Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

... Khuya.
Trên giường, Tử Thao đang chậm rãi ăn bữa nhẹ, khỏe lên một chút làm nó thấy ngon miệng hơn.
Phía dưới sàn gỗ, Diệc Phàm đang dựa vào thành giường, mải miết với màn hình laptop. Mấy ngày không tập trung làm việc khiến công việc chất cao như núi. Hệ thống an ninh báo có khá nhiều hacker muốn mã hóa password và đăng nhập hệ thống. Cậu đoán phần lớn là chuyên gia an ninh của CIA. Cậu đang lập trình thêm nhiều cửa ngăn chặn hướng truy cập của họ, khá phức tạp và tốn thời gian. Và khi các hacker cùng lúc mã hóa các cửa thì Diệc Phàm buộc không được dừng lại nếu không muốn phải lập trình lại từ đầu. Đó là lí do khi lướt phím thì cậu vô cùng tập trung và chẳng quan tâm xung quanh nữa, vài tiếng mới nghỉ, có khi là thâu đêm. Yến Chi đã không biết bao nhiều lần ngồi trên giường nhìn Diệc Phàm dán vào chiếc laptop mà chán nản, nhỏ cũng chẳng đủ sức chờ đến lúc cậu xong việc.. Nhỏ từng ước giá như Diệc Phàm có thể rời mắt khỏi màn hình, một lần thôi, quay lại nhìn vợ trong chiếc váy ngủ gợi cảm....
Tử Thao dừng bữa, nó no rồi mà khay đồ ăn cũng chỉ còn vài mảnh vụn bánh. Nó nhìn xung quanh, chẳng có gì chơi được cả, chẳng muốn xuống giường mà cũng chẳng muốn ngủ. Bỗng nhiên, Diệc Phàm cảm thấy một bàn tay giật giật áo mình. Cậu hơi quay đầu lại, nhưng mắt vẫn dán vào màn hình và tay vẫn lướt phím không ngừng.
Thấy Diệc Phàm chẳng để tâm đến mình, Tử Thao cau mày, nó tiếp tục rướn người kéo áo Diệc Phàm.
- Tôi hơi bận... một chút nữa thôi!
Tay Tử Thao vẫn giật giật áo Diệc Phàm lần nữa, nhưng lần nay cậu không trả lời thêm gì, cũng không tỏ ra muốn biết Tử Thao cần gì. Mắt cậu tập trung hoàn toàn vào những dãy số chạy vun vút trên màn hình...
Cheng!
Tay Diệc Phàm bỗng ngừng lại. Rốt cục đôi mắt cũng chịu dời đi, nhìn xuống sàn gỗ. Chiếc khay đựng nằm lăn lóc dưới sàn vừa bị ai đẩy xuống, có vẻ khá - giận - dỗi. " Chung Nhân" của Tử Thao chưa bao giờ lạnh nhạt với nó như vậy. Diệc Phàm vội nhìn lại vào màn hình nhưng đã muộn, những con số trong dãy mật mã ngừng chạy và nhảy về trạng lập trình ban đầu. Diệc Phàm sẽ phải làm lại tất cả. Cậu hít một hơi dài, đặt laptop xuống, đứng dậy, quay lại, trèo lên giường.
Tử Thao ngồi ở giữa giường, mặt xịu xuống.
- Nói tôi nghe... em cần gì...
Nó quay mặt đi chỗ khác, giả vờ không nghe. Diệc Phàm muốn nặng lời nhưng không sao tỏ ra nóng giận nổi. Cả ngày nay cậu mệt mỏi lắm rồi mà đầu còn phải căng ra như dây đàn với một đống công việc, vậy mà...
- Em... giận sao? - Diệc Phàm cố gắng nói thật nhẹ nhàng, cậu thật sự không biết cách dỗ dành người khác. Cậu vừa nghĩ, nếu Smith-agen không bị Zkilico khiến trầm trọng hơn và Tử Thao cứ vô cảm như lúc trước có lẽ tốt hơn.
- Được rồi... tôi xin lỗi! Sẽ không lơ em đi nữa... em cần gì nào?
- Nước! - Tử Thao vẫn chưa chịu nhìn lại cậu. Diệc Phàm thì... lần đầu trông cậu nghệt ra và ngốc đến vậy.

Diệc Phàm ra phòng ngoài và trở lại với cốc nước trên tay.
- Vẫn... giận tôi sao?
- Ai? - Tử Thao cầm cốc nước, uống một nửa, rồi đưa lại cho Diệc Phàm, rồi tiếp tục bằng giọng chẳng ăn nhập gì. - Không biết nữa...
Diệc Phàm bắt đầu quen dần với kiểu khó hiểu chẳng giống ai của Tử Thao...
- Em không buồn ngủ sao?
- Không biết! Thứ đó hay lắm à? - Nó liếc nhìn chiếc laptop dưới sàn.
- Có hệ thống an ninh. Phức tạp. Đau đầu. - Ngón tay Diệc Phàm vuốt nhẹ lên tóc của Tử Thao - Và không phải thứ em chơi được!
- Nó quan trọng? - Tử Thao rướn người, đẩy mặt mình tới gần mặt Diệc Phàm, đôi mắt vẫn ngước lên, long lanh như có nước, trông to hơn với hai hàng mi cong. Ánh nhìn ấy làm tim Diệc Phàm đập lạc nhịp.
- Quan trọng! - Diệc Phàm khẳng định lại, mắt vẫn chú mục vào Tử Thao nhưng cơ thể thi gần như bất động. Tử Thao tiếp tục rướn người cao hơn... khoảng cách là 10cm, nó nhìn xoáy vào Diệc Phàm bằng ánh mắt có-vẻ-chỉ-là-vô-tình.
- Hơn em? - Nó tiếp tục với giọng cao và nhẹ, nó không biết đã khiến tim Diệc Phàm đập lệch thêm vài nhịp. Cậu chưa trả lời, Tử Thao bỗng víu tay lấy áo cậu để... tiến sát gần cậu hơn
- Hơn? – Tử Thao lặp lại như cố buộc Diệc Phàm phải trả lời.
- Không! Thế gian này chẳng có gì... quan trọng hơn em cả. Cả bản thân tôi nữa...
Trong ánh mắt Tử Thao, có gì đó ánh lên tinh nghịch như vừa giành chiến thắng, nhưng nó chưa kịp lùi ra xa thì... khựng lại!!
Một bàn tay Diệc Phàm đã luồn vào tóc nó và giữ nó chặt lại.
- Em làm tôi ngày càng tệ... đã nói tôi khó kiềm chế lần nữa mà... - Mắt Diệc Phàm chỉ chú mục vào đôi môi ấy và... chỉ trong tích tắc, hai đôi môi ấy đã chạm nhau. Nhưng lần này mãnh liệt hơn và có vẻ Diệc Phàm đang giữ thế chủ động, sự chủ động muốn chiếm đoạt.
Rời khỏi làn môi mềm mại, Diệc Phàm cúi xuống tiếp hôn lên gần vành tai... rồi lên cổ Tử Thao... Dù như Xán Liệt nói, Diệc Phàm chẳng có tí định nghĩa gì về đàn bà, nhưng rõ ràng ham muốn của một thằng đàn ông thì thuộc về bản năng. Tử Thao không chống cự nhưng cũng không hề có ý hưởng ứng lại... Nó bỗng nhớ đến cảm giác... lần đầu Xán Liệt muốn chiếm đoạt, khi tên Leader ghê tởm chạm vào mình hay những tên cận vệ của Ngô Chấn Đông, khi áo nó bị xé tung ra. Tay Diệc Phàm lần lên... Chạm vào nút áo đầu tiên của chiếc sơ mi Tử Thao đang mặc... Ngón tay cậu kéo chiếc khuy ra...
Nhưng! Bất giác, bàn tay cậu nắm chặt lại, bàn tay kia đang luồn qua mái tóc khẽ buông ra. Hơi thở cậu đều đều trên cổ Tử Thao... miệng cậu từ từ đưa lên, ghé gần tai nó.
- Nếu... nếu em muốn?
Tử Thao hơi cúi xuống, lắc đầu nhè nhẹ. Nó chưa sẵn sàng.
Cả hai bàn tay Diệc Phàm buông khỏi Tử Thao, cậu đẩy người ra xa, hơi thở vẫn hổn hển. Diệc Phàm thấy mặt nó cúi gằm.
- Tôi... thật tồi tệ, phải không?

Tử Thao lại khẽ lắc đầu.
- Em... ghét tôi không?
Lại một cái lắc đầu... Diệc Phàm lùi dần... lùi dần rồi xuống giường.
- Xin lỗi... em nên cẩn thận hơn và nhớ điều tôi đã nói... Đừng tha thứ cho tôi... khi tôi làm tổn thương em...
Cậu quay người, chậm rãi bước!
Trong phòng tắm, tay Diệc Phàm đưa lên tháo hàng khuy áo sơ-mi trắng. Hai vạt áo tách ra, tay cậu nâng nhẹ cổ áo một bên lên... mùi hương dìu dịu và nhẹ nhàng của Tử Thao vẫn đọng lại ở đó, phảng phất. Bất giác, cậu nhắm nghiền mắt... Và bằng những động tác thô bạo, cậu giật mạnh chiếc sơ-mi khỏi người mình và vứt phăng xuống đất... Chiếc sơ-mi cháy vụn.
Diệc Phàm chợt nhớ đến khuôn mặt cúi gằm yếu đuối và như đang sợ hãi của Tử Thao lúc ấy... Diệc Phàm quay người, với lấy vỉ thuốc giảm đau trên thành đá, một bên mắt nhức mỏi, vết thương ở vai vẫn đau và nhất là vùng tim, thỉnh thoảng nhói lên từng đợt khiến cậu phải dùng thuốc giảm đau thường xuyên, chẳng theo liều lượng chỉ định nào... Bỗng, bàn tay nắm vỉ thuốc nắm chặt lại... vỉ thuốc bị vứt phăng xuống bồn cầu dù tim cậu vừa nhói lên, đau như dao đâm xuyên qua. Diệc Phàm muốn tự trừng phạt mình... khi nghĩ về Tử Thao!
- Thằng tồi!
... Trở lại phòng ngủ... trên giường, Tử Thao đã ngủ ngon lành. Diệc Phàm đứng sát mép giường, nhìn nó bằng đôi mắt buồn. Một cánh tay đưa ra, cậu định cúi xuống vuốt nhẹ tóc Tử Thao, nhưng bàn tay ấy lại xiết chặt lại, rút về...
- Tôi sợ sẽ có ngày... kẻ tồi tệ này... làm em bị vấy bẩn...
.... Hơn 6 giờ sáng.
Từ phòng thí nghiệm, Diệc Phàm trở về phòng mình với hai hộp đồ. Cậu đưa những thứ cần thiết để chữa bệnh cho Tử Thao về, cậu không muốn mỗi lần đến phòng thí nghiệm là lại phải rời khỏi nó...
Diệc Phàm đẩy cửa vào... Phòng khách vẫn vậy, tối đen và rờn rợn. Im ắng. Có lẽ Tử Thao vẫn chưa dậy... Cậu bước vào thật nhẹ phòng, cố gắng không gây ra dù chỉ là 1 tiếng động nhỏ. Bỗng... cậu khựng lại!
Diệc Phàm cảm giác như dưới chân có ai đó đang kéo mình... Từ từ cúi xuống, cậu thấy lờ mờ một bàn tay đang kéo nhẹ gấu quần mình... Là Tử Thao! Nó ngồi co ro ở một góc tường, mái tóc bết vào mặt vì ra nhiều mồ hôi
Diệc Phàm ngồi xuống, đặt đồ dưới sàn gỗ. Trông Tử Thao như đang sợ hãi điều gì đó vậy.
- Em sao vậy?
Tay cậu định đưa lên chạm vào nó, nhưng chợt khựng lại, cậu nhớ tới chuyện đêm qua, dù đã tự nhắc nhở bản thân mình phải kiềm chế nhưng Diệc Phàm nghĩ... vì chuyện ấy Tử Thao sẽ thấy sợ hãi cậu, sẽ nghĩ cậu là kẻ tồi. Tử Thao vẫn ngồi nép vào tường, co ro lại...
- Chuyện đêm qua... làm em... ghét tôi phải không? Nếu em không muốn, tôi... - Tim Diệc Phàm thắt lại khi phải nói điều này - sẽ không bao giờ... chạm vào em nữa!
Cậu lùi ra một chút... không thể diễn tả nỗi đau trong cậu lúc này. Nhưng, Diệc Phàm đã nhầm... Tim cậu sững lại!
Cánh tay người con trai ấy bỗng... vươn ra ôm chầm lấy cậu!!! Bàn tay yếu đuối víu chặt áo Diệc Phàm và mặt Tử Thao nép sát vào ngực cậu.
- Đừng... đừng rời xa em, Chung Nhân

- Tôi không rời xa em được, tôi là một kẻ ích kỉ! Nhưng tôi đã dặn lòng... sẽ không làm tổn thương em một lần nữa... Em ... sợ tôi không?
Tử Thao lắc đầu quầy quậy.
- Em sợ... sợ Chung Nhân sẽ biến mất.
- Em nói gì vậy?
Tử Thao hơi xê người ra, ngước nhìn Phong nhưng tay thì vẫn giữ lấy cậu.
- Tỉnh dậy... không thấy Chung Nhân... em... sợ...- Tử Thao cúi mặt xuống. - sợ Chung Nhân rời ra em lần nữa.
- Làm sao... tôi rời xa em được? - Bàn tay Diệc Phàm đặt nhẹ lên má Tử Thao, đẩy mặt nó lên, hướng vào ánh nhìn của cậu. - Nhìn tôi này... để em biết, trong kẻ tồi tệ này... con thú thèm khát có được em, lớn đến thế nào...
- Không... rời xa em, không bao giờ? - Tử Thao nhìn cậu bằng ánh mắt chờ đợi.
- Cho tới khi.... em không còn muốn tôi ở bên.
- Mãi mãi, được không?
- Ừ... mãi mãi. - Diệc Phàm thấy tim mình xao động khi nói ra hai tiếng ấy... "mãi mãi". Cậu muốn vậy, nhưng cậu sợ có một ngày, Tử Thao nhận ra, cậu không phải Chung Nhân... Nó sẽ rời khỏi cậu.
- Đứng dậy vào phòng, được chứ? - Ngón tay cậu luồn vào mái tóc mềm, vuốt thật nhẹ.
Tử Thao cúi xuống lắc đầu... Diệc Phàm hơi nhíu mày, rồi cũng bắt đầu học cách... chiều người khác: cậu bế thốc Tử Thao lên, đưa nó vào phòng ngủ.
Tử Thao không biết từ khi nào nhưng nó đã nhận ra mình rất thích cảm giác này, đôi chân Diệc Phàm đưa nó đi, hay cánh tay rắn chắc ấy ôm trọn thân hình nhỏ bé của nó... còn nó úp mặt vào người cậu, cảm nhận thứ mùi rờn rợn của bóng tối phảng phất trên áo Diệc Phàm, thật lạ nhưng cũng thật... quyến rũ!
Diệc Phàm đặt Tử Thao xuống giường.
- Chờ tôi một chút, được không?
Bất giác, Tử Thao nắm lấy tay cậu, nhìn cậu với ánh mắt lo lắng, lắc đầu. Nó sợ cảm giác một mình, cảm giác không có Chung Nhân ở bên.
- Đừng như vậy... tôi sẽ trở lại ngay! Em... không tin tôi?
Rốt cuộc Tử Thao cũng chịu bỏ Diệc Phàm ra... Cậu cúi xuống, hôn nhẹ lên tóc nó.
- Một lát thôi... - Rồi cậu quay người đi.
... Diệc Phàm đặt một hộp đồ lên bàn gỗ cao, mở nắp ra và lấy từ đó ra 1 hộp khác nhỏ hơn. Cậu cầm nó đi vào phòng tắm... Cậu mở hộp, kiểm tra lại, trong hộp vẫn còn 99 lọ đựng 99cc nọc độc, thứ này không thể để Tử Thao nhìn thấy hay sờ vào được. Cậu cất nó lên một thành đá cao.
Bỗng... tim Diệc Phàm nhói lên! Một tay cậu giữ chặt bên ngực trái, một tay dựa vào thành bồn rửa, cậu nhắm mắt chờ cơn đau qua... Cậu nhanh chóng mở chiếc tủ treo phía trên đầu, lấy xuống cả tá vỉ thuốc. Chiếc kệ này ngày trước đựng những hộp Zkilico, giờ chuyển thành thuốc giảm đau liều cao và thuốc trợ tim.
Diệc Phàm cho cả nắm thuốc trong tay vào miệng, mở vòi nước, cúi xuống uống trôi hết xuống họng. Nếu muốn còn sống để cứu được Tử Thao, ngày nào cậu cũng sẽ phải mang từng ấy thuốc vào người.
Diệc Phàm mở cửa, bước ra nhanh vì sợ người con trai ấy lại nghĩ "Chung Nhân mất tích".
Tử Thao đang đứng trước chiếc bàn gỗ. Trên bàn, hộp đồ đã bị mở ra, nó chăm chú nhìn những chiếc lọ đựng thứ dung dịch sánh và trong suốt, bên cạnh một mớ xilanh mới, loại khá lớn. Diệc Phàm tiến lại, đứng sát nó.
- Tôi biết, em sẽ chẳng để thứ gì yên mà.
- Gì vậy? - Tử Thao hơi quay đầu, ngước nhìn cậu.
- Thuốc kháng Smith-agen, tôi tiêm cho em một lần rồi.
Tử Thao quay hẳn lại, vẫn nhìn Diệc Phàm, hình như hơi mỏi cổ mỗi lần nhìn cậu khi đứng gần thế này.
- Chỉ mỗi vậy thôi? - Nó khá nghi ngờ vì trong mỗi lọ chỉ có chút xíu dung dịch.
Cánh tay Diệc Phàm luồn qua eo nó, nhấc nó dậy ngồi lên bàn gỗ. Thế này thì sắp cao bằng cậu rồi, Tử Thao sẽ dễ chịu khi nói chuyện.
- Phải, chỉ vậy thôi!
Tử Thao vẫn mặc độc một chiếc sơ-mi của Diệc Phàm, rộng thùng thình nhưng hai chân thì để trần, giờ đang hơi đung đưa. Cậu đang cố tập cách kìm hãm ham muốn, bằng một cách đơn giản là mỗi lần nhìn Tử Thao, Diệc Phàm đều tự nhắc bản thân, cậu cần nó, cần-không-phải-muốn-có. Cậu hiểu cảm giác tự dằn vặt khi làm tổn thương người con trai ấy tệ đến thế nào.
- Lâu không? - giọng Tử Thao lơ đễnh, những ngón tay nó lần theo những chiếc khuy áo sơ-mi của Diệc Phàm.
- Tôi không chắc... nhưng tôi nghĩ sức khỏe của em lúc này chỉ tạm thời. Em sẽ cần thuốc trong không lâu nữa. - Tay cậu đưa lên xiết lấy bàn tay Tử Thao đang đặt trên cúc áo cậu. - Có một điều tôi chắc.... em sẽ khỏi bệnh! - Một bàn tay Diệc Phàm vuốt nhẹ tóc nó.
- Em đói chưa?
Bất giác một bàn tay Tử Thao lại ôm lấy Diệc Phàm víu chặt áo cậu.
- Chưa! Chưa! Đừng đi...
Cậu hơi mỉm cười:
- Ngốc ạ. Giúp việc sẽ đem đến ngay thôi.
... Tử Thao vẫn không thay đổi, cứ vào bữa là ăn chậm rãi và ngon lành, như thể thời gian cũng ngừng trôi theo nó vậy. Chốc chốc bưng sữa uống và liếc nhìn người con trai ấy. Diệc Phàm thì ăn cho có lệ, tập trung hơn vào màn hình laptop. Đêm qua khi Tử Thao ngủ cậu đã thức để giải quyết gần hết công việc rồi.
Trước đây, một ngày của Diệc Phàm trôi qua không xác định, phân nửa ngồi trước laptop, phân nửa là trên khung cửa sổ, nghe mp3 và mặc thời gian trôi đi. Bây giờ thì làm gì, nhìn sang bên cũng thấy có thêm Tử Thao.
Cậu lướt bàn phím, mắt chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình. Tử Thao ngồi cạnh, cũng dựa vào tường và dựa vào cả Diệc Phàm, nó lơ đễnh giở giở lật lật những trang sách, quyển sách y học dày cộp của Chung Nhân. Thỉnh thoảng nó đọc vài dòng, xem tranh vẽ là chính.
- Sóc đất Oxtraylia - Giọng nó thật nhẹ vào đều đều - Loài vật duy nhất không chết vì rắn cắn. Trong máu có chất làm kìm hãm nọc độc... - Tử Thao kéo nhẹ tay Diệc Phàm - Tất cả nọc độc sao?
Cậu rời mắt khỏi màn hình, quay sang:
- Không! Trừ rắn Runi ra.
- Runi? - Tử Thao nhíu mày. - Rắn ở bán đảo Xapanxaki?
Diệc Phàm hơi ngạc nhiên vì nó lại biết điều này.
- Rắn được Liên Bang nuôi! - Cậu giải thích thêm.
- Rắn độc nhất thế giới, lấy cớ là bảo vệ vì sắp tuyệt chủng, thực chất là dùng trong chiến tranh!
- Này, em đã học lên lớp mấy vậy? À không, không lẽ trường học giờ dạy cả vẫn đề chính trị cho trẻ con 15?
- Không! Em đoán...
- Gì? Em đoán?
- Vậy đã sao?
- Ừ... không sao - Diệc Phàm suýt bật cười vì cái lí lẽ... không đỡ nổi ấy. Nhưng trong đầu cậu cũng có một ý nghĩ thoáng qua... Bộ não của Tử Thao không hề đơn giản, dường như nó có thể tiếp nhận một lượng thông tin khổng lồ rất dễ dàng.

............

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- End Chương 54.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro