn đuổi người rồi sao, hôm nay em là thật lòng muốn đến thăm anh anh không nể mặt em chút nào sao " cô ta bỗng dưng giở giọng ủy khuất nói

Cậu nghe vậy liền có chút lúng túng, nhưng mà cậu cũng không thể dây dưa với cô ta được, không biết cô ta lại muốn giở trò gì nữa đây.
" Tôi sẽ nhận lòng tốt của cô nhưng mà tôi thật sự có việc phải làm "
" Vậy được rồi, em sẽ lên phòng của Mã ca nghĩ ngơi một chút, hình như đứa bé này rất nghịch cứ không ngừng hành em, nên em có chút mệt a " cô ta lấy tay xoa xoa cái bụng hơi nhô ra của mình
Sao cậu lại quên mất trong bụng cô ta còn có con của anh kia chứ, không hiểu sao cậu lại thấy ngực mình đau như vậy nữa.

Cô ta hài lòng nhìn gương mặt khẽ biến sắc của cậu cô ta đi lên lầu được mấy bước thì quay đầu hướng cậu nói
" A Đinh ca à, nếu em có ngủ quên thì anh nhất định phải gọi em đó bởi vì chiều nay em có hẹn với Mã ca đi ăn, nếu như em đến trể anh ấy sẽ không vui a " cô ta cười thật vui nói sau đó mới đi lên lầu ( chồng ngta mà cứ như chồng bã ý )
Cậu thở dài một hơi cũng không muốn nghĩ đến chuyện này nữa vì chuyện này cũng không phải là lần đầu vì thế cho dù cậu không muốn cũng không được. Vì thực chất họ là của nhau mà. Cậu rầu rỉ đi lên phòng, mặc kệ có chuyện gì chỉ cần anh không nói muốn cậu rời xa thì cậu vẫn sẽ ở bên cạnh anh và yêu anh, cho dù biết như vậy là ngu ngốc nhưng mà cậu chấp nhận.
Bất giác cậu ngủ quên lúc nào cũng không hay, khi thức dậy đã hơn 5 giờ chiều cậu vội vàng muốn xuống giường nhưng chợt nhớ ra gì đó liền khựng lại, cậu muốn đi xuống nấu cơm cho anh, nhưng mà chẳng phải lúc chiều cô ta có nói qua là sẽ cùng đi ăn với cô ta đó sao, vậy cậu còn cần gì phải nấu cơm nữa chứ, chán nản ngã lưng lại trên giường, cảm thấy tâm tình thực rối a.
Một lúc sau cậu đi tắm rửa sau khi xong cũng đã 6 giờ rồi lúc xuống lầu cậu nhìn qua thấy cửa phòng anh mở cậu nghĩ chắc là cô ta cũng đã sớm đi rồi, cậu xuống lầu vì không có nấu cơm nên bây giờ bụng cậu cũng bắt đầu kháng nghị rồi cậu nghĩ nghĩ một chút lại đi vào phòng bếp, lấy rau và trứng trong tủ lạnh ra lại mở thêm một cái tủ ra để lấy mì, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ cậu bắt tay vào việc nấu mì.
Cậu lúc trưa trong siêu thị có đi ngang qua quầy bán mì, thấy loại mì mới này được rất nhiều người mua nên cậu cũng muốn ăn thử a, cậu tuy vẫn còn nhớ anh lúc trước có không cho cậu ăn mì nhưng mà cậu nghĩ lúc đó là anh không cho cậu ăn thường xuyên thôi, còn bây giờ ăn một gói chắc cũng không sao đâu, vì thế cậu liền vui vẻ mua thêm mấy gói nữa để giành a. Lúc muốn ăn cũng có sẳn mà ăn.
Cậu ngây thơ nghĩ như vậy lại không biết rằng từ cấm của anh chính là " tuyệt đối không " chứ không phải là chỉ trong một thời gian a....nếu để anh bắt gặp cậu ăn mì thì...
Chỉ trong vòng năm phút cậu đã nấu xong một gói mì mà cậu cho là khá hoành tráng a, cậu đặt tô mì nóng hỏi vẫn còn đang bốc khói nghi ngúc trên bàn sau đó lại chạy đi lấy muỗng đũa và bắt đầu thưởng thức.
' Không nghĩ mì này lại thơm như vậy a, hèn chi nó lại đắc hơn mì khác ' cậu thầm nói
Cậu ăn một đũa lại nhịn không được mà cản thán " Wao thực ngon a " ( anh ý thực dễ thoả mãn!! ^°^)
Vì bụng đói nên cậu chỉ lo đặt lực chú ý lên tô mì mà không biết rằng nguy hiểm sắp đến a
" Rất ngon sao " bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến cậu theo bản năng mà trả lời
" Ân rất ngon rất vừa... 
Cậu đang nói bỗng nhiên giật mình đứng bật dậy nhìn người đàn ông đang đứng tay khoanh trước ngực kia mà thầm run rẩy
Bởi vì một bên má của cậu vẫn còn độn mì nên làm cho mặt cậu càng trở nên phúng phính hơn.
" Anh " cậu khẽ gọi nhưng mà tiếp theo lại không biết nói gì, cũng không biết tại sao lại thấy mình cứ như vừa mới phạm tội nào đó mà trong lòng của thấy sợ hãi a...
Anh không nói mà vẫn cứ âm trầm nhìn cậu, cậu khẽ nuốt ngụm mì còn trong miệng rồi lại đưa ánh mắt lén nhìn anh.
Cậu truy cập lại bộ não của mình cố gắng nhớ lại xem mình có làm gì khiến anh không vui không, nhưng mà đáp án là không a, hay là anh nghĩ cậu không nghe lời anh mà đi ra ngoài sao, vì thế cậu vội nói

" Em từ trưa đến giờ vẫn không có đi ra ngoài nữa bước a, em vẫn chỉ ở trong nhà thôi " cậu nói xong thì nhìn sắc mặt của anh, nhưng mà nó vẫn cứ âm trầm không chút dịu xuống a. Ách chẳng lẽ không phải chuyện này sao, hay là còn chuyện gì khác mà khiến anh tức giận a
" Đinh Trình Hâm em lại không nghe lời tôi " anh bỗng nhiên tức giận nói
Cậu thấy mình thật oan ứa a, nào có không nghe lời anh, rỏ ràng cậu vẫn chỉ ở trong nhà cũng không có đi ra ngoài mà, sao anh lại tức giận chứ.
" Em không có a " cậu nói
" Nếu không vậy thứ đó là gì " anh nói xong liền chỉ về phía gói mì vô tội kia
" Ách, cái này là mì a " cậu nhỏ giọng trả lời, chẳng kẽ thực sự là anh không cho cậu ăn mì thật sao, cậu nghĩ anh chỉ nói vậy thôi nhưng không ngờ là thật a.
" Nhưng mà em...
" Không nhưng nhị gì cả, có phải em đã xem lời tôi nói không ra gì rồi phải không "
" Không phải "
" Nếu không tại sao em còn dám ăn nó hả " anh giọng nghiêm khắc mà hỏi
" Em...em là do em đói bụng a "
" Nếu đói tại sao không nấu cơm ăn lại đi ăn mì hả "
" Ách...em
Cậu bị anh gặng hỏi đến không biết trả lời thế nào luôn rồi, cậu còn tưởng sẽ bị anh mắng một trận nhưng mà cậu không nghĩ đến thế nhưng anh không nói gì mà một mực quay lưng đi lên lầu.
Cậu nhìn theo có chút mất mát không biết sao anh lại như vậy, cậu nhìn đến tô mì cũng chẳng còn tâm trạng để ăn nữa liền đem vứt đi.
Cậu ngồi ở sofa phòng khách mà lòng không yên, cậu còn nghĩ anh chỉ lên phòng tắm sau đó sẽ xuống nhưng mà cậu hồi hộp chờ hơn nữa tiếng vẫn không có thấy anh xuống liền bắt đầu lo lắng, thực sự chọc anh giận rồi sao.
Cậu nghĩ ngồi ở đây không phải là cách liền đi lên lầu cậu muốn xin lỗi anh a, nhưng là trong phòng lại không thấy bóng dáng anh đâu, cậu đi đến thư phòng thấy nó sáng đèn liền biết anh có ở trong đó.
Cậu đưa tay khẽ gõ cửa , sau đó liền nghe giọng nói anh cậu liền mở cửa đi vào thấy anh đang ngồi xem tài liệu nhưng mà vẫn không có nhìb cậu.
Cậu đi đến trước bàn làm việc anh lấy dũng khí mà nhỏ giọng nói
" Anh, em xin lỗi "
"......
" Em sao này...sao này em sẽ nghe lời anh, sẽ không ăn mì nữa "
"......
" Anh đừng giận nữa có được không "
"......
Anh cư nhiên vẫn xem tài liệu không có để ý đến cậu, khiến cho cậu gấp đến độ sắp khóc đến nơi rời, không biết sao chỉ cần nghĩ đến việc anh sau này sẽ không để ý đến cậu nữa tâm liền đau đớn.
" Anh...
Cậu chờ gần mười phút vẫn không thấy anh phản ứng cứ như xem cậu là người vô hình vậy

Cậu mím chặt môi cố gắng không cho mình khóc nhưng mà không kìm được
Trong phòng khá yên tĩnh nên anh có thể nghe được tiếng nức nỡ đang kìm nén kia, khi anh ngước lên cơ hồ còn thấy được giọt nước mắt của cậu đang rơi xuống kia.
Cậu đứng trước bàn anh hai tay vò lấy vạt áo còn có đôi vai không ngừng run lên khiến cho ai nhìn vào cũng muốn vạn phần sủng ái cậu.
Khi anh nhìn thấy nước mắt cậu tim liền hung hăng bị ai đó đâm vào một nhác thật sâu vậy đau đớn vô cùng.
Anh công nhận mình đã bị cậu đánh gục rồi, chỉ là nhìn thấy cậu khóc thôi thì tâm đã đau như vậy rồi
Anh bỏ tập tài liệu trên tay xuống bàn sau đó nói " Mau qua đây "
Anh thấy cậu vẫn còn đứng ở đó kiền không nhịn được mà cao giọng nói " Trình Hâm em mau đi qua đây "
Cậu lúc này mới nghe giọng anh nói mới phản ứng lại mà chậm chạp đi đến gần anh
Lúc cậu còn cách anh khoảng mấy bước chân thì tay liền bị một lực kéo khiến cậu ngã trên đùi anh. Cậu muốn đứng lên nhưng mà eo đã bị anh ôm lấy không buông.
" Em ngồi yên " anh gầm nhẹ
Cậu ngoan ngoãn không dám động nữa, lấy tay dụi dụi mắt.
Anh bắt lấy cái tay đang không ngừng dụi mắt kia của cậu lại nói " Còn dụi nữa sẽ mù luôn đấy "
Cậu mím môi không nói, anh nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa mắt cho cậu, anh còn cảm nhận được nước mắt nóng ấm của cậu vừa mới khóc khi nảy còn đọng trên khoé mắt kia.
" Tại sao lại khóc??" giọng anh trầm trầm mà vang lên
Cậu chỉ hút hút cái mũi mà không có trả lời anh.
" Em không nghe tôi nói gì sao "
" Em...không có gì " cậu nhỏ giọng nói trong đó còn kèm theo một chút rầu rỉ
" Nếu không có gì sao lại khóc, em lại nói dối tôi " anh bỗng dưng lạnh giọng nói
Cậu nghe liền một trận hoảng loạng cậu sợ anh sẽ vì vậy mà chán ghét cậu nên cậu vội vàng vừa lắc đầu vừa nói " Không có, không có...em không có nói dối, em không có nói dối " vừa nói nước mắt vừa mới ngừng lại như một chuỗi trân châu mà chảy ra.
" Không cho khóc, nếu còn khóc tôi liền ném em đi " anh nhíu mày nói, anh không muốn nhìn thấy cậu khóc
" Không muốn...
Cậu nghe anh nói liền tưởng thật nên nhanh chóng níu lấy áo của anh.
" Vậy em mau nín " anh ra lệnh
Cậu mím môi mà khịt khịt cái mũi nhỏ vì khóc mà đỏ lên của cậu, anh đau lòng lau đi nước mắt trên má cậu dùng giọng nói dịu dàng nói
" Em có biết em vừa mới xuất viện không, cơ thể lại không tốt bây giờ còn muốn ăn những thứ không dinh dưỡng này em không lẽ là muốn biến bệnh viện làm nhà ở luôn sao ?"
" Không có "
" Sau này không được phép ăn mì nữa biết không "
" Ân, sau này không ăn nữa "  cậu vừa nghe liền ngoan ngoãn gật đầu

" Nếu để tôi biết sau này em còn dám đụng đến nó thì hậu quả em liền biết "
" Ân "
" Sau này không cho mít ước nữa " anh vừa nói vừa lấu tay vén mái tóc trước trán cậu qua một bên
" Ân " cậu vẫn ngoan ngoãn mà gật đầu
" Có còn đói bụng không?"
Cậu vội lắc đầu, cậu mặc dù khi nảy cũng không ăn được bao nhiêu nhưng mà vẫn có thể nhịn được a, cậu không muốn làm cho anh lại tức giận.
" Hửm, thật sự không đói sao? " anh không nhanh không chậm mà hỏi
Cậu khẽ rụt cổ, cậu cảm nhận được anh lại đang muốn tức giận a vì thế cậu nghĩ nghĩ rồi nhỏ giọng nói
" Có một chút đói "
Anh khẽ cười rồi nói " Vậy thì mau đi thôi "
" Đi đâu a " cậu không hiểu anh muốn nói gì kiền ngốc ngốc hỏi lại
Anh nghe cậu hỏi dùng ngón tay thon dài mà chọt chọt bụng nhỏ của cậu nói " Thì đi tìm thức ăn để lắp đầy cho cái bụng heo con nhà em này "
" Ách " cậu bị anh chọc khiến cho cả mặt đều đỏ lên
Sau khi chờ cậu thay đồ xong thì hai người cùng nhau lên xe đi ra ngoài. Lúc trên xe cậu có đề nghị là ăn ở một quán nhỏ ven đường nhưng liền bị anh bát bỏ, còn bị anh giáo huấn cho một trận, còn cấm không cho cậu ăn ở mấy quán không có uy tín này, còn nói là không tốt không có dinh dưỡng...cậu cũng chỉ đành im lặng nghe anh giáo huấn.
Anh đưa cậu đến một nhà hàng ở trung tâm nên rất là nhộn nhịp, anh cùng cậu đi lên tầng 12 của phòng vip ngồi trên đây có thể ngắm toàn cảnh của thành phố về đêm khiến cậu không khỏi trầm trồ bên ngoài là những ánh đèn rực rỡ tạo thành một bức tranh đầy màu sắc, ở đây còn thấy rất rõ những ngôi sao đang lấp lánh trên bầu trời làm cho cậu nhìn đến say mê.
Cậu không biết từ khi nào lại đặc biệt có sở thích là ngắm sao a, mỗi khi nhìn thấy nó cậu sẽ cảm thấy rất vui vẻ, mỗi một ngôi sao đều mang trên mình một sự kỳ ảo khác nhau, một sự thu hút rất đặc biệt.
Anh thấy cậu cứ mãi nhìn ra bên ngoài mà không hề để ý đến anh liền thấy có chút không hài lòng.
Anh sau khi gọi món xong vẫn thấy cậu cứ thả hồn ra bên ngoài liền hằng giọng một tiếng, cậu nghe thấy tiếng anh liền quay đầu lại, thấy anh nhìn chằm chằm mình liền chột dạ cuối đầu.
Anh thấy cậu cuối đầu mà không nhìn anh liền càng bực hơn " Mau qua đây "
Vì hai người ngồi đối diện nhau nên khi cậu cuối đầu xuống thì anh chỉ thấy được quả đầu màu mật ong của cậu thôi nên anh quyết định để cậu ngồi kế bên anh là tốt nhất.
Khi cậu nghe anh nói thì ngẩn đầu không hiểu gì mà hỏi lại " Qua đâu a ?"
Anh không nói mà chỉ vỗ vỗ chiếc gối đệm bên phải của mình ý bao cậu mau qua đây ngồi
Cậu nhìn theo động tác của anh mà suy nghĩ, ý anh là muốn cậu qua đó sao!!
" Trình Hâm mau lên " lúc này cậu bị anh giục mà mới hoàn hồn đứng lên đi đến bên cạnh anh mà ngoan ngoãn xếp bằng ngồi xuống, anh lúc này mới hài lòng đôi lông mày nhăn lại cũng giãn ra.
Chờ phục vụ phục dọn thức ăn lên xong thì hai người mới bắt đầu ăn, trên bàn đa số đều là món bổ dưỡng và tất nhiên đây là dụng ý của anh, anh muốn bồi bổ cho cậu nhiều hơn, muốn vỗ béo cậu lên...ừm...như vậy sau này ôm ôm sẽ thích hơn.
Cậu cũng ngoan ngoãn mà ăn số thức ăn anh đã gắp cho, cậu rất thích cảm giác này, được anh quan tâm như vậy cậu cản thấy rất hạnh phúc.
Sau khi ăn xong anh không vội đưa cậu về nhà mà đề nghị sẽ đến công viên gần đây để hóng mát, cậu nghe vậy liền vui vẻ đồng ý, cậu cũng rất ít khi đi chơi như vậy huống hồ gì cậu còn được anh đi cùng tất nhiên là rất cao hứng, anh thấy cậu cười đến rạn rỡ liền thấy trong lòng bị ai gải ngứa vậy, nhịn không được mà ghé người hôn cậu một cái, nụ hôn không cuồng nhiệt chỉ là một nụ hôn chứa đầy sự dịu dàng và cưng chiều.
Cậu bỗng nhiên bị anh hôn liền đỏ mặt, tần suất anh hôn cậu không tính là ít đây cũng không phải là lần đầu tiên anh hôn cậu nhưng mà không biết sao cậu vẫn bị anh làm cho đỏ mặt tim đập nhanh a.
Anh chỉ nhìn cậu cười rất ư là gian manh, mà bẹo lấy cái má phúng phính đang không ngừng đỏ lên của cậu kia sau đó khởi động xe chạy đến công viên.
Trong xe mùi thính tất nhiên sẽ rất nhiều vì thế người nào dám chen vào chắc chắn sẽ bị ngộp chết kaka

Chap 60
Cậu cùng anh đi đến khu công viên đến nơi hai người liền đi bộ, sau khi xuống xe cậu liền bị cảnh vật xung quanh làm cho mê muội, ở đây thật hoành tráng vì trước mắt cậu chính là một toà nước cao khoảng hai mươi mét đang không ngừng ồ ạt phun ra, bên trong còn được lắp đặt  những ánh đèn đầy màu sắc, càng khiến cho đài phun nước trở nên nỗi bậc hơn.
Xung quanh cũng có rất nhiều người qua lại, không khí nhộn nhịp vô cùng, cậu còn đang định chạy đi liền bị người đã bị cậu bơ nảy giờ kéo lại, cậu khó hiểu nhìn anh
" Cẩn thận một chút đừng để bị lạc đấy! " anh nói xong tiện thể còn dùng tay xoa rối mái tóc cậu
Cậu bỉu môi nói " Sao có thể lạc a !" nói thì nói vậy thôi chứ cậu vẫn ngoan ngoãn để anh nắm tay mà cùng đi dạo
Nơi này đúng thật là để cho người ta giải trí, và thư giản rất thích hợp cho những người thích náo nhiệt, nơi này rực rỡ với những ánh đèn lắp lánh, bên ngoài của các toà cao ốc hay trung tâm đều được lắp đặt công nghệ cao tạo thành một màn hình lớn có các hình được tạo kiểu đa dạng nhìn rất bắt mắt, có khi sẽ hiển thị hình các con vật đáng yêu hoặc là một trò chơi rắp hình nào đó trong rất thú vị.

Hai người đi dạo được một lúc thì có một người đứng trước mặt tươi cười nói
" Hai bạn xin chờ một chút, chỗ chúng tôi đang có một trò chơi nhưng lại đang thiếu một cặp không biết hai bạn có muốn cùng tham gia không, trò chơi này có tên là " Tình yêu cuồng nhiệt " sau đó người tổ chức lại nói tiếp
" Trò chơi rất đơn giản, bạn trai sẽ bế người yêu của mình lên cùng trao cho nhau nụ hôn, điều đặc biệt là không được ngừng lại nếu ngừng lại quá sớm hoặc bỏ người yêu mình xuống trước thì người đó sẽ bị thua "
Khi nghe người hướng dẫn nói, lúc đầu anh có ý định không quan tâm nhưng càng  nghe nói càng thấy thú vị anh khẽ nhếch môi cười, lại nhìn xuống cái môi nhỏ chúm chím của cậu cảm thấy trò chơi này cũng không tệ

Cậu còn đang định nói lời từ chối liền nghe thấy tiếng anh nói
" Chúng tôi rất sẳn lòng " anh vừa nói vừa vòng tay ôm lấy eo nhỏ của cậu, cậu khó hiểu mà chớp chớp mắt nhìn anh, đổi lại sự tò mò của cậu thì anh chỉ mỉm cười.
Cậu cứ như vậy bị anh kéo vào trong trò chơi, có tổng cộng là năm cặp đôi bên ngoài cũng có rất nhiều người vây quanh trò chơi. Khiến cho cậu thấy thật ngượng a...
Trước khi trò chơi bắt đầu anh cuối xuống thì thầm vào tai cậu " Một lát nữa em chỉ cần nhắm mắt lại thôi, nhớ là lúc hôn đừng có mà nín thở đó " anh nói xong còn cố tình thổi khí vào tai cậu, cậu vừa nghe vừa ngây ngốc gật đầu.
Sau khi người hướng dẫn ra hiệu bắt đầu, thì cậu cảm giác cơ thể như được anh nhất bỗng lên, chưa kịp suy nghĩ gì môi liền bị anh chiếm lấy cậu vẫn còn trợn tròn mắt bên tai là tiếng cổ vũ của mọi người khiến cho cậu càng bối rối hơn, anh như phát hiện cậu đang bối rối liền khẽ cắn vào môi cậu một cái đồng thời lấy được lực chú ý của cậu, cậu cố gắng tập trung sau đó nhắm mắt lại mà để tùy ý cho anh hôn. Hai tay cũng thuận theo mà ôm lấy cổ anh.
Mọi người xung quanh đều tò mò chờ đợi, chỉ một chút sau liền có mấy cặp chịu không nỗi mà đầu hàng, chỉ còn lại hai cặp của anh với cậu và một cặp khác, nhưng hình như cặp kia họ cũng sắp chịu không nỗi rồi, nhưng cặp của anh với cậu thì khác, anh vẫn rất ư mà nhởn nhơ gặm nhắm đôi môi của cậu, giống như thưởng thức một viên kẹo ngọt vậy không có một chút gì gọi là mệt cứ giống như việc bế cậu như vậy đã thành thói quen rồi ấy, chẳng thấy có chút mệt nào cả...!!
Cuối cùng người kia cũng chịu không nỗi mà buông người yêu mình xuống và tất nhiên anh là người chiến thắng, cậu nghe được tiếng vỗ tay xung quanh liền mở mắt ra, nhưng khi cậu vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt khẽ mỉm cười của anh, cậu đung đưa hai chân muốn anh bỏ cậu xuống, anh như hiểu ý mà đặt cậu xuống.
Người hướng dẫn vui vẽ đi đến nói " Chúc mừng hai bạn đã là người chiến thắng, còn có quà tặng cho hai bạn nữa"
Nói xong người hướng dẫn liền đem ra một con gấu bông thật to, cơ hồ còn muốn cao bằng cậu, cậu nhận lấy con gấu bông rồi vui vẻ cảm ơn. Không ngờ tham gia trò chơi còn được tặng quà nữa a.
Anh nhìn hai mắt sáng như sao của cậu liền không nhịn được mà đưa tay xoa đầu cậu, lúc rời đi, anh nhìn cậu ôm con gấu bông to đùng cơ hồ che mất thân hình nhỏ bé của cậu, còn phải vừa phải né đầu sang một bên mà nhìn đường khiến anh bật cười, anh giật lấy con gấu bông từ tay cậu, một tay ôm gấu tay còn lại nắm lấy cái tay nhỏ của cậu mà đi.
Vì xung quanh rất đông người nên sẽ không tránh khỏi sự chú ý của mọi người, ban đầu cậu còn muốn giật tay ra nhưng là anh lại càng nắm chắt hơn nên cậu cũng mặc kệ, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ bàn tay của anh truyền qua thật thích, cảm giác rất lạ như có cái gì đó không ngừng xôn xao trong lòng cậu, nhịn không được mà lén nhìn gương mặt góc cạnh của anh trong một phút mà mất hồn.
" Thích tôi đến vậy sao, nhìn đến mất hồn như thế " anh bỗng nhiên lên tiếng làm cậu chột dạ mà cuối đầu nhỏ giọng nói
" Nào có, ai thèm nhìn anh chứ " cậu bị nói trúng tim đen mà vẫn không chịu thừa nhận
Anh bỗng nhiên ngừng bước, ghé sát đầu mà hỏi " Thật vậy sao ??"
Nhìn gương mặt đang ghé sát vào mặt mình không khỏi khiến cậu giật mình.
" Nếu không sao lại đỏ mặt ?"
" Ách, nào có a " cậu vừa nghe anh nói liền theo phản xạ đưa tay áp lên hai má mình
" Còn nói không sao?". Anh cưng chìu mà ngắt cái má của cậu...
" Em còn muốn đi đâu nữa không ?"
" Không...chúng ta về nhà thôi "
" Vậy thì về thôi "
Hai người cùng nhau lên xe về, đến nhà thì cậu đã ngủ mất rồi, cũng chỉ hơn chín giờ mà đã ngủ rồi đúng là heo con mà ' anh thầm nghĩ '

Anh xuống xe sau đó vòng qua bế cậu lên phòng, cậu bị động nhưng cũng chỉ hé mí mắt nhỏ ra, anh thấy cậu vừa như sắp nói gì đó thì nói  " Ngoan,  mau ngủ đi "
Cậu nghe được giọng nói nhẹ nhàng của anh liền mơ mơ màng màng mà nhắm mắt lại, trên đôi môi nhỏ kia còn lưu lại ý cười giống như cậu đang mơ thấy điều gì đó rất ngọt ngào. Anh nhìn cậu như vậy trong lòng cũng bị chọc cho ngứa ngáy.
Sau khi lên đến phòng cậu anh liền cẩn thận đặt cậu xuống giường động tác rất nhẹ nhàng như sợ phải làm cậu thức giấc vậy, anh kéo chăn đắp lại cho cậu trước khi đi anh còn lén hôn lên đôi môi nhỏ chúm chím của cậu một lúc rồi mới lưu luyến rời đi.
Anh về phòng tắm rửa sau đó đi đến thư phòng giải quyết công việc, vì còn rất nhiều việc đang chờ anh xử lý.
Sáng hôm sau cậu thức dậy đúng giờ như thường lệ, cậu phát hiện trên giường mình có nhiều hơn một con gấu bông a, cậu nhớ lại chuyện của buổi tối hôm qua mà không khỏi đỏ mặt.
" Mới sáng sớm em lại đỏ mặt cái gì?? "
Cậu bị tiếng nói bất thình lình của anh làm cho giật mình " A anh đến từ lúc nào vậy a!! "
" Từ lúc con heo nhà em vẫn của đang mơ màng kia ấy " anh vừa nói vừa khoang tay dựa vào cửa phòng cậu
Cậu bị anh chọc đến không biết đường trả lời đành dùng chăn trùm lên đầu quay lưng về phía anh nhỏ giọng nói " Không nói chuyện với anh nữa "
Anh nhìn cậu trẻ con như vậy liền phì cười đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu nói " Mau mở chăn ra nào "
" Không muốn a " giọng của cậu từ trong chăn truyền ra
" Heo con mau mở chăn ra em không sợ bị ngạt chết sao? " anh nói xong còn tiện tay vỗ lên cái mông của cậu một cái
" Nếu em còn không ra thì tôi sẽ...... "
Anh cố tình kéo dài không nói hết câu khiến cho cậu tò mò, ở trong chăn cậu cố gắng vảnh tai nghe thật kỹ nhưng lại không nghe anh nói gì tiếp, liền tò mò mà hé chăn ra nhìn, lại nhìn thấy gương mặt phóng đại của anh đang rất gần mình, anh khẽ nhếch môi cười tà ác
" Cuối cùng cũng chịu chui ra rồi sao "
Anh gian ác mà ngắt cái mũi nhỏ của cậu khiến cậu la oai oải mà cầu xin anh buông tha , chọc cậu nhưng lại khiến tâm tình anh rất vui a.
" Mau vệ sinh còn xuống ăn sáng nữa "
" Ách " cậu nghe anh nói mà ngốc lăng chớp chớp mắt nhìn anh, cậu còn nấu đồ ăn sáng thì ăn cái gì a
" Còn ngốc ra đó làm gì, hay em đợi tôi bế em đây " anh nói xong còn làm động tác như tính bế cậu
" A khônng cần, em tự mình đi a "
Cậu nói xong liền chạy một mạch vào phòng vệ sinh
Anh lắc đầu cưng chìu nhìn của phòng tắm đóng chặt kia rồi đi xuống lầu, cậu sau khi vừa xuống lầu đã ngửi được hương thơm của thức ăn, cậu liền đi nhanh vào phòng bếp mà không khỏi ngạc nhiên, trên bàn thức ăn vừa mới nấu vẫn còn bốc khói đang không ngừng toả hương thơm. Trên bàn là hai tô cháo trứng muối thịt nạt được đặt chỉnh tề, thơm phức lại còn được trang trí rất đẹp mắt. Cậu không khỏi nghi ngờ mà ngước mắt hỏi anh
" Anh đây là anh nấu sao "
" Tôi không thể nấu ăn sao "
" Ách! " cậu không biết anh ngoài giỏi làm việc lại còn biết nấu ăn a...
Anh từ lâu đã ra ngoài sống độc lập lại không thích có người lạ trong nhà, nên cũng học được cách sống tự lập, lúc rãnh rỗi anh cũng hay tự mình nấu ăn hơn là ăn ở bên ngoài, chỉ là từ khi có cậu sống cùng thì đều này anh cũng hoàn toàn giao cho cậu cũng chưa lần nào vào bếp, vì thế đối với sự ngạc nhiên của cậu cũng là nằm trong dự đoán của anh.
Anh thấy cậu thất thần liền nói " Mau ăn thôi nguội sẽ không tốt "
Cậu ngoan ngoãn ngồi vào ghế bắt đầu thưởng thức, vừa ăn một ngụm đầu tiên hai mắt liền sáng lên, anh nhìn thấy biểu cảm đáng yêu của cậu liền cười hỏi " Có thích không "
" Ân, thích rất là ngon a " cậu nói xong còn đưa ngón tay cái về phía anh.
" Nếu ngon thì ăn nhiều một chút, đừng để ốm như vậy nhìn thật khó chịu " 
" Ân " cậu tự đánh giá mình một cái cũng đâu có ốm lắm nhưng mà với lời của anh cậu chỉ ngoan ngoãn mà gật đầu.

Hai người yên tĩnh mà dùng bữa sáng, nhưng mà cậu lâu lâu lại nhịn không được mà lén nhìn anh một cái, để tìm xem anh có nói dối không vì cậu vẫn chưa tin đây là do anh nấu a , nhưng mà vẫn không có gì cả, anh vẫn cứ ung dung mà thưởng thức bữa sáng không có một động tác dư thừa nào cả, nhưng lại có sức hút đến kỳ lạ khiến cho cậu không khỏi mê luyến
" Em là đang đợi tôi đúc sao "
Nghe anh nói cậu liền giật mình chột dạ mà cuối đầu xuống, thành thật ăn bữa sáng của mình.
Không khí vẫn trôi qua nhẹ nhàng cuộc sống của hai người gần như trở lại như củ, cậu vẫn có thói quen mỗi sáng giúp anh pha một tách cà phê, còn anh vẫn có thói quen là đọc báo hoặc xem tin tức vào buổi sáng...Nhưng có điều thay đổi đó chính là hầu như hai người đã gần gũi nhau hơn không còn cảm giác gần ngay trước mắt nhưng tựa hồ xa cách kia nữa, anh và cậu đã nói chuyện với nhau nhiều hơn anh cũng hay cười còn có những hành động ám muội mà khiến cho cậu ngượng ngùng đỏ mặt kia nữa.
Qua một buổi sáng anh lại phải đến công ty làm việc còn cậu hôm nay cũng không có đến tiệm bánh ngọt mà đi đến thăm bà nội Mã.
Bà Mã và dì Nguyệt đang ngồi uống trà, nghe có tiếng chuông liền ra mở cửa, dì lý thấy cậu thì mừng rở liền kéo tay cậu vào trong nhà
" Trình Hâm cháu đã khoẻ hơn chưa, nếu bà Mã thấy cháu nhất định sẽ rất vui a "
" Vâng dì Nguyệt cháu đã không sao rồi ạ "
" Bà Nội "
Bà Mã thấy người đến là cậu liền vui vẽ đi đến ôm cậu một cái " Tiểu Hâm, cháu ngoan của bà bà rất nhớ cháu nha, nghe Gia Kỳ nó nói con đã xuất viện bà còn dự định đến thăm con đây này "
" Bà nội con cũng nhớ bà lắm "
" Nào nào mau lại đây ngồi đi, nhìn xem con sao lại gầy như vậy có phải Gia Kỳ nó không chăm sóc con chu đáo phải không " bà Mã vừa trách vừa thương mà nói
" Không đâu bà, anh ấy rất tốt cũng chăm sóc cho con rất tốt ạ " cậu vội giải thích
" Hừ nó tốt nhất nên như lời con nói nếu không bà sẽ không tha cho nó "
" Vâng bà nội, anh ấy thật sự rất tốt với con "
" Thôi được rồi, con không cần mà bênh vực cho nó đâu "
" Không có bà nội con chỉ là nói sự thật thôi mà "
" Haha... " nếu không sao con lại đỏ mặt như vậy a
" A... "
Bà Mã và dì Nguyệt nhìn biểu cảm của cậu đều phá lên cười
" Thôi đừng chọc Trình Hâm nữa nếu không nó sẽ không thèm đến thăm chúng ta nữa mất "
" Tiểu Hâm hay là hôm nay con ở lại chơi với ta lâu một chút đi, để cho dì Nguyệt nấu đồ bổ một chút cho con ăn nha "
" Vâng cảm ơn bà nội "
" Haya không được nói cảm ơn con là cháu của của ta không cần nói những lời khách khí như vậy "
" Vâng ạ " cậu ngoan ngoãn gật đầu
----------
Anh đang làm việc thì có tiếng chuông điện thoại reo lên, anh nhíu mày bỏ văn kiện xuống giọng vẫn âm trầm mà nghe máy
' Anh nghe đây '
Bên kia là một giọng nói ỏng ẹo không nói thì cũng là ai gọi đến rồi
' Mã ca mấy ngày nay không gặp em rất nhớ anh a, anh không lẽ đã quên mất mẹ con em rồi sao " (đc vậy cũng tốt )
' Chỉ là dạo này anh rất bận không có thời gian gặp em thôi '

' Mã ca hay là em đến gặp anh có được không '
' Dương Lục Trà anh thực sự rất bận, nếu có thời gian anh sẽ đến tìm em, còn bây giờ em đừng đến làm phiền anh '
' Nhưng mà Mã ca ...
' Đừng nhắc nữa anh đang rất bận em nên ngoan ngoãn nghĩ ngơi ở nhà đi, ngày mai anh sẽ sắp xếp công việc đến gặp em '
Cô ta nghe vậy thì mới ngoan ngoãn nói ' Được rồi Mã ca, em sẽ ngoan ngoãn đợi anh, anh không được nuốt lời đó '
' Được! '
Sau khi cúp máy anh lấy tay xoa thái dương đang đau nhức, nhưng lại nhớ đến gương mặt hay ngượng ngùng của cậu thì anh cảm thấy tâm trạng thả lỏng hơn nhiều. Lại nghĩ không biết giờ đứa ngốc đó đang ở nhà làm gì nữa đây. Nghĩ vậy anh liền lấy điện thoại gọi cho cậu.
Cậu ở đây còn đang giúp dì Nguyệt nấu cơm chiều, nghe tiếng chuông ngoài phòng khánh nên vội lau tay rồi chạy ra nghe máy
Chờ đến tiếng chuông thứ hai mới nghe được giọng nói của cậu
Anh như hờn giỗi mà nói " Em làm gì mà bắt máy lâu thế "
" Ân em đang giúp dì lý chuẩn bị cơm chiều, em đang ở nhà bà nội "
" Sao em đến đó mà không nói tôi biết "
" Ách, em không phải cố ý, nhưng là bây giờ nói còn kịp không a ? " cậu như dò hỏi nói
" Không kịp rồi, tội này chờ em về sẽ tính sau " anh bên kia tuy là nói vậy nhưng mà miệng đã cười rất tươi rồi
" Nhưng mà em còn muốn nói là...hôm nay em sẽ không về a, em đã đồng ý với bà nội là sẽ ở đây đến ngày mai a " cậu càng nói giọng càng nhỏ cứ như có linh cảm không khí ngày càng giảm xuống a...
" Cái gì chứ em cư nhiên muốn qua đêm ở nhà bà sao " anh vừa nghe cậu nói nụ cười trên mặt cũng vụt tắt
" Có gì mà không được, chính bà đã bảo Trình Hâm ở lại đấy, huống hồ Tiểu Hâm cũng đã đồng ý rồi con có ý kiến được sao "  cậu còn chưa kịp giải thích thì  bà Mã đã lấy điện thoại nói
" Bà nội, đó là vợ con !!"  anh như nén tức giận mà nói
" Hừ, con đừng quên Trình Hâm cũng là cháu dâu của ta " bà Mã không hề sợ khí của anh một mực cải lại
" Bà nội chiều này con sẽ về thăm người " anh nói xong liền nói việc bận nên cúp mấy trước anh biết mình không thể cải lại bà nên đành nhịn xuống
Bà Mã sau khi đạt được mục đính liền trả điện thoại cho cậu sau đó vui vẻ ngồi thưởng thức trà
Cậu thấy bà sau khi nói chuyện xong lại cười vui vẻ như vậy làm cho cậu cũng không hiểu gì, nhưng cậu cũng không hỏi mà nhanh chạy vào tiếp tục giúp dì lý
Còn anh sau khi nghe điện thoại xong thì tâm tình liền không vui, cứ có cảm giác như vợ mình bị ai giành mất ấy...
Anh sau khi sắp xếp công việc ổn thoả và giao luôn cuộc hợp hội đồng quản trị lại cho thư ký của anh  tự sinh tự diệt  liền nhanh chóng phóng xe chạy đi tìm vợ mình.
Đang lúc cậu đang bận rộn dọn cơm thì bên ngoài có tiếng chuông, cậu liền buông cái dĩa thức ăn xuống rồi nhanh chóng chạy ra ngoài mở cửa, lúc thấy người đến là anh cậu có chút bất ngờ chẳng phải giờ này anh còn đang làm việc ở công ty đó sao...!!
Anh xuống xe cậu liền chạy đến giúp anh cầm chiếc áo khoát vest thuần thục giống như đã làm rất nhiều lần vậy. Cậu nhịn không được mà tò mò hỏi
" Anh sao lại đến đây giờ này vậy??"

Thế nhưng cậu lại nhận lại một cái cốc đầu rỏ đau, anh nhìn cậu ôm cái trán chân mày nhỏ cũng nhăn lại khiến anh cảm thấy buồn cười anh nói " Tôi đến giờ nào thì có gì bất ngờ lắm sao , ngược lại là em em đi đến nhà bà cư nhiên không nói với tôi một tiếng, vậy tội này của em nên tính sao đây?
" Ách, không phải...vì em sợ ảnh hưởng đến công việc của anh nên mới không dám điện thoại a "
" Vậy còn việc em nói là sẽ ngủ lại đây thì sao " đây chính là câu anh quan tâm cũng khiến cho anh buồn bực
" Cái này sao, là bà nội muốn em ở lại đây bồi bà cùng trò chuyện a, em cũng không thể từ chối được ! "
Nhìn vẻ mặt bối rối của cậu anh cũng không nở mà chọc cậu nữa, liền vui vẻ mà đưa tay véo cái má phúng phính của cậu
" Hừmm...
Bà Mã nảy giờ đang đứng ở cửa nhìn lén hai người mà cười khà khà. Cố kìm nén ý cười nói " Nè hai đứa tình tứ đủ chưa mau vào ăn cơm thôi, có gì thì tối cùng nhau mà nói tiếp đi bây giờ ta đói rồi a! " bà Mã nói xong liền quay người đi vào trong nên hai người không ai thấy ý cười gian manh của bà nội Lin cả!!
Cậu nghe bà nói vậy liền đỏ mặt mà đi vào trong, anh cũng vui vẻ mà đi theo sau...!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro