Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.....

" - Diệc Phàm à... Mẹ sợ lắm ... Sợ phải bỏ rơi em con lại.. Sợ 1 ngày không được nhìn thấy Chung Nhân nữa. Nó quá hiền lành và tin người.. Nó không thể tự bảo vệ cho bản thân...Mẹ muốn chăm sóc và ôm Chung Nhân mãi... nhưng Phàm à, mẹ mệt quá... Mẹ không thể chịu nổi cuộc sống này nữa.. Mẹ ích kỉ phải không?

- Diệc Phàm! Con đã bao giờ hận mẹ chưa?... Con có bao giờ ghét mẹ không?... Không đúng không... Mẹ biết.. Con yêu mẹ lắm.. Yêu rất nhiều.. Nhưng xin con.. Hãy chuyển tình yêu ấy sang em con... mẹ không thể tiếp tục tồn tại trên cõi đời này nữa... Người mẹ lo lắng và nhớ nhất... là Chung Nhân. Xin con.. Diệc Phàm.. hãy thay mẹ.. Thay mẹ... bảo vệ Chung Nhân... Và hãy gánh hết trách nhiệm lên vai con... Hãy làm luôn phần việc của em trai con... Giúp đỡ ba...

- Diệc Phàm! Sao còn nhìn mẹ với ánh mắt đó... Phàm... Mẹ mệt quá.. Mẹ muốn ngủ... Mẹ ngủ trong vòng tay con được không.... Khi Chung Nhân tỉnh giấc.. Hãy nói với em rằng... Mẹ yêu em rất nhiều.. rất rất nhiều................"

" Mẹ... ngủ sao... mãi mãi không tỉnh dậy.. Phải không... Lâu quá rồi... Con không được ôm mẹ thế này... Giờ.. Mẹ hiền quá.... Con muốn được nghe giọng nói của mẹ lần nữa... Dù .. mỗi lần mẹ nói, mẹ nhìn con... Tim con đều rất đau... Con muốn được nhìn mẹ thế này hơn... Giống như.. Mẹ là của con.. Chỉ của con thôi.... Con vui lắm.... Vì... sẽ không bao giờ... Nghe mẹ nói.. Mẹ yêu em nữa.... Mẹ chưa bao giờ hiểu được cảm giác của con ... Sao??? Câu nói cuối cùng của mẹ.. Vẫn chỉ là.... Mẹ .....Yêu em.........."

........

Tử Thao chậm rãi bước trên hành lang... Bất chợt, tiếng mưa đêm.. từ đâu đó vọng về... Tim nó se lại.. Trong tiếng mưa ấy.... hiện rõ khuôn mặt của 1 người con trai... thật hiền và thật ấm áp... Tử Thao dừng chân! Trước mặt nó là... phòng 102!

Phòng ngủ phòng 102. 11h đêm.

Vỏ hộp zkilico nằm lăn lóc dưới đất.... vài viên thuốc tung toé ra.

Ánh đèn ngủ trắng mờ nhạt trải màu lên tường kín.

Trong bóng tối, có tiếng thở gấp gáp như tiếng thở 1 con thú hoang vừa săn mồi... mệt dừng chân nghỉ.

Diệc Phàm đứng dựa tường, bàn tay đặt úp trên tường.... Cậu thấm mệt sau 1 hồi.. điên loạn. Zkilico phản tác dụng khi dùng quá liều và trong trạng thái kích động... Từ trán cậu, máu đang chảy xuống... qua khoé mắt.. qua cánh mũi... nhỏ giọt xuống cằm, xuống áo sơ mi.. Trong lúc không giữ được bình tĩnh và không có ai để tấn công, Diệc Phàm đã tự hành hạ mình cho đến khi thấm mệt...Sau khi zkilico góp công vào việc làm trí óc hoảng loạn, nó như 1 chất cafein đậm đặc làm dây thần kinh căng ra..... Tiếng thở mệt vẫn đều đều...

Áo sơ mi của Diệc Phàm đẫm mồ hôi bà dần loang ra với máu... Trấn tĩnh được 1 lát, bất giác, bên kia bức tường, tiếng mưa đêm lại dội về....

Giữa căn phòng tối.....

Tiếng mưa rả rích và ai oán như muốn khoét dần, khoét dần 1 khoảng trống rộng thênh...mênh mang là nỗi cô đơn...

Bàn tay đặt lên tường... lại từ từ xiết chặt lại và run lên khe khẽ. Diệc Phàm cố dằn lòng xuống, cố nén cái khoảng trống cứ từng lúc rộng ra ấy.... Cậu sẽ làm được nếu không có thứ gì đá động thêm...

Nhưng, cửa phòng ngủ chợt mở...

Và... Tiếng bước chân... Từ đôi bàn chân trần, thật khẽ...

Đôi mắt vô hồn, màu cafe đặc... từ từ đưa ngang.... Chiếc áo trắng! Đôi mắt nâu! Hiện lên mờ ảo trong bóng tối đang tiến lại...

Tiếng mưa.... lại dội về trong tâm trí Diệc Phàm ..

Và đôi mắt cậu.... Đang chuyển màu....

Bàn tay lên gân... Đang cào trên mặt tường.. Hai hàm răng nghiến chặt lại... Zkilico tan ra bao giờ mới thực sự ngấm vào máu Diệc Phàm!

Chiếc áo trắng vẫn đang tiến lại gần...

Phụt!!!

Chiếc đèn treo tường đang sáng... bỗng bốc cháy!!!!

Rồi...1,2.. Cái đèn không sáng cũg vụt cháy theo...

Có tiếng lách tách rất to trên bảng điện... bảng điện xì khói khét... nhựa nhão ra và tan chảy trong giây lát...

Mắt Diệc Phàm, đôi mắt căng ra, nhìn chằm chằm vào con người đang bước đến... đôi mắt màu - lửa!

Chân Tử Thao vẫn bước.... bước đi như trong vô thức... chỉ có đôi mắt vẫn vô cảm nhìn về phía 1 người, như cố tìm 1 gương mặt quá quen.... Nó không hề cảm thấy rằng... cơ thể mình.. đang nóng lên.. Và!!!!!!!!!!!

Bất chợt, rất rất gần Tử Thao...1 góc tối sáng rực lên.. chiếc bàn kính... bốc cháy!!! Như 1 thứ năng lượng khổng lồ và dư thừa quá mức.. đang được phóng đi không mục đích... Nhưng Tử Thao vẫn bước và lúc này, nó đã dừng lại... trước mặt Diệc Phàm ..!! Rất gần!!!

Đôi mắt Diệc Phàm giờ đang nhìn như xoáy sâu vào Tử Thao, cái nhìn đáng sợ và nguy hiểm.. Cái nhìn như muốn tấn công ngay tức khắc và cướp đi mạng sống người đối diện ngay tức khắc...

Đôi mắt nâu trong veo màu khói.. nhẹ nhàng nhìn Diệc Phàm ...Thật sự thì lúc này, Tử Thao chẳng chú ý đến cơ thể đang gồng lên hết mức và nguy hiểm hết mức ấy... Nó chỉ thấy... khuôn mặt dịu dàng của... Chung Nhân! Tay nó đang đưa lên... chậm rãi.. chậm rãi..

Nhưng!!!!!

Cũng cùng lúc, bàn tay rắn như đá đưa len... Và trong khoảnh khắc... đã ghì lấy cổ nó!!

Diệc Phàm đẩy Tử Thao đi... rất nhanh và vô cùng thô bạo...

Rầm!!!!

Nó bị trận vào tường... bàn tay Diệc Phàm lên gân và ghì chặt nó vào tường... Bàn tay đang.. bóp cổ nó!!! Diệc Phàm lúc này như 1 con thú dữ đang tấn công! Cánh tay rắn thép cướp dần đi mạng sống con mồi trong khi đôi mắt.. Rực đỏ!

Tử Thao chưa đủ thời gian để hiểu chuyện gì đang diễn ra... cũng chưa đủ thời gian để trở về thực tại...Khí quản bị xiết chặt, nó khó thở.. cơ thể gồng lên... Đôi mắt vẫn mở căng nhìn... Chung - Nhân không chớp... nhưng Chung Nhân bây giờ.. Với đôi mắt rực đỏ tàn nhẫn và đáng sợ...

Cổ họng ngày càng bị xiết chặt... Tử Thao đang cảm thấy sự sống dần rời xa mình....

Trong phòng, khói vẫn bốc lên nghi ngút... vẫn sáng rực cả 1 góc lửa cháy... nhưng tĩnh lặng đến rợn người...

Bàn tay rắn chắc vẫn xiết chặt

Đôi mắt đáng sợ vẫn rực đỏ..

Và Tử Thao thấy không thể chịu thêm nữa... Đôi mắt nâu nhìn Diệc Phàm, cái ánh nhìn tuyệt vọng...

Tử Thao .. từ từ.. đưa bàn tay lên... nhỏ đang làm theo bản năng.. Trước khi đi cùng Thần Chết.. nó thật sự.. thật sự muốn...

Những ngón tay nó chạm vào khuôn mặt Diệc Phàm... thật khẽ..

Tim Diệc Phàm... bỗng sững lại!!!

Những ngón tay Tử Thao lần đi trên khuôn mặt Diệc Phàm ... khoé mắt.. chiếc mũi.. đôi môi... tất cả... tất cả đều của Chung Nhân!!!

- Lạnh... em lạnh quá... Chung Nhân......

Trong đôi mắt Diệc Phàm, màu của lửa... đang nhạt dần... nhạt dần...

Cảm giác này... cảm giác 1 bàn tay chạm vào mình.. mà Diệc Phàm đã nghĩ nó tồn tại trong giấc mơ. Mỗi lần những ngón tay khẽ chạm vào da thịt... lại như có dòng điện chạy qua người...

Bàn tay cậu giãn ra... cánh tay từ từ buông xuống... Và đôi mắt màu cafe đặc...

Đôi mắt đang nhìn xoáy vào cặp mắt nâu.. cái nhìn như vô hồn!!

.........

Gần 12h đem. trên hành lang vắng lặng.

Quản lí của Diệc Phàm ôm cuốn sổ kiểm tra gì đó... Hắn chợt khựng lại.... khi bất giác nghe tiếng mưa vọng vào từ ngoài khu biệt thự..

- Cậu chủ...

Hắn vội vã chạy đi...

Mở cửa phòng 102, tay quản lí bước vào... Phòng khách bao trùm bóng tối rờn rợn... hắn cảm thấy có chuyện chẳng lành.... Hắn quyết định vào phòng ngủ phía trong... Đẩy cửa vào..

Hắn sững lại!!!!

Trước mắt là 1 cảnh tượng kinh hoàng...

Căn phòng gần như bị phá huỷ. Nước từ vòi cứu hoả tự động trên trần đang phun khắp phòng, dập tắt những đám cháy còn rừng rực... Những mảnh vụn và mảnh thuỷ tinh văng tung toé.. Đồ đạc không lăn lóc thì cũg đã cháy đen... Và.. quan trọng hơn... Cảnh đập vào mắt tay quản lí làm mắt hắn mở căng... gần như chết lặng...

Gần 1 bức tường... có 2 người... toàn thân ướt rượt nước... Người con trai cao, phải, rất cao... đứng yên như bất động....Còn người kia.... Chiếc áo trắng ượt nhẹp.. mái tóc đen... sũng nước... Điều đáng nói là...

Khuôn mặt Tử Thao ... đang.. dựa vào ngực Diệc Phàm!!!!!!!!!

Không phải 1 giọng nói ấm áp... không phải 1 vòng tay dịu dàng... Nhưng lúc này.. chỉ dựa vào cơ thể vạm vỡ và cao lớn ấy thôi... cũg cho Tử Thao cảm giác an toàn vô cùng....

Mảnh áo sơ mi trên ngực Diệc Phàm .. đã ướt nước, đã loang ra màu đỏ của máu của cậu .. và giờ... hoà vào nữa.. những... giọt nước mắt...Mặn, trong veo... Những giọt nước mắt cứ rớt đều.. rớt đều.. từ đôi mắt Tử Thao ...

Dù khuôn mặt lạnh lùng như vô cảm..

Dù cơ thể bất động như bất cần...

Nhưng.. khi.. nhữg giọt nước mắt trong veo.. thấm vào da thịt... trái tim Diệc Phàm đã.... lệch nhịp...

Tay quản lí vẫn đứng đó.. mắt không chớp...

...........

Sáng!

- Party hả?

- Ừ! Chị Như bảo là 1 party quan trọng, hầu hết đều là bạn của cậu cả, toàn nhữg thiếu gia công tử quyền thế.

- Vậy thì lại bận rồi..

- Quản lí của cậu cả dặn dò cẩn thận lắm. Nếu trong bữa tiệc, ai sai sót gì thì sẽ bị phạt nặng đó.

- Doạ thế thì vừa phục vụ vừa run lên mất... Mà không biết quản lí của cậu hai có việc gì mà phải gấp vậy nhỉ?

- Ừ! Bình thường có bao giờ cho vào dọn dẹp phòng cậu 2 đâu chứ... Nghĩ thôi đã thấy khiếp!

- Tốt nhất tí nữa vào cả hai im như hến luôn nhá ?

- Ok ! Vậy đi.

- Nhưng.. lần đầu vào phòng cậu 2 lâu lâu... tao thấy cũg hồi hộp thiệt...

- Ừ ha ...

Hai cô giúp việc đang đứng trước của phòng 102. Phải lấy dũng khí mấy lần, mới dám đẩy cửa vào...

- Quản lí dặn dọn dẹp phòng ngủ, vào luôn đi!

- Ừ!

2 cô giúp việc cùng vào trong.

Những đám cháy giờ đã tắt rụi, phòng không có 1 cái cửa sổ nên tối đen như mực.

- Phòng này cho người sống sao trời?? Tao chả thấy gì cả...

- Đã bảo im như sên mà! bật cái đèn đi!

Tách.

Ánh sáng từ đèn xách tay chiếu được nửa căn phòg, 2 cô giúp việc cùng đứng như trời trồng...

- Oh my god!!!!!!!!!!!!!

Cảnh tượng khó có thể sửng sốt hơn!

- Như 1 cuộc hỗn chiến vừa xảy ra.

- Chiến cái đầu mày, cậu 2 đánh chiến với quân xâm lược chắc? Tao đoán lũ chuột gây ra...

- Chuột cái đầu mày... cái gì kia cháy đen thui rồi kìa. Bảng điện hư luôn rồi.... – 2 Cô giúp việc loanh quanh xem xét tình hình

- Thôi đi! Dọn nhanh mà ra, ở đây chết lúc nào không biết đâu.

- Nhưng chắc chắn đã có điều gì kinh khủng lắm xảy ra ở đây... Mà cậu hai ở đâu nhỉ? Trời!!!!!!

- Cái gì mà mày rú lên thế???

- Nhìn.. nhìn này... mày ơi....

Cô giúp việc kia tiến lại.. Ánh đèn xách tay chiếu thẳng vào 1 góc tường... Nơi.. 1 chiếc áo sơ mi của Diệc Phàm đang nằm yên vị.. nước gần như đã khô đi... nhưng những vệt máu vẫn loang lổ..

1 cô giúp việc chậm rãi cúi xuống... hết sức cẩn trọng nâng chiếc áo lên.

- Áo! áo của cậu hai mày ơi....

- Máu này.... máu nữa... máu của cậu hai??

Cô kia bỗng lao tới chộp lấy cáu áo sơ mi...kéo ra:

- Của tao! Tao thấy trước!

- Không! Tao đã nhặt nó.. trả đây...

- không! không! của tao! Là của tao!!

- Tao sẽ giữ nó... mày muốn chết phải không... bỏ ra...

2 cô đang tranh giành nhau... Thì chợt cả 2 khựng lại, quay sang..

Một dáng người cao, rất cao... tiến vào... Là Diệc Phàm!! Cả hai cô giúp việc luống cuống cùng cúi xuống:

- Cậu chủ...

Lúc này.. Cậu đang nhìn chằm chằm vào... chiếc áo trên tay một cô người làm...

- Bọn em... à.. quản lí bảo bọn em vào dọn dẹp...

- Phòng bừa bộn quá... cậu chủ.. bọn em...

1 cô người làm khẽ liếc lên nhìn Diệc Phàm, lập tức cô ta cứng đờ người... khi thấy cơ thể cao lớn trước mặt gần như lút đi trong bóng tối mờ nhạt.... hiện lên.... 2 đôi mắt đỏ rực!!

Cô ta quay sang nhìn cô bạn đứng gần với chiếc áo sơ mi khư khư trong tay... Cô bạn ấy... như bất động... chiếc áo tuột ra... rơi xuống sàn.Cô ta bỗng thấy không khí xung quanh nóng lên đột ngột...đến mức chắc có thể sôi lên được nếu có nước... Và từ miệng cô ta.. máu hộc lên.. túa ra ngoài....1... rồi 2 đợt... máu hộc lên tràn qua miệng.

Cô giúp việc còn lại đứng như trời trồng...

Trong phút chốc... cô giúp việc tưởng mình may mắn giựt được chiếc áo sơ mi.. đã ngã vật xuống.. toàn thân khô cứng lại.. vì máu cứ trào ra từng đợt liên tiếp thành vũng lớn dưới sàn.. Mắt cô ra trợn ngược lên.. cơ thể bỗng co giật từng hồi... cô ta chết mà chưa kịp hiểu lí do là gì...

Cô giúp việc kia vẫn đứng im re.. mặt tái mét và thực sự không dám nhìn lại cậu hai lần nữa..

Bàn chân Diệc Phàm đang tiến lại.. cô giúp việc run lên vì sợ hãi... Nhưng may cho cô ta... Diệc Phàm chỉ nâng chiếc áo của mình lên và quay người bước đi luôn...

- Biến.... đi....

Một giọng nói chứa đựng sức mạnh và vô cùng đáng sợ dằn xuống... nó thấu vào tận tim gan cô giúp việc vẫn đứng như trời trồng...

Cô giúp việc xấu số đã phạm 1 sai lầm không thể ngu xuẩn hơn.... Khi chiếc áo ấy không chỉ đơn thuần là sở hữu của Diệc Phàm ...đã ướt máu cậu ... mà còn.. có vị mặn... trong nước mắt của Tử Thao !!

.........

- Ôi mẹ ơi.....

- Chắc nó làm gì khiến cậu hai giận.

- Tội nghiệp quá, tao không muốn nhìn xác nó đâu.

- Tháng này làm quái gì mà đen thế chứ... Hết con Phương giờ đến con Vy..

- Hic .. đừng có nói nữa... tao khóc rồi đây này...

- Đừng có khóc, tao khóc theo bây giờ..

- Nhưng tụi nó đáng thương mà... ai biểt rồi mình có thế không?

- Nhi kìa.... nó chưa hoàn hồn chắc.. có khi suýt nữa nó cũng không toàn mạng

- Nhi! Mày không sao chứ?

- Chắc mày chứng kiến con Vy chết thế nào.. nói bọn tao nghe đi...

- Mày nghe bọn tao hỏi không vậy?

- Này! mày điếc à?? Đừng có doạ bọn tao...

- Tao....

- Nó nói! Nó nói rồi! Sao? Sao con Vy chết? Chúng mày đã làm gì hả??

- Cậu. ... cậu hai...

- Cậu hai làm sao? Cậu hai đã giết con Vy? thế hả??

- Cậu hai ....

- Trời ơi.... đừng có lắp bắp nữa... nói đi coi nào....

Cô giúp việc bỗng đứng phắt dậy .. gào lên:

- Là cậu hai nói chuyện với tao!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Á.. á á á á......................

......

Xán Liệt ngồi trên ghế, gác chân lên bàn, tay giở giở lật lật đọc cuốn tạp chí. Nói là đọc nhưng cậu không thể tập trung nổi... 2 ngày rồi Yến Chi không trở lại, cũg không liên lạc...Cậu nghĩ là do cậu đã nặng lời đêm hôm đó. Lại thêm nỗi khó chịu không tả hết vì người tình không coi ai ra gì ...

- Cậu chủ! – Tay quản lí đang bước vào phòng – Sáng nay cậu hai đã sát hại 1 người giúp việc , nguyên nhân ban đầu em tìm hiểu là do cô ta chạm vào đồ cậu hai.

- Chuyện thế thôi mà mày cũng báo cáo à?? Đau đầu... Nó giết ai mặc nó, cho đỡ chật nhà. Báo cáo chuyện party tối mau đi!

- Em đã gửi giấy mời đến tất cả những người cậu chủ yêu cầu. Nhưng em vẫn thấy tổ chức 1 pary ngay trong khu biệt thự thật nguy hiểm, khi chúng ta luôn phải tăng cường an ninh để bảo vệ bí mật khu biệt thự!

- Vấn đề đó là của thằng hai. Chẳng phải cha bảo nó là thiên tài sao?

- Nhưng nếu xảy ra...

- Đừng quá lo xa. Tất cả đều là bạn tao, hầu hết vừa đi du học về nên muốn tổ chức gặp mặt. Chúng sẽ chỉ đem theo người tình thôi.

- Thế này có phải chơi bời quá không? Ông chủ rất không thích....

- Mày nhầm rồi... Party này không hẳn là cuộc hội tụ bạn bè. Mày biết rồi đấy.. thằng con quý tử của ngài Uỷ Viên Hwang cũng vừa về nước sau chuyến du học dài bên Pháp... Nếu hắn có mặt trong bữa tiệc này... và thiết lập 1 mối quan hện tốt với tao...

- Em đã biết phải làm gì !

- Kiếm cho tao 1 bộ đồ dạ hội.. nhẹ nhàng thôi... không trang điểm và ăn vận lộng lẫy... thì "em ấy" cũg quá đủ để làm... say người rồi...

Tay quản lí cúi đầu, rồi quay người bước ...

Xán Liệt quăng cuốn tạp chí lên bàn...

- Nói thật ra thì... ta chỉ muốn "em ấy" là của ta thôi... "Say" là 1 cảm giác tuyệt vời... Và ta, không cho phép kẻ nào, ngoài ta, có cai quyền được "say" ấy cả....

...........

Phòng 102.

- Cậu chủ!

....

- Cậu Xán Liệt vẫn độc đoán như vậy. Tự ý quyết định mọi việc mà không biết đến khó khăn của người khác. Một buổi party sẽ phục vụ việc chơi bời của cậu cả nhưng việc bảo vệ cho khu biệt thự lại là cậu chủ lo, và nếu có sai sót gì thì chính cậu là người phải chịu trách nhiệm...

- Quản lí của cậu Xán Liệt cũng gửi giấy mời cậu chủ đến dự...Em nghĩ nếu cậu không muốn phản đối cậu cả thì nên dự buổi tiệc... sẽ có nhiều mối quan hệ cần thiết cho cậu. Nhất là... với con gái Hoàng Bá Nguyên!

..........

- Việc quản lí bên ngoài party tối mai em sẽ lo. Party tổ chức ngoài công viên nên em sẽ cho người canh giữ tất cả các lối vào các dãy hành lang. Có khả năng sẽ có kẻ theo chân đám thiếu gia quyền thế đột nhập vào khu biệt thự... Thật mày vì "lũ chó hoang" đã được cậu cả dẹp yên và bớt miệng đi được rồi... Nhưng em đoán là không lâu dài...

Thường thì quản lí của Diệc Phàm sẽ báo cáo kế hoạch của mình và cứ theo đó mà làm, bởi Diệc Phàm không tham gia vào những chuyện không cần thiết.

- Còn.. cậu chủ... em nghĩ em nên nói ra suy nghĩ của mình.. Một chàng trai cướp trái tim cậu ba, lấy mạng sống của cậu ấy... rồi trở thành người tình của cậu cả...và thực hiện những điều không ai đoán trước nổi.. thì thật... không đơn giản đâu!!

...........  

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- End Chương 28.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro