Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một khoảng thời gian khu biệt thự khá bình ổn. Khu A, đám giúp việc lo làm việc và sống biết điều hơn, Kiến An đang tính cho những bước tiếp theo nhưng hiện tại, khi Tử Thao đang ở cạnh Diệc Phàm không rời thì An chưa thể làm gì. Ngô Chấn Đông bận rộn với nhiều công việc, ông đang ở bên Nhật và sẽ trở về cho vụ ACLC12. Các tay quản lí càng bận rộn, Xán Liệt không ở khu biệt thự nên Bạch Hiền lo hết việc. Sắp tới 1 lô vũ khí sẽ hoàn thành và lò phản ứng thì đang lần lượt xuất những vũ khí hạt nhân đầu tiên. 
Khu biệt thự chỉ còn 1 cậu chủ là Diệc Phàm. Cậu thấy bệnh của người con trai ấy có chiều hướng tốt nên đã phần nào yên tâm. Diệc Phàm đang tập trung cho việc nâng cấp hệ thống an ninh mạng lần cuối trong năm, trước khi kế hoạch vĩ đại của Ngô Chấn Đông đến hồi cuối cùng.
Phòng ngủ phòng 102. Vẫn là thứ ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ những chiếc đèn tường, không gian như nhuốm màu tĩnh lặng của thời gian. Trong căn phòng không cửa sổ, chẳng xác định được ngày đêm, chỉ biết thời gian cứ trôi đi, trôi mãi...
Trên bàn kính, Diệc Phàm đang chú mục vào màn hình laptop. Gần đó, Tử Thao đang chậm rãi ăn đồ ăn nhẹ trên bàn, chỉ khi nó ăn hoặc ngủ, nó mới để Diệc Phàm yên để làm việc. Diệc Phàm rời mắt khỏi màn hình máy, làm việc lâu làm một bên mắt còn lại nhức mỏi. Tiện tay cậu với một chiếc sanwich ăn, liếc nhìn Tử Thao và chợt cười thật nhẹ. Cậu nhanh chóng trở lại công việc phức tạp.
Tử Thao lơ đễnh với tay lấy sanwich, hết rồi! Nó nhíu mày, đưa mắt nhìn Diệc Phàm, dù trong khay vẫn còn vài món nữa nhưng mặt nó đã xịu xuống. Tử Thao đẩy ghế đứng dậy và tiến lại sát Diệc Phàm ...
Lại rời mắt khỏi màn hình, Diệc Phàm quay sang xem Tử Thao cần gì, tay cậu vẫn đút miếng sanwich vào miệng. Và cậu nhận ra Tử Thao đang nhìn chằm chằm vào miếng sanwich ấy. Lần này thì cậu đoán trúng ý định của Tử Thao! Dù miếng sanwich đang trên miệng cậu, Tử Thao vẫn cúi xuống và cắn nó. Một khoảng khắc rất nhẹ, môi nó suýt chạm vào môi Diệc Phàm và bên mắt màu café đậm nhìn cực gần vào đôi mắt hai màu. Tử Thao ăn ngon lành. Diệc Phàm với tay lấy khăn giấy và đưa tay lau miệng cho nó, nó thì đã quá quen với việc được chăm sóc thế này.
Diệc Phàm dùng những ngón tay xoa nhẹ vào bên mắt còn thấy được. Dù mỏi mệt, dù căng thẳng, dù đôi lúc tim đau nhói lên theo nghĩa thực, cậu vẫn không bao giờ mở miệng than vãn.
- Mệt sao? – Tử Thao hơi cúi người, vòng tay lên cổ Diệc Phàm , nhìn cậu chăm chú.
- Không!
- Mệt!- Nó làm như cơ thể của nó chứ không phải của Diệc Phàm vậy.
- Không! – Cậu vẫn nhẹ nhàng đáp lại.
- Có mệt!
- Em... - Diệc Phàm ngừng nói vì Tử Thao đã cúi xuống đặt môi lên bên mắt sẫm màu café của cậu. Cậu thấy sự mỏi mệt tan thành không khí.
- Cậu chủ! – Tay quản lí bước vào, đưa mắt qua chỗ khác vì thấy cảnh thân mật không nên thấy.
Diệc Phàm kéo Tử Thao ngồi xuống chân cậu và nhìn tay quản lí.
- Nói đi!

- Hai quả bom nguyên tử đầu tiên đã xuất xưởng, người quản lí dưới lò phản ứng cho là đã thành công. Em đã gửi các thông số đến máy tính cậu.
- Hiện giờ?
- Vấn để trong khu vực lò phản ứng, sau khi kiểm tra lại lần cuối sẽ di chuyển vào kho. Dự định 3 ngày sau 2 quả B.72 sẽ ra lò
Tay quản lí biết cậu chủ vẫn tiếp nhận đủ thông tin, nhưng cách cậu vừa nghe vừa vuốt tóc người con trai ấy khiến hắn không thoải mái.
- Còn nữa, em nghĩ cậu chủ nên tới phòng E.01, hàng từ Nhật chuyển về rồi, dẫu sao cậu chủ cũng nên kiểm tra lại. (Phòng đầu E bên khu B là những phòng dành cho sát thủ và đàn em của các cậu chủ. E.01 là phòng đầu tiên, là nơi ở và tập luyện của những tên đàn em trung thành nhất, chỉ chúng được biết về lò phản ứng bí mật của khu biệt thự, vì chúng có nhiệm vụ bảo an, khắc phục sự cố cho lò phản ứng hạt nhân)
Diệc Phàm liếc nhìn Tử Thao, cậu chắc nó sẽ không chấp nhận chuyện cậu để nó lại mà ra ngoài đâu.
- Cậu chủ! E.01 không cho phép người ngoài vào! – Tay quản lí như đọc được suy nghĩ của Diệc Phàm, nhưng cậu chẳng quan tâm lời hắn. Chính cậu cũng không chịu nổi việc rời khỏi Tử Thao lúc này.
- Ở lại nếu em mệt?
- Chung Nhân?
- Em không đi, tôi cũng không!
Tử Thao nhìn Nam, hắn đang nhìn nó khó chịu, Tử Thao lại quay sang Diệc Phàm.
- Đi!
Diệc Phàm đội chiếc lưỡi trai đen cho Tử Thao, kéo sụp xuống, rồi nắm tay nó kéo đi.
E.01
Tay quản lí bước vào...
- Cậu chủ tới!
Lập tức, đám đàn em đứng nghiêm trang lại và cúi đầu . Từ ngoài cửa, Diệc Phàm kéo Tử Thao bước vào.
Đám đàn em cùng đứng thẳng dậy, vẻ ngang tàn và sắt đá của cậu chủ chúng đã quen nên tất cả dồn mắt về phía chàng trai đi cùng Diệc Phàm . Tay quản lí sẵng giọng:
- Không được nhìn! Đây là... - Nam không biết phải giới thiệu thế nào nhưng đám đàn em đã cúi đầu lần nữa, rõ ràng đi cùng cậu chủ lại với vẻ thân mật kia thì là một chàng trai quan trọng. Không phải chúng không tò mò về khuôn mặt của người con trai ấy, nhưng để được ở đây, chúng đã phải học cách kiềm chế cảm xúc và tập luyện thành những kẻ ít lời chỉ biết tuân lệnh. Công việc chính hàng ngày là luyện võ và đọc sách nghiên cứu xây dựng lò phản ứng để phục vụ cho công việc. Đương nhiên không bao giờ được phép rời khỏi E.01 và được quản lí chặt chẽ.
Chúng lại đứng thẳng người và không tên nào dám ngước mắt nhìn.
- Cậu chủ tới kiểm tra tình hình, các ngươi cứ làm việc của mình.
- Vâng!
Tay quản lí lại chỗ Diệc Phàm, hắn liếc Tử Thao nhưng không nhận ra đôi mắt dưới vành mũ lưỡi trai đang nhìn dò xét xung quanh.
- Cậu chủ, hàng để ở trong!
...
Một tên đàn em cúi đầu chào, mình hắn đứng trong phòng trông coi số hàng chuyển tới từ Nhật sáng nay.
Một thùng hàng lớn bọc sắt và chèn lớp xốp rất dày phía trong đựng số hàng quan trọng và giá cực đắt. Trên bàn gỗ vuông, hàng mẫu được đặt lên một thanh kẹp sắt ngang kiểm tra, trông nó giống một tấm kính mỏng dẹt, trong suốt và cảm giác mắt thường nhìn vào ánh lên những gợn sóng đổi màu trên bề mặt, khi chúng phản chiếu trên ánh điện phòng.
- Tổng cộng là 100 tấm kích thước 80×80 – Tay quản lí cầm sổ ghi chép đọc thông báo cho cậu chủ - Tổng chi phí trên 200 nghìn USD, tức mỗi tấm giá hơn 20 nghìn, 1 con số không dễ nghe!
Hắn quay lại nhìn Diệc Phàm.

- Em sẽ kiểm tra lại hết và cho người lắp đặt. Dù không phải chúng ta chế tạo nhưng thiết kế từ cậu chủ vẫn cho em thấy khâm phục bộ não của cậu chủ, rất nhiều.!
Tử Thao kéo nhẹ tay Diệc Phàm, cậu vẫn đang chú mục vào "tấm kính" trưng bày trên bàn:
- Gì vậy?
- Em đoán đi!
- Kính cảm ứng hay pin năng lượng?
Diệc Phàm hơi sững người, cậu vẫn chưa định hình được chỉ số IQ của Tử Thao
- Cả hai! – Diệc Phàm đáp lại ngắn gọn, cậu chắc Tử Thao đã hiểu tất cả.
Từ khi xây dựng, nóc khu biệt thự đã được lợp một lớp những tấm pin năng lượng, vì cần dùng cho tháp làm lạnh, hệ thống lọc thải không khí và hệ thống an ninh là một nguồn điện không nhỏ nên pin năng lượn cần thiết để chuyển hóa từ năng lượng mặt trời. Pin năng lượng thường 5 năm thay mới một lần, nhập hàng từ Nhật với giá cao. Nhưng mới đây khi USA cho ra đời dòng máy bay tàng hình thì nó trở thành 1 vấn đề đáng lo nghĩ cho khu biệt thự. Nếu CIA dùng công nghệ phương tiện tàng hình để tiếp cận khu biệt thự cho mục đích điều tra thì radar của hệ thống an ninh sẽ không thể nhân dạng được. Điều đó đẩy khu biệt thự vào thế thụ động và cho dù hệ thống an ninh đã ở mức đẳng cấp thì Diệc Phàm vẫn đề phòng mọi rủi ro. Với phương tiện tàng hình thì radar vô tác dụng, nên cậu thiết kế bộ phận cảm biến nhiệt trên bề mặt những pin năng lượng. Theo đó, pin năng lượng cũng chính là thiết bị phát hiện mục tiêu tiếp cận. Xung quanh khu biệt thự thường có nhiệt độ thấp hơn nhiệt độ thực tế trong vùng nên nếu có máy bay tiếp cận, nhiệt tỏa ra sẽ tăng và pin năng lượng sẽ phát hiện bất ổn báo về máy tính, tiếp theo thì ống nhòm sẽ tìm kiếm mục tiêu và việc phòng vệ được sắp đặt. ("Tàng hình" không theo nghĩa " không thấy" mà là vô hiệu hóa radar) Do thiết kế pin năng lượng ban đầu là từ bên Nhật nên Diệc Phàm gửi thiết kế với tính năng mới sang, yêu cầu chế tạo, giá gấp đôi.
- Cậu chủ, em muốn báo cáo về thay đổi trong kế hoạch AVLC12.- Tay quản lí bước ra cửa phòng, Diệc Phàm cũng định quay đi nhưng Tử Thao đứng khựng lại. Nó đang chăm chú nhìn tấm pin năng lượng đặc biệt.
- Ở laị nếu em muốn!
Nó bỏ tay Diệc Phàm ra:
- Ở đây, một lát!
Cậu cũng hơi lạ vì Tử Thao chưa từng muốn rời cậu nửa bước.
- Vậy tôi ở bên ngoài!
Diệc Phàm nhìn tên đàn em ra hiệu rồi bước đi luôn. Tên đàn em cúi đầu và đứng nghiêm trang trở lại, hắn không hề (đúng hơn không được phép) để ý tới Tử Thao. Diệc Phàm nghĩ Tử Thao còn nhiều tò mò với đồ lạ
Tử Thao tiến thêm vài bước lại gần chiếc bàn, quan sát kĩ tấm pin mỏng dẹt. Nếu lướt qua có lẽ sẽ nghĩ nó là 1 tấm kính mỏng dễ vỡ, nhưng chắc chắn nó không phải đồ dễ vỡ. Nó bước tới chỗ tên đàn em của Diệc Phàm, chìa tay trước mặt hắn. Hắn buộc phải nhìn Tử Thao, nó bất chợt ngẩng lên và tên đàn em chết sững khi nhìn cự li gần khuôn mặt của Thiên Thần! Tay nó vẫn đang giơ ra, để ngửa, giọng nó cất lên:
- Súng!
...
- Ông chủ quyết định chuyển địa điểm vè khu biệt thự, một quyết định nguy hiểm! Nhưng có vẻ là có ý đồ trong đó! Nếu vì ông chủ...
Choang!!!
Tay quản lí sững người, tiếng vỡ phát ra từ phòng chứa hàng!!
Phòng phía trong, khẩu súng vừa đặt lên bàn, Tử Thao liếc nhìn tên đàn em miệng mấp máy ... "may là súng giảm thanh". Tấm pin năng lượng đã vỡ tan, mảnh vỡ tung tóe trên bàn và dưới đất...
...
Diệc Phàm bước nhanh vào phòng chứa hàng, đám đàn em cũng vừa kéo vào, chúng muốn biết kẻ nào không may đã gây tội tày đình. Tay quản lí chặn trước cậu:

- Tấm pin vỡ rồi! Thiếu 1 tấm thì chưa thể lắp đặt, yêu cầu bên xưởng chế tạo làm 1 tấm không dễ, nếu được thì đến lúc chuyển rất tốn thời gian, chưa kể giá cả...
Đôi mi rậm đã sụp xuống, Diệc Phàm sẽ không bỏ qua cho kẻ đã làm ra chuyện này.. Đám đàn em từng chứng kiến cậu chủ xử lí kẻ làm hỏng việc rồi, vô cùng đáng sợ nên chúng cũng lo lắng cho kẻ xấu số. Tất cả nhìn về phía tên đàn em trông giữ hàng và người con trai đi cùng cậu chủ...
- Cậu chủ, lúc sự cố xảy ra, chỉ có hai người họ trong phòng này. Cậu chủ định xử tội thế nào? – Tay quản lí tránh sang bên để Diệc Phàm nhìn về phía hai nghi phạm. Nam thực chất không quan tâm tên đàn em bị xử tử hay không, mà là Tử Thao kia!
- Cậu chủ! Là do súng giảm thanh! Khẩu súng vẫn nằm ở kia. Em nghĩ tên Kin không có khả năng làm đâu, vì hắn là tên cẩn trọng và hắn thừa hiểu hậu quả của việc ấy!
Ý của Nam rốt cục là nhắm vào Tử Thao!
Diệc Phàm bất đắc dĩ trở thành "quan tòa", cậu bước lại phía hai nghi phạm, lúc bước qua chỗ tay quản lí thì cầm luôn súng giảm thanh.
Tên Kin đứng một chỗ, nhìn cậu chủ tiến lại với vẻ căng thẳng.
- Câu cuối cùng! – Giọng Diệc Phàm cất lên trầm và quyền lực. Tên đàn em vã mồ hôi.
- Cậu chủ! Không phải em làm! Em không biết chuyện gì diễn ra nữa! Nhưng thực sự không phải em!
Tay Diệc Phàm giơ lên, họng súng hướng thẳng vào Kin, như cậu vẫn thường làm, cho phép nói câu cuối cùng trong đời chứ không bảo tự thanh minh. E.01 không dành cho những kẻ có sai phạm, dù sai phạm có được xác định hay chưa.
- Cậu chủ! Nghe em giải thích đã, thực sự em không...
Viên đạn bay ra, Kin chỉ kịp rên 1 tiếng không rõ ràng trong cổ họng rồi ngã xuống sàn. Viên đạn ghim vào đúng tĩnh mạch chủ là máu tuôn ra ào ào như nước, hắn đã chết. Đám đàn em nuốt khan, chờ kẻ tiếp theo bị xử, chúng không nhìn thấy khuôn mặt của Thiên Thần nhưng vẫn cảm nhận được sự bình tĩnh đến thản nhiên của Tử Thao. Chính chúng cũng đoán kẻ gây sự cố không phải Kin!
Diệc Phàm bước sang, đến trước mặt người con trai ấy, tay cầm súng giơ lên...
Quản lí khá ngạc nếu Diệc Phàm ra tay, đám đàn em thì chờ 1 phát súng tiếp theo...
Nhưng khẩu súng được ném lên bàn gỗ phía sau, những ngón tay cậu vuốt nhẹ tóc Tử Thao.

- Em bị thương không?
Nó lắc đầu, Diệc Phàm kéo tay nó đi, lướt qua đám đàn em, chúng chưa hết ngạc nhiên. Tay quản lí lại nhìn Tử Thao khó chịu.
- Là em làm! – Tử Thao đứng sát lại với Diệc Phàm và nói rất khẽ.
- Tôi biết!
Hai người cùng im lặng cho đến khi ra cửa. Bỗng, Diệc Phàm đứng sững lại, bất động như não đang tiếp nhận thông tin quan trọng. Tử Thao ngước lên nhìn cậu, hình như có điều không ổn....
Bất giác, cậu quay lại, mặt tối sầm và giọng cậu có chút căng thẳng:
- Nam!
Tay quản lí lập tức nhận ra sự nghiêm trọng nào đó mà hắn chưa đoán nổi, nhưng làm một kẻ vô cảm như Diệc Phàm phải căng thẳng thì rõ ràng là đã có chuyện rất rất khủng khiếp. Giọng Nam cũng đầy lo lắng:
- Cậu chủ! Có chuyện gì vậy?
- Động đất!! 10 phút nữa!!!
Sau vài giây bàng hoàng rồi định thần lại, tay quản lí biết phải bình tĩnh để giải quyết rắc rối lớn này.
- Em đi bật chuông báo! Cậu chủ xuống tầng hầm đi trước đi!
Tay quản lí chạy đi, ra hiệu cho đàn em lo việc
Diệc Phàm quay sang nhìn Tử Thao.
- Em tự về phòng được không? Về phòng và ở yên đó! – Chẳng còn thời gian để biết nó có chịu hay không, cậu phải đi vì một sự cố nghiêm trọng sắp xảy ra, không cách ngăn chặn!
Điều đáng lo không phải khu biệt thự có thể sụp đổ và trở thành đống đổ nát vì được xây bằng chất liệu chống thiên tai, chịu sức ép và những trận rung chuyển lớn. Điều đáng lo và đáng sợ nhất là lò phản ứng hạt nhân! Nếu không thể bảo đảm trong suốt quá trình xảy ra động đất, lò phản ứng hoạt động bình thường, tức các thanh nhiên liệu uranium không tăng nhiệt dẫn đến nóng chảy thì có khả năng dẫn đến môt vụ nổ lớn, không chỉ làm khu biệt thự nổ tung mà còn làm cả thành phố Fensico trở thành đống đổ nát khổng lồ.!
Chuống báo khẩn cấp vang réo rắt trên các hành lang khu biệt thự.
Tầng hầm. Khu vực lò phản ứng.
Tay quản lí đặt laptop lên thành bê tông, trước mặt Diệc Phàm. Rất nhanh, cậu truy cập hệ thống cảnh báo thiên tai, một hệ thống cấp cao hơn rất nhiều so với của Liên Bang. Hệ thống cảnh báo của Liên Bang sẽ phát hiện động đất trước 8 – 10 giây, nhưng khi hệ thống cảnh báo thiên tai nằm trong hệ thống an ninh khu biệt thự phát tín hiệu cảnh báo động đất thì thời gian còn lại là 8 – 10 phút!
Bản đồ "live" khu vực trung tâm của cơn động đất được chuyển về từ vệ tinh đang hiện lên màn hình laptop:
- " Con mắt" trung tâm xuất phát cách bờ biển Califoxnhia 500 dặm, dự báo 4-5 độ rich-te
Diệc Phàm để đồng hồ đếm ngược ở 1 góc màn hình, còn hơn 9 phút.
- Tăng công suất tháp làm lạnh!
Một tên đàn em vừa vào trực tiếp lò phản ứng chạy ra
- Nhiệt độ đang tăng! Các thanh nhiên liệu đang nóng lên!
- Nam, hoạt động máy làm lạnh!
- Cậu chủ! Điện dự trữ không đủ!
- Pin năng lượng?
- Vì chắc hôm nay sẽ thay mới tất cả nên cả ngày nay em không hoạt động pin năng lượng! Em xin lỗi!
Bây giờ không phải lúc trách phạt ai! Pin năng lượng giờ chỉ đủ dùng cho tháp làm lạnh và hệ thống lọc thải không khí, chúng phải luôn hoạt động! Nhưng nếu không cho chạy máy lạnh dưới tầng hầm thì nguy cơ các thanh nhiên liệu nóng chảy là rất lớn.
- Các thanh nhiên liệu tiếp tục tăng nhiệt – Tay quản lí lò phản ứng chạy đến chỗ cậu chủ, hắn hiểu tình hình ngày.
- Không thể hoạt động máy làm lạnh sao cậu chủ?
- Xả nước vào bể chứa hạ nhiệt tạm thời đã!
- Em đã thử nhưng lại phải xả nước ra, vì nước từ nguồn cũng đang nóng lên!
Diệc Phàm nhìn ra, quanh cái tòa nhà khổng lồ bọc sắt và bê tông chứa lò phản ứng là 1 mạch nước nhân tạo, để điều hòa nhiệt không khí. Nhưng lúc này nước từ nguồn cũng đang nóng lên thì điều đó trở nên vô nghĩa.
- Cậu chủ, có thể do dòng nham thạch lại hoạt động trong lòng núi AsPhirin. Không sử dụng nước để hạ nhiệt các thanh nhiên liệu, chúng ta bế tắc rồi!- Nam nhìn đồng hồ đếm ngược, còn 8 phút!
- Hay dùng điện thành phố tạm thời hoạt động máy lạnh đã!
- Không được! Vài phút nữa thành phố sẽ cắt điện!
Cả hai tay quản lí đều quay ra nhìn Diệc Phàm , cậu đang tập trung suy nghĩ...
Vấn đề lúc này là cần hoạt động máy lạnh để hạ nhiệt lò phản ứng, nhưng thiếu điện. Nhiệt độ tăng lên không chỉ vì trận động đất sắp xảy ra, mà cả vì dòng nước có mạch nguồn chảy qua dãy AsPhirin, khi nham thạch trong lòng núi có thể đang hoạt động lại
- Cậu chủ! Trường hợp xấu nhất nên ngừng tháp làm lạnh hoặc hệ thống lọc thải!
- Hạ sách! Sẽ nguy hiểm cho khu biệt thự!
- Vậy thì còn cách nào...
- Bơm nước lên bể chứa trong tháp làm lạnh, rồi trực tiếp xả xuống.
Sau khi Diệc Phàm đưa là giải pháp, Nam lập tức phát hiện bất ổn.
- Nhưng nhiệt đang tăng và nước nóng lên từ nguồn thì máy bơm phải hoạt động liên tục! Nhưng điện thành phố sẽ cắt khi động đất xảy ra!
Vấn đề cốt yếu vẫn ở chỗ cần điện, nhưng giọng cậu vẫn bình tĩnh, trước khi đưa ra giải pháp, cậu đã lường trước mọi giải pháp:
- Tháo ống hút! Mở nắp xả và xả nước về đầu nguồn! (Mạch nước ngầm thấp hơn so với khu vực tầng hầm, nước ở "con kênh" nhân tạo chạy quanh lò phản ứng không phải dùng bơm, bơm nước từ nguồn mà dùng ống hút nhờ mao dẫn)
- Em chưa hiểu ý cậu chủ?
- Xả nước, chạy tua bin để tạo điện!
Cả hai tay quản lí đều đã hiểu ý Diệc Phàm, một giải pháp không thể tốt hơn! Tay quản lí lò phản ứng lập tức chạy đi, cho người làm theo kế hoạch.
Tức là nước từ "con kênh" nhân tạo, sẽ vừa được bơm lên bể chứa của tháp làm lạnh rồi xả xuống đế đưa nước mát vào lò chứa thanh nhiên liệu, vừa được xả về nguồn để chạy tua bin tạo điện và dùng điện hoạt động máy lạnh. Cạn nước thì lại lắp ống hút dẫn nước từ nguồn vào!
.... Nam thở phào vì đã có thể yên tâm được. Hắn quay sang nhìn cậu chủ, nhưng hắn bỗng sững người khi thấy khuôn mặt cậu chủ bỗng trở nên căng thẳng cực độ! Còn căng thẳng hơn cả lúc tín hiệu động đất phát ra!
Nam bắt đầu cảm thấy nôn nao, hắn nhìn theo hướng Diệc Phàm nhìn và nhận ra... Phòng kiểm tra vũ khí hạt nhân lần cuối!! Nới đặt hai quả bom hạt nhân mới ra lò!!
Những quả bom còn trong lò sẽ được bảo vệ bởi bức tường sắt và bê tông vô cùng kiên cố! Nhưng với hai quả bom đã ra lò kia thì...
- Cậu chủ!! Chúng sẽ phá tan cả thành phố này!!!

..........

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- End Chương 57.

- Ahihi lâu rồi không post~ Só ri mọi người nha~ ~ Mà nhớ cmt với vote cho tui có động lực ah~ ┌(^o^)┘

  



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro