Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xán Liệt nằm kềnh xuống giường....
- Việc chuẩn bị đến đâu rồi?
- Vẫn tốt ạ! Sẽ như 1 buổi tiệc đứng trong khách sạn năm sao... Vì tổ chức ngoài khuôn viên nên bên cậu hai cho báo là sẽ canh gác tất cả lối vào căn biệt thự.
- Khách thế nào?
- Hầu hết là đồng ý lời mời. Và quan trọng là.... Hwang Kyun Seung - con trai ngài Uỷ viên đồng ý tới dự tiệc ạ!
- Vậy tốt!
- Đây là bộ vest cậu chủ đặt may ở Paris và bộ khác cậu chủ yêu cầu!
Tay quản lí đặt hai hộp giấy to lên bàn.
- Không còn việc gì nừa thì ra ngoài đi!
- Vâng!
....Xán Liệt vẫn thả mình trên giường.. thấy thoải mái và đầu óc trống rỗng. Chợt, cậu từ từ mở mắt.. Có tiếng bước chân thật khẽ.
- Cả ngày nay.... em đã làm gì vậy?
.....
- Vì không muốn chạm mặt ta sao?
....


- Em nên nghĩ phải chịu ơn ta thế nào. Nếu không có ta, em đã bị hành hạ cho đến chết trong tay "lũ chó hoang điên dại" đó.... Trông em yếu ớt và mỏng manh, tại sao có thể ngang ngược, lì lợm và.. Chịu đựng được tất cả??.. Em là người con trai đầu tiên.. Cho ta cảm giác cả ngọt ngào... Cả bức bối... Cả khó chịu vô cùng...Nếu muốn chiếm đoạt thể xác em.. Thì thật dễ dàng... Nhưng hãy nói cho ta biết... Làm sao để có được..Trái tim em???
....
- Em chưa trả lời ngay cũng được... Nhưng trước mắt, ta muốn em tham dự một bữa tiệc quan trọng vào tối mai. Nếu còn không coi lời ta ra gì nữa... Em sẽ phải hối hận đấy...
...................
- Alo?
- Em ở đâu mà ồn thế?
- Pady (vũ trường). Có chuyện gì không?
- Chỉ là muốn mời em dự 1 party tối mai
- Quản lí của anh đã gửi giấy mời rồi!
- Anh muốn trực tiếp mời lại để chắc chắn em đồng ý. Coi như thay lời xin lỗi vì đã làm phật ý người đẹp...
- Thiếu gia à, em không nhỏ nhen đến vậy đâu. Thôi được rồi, em sẽ dự tiệc, một việc vui thế làm sao không có mặt đc chứ? Nghe nói khách mời có Hwang Kyun Seung?
- Thông tin của em nhanh nhỉ?
- Em với anh ta cũng có quen biết. Lâu rồi không gặp mà. À.... Em trai anh dự tiệc không?
- Sao em quan tâm chuyện đó?
- Anh biết làm gì ? Lo mà chỉnh đốn người tình của anh đi! Em cúp máy đây!
- Bye.
.....
8h tối hôm sau.
Máy tính của Diệc Phàm đang thu hình ảnh từ party linh đình ở khuôn viện hơn 60m2... Cậu ngồi trên cửa sổ, mắt không nhìn vào màn hình máy, nhưng thực chất một phần bộ não đang xử lí mọi tình hình mà tai nghe được.
Tay quản lí của cậu bước vào...
- Cậu chủ! Ông chủ cho người báo đang bắt chuyến bay về nước... Ông đã biết về party cậu cả tổ chức.
- Có lẽ ông chủ tán thàn vì 1 số mối quan hệ tốt đẹp với các thiếu gia quyền thế sẽ có ích sau này. Còn cậu? Cậu...không định dự tiệc sao? Bữa tiệc bắt đầu rồi??
Im lặng...
- Ông chủ còn ra chỉ thị... Cậu chủ phải có mặt trong buổi party này....
Vài giây im lặng tiếp... Diệc Phàm bước xuống khỏi khung cửa sổ... Và bước về phía cửa, không suy nghĩ thêm, cũng không sửa sang quần áo làm gì .
- Thực ra thì... điều gì đã làm một kẻ không- cần-gì như cậu... Phục tùng ông chủ vô điều kiện?? Rốt cuộc... trong giao kèo giữa cậu và ông chủ.... gần 10 năm trước...Cậu đã đổi sự tự do và chất xám của mình......... để lấy thứ gì ???
........
Party.
Tiếng nhạc sacxophone du dương từ trên 1 bục cao. Một bữa tiệc đứng chỉ với rượu và đồ ăn nhẹ. Xán Liệt vận bộ vest dài cổ cao, màu đen, trông lịch sự và vẫn phong thái một kẻ cầm quyền... Cậu đi tiếp khách, hầu hết là bạn bè lâu ngày không gặp, là đám thiếu gia quyền quý con trai những vị sừng sỏ, không phải mafia thì là bộ trưởng, thứ trưởng, các nhà lãnh đạo phái chủ chiến.
- Thật sự rất vui vì các vị đã nhận lời mời.
- Không có các "ông già" ở đây. Toàn huynh đệ ngày xưa nên thoải mái đi. Miễn khách sáo!
- Phải đấy! Coi như bọn tao mới về nước tìm chỗ phá tưng bừng!
- Chúng mày... Hàn huyên cho hết tối rồi vào vũ trường. Đêm nay huynh đệ bao hết Pady!!!!
- Được thôi! Hahaha...
Xán Liệt mỉm cười, ra hiệu cho đám nhạc công đổi không khí. Cậu nâng một li rượu từ khay đồ một cô phục vụ đi qua.
- Vậy được...Tao cũng không giữ lễ nữa... Nâng cốc vì ngày gặp mặt!!!!
- Cạn li!
......
Tiếng nhạc sập sình đầy hưng phấn.. Đám các công tử quyền thế tản ra cùng người tình của mình đi thưởng thức vài món nhẹ...
- Người yêu hả? Hàng ngon phết!
- Tao gặp nàg ở Pháp, người Pháp chính gốc đấy.
- Theo mày về nước à?
- Ờ
- Định chơi bời hay nghiêm túc?
- Chả biết. Ông già không thích thì tao bỏ. Người tình trong nước của tao thì xếp mấy hàng dài.. Nhưng nàg ngoại quốc này vẫn đẹp nhất.
- Đẹp nhất trong đám người tình của mày thôi. Hay mày nghĩ đàn bà cái xứ này không có ai đẹp bằng một nàng ngoại quốc?
Bạn khá thân của Xán Liệt hồi trung học - con trai thứ trưởng Bộ Tài chính, với cái vẻ đậm chất dân chơi của 1 du học sinh, hắn vừa đặt ly rượu ngoại xuống bàn, vừa bĩu môi nhè nhẹ.
- Có thể. Trừ khi mày lôi một em người mẫu diễn viên nào son phấn khắp mặt hoặc động chạm dao kéo.... Còn tao rất tự hào giới thiệu với mày - Hắn rướn người khoác vai cô gái đang đứng cạnh - Người tình của tao là vẻ đẹp tự nhiên 100% của con gái Paris, là 1 trong 5 người đẹp nhất Đại học Harvard!
Xán Liệt một lần nữa liếc lại cô bạn gái của thằng bạn , hơi có vẻ gật gù.
- Đương nhiên tao biết về vụ chơi gái thì tao không bằng mày. Nhưng bạn à, hơi thất vọng vì giờ vẫn chưa được diện kiến người tình của bạn!
- Đang nói về người tình sao? Tao tham gia với ?
Một anh chàng dáng cao, vận vest lịch thiệp nhưng tóc nhuộm hoe vàng và 1 bên tai đeo khuyên, khoác vai 1 cô gái đang tiến lại..
- Ừm, hình như mày quen nàng ngoại quốc này hơn hai tháng rồi. Hồi nào tao mượn 1 đêm?
- Cẩn thận cái miệng mày đấy. Quả đấm của tao không nể nang ai đâu!
Xán Liệt lúc này đang để ý cô gái mới xuất hiện cùng thằng bạn, váy dạ tiệc khiêu gợi là điều bình thường nhưng khuôn mặt cô ta với cái vẻ ngang tàn, thỉnh thoảng nhìn xung quanh mới là điều đáng chú ý.
Cậu nâng 1 cốc nước hoa quả lên, ra ý mời... Cô ta liếc một cái rồi giơ tay nâng một ly rượu mạnh lên nhấp một hơi, như để từ chối lời mời ấy. Xán Liệt hơi mỉm cười. Cô ta quay sang nói gì đó với người yêu, rồi bước đi luôn, không nhìn lại Xán Liệt một lần.
- Cô ta không dễ chơi đâu!
Ánh mắt xem xét đầy cao ngạo của Xán Liệt vẫn nhìn theo cô gái, cậu đưa tay nhấp một ngụm rượu ngoại.
- Tao lại thích những cô em khó chiều!
- Ừm, thích thì mày cứ tự nhiên. Huynh đệ tao thoải mái mà!
- Tao cũng thích sự phóng khoáng của mày đấy!
- Nhưng ít ra mày cũg nên cho bọn tao thấy mặt người tình của mày chứ? Giấu à?
- Không! Chỉ là... Em ấy cũg thuộc dạng khó chiều...
- Hahahha.... - 2 thiếu gia bạn Xán Liệt bỗng cười to.
- Tao không biết mày có ý định chiều người khác cơ đấy!
- Mày đổi gu à? Xưa nay đám con gái bên mày phải phục tùng mày như quỳ dưới chân ông hoàng kia mà?
- Phải rồi.... Nhưng nếu gặp em ấy... Chúng mày sẽ hiểu.
- Chuyện gì mà vui vậy, các thiếu gia? Em nhập hội được không?
3 đại thiếu gia cùg quay ra, Yến Chi đang bước đến....
- Ồ, đây chẳng phải là con gái cưng của Hoàng Bá Nguyên sao? Phác Xán Liệt à tao cũg khâm phục tài "ngoại giao" của mày đấy!
- Xin lỗi. Nhưng em là người muốn kết bạn với anh Xán Liệt trước ạ! Thì ra ở đây toàn bạn anh ấy ... Không biết có vinh hạnh cho em làm quen? Em là Hoàng Yến Chi .. còn hai thiếu gia đây?
- Rất hân hạnh... anh là Trần hữu Quân!
- Chào người đẹp! Anh là Dương Thiên!
- Anh chắc là con trai thứ trưởng bộ tài chính? Còn anh là con trai Viện trưởng Viện kiểm sát quốc gia?
- Người đẹp hiểu biết không tệ đâu!
.....
Bỗng.... ở một góc bữa tiệc, tiếng xôn xao rộn lên. Cả Chi cùng mấy đại thiếu gia cùg quay lại nhìn...
Đám đông tản ra... nhường đường cho 1 người... Diệc Phàm đang bước vào..
Tiếng xôn xao vẫn nổi lên.. mọi ánh nhìn đổ dồn về phía cậu. Nhưng tiếng người và tiếng nhạc không làm Diệc Phàm quan tâm.... Cậu vẫn bước, mắt nhìn thẳng, không một lần liếc sang...Giữa những chiếc váy dạ hội dài và khiêu gợi, giữa những bộ vest trang nhã, lịch sự của các thiếu gia... Diệc Phàm chỉ đơn giản với chiếc sơ mi trắng không cài hết khuy, quần jean và chân trần...
- Ai thế? Trông phớt đời khiếp...
- Được mời tới bữa tiệc mà ăn mặc thiếu lịch sự thế này thì....
- Không lẽ là thiếu gia biệt thự này?
- Trông không giống Phác Xán Liệt mà?
Diệc Phàm vẫn bước và tai không nghe lọt 1 lời bình nào về mình... và với 1 sự vô tình, cậu đang tiến đến chỗ người anh cả...
Cheng...
Xán Liệt quay lại nhìn, Yến Chi luống cuống với chiếc cốc vừa làm rơi...
- Không cần chạm vào đâu, để anh gọi phục vụ...
1 thiếu gia kéo nhỏ lên và Xán Liệt vừa nhận ra cái vẻ thất thần trong đôi mắt Chi .. cậu chợt cười..
- Kia là khách mời sao? To chưa gặp..
- Không! Là thằng em bất cần của tao...
Cùng lúc, Xán Liệt tiến thêm vài bước và ngáng đường Diệc Phàm. Tiếng xôn xao đã nhỏ hơn.. đám đông đang tò mò xem chuyện gì đang diễn ra...
- Dù gửi giấy mời, nhưng anh cũg rất ngạc nhiên vì mày đến, em trai à!
- Oh...- Tiếng ồ phát ra xung quanh bữa tiệc. Lần đầu tiên tất cả được chạm mặt con trai thứ của Ngô Chấn Đông.
- Thì ra đúng là thiếu gia nhà này... - hai đại công tử bạn Xán Liệt đang bước lại...
- Được nghe danh nhiều nhưg chưa lần nào được gặp mặt. Lần này thật sự rất vinh hạnh! Tôi là Trần Hữu Quân!- Hắn đưa tay lịch thiệp tỏ vẻ muốn bắt tay bắt đầu việc làm quen.
Nhưng 1 giây... 2 giây.. 3 giây.. Bàn tay hắn vẫn lạc lõng giữa không trung, hắn hơi nhíu mày
- Ý này là....
Diệc Phàm vẫn chưa 1 lần nhìn xuống bàn tay muốn làm quen.. Cậu hơi quay ra, 1 tai rút từ túi ra 1 chiếc dây đen dài, nhét 1 tai phone sang bên phải, 1 sang bên trái... Rồi chân cậu .. bước tiếp.. ngang qua người Trần Hữu Quân, vẫn không 1 lần liếc nhìn ai...
Hữu Quân từ từ hạ tay, vẫn còn chưa hiểu gì về cái thái độ không - chấp - nhận nổi kia.
- Bỏ qua hộ! Thằng em tao xưa nay vẫn vậy, không quan tâm chuyện bên ngoài và không kết giao với ai!
- Tao sẽ cho qua! Nhưng mày định không cho bọn tao gặp cô người tình bí mật của mày sao? Chà, muốn gặp người tình của bạn mà khó khăn vậy đấy...
- Tao nghĩ tốt nhất chúng mày không gặp, về tối ngủ không ngon đâu!
- Tự tin nhỉ? Ttrước khi về nước... tao đã rà 1 lượt các nàng diễn viên, ca sĩ, siêu mẫu trong nước rồi...
....Bữa tiệc vẫn tiếp tục với không khí sôi động như trước.. Diệc Phàm chỉ xuất hiện để hoàn thành điều cha yêu cầu, cậu không thích những nơi ồn ào, đông người....
Ở 1 góc khuất đằng sau bữa tiệc, Diệc Phàm đang ngồi dưới đất, dựa vào thành cột, tai nghe mp3 và mắt nhắm như đang ngủ....
Yến Chi rút khỏi bữa tiệc.. đi ra phía đằng sau khuôn viện... Mắt nhỏ nhìn quanh tìm người...Nhỏ đã nhận ra Diệc Phàm ngồi đằng sau cây cột...
- Em... cho em xin lỗi chuyện tối mấy hôm trước... đã tự ý vào phòng anh...
............

Xán Liệt nhìn khắp nơi trong bữa tiệc, các thiếu gia đang trò truyện với người tình. mik cậu ngồi đây với ly rượu ngoại sắp cạn... Cậu rút di động với vẻ bực mình...
- Cậu chủ à?
- Lôi người đẹp đến đây cho tao!
- Nhưg em đang....
- Tao cho mày 15 phút!
....
- Này, mày dùng được di động à?
- Sao? - Xán Liệt quay người khi nghe giọng thằng bạn.
- Tao không gọi được, không có tí sóng nào...
- Chắc điện thoại mày hỏng rồi...
- Mày điên à? Tao mới mua.
-Tao không phải chuyên gia thiết bị... Đừng có than vãn với tao!!
- Gì thế? không dưng tự nhiên nổi nóng?
............
- Cậu chủ! Ngài Hwang Kyun Seung đến!
Cả bữa tiệc như ngưng lại sau thông báo ấy. Các đại thiếu gia đang ngồi cũng đứng lên, chỉnh trang áo quần, đủ biết nhân vật này mang tầm cỡ thế nào...
Tiếng nhạc đổi sang thể nhẹ nhàng, trang trọng. Từ cửa party, mọi người tản ra 2 phía...Xán Liệt đang bước lại để tiếp đón1 vị khách quan trọng.
1 thanh nien trẻ bước vao, vận vest trắng, giầy trắng. Đi bên cạnh là cô người tình trẻ đẹp, khiêu gợi....đằng sau có 2 vệ sĩ vest đen.
- Thật vinh hạnh vì ngài đã đến bữa tiệc này, ngài Hwang! - Xán Liệt hơi cúi đầu vẻ kính trọng. Kyun Seung đưa mắt nhìn xung quanh.
- Tôi là Phác Xán Liệt.. Bữa tiệc này thực chất để chào mừng ngài mới về nước làm việc!
- Khu biệt thự bé con thế này mà cũg nhiều cảnh vệ nhỉ?
Xán Liệt hơi nhíu mày vì bắt đầu thấy cái vẻ cao ngạo của Kyun Seung. Nhưng kiểu gì cũg phải nhịn, nếu không kết giao được mà còn gây thù với hắn thì không khác nào tự đào mồ chôn mình.
- Cũng không dám để ngài lưu tâm. Khu biệt thự nhỏ bé này sao sánh bằng toà dinh thự của ngài Uỷ Viên được ? - Xán Liệtdứt lời. mắt liếc nhìn cô người tình của Davinci, cô ta mặc 1 chiếc váy ôm sát người, ngang đùi, lấp lánh bạc, khoe đường cong vô cùng sexy.
- Đừng có nhìn như ăn tươi nuốt sống thế! Nếu muốn, tôi có thể cho cậu mượn!
- Được vậy thì tôi sẽ không khách sáo. Đúng là 1 du học sinh Pháp, tính tình thật hào phóng.. Tôi thấy vinh dự nếu được kết giao với ngài Hwang đây...
- Kết giao à? Hình như rất cả những cậu quý tử với những đôi mắt đang hau háu nhìn người tình của tôi kia.... đều có chung 1 mong muốn với cậu?
Mặt Xán Liệt tối sầm... Chắc chắn đám thiếu gia bạn cậu đang dự tiệc chẳng thấy vui vẻ gì. Xán Liệt không chỉ khó chịu với cái vẻ cao ngạo của Kyun Seung mà vì hắn còn dám xỉa xói trước bao nhiêu người trong bữa tiệc.
- Ngàu Hwang, ngài không nên nói thế khi ở đây. Tất cả các thiếu gia đều đang đi cạnh người tình của họ!
- Oh, thế không phải à? có ai phản đối không nếu tôi nói trong bữa tiệc này... người tình của tôi đẹp nhất?? - Kyun Seung nâng 1 cốc rượu và quay ra nhìn 1 lượt mọi người trong bữa tiệc.
- Sao nào? Ai muốn phản đối thì bước ra đây! nếu không có ai thì tôi nghĩ tôi nên về... Party này nhạt nhẽo quá.. cả đồ uống và cả... khách đến dự nữa.... - Hắn bật cười 1 cách thích thú.
- Ngài cao ngạo quá rồi đấy ngài Hwang!
- Phác Xán Liệt! Cậu có ý kiến gì sao?
- Nếu tôi nói người tình của tôi đẹp hơn của ngài? - Sau lời nói của Xán Liệt mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu, cả tò mò và lo lắng.
- Tự tin nhỉ? Nhưng nói thì phải có bằng chứng....
- Đương nhiên.. tôi đang nhìn lại người tình của ngài đây... Rất đẹp, hấp dẫn và khiêu gợi vô cùng... Mắt phẫu thuật 2 mí và cái mũi nâng lên 1 chút cũng đẹp và khó phát hiện nữa....
Vài tiếng cười vô ý bật lên. Kyun Seung có vẻ bắt đầu khó chịu:
- Được ! Tôi rất muốn nhìn thấy người tình bí mật của cậu đấy ! Dù có động chạm dao kéo hay make up chuyên nghiệp thì tôi cũng sẽ không bàn....
- Tôi có thể đảm bảo với ngài rằng, không có dao kéo gì ở đây và bất kì 1 công nghệ thẩm mĩ nào.. mà người tình của tôi chỉ để mặt mộc thôi cũg đủ bỏ xa rất cả tiểu thư có mặt trong bữa tiệc này rồi.. kể cả cô gái đang đứng cạnh ngài....
- Nói vậy tự tin quá chăng? Không cần minh hoạ nữa.... Cho tôi gặp mặt người đẹp bí ẩn đó đi.....

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- End Chương 29.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro