Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

........

- Cậu chủ nên nằm xuống nghỉ.

- Không sao.

Tay quản lí chọc mũi kim chuyền vào tay Diệc Phàm, dán băng dính cố định lại. Rồi hắn chỉnh lại tốc độ của dịch chuyền.
- May mà vẫn còn túi máu nhóm AB. Cậu chủ nên ăn nhiều để sớm hồi phục, nếu không em sẽ chuyền nước dinh dưỡng.
Tay quản lí bước tới bàn kính và trở lại giường cậu với khay đồ ăn nhẹ, nơi Diệc Phàm đang ngồi dựa vào thành đầu giường.
- Ông chủ sẽ không để chuyện này qua dễ dàng đâu. Nếu cậu và ông chủ tiếp tục xung đột thì không biết sẽ xảy ra những chuyện gì. Nhưng hai tháng cuối năm này, có lẽ ông chủ rất bận. Lô phản ứng hạt nhân sẽ xuất xưởng vào giữa tháng 12, mà em nghe nói CIA đã đánh hơi tháy gì đó nên đang hoạt động tăng tốc.
Tay quản lí ngừng lại khi nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm sáng đèn.
- Nói cậu ta đưa áo cho cậu chủ mà cậu ta lại mang vào phòng tắm làm gì không biết.
- Thế này dễ chịu hơn. - Diệc Phàm sờ nhẹ lên vết băng ở vai.
- Quả thực em không ưa nổi cậu ta, dù đẹp thế nào thì với kiểu không coi lời người khác ra gì và không khi nào biết cảm ơn người giúp mình thì em vẫn khó chịu vô cùng... Còn nữa, cậu ta... còn không xác định được người đã chết hay còn sống sao?
Tim Diệc Phàm hơi sững lại khi nghe quản lí nói vậy, cậu ngả đầu vào thành giường.
- Bị ảo giác!
- Thật điên rồ! Cậu ta nghĩ cậu là cậu Chung Nhân? Sao cậu chủ chịu được điều đó? Hi sinh bản thân để bảo vệ cậu ta, rốt cuộc cậu ta gọi tên cậu bằng tên kẻ khác?
- Thôi đi... ta không muốn nói gì thêm lúc này...
- Cậu chủ!
Cạch! Tay quản lí quay lại nhìn, Tử Thao đang mở cửa phòng tắm bước ra... Nó đi hơi lảo đảo.... Nó mặc mỗi chiếc sơ-mi của Diệc Phàm vì đồ của nó đã dính máu, mà chiếc sơ mi cũng không khác gì đồ lúc nãy của Tử Thao.

- Ngươi mang đồ của cậu ấy về đây!
- Nhưng... vâng!
Tay quản lí liếc Tử Thao một cái không mấy thiện ý, rồi cũng bước khỏi phòng. Tử Thao đang tiến lại phía Diệc Phàm, trông mặt ỉu xìu...
Nó đứng sát mép giường, đưa tay sờ lên bên vai bị thương của cậu.
- Đau lắm... phải không?
Một tay Diệc Phàm đưa lên nắm lấy tay Tử Thao kéo xuống.
- Em ... có mệt không? ( chẳng ăn nhập gì với câu hỏi của Tử Thao cả =_=' )
Tử Thao khẽ gật đầu. Cậu kéo nó lên giường, đẩy khay đồ ăn lại trước mặt nó.
Tử Thao đưa tay lơ đễnh lấy một miếng sanwich phết kem lên, cắn một miếng, nhai chậm rãi. Bất giác, nó nhìn lên Diệc Phàm, cậu đang chú mục vào nó không chớp mắt... Nó nâng miếng bánh lên trước Diệc Phàm, ra chiều muốn cậu ăn cùng.
- Tôi không đói!
Nhưng Tử Thao vẫn dí miếng bánh sát miệng Diệc Phàm, lắc nhẹ đầu như phản đối...
Trên miệng cậu, lần đầu tiên! Là lần đầu tiên... thấy một... nụ cười rất nhẹ. Cậu hơi cúi xuống cắn một miếng.
- Cả đi! - Tử Thao giơ miếng bánh về phía bàn tay Diệc Phàm. Cậu cầm lấy miếng bánh và tiếp tục nhìn nó ăn.
- Không thấy đâu cả!
- Gì? - Diệc Phàm hỏi lại, Tử Thao thường hỏi những câu chẳng hiểu gì cả.
- Zkilico! Không thấy!
Cậu hơi nhíu mày.
- Em... tôi biết mà, thế nào em cũng lục lọi tìm. Tôi đốt hết rồi!
- Quá đáng! – Tử Thao dừng ăn, nhìn cậu quở trách.
- Tôi đã nói với em thứ đó rất nguy hiểm. Em có biết nó là nguyên nhân khiến tình trạng bệnh của em xấu đi?
Nó cúi xuống, ăn tiếp miếng bánh, có vẻ nghĩ ngợi.
- Không chỉ mình Zkilico, mà tất cả loại thuốc kích thích đều bất lợi với em lúc này. - một bàn tay Diệc Phàm đưa lên vuốt nhẹ tóc của Tử Thao. - Em... tin tôi không?
Tử Thao khẽ gật. Mấy ngón tay Diệc Phàm lại đưa lên nữa, quệt nhẹ qua vành môi dính chút kem của nó. .. Đầu ngón tay cảm nhận rõ được làn môi mềm như nước và mắt Diệc Phàm cứ trân trân vào đôi môi gợi cảm ấy.... Ham muốn của một thằng đàn ông không thể không trỗi dậy, cậu lập tức liếc mắt qua chỗ khác để dập tắt nó, cố thở thật đều để tim không đập nhanh hơn.
10 giờ đêm....
Diệc Phàm dựa đầu vào thành giường nghỉ, bỗng tỉnh giấc, cậu không nhớ đã ngủ quên từ lúc nào. Khay đồ ăn để trên giường đã hết, Diệc Phàm nhìn sang bên cạnh. Băng Tử Thao đang ngủ ngon lành, vùi nửa khuôn mặt xuống dưới gối. Trông nó hơi buồn cười với chiếc áo của Diệc Phàm rộng thùng thình, buồn cười và cũng... khiêu gợi, khi đôi chân thon trắng nõn để trần đang co lại và nó ngủ chẳng cần biết gì. Cậu quay mặt đi.... cậu sợ không thể kiềm chế nổi. Cậu đưa tay khóa van chuyền, rồi giật phựt tim chuyền ra khỏi tay. Thuốc giảm đau làm cậu thấy đỡ hơn một chút nhưng vai và cánh tay vẫn khó cử động. Diệc Phàm kéo chiếc chăn mỏng trải ra, đắp lên cho Tử Thao. Nó hơi cựa người, chẹp chẹp miệng vì lưỡi vẫn còn vị ngọt của kem. Mắt cậu lại không rời nổi làn môi hơi cong cong lên ấy... Đúng lúc định quay đi thì đập vào mắt Diệc Phàm lại là... mấy chiếc khuy trên của áo sơ-mi Tử Thao mặc bị bung ra.. Cậu nuốt khan, quay phắt đi và xuống giường. Cử động mạnh làm vai nhói lên, cậu một tay giữ lấy vai và bước nhanh ra phòng ngoài....
- Mày ngày càng tệ... Ngô Diệc Phàm!
... Diệc Phàm ra khỏi phòng 102, định sẽ tới phòng thí nghiệm một lát rồi về. Ngày hôm nay đã mất sức nhiều nên cậu không định làm việc khuya.
.... Phòng thí nghiệm.
Một bưu phẩm đóng hộp được gửi tới từ Viện khoa học đặt ngay ngắn trên bàn. Không lớn nhưng nó khiến cậu tiêu tốn gần 50.000 USD. Diệc Phàm dùng một tay bóc mấy lớp băng dính, lấy chiếc phong bì thư dán kín ở phía ngoài ra. Quả thực chỉ nhìn một bên mắt đã không dễ chịu gì, không thể cử động nhiều một bên tay càng khiến người ta khó chịu hơn.... Cậu lôi một tờ A4 trong chiếc phong bì ra, là tờ ghi chú những phân tích của chất trong hộp bưu phẩm. Diệc Phàm chỉ quan tâm đến hai dòng cuối cùng: " giữ được 90% Angtronskalista và giảm được 80% chất độc đối với cơ thể người."
Cậu hít một hơi dài, cậu cũng đoán trước được, Viện khoa học cũng không thể làm gì tốt hơn thế này, nếu có thể thì người ta đã chế ra thuốc kháng Smith-agen từ lâu rồi.
Diệc Phàm đã gửi đến cho Viện khoa học nhờ xử lí... 100cc lượng nọc rắn Runi! Như đã nói, với công nghệ hiện đại nhất thì cũng chỉ làm giảm được 80% chất độc trong nọc rắn thôi, mà với nọc độc của Runi thì dù chỉ 1% cũng có thể hại đến tính mạng người. Cậu lại tiếp tục hoặc tìm cách xử lí tiếp 20% chất độc còn lại mà không ảnh hưởng tới lượng Angtronskalista, hoặc tìm cách khác để đưa Angtronskalista vào thuốc chữa bệnh hay trực tiếp vào cơ thể Tử Thao mà không dính tới chất độc trong nọc rắn. Thật là một khó khăn lớn!
Thực ra... trong bộ óc phức tạp và nhiều chất xám của Diệc Phàm đã có một giải pháp, nhưng... phần trăm thực hiện thành công là không nhiều và để không gây nguy hiểm cho Tử Thao thì lại... gây nguy hiểm cho người khác.!
Cậu cố suy nghĩ một giải pháp khả thi hơn những vẫn bất lực, và cậu gục xuống bàn ngủ quên lúc nào không biết...
.... Hơn 6 giờ sáng, Diệc Phàm về phòng, giờ mới cảm thấy vết thương đau nhức thật sự. Cậu mệt nhưng cậu nghĩ người con trai ấy còn phải chịu đựng nhiều hơn thế này... Cậu dừng trước cửa phòng.
Cửa đang mở toang ra!
Diệc Phàm nhíu mày, nhớ ra mình không khóa hệ thống an ninh trên cửa, nhưng cậu cũng đã khép cẩn thận. Tay quản lí đang đi tới...
- Cậu chủ đi đâu sớm vậy?
- Có vào phòng chưa?
- Em về phòng từ tối qua, giờ mới tới đây mà!
Cậu sững lại vài giây... rồi cậu lao vào phòng mình.
Tử Thao biến mất!
- Không thể! Cậu ấy không thể đi đâu!
- Cậu chủ! Lúc đầu sáng em nghe vài tên cận vệ của ông chủ đi qua phòng mình!
Tim Diệc Phàm đập loạn nhịp... Nếu Tử Thao xảy ra chuyện gì thì sao?? Là lỗi của cậu! Cậu tự trách mình đã quên khóa cửa, đã để Tử Thao ở lại một mình...
......
- Này, cậu em,.. Dậy đi!
Tên cận vệ vỗ nhẹ vào má Tử Thao. Nó từ từ mở mắt, điều đầu tiên nó thấy là khuôn mặt đầy sát khí và ngăm ngăm đen của tên cận vệ. Hắn lập tức đứng dậy và lùi ra xa...
Tử Thao cố chống tay ngồi dậy, nó choáng váng suýt ngã xuống nữa, cơ thể rã rời. Ánh đèn vàng từ chiếc đèn chùm làm chói mắt nó... Cố căng mắt ra để nhìn rõ xung quanh, Tử Thao chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra và tại sao mình ở đây.
- Lại gặp nhau rồi, cậu bé!
Tử Thao nhíu mắt, quay về chỗ có tiếng người, giọng nói đầy uy quyền nó đã nghe đâu đó. Đằng sau chiếc bàn gỗ gần bức tường, Ngô Chấn Đông đang ngồi vẻ mặt nghiêm nghị, khoanh tay, nhìn Tử Thao trân trân.
Nó cố đứng dậy nhưng bất lực, người nó mệt mỏi và dã rời.... Có lẽ Smith-agen tới hôm nay đã trầm trọng hơn. Dù cơ thể yếu dã dời và chẳng còn sức lực, Tử Tử Thao vẫn nhìn thẳng vào Ngô Chấn Đông, cái nhìn vô cảm.
- Không phải hoàn cảnh tốt! Ngô Chấn Đông! - Giọng Tử Thao nhẹ tênh.
Ông trùm mafia khẽ bật cười.
- Vẫn cao ngạo và xấc xược vậy, cậu bé ạ!
- Muốn gì?
- Ta nghĩ cháu phải hiểu điều đó chứ? Nhớ lại xem, cháu đã làm gì với ba thằng con ta, chính ra câu hỏi đó dành cho cháu!
- Lý do tôi phải trả lời ông?
Ngô Chấn Đông lại bật cười:
- Giỏi lắm! Đấy là cách cháu làm ba thằng con ta chết mê chết mệt sao? À không, mình vẻ đẹp thánh thiện kia đã đủ làm đàn ông chết rồi...
- Những điều vô nghĩa...
- À, cháu muốn nghe những điều có nghĩa và thực tế? Được, ta sẽ nói cháu nghe. Ta nhận ra mình sai lầm khi đưa cháu về, dù lúc ấy cháu sắp chết rét đến nơi thì cũng chẳng phải ta muốn cưu mang giúp đỡ cháu đâu. Mà chỉ là, ta muốn lợi dụng cháu hoặc thử lòng ba thằng con trai, hoặc không thể thì mua vui cho chúng. Ta không ngờ, chúng lại mất hết lí trí vì cháu thế này...
- Rồi sao? - Tử Thao vẫn nói bằng giọng vô cảm.
- Khiến ta xuống tay với thằng thứ ba hiền lành cũng được, khiến thằng Xán Liệt quên trách nhiệm và nảy sinh mâu thuẫn với ta cũng được.... Nhưng cháu phạm sai lầm lớn đấy... Khi cả thằng Diệc Phàm vô cảm và bất cần, thằng con không bao giờ làm sai ý ta... đã chống lại ta để bảo vệ cháu!
Tử Thao hơi cúi xuống, lẩm bẩm: " Diệc Phàm???"...
- Có lẽ không đến nỗi cháu muốn hãm hại chúng hay tìm cách làm chúng chống đối ta, nhưng dù lí do gì thì cũng từ cháu mà ra!
Ngô Chấn Đông đứng dậy, chống tay lên bàn:
- Sao nào? Cháu muốn thanh minh gì không? Trước khi ta phán một mức án xứng đáng?
- Đừng tự coi mình là quan tòa! Và tôi... cũng không phải phạm nhân!
Ngô Chấn Đông khẽ cười trong miệng.
- Không được nói chuyện với cháu lần nữa, cũng tiếc nhỉ? Nhưng ta phải nói rằng, ta xin lỗi! Ta không thể để cháu sống được! Ngày đó, chính ta là người cứu mạng cháu thì giờ, ta đủ tư cách để cướp đi mạng sống ấy! – Ngô Chấn Đông từ từ quay lưng lại. - Nhưng có lẽ ta không nên tự tay làm thế... vì, Chung Nhân... sẽ hận ta mất! Các ngươi, làm đi!
- Rõ! - Cả bốn tên cận vệ cùng đồng thanh. Chúng cùng tiến lại lôi Tử Thao đi trong sự phấn khích... Nó bị những bàn tay thô bạo kéo lên và lôi đi xềnh xệch, nhưng nó không có chút sức lực nào để chống cự, đành mặc kệ chúng. Nó vẫn nhìn về phía Ngô Chấn Đông cái nhìn lãnh đạm và có cả... nỗi hận thù.
Bốn tên lôi Tử Thao vào căn phòng nhỏ phía trong, ngổn ngang đồ đạc và bụi bặm. Đây là một nhà kho chứa hàng, nhưng hàng vừa được chuyển đi tối qua... Ở phía ngoài, Ngô Chấn Đông đang đứng khoanh tay, quay mặt vào tường, chờ những tiếng kêu cứu thảm thiết... Nhưng những gì ông nghe được đến lúc này, chỉ là những tiếng cười thích thú của đám cận vệ...
- Ngoan đi... Anh nhẹ tay!
Một tên chận Tử Thao xuống đất và vội vã tháo khuy áo sơ-mi... Vài tên khác cũng đang vô cùng hối hả cởi áo... Tử Thao nằm dưới sàn, nó cố hết sức đẩy bàn tay bẩn thỉu của tên cận vệ ra nhưng bất lực.
- Em yếu quá, không làm gì nổi đâu! Ngoan nào...
Keng...
Một tên vứt áo và một con dao xuống đất, ngay cạnh Tử Thao, Đôi mắt nó lờ mờ thấy hắn đang ngồi xuống, với nụ cười gian xảo và tay hắn đang cầm ..... một ống tiêm!
- Không được! Ngất đi thì còn gì vui nữa!
- Đồ ngu! Chất kích thích thôi... khiến nàng hưng phấn như chúng ta...
- Hahaha.... mày giỏi lắm....
Giờ Tử Thao đã hiểu chất kích thích sẽ làm bệnh nó tồi tệ hơn... Tử Thao lắc đầu quầy quậy để phản đối những vẫn cảm thấy một mũi kim chọc vào cánh tay... Nó thấy trước mắt trời đất như quay cuồng... máu trong người nóng lên, nó như được nhấc bổng và bay trong không trung....
Cảm giác không tệ... nhưng quá nhanh để nó biết được tác dụng điên rồ của thứ kích thích ấy với Smith-agen.... Tim nó thỉnh thoảng thắt lại, nó cảm giác như máu chảy chậm dần và không chuyền đủ ô-xi đến tim...
- Nào, nào... ngấm thuốc rồi! Anh em, bắt đầu thôi!
Đám cận vệ xông tới như một lũ chó dại, với đôi mắt thèm thuồng và miệng phát ra những tiếng cười rúc rích hoan lạc...
Tử Thao muốn cố nâng bàn tay lên nhưng không thể.... Không thể.... Nó cảm thấy được điều duy nhất là chiếc áo trên người mình bị mở tung ra... và những bàn tay dơ bẩn lao vào vuốt ve, cấu xé...
Trong đầu Tử Thao hiện lên hai chữ..... rõ ràng mà như mờ nhạt........
CHUNG NHÂN!!!!!!!!!!!
Rầm!!!
Ngô Chấn Đông quay phắt lại và sững người khi thấy cậu con thứ hai.
- Diệc Phàm! Con...
Đôi mắt cậu hằn lên những tia đỏ ngầu, xuyên tới Ngô Chấn Đông một ánh nhìn sắc như gươm dao và thù hận như máu chảy...
Lập tức, tai cậu nghe được những tiếng cười khoái trá của lũ cận vệ từ phía trong... Diệc Phàm lao vào, không kịp nghe Ngô Chấn Đông dằn giọng.
- Diệc Phàm! Con không được!!...
......
- Tao trước!
- Cút đi... tao trước!
- Chúng mày thôi tranh giành đi.... - Tên cận vệ ngừng lại khi nhận ra có một dáng người cao lênh khênh đang bước vào.... Hắn quay ra nhìn, thấy Diệc Phàm với khuôn mặt tối sầm muốn bốc hỏa.... Hắn lập tức đẩy tay, ra hiệu cho ba tên còn lại dừng lại, chúng có vẻ khó chịu nhưng đã kịp nhận ra sự có mặt của Diệc Phàm.
- Cậu chủ!
Ba tên có vẻ ái ngại, còn một tên ra chiều bình thản:
- Là lệnh ông chủ... sợ gì?
Mắt Diệc Phàm đã nhìn thấy người con trai ấy nằm dưới đất, áo bị xé tung ra, đôi mắt không mở hết, vật vờ đảo nhìn xung quanh như nửa tỉnh nửa mơ chẳng còn biết trời đất là gì... Da nó bệch ra nhợt nhạt. Cậu cố nuốt trôi trong cổ họng, hàm răng nghiến chặt lại, giọng cậu rít lên.
- Chúng mày... đã-làm-gì?
Mấy tên kia lờ mờ nhận thấy cơn phẫn nộ trong giọng cậu chủ, nhưng chúng vẫn yên tâm vì ông chủ sẽ xuất hiện ngay thôi!
- Không.... không có gì.... chỉ là một chút...
- Kích thích! - Một tên khác trả lời thay, không hề biết sau khi lời mình vừa dứt, đôi mắt Diệc Phàm đã biến thành màu đỏ rực, hai cánh tay cậu căng ra và lên gân, không thể diễn tả nỗi giận dữ trong cậu lúc này... Và, tai cậu không hề nghe thấy giọng Ngô Chấn Đông vang lên đằng sau khi cổ họng Diệc Phàm rít lên.
- Một - lũ - khốn!
- Diệc Phàm! Ta sẽ không tha cho con nếu con dám....
Phừng! Phừng! Phừng!
Bốn ngọn lửa lớn đột ngột bốc lên trên người bốn tên cận vệ... Chúng lăn ra đất gào thét, vừa bỏng rát vì bị thiêu cháy, vừa đau đớn đến tột cùng như có hàng vạn mũi kim xuyên tới từng đầu dây thần kinh....
Ngô Chấn Đông chết sững.... chỉ còn biết nhìn trân trân vào thằng con với một biển thù hận và phẫn nộ rực lên trong đôi mắt!!!
Chỉ sau 10 giây, cả bốn tên cận vệ đã trở thành tro đen xung quanh người Tử Thao, nhưng chúng đã trải qua nỗi đau khủng khiếp. Ngô Chấn Đông vẫn bàng hoàng hết sức.... Diệc Phàm từ từ quay lại nhìn ông.... Trong đôi mắt Diệc Phàm, nỗi tức giận vẫn chưa nguôi chút nào.
- Sao... con có thể??
- Muốn-thử-không? - Diệc Phàm nhìn cha như nhìn kẻ thù.
- Sao con dám????
Cạch! Cạch....ch....!- Vài khẩu súng đã chặn trướccậu, che chắn cho Ngô Chấn Đông và họng súng hướng thẳng về phía cậu, là kẻ dưới của ông trùm mafia. Đương nhiên, với Diệc Phàm có cả chục khẩu súng tỉa thì muốn thiêu sống Ngô Chấn Đông vẫn dễ như chơi... Nhưng tiếng ho sù sụ của Tử Thao làm cậu dịu đi cơn giận dữ, cậu nhanh chóng quay lại chỗ Tử Thao. Nó vẫn nằm dưới đất, hơi gập người lên ho và cố hít thở vào.... cơ thể nó mệt rã rời và khí quản không dễ dàng thở được.
Diệc Phàm ngồi xuống cạnh Tử Thao, kéo vạt áo của nó lại, đỡ Tử Thao dậy.
- Em thấy thế nào?
Nó dúi mặt vào ngực cậu, nhắm nghiền mắt, bàn tay cố đưa lên víu chặt lấy áo Diệc Phàm. Nó lắc đầu quầy quậy
- Đừng... đừng đi.....
- Không! Tôi ở đây.... em ổn rồi.... tôi xin lỗi!
Tử Thao vẫn cố víu lấy Diệc Phàm, áp sát vào cậu như muốn tìm hơi ấm và tự an toàn. Tay cậu đã ôm lấy nó.
- Em... sợ.... - Giọng Tử Thao run lên như tiếng nấc....
- Tôi xin lỗi! Em đừng sợ.... Không kẻ nào làm hại tới em nữa đâu.... Em đứng dậy được không? - Diệc Phàm chợt thấy bên vai đau nhói vì cử động. Tử Thao lại lắc đầu.
- Mệt.... mệt..... khó thở.... nữa....
- Không sao.... tôi sẽ đưa em về phòng.
Diệc Phàm cắn răng, cố quên đi vết thương chưa rút chỉ mà mỗi cử động đều khiến cậu đau đớn. Mặc kệ cánh tay phải run lên. Cậu vẫn bế Tử Thao lên và bước lại chỗ Ngô Chấn Đông. Tử Thao vùi mặt mình vào ngực áo Diệc Phàm lả đi.....
Cậu đứng trước những họng súng chĩa vào mình, một ánh nhìn sắc ngọt về phía cha. Ngô Chấn Đông giơ tay ra hiệu:
- Rút đi!- Đám kẻ dưới lập tức hạ súng, tản ra... Ngô Chấn Đông đoán nếu cản Diệc Phàm thì mấy đám lửa sẽ bốc lên tiếp, tốt nhất không nên đụng vào cậu lúc này....
Giọng Diệc Phàm hạ xuống thật trầm và đầy nguy hiểm, trước khi lướt qua Ngô Chấn Đông.
- Còn đụng đến người con trai này lần nữa... khu biệt thự này... và cả ông! Sẽ-trở-thành-tro-bụi!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- End Chương 52.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro