Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xán Liệt bực bội bước vào phòng, tay cậu giật phăng chiếc khuy áo trên cùng. Cậu khó chịu vì bao nhiêu cuộc giao dịch lớn nhỏ trước giờ đều hoàn thành, đến vụ này lại xảy ra sự cố, vì nhẽ ra cậu có thể chứng minh được khả năng khắc phục sự cố thì Diệc Phàm lại ngáng đường.
- Cha nghĩ chỉ nó mới làm việc được sao? Hay chỉ nó mới xứng đáng với vị trí thừa kế? Thật điên rồ!
- Cậu hai đúng là thiên tài – Bạch Hiền vừa đẩy cửa vào phòng Xán Liệt – Nhưng cậu hai vẻ như không mấy thiết tha với vị trí ấy. Sao cậu chủ không nghĩ người cuối cùng phù hợp chỉ có cậu thôi?
Sự bực bội trong Xán Liệt chưa nguôi bớt nhưng kể cả là Diệc Phàm thực sự muốn tranh giành vị trí ấy thì Xán Liệt cũng bằng mọi giá không để nó tuột khỏi tay đâu.
- Nghe nói có kẻ đột nhập? Và đã tấn công quản lý Nam?    
- Theo như kẻ canh cửa phòng chứa hàng thì vậy, nhưng đã mất dấu tích kẻ độp nhập.
- Mất dấu tích? – Xán Liệt cười khẩy – Ngươi làm như an ninh khu biệt thự này là hạng xoàng đấy!
- Nhưng trong thời gian kẻ lạ đột nhập, mạng lưới camera bị vô hiệu hóa, hai kẻ dưới của ông chủ chết không thấy xác.
- Kẻ đột nhập? Kẻ nào có thể lọt được vào đây chứ? Sao ngươi không nghĩ... có gián điệp trong nhà?- Xán Liệt liếc mắt nhìn ra chiếc laptop nơi bàn làm việc...
Bất giác, cậu nhìn khắp xung quanh phòng.
- Cậu ấy đâu rồi??
...
Cố giữ những ngón tay không run lên, Tử Thao đang khâu lại vết thương cho Diệc Phàm. Vết thương không quá sâu, chưa chạm tới tim nhưng máu ra quá nhiều.
Diệc Phàm vẫn bất tỉnh. Dùng thuốc kích thích phát triển tế bào sẽ làm vết thương mau lành, nhưng Tử Thao không biết có còn kịp không nữa. Trông cậu nhợt nhạt và mặt lấm tấm những mồ hôi.
Bỏ kim khâu vào lại khay, Tử Thao chỉ còn biết ngồi cạnh Diệc Phàm và chờ. Bàn tay dính đầy máu của nó xiết lấy bàn tay đang bất động và lạnh ngắt của Diệc Phàm ...
Tử Thao đã nghĩ mình có thể tàn nhẫn, có thể để mất người con trai ấy, nhưng nó đã nhầm. Tình cảm mà nó dấu kín dưới mặt băng lạnh và vô tâm, rồi một ngày cũng lớn thành ngọn lửa để làm băng tan chảy, như cách nó đã làm trái tim cô độc của Diệc Phàm tan chảy. Có thể nó đã nhận ra thứ tình cảm ấy, từ một góc sâu thẳm trong trái tim, nhưng nó đã tự phủ nhận. Vì thứ tình cảm ấy là phi lí, là oan nghiệt, là không thể! Nó nhận ra nó và Diệc Phàm đứng ở hai thế giới khác biệt, vươn tay ra, cố gắng, cố gắng... cũng không cách nào chạm tới...

Nhưng, tình yêu không bao giờ bao gồm thời gian và khoảng cách.
Nếu Diệc Phàm không thể tỉnh lại, thì đó là định mệnh...
...
12h đêm.
Từng giọt nc mắt rớt xuống trên má Tử Thao . Nước mắt. Mặn. Trọng veo. Và hình như đã trở nên muộn màng.
"Đừng khóc... khi không có tôi ở bên..."
- Tại sao sinh ra đã ở hai thế giới khác? Tại sao số phận lại khiến chúng ta gặp nhau? Tại sao định mệnh lại tàn khốc đến vậy. Có phải... số phận là định mệnh không...
Tử Thao rướn người, nó muốn nhìn Diệc Phàm thật gần, mắt nó vẫn nhòe ướt.
- Nếu có kiếp sau... vẫn sẽ yêu anh... như lúc này...
Môi Tử Thao gần lại môi Diệc Phàm, gần hơn...
- Mãi mãi... mãi mãi...
Và Tử Thao đặt lên đôi môi ấy một nụ hôn thật nhẹ. Nó nhắm nghiền mắt. Giá mà khoảnh khắc này ngừng lại. ... Một giọt nước mắt rơi xuống và đáp khẽ trên má Diệc Phàm. Môi Tử Thao rời khỏi môi cậu, và nó từ từ mở mắt...
- Mãi mãi... thật sao?
Tim Tử Thao sững lại. Diệc Phàm đang nhìn nó, ánh nhìn thật dịu dàng. Nó có đang mơ không?
Ngón tay Diệc Phàm nhẹ nhàng đưa lên, lau khẽ giọt nước trên khóe mắt nó .
- Đừng bao giờ khóc nữa, được không? Tôi... không muốn em phải khóc...
Tử Thao lắc đầu, lắc quầy quậy, không rõ là đồng ý hay phản đối hay không gì cả. Nhưng nước mắt nó cứ trào ra không ngớt. Nó lấy tay bịt chặt miệng để những tiếng nấc không phát ra...
Không thể diễn tả nổi cảm xúc trong Tử Thao lúc mày. Cứ như vừa được tái sinh.
...
- Ông chủ!- Tên cận vệ cúi đầu.
- Sao rồi?
- Trên tất cả các bộ đồng phục của người chuyển hàng mà những tay đàn em mặc ra ngoài hôm nay đều gắn máy ghi âm, tất cả đều hoạt động tốt và không có dấu hiệu nghi vấn nào.
- Ta cũng đoán vậy, chỉ là muốn kiểm tra cho chắc chắn thôi. Khi chưa rõ địa điểm thực hiện giao dịch mà muốn báo cho cảnh sát biết thì phải báo từ lúc xe hàng chưa rời khỏi khu biệt thự để lũ cớm chuẩn bị trước!
- Ý ông chủ là trước khi xe hang rời đi thì có kẻ trong khu biệt thự đã thông báo trước với lũ cớm? Ông chủ đang nghĩ tới kẻ nào...
- Chỉ những kẻ được ra ngoài tự do và có khả năng liên lạc được với phía ngoài dù đang trong khu biệt thự!
- Nếu vậy, trừ hai cậu chủ trong nhà ra thì... kẻ bị nghi ngờ nhất là...
- Gọi tới đây!
...
- Em sợ sẽ mãi đánh mất... Diệc Phàm .
Diệc Phàm ngồi trên mép giường, thay chiếc sơ mi mới. Bất giác, cậu khẽ nhíu mày vì tim nhói lên. Vết thương qua 10 tiếng đã bắt đầu liền, nên có lẽ là do những triệu chứng đau tim lâu nay.
Cậu không ngờ mình có thể sống được, mà làm sao cậu bước đi được cùng Tử thần khi mà trong tiềm thức vẫn nghe tiếng người con trai ấy khóc. Còn Tử Thao, lúc này, nó đứng trước Diệc Phàm cách chừng 1 bước chân như 1 kẻ có tội.
- Em sợ... hối hận lúc ấy đã muộn.
- Sống thật với lòng mình có phải dễ chịu hơn không?
- Nhưng làm sao sống thật được khi còn mục đích quan trọng chưa thực hiện?
Diệc Phàm giơ tay kéo Tử Thao lại sát mình:
- Em còn muốn tiếp tục thực hiện sao?
Mắt Tử Thao đang lơ đễnh đâu đó, chợt liếc sang nhìn cậu, có vẻ nghĩ ngợi. Rồi lại lơ đễnh nhìn xuống, đưa tay khuy tiếp hàng áo cho Diệc Phàm.
- Nếu tiếp tục, sẽ có ngày... em và tôi trở thành kẻ thù!
- Không ai đưa dao cho kẻ thù rồi bảo hãy giết mình đi đâu! – Tử Thao thầm thì
- Em... có thể từ bỏ tất cả không?
Tay Tử Thao khựng lại, nó chưa nghĩ đến điều đó. Liệu tình cảm nó dành cho người con trai ấy có đủ lớn để làm vậy?
- Tôi có đủ quan trọng... để khiến em từ bỏ tất cả? Những mưu tính, những hận thù...
Tử Thao cúi gằm mặt, nhỏ không biết phải trả lời thế nào, đúng hơn là chưa đủ thời gian để suy nghĩ.
Ngón tay Diệc Phàm nâng nhẹ cằm nó lên:
- Nhìn tôi đi! Và trả lời cho tôi biết... Em... có yêu tôi?
Ánh mắt nhìn Tử Thao dịu dàng nhưng cũng đầy quyền lực làm nó khuất phục. Nó khẽ gật đầu.
Diệc Phàm luồn những ngón tay vào mái tóc mềm, đặt lên môi Tử Thao một nụ hôn êm ái. Và như không kìm chế được, cậu bỗng xoay người đẩy Tử Thao nằm xuống giường. Khá bất ngờ, nhưng Tử Thao không hề phản kháng.
Diệc Phàm chống hai tay lên, cậu không rõ nổi, mình đang thèm muốn người con trai ấy đến thế nào. Mắt cậu như dán vào đôi môi mềm. Quên hết mọi thứ. Kiềm chế. Tự chủ. Diệc Phàm cúi xuống tiếp tục 1 nụ hôn nhưng lần này mãnh liệt hơn... Tử Thao không có ý định chống cự, mà dường như còn đáp trả.
Nhưng cậu không chỉ muốn thế, cậu muốn nhiều hơn!
Rời khỏi làn môi mềm, Diệc Phàm tiếp tục cúi xuống hôn lên cổ Tử Thao. Làn da mềm như lụa làm cậu không cách nào dứt khỏi ham muốn tột cùng. Bộ não phát những tín hiệu "kiềm chế" yếu ớt và vô dụng. Lý chí bất lực với ý nghĩ chiếm đoạt của con tim.
Diệc Phàm kéo cổ áo sơ mi Tử Thao mặc ra và không dừng lại. Một tay cậu lần xuống theo đường ve áo, cởi chiếc khuy đầu tiên. Tay kia lần xuống nữa, kéo vạt áo sơ mi lên, những ngón tay tiếp xúc nhẹ trên phần da thịt ở hông với đường eo cong tuyệt mỹ... Cậu ngày càng bị kích thích.
Bất chợt, Diệc Phàm khựng lại. Ham muốn không giảm. Lý chí chưa tìm ra cách để trỗi dậy. Nhưng cậu dường như cảm nhận được sự "không thoải mái" của Tử Thao. Nó không chống cự nhưng cũng không tỏ ra hưởng ứng nữa. Nó không sợ Diệc Phàm. Hoàn tòan không! Nhưng cảm giác lạ lầm làm nó căng thẳng. Diệc Phàm nhận ra hai bàn tay Tử Thao đang xiết chặt. Cậu nuốt khan, và từ từ chống tay dậy...
Tim cậu nhói lên. Cậu không biết mình vừa làm trò gì nữa. Tại sao không thể tự chủ? Tại sao không đủ sức kiềm chế? Cậu tự dằn vặt mình và muốn lập tức đấm cho kẻ tồi tệ là chính mình một quả. Nếu không thể dừng lại, cậu đã làm vấy bẩn người con trai ấy...
Diệc Phàm cúi gằm mặt...
- Xin lỗi... - Cậu định rời khỏi giường.
Nhưng, một lần nữa, Diệc Phàm lại khựng lại. Bàn tay Tử Thao vươn ra giữ lấy cánh tay cậu. Diệc Phàm đưa mắt nhìn nó, cậu không rõ nó đang muốn làm gì...
Tay Tử Thao lần trên hàng khuy áo sơ mi của Diệc Phàm, và mở bung một chiếc khuy... Khi những ngón tay non dịu dàng luồn qua, chạm vào làn da cậu, mọi dây thần kinh của cậu bị kích thích mạnh mẽ..
- Em có biết mình đang làm gì không vậy?
Nhưng Tử Thao giả vờ không nghe, tay nó bỗng túm chặt áo Diệc Phàm. Nó từ từ .. kéo cậu xuống. Bàn tay Diệc Phàm xiết lại.
- Dừng! Dừng lại đi.. Tôi không kiềm chế được lần nữa đâu...
Tử Thao đã kéo sát Diệc Phàm xuống và nó bắt đầu ... chủ động!
" Kiềm chế"? Mọi tế bào, giác quan của Ngô Diệc Phàm đều phản đối hai chữ ấy. Cậu hôn đáp trả sau khi Tử Thao bắt đầu vài giây.
Tay Tử Thao tiếp tục tháo từng chiếc khuy trên áo cậu , như gửi một lời yêu cầu. Bất chợt, Diệc Phàm rời khỏi môi Tử Thao và chống tay lên. Hơi thở cậu dồn dập trong không khí. Cậu từ từu cúi xuống và từ từ ghé sát vào tai nó...
- Đi cùng tôi nhé... tới nơi cùng trời... Tôi và em!
Tử Thao như bị thôi miên, nhỏ như rơi vào một mê cung đầy hấp lực. Nó chẳng còn biết gì ngoài khao khát đôi môi Diệc Phàm nữa, nó khẽ gật đầu...
Một nụ hôn thật nhẹ lên má Tử Thao. Môi Diệc Phàm lại nhanh chóng tìm được môi nó, nhung lần này bắt đầu một cách êm dịu... Những ngón tay cậu đang lần lên hàng khuy áo. Cậu cúi xuống hôn lên cổ Tử Thao, những cái hôn vẫn rất nhẹ nhàng...
- Tôi yêu em...
Những chiếc khuy chậm rãi bị tháo bung ra... Nụ hôn của cậu xuống nữa, trên đôi vai gầy... xuống nữa...
Tử Thao nhắm nghiền mắt, cảm giác như mất trọng lượng, như đang bay trong cõi thiên thai. Nó chỉ cảm nhận được điều duy nhất, là giọng nói rất dịu dàng bên tai...
- Thuộc về tôi! Mãi mãi...
...
2h sáng.
Nam bước vào phòng làm việc của Ngô Chấn Đông, nhận ra Bạch Hiền cũng đã được gọi tới.
- Ông chủ cho gọi giờ này, có lẽ là việc quan trọng?
Ngô Chấn Đông đứng dậy, rời khỏi chiếc ghế tựa.
- Chắc hai ngươi đều biết kế hoạch hôm nay phần nào đã thất bại!
- Vâng, chúng tôi đã được nghe tin.
- Thử nghĩ coi, lý do thất bại là gì?- Ngô Chấn Đông bước qua tên cận vệ, cầm luôn khẩu súng trên tay hắn đã chìa ra. Nam liếc nhìn Bạch Hiền, thận trọng lên tiếng.
- Năng lực của hai cậu chủ không bàn! Vậy hoặc do lũ cớm quá nhạy bén. Hoặc do... trong khu biệt thự có gián điệp!
"Gián điệp"! Bạch Hiền hơi sững tim khi nghe từ ấy. Hắn rõ hơn ai hết mình đã làm những gì mạo hiểm trong ngày hôm nay.
Ngô Chấn Đông đứng trước hai tay quản lý, vẻ mặt không biểu lộ một chút dò xét, nghi ngờ hay ám chỉ.
- Gián điệp? Các ngươi có nghĩ để báo cho lũ cớm, thì đó phải là một tên gián điệp có thể liên lạc với bên ngoài trong khu biệt thự không?
- Ông chủ đang nghi ngờ một tron hai chúng tôi? – Bạch Hiền cất lời, giọng hết sức bình thản.
- Ta không hề nghi ngờ. Là tự ngươi nói thôi!
Ngô Chấn Đông giơ khẩu súng ngắn lên, lật qua lật lại xem xét. Ông khẽ nhíu mày:
- Để một mối nguy hiểm cận kề, không phải một trò chơi thú vị!
- Nhưng ông chủ, đã dùng người thì nên tin, còn đã không tin thì không nên dùng!
- Thật không may, ta lại không có thói quen tin ai tuyệt đối. Nam! Ta đã từng tin ngươi sẽ quản lý thằng hai chu toàn, và ngươi đã từng làm ta thất vọng!
Ông trùm mafia đưa ánh mắt quyền lực và sắc như dao về phía quản lý của Xán Liệt .
- Còn Bạch Hiền, ngươi từ lúc nào đã quên ngươi là người của ta vậy? Chuyện giữa Xán Liệt và đứa nhócđó , hình như ta còn nhiều điều chưa được nghe?
- Ông chủ thứ tội! – Bạch Hiền cúi đầu.
Ngô Chấn Đông bật cười.
- Đừng căng thẳng thế! – Ông lại liếc sang nhìn Nam.

- Từ lúc ngươi trở về, thằng hai ngày càng muốn chống đối ta. Ngươi giải thích sao cho chuyện này?
- Ông chủ! Vị trí thừa kế ngay từ đầu cậu hai đã không hứng thú. Nhưng nếu ông cho rằng, có kẻ đằng sau vạch đường là tôi, thì tôi cũng không cách nào giải thích.
Ngô Chấn Đông tiến vài bước lại gần Wind hơn. Vẻ mặt hắn hoàn toàn không căng thẳng. Phía bên kia, Bạch Hiền đang cố giấu vẻ thất thần. Hắn xiết bàn tay lại, rồi mở, rồi lại xiết. Hắn cố chấn an bằng cách tự nhủ hắn là người của ông chủ và dường như kẻ ông chủ nhắm tới là Nam!
- Nam, vậy ngươi nghĩ kẻ nào trong hai ngươi là gián điệp đây?
- Không phải tôi!
Ông trùm khẽ nhếch mép cười.
- Thể hiện tốt lắm! Nhưng màn kịch đến đây nên hạ rồi! Ta cũng muốn xác định ngươi là người của CIA hay tổ chức nào khác, nhưng ta biết những kẻ như ngươi không thể moi được thông tin gì từ miệng.... Vĩnh biệt!
Khẩu súng trên tay Ngô Chấn Đông đang giơ lên. Nam, tim khẽ nhói và từ từu nhắm nghiền mắt...
Phằng!
Một phát súng xuyên vào thái dương, tay quản lý trợn trừng mắt và ngã phịch xuống sàn...
Nam bất giác mở mắt! Hắn nhiu mày, từ từ nhìn sang... Bạch Hiền đã chết! Chỉ trong khoảnh khắc, họng súng trên tay Ngô Chấn Đông đã xoay 60 độ và đạn bắn ra chuẩn mục tiêu, nhanh tới mức Bạch Hiền không có một giây để định hình.
Ngô Chấn Đông trở lại bàn làm việc, ném khẩu súng lên bàn.
- Ông chủ, thế này là...
- Có kẻ đã báo cho thằng hai về tình hình của cậu ấy, rõ ràng là muốn phá hỏng cuộc gặp của ta. Hơn nữa, chuyện có kẻ lạ đột nhập và tấn công ngươi, hắn không báo lại nửa lời. Dù gì thì hôm nay, hắn đã sơ xuất rồi.
- Ông chủ, đã trừ khử được gián điệp, tiếp theo chúng ta nên lên tiếp kế hoạch đang dang dở.
- Tất nhiên. Ta phải theo vụ này đến cùng! Ngươi thử điều tra về những tay cảnh sát hôm nay bám theo xe hàng xem. Ta nghi ngờ có liên quan tới John Han.
- Tôi vẫn đang tiếp tục điều tra về hắn, có thông tin gì tôi sẽ báo lại sớm nhất có thể.
- Được rồi, chắc ngươi đã mệt. Lui đi!
Nam cúi đầu, mắt liếc nhanh về phía Bạch Hiền . Làm việc trong khu biệt thự không khác nào đang đùa với hổ, mất mạng lúc nào chính mình cũng không hay...
...
Nam bước chậm rãi trên hành lang. Bỗng, chân hắn khựng lại. Trước mặt, Kiến An đang chặn đường.
An ngẩng mặt lên, mắt nhỏ nhòe ướt, răng cắn chặt để tiếng khóc không phát ra...
- Tôi đã sợ.. quản lý ... là gián điệp.
Nam tiến thêm hai bước, bàn tay hắn đưa lên lau nhẹ giọt nc mắt chảy dài trên má An.
- Không thể nào! – Và hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán người con trai ấy...

~~~~~~~~~~~~~~~

- End Chương 65.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro