Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như một nửa suy nghĩ của An, Tử Thao rốt cuộc vẫn mò đến phòng 62. Chỉ là An nghĩ, Tử Thao đến vì thứ thuốc chữa bệnh không có thật đó, còn Tử Thao lại đến vì... người viết mảnh giấy.
Đứng trước cửa phòng 62, Tử Thao đẩy cửa vào. Căn phòng khá rộng và bật đèn sáng trưng, hơi giống bố trí phòng quản lí của Xán Liệt. Nó nhìn khắp một lượt, không thấy ai. Nó chợt thấy làn hơi lạnh phả vào người, nhiệt độ trong phòng này còn thấp hơn cả ngoài hành lang. Nó quay người định ra, đúng lúc quản lí của Diệc Phàm bước vào. Hắn đẩy cửa khép chặt, và bằng vài động tác xoay, ấn đã khóa cánh cửa lại.
- Sao cậu vào phòng tôi giờ này?
- Kiến An?
Tay quản lí nuốt khan, lần này không tê liệt thần kinh mà đỡ hơn chút. Hắn cũng không tiến lại gần Tử Thao thêm tý nào, sợ không kiềm chế được.
- Cậu... Cậu có vấn đề không? Tự dưng vào phòng tôi rồi gọi tên quản gia.
Nam mặc kệ ánh nhìn khó hiểu của Tử Thao, bước lại phía giường mình, trèo lên giường. Trong một giây, hắn liếc nhìn chiếc máy quay ở trên bàn gỗ, đang hướng ống máy đến thẳng giường. Rồi hắn lôi đại một cuốn tạp chí ra đọc, lôi chiếc tai phone của di động đeo vào tai, bật loa cỡ to nhất. Hắn cứ ung dung ngồi, đọc tạp chí và nghe nhạc, cố không chú ý đến Tử Thao.
Nó lúc này thấy mình không nên ở đây nữa, có thể đã tìm nhầm phòng, tốt nhất nên ra ngoài. Nó bước lại phía cửa, vặn tay nắm, nhưng cửa đã khóa. Cố vặn vài lần nữa nhưng bất lực. Tử Thao quay ra nhìn tay quản lí tìm một lời giải thích, nhưng hắn không để ý. Tử Thao cảm thấy nhiệt độ trong này càng ngày càng xuống thấp. Nó nhìn quanh trần nhà và thấy chỗ lắp đặt điều hòa: 20°C
Việc trước mắt phải tăng nhiệt điều hòa rồi sẽ tìm cách ra khỏi đây. Tử Thao đi tìm điều khiển, ở những nơi hay để nhất nhưng không thấy. Cơ thể đang phản đối, người nó bắt đầu run nhè nhẹ. Tử Thao lại phía giường, đứng sát mép giường:
- Điều khiển đâu? Cửa khóa rồi?
Tay quản lí không ngước lên vì chẳng nghe thấy, đó là lí do hắn mở loa nhạc nhất. Nó lặp lại câu hỏi, nhưng thấy vẻ thản nhiên của tay quản lí, nó lại quay ra nhìn khắp phòng. Đứng đây mà hỏi han tên này thì nó sẽ khụy xuống mất. Lạnh! Ngày càng lạnh! Người Tử Thao run lên mạnh hơn, da bắt đầu tím tái. Nó đang nhìn xem trong phòng có chiếc áo nào mặc được không, hay thứ gì ấm có thể quấn vào người. Nhưng phòng này không có lấy một mảnh áo nào, giống như ai đó đã dọn hết đi. Hai tay ôm lấy người, Tử Thao thấy sắp không chịu nổi nữa. Nó nhìn xuống giường, ngoài tấm ga chải và hai cái gối thì không có lấy một cái chăn nào. Tử Thao lúc này chẳng có thời gian để nghĩ về điều kì lạ đó, chân tay nó bắt đầu run lập cập rồi. Không suy nghĩ thêm, Tử Thao trèo lên giường, lại gần tay quản lí. Giờ hắn buộc phải ngẩng lên:
- Sao?
- Lạnh!
- Tôi chẳng nghe được cậu nói gì đâu! Tốt nhất ra chỗ khác đi, để tôi yên! - Tay quản lí đẩy Tử Thao ra, khi những ngón tay chạm vào làn da lạnh ngắt nhưng vẫn mềm như lụa ấy, hắn thấy đốt tay như bị giật điện. Lập tức hắn rụt lại
- Tôi bảo cậu ra khỏi giường mà!
Tử Thao vẫn nhìn với ánh mắt van nài. Nó bắt đầu thấy khí quản bị xiết lại. tim đập nhanh hơn vì máu thiếu oxi. Bàn tay lạnh ngắt bỗng túm lấy tay tên quản lí, tay hắn vẫn ấm.

- Cậu... Cậu làm gì vậy hả? - Hắn đẩy ra tỏ ý phản đối
- Lạnh quá...
- Tôi bảo không nghe! Cậu có tránh ra không?
Hơi ấm từ người Nam làm Tử Thao thèm như bị nghiện. Nó bắt đầu thấy khó thở hơn rồi. Không còn cách khác, nó nhào tới trận tay quản lí xuống và... cởi áo hắn!
- Cậu... Cậu làm gì ...
Những ngón tay run rẩy vội vã kéo khóa và lột nó ra. Rõ ràng tay quản lí dư sức chống đối, đẩy Tử Thao ra, nhưng hắn làm như không kháng cự nổi. Rốt cuộc Tử Thao cũng lôi được chiếc áo khoác còn ấm hơi người ra. Nhưng nó chưa kíp mặc vào người thì Nam đã đẩy nó chận xuống giường. Người hắn áp sát vào người Tử Thao. Tử Thao cứ nhìn hắn không chớp, không hiểu hắn định làm gì. Còn Nam thì không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nâu ấy.
- Chẳng phải cậu muốn ấm sao? Nằm yên rồi sẽ ấm.
Thình thịch. Thình thịch. Tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực, tay quản lí cúi xuống, gần, gần hơn, dù mắt vẫn nhìn qua chỗ khác không dám một lần nhìn thẳng. Tử Thao chưa hiểu ý định của hắn nhưng để thế này thì... ấm, thật tốt! Tay quản lí nuốt khan, cúi xuống tiếp, gần hơn cho đến khi... Môi Nam chạm vào một bên má Tử Thao, khoảnh khắc ấy, tim hắn như ngừng đập!
Hai giây sau, hắn bật phắt dậy , vẫn chưa dám nhìn vào mắt Tử Thao, hắn thở hổn hển như vừa chạy đua 200m vậy. Rồi hắn nhảy xuống giường, lao đến cái bàn gỗi tắt cái máy quay, lại đứng thở hổn hển. Tử Thao cũng ngồi dậy, chớp thời cơ mặc cái áo khoác lôi được ra từ người tay quản lí, nó lẩm bẩm:
- Lạnh muốn chết..,
Nam quay phắt lại định nói gì đó, nhưng ánh mắt hắn đập vào.. đôi chân trắng nõn co lại trên cái đệm giường hắn. Tử Thao mặc một chiếc áo sơ mi mỏng tới giữa đùi và khoác lên người chiếc áo khoác nên không thể che được đôi chân trần. Tay quản lí lập tức quay đi, mặt nóng ran.
Một lát sau, Nam cúi xuống lôi cái điều khiển điều hòa dưới gầm tủ ra, nhỉnh nhiệt độ cao lên, đủ cho Tử Thao chịu được. Hắn cố gắng tập trung vào kế hoạch An vạch ra để quên đi chàng trai đang ngồi trên giường hắn, gợi cảm và không sức chống cự kia. Hắn mở lại máy quay, đoạn Tử Thao lúc trên giường... Quá đẹp! Ở góc độ này của máy quay, những gì người ta xem sẽ được hiểu là: Chàng trai lên giường và ve vãn người quản lí, cậu ta cố phản đối nhưng chàng trai càng nhiệt tình hơn, còn... cởi hộ áo cho cậu ta nữa. Rốt cuộc, không thể kìm chế được, cậu ta đáp lại ham muốn của chàng trai ấy và người bắt đầu... Hết phim! Chỉ để đoạn băng chạy đến đây, còn lại sẽ cắt. Tay quản lí nhấn delete, cảm thấy hài lòng và quay lại nhìn Tử Thao. Nó chẳng mảy may nghi ngờ và đang ngồi trên giường đọc tạp chí! Điều nó quan tâm là nhiệt độ ấm hơn rồi...
Giờ thì tay quản lí chỉ đợi An nháy máy qua thôi.

.....
Phòng thí nghiệm.
Diệc Phàm bước ra, đóng cửa lại, hệ thống tự động khóa và bảo mật. Cậu đứng dựa luôn vào cánh cửa, nhắm nghiền mắt. Từ đêm qua, cậu vẫn ở lì trong này để tìm hiểu về Zkilico đối với căn bệnh Smith-agen. Đúng như dự đoán ban đầu, Zkilico làm người mắc Smith-agen tăng cảm xúc của não bộ. Nhưng tác hại của nó thì quá nhiều, và nó nguy hiểm hơn cậu nghĩ. Trên tay Diệc Phàm đang cầm mảnh giấy ghi kết luận cuối cùng:
Tác dụng ngược :
+ Tăng ảo giác, giảm trí nhớ.
+ Thúc đẩy lượng bạch cầu trong máu tăng.
Và tác dụng phụ thứ hai là điều làm cậu lo lắng nhất. Người mắc Smith-agen đã có sẵn tác hại của bệnh, là máu đào thải hồng cầu vượt mức bình thường. Khi sử dụng Zkilico, dùng dài và dùng nhiều một lần sẽ làm máu tăng lượng bạch cầu lên gấp ba lần so với không dùng. Việc đào thải hồng cầu sẽ nhiều và thường xuyên hơn. Lượng bạch cầu tăng quá nhiều sẽ làm cơ thể mệt mỏi, hay choáng và dễ ngất. Nó làm con người yếu dần cho đến khi không còn sức lực, máu sẽ chuyển thành dạng máu trắng nhưng sẽ nhanh tử vong hơn bệnh máu trắng rất nhiều.
Nếu không để Tử Thao được chữa trị kịp thời, nó sẽ chết đột ngột lúc nào.. chỉ Thần Chết mới hay! Nhưng điều quan trọng là Smith-agen trên thế giới lúc này, chưa có thuốc chữa và chưa có cách chữa!!!
6h30' tối.
- Người đẹp, ta về rồi!
Xán Liệt vào phòng, cao giọng gọi khắp nơi nhưng chẳng thấy bóng dáng Tử Thao đâu. Cậu ra khỏi phòng.
- Lại đi đâu rồi? Đã dặn ngồi yên trong phòng mà. Đi đâu nhỉ? Nhớ muốn chết - Cậu bước trên hành lang mong tìm được Tử Thao.
- Cậu chủ về sớm vậy sao? - Tiếng cậu quản gia lanh lảnh.
Xán Liệt quay lại:
- Sao không thấy ai hết? Quản lí của ta đâu? Người đẹp đâu?
- Quản lí thì em không rõ, còn người đẹp của cậu thì...
- Thì sao?
- Cậu chủ không thấy kì lạ à? Thỉnh thoảng cậu ta lại trốn đi đâu đó. Theo em thì tại vì cậu ta... thèm hơi đàn ông quá!
Mặt Xán Liệt sầm xuống, nhưng rồi cậu lại bật cười trong cổ họng:
- Nếu cậu nói hôm nay cậu hơi có vấn đề về thần kinh thì tôi sẽ tha cho cậu đấy. Cậu không nghĩ được việc gì nói cho đáng tin à? Thèm.. hơi đàn ông? Cậu nói như tôi không phải đàn ông vậy! - Xán Liệt rút di động, lại bước - Để tìm người đẹp đã, tôi nói chuyện với cậu sau! - Xán Liệt kết nối với hệ thống an ninh trên máy để xem camera trực tiếp trên di động
Đằng sau, An vẫn bám theo:
- Nếu không rõ sự thật, em sẽ không dám nói đâu. Nếu cậu chủ kiểm tra camera hành lang thì ban nãy cậu ta vừa mới vào phòng quản lí của cậu hai đấy ạ.
Xán Liệt liếc một cái nhìn vừa khó chịu, vừa khó tin về phía cậu quản gia, dẫu sao cậu cũng đang mở camera trên hành lang có phòng 62. Cậu đang nghĩ kiểm tra trước rồi "xử đẹp" cậu quản gia này một thể!
Nhưng.. đúng như An nói! Camera quay lúc 6h5', thấy Tử Thao mở cửa phòng 62. Xán Liệt không tin lời An nhưng vẫn lao đi...
Phía sau, An đang cười, rút bộ đàm nháy đến máy tay quản lí.
Phòng 62.
Tay quản lí đút di động vào túi, quay lại nhìn Tử Thao đang thản nhiên trên giường đọc tạp chí.
- Cậu không lo mình bị bắt cóc sao? Cậu có vẻ không biết sợ là gì nhỉ?
-...
- Cậu cả về rồi, cậu muốn về phòng cậu cả không? - Lúc này Tử Thao mới ngước lên nhìn Nam. Về phòng Xán Liệt? Sẽ ấm hơn ở đây nhiều! Tay quản lí tiến lại phía cửa, rút chìa khóa mở cửa.
Lạch cạch, cửa được kéo ra.
- Cậu về đi!
Tử Thao xuống giường, đang nghĩ phải chạy nhanh qua mấy dãy hành lang lạnh. Nó vừa bước khỏi cửa, tay quản lí phía trong lập tức cở áo sơ mi, tuốt luôn xăng-tuy ra.
Tử Thao bước ra hành lang, nhiệt độ thấp hơn trong phòng 1 chút, nó định chạy.
- Em làm gì ở đây ? - Nhưng Tử Thao bỗng nghe tiếng nói quen thuộc của Xán Liệt, cậu đang tiến nhanh lại phía cửa phòng 62.
- Ta nói em phải ở yên trong phòng mà? Sao em chạy lunh tung vậy hả? Mà... em vào phòng này làm gì?
Cùng lúc, quản lí của Diệc Phàm từ trong phòng bước ra, gọi tự nhiên:
- Cậu cả chưa về đâu. ở đây lát đã em...
Mắt Xán Liệt cứng đờ khi thấy tay quản lí cởi trần, tay đang khuy quần và cài lại xăng-tuy.
- Cậu cả?? - Hắn làm ra vẻ sửng sốt vô cùng
Còn Xán Liệt thì đang cố giữ bình tĩnh, quay lại hỏi Tử Thao:
- Nói coi em đến đây làm gì khi ta không có nhà vậy?
- Em đã nói cậu ta thèm hơi đàn ông mà! - Kiến An đang bước lại, theo sau là đám giúp việc.
- Im ngay! Tôi hỏi cậu sao? - Xán Liệt gắt lên, cậu lại nhìn Tử Thao - Em đã làm gì hả? À không.. hắn đã làm gì em??
- Làm gì? - Tử Thao lơ đễnh hỏi lại, nó chẳng quan tâm khuôn mặt đang biến sắc của Xán Liệt, mà chỉ quan tâm chuyện nhỉ đang lạnh run lên
- Nhìn bộ dạng quản lí thế này, quá rõ còn gì cậu cả. Cậu ta đến ve vãn quản lí và em nghĩ không tên đàn ông nào chống cự nổi đâu, phải không quản lí?
Xán Liệt nhìn Nam, hắn ậm ừ không thành tiếng như vừa làm chuyện tội lỗi tày đình.
- Sao cậu chủ không sáng suốt lên? Chuyện quá rõ rồi mà!
- Phải đấy cậu chủ! Cậu ta chuyên đi quyến rũ đàn ông.
- Phải! Phải! - Đám giúp việc nhao lên
- Im hết cho tôi! - Xán Liệt lại gắt - Nếu các người rỗi việc thì cũng đừng đứng đó ăn nói bậy bạ, tôi sẽ đuổi cổ cả lũ ra ngoài đường đấy!
Đám giúp việc im re, Xán Liệt nhìn cậu quản gia
- Còn cậu nữa. Cậu không có việc làm phải không?
- Cậu chủ vẫn chưa tin cậu ta là loại người đó chứ gì? Em chỉ thấy lo lắng vì cậu bị một con hồ li làm cho mờ mắt thôi!
Chat! Một cái bạt tai mạnh làm cậu quản gia quay phắt.
- Tôi bảo im ngay!
- Nếu không tin, em sẽ cho cậu chủ thấy tận mắt!
Mặt đỏ hằn lên, cậu quản gia càng nói chắc nịch hơn. An vẫy tay ra hiệu cho một người đựng cái xe đựng nước tẩy và khăn lau lại, còn nhỏ vào phòng quản lí . An bước ra với chiếc máy quay trong tay.
- Em đã đặt trộm trong phòng để cậu chủ thấy bộ mặt thật của cậu ta!
Xán Liệt chộp lấy cái máy quay, thực sự thì cậu lo sợ hơn là tin lời Kiến An. Đặt máy lên cái xe đẩy, Xán Liệt mở cho máy chạy. Đám giúp việc cũng cố nhìn ngó từ phía sau.
3 phút! Mặt Xán Liệt đã tối sầm xuống, cậu nuốt khan nhưng nghẹn ở họng. Có lẽ cậu đang cố nghĩ ra lí do để giải thích cho những gì cậu đã thấy trong đoạn phim, nhưng khó quá!
- Giờ thì cậu chủ hiểu rồi đấy! ậuô ta là loại người thế nào...

Hai tay đã xiết lại, Xán Liệt từ từ quay mặt nhìn Tử Thao, cơn giận đã lên đến cổ rồi, cậu khó mà nén xuống được.
- Cậu... có gì để nói không?
- Cậu cả! Xin lỗi, nhưng em không thể kìm chế nổi - Giọng quản lí tỉnh bơ, nhưng Xán Liệt đang hoàn toàn chú mục vào Tử Thao. Nó vẫn ngày càng lạnh, đã biết bị giăng bẫy nhưng nó chẳng có ý định thanh minh. Nó thấy lạnh, vậy thôi.
Xán Liệt xô ầm Tử Thao vào tường, hai tay ghì lấy vai nó.
- Cậu không còn gì để nói phải không? Vì cậu đã bị vạch mặt một cách trắng trợn phải không? - Xán Liệt nhìn Tử Thao bằng đôi mắt đầy căm phẫn và giọng gần như rít lên - Cậu vẫn vậy, như không có chuyện gì ... Cậu không hề sợ tôi??
Xán Liệt vừa nói ra được cái sự thật đau lòng ấy, cậu đã không muốn tin, nhưng quá khó! Tất cả những gì cậu thấy trong đoạn phim là người con trai của cậu lên giường người khác mà bày tỏ ham muốn một cách nhiệt tình, sao với cậu nó chưa từng làm?
Hai tay Xán Liệt ghì mạnh hơn:
- Cậu là loại người đó! Sự thực thì cậu cũng chỉ là loại người đó thôi! Tôi đã nghĩ cậu không như loại người tôi mang về qua đêm vì cậu không chịu phục tùng tôi dù một giây. Nhưng tôi nhầm! Cậu chỉ giả vờ thanh cao! Phải! Cậu đeo bộ mặt thiên thần! Và cậu còn trơ trẽn hơn tất cả loại gái tôi đã qua đêm!!
Giờ thì Tử Thao thấy có vẻ nghiêm trọng rồi! Gì mà Xán Liệt lại nói nó giả vờ thanh cao, trở trẽn hơn người ta chứ? Tử Thao đâu có quan tâm chuyện đó, nó chỉ đang thấy lạnh thôi!
- Không phải! - Nó thanh minh một câu... quá dễ nghe!
- Im đi! - Xán Liệt hét lên - Chuyện quá rõ rồi! Giờ thì tôi không muốn nghe cậu nói thêm một lời nào nữa!
Xán Liệt bỏ tay khỏi Tử Thao, mắt vẫn nhìn xoáy vào nó cái nhìn giận dữ và đáng sợ. Máu cậu như đang sôi sùng sục.
- Tệ thật! Vì tôi đã bị lừa! - Cậu chợt cười - Người con trai của tôi sao? Loại như cậu? Vạn lần không xứng!!!
Xán Liệt giằn giọng, rồi quay người ...
- Đừng có để tôi thấy mặt cậu thêm lần nữa!
Xán Liệt bỏ đi khi nỗi tức giận vẫn chưa nguôi.
- Cậu chủ? Vậy xử cậu ta sao? - Kiến An gọi với theo.
- Tùy các người! - Xán Liệt lầm bầm và vẫn bước.
An liếc nhìn tay quản lí, mỉm cười. Còn Tử Thao lúc này, nó thấy muốn giải thích cho Xán Liệt, vì cần về phòng cậu để sưởi ấm hơn là sợ cậu hiểu nhầm.
- Xán... - Nhưng Tử Thao vừa mở miệng thì chịu ngay một cái tát từ cậu quản gia.
Chát!!!
- Cậu muốn nói gì với cậu chủ sao? Cậu nghĩ cậu chủ sẽ tin cậu? Loại người như cô không ai tin đâu!
Tay quản lí từ trong phòng bước ra, đang mặc lại áo:
- Giờ thì cậu muốn xử sao?
- Chẳng phải cậu cả không muốn nhìn thấy mặt cậu ta nữa sao? Tôi sẽ tự tay trừ khử con hồ ly! - An nhìn lại Tử Thao - Nhưng trước đó để tôi hả giận đã!!
- Để các cậu làm mafia chắc thế giới sẽ loạn hơn đấy!
An hơi mỉm cười. Còn Tử Thao thì giờ đã hiểu hết hậu quả mình gây ra khi đến phòng tay quản lí, một cái bẫy hoàn hảo! Nhưng giờ điều nó cần là chỗ nào đó ấm đề qua đêm đã. Tử Thao định quay người bước đi nhưng bị một bàn tay túm lấy tóc giật lại. An chận Tử Thao vào tường:
- Cậu định đi đâu? Cậu trốn không nổi đâu! Hay định tìm cậu hai giúp đỡ? (hì) Rồi cậu hai cũng sẽ biết bộ mặt thật của cậu khi xem đoạn băng ấy. Giờ thì tốt rồi, tôi muốn công khai cho cậu một trận!
Một tay vẫn túm tóc Tử Thao nhấn vào tường, một tay giơ cao, và An tát cho Tử Thao ba phát liên tiếp. Đầu nó choáng váng....
- Ba cái này, một dành cho cậu ba, một dành cho chị Như và một dành cho chị Phương. Cả ba đều vì cậu mà chết! Chỉ có ba cái tát có lẽ chẳng nhằm nhò gì với ba mạng người!
Tử Thao định thần lại, xiết chặt răng để chúng không va lập cập vào nhau vì lạnh. Nó nhìn Kiến An, không tức giận vì An đã lập ra một kế hoạch hại nó, nó buồn hơn là giận.
- Dù có giết chết cậu, họ cũng không sống lại và cậu cũng không trả hết tội đã gây ra đâu - Giọng An vẫn rít lên, nó đẩy mặt lại sát mặt Tử Thao - Sao cậu nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Cậu nghĩ tôi sẽ thấy thương hại cậu sao? Không đâu! Mỗi lần thấy cậu, tôi lại muốn cầm lưỡi dao rạch hàng trăm nhát trên khuôn mặt xinh đẹp này. Tôi muốn máu cậu phải lênh láng xuống sàn, muốn cậu chết không toàn thây! Như cách mà cậu ba, chị Như và chị Phương phải chết!!
Bàn tay An nắm chặt lại, nỗi hận dâng lên trong nó.
- Muốn ... tôi chết? - Tử Thao cố nói từng chữ để giọng nó không run lên, da nó đã tím tái vì lạnh. Vài phút nữa sẽ bắt đầu khó thở. Nó vẫn trân trân nhìn An
- Bây giờ cậu mới hiểu điều đó sao? Tôi muốn chính tay mình lấy mạng cậu! Để cậu không reo rắc thêm tại họa nữa!
- Đừng... Có ngày sẽ hối hận...
Giọng Tử Thao vẫn phát ra nhẹ nhàng nhất có thể, và nó nhìn An, cái nhìn như van nài, như không muốn An làm một chuyện mà tội lỗi là quá nhiều... Nhưng sao An phải hối hận khi An hận nó tột cùng? An chợt cười lớn:
- Cậu...Cậu bảo sao?? Hối hận? Tôi chỉ hối hận vì không thể giết cậu hàng trăm lần thôi! - An bỗng kéo mạnh Tử Thao, xô ầm nó xuống sàn.
An nghiến răng, ánh nhìn muốn bốc hỏa:
- Các chị! Có phải ghét nó lắm không? Vậy trước khi em cho nó gặp Tử Thần, các chị muốn làm gì tùy thích!!
Tử Thao nằm dưới sàn, thấy cơ thể lạnh buốt, đầu óc choáng váng... Nó ngất đi khi cảm thấy rất nhiều bàn chân đạp vào mình cùng những lời chửi rủa.
- Nó lại giả vờ đấy! Nó giỏi giả vờ lắm!
- Giờ cậu cả cũng đuổi cổ nó rồi!! Đáng đời! Đáng đời!!
- Loại người không ra gì ! Chết đi! Chết đi này!
Đám giúp việc vẫn xúm lại đạp vào Tử Thao, họ không biết nó đã ngất và chẳng cảm thấy gì.
- Có thấy anh Diệc Phàm đâu không? Mọi người đang làm gì ở đây vậy??
Đám giúp việc dừng lại, quay ra nhìn Yến Chi. Tay quản lí đang quay mặt đi, không nhìn chàng trai kia bị hành hạ cũng quay lại:
- Cô chủ - Nam lên tiếng - Từ sáng tới giờ tôi cũng không gặp cậu hai!
- Cậu ấy ngất rồi, mọi người làm gì vậy hả? - Chi đã để ý thấy Tử Thao nằm dưới sàn, mặt mũi nhợt nhạt tím tái - Anh Xán Liệt đâu? Nếu anh ấy biết sẽ lớn chuyện đấy. Thôi ngay đi!
- Cô chủ nhầm rồi, là cậu cả bảo chúng tôi xử cậu ta đấy!
- Anh cả bảo? - Chi nhìn quản gia - Đã có chuyện gì?
- Không sao! Chỉ là cậu cả biết bộ mặt thật của cậu ta thôi. Cậu cả không muốn nhìn thấy mặt nó nữa, chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh, cô chủ không nên xen vào!
Chi dù không thích Tử Thao cho lắm, nhỏ cũng không muốn hại ai. Nhỏ liếc tay quản lí, hắn gật nhẹ ra hiệu.
- Tôi sẽ không xen vào chuyện của anh Xán Liệt!
An mỉm cười, nó đang rút trong túi ra một con dao găm.
- Không xen vào, nhưng cô chủ có thể nán lại xem cậu ta chết thế nào đấy! Tôi nói rồi, nếu còn sống, cậu ta sẽ sớm tranh giành cậu hai với cô chủ thôi!
An tiến lại phía Tử Thao, mũi dao chĩa xuống đất, sắc nhọn. Đám giúp việc tản ra...
- Cậu ... định làm gì? - Chi nhìn con dao trên tay An.
- Rạch vài đường trên mặt, trên bụng.. sẽ không chết ngay đâu. Khi tỉnh lại, cậu ta sẽ đau đớn cho đến chết!
- Không chết vì đau mà vì chạm giới hạn: co giật và chết! - Tay quản lí lên tiếng đính chính - Một cái chết không dễ dàng chút nào.
An đang ngồi xuống, mũi dao hướng thẳng vào mặt Tử Thao. Chi quay đi.
- Tôi không thích cảm giác mạnh, và đang có việc cần làm.
Chi bước đi, cùng lúc... An chạm mũi dao vào mắt Tử Thao, vài tiếng cười thích thú từ cổ họng đám giúp việc ...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- End Chương 44.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro