Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chi bước đi, cùng lúc... An chạm mũi dao vào mắt Tử Thao, vài tiếng cười thích thú từ cổ họng đám giúp việc ...
- Anh Diệc Phàm???
An nâng lưỡi dao lên khi vừa nghe giọng Chi. Đám giúp việc cùng cúi đầu:
- Cậu hai!
Cậu quản gia lập tức đứng dậy, xoay lưỡi dao nhét vào tay áo, không nên sơ sẩy bất kì hành động nào. Dù vậy, An cũng không hề lo lắng vì nghĩ Diệc Phàm sẽ chẳng quan tâm Tử Thao bị làm sao.
Ngược lại, cả Chi và tay quản lí đều thất thần.
-Từ phía xa, Diệc Phàm đã tiến lại, thấy trước mặt khá nhiều người . Nhưng Yến Chi chặn đường:
- Anh đã đi đâu vậy? Anh ăn tối chưa?
Cậu không quan tâm và đi lướt qua Chi.
- Cậu hai! - Đám giúp việc cúi đầu đồng thanh lần nữa. Diệc Phàm dừng lại, đôi mắt từ từ đưa xuống. Cậu thấy người con trai ấy nằm ngất dưới sàn, với những vết bầm tím trên người. Diệc Phàm lại ngước lên nhìn đám giúp việc, nhìn cô quản gia. Tay quản lí nuốt khan, nhìn Yến Chi ra hiệu. Còn An thì nghĩ nên giải thích một chút.
- Cậu hai, không có gì cả! Chỉ là cậu Xán Liệt nhận ra bộ mặt thật giả tạo và trơ trẽn của người tình, nhờ tụi em xử lí dùm thôi!
Hàng mi dày sa sầm xuống... Giả tạo và trơ trẽn? Người con trai ấy sao? Diệc Phàm đã đoán được nãy giờ, Tử Thao bị hành hạ thế nào. Yến Chi chạy lại, ôm lấy tay cậu :
- Anh, là chuyện của anh cả, mình đừng tham gia nhé!
Một cách thô bạo, Diệc Phàm hất văng tay Chi ra. Chi nhận thấy trong mắt cậu một nỗi tức giận. Diệc Phàm đang tiến lại gần Tử Thao...
An cảm giác có điều bất thường, lùi vài bước, nhìn tay quản lí, hắn lắc đầu nhè nhẹ. Nếu Chi không cản được thì rõ rồi, Diệc Phàm sắp điên lên!

Diệc Phàm đứng trước Tử Thao, nó chợt gập người ho sù sụ, nó tỉnh lại vì khó thở và tim co bóp mạnh, nhưng nó không mở mắt nổi.
- Các người... đã làm gì??
Từng chữ phát ra trầm nhưng đáng sợ, mắt Diệc Phàm vẫn chú mục vào Tử Thao. Đám giúp việc, một nửa đứng như trời trồng, một nửa há hốc miệng. Trong số đó, có người từng nghe giọng Diệc Phàm nên không shock lắm. Cậu ta chạy lại, tỏ ra vô cùng phấn khởi khi được giải thích rõ ràng cho cậu hai.
- Vì cậu ta vào phòng quản lí của cậu chủ và quyến rũ quản lí. Cậu cả biết được nên đã nói không muốn nhìn mặt cậu ta thêm nữa. Tụi em cũng chưa làm gì cả! Chỉ chửi vài câu và đạp vài cái thôi. Chắc cậu ta giả vờ ngất đấy ạ!
- Vậy sao? - Giọng Diệc Phàm lại phát ra tông trầm. Đám giúp việc đằng sau đều thấy ân hận vì đã không chớp thời cơ lại nói chuyện với cậu hai. Cô giúp việc cười toe toét:
- Vâng! Cậu hai! Cậu hai còn muốn biết gì nữa không?
- Không!
Rầm!!!!!!
Đám giúp việc trợn tròn mắt, An sửng sốt!! Chỉ trong tích tắc, bàn tay rắn như thép của Diệc Phàm đã ghì lấy cổ cô giúp việc và chận cô ta vào tường!!
Đôi mắt Diệc Phàm tối sầm hơn, nhưng vẫn như vô hồn. Những ngón tay xiết lại... xiết... xiết chặt hơn. Cô giúp việc vùng vẫy, khí quản bị bóp nghẹt không để cô ta kêu lên. Tay quản lí lao đến:
- Cậu chủ! Ông chủ sẽ biết.... - Nhưng hắn nghẹn họng luôn vì thấy đôi mắt với những tia hằn đỏ đang quay sang nhìn mình. Hắn cúi đầu, lùi lại vài bước Ba giây tiếp, Diệc Phàm buông tay, cô giúp việc từ từ trượt trên tường, rồi ngã ầm xuống sàn. Cô ta đã chết với những vết lằn đỏ trên cổ và mắt vẫn trợn lên. Kiến An chưa thể hiểu Diệc Phàm nghĩ gì, đám giúp việc còn chưa dám cử động.
Diệc Phàm quay người với lấy mảnh giáy trên chiếc xe đẩy, lau tay, như cậu vừa chạm vào thứ gì kinh khủng lắm. Rồi cậu quay lại, tiến một bước, từ từ ngồi xuống... Tử Thao. Nó đang khó thở vô cùng. Và Diệc Phàm ... dùng hai tay... bế nó lên...
Vài cô giúp việc xỉu ngay tại chỗ vì đau tim, vài cô chết sững. Còn An, không thể tin vào mắt mình nữa.
Diệc Phàm vẫn bế Tử Thao đi. Từ cuống họng cậu, rít lên từng chữ đáng sợ và đáng kinh hãi:
- Còn một lần, thứ nhơ nhuốc như các người... chạm vào cậu ấy! Tất cả... sẽ phải xuống Địa Ngục!!!
Đôi chân cậu đang tiến lại phía Chi. Nhỏ nhìn Diệc Phàm, ánh mắt buồn và đau đớn vô hạn. Nhưng Diệc Phàm ... lướt qua nhỏ trong khoảnh khắc.
Lúc này, trong đầu cậu, chỉ có hình ảnh duy nhất... là người con trai cậu yêu thôi!
...... Diệc Phàm đặt Tử Thao xuống giường nhẹ nhàng nhất có thể. Nó giờ lại đã mê man. Cậu với lấy cái điều khiển tăng nhiệt độ điều hòa, rồi quay người bước đi đâu đó.
Vài phút sau, Diệc Phàm quay lại với một hộp băng bê trên tay. Đặn lên mép giường mở nắp, bên trong có rất nhiều ngăn đụng các lọ dịch tiêm và vài cái ống tiêm mới. Không mất nhiều thời gian tìm, cậu lấy ra một lọ dịch màu trong suốt và một ống tiêm, loại thuốc làm máu lưu thông, chảy đều hơn lên não và tăng khả năng điều hòa trong cơ thể. Nhẹ hơn nhiều so với dùng Zkilico, nhưng chí ít sẽ không gây thêm nguy hiểm gì.
Rút kim tiêm ra khỏi tay Tử Thao. Diệc Phàm đóng nắp cái hộp lại quay sang nhìn nó. Tử Thao sẽ ngủ sâu thêm vài giờ nữa, lúc dậy nó sẽ thấy cơ thể hoàn toàn bình thường. Diệc Phàm cứ trân trân nhìn người con trai trên giường mình... Chiếc áo sơ mi chiết eo không dài đến đầu gối, mái tóc đen huyền và mượt như lụa. Khuôn mặt ấy khi ngủ trông lại càng thuần khiết và dịu dàng. Đôi mắt với hàng mi cong vút, chiếc mũi nhỏ và đôi môi mềm như ướt nước kia khó để cho thằng đàn ông nào kìm lòng... Nhìn bên ngoài, trông Tử Thao mỏng manh, dễ vỡ và cần bảo vệ, nhưng nó liều lĩnh và ngang ngược hơn những gì người ta nhìn thấy lần đầu nhiều.
Giờ thì Diệc Phàm đã công khai bảo vệ Tử Thao. Ngô Chấn Đông đang bận trong mấy ngày nay nhưng ông sẽ biết nhanh thôi. Diệc Phàm đã chuẩn bị để đối mặt rồi, cậu ra sao cũng được nhưng cậu sẽ không để bất kì kẻ nào đụng đến Tử Thao nữa. Diệc Phàm đã nghĩ nếu cậu chôn vùi tình cảm ấy trong lòng thì sẽ an toàn cho nó hơn, nhưng giờ thì cũng như nhau. Cậu không thể hiện, nó vẫn vạn lần nguy hiểm kia mà. Nó đang vướng vào giai đoạn khó khăn nhất của căn bệnh không thuốc chữa, bất kể lúc nào Thần Chết cũng có thể mang nó đi. Diệc Phàm nghĩ điều đó là do mình gây ra, nếu Tử Thao không dùng Zkilico, nó hoàn toàn có thể sống như người bình thường chỉ cần luôn giữ ấm cơ thể. Nhưng chính cậu là người khiến nó có được thứ thuốc ấy, trái tim cậu nhói lên đau buốt khi nghĩ mình đang dần cướp đi mạng sống của Tử Thao.
Cậu sẽ không để Tử Thao ra đi chừng nào cậu chưa điều chế được thuốc chữa bệnh, điều mà Chung Nhân đã bỏ nhiều công sức làm trong hơn hai năm, điều mà hàng trăm nhà khoa học vẫn hàng ngày hàng giờ suy nghĩ.
......
Tay quản lí đi lại ngoài cửa phong 102, thỉnh thoảng dừng và nhấn số trên bảng mật mã, nhưng cửa vẫn không chịu mở.
- Tôi tưởng cậu biết quá rõ an ninh trong từng ngõ ngách khu biệt thự!
Hắn hơi cúi đầu trước Yến Chi.
- Cô chủ! Tôi biết rất rõ nhưng cậu hai mới là người tạo ra nó..
- Anh ấy đang ở cùng cậu ta phải không??
- Cô chủ không cần lo lắng, cậu hai sẽ biết việc gì nên và không nên làm ngay thôi. Nếu ông chủ biết....
- Tôi không có ý nói với cha, và cậu cũng đừng nói gì. Tôi không muốn anh ấy bị trách phạt.
- Cô chủ tốt hơn tôi nghĩ nhiều..... nhưng cậu hai hình như không biết được tình cảm ấy đâu.
- Tôi sẽ làm anh ấy biết, dù sao tôi cũng là vợ anh Diệc Phàm.
Chính quản lí cũng biết điều đó chẳng có ý nghĩ gì với Diệc Phàm nhưng hắn không thể nói.
- Và tôi sẽ không để bất cứ ai cướp mất anh ấy từ tay tôi.
- Cậu ta không dễ chơi đâu, nếu cậu cả không cần cậu ta nữa, tôi đoán mục tiêu tiếp theo chỉ có thể là cậu hai thôi.
- Cậu ta... là loại người đó thật sao?
- Cô chủ không nhận ra hay sao?
- Điều tôi nhận ra là.... cậu và quản gia cố tình giăng bẫy để anh Xán Liệt nổi giận và ruồng bỏ người con trai của mình.
- Cô chủ... tinh ý và thông minh lắm. Nhưng làm thế để buộc cậu ta không reo rắc thêm tai họa thôi.
- Và kết quả, lại làm anh Diệc Phàm công khai bảo vệ cậu ta?
- Tôi xin lỗi.
- Anh Diệc Phàm có nhận ra cậu giở trò không?
- Không gì qua mắt được câu hai đâu.
- Vậy đi đầu thú với cậu cả đi!
- Tôi không thể! Tốn bao công sức mới làm cậu cả bỏ được cậu ta...
- Nhưng để cậu ta về bên anh cả thì tôi mới giữ được chồng mình. Với lại, nếu Diệc Phàm đã biết chuyện cậu làm, anh ấy có để yên không?
- Nhưng cậu cả biết thì... sẽ có rất nhiều người liên lụy.
- Cậu tự liệu mà làm đi.
.
.......
Phòng 101. Tay quản lí của Xán Liệt đẩy cửa vào.
Choang! Choang! Cheng...
Hắn sững sờ khi thấy đồ đạc cứ lần lượt bì ném tơi bời.
Choang! Lại thêm một cái bình bị ném xuống đất. Xán Liệt đứng lại, thở hồng hộc, mặt cậu đỏ bừng. Cậu đang tìm cách giải tỏa nổi giận dữ trong người nhưng vẻ như vẫn chưa nguôi ngoai mấy. Đầu cậu vẫn đầy những hình ảnh trong đoạn băng ghi hình ở phong 62. Nếu Tử Thao chỉ là một người tình bình thường như bao cô gái Xán Liệt đã qua đêm thì đã khác, trước khi cậu chiếm đoạt mà đã ăn nằm với kẻ khác, cậu sẽ cho một phát súng và không cần nói câu nào. Nhưng với Tử Thao, Xán Liệt không thể rút súng ra mà chĩa vào nó được, Cậu giận dữ, căm phẫn, và điều đó càng lớn bao nhiêu thì có nghĩa Tử Thao càng quan trọng với cậu bấy nhiêu. Và cậu không có lí do nào để tha thứ cho nó được... Không thể! Nỗi giận dữ lại dâng lên, Xán Liệt xiết chặt tay làm những đường gân nổi chằng chịt... Cậu lao đến chiếc bàn, dùng cả cánh tay hất văng mọi thứ xuống, li cốc rơi loảng xoảng, bắn tung tóe.
Tay quản lí chậm rãi bước đến.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu chủ?- Hắn vừa ra ngoài về nên không hề hay biết chuyện.
- Cút ra!- Xán Liệt gắt lên.
- Nếu nói ra sẽ đỡ khó chịu trong người hơn đấy!
Một khoảng im lặng, chỉ nghe tiếng thở mạnh đều đều của Xán Liệt.
- Cậu ta... Cậu ta dám... - rốt cuộc Xán Liệt cũng nói được từng chữ khó nhằn, đôi mày lại chau lại đầy phẫn nộ.
- Cậu ta? Là.... người con trai của cậu chủ sao? - Tay quản lí đoán, giờ này thì chỉ có người con trai là Tử Thao mới làm Xán Liệt giận đến vậy - Cậu ấy làm sao? Ăn nói xấc xược với cậu chủ?
- Nếu ăn nói xấc xược thì ta đã không muốn điên lên thế này? – Xán Liệt huơ huơ tay, vẻ như rất khó khăn để nói ra những điều ấy.
- Cậu ta... Cậu ta... dám phản bội tao! Cậu ta giả vờ thanh cao trước mặt tao mà lại đi ngủ với thằng khác! - Giọng Xán Liệt chứa đầy nỗi tức giận và đau đớn.
- Ngủ với người khác? - Tay quản lí thấy thật khó tin - Nếu là nghe kẻ khác nói, em nghĩ cậu chủ nên điều tra kĩ càng.
- Điều tra gì nữa? Chính mắt tao đã thấy! Là chính mắt tao đã thấy đấy! – Xán Liệt cúi người, ôm chặt lấy đầu - Tao không thể chịu thêm nữa! Tao không muốn nhìn thấy cậu ta nữa!
- Nếu không muốn nhìn thấy cậu ấy nữa, tốt nhất là cậu chủ nên bỏ hết hình ảnh cậu ấy ra khỏi đầu đi, sẽ dễ chịu hơn. Nhưng em nghi ngờ điều đó là không thể lắm... Dù sao cậu chủ cũng nên bình tĩnh và gạt vấn đề rắc rối này sang một bên. Ngày kia là chủ nhật rồi, cậu vẫn nhớ đến buổi gặp quan trọng cùng ông chủ chứ?
- Biết rồi........ gọi gái Pady cho tao.
- Vâng.
Tay quản lí ra ngoài, hắn biết chắc đã có gì giả dối xảy ra: " Không tìm hiểu nguyên nhân, cậu chủ khó lòng mà yên tâm tham gia buổi gặp được... Vẫn phải công nhận, từ lúc cậu ấy đến, rắc rối cũng kéo đến theo... đau đầu thật!!"
......... Hơn 10 giờ đêm.
- Không! Khôngggggg!!!!!!!!!!
Một cô giúp việc bật dậy, hét ầm ĩ, vài cô khác dưới giường xỉu từ ban nãy vẫn chưa dậy được.
- Dậy rồi à? Mồ hôi đầm đìa kìa. - Một cô lại đưa cho cái khăn.
- Tao mơ! Hahaha - Cô kia bỗng cười to - Thì ra tao mờ! Trời ạ.... đạu tim tưởng đột tử! Mày biết sao không? Tao mơ cậu cả cho tụi mình xử thằng ranh ấy, rồi... cậu hai đến cứu nó chứ...
Cô ta tiếp tục cười - Điên mất! Sao có thể mơ chuyện nực cười thế nhỉ?
- Cho mày biết một tin buồn.... Không phải mơ đâu! Đó là sự thật 1000%!
- Thôi đi! Trò đùa không vui tí nào!
- Tao đùa? Mày không nhớ đã xỉu vì lí do gì à? Không phải vì cậu hai bế con ranh ấy lên và đi mất dạng đấy!
- Trời! Trời! Trời! Trời! Tao không phải mơ?????? - Cô ta nằm vật xuống, xỉu tập hai.
- Mấy chị không trật tự được sao? - Cậu quản gia ở cuối phòng gắt lên. Vài cô đang xúm xít quanh cái bàn ngẩng lên.
- Tại đau tim quá mà. An cũng sửng sốt lắm còn gì....
Kiến An bước đến:
- Dù sao em cũng không tin cậu hai đã làm thế, một trò lừa nào chăng?
- Chính mắt tất cả mọi người đều đã thấy, cậu hai còn đi lướt qua cô chủ một cách lạnh lùng không đoái hoài nữa.
- Vậy thì nó... quả là một con hồ li chín đuôi. Nó quyến rũ được cả cậu hai... một chuyện không tưởng! Dù sao, em vẫn không tin chuyện này.... Mấy chị làm gì vậy? - An chen vào giữa, đám giúp việc đang cùng xem lại đoạn băng trong phòng 62.
- Lộ rõ bản mặt, may mà cậu cả kịp nhận ra.
- Ừ.... mà sao lúc ấy không cho cậu hai xem đi nhỉ? Có khi...
- Ừa, chạy lại mà khoe với cậu hai như con Lam ấy, hí ha hí hửng, tưởng hay lắm, rốt cuộc đột tử không biết lí do.
- Ừm, thương nó quá, dù không ưa nó lắm nhưng cũng là chị em mà.
- Rồi sẽ có ngày các cô đến lượt, nếu không chịu làm việc mà chỉ lo tính kế hại người!
Đám giúp việc ngẩng cổ lên, nhìn theo tay một người đang nhấc bỗng chiếc máy quay. Là quản lí của Xán Liệt. Kiến An quay sang:
- Hình như quản lí đang hiểu nhầm điều gì rồi.
- Nói coi tôi hiểu nhầm gì?
- Quản lí có thể xem lại đoạn băng, sẽ biết ngay bộ mặt giả nai của cậu ta - người con trai của cậu cả, à quên, đã từng là người của cậu cả!
- Giả nai à? Tôi thấy các cô mới hợp với từ đó đấy.
- Không lẽ... cả quản lí cũng bị cậu ta... hớp hồn rồi? - Vài tiếng khúc khích vang lên.
- Các cô cứ ngồi đó mà đoán già đoán non, mà bày mưu tính kế hại người. Có ngày cậu cả biết được, số phận của các cô cũng như cô quản gia trước đây - Trần Tố Như thôi.
Dám người làm thấy gai lạnh ở sống lưng khi nghĩ đến cái chết của Như. Kiến An thì vẫn ung dung mỉm cười. Tay quản lí quay đi, bước khỏi cửa với chiếc máy quay trên tay.
....... Bạch Hiền về phòng mình, mở máy xem đoạn băng, hắn có vẻ rất chăm chứ phân tích và suy đoán. " Thế này... gọi là quyến rũ đàn ông sao? Ừm.... với góc quay xa thê này, lí do đó có lẽ hợp lí nhất: Cậu ấy đến phong 62 và ve vãn Nam " - Bạch Hiền cắt cảnh, chụp hình và zoom to ra - " Còn thế này.... trông giống cậu ấy cướp giật áo của hắn hơn... Nhưng làm thế để làm gì? Nếu nghe được tiếng của cậu ấy nói thì đã biết được rồi. Tên Nam này, rõ ràng hắn biết đang ghi hình, vậy là hắn bắt tay với quản gia . Nhưng có rất nhiều những điều lạ ở đây, sao cậu ấy tự dưng mò vào phòng này? Sao cô ấy phải cướp giật áo của Nam làm gì chứ?"
Quản lí của Xán Liệt lại bàn mở laptop, mở camera ghi hình trên dãy hành lang có phòng 62. Từ lúc Tử Thao mở của phòng 62 đến lúc Xán Liệt đến.... " Vậy là không ai ép cậu ấy đến.... Cậu ấy.... lạnh lắm sao?" Hắn tiếp tục xem cảnh: Xán Liệt thì giận tím tái, còn Tử Thao đứng co ro một chỗ, tay chân lập cập. " Nhiệt độ ngoài hành lang cùng lắm là đến 20 độ, sao trông cậu ấy như nhiệt độ đang âm vậy?... Hôm mang về phòng mình cũng thế, còn mặc mấy cái của mình rồi.... Mặc áo? Cậu ấy lạnh? Cậu ấy cướp áo của Nam vì lạnh!! Chắn hắn đã khóa của phòng, trước đó bằng cách nào đó gọi cậu ấy tự dẫn thân đến.... khoan! Còn việc cậu ấy lạnh? Thật khó nghĩ, cứ như cô ấy bệnh vậy"... Tay quản lí bỗng.... mở căng mắt khi camera vẫn phát " Cậu.... cậu hai.... sao có thể???"

............
12 giờ đêm.
Diệc Phàm khuy lại chiếc sơ-mi mới mặc, lùi vài bước đến cửa phòng tắm, vứt phăng chiếc áo mới thay vào trong. Chiếc áo đáp trên sàn đá ướt, bùng cháy, tan ra thành tro vụn và hoà với nước trong tích tắc. Còn Diệc Phàm, cậu đang tiến lại phía giường ngủ.
Đã 5 tiếng, Tử Thao chưa dậy, cậu chợt thấy nó cửa người, mặt hởi tái đi và có vẻ khó chịu. Diệc Phàm hơi cúi xuống, nhận ra trên trán nó lấm tấm mồ hôi, cậu khẽ chạm những ngón tay lên má Tử Thao, nó bị sốt. Cậu quay người, với lấy cái hộp y tế, tìm cao dán hạ sốt.
Diệc Phàm chờ cho Tử Thao lại chìm sâu vào giấc ngủ mới đứng dậy. Có lẽ sau khi hết sốt, nó phải ngủ tiếp tới sáng. Diệc Phàm ra phòng ngoài...
Khẽ chạm đầu ngón tay lên khoảng tường cạnh cửa chính, một bảng cảm ứng hiện ra. Ngón tay cậu chậm rãi nhấn từng con số cảu dãy mật mã, bảng cảm ứng không chỉ kiểm tra mật mã mà còn cả dấu vân tay. "Match" - cánh cửa tự động mở. Cậu định bước ra thì gặp tay quản lí đang đứng ngay phía ngoài.
- Cậu chủ! Em sai rồi! Nhưng em làm vậy là có lí do... em chỉ...
- Nếu còn muốn... làm quản lí - giọng Nam bị chặn lại, Diệc Phàm không muốn nghe lời giải thích nào cả - thì... nhận tội đi!
Cánh cửa phòng 102 đóng lại, như thể Diệc Phàm chỉ mở ra để ra lệnh thôi vậy. Tay quản lí đứng sững bên ngoài, hắn vừa được cho quyền lựa chọn: Hoặc là đi đầu thú hoặc... chết! Không làm quản lí của cậu chủ nữa, đồng nghĩa ra khỏi khu biệt thự, đồng nghĩa không được sống tiếp vì đã biết quá nhiều.
.... Phòng 101
- Anh! Sao anh căng thẳng vậy?
Cô gái trẻ quàng tay kéo cổ Xán Liệt xuống khi thấy cậu đột ngột dừng lại và nhìn cô không chớp... thật ra thì trước mắt cậu lúc này, không phải khuôn mặt cô gái ấy với chiếc áo đã mở toang ra phía trước. Trước mắt cậu là... khuôn mặt Tử Thao với ánh mắt phớt lờ cậu thường ngày.Trong đầu cậu cũng chỉ có mỗi hình ảnh ấy.
- Đồ điên! Cuốn gói đi!
Xán Liệt bật dậy, cùng những lời gắt gỏng.
- Anh~ - Cô gái nài nỉ - Anh sao vậy? Anh không hài lòng về em à?- Cô ta dướm người ôm lấy Xán Liệt.
Nhưng cậu đẩy ra và nhảy xuống giường. Cậu quay lại thấy... trên giường... Tử Thao đang ngồi nhìn cậu.
- Cút! Cút! Cô cút ngay cho tôi! – Xán Liệt gần như gầm lên, cậu thở mạnh ra. Cô kia quá sợ hãi, vừa mặc lại áo vừa lao xuống giường.
- Bạch Hiền! Bạch Hiền! – Xán Liệt tiếp tục hét lên. Tay quản lí tức tốc chạy vào.
- Cậu chủ? Chuyện gì vậy? Cô ta làm gì...
- Mày không làm được gì tốt hơn sao? Gọi đứa khác! Gọi đứa khác cho tao!!
- Cậu chủ... đây là cô gái thứ ba rồi.
- Chết tiệt! Một lũ khốn! Cút hết cho tao... cút!
Xán Liệt chỉ vào cô gái trẻ, làm cô ta cuống lên, chưa vớ được túi xách đã co giò chạy ra cửa... Cậu gần như đã điên lên.
- Cậu bình tĩnh đi! Em sẽ gọi vài người tốt hơn... - Tay quản lí vẫn kiên nhẫn, hắn đã thấy cậu chủ sắp điên lên thế nào. Và hắn hiểu lí do khiến Xán Liệt như vậy chỉ có một... Là Tử Thao!

..............
5 giờ sáng.
Tử Thao tỉnh giấc, đẩy người dậy, thấy cơ thể mỏi mệt. Nó nhìn xung quanh, trông lạ hoắc. Không phải phòng Xán Liệt? Nó đang nhớ lại mọi chuyện tối qua. Phải rồi, Xán Liệt đã nói không muốn nhìn thấy nó nữa mà... Thực ra nó có làm gì sai đâu. Nhưng chỗ này là đâu mới được! Tử Thao sờ tay lên trán, thấy miếng cao dán hạ sốt, nó giật ra vì thấy vướng víu. Nó cũng thấy cái giường này dường như mình từng nằm rồi nhưng xung quanh bố trí trông rất lạ.
Tử Thao định xuống giường, nhưng nghe tiếng mở cửa từ phòng tắm sáng đèn. Nó chăm chú nhìn, Diệc Phàm đang bước ra.
Diệc Phàm nhận nó đã dậy, cậu tiến lại. Tử Thao vẫn ngồi yên vị trên giường. Nó vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra sau khi bị ngất đi đêm qua. Kẻ có khuôn mặt của Chung Nhân kia đã đứa nó về phòng? Không thể nào!... Diệc Phàm đứng cạnh giường, đôi mắt màu cafe đặc và sâu nhìn Tử Thao trân trân. Cậu từ từ đưa mấy ngón tay lên, định chạm vào trán nó xem đã hết sốt chưa. Nhưng ngón tay chưa chạm được vào Tử Thao thì nó đã dịch người về sau và hơi quay mặt đi như tránh né. Tay Diệc Phàm khựng lại, buông xuống.
Cậu bước đến chiếc bàn kính và lấy khay bánh chưa ăn từ hôm qua, đem lại giường. Cậu đặt trên giường, trước mặt Tử Thao. Không gian hoàn toàn tĩnh lặng. Cậu cảm giác như người con trai trước mặt không thoải mái khi thấy cậu. Ngay khi Diệc Phàm quay đi, Tử Thao giơ tay lấy miếng bánh và bắt đầu ăn, vẫn thói quen cũ, nó cứ ăn chậm rãi, cứ ăn no đã, có chuyện gì thì tính sau. Chuyện Xán Liệt không muốn nó ở bên nữa không quan trọng, quan trọng là nó cần ở lại khu biệt thự này.

................
7 giờ sáng
Bạch Hiền đứng ngoài phòng 101. Cô gái từ vũtrường tất tưởi chạy ra, áo khuy còn xộc xệch, vẻ mặt hớt hải.
- Sao thế? - Quản lí hỏi.
- Tôi chịu thua thôi... hơi tí là thiếu gia gắtlên, không thì nhìn tôi rồi gọi tên ai đấy... thiếu gia bị kích động quá!
- Có lẽ tâm trạng cậu chủ không tốt. Cô khôngthể nhin và chiều một chút.
- Không! Tôi cố hết sức rồi... tôi phải về Padyđây.
- Cô...
Tay quản lí thở dài... Không biết đây là cô gáithứ bao nhiều rồi. Bình thường khi Xán Liệt nóng giận, chỉ cần giải tỏa bằngcách giết người hoặc chơi gái, nhưng lần này không hiểu sao vô tác dụng.
Bạch Hiền bước vào phòng ngủ của cậu chủ... XánLiệt đang ngồi dưới sàn, dựa thành giường, tay cầm chai rượu tu. Uống cạn thìném choang xuống sàn, mảnh vỡ tung tóe cạnh bức ghép hình đã vỡ vì bị ném. Dướisàn còn vài chai nữa, cậu tiếp tục mở nắp uống.
- Cậu chủ, đủ rồi! 
- Cút đi!
Xán Liệt tiếp tục uống, uống không biết trời đấtlà gì nữa.
- Vì một chàng trai mà cậu chủ ra thế này sao?
- Sao em như vậu? - Xán Liệt đặt bộp chai rượuxuống sàn, cúi đầu, cậu bắt đầu say rồi - Sao phải giả vờ? Có ai bắt em như vậyđâu? Em trơ trẽn như vậy... giả dối như vậy... sao ta lại không thể thôi nghĩvề em thế này... sao thế này... ta điên mất.
Xán Liệt bỗng ngửa cổ, dốc chai rượu lên, đổxuống mặt, rượu chảy xuống làm ướt đẫm áo cậu. Cậu lại giơ tay ném choang cáichai ra xa... Xán Liệt bật cười.
- Điên mất... ta nhìn đâu cũng thấy em... tađiên mất.
Tay quản lí bước lại khi thấy cậu chủ đã saymèm.
- Cậu chủ chắc mệt rồi... đêm qua không ngủ, giờnên ngủ một giấc đi. Tỉnh lại sẽ khá hơn đấy. Và lúc đó, em hứa sẽ tìm ranguyên nhân của sự giả dối không có thực ấy.
Một lát sau... Xán Liệt đã dựa đầu vào thànhgiường và thiếp đi. Từ tối qua chỉ có là hét và đập phá và uống rượu, nên cậudễ dàng ngủ vì mệt. 
Trong một căn phòng khác, Yến Chi lúc này cũngmới có thể chợp mắt được. Cả đêm qua nhỏ không sao ngủ nổi, rốt cuộc phải dùngđến thuốc an thần. Làm sao có thể ngủ nổi khi chồng mình ở cũng một chàng traikhác trong phòng cưới của hai người chứ? Dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng Chi vẫnthấy khó chịu vô cùng. Ít nhất đây là sự thất bại đầu tiên trong cuộc đời nhỏ,như nhỏ nghĩ.
....
Tử Thao tỉnh dậy sau giấc ngủ thứ hai. Căn phòngkhông có lấy một chiếc cửa sổ nên nó chẳng biết trời đã sáng chưa. Nó vẫn cònthấy mệt, do cơn sốt nhẹ đêm qua, và cả căn bệnh nan y đã chuyển sang giai đoạnnguy hiểm tác hại bởi Zkilico mà nó không hay biết.. Chưa muốn bật dậy, nó đưamắt nhìn căn phòng. Rộng, kín, vài chiếc đèn tường trải ánh sáng vàng vọt... Ởmột góc, cạnh chiếc bàn kính, một người con trai đang chắm chú với chiếc laptoptrên bàn. Từng đường nét trên khuôn mặt in lên võng mạc đôi mắt Tử Thao mộtcách rõ ràng. Là... Chung Nhân? Người con trai hơi quay đầu nhìn nó... và cườithật hiền. Nụ cười ấm áp quá quen thuộc. Tử Thao vùi đầu vào gối, lắc nhè nhẹ.Suy nghĩ bao trùm một vùng khói mờ nhạt, lửng lơ giữa không trung làm nó cảmgiác mất thăng bằng... Nó lại ngẩng lên, mở căng mắt như đang muốn thoát khỏicõi hư ảo nào đó. Không phải Chung Nhân! Là kẻ có khuôn mặt của Chung Nhânthôi! Và Diệc Phàm vẫn đang chăm chú với chiếc laptop, không hề để ý thấy TửThao đã dậy. Nó bị ảo giác! Mệt mỏi, mất thăng bằng, ảo giác, những triệu chứngxuất hiện hằng ngày và ngày càng tăng... Nhưng Tử Thao không có thời gian nghĩvề căn bệnh đó. Hôm nay có lẽ là thứ bảy! Tử Thao vừa nhớ ra một chuyện quantrọng... về Xán Liệt.
Tử Thao ngồi dậy, nhẹ nhàng bước xuống giường. Nóđi về phía cửa và coi như không biết sự có mặt của Diệc Phàm. Nó ra phòngngoài, đến gần cánh cửa chính. Nó sẽ đi giải thích và thanh minh với Xán Liệt?Không biết nữa, nó nghĩ cứ ra ngoài đã. Tử Thao đặt tay lên cánh cửa, vặn vàilần nhưng cửa đã khóa. Bỗng!
Một bàn tay rắn chắc chống lên cửa, bàn tay ấymạnh và có vẻ bạo lực, nhưng không hề có ý đụng vào Tử Thao. Nó từ từ... quayngười lại.Trước mắt nó là một thân hình cao, một bộ ngực vạm vỡ với chiếc sơ-michưa khuy hết. Quá gần! Tử Thao cảm giác như chỉ vài cen-ti nữa là có thể dựavào cơ thể ấy rồi, cảm giác... sẽ an toàn lắm. Cảm giác này, thứ mùi là lạ nưhmùi bóng tối phảng phất trên cơ thể này dường như Tử Thao đã gặp đâu đó... quenquá! Là kẻ đã cứu nó lên từ căn hầm tối, kẻ nó từng nghi ngờ? Không phải ChungNhân thì điều đó đâu còn quan trọng nữa! Tử Thao từ từ ngước lên, chạm vào đôimắt màu cafe đặc và sâu ấy. Diệc Phàm cũng đang chứ mục vào nó cái nhìn dòđoán, nhưng tuyệt nhiên cả hai đôi mắt không hề biểu lộ một chút cảm xúc nào.Xé tan không gian im ắng là một tông giọng rất trầm và buồn.
- Em... muốn đi đâu?      
- Ra khỏi đây!- Một câu trả lời buông ra nhẹnhàng.     
- Rời khỏi tôi... em... sẽ nguy hiểm.     
Đôi mắt màu nâu khói trong veo vẫn nhìn Diệc Phàmkhông chớp, nhưng chỉ ba giây sau... Tử Thao chợt cụp đầu xuống, hơi ngoảnh mặtđi. Nó không muốn nhìn thẳng vào khuôn mặt ấy nữa... Không gian lại nhuốm màutĩnh lặng.
- Chung Nhân từng nói vậy. - Lần này, xé tan sựtĩnh lặng lại là chất giọng cao vút, trong trẻo mà vẫn nhẹ bẫng. Đôi mắt vớihàng mi đen dày bỗng sụp xuống:
- Tôi... không phải... Chung Nhân! 
Bất giác Tử Thao lại ngước lên, nhìn thẳng vàoDiệc Phàm.
- Nhưng... mỗi khi nhìn anh, tôi chỉ thấy...khuôn mặt của Chung Nhân! Không - gì - khác! 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- End Chương 45.    




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro