Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệc Phàm trở lại với hộp trị thương, cậu đặt xuống giường và lấy ra thuốc bôi, băng cá nhân. Nhưng chưa kịp làm gì thêm thì đã bị Tử Thao giữ tay lại. Nó lấy miếng băng cá nhân khỏi tay cậu và lật ngửa bàn tay cậu lên. Xây xước toàn những máu. Tay Diệc Phàm rụt lại.
- Để tôi... - Cậu chưa kịp nói gì chuyển đề tài thì tay Tử Thao đã rất nhanh, lần lên tháo khuy áo cậu. Hàng khuy bị tháo bung ra, nó muốn xem những vết thương sau lưng Diệc Phàm , chắc chắn là chằng chịt do những mảnh kính. Nhưng cậu đã lập tức giữ lấy tay Tử Thao.
- Tôi không sao!
Tử Thao định giằng tay ra nhưng ánh nhìn quyết liệt của Diệc Phàm buộc nó ngừng lại. Không để nó nảy sinh thêm ý định gì, Diệc Phàm đã (lại) bế nó lên. Cậu đưa nó vào phòng tắm.
- Đau phải không?
Diệc Phàm đặt Tử Thao ngồi xuống thành bồn tắm.
- Ngâm nước ấm sẽ làm em dễ chịu – Và cậu vẫn cố tình tảng lờ những câu hỏi lo lắng của nó, cậu mở vòi nước, để mức nước ấm
- Tôi ở ngoài. Chờ em.
Cởi chiếc sơ mi ra, đứng nghiêng trước gương, Diệc Phàm nhận ra những vết rạch chồng chéo trên tấm lưng, vài mảnh kính nhỏ vẫn còn ghim vào và máu thì vẫn rỉ ra ngày càng nhiều. Sự thật thì mỗi cử động đều làm cậu đau.
Cậu lục hộp trị thương xem có gì có thể tạm thời xử lý vết thương không.
- Cậu chủ đếm nổi, từ khi cậu ta ở bên, trên người cậu chủ có thêm bao nhiêu vết thương không?
Diệc Phàm quay lại nhìn, tay quản lí đang bước đến. Trên tay Nam đang bê hộp sơ cứu. Hắn liếc vào phòng tắm sáng đèn, có tiếng nước chảy.
- Lúc nào cũng vậy, cậu chủ vì cậu ta mà máu phải chảy. Còn cậu ta... thản nhiên sống.
- Hoặc là im đi! Hoặc là cút ra! – Giọng Diệc Phàm chứa đầy sự đe dọa. Nam buộc dừng nói và tiến tới gần cậu, để xử lý vết thương.
- Em đã hoạt động lại hệ thống bức xạ... May là không có tổn thất gì lớn sau động đất. Lỗ hổng trên nóc khu biệt thự đang được sửa lại, sẽ xong trước khi trời sáng!


...
2h sáng.
Tiếng mưa từ đâu đó xa, vọng về, nghe lạnh lẽo và réo rắt. Mưa! Tràn vào không khí, không gian u ám và tiếng mưa ảm đảm như hòa quyện. Đâu đó quanh đât, nghe mênh mang nỗi cô đơn.
Đôi bàn chân khe khẽ bước trên sàn gỗ. Mài tóc còn ẩm ướt, thoảng mùi hương thật êm. Chiếc áo sơ mi mỏng mang, mềm mại, chuyển động theo từng cử động.
Tử Thao dừng lại bên khung cửa sổ lớn. Đôi mắt hai màu khẽ nhắm lại, để đôi tai cảm nhận được tiếng mưa đang vọng về. Kỉ niệm trong tiềm thức của Tử Thao, tiếng mưa là nỗi buồn. Nhưng với một người, đó là nỗi đau và nỗi cô độc, là điên loạn, là máu. Tử Thao từ từ ngồi xuống phía dưới khung cửa sổ, nơi một người con trai đang ngồi đó, im lặng, chịu đựng. Một bàn tay Tử Thao khẽ chạm vào bàn tay đang nắm chặt lại của Diệc Phàm, lập tức nó mở hờ để bàn tay dịu dàng kia xiết vào.
Diệc Phàm đưa ngang ánh mắt nhìn Tử Thao. Con mắt đen sẫm dường như đậm hơn bao giờ, chỉ chờ lúc đỏ rực. Nhưng vừa chạm vào ánh nhìn của người con trai ấy, mắt cậu đã dịu lại..
Tay Băng đưa lên lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt Diệc Phàm . Không có Zkilico trong một đêm mưa, cậu chắc chắn đã chịu đựng rất nhiều.
Bất giác, tay Diệc Phàm đưa lên túm lấy bàn tay Tử Thao và khẽ kéo về phía mình. Tử Thao xoay người, ngồi vào lòng cậu, ngả đầu dựa vào ngực trái của cậu. Vẫn là cảm giác an toàn xâm chiếm khi ở bên Diệc Phàm ...
Trong lúc Tử Thao nghịch những chiếc khuy áo trên áo sơ mi của Diệc Phàm, tháo ra rồi khuy lại, rồi lại tháo ra, thì cậu đang mải "say" hương tóc mềm.
-Từ khi nào? – Tử Thao lơ đãng buông câu hỏi.
Diệc Phàm dựa đầu vào tườn, nhắm nghiền mắt, thở 1 hơi dài...
- Một đêm mưa, khi máu người phụ nữ ấy.. thấm đẫm áo tôi... khi người phụ nữ ấy... ra đi...
- Mãi mãi?
- Phải... mãi mãi.
- Một đêm mưa?
- Phải... là mưa.
Một khoảng lặng. Không gian tĩnh mịch đến ngột ngạt. Tiếng mưa vẫn chưa vơi
Diệc Phàm khẽ nhíu mày, những ngón tay đưa lên lau thật khẽ giọt nước mắt rơi xuống trên má người con trai ấy. Giọt nước mắt. Mặn. Trong veo.
- Sao em khóc?
Im lặng.
- Tại tôi?
Lắc đầu.
Ngóng tay Diệc Phàm khẽ đẩy cằm nhỏ nhếch lên, để ánh mắt trong veo và hoen ướt chạm vào mắt cậu. Cậu hơi cúi xuống, hôn lên giọt nước từ khóe mắt Tử Thao vừa chảy xuống.
- Đừng khóc, khi không có tôi ở bên.
Tử Thao cúi mặt, cố kìm những giọt nước mắt vẫn trào ra. Đáng nhẽ nó đã phải chảy từ hơn 10 năm trước rồi. Hoặc đáng nhẽ, nó phải dành cho 1 ngày không xa... Nhưng trước người con trai ấy, cảm xúc của Tử Thao trở nên rất thật.
- Sao có thể sống ... trong chịu đựng và mỏi mệt? Suốt từng ấy năm?
- Với tôi, sống hay chết... cũng vô vị như nhau!
- Ước mơ của anh là gì?
- Tôi không có!
- Mục đích sống là gì?
- Tôi không có!
- Anh không sống! anh chỉ tồn tại...
- Nhưng bây giờ đã khác.
- Khác? – Tử Thao khẽ ngước lên.
- Vì mơ ước của tôi... là em. Và mục đích sống của tôi... cũng là em...
- Nếu một ngày... anh phải giết em?
- Thì tôi sẽ chĩa súng vào tim mình trước.
- Nếu một ngày... em giết anh?
- Tôi muốn được chết... trong vòng tay em.
- Kẻ si tình!
- Tôi say tình!
Tử Thao lại ngả đầu dựa vào ngực Diệc Phàm. Giá mà... khoảnh khắc này là mãi mãi. Giá mà... đêm nay đừng qua.
- Mơ ước của em là gì?
Lại một khoảng lặng.. Tâm trí Tử Thao đang dội về những mảnh kí ức. Những mảnh kí ức nó đã đập tan ra, để nó không vẹn nguyên, để nỗi đau không vẹn nguyên.
- Một ngôi nhà gỗ nhỏ. Bình yên. Cạnh biển. Ngày ngày nghe gió reo, sóng hát. Cùng chào bình minh và tạm biệt hoàng hôn...
- Thật đẹp!
- Hão huyền! Mơ ước... chỉ mãi là mơ ước thôi!
Vì cuộc đời đã lấy đi tất cả!
- Vì hận thù trong em quá lớn!
Tim Tử Thao bỗng thắt lại...
- Anh...
- Sao không tự giải thoát?
- Cách duy nhất... là cái chết!
Diệc Phàm khẽ nhắm mắt và lắc đầu nhè nhẹ.
- Hơn 20 năm tồn tại... chỉ bóng tối, lạnh lẽo và cô độc. Cho đến ngày gặp em, tôi nhận ra tim mình không chỉ có máu mà còn cả nhịp đập. Em được gì với hận thù? Em được gì với kí ức đau thương? Em chỉ sống 1 lần và tim em chỉ đập 1 cuộc đời... Quên hết đi!
- Quên?? Làm sao để thoát khỏi chốn Địa Ngục này? Làm sao để thoát ra khỏi biển máu này? Nước mắt đã khô nhưng máu... thì không thể! – Tử Thao khẽ lắc đầu – không thể...
- Thời gian sẽ sắp xếp lại... Chỉ là em có muốn thoát khỏi chốn Địa ngục hay không thôi .. Em...
Muốn cùng tôi chạy trốn? Xây 1 ngôi nhà gỗ nhỏ, cạnh biển ... Ngày ngày nghe gió reo, sóng hát. Cùng chào bình minh và tạm biệt hoàng hôn? Em...
Muốn cùng tôi thực hiện ước mơ...
Diệc Phàm chờ câu trả lời, nhưng trả lại cậu là sự lặng im. Tử Thao đã ngủ.
- Đến khi nào cũng được ... Tôi chờ em!
....
Diệc Phàm đặt Tử Thao xuống giường, kéo chăn đắp cho nó. Cậu nhìn người con trai ấy thật lâu, rồi cúi xuống đặt lên trán Tử Thao một nụ hôn thật nhẹ...
Cậu vừa quay đi, đôi mắt hai màu cũng từ từ mở. Miệng Tử Thao mấp máy hai chữ ....
"Xin lỗi..."
... Qua 1 đêm mưa dài. Lại một ngày mới lên.
Bình minh nắng ấm. Trong trẻo và dịu dàng. Chẳng còn dấu vết của cơn mưa đêm...
Tử Thao tỉnh giấc, dẫu trong căn phòng không cửa sổ, nó vẫn cảm nhận được thứ mùi dễ chịu của 1 buổi sáng trong vắt. Sau giông tố, nắng sẽ lên. Nhưng đôi khi, sau giông tố là giông tố khác...
Diệc Phàm bước vào phòng, đưa mắt tìm khuôn mặt Tử Thao bằng ánh nhìn dịu dàng. Nó đã ngồi dậy và nhìn Diệc Phàm trân trân. Cậu đặt khay đồ ăn lên bàn, kéo laptop kiểm tra xem có gì bất ổn không.
- Nếu còn mệt, em ngủ tiếp đi.
Diệc Phàm lại quay ra nhìn Tử Thao:
- Tôi đến E.01, một lát thôi!
Không tới gần, nhưng Tử Thao cũng cảm giác được như Diệc Phàm vừa trao cho nó một nụ hôn phớt hờ trên trán. Trái tim nó khẽ nhói lên... Mắt nó nhìn theo Diệc Phàm quay người bước ra cửa, nó buộc phải làm việc này...
- Chung - Nhân – đâu?
Tim Diệc Phàm sững lại, cơ mặt giãn ra. Cậu đang nghĩ hoặc hi vọng rằng mình vừa nghe nhầm. Cậu hơi quay đầu nhìn về phía người con trai ấy:
- Tôi chỉ đi 1 lát thôi – Và cậu lại định quay đi.
- Ngô Diệc Phàm!- Nhưng giọng nói cố dằn xuống đầy khó chịu của Tử Thao giữ cậu lại. Lần này thì chắn chắn Diệc Phàm không nghe nhầm! Người con trai ấy vừa gọi tên cậu! Điều cậu đã muốn nghe rất nhiều lần! Cậu đã muốn Tử Thao gọi cậu là Diệc Phàm thay vì "Chung Nhân, Chung Nhân" nhường nào! Nhưng trong hoàn cảnh lúc này thì...
- Em...- Tim Diệc Phàm quặng lên, cậu không biết phải nói gì hay hỏi gì bây giờ.
Tử Thao bước xuống giường, bàn chân trần tiến lại gần Diệc Phàm .
- Chung Nhân đâu? – Câu hỏi đó lại cất lên, cứa vào tim gan cậu. Trong cậu, cảm xúc đang hỗn độn nhưng nỗi lo lắng sẽ mất người con trai đó là lớn nhất. Cậu đã quên mất rằng bệnh của Tử Thao thuyên giảm thì ảo giác sẽ dần biến mất.
- Em... biết rồi mà. Chung Nhân đã...
- Kẻ dối trá! – Giọng Tử Thao hạ xuống, như kết tội!
Diệc Phàm thấy ánh mắt Tử Thao nhìn cậu như giận dữ. Phải, cậu là kẻ giả dối, kẻ đáng bị căm giận. Nhưng cậu làm tất cả để bảo vệ Tử Thao , để cứu nó khỏi tay Tử Thần!
- Thực ra là vì tôi...
- Đủ rồi! Tôi không muốn nghe thêm nữa!
Tử Thao rời ánh nhìn khỏi Diệc Phàm và... chân bước hướng ra cửa phòng, nó lướt qua cậu trong tích tắc. Giây phút đó, Diệc Phàm cảm giác như sẽ mất đi tất cả, như mình sắp rơi. Bất giác, tay cậu vươn ra nắm lấy tay Tử Thao, nó khựng lại.
-Tôi xin lỗi! Em căm hận rôi cũng được, nguyền rủa tôi cũng được ... nhưng xin em... đừng rời khỏi tôi.
- Đừng tưởng ... dùng khuôn mặt đó thì có thể thay thế được Chung Nhân! – Tử Thao hơi quay đầu, đôi mắt nhìn Diệc Phàm, ánh nhìn băng lãnh – Tôi căm ghét việc có 1 khuôn mặt giống hệt Chung Nhân tồn tại trên thế gian này!
Tử Thao giật mạnh tay ra khỏi tay Diệc Phàm, dằn xuống 1 câu trước khi bước đi
- Tôi – căm – ghét – anh! – Và nó bước thật nhanh.
... Từng câu, từng chữ từ miệng Tử Thao phát ra, như mũi dao đâm vào tim Diệc Phàm, khắc từng nét, hằn sâu màu máu. Thà nó dùng một nhát dao giết chết cậu, cậu còn thấy đỡ đau hơn thế này. Làm sao cậu sống khi thiếu nó? Làm sao??
... Tử Thao bước ra khỏi cửa phòng 102. Có gì trong nó hơi nhói lên ... nhưng chỉ 1 giây, tất cả đã trở về là mặt băng lạnh lẽo... Tử Thao guồng chân chạy thật nhanh...
Diệc Phàm lao ra khỏi phòng. Cậu không thể để người con trai đó dễ dàng đi như vậy. Dù không cần cậu nhưng nó sẽ nguy hiểm khi rời khỏi cậu... Diệc Phàm bỗng khựng lại, tim cậu nhói lên và thắt lại. Một tay chống tường, 1 tay giữ lấy ngực trái. Cơn đau qua nhanh, chân cậu lại lao đi...
Tử Thao cứ chạy, cố chạy, như muốn trốn tránh điều gì đó trong nó. Điều gì thì chính nó cũng không hiểu nổi.
Nó vừa làm người con trai ấy đau, kẻ có khuôn mặt của Chung Nhân ấy. Chung Nhân! Sự thực thì nó có quan tâm người con trai không còn tồn tại đó đến vậy? Nó yêu người đó? Hay chỉ là cái cớ để nó biến kẻ khác thành con rối...
Bỗng.... Huỵch!!
Tử Thao do mải suy nghĩ và không nhìn đường đã đâm sầm vào 1 người. Nếu hắn không đưa tay ra đỡ chắc nó đã ngã rồi. Tử Thao chưa kịp định thần thì 1 giọng nói khá quen thuộc chợt vang lên, chứa trong ấy nỗi ngạc nhiên và cả phấn khích.
- Em... em còn sống!! Sự thật là em còn sống!!
Tử Thao ngước lên nhìn, không quá bất ngờ! Nhưng "hắn" hình như không có trong dự tính tiếp theo của nó. Là Xán Liệt!
Hai tay Xán Liệt ghì lấy vai Tử Thao, cậu vẫn chưa thoát khỏi nỗi xúc động tột cùng.
- Người đẹp! Ta về rồi! Ta nhớ em đến điên mất! Ta đã rất sợ khi trở về sẽ không được thấy em nữa, nên vừa đến cổng là ta chạy như tên lửa! Trời ạ! Ta nhớ em đến muốn chết luôn!
Bằng động tác khá thô bạo, Xán Liệt kéo Tử Thao ghì vào mình và dùng cả hai cánh tay ôm chặt lấy nó. Không làm sao diễn tả nổi cảm xúc trong cậu lúc này. Tử Thao không phản đối, cũng không tỏ ra vui sướng đáp trả, nó kệ.
- Ta không biết sống ngoài đấy thêm vài ngày nữa, ta sắp phát điên thật rồi. Giờ thì ta rất rất rõ cảm giác phải xa em kinh khủng thế nào! Còn hơn Địa Ngục nữa! Mở mắt là nghĩ đến em, nhắm mắt là thấy khuôn mặt em! Làm sao sống thêm cái cuộc sống thảm họa như vậy chứ!
Xán Liệt kéo Tử Thao ra và chú mục vào nó, không chớp mắt.
- Yên nào, để ta nhìn em một lúc. À không, cả ngày luôn cũng được. Trông em khỏe lên nhiều đấy, đôi má lại ửng hồng rồi này.
Tay cậu vuốt nhẹ lên bên má Tử Thao, vẫn cảm giác ấy, dễ chịu như sờ vào lụa mềm. Xán Liệt khẽ cười, mới hơn nửa tháng mà cậu cảm tưởng như đã xa cảm giác này đến nửa năm.
- Em biết không, ta muốn nói nhiều lắm, cũng muốn nghe em nói nữa . Nhưng lúc này, ta phải làm một việc...- Ngón tay Xán Liệt khẽ chạm lên làn môi mềm.
Tử Thao đưa ánh mắt qua chỗ khác...
- Gì?
- Em sẽ biết nếu tự coi mình là heroin và ta là... con nghiện! – Dứt lời, Xán Liệt cúi xuống và đặt môi lên làn môi mềm, cố gắng nhẹ nhàng để lịch sự nhưng dường như hơi khó, vì đã quá lâu không có cảm giác này, và cậu đang "thèm" đôi môi ấy đến phát điên. Xán Liệt hôn khá thô bạo, tay cậu ghì chặt lấy vai Tử Thao. Nó định không phản đối nhưng ngày càng thấy khó chịu. Vì Xán Liệt đã cư xử thô bạo và vì ... thực sự nó có cảm giác dễ chịu với đôi môi kia hơn.
Tử Thao cố sức đẩy Xán Liệt ra, cậu cố ghì chặt lấy nó hơn. Nhưng rốt cuộc, nó cũng đẩy mạnh được cậu ra. Xán Liệt thở hổn hển, cậu không để tâm tới nét mặt khó chịu của Tử Thao, mắt cậu vẫn trân trân nhìn vào... đôi môi nó. Đôi môi ấy thực sự quá hấp dẫn!
- Không được! Ta nghiện thật rồi!
Xán Liệt lại định vươn tay kéo Tử Thao ra nhưng nó lập tức gạt phắt nó ra:
- Vậy vào trại đi!
Song, đúng lúc này, nhìn qua đôi vai Xán Liệt, Tử Thao nhận ra 1 bóng người đang chạy tới. Nó cũng đoán Diệc Phàm sẽ đuổi theo nó. Và nếu chạm mặt Xán Liệt bây giờ thì có lẽ sẽ khó xử cho cả ba.
Bất ngờ, Tử Thao nhón chân, rướn người, hai tay ôm vòng lấy cổ Xán Liệt và ...hôn! Xán Liệt không biết sao Tử Thao lại thây đổi thái độ nhanh thế, nhưng nó chỉ bắt đầu vài giây, lập tức cậu đã hôn đáp trả, đương nhiên vẫn thô bạo và cuồng nhiệt.
Diệc Phàm dừng chân khi võng mạc in lên hình ảnh ấy... Đôi mắt giãn rộng, trân trân nhìn, cậu đứng như chôn chân xuống đất. Cậu cảm thấy ngạt thở... và tim co bóp mạnh dần...
Rốt cục, Xán Liệt cũng chịu bỏ Tử Thao ra, thế chưa đủ nhưng cứ đứng ngoài hành lang mà làm chuyện đó thì thật không hay.
- Em bảo ta vào trại ấy hả? Bây giờ còn có cả trại cai tình ?? – Xán Liệt bật cười, không hề hay biết em trai đang ở ngay sau lưng mình. Cậu khoác vai Tử Thao và kéo nó đi.
- Đôi khi nên chủ động như thế, người đẹp. Các đơn giản để thể hiện tình cảm đấy!
Xán Liệt vẫn cười thích thú. Còn Tử Thao, nó liếc về phía sau 1 giây trước khi xoay người đi cùng Xán Liệt. Có lẽ ánh mắt Tử Thao đã chạm vào ánh nhìn đau đớn của Diệc Phàm, nhưng nó lạnh lẽo lướt qua.
... Diệc Phàm nhận ra mình đã để người con trai ấy rời khỏi mình, mà đúng ra nó chưa bao giờ thuộc về cậu cả. Có chăng chỉ là ảo giác về Chung Nhân mà thôi... Chưa bao giờ Diệc Phàm thấy đau như lúc này... 
Tim cậu nhói lên khi nghĩ đến câu nói ấy ... "Tôi căm ghét việc có một khuôn mặt giống hệt Chung Nhân tồn tại trên thế gian này! Tôi căm ghét anh!" Tay Diệc Phàm giữ lấy ngực trái, tim cậu ngày càng nhói lên mạnh hơn. Cậu khó thở và tức ngực. Mặt cậu lấm tấm mồ hôi và nóng bừng lên .Cơn đau lần này không qua nhanh như mọi lần. Tim Diệc Phàm vẫn đau thắt lại, từng hồi... Cậu từ từ trượt xuống ...
Sự sống dường như muốn rời xa cậu, nhưng điều đó đâu quan trọng. Con mắt cậu vẫn nhìn trân trân vào bóng dáng người con trai ấy, đang xa dần, xa dần... rồi khuất hẳn...
- Cậu chủ! Cậu chủ!!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- End Chương 59.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro