Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

........
Phòng 102   
Diệc Phàm đặt Tử Thao xuống giường, nó lập tức túm lấy tay cậu.
- Đừng....
- Tôi sẽ ở đây! Em thấy thế nào rồi?
- Khó chịu.... khó thở.... - Mắt Tử Thao vẫn nhắm nghiền, khuôn mặt trắng bệch ra, môi nhợt nhạt.
- Chất kích thích sẽ làm máu chậm lại và bạch cầu sản sinh rất nhanh.... tôi phải làm gì để giúp em đây?
Tử Thao lắc đầu.
- Không lâu nữa.... em thấy.... Tử Thần rồi.....
- Không! Em sẽ không sao!
- Chỉ cần.... cần anh ở đây thôi.... Chung Nhân....
Tim Diệc Phàm nhói lên: - Tôi không phải....
- Cậu chủ! - Tay quản lí chặn lời cậu. - Trời đất! Cậu chủ đã làm gì vậy? Vết thương rách ra rồi!
Diệc Phàm giờ mới nhận ra vết thương trên vai do cử động mạnh đã rách ra, máu đã ướt vai áo cậu. Nhưng với cậu lúc này, chỉ có người con trai ấy là quan trọng nhất thôi!
- Tới phòng bệnh, em sẽ khâu lại!
- Im đi! Cậu ấy sắp không chịu nổi rồi!

Tay quản lí giờ mới thấy tình trạng nguy kịch của Tử Thao. Diệc Phàm cúi xuống vẫn xiết lấy tay nó.
- Tôi sẽ tìm cách! Em cố chịu được không?
- Không! Không! Chung Nhân... Ở đây! - Tử Thao cố rướn người lên giữ lấy Diệc Phàm, nó thở hổn hển một cách khó khăn... và nó bỗng.... ngất đi vì kiệt sức....
- Tử Thao! Em ổn chứ? Tử Thao! - Diệc Phàm hốt hoảng, lay người nó.
- Cậu chủ! Phải bình tĩnh!
- Ta phải làm sao... làm sao hả? - Tay cậu run lên ôm lấy đầu, cậu cố trấn tĩnh lại để nghĩ cách. Tình trạng Tử Thao quá nguy kịch, cậu không ngờ lại sớm đến vậy. - Được rồi! Ta sẽ thử!
Diệc Phàm lao đi....
- Cậu chủ định làm gì?
....... Phòng thí nghiệm.
Diệc Phàm vội vã nhấn mã số, cậu vẫn cố giữ bình tĩnh.
- Cậu chủ! Đừng có làm gì điên rồ! - Tay quản lí đã chạy đến.
- Im đi! Nếu ngươi có cách cứu cậu ấy! Hoặc trong 3 phút nữa tìm cho ta một người có nhóm máu AB.
- Máu??? Không lẽ cậu chủ định... Không được!!! - Tay quản lí giật giọng.
- Câm miệng! Quay về và trông cậu ấy! Đến lúc ta trở lại mà xảy ra chuyện gì... ngươi sẽ xuống Địa Ngục!
Rầm! Cửa phòng thí nghiệm đóng mạnh lại....
- Cậu chủ! Quá nguy hiểm! Không được! Cậu chủ! - Tay quản lí bất lực, đành trở về...
... Diệc Phàm mở tủ kính trên cao, lấy vài lọ dịch, là chất kháng Smith-agen cậu đang điều chế, chỉ thiếu một thứ quan trọng duy nhất: Angtronskalista. Thiếu nó thì lọ dịch này cũng vô tác dụng... Nhưng có một khó khăn quá rõ, Angtronskalista chỉ có trong nọc rắn Runi!
Diệc Phàm đã mất khá nhiều thời gian để nghĩ cách tách Angtronskalista ra khỏi nọc độc nhưng vẫn chưa có giải pháp tốt nhất, vì ngay cả công nghệ máy móc hiện đại còn chưa thể...Song, như đã nói, cậu từng nghĩ đến một cách... nguy hiểm chưa từng được kiểm nghiệm. Mà điều kiện đầu tiên là một người cùng nhóm máu với người mắc bệnh! AB là nhóm máu không phổ biến và thật trùng hợp, cả Diệc Phàm và Tử Thao đều có nhóm máu AB.
Lí do tay quản lí hoảng hốt khi nghe cậu nói cần một người nhóm máu AB? Không phải vì hắn đã biết dự định thực sự của cậu chủ mà hắn cũng như Diệc Phàm, từng nghe về một điều kì lạ: Những nạn nhân bị loài rắn độc nhất thế giới cắn, chất độc sẽ được giữ lại hết ở tim, nhưng những gì máu hấp thụ được thì khiến máu người đó trở thành...."quý hiếm". Quý hiếm bởi.... chứa Angtronskalista!
Nói đơn giản có nghĩa, khi nọc rắn đi vào cơ thể, quả tim người không khác gì một máy lọc chất độc, hấp thụ hết độc tố và trả lại máu những thành phần "quý hiếm" nhất. Với vài giọt nọc nguyên chất, đi vào tim sẽ khiến con người tử vong, nhưng với loại nọc được xử lí 80% chất độc thì khi máu đưa đến tim... tim sẽ tích tụ dần dần độc tố... chẳng khác gì một cái chết từ từ! Tử Thao cần Angtronskalista trong máu, nhưng Diệc Phàm sẽ để thứ độc ấy ngấm vào tim nó? Đương nhiên là không.... Cậu từng nói, nếu người con trai ấy đau đớn thì thà người chịu nỗi đau ấy... là cậu!
Xoẹt...ẹt.....
Diệc Phàm dùng kéo mở hộp bưu phẩm từ Viện khoa học ra, 100 lọ thủy tinh nhỏ đựng 100cc ... nọc rắn Runi!
Mắt cậu chú mục vào những chiếc lọ chứa thứ dung dịch sóng sánh, ngà ngà trong... nhưng đầu cậu chỉ có hình ảnh là người con trai ấy thôi.
Diệc Phàm nuốt khan, rồi hít một hơi thật sâu....
Cậu lấy trong hộp đồ một xi lanh mới và lấy một lọ thủy tinh từ hộp bưu phẩm ra....
.....Phòng 102.
- Chung Nhân! Chung Nhân! Đừng! - Tử Thao tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, người vẫn mệt lả và không khá hơn ban nãy được chút nào. Nó cảm thấy lần này mình khó mà qua khỏi.....
- Cậu chủ đang tìm cách, nên cậu nằm yên ở đây đi!
Tử Thao lắc đầu, tay quờ quặng lên.
- Chung Nhân! Chung Nhân... Chung Nhân đâu?
- Cậu chủ không phải là... - Tay quản lí bắt đầu khó chịu khi nó cứ luôn miệng gọi cậu chủ mình là Chung Nhân nhưng hắn không muốn thêm rắc rối nữa. - Cậu cố chịu đi! Cậu chủ không ở đây!
Tử Thao dùng hết sức chống tay, bước xuống giường.
- Cậu định đi đâu?
Tử Thao loạng choạng bước, suýt ngã xuống... Nó thấy xung quanh mọi thứ quay vòng vòng, cơ thể mình thì rã rời... Tay quản lí tiến lại, nhưng không (dám) chạm vào nó.
- Cậu không được đi đâu! Cậu chủ bảo cậu ở đây.
- Tránh ra! Tránh xa ra... Chung Nhân...Chung Nhân.... - Nó vừa bước... vừa cố tìm kiếm một người vẻ như quan trọng lắm... Nó nghĩ mình sắp không sống được nữa nên muốn gặp người ấy... lần cuối cũng được!
....
Tay quản lí bám theo sau những giữ khoảng cách với Tử Thao. Nó lảo đảo bước từng bước chậm chạp trên hành lang, bước siêu vẹo, thi thoảng suýt chúi xuống. Nó đi như kẻ mất hết sức lực và mất hồn. Miệng nó lặp đi lặp lại tên người con trai ấy.
.....
Diệc Phàm bước ra từ phòng thí nghiệm, dựa phịch vào tường, một tay cậu sờ lên bên vai ướt máu... nhưng cậu biết giờ quan trọng nhất là Tử Thao đang trong tình trạng nguy kịch nên cậu bước nhanh đi....Một đoạn thì khựng lại, cậu thấy ngực trái mình nhói lên, như bị một mũi dao xuyên vào.
Qua vài dãy hành lang, chân Diệc Phàm vẫn cố dảo bước, cậu không thể chạy vì có thể lên cơn sốc tim mà đột quỵ. Cậu bỗng dừng bước, khi mắt nhìn thấy từ cuối dãy hành lang.... Tử Thao đang bước tới...
Nó vẫn chuệch choạng những bước chân, bước đi vô thức, trông nó yếu ớt và nhợt nhạt. Chợt.... từ một cửa phòng, vài cô giúp việc bước ra. Họ im bặt khi thấy Tử Thao, vài cô tránh né xem như không thấy. Nhưng một cô thấy vẻ mệt mỏi như bệnh nặng của Tử Thao thì dừng trước nó, nói bằng giọng ái ngại.
- Cậu hai đâu? Trông cậu có vẻ yếu lắm...
Tử Thao định bước vòng qua cô giúp việc như không nghe thấy gì, nhưng cô ta bất giác đưa tay cản lại.
- Cậu nên về phòng... bệnh của cậu sao rồi?
Tử Thao gạt phắt tay cô giúp việc ra, nhìn cô ta vẻ khó chịu:
- Tránh ra!
- Tôi có định làm gì...
Rầm!!!
Mấy cô giúp việc bỏ đi cùng quay phắt lại, họ thấy một cảnh tượng hãi hùng...
Diệc Phàm đang chận cô giúp việc kia vào tường, cả cánh tay chận vào cổ cô ta... Trông cậu như giận điên lên, đôi mắt muốn bốc hỏa, có lẽ cậu nghĩ cô ta có ý định làm hại Tử Thao.
- Cậu... cậu hai... em không... - Cô giúp việc nhìn cậu ánh mắt tuyệt vọng, cô lắp bắp nhưng họng đã bị xiết chặt lại
Đám giúp việc kia hốt hoảng nhưng không biết cách nào để ngăn Diệc Phàm lại, khi cậu chủ đang phẫn nộ và có vẻ muốn-thiêu-đốt-người như vậy, có khi họ còn trở thành nạn nhân.
- Chung...Chung Nhân....
Tử Thao bỗng ngã phịch xuống đất, nó hoàn toàn kiệt sức. Diệc Phàm lập tức buông cô giúp việc ra, cô ta ngồi phịch xuống, ho sù sụ, thở hổn hển. Cậu ngồi xuống cạnh Tử Thao
- Em sẽ không sao!
Cậu bế nó lên, nhưng cũng phải hai lần cố sức mới nhấc lên được, mỗi cử động mạnh, Diệc Phàm lại cảm thấy vết thương ở vai rách ra hơn...
Mấy cô giúp việc lại thêm một lần hoảng hốt và khó hoàn hồn!
..... Phòng 102.
Diệc Phàm đặt Tử Thao xuống giường, cố thật nhẹ nhàng... giờ thì nó đã hoàn toàn chìm trong vô thức, có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
- Em xin lỗi, em không cản được, cậu ta cứ cố tình đi tìm... tìm... cậu chủ!
- Cậu ấy đến giới hạn rồi! - Diệc Phàm quay nhanh đi, lại phía bàn. Tay quản lí nhìn mãi vào vết thương trên vai cậu, ái ngại, nhưng biết lúc này cậu chẳng coi nó là gì.
Diệc Phàm lấy một ống tiêm mới, khá lớn loại 20ml, rồi cậu lôi trong túi ra một lọ dịch nhỏ, là thuốc cậu điều chế từ danh sách Chung Nhân ghi chép. Diệc Phàm hút lọ dịch vào ống tiêm.
- Không lẽ... là thuốc chữa bệnh? - Tay quản lí hỏi đầy nghi ngại.
- Phải! Nhưng chưa đủ! - Cậu kéo tay áo trái lên.
- Cậu chủ định làm gì?
- Cách duy nhất để cứu cậu ấy lúc này! - Mũi kim tiêm chọc vào ven trên tay Diệc Phàm... rồi cậu từ từ kéo pit tông lên, hút vào ống tiêm 20ml... hút cho đến lúc gần đầy... Cậu rút kim tiêm ra khỏi tay mình, ống tiêm để thẳng lên. Trong ống tiêm đó, hai thức chất lỏng đang hòa vào nhau: 1cc chất điều chế tan vào... 18cc chất lỏng sánh, đỏ tươi.... là máu của Diệc Phàm!!!
... Diệc Phàm bước lại phía giường. Cậu cúi xuống, hôn nhẹ lên khóe môi Tử Thao rồi ghé tới gần vành tai nó.
- Tỉnh lại nhé... tôi chờ em!
Mũi tiêm xuyên vào tay Tử Thao, bơm toàn bộ chất dịch trong ống tiêm vào máu nhỏ.... Lượng Angtronskalista rất ít nhưng lập tức hòa vào máu, ngăn cản sự sinh sản quá nhanh của bạch cầu....
Việc Tử Thao có tỉnh lại được... giờ chỉ còn là hi vọng!
....
Xoẹt....xoẹt.....
- Cậu chủ định đổi mạng mình để cậu ta được sống đấy à? - Tay quản lí dùng kéo cắt áo Diệc Phàm ra, để lộ vết thương bung chỉ gần hết, máu đã thâm lại và vẫn rỉ ra.
Cậu vẫn chú mục vào Tử Thao, nó vẫn mê man. Diệc Phàm không dám chắc nó có thể tỉnh lại, chỉ biết chờ đợi thôi. Tay quản lí xử lí lại vết thương cho cậu.
- " Thứ đó" không đùa được đâu. Cậu chủ đã đưa bao nhiêu vào máu mình vậy?
- Không đủ để ta có thể chết!
- Nếu cậu ta có thể tỉnh lại.... cậu chủ... sẽ tiếp tục?
- Cho đến khi nào cậu ấy khỏi hẳn!
Trong đầu tay quản lí, một ý nghĩ vút qua " giá cậu ta đừng tỉnh lại".
.............
Diệc Phàm vẫn ngồi cạnh Tử Thao, nhìn nó quên thời gian.
- Cậu chủ! Ông chủ gọi đến phòng ông!
Ngô Chấn Đông từ sáng đến giờ vẫn đau đầu. Không vì Diệc Phàm thì ông cũng có quá nhiều việc bận ngập đầu rồi. Trước đó thì điều làm ông lo nhất là Diệc Phàm dám chống lại mình, và ông sẽ làm mọi cách để ngăn điều ấy lại. Còn bây giờ, điều ông thấy lo lắng và có phần không an tâm là... Diệc Phàm ( bằng cách nào đó hoặc.... là một phép thuật??) có khả năng đặc biệt! Chỉ cần một lời nói của Ngô Chân Đông, con trai ông sẽ dễ dàng trắng tay, không tiền, không người bảo vệ. Nhưng với lời đe dọa vô cùng nguy hiểm ấy..." Khu biệt thự và ông... sẽ trở thành tro bụi!" thì Ngô Chấn Đông không sao yên lặng được. Rõ ràng cậu có khả năng làm được điều cậu nói, mà Ngô Chấn Đông thừa hiều, nếu mất cậu hoặc cậu chống lại ông, ông sẽ chẳng bao giờ thực hiện được mục tiêu vĩ đại trong sự nghiệp của mình.... Ông đang nghĩ đến một hướng giải pháp êm đẹp hơn, nhưng ông cần nhường một bước.
- Ông chủ! Theo em điều tra thì cậu ta mắc một căn bệnh nan y, sẽ chết trong không lâu nữa!
- Sẽ chết sao? - Ngô Chấn Đông chợt cười. - Vậy mà mình đã lo lắng không yên. Thực chất cậu bé cũng chẳng phải mối nguy hiểm gì.
- Em nghĩ cậu chủ vẫn sẽ phục tùng ông thôi, dù sao cậu bé kia cũng không sống được bao lâu nữa...
Diệc Phàm đang bước vào, tên cận vệ cúi đầu rồi bước ra ngoài luôn. Vẫn vậy, Cậu nhìn cha bằng ánh mắt vô cảm.
- Cậu bé ấy... thế nào rồi?
- Muốn gì nữa... thì nói đi!
- Con đừng hằn học vậy! Ta không biết thằng bé bị bệnh. Ta làm vậy bởi vì không muốn con chống đối ta thôi! Con sẽ không chống đối ta nữa phải không, con quên giao kèo của chúng ta rồi?
- Chỉ cần.... Không đụng tới người con trai ấy!
- Được, được! Ta sẽ để nó yên! Nhưng hai tháng cuối năm này, ta rất bận, con sẽ giúp ta làm việc chứ?
Diệc Phàm quay người bước về phía cửa. Im lặng nghĩa là đồng ý. Ngô Chấn Đông nhìn theo, cảm thấy yên tâm phần nào.
- Ta từng nghĩ sẽ không bao giờ phải lo về thằng con thứ hai kia đấy. Khi nó sinh ra, một vị tiên tri đã phán rằng nó mang một bộ óc thiên tài, nhưng là kẻ không ham muốn gì quyền lực và tiền bạc. Nếu không, ta đã không buộc mẹ nó phải ruồng rẫy nó... nếu còn muốn, hai đứa con yếu quý... được sống!
........
Diệc Phàm về phòng, thật không muốn một phút nào phải xa người con trai ấy.
- Cậu chủ! Cậu ta tỉnh rồi!
Cậu định lao vào phòng trong, nhưng chợt sững lại... tim cậu nhói lên, vài nhịp tim ngừng, Diệc Phàm thấy khó thở.
- Cậu chủ không sao chứ?
Cơn đau qua nhanh, Diệc Phàm lại lao vào trong...
Cậu không diễn tả nỗi cảm xúc của mình khi thấy Tử Thao ngồi trên giường, tay đang dụi mắt.
- Em thấy thế nào rồi? - Cậu nói bằng giọng nhẹ nhàng.
Tử Thao ngước lên nhìn cậu bằng đôi mắt ngơ ngác.
- Thiên Đường... cũng có Chung Nhân??
Diệc Phàm suýt bật cười, cậu ngồi xuống, những ngón tay vuốt nhẹ tóc Tử Thao.
- Không phải Thiên Đường! Em còn sống...
Vài giây định thần, Tử Thao nhận ra mình đang ở thế giới thực.
- Em ... thấy đỡ hơn không?
Nó khẽ gật.
- Thật tốt! Tôi đã sợ... em sẽ không bao giờ tỉnh lại...
Tử Thao chợt hơi nhíu mày, nó thấy gì đó nhoi nhói ở cánh tay. Nó đưa tay lên, nhìn xuống... Vết tiêm hơi sưng lên. Với người bình thường, những vết đau nhẹ trên người thường là vấn đề đơn giản, một số thì mặc kệ, một số khó chịu, nhưng với những người mới hiểu cảm giác "đau" là gì như Tử Thao, thì một vết thương nhỏ xíu trên người cũng làm nó thấy... lạ lắm
Diệc Phàm nâng nhẹ cánh tay nó lên.
- Tôi... làm em đau?
Mặt Tử Thao hơi xịu xuống, nó không phải người thích nói câu "không sao đâu" hay "ổn rồi" cho người khác yên tâm, tuyệt đối không phải!
- Xin lỗi! - Diệc Phàm cúi xuống... từ từ... đặt môi lên chỗ sưng ấy, thật nhẹ. Hơi thở của cậu làm vết đau dịu đi...
- Đừng tha thứ... khi tôi... làm tổn thương em.
Hai ánh mắt giao nhau, trong giây lát, có thật nhiều cảm xúc.
- Làm thế... sẽ đỡ đau? - Tử Thao hơi nghiêng đầu, nhìn vết thương do kim tiêm.
- Tôi chẳng hiểu gì... – Diêc Phàm cũng phải công nhận, Tử Thao thích hỏi những câu... không đỡ được, chính nó cũng là một điều khó hiểu lớn rồi.
Tử Thao ngước lên nhìn Diệc Phàm rồi từ từ đưa tay lên... từ từ... chạm vào cổ áo cậu... từ từ... cởi từng chiếc khuy trên áo sơ-mi...
Diệc Phàm im lặng, chỉ chú mục vào người con trai ấy, vẫn khó hiểu và khó nắm bắt vậy, nhưng mỗi lần khoảng cách quá gần, đều làm cậu có những cảm xúc khó nói thành lời,
Chiếc sơ-mi bị mở tung ra... lộ bộ ngực rộng và vạm vỡ. Bàn tay Tử Thao đưa lên chạm nhẹ vào vết thương đã băng lại cẩn thận trên vai phải của Diệc Phàm, vết thương khó khăn lăm mới ngậm miệng lại được. Ngón tay nó chậm rãi bóc lớp bông băng ra... thật nhẹ. Vết thương khá lớn và sắp liền, nhưng rõ ràng vẫn làm Diệc Phàm đau đớn trong từng cử động. Với người thường, sẽ phải dùng kháng sinh và giảm đau trong nửa tháng mới có thể liền lại vết thương và cắt chỉ nhưng với loại thuốc tăng quá trình sinh trưởng và phát triển của tế bào cậu đã tiêm vào người, thì chỉ sau 24 giờ, vết thương sẽ liền hẳn.
Cánh tay Tử Thao vòng lên ôm lấy cổ Diệc Phàm – Nó rướn người và...
Tim Diệc Phàm sững lại, cơ thể bất động hoàn toàn trong vài giây... Cậu cảm thấy như một làn nước trong và mát lan tỏa từ vết thương... thật dịu dàng và cũng thật dễ chịu,... khi... môi Tử Thao chạm thật nhẹ lên vết thương chưa lành.!!
Một cánh tay Tử Thao vẫn ôm vòng thấy cổ Diệc Phàm, nó lại ngẩng lên nhìn cậu, lần này thì khoảng cách là... vài centi hoặc, vài tờ giấy mỏng manh thôi...
Hai đôi mắt nhìn sâu vào nhau, hai đôi mắt đã được... hoán đổi một phần, giao nhau, như từng quên từ rất lâu rồi, như từng yêu từ rất lâu rồi. Hai đôi mắt trước giờ là vô cảm, hai trái tim trước giờ là vô tình, nhưng có lẽ là chờ đợi đến khoảnh khắc này... để cùng hòa làm một,
Khoảnh khắc mà cả hai cùng hiểu rằng.....
...... đã không thể... không thể rời xa nhau...
- Em có biết... ánh mắt ấy kích thích tôi thế nào không?
- Em có biết... đôi môi em... quyến rũ tôi thế nào không?
- Em có biết... em làm tôi... hám muốn đến thế nào không?
Mắt Diệc Phàm dám chặt vào đôi môi thật mềm ấy... và khoảng cách đang từ từ rút lại...
Bỗng, Tử Thao thả tay khỏi người Diệc Phàm, nó giật người lại, lùi dần và nằm kềnh xuống giường. Tay Diệc Phàm muốn kéo nó lại nhưng không kịp... Nó lăn vài vòng trên giường, rốt cục úp mặt xuống gối, mái tóc đung đưa theo những cái lắc đầu quầy quậy.
- Không... không biết gì cả...
Bàn tay định giữ Tử Thao lại của Diệc Phàm buông xuống.
- Em nên làm thế... Từ giờ, tôi không đủ sức kìm chế con thú trong tôi nữa rồi... Trước em, tôi chẳng còn lí trí...
Diệc Phàm đưa tay khuy lại áo...
Cậu chẳng hề biết rằng, Tử Thao đang vùi mặt xuống gối để giấu sự bối rối trong nó. Lần đầu tiên! Trước một người con trai khác, tim nó đập nhanh đến vậy... là lần đầu tiên!
Tử Thao đã ở bên Chung Nhân một thời gian dài, và chỉ đến giờ, nó mới nhận ra, tình cảm mình dành cho Chung Nhân không chỉ là "một chút biết ơn" nữa...
Thật không rõ ràng!
Trong mắt nó, người ấy là Chung Nhân! Nhưng sự thật, cậu là Diệc Phàm! Rốt cục, là nó yêu khuôn mặt Chung Nhân hay yêu... con người Diệc Phàm? Hay không gì cả? Hay cả hai???
Chỉ có một điều là rõ ràng!
Tử Thao đã nhận ra... với nó, người con trai ấy quan trọng!
Nó muốn nhìn thấy khuôn mặt ấy, thích cái mùi rờn rợn của bóng tối khi ở gần người ấy, thèm khát sự an toàn khi dựa vào người con trai ấy... Dường như nó cảm thấy, mỗi khi gặp nguy hiểm, mỗi khi yếu đuối cần bảo vệ, người con trai ấy đều có mặt... Và khi nó nghĩ mình sắp không còn trên thế gian này nữa... nó biết mình cần người con trai ấy tới mức nào...
Là Chung Nhân hay Diệc Phàm ????????

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- End Chương 53.

- Vote cho tui có động lực nha mấy thím! ~~~  (╥﹏╥) ಥ_ಥ

 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro