Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam cảm giác không khí ngột ngạt đến thiếu oxi, thần kinh hắn căng ra như dây đàn. Bây giờ dù chuyển tới bất kì chỗ nào trong khu biệt thự, thì hai quả bom vẫn sẽ không thể không phát nổ khi mặt đất rung chuyển dữ dội. Dù có thời gian để đem thứ tai họa đó đi thật xa khu biệt thự thì cũng không thể thoát khỏi vòng Tử Thần khi chúng phát nổ! Nam lại nhìn ra đồng hồ đếm ngược, còn 5 phút!
- Cậu chủ, hết cách rồi! 
... Tay quản lí nhìn lò phản ứng và vài tên đàn em chạy lại, chúng định báo cáo rằng trước khi động đất xảy ra, lò sẽ ổn định! Nhưng chúng cũng cùng lúc nhận ra mối nguy hiểm thứ hai từ đôi mắt căng thẳng của Nam.
- Chúng sẽ nổ phải không? – Một tay đàn em nhìn về kiểm tra vũ khí mới ra lò, câu hỏi của hắn làm tất cả căng thẳng hơn. Nam lại nhìn đồng hồ đếm ngược, rồi nhìn Diệc Phàm, cậu nãy giờ vẫn vô cùng tập trung suy nghĩ, phân tích và tìm giải pháp.
Nhưng Nam nhận ra sự bế tắc hoàn toàn...
- Kết thúc! Thật sự kết thúc rồi!!
- Quản lí? Không có cách nào sao?
- Tất cả sẽ nổ tung?? Không thể nào!! Không!!    
Đám đàn em bắt đầu rồi lên, còn 4 phút 15s. Trong một thoáng, tất cả con mắt dồn về phía Diệc Phàm...
Từng giây, từng giây trên đồng hồ vẫn lùi dần, lùi dần. Tất cả như ngạt thở, cảm giác như từng hạt phân tử khí ngưng tụ lại, chỉ có đồng hồ vẫn lùi số và thời gian vẫn trôi đi vô hình... 4 Phút!!!
- Không trung!!!
Mọi dây thần kinh như giãn ra, khi tan vào không khí như đông đặc là giọng nói của Diệc Phàm và... (dường như là) còn của một người nữa! Hai giọng nói vang lên cùng lúc, trầm mặc và cao vút!! Một người nữa??
Tất cả quay đầu nhìn... người con trai ấy đang bước tới! Đôi đồng tử của Diệc Phàm giãn rộng khi nhận ra Tử Thao !!
- Em..
- Cậu chủ! Không còn thời gian đâu! – Nam hét lên, hắn chưa đoán ra giải pháp của cậu chủ là gì, nhưng hắn biết điều Diệc Phàm đã nói thì đã hoàn toàn chắc chắn.


Diệc Phàm tiến nhanh lại chỗ tay quản lí lò phản ứng, lấy bộ đàm trên tay hắn. Cậu nhìn Nam:
- Tắt bức xạ từ! – Rồi đưa mắt nhìn mấy tên đàn em – Di chuyển hai quả bom ra ngoài!
Diệc Phàm cầm bộ đàm lên, tất cả đàn em đang ở những vị trí quan trọng đã sắp xếp để chờ lệnh:
- Khởi động trực thăng FQ1 và FQ2!
- Rõ!
Cậu hạ bộ đàm, nhìn 1 tên đàn em:
- Mở cửa thông lên với tầng tháp làm lạnh và khu biệt thự!
Nam xong việc, chạy lại, Diệc Phàm tiếp tục ra lệnh:
- Đặt radar chỗ thẳng lên cửa thông với tầng tháp!
...
- Báo cáo, trực thăng rời vị trí!
- FQ1?
- Tốt!
- FQ2?
- Tốt!
- FQ1 bay thẳng lên lên vị trí trung tâm biệt thự, dò tín hiệu radar!
- Rõ!
- FQ2 mang theo dây xích và thuốc nổ!
- Rõ!
Một tên đàn em chạy lại:
- Đưa hai quả bom đến nới quản lí đặt radar!
Tín hiệu từ bộ đàm lại phát:
- FQ1 tìm được vị trí radar!
- FQ2? – Không có tín hiệu trả lời, Phong nhắc lại, mắt cậu liếc đồng hồ đếm ngược. Còn hơn 3 phút.
- FQ2?
- Có! Đã tới chỗ FQ1
- Đốt thuốc nổ, phá cửa dẫn xuống tại vị trí phát tín hiệu radar!
...
Nam nhìn lên phía cửa thông từ tầng hầm cuối cùng lên khu biệt thự, đề phòng thang máy gặp trục trặc. Trực thăng dùng thuốc nổ phá 1 lỗ hổng trên nóc khu biệt thự, tức là có thể nhìn xuyên từ dưới tầng hầm lên trời, ánh sáng hun hút rọi xuống như 1 khối vô hình, vô màu từ nơi trời xanh thẳm bao la đâm xuyên xuống nơi u tối bí mật.
Diệc Phàm vừa cầm bộ đàm ra thêm câu lệnh nữa. Và giờ thì Nam đã hiểu hoàn toàn ý định của cậu chủ. Hai trực thăng sẽ thả dây xích và nâng hai quả bom lên không trung.
- Có lẽ ổn rồi, cậu chủ nên rời khỏi đây đi! – Hắn liếc nhìn Tử Thao đang đứng một chỗ gần đó, đôi mắt tò mò nhìn xung quanh - Cậu ta hình như biết hơi nhiều thứ rồi, nhưng chắc cậu chủ không muốn cậu ta ở nơi nguy hiểm này khi động đất xảy ra phải không?
Nam chưa nói dứt lời thì Diệc Phàm đã bước nhanh tới chỗ Tử Thao và kéo mạnh nó đi.
...
- Em có biết chỗ này nguy hiểm thế nào không? Có biết không?
- Thay vì làm theo ý mình, em không thể nghe lời tôi à?
Tử Thao đứng khựng lại, Diệc Phàm quay người nhìn nó, dù không muốn nhưng cậu không thể nói nhẹ nhàng chuyện này được.
Mặt Tử Thao đã xịu xuống, Diệc Phàm bỗng cảm thấy mình hơi nặng lời
- Tôi.. xin lỗi...
- Sợ... Chung Nhân gặp nguy hiểm...
Diệc Phàm tiến lại, bàn tay đưa lên áp vào một bên má người con trai ấy và đẩy mặt nó lên.
- Với tôi, điều quan trọng nhất... là em được an toàn!
Diệc Phàm lại túm lấy tay Tử Thao và kéo đi, phải rời khỏi khu tầng hầm trước lúc mặt đất rung chuyển.
Hai người đang bước nhanh trên 1 hành lang dài, 1 bên là kính vách ngăn, 1 bên là tường trắng. Sắp tới chỗ thang máy dẫn lên phòng E.01, nhưng nếu còn thời gian Diệc Phàm muốn tới đoạn thang máy lên thẳng phòng cậu
- Chung Nhân...
Diệc Phàm dừng chân, quay lại nhìn Tử Thao. Mồ hôi lấm tấm trên trán nó, mặt nó trông nhợt nhạt đi.
- Em sao vậy? – Cậu đoán có thể cơ thể Tử Thao lại cần thuốc, lần tiêm trước đả cách đây 5 ngày.
- Khó chịu...
- Một lát thôi, tôi sẽ đưa...
Câu nói của Diệc Phàm bị ngắt giữa chừng... Mặt đất đang chao đảo.
Cơ thể Tử Thao đã lâng lâng vì mệt, giờ cảm giác như nó đang quay vòng vòng. Nó nghiêng người ngã...
Nhưng Diệc Phàm đã nhanh kéo lấy cánh tay Tử Thao và chận nó vào tường. Một tay cậu ôm lấy Tử Thao và cánh tay dài, rắn chắc chống lên tường. Diệc Phàm cố giữ thăng bằng khi mặt đất rung chuyển nhẹ...
Khoảng 10 giây, mặt đất ngừng chao đảo.
- Em thế nào?
Tử Thao lắc đầu, nó thấy mắt hoa lên và cơ thể như không còn của mình. Cậu bế nó lên và bước đi thật nhanh, cậu biết không còn thời gian, đợt thứ hai sẽ dữ dội hơn rất nhiều và nếu vẫn còn đứng ở hành lang này thì sẽ nguy hiểm... Cậu đã tới chỗ thang máy chạy lên phòng E.01, Diệc Phàm bước vào và nhấn nút khởi động. Cậu đang hi vọng sẽ lên được tới khu biệt thự trước khi mặt đất lại rung chuyển. Nếu không, cậu và Tử Thao có thể sẽ bị mắc kẹt ở đây, Tử Thao đang rất cần thuốc!!
Cậu đặt nó vào 1 góc. Thang máy đang chuyển động lên.
- Em thế nào rồi?
Tử Thao nghiêng đầu, mở he hé mắt, mồ hôi đã đầm đìa mặt và cổ, nó bắt đầu khó thở.
- Mệt... khát ...
Một chút thôi, chúng ta sẽ về phòng...
Rầm!!!
Diệc Phàm vừa dứt lời thì 1 tiếng động lớn chói tai vang lên như của 1 chiếc xe tải chục tấn đột ngột phanh gấp...
Hình như là... thang máy đã dừng lại!!
Cậu nhìn lên, đôi mắt lộ rõ vẻ căng thẳng:
- Mất điện rồi!
Vậy là thành phố đã cắt điện, thang máy ngừng chạy khi đang ở lưng chừng! Đèn trong thang máy đã tắt nhưng may là 1 mặt phía trong của thang máy ốp 1 lớp kính phản quang. Ánh sáng nhạt vẫn giúp Diệc Phàm nhìn thấy mọi thứ trong căn phòng nhỏ hẹp, chật chội và... đang lơ lửng!
- Chung Nhân!
- Tôi ở đây..
Tử Thao lắc đầu quầy quậy, tay cố đưa lên tìm bàn tay Diệc Phàm.
- Khó thở... khát ... khát..
Tử Thao sẽ không chịu nổi quá 5 phút. Nhưng thang máy không hoạt động và nó đang ở lưng chừng...
- Chung Nhân...
Diệc Phàm cố gắng bình tĩnh, cậu nắm chặt lấy bàn tay người con trai ấy. Cậu không thể nghĩ ra cách nào, để thoát khỏi đây để cứu Tử Thao ... Bỗng...
Choang!!!
Cả người cậu chồm tới che cho Tử Thao ... Thang máy đang chao đảo!! Và 1 mảnh kính phản quang vừa vỡ ra bắn tung tóe, tấm lưng rộng dài của Diệc Phàm đã che chắn hết cho cơ thể bé nhỏ của Tử Thao.
Chiếc thang máy vẫn chao đảo, và ngày càng dữ dội!! Thật khủng khiếp!!! Trong căn phòng hình hộp chật chội, kính vỡ văng khắp sàn, Diệc Phàm cảm giác mình đang bị trượt đi, đang bị đẩy trượt đi!!! Cậu đang gần như ôm lấy Tử Thao , hai bàn tay chống đất cố bám thật chặt để không bị trượt, để giữ cho cơ thể nó không di chuyển. Nhưng thang máy ngày càng rung dữ dội. Diệc Phàm cảm thấy không trụ nổi nữa, người cậu bật ra. Chiếc thang máy nghiêng làm cậu trượt xuống và đâm sầm vào 1 góc... Cơ thể Tử Thao không sức chống cự cũng bị trượt xuống! Tay cậu lập tức vươn ra giữ lấy nó, để nó không bị trượt ép vào người cậu, vì dưới lưng cậu và quanh chỗ cậu nằm chỉ toàn mảnh kính vỡ!!
Chiếc thang máy ngừng chao đảo!
Diệc Phàm cố hết sức chống tay dậy, bàn tay bị mảnh kính cứa đang nhầy nhụa máu...
Cậu thấy may vì lúc cậu trượt đi đã mang theo những mảnh kính, nếu không Tử Thao có thể bị nằm trên hàng trăm mảnh. Căn phòng hình hộp ngừng rung lắc mạnh, trả lại không khí sự ngột ngạt và đáng sợ.
Diệc Phàm thấy tim đau nhói khi nhận ra vài vết xước trên người Tử Thao...
Chân cậu quỳ dưới sàn, nâng cơ thể nó dậy và đặt vào 1 góc ít mảnh kính nhất. Cậu lấy tay gạt những mảnh vỡ vương vãi xung quanh Tử Thao .
- Em ... ổn chứ?
Nó lắc đầu, miệng hơi mở ra để cố hít oxi vào. Diệc Phàm thấy mặt mũi Tử Thao nhợt nhạt và toàn thân đang tím tái, nó không thể chịu thêm nữa!
Cậu đưa tay gạt những sợi tóc mái bết trên mặt nó sang bên, cậu cúi xuống :
- Xin em... 1 lát thôi...
Tử Thao lại khẽ lắc đầu, nó đến giới hạn rồi!
Nó cần thuốc!!
Diệc Phàm nhìn người con trai ấy, tim cậu quặn lên, sao cậu chịu đựng nổi việc cậu ngồi đây mà nhìn Tử Thần mang nó đi? Nếu có thể, dù phải đặt cược tính mạng, cậu cũng muốn phá tung căn phòng ngột ngạt này ra, nhưng cậu không thể, vì hệ thống bức xạ đã tắt!
Bỗng, Diệc Phàm bất giác nhớ ra... thứ thuốc kháng Smith-agen...
Cậu nhìn sang bên, tay vươn ra vơ đại 1 mảnh kính vỡ. Không suy nghĩ thêm 1 giây liền rạch 1 đường trên cánh tay mình. Máu từ vết rạch chảy tong tong ra. Chẳng phải thứ thuốc Tử Thao dùng 90% là máu cậu?
Diệc Phàm đẩy miệng Tử Thao mở to hơn và cho máu chảy vào. Không có xi lanh thì dùng trực tiếp vậy!
Cảm giác chất lỏng tràn vào miệng, Tử Thao thấy có hi vọng vì cổ họng đang khát khô. Nhưng lập tức nó cảm nhận được cái vị kinh khủng của thứ chât lỏng đó!
Nó nhả ra và lắc đầu quầy quậy. Diệc Phàm hạ tay, nhìn máu mình tràn ra khỏi miệng Tử Thao, nó không chịu nuốt! Tử Thao nghiêng đầu, nhổ hết thứ chất lỏng đó ra ngoài, nó vô cùng khó chịu.
- Chung Nhân!
- Một chút thôi! Xin em! Nuốt nó đi...
Tử Thao lại lắc đầu, thực ra nó chưa đủ nhận thức dể nhận biết thứ chất lỏng đó là gì nhưng nó thấy nó quá khủng khiếp. Nó vẫn lắc đầu quầy quậy
Choang!!! Một mảng kính nữa lại vỡ toang ra. Diệc Phàm cúi người che cho Tử Thao . Chiếc thang máy chao đảo nhẹ nhưng chỉ hai giây thì ngừng. Có thể 1 trận động đất nữa sẽ xảy đến, nhưng Tử Thao quá nguy kịch rồi!!
Diệc Phàm lại lấy 1 mảnh kính, cứa mạnh vào tay mình, cho máu chảy tong tong ra, nhiều hơn ban nãy.
Chỉ còn 1 cách! Cậu cúi xuống và uống máu của mình vào miệng, uống cho đầy khoang miệng.
Diệc Phàm nâng đầu Tử Thao dậy và...
Cúi xuống đặt môi lên môi nhỏ! Máu từ miệng cậu tràn vào miệng Tử Thao . Vừa cảm nhận được vị chất lỏng ấy lần nữa, Tử Thao lại định lắc đầu nhưng bị tay Diệc Phàm giữ lại... Nó để yên cho thứ chất lỏng trôi xuống họng. Không phải vì đã chấp nhận được cái vị kinh khủng nào ấy mà vì... môi nó đã cảm thấy môi Diệc Phàm ...
Mặt sàn lại chao đảo...
Nhưng lần này cả hai chẳng cảm nhận được gì về cái không gian xung quanh đang hỗn loạn và rung chuyển ấy. Họ chỉ thấy ... sự ngọt ngào và ham muốn đặt trên môi mình thôi.
...
20 phút sau động đất.
- Quản lí, cậu chủ không ở trong phòng.
Nam đứng ngồi không yên, hắn sợ đã xảy ra chuyện gì với Diệc Phàm, hắn không lo lắng về khả năng giải quyết mọi tình huống của cậu chủ, nhưng nếu đi với Tử Thao thì khác
- Cậu chủ có thể đi đâu chứ?
Nam nhìn ra đám đàn em, chúng đã tập trung hết về phòng E.01 này và đang nghĩ xem Diệc Phàm có thể ở đâu
- Hay cậu chủ chưa rời khỏi tầng hầm?
- Không thể! Lúc đó quá đủ thời gian để về phòng cậu chủ bằng thang máy... Thang máy??
Nam nhìn ra chiếc thang máy được thiết kế như 1 cánh cửa ở cuối phòng E.01. Bình thường nó được bảo mật cẩn trọng nhưng có sự cố thì mở để đàn em xuống tầng hầm giải quyết.
- Nếu cậu chủ dùng thang máy này thì rất có thể bị cắt điện khi nó đang hoạt động!
- Quản lí! Điện thành phố hoạt động rồi!!
Sau lời thông báo của tên đàn em, mọi ánh mắt đổ dồn về chiếc cửa thang máy cuối phòng. Đèn đỏ báo thang máy đang hoạt động lại.
10 giây sau, đèn chuyển thành xanh.
Mấy chục đôi mắt bàng hoàng, cảnh tượng trong căn phòng hình hộp thật kinh khủng. Mạnh kính tung tóe dưới sàn, sàn loang lổ những vết máu còn tươi... Và trong khoang máy...
Một người con trai thật cao, đang bế trên tay một chàng trai khác. Khắp người cả hai đều dính máu...
Diệc Phàm bước ra trước những con mắt chưa hết sửng sốt.
Đám đàn em cúi đầu, cậu đi lướt qua tất cả.
- Cậu chủ... - Tay quản lí định chặn trước cậu hỏi vài điều, nhưng Diệc Phàm dường như không nghe thấy, cậu vẫn đi thẳng ra cửa. Chẳng phải ánh mắt vô hồn nhìn không điểm cuối hàng ngày, mà đôi mắt Diệc Phàm đang mải nhìn xuống... nhìn vào cặp mắt hai màu. Hai ánh nhìn đầy hấp lực. Say!
...
Phòng 102
Diệc Phàm nhẹ nhàng đặt Tử Thao ngồi xuống giường, hai người vừa trải qua một điều khủng khiếp, cùng cận kề vực thẳm và cùng quay lưng lại với Tử Thần
Những ngón tay cậu lần lên lau nhẹ vết máu rớt xuống từ khéo môi mềm.
- Quên hết đi... điều kinh khủng ấy..
Tử Thao từ từ ngước lên, bất giác, nó lắc đầu phản đối:
- Ngọt ngào...
Tay Tử Thao đưa lên, ngón tay trỏ quệt nhẹ trên môi Diệc Phàm , môi cậu còn dính máu. Nó đưa ngón tay lại gần cánh mũi, hít 1 hơi dài...
- Thơm nữa...
Diệc Phàm suýt bật cười thành tiếng:
- Em là Vampire đấy à?
Tử Thao bất chợt ngước lên, nhìn Diệc Phàm cái nhìn khó hiểu, rồi từ khó hiểu lại trở nên nghiêm túc, làm cậu lập tức tắt nét cười trên gương mặt.
- Không! Là môi anh kia...
Cơ mặt Diệc Phàm giãn ra, cậu không biết phải nói gì với sự tự nhiên và không có chút gì là "tế nhị" của người con trai ấy.
Cậu cúi xuống, khẽ nâng cằm Tử Thao lên, và một nụ hôn thật dịu dàng...
Diệc Phàm ghé sát tai nó, thì thầm
- Còn môi em... làm tôi say!
Ánh mắt Diệc Phàm bỗng nhận ra một vết xước còn rỉ máu trên cánh tay Tử Thao.
Cậu nâng nhẹ cánh tay ấy lên, những ngón tay khẽ chạm vào quanh vùng vết thương.
- Xin lỗi, là tại tôi!
Cậu đứng thẳng dậy, quay người, cậu đi lấy hộp trị thương. Tay Tử Thao vượn ra định giữ Diệc Phàm lại nhưng không kịp.
- Em cứ bị thương ... là tại anh à? Chung... - Mắt Tử Thao lơ đễnh nhìn theo bước chân của người con trai đó, miệng nói, nhưng không thành tiếng – Chung Nh... Diệc Phàm...
Và đôi mắt hai màu nhận ra, theo mỗi bước chân Diệc Phàm, từ lưng áo sơ mi, rớt xuống, rớt xuống, máu... đã loang ra, đẫm tấm lưng áo rộng dài ấy...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- End Chương 58!

- Hôm nay anh nhà tui đi làm người mẫu~  #KrisWuLondonFashionWeek #RunwaymodelKrisWu 

    ┌(^o^)┘ ┌(^o^)┘┌(^o^)┘

        



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro