Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6h sáng.
Tử Thao he hé mắt tỉnh giấc. Nó đưa tay dụi mắt, nhưng bất giác nhớ lại đêm qua, nó quay ngoắt sang bên cạnh nhìn... Diệc Phàm đang nằm ngay cạnh nó, có lẽ vẫn đang ngủ.
Hàng mi đen thật rậm, cái mũi rất cao và đôi môi vô cùng quyến rũ. Cánh tay rắn chắc và bộ ngực vạm vỡ cho cảm giác an toàn khó tả. Lần đầu tiên Tử Thao nhìn rõ Diệc Phàm và nhìn chăm chú ở khoảng cách gần thế này. Trong nó, chẳng còn ý niệm nào vể mục đích thực sự, về suy nghĩ, toan tính. Nó chỉ cảm thấy lòng lâng lâng với một niềm hạnh phúc thật lạ.
- Là lần đầu tiên sao? – Mắt Diệc Phàm vẫn nhắm như ngủ nhưng miệng cậu lại mấp máy. Tử Thao giật mình như bị bắt quả tang, mắt hướng thẳng lên trần nhà, để yên thế, chớp chớp...
- Đang... đang ngủ - Nó nói như minh oan
Khóe môi Diệc Phàm như vừa có một nụ cười.
- Thì ra... là lần đầu!
Tử Thao nhíu mày, đã hiểu ra vấn đề! Nó quay người, nhổm đầu dạy và ghé sát tới gần cậu:
- Ngô Diệc Phàm! Anh bị tố giác!
- Tội danh?
- Xâm hại trẻ em 17 tuổi!
- Phản đối! Tôi bị dụ dỗ, thưa tòa!
Huých! Tử Thao đấm vào tay Diệc Phàm một cú khá mạnh.
- Á... - Và lập tức Diệc Phàm phản ứng lại, cậu gồng người, một bàn tay giữ lấy ngực trái. Mặt cậu như đang vô cùng đau đớn
Tử Thao bịt miệng, rồi cuống lên:

- Em... em xin lỗi! Em quên mất! Em xin lỗi!
Nó nhổm hẳn dậy, cúi xuống nhưng luống cuống không biết làm gì.
Bỗng, một cánh tay Diệc Phàm vươn lên, những ngón tay luồn vào tóc Tử Thao và bằng một lực khá mạnh, kéo nó xuống! Khoảng cách chỉ vài centi. Đôi mắt hai màu giãn ra, Tử Thao vừa kịp hiểu Diệc Phàm chẳng bị đau gì cả.
- Anh dám...
- Yên lặng! Tòa tuyên bố. Em thuộc về tôi, mãi mãi...
Tay cậu kéo nó xuống sát hơn, và một nụ hôn dịu ngọt buổi sớm mai.
...
Tử Thao bước từ phòng tắm ra, chiếc khăn tắm quấn quanh người.
Diệc Phàm đang ngồi dưới sàn, dựa vào thành giường. Tử Thao tiến lại gần, Cậu đặt lapop sang một bên và kéo nó xuống, ngồi trong lòng mình.
- Dễ chịu hơn không?
Tử Thao khẽ gật. Diệc Phàm với tay lấy cốc sữa nóng trong khay bánh đặt trên giường và đưa cho Tử Thao. Nó ngồi trong lòng cậu, hai tay bê cốc sữa uống, ngoan như một chú cún.
- Em nhớ hôm nay là ngày gì chứ?
Hơi nghĩ ngợi, Tử Thao gật đầu.
- Tôi sẽ không bao giờ chĩa súng vào em! Nhưng cảm giác bị kẻ khác cho hai sự lựa chọn, hoặc sự sống của em, hoặc một thứ gì khác, bất cứ thứ gì, làm tôi thật sự khó chịu... Có lẽ đêm qua, đã xảy ra điều gì đó nghiêm trọng!
Tử Thao hạ cốc sữa, không có vẻ gì là muốn biết
- Ừ, điều gì thì cũng chẳng còn liên quan đến chúng ta nữa rồi... Coi nào, khi muốn trốn chạy, người ta thường tới bang California, đất rộng, người đông, khó khăn cho kẻ khác tìm kiếm. Vì vậy, chúng ta sẽ tới vịnh Porto!
Diệc Phàm rút di động, bấm số.
- Vâng, hãng hàng không Qantas Airways xin nghe!
- Cho tôi đặt trước hai vé máy bay tới California sáng nay. Tôi sẽ gửi tiền qua tài khoản bây giờ!
- Vâng, xin ngài đợi chút.
Tử Thao giơ cốc sữa sắp hết lên như muốn Diệc Phàm uống chung. Cậu lắc đầu. Nó rướn người, chạm nhẹ môi vào môi Diệc Phàm, làm sữa dính trên môi cậu. Cậu nếm thử, vị sữa, nhưng ngọt hơn sữa rất nhiều.
...
- Cảm ơn ngài đã đặt vé! Hai giờ nữa chuyến bay sẽ khởi hành, chúng tôi sẽ đón tiếp nhiệt tình!
Diệc Phàm hạ máy, bấm số khác.
- Alo?
- Tôi muốn mua một chiếc du thuyền sau hai tiếng nữa.
- Ngài muốn tới đâu?
- Tôi sẽ lái, không cần quan tâm chuyện đó đâu!
Tay Diệc Phàm đưa lên, vuốt mái tóc còn ẩm ướt của Tử Thao:
- Dù bị cả thế giới truy đuổi, chúng ta cũng sẽ cùng trốn chạy!
- Ừm! Hai chúng ta! – Tử Thao cảm giác một thứ gì đó le lói trong tim khi nói vậy, như thể khoảng cách giữa nó và Diệc Phàm biến mất, như thể bức tường ngăn cách hai thế giới đã tan vào hư không...
- Tôi muốn em gặp một người!
...
Hành lang trắng toát, tĩnh lặng. Chỉ nghe tiếng bước chân đều đều...
Tử Thao đi theo Diệc Phàm, xiết chặt tay cậu. Nơi này rất lạnh, nhưng nó có thể thích ứng được, có lẽ bởi Smith-agen đã thực sự được chữa khỏi và bởi... bàn tay người con trai ấy thật ấm.
- Em lạnh không? – Diệc Phàm nhìn về phía Tử Thao, ánh nhìn đầy yêu thương.
- Một chút...
Tay Tử Thao nằm gọn trong tay Diệc Phàm, cậu khẽ nâng lên và đặt môi lên mu bàn tay nó. Hơi thở của cậu làm Tử Thao thấy ấm áp kì lạ. Môi cử chỉ, mỗi lời nói, mỗi ánh nhìn của cậu luôn cho Tử Thao cảm giác chăm sóc và an toàn. Nó muốn, thật sự muốn... được ở bên người con trai này mãi...
Diệc Phàm đưa Tử Thao đi gặp người phụ nữ ấy, người phụ nữ đã làm tim cậu đau suốt thời thơ ấu, nhưng cũng là người phụ nữ mà trước khi gặp Tử Thao, bà là người cậu yêu nhất... Có lẽ cậu sẽ không bao giờ biết lý do người sinh ra cậu ruồng bỏ cậu, nhưng cậu cũng chưa bao giờ oán hận bà.
...
Phòng làm việc của Ngô Chấn Đông.
Ông trùm mafia đang chăm chú đọc sách, chỉ là thư giãn một chút trước khi thực hiện kế hoạch quan trọng. Ông chợt ngẩng đầu.
- Có chuyện gì sao?
Kiến An đang bước vào, không cúi đầu. Điều đó làm Ngô Chấn Đông chú ý.
- Em muốn hỏi một việc?
- Cứ nói đi!
- Ông chủ đã đưa em về đây từ cô nhi viện thật sao?
Ngô Chấn Đông gấp sách, từ từ đứng dậy...
- Nếu hỏi câu đó, thì ta nghĩ trong lòng cậu đã có câu trả lời.
Hai bàn tay nắm chặt, An đang cố gắng bình tĩnh.
- Tôi không biết, hơn 10 năm qua, tôi đã làm gì nữa! Thật điên rồ! Thật đáng khinh bỉ!! – Giọng An gằn lên.
- Phải rồi. Cậu nên tự nghĩ mình như thế. Một kẻ đã hận cha mẹ mình suốt hơn 10 năm và cũng chính thời gian đó đã phục vụ tận tình kẻ đã sát hại cha mẹ mình thì...
- Im đi!! – Họng súng trên tay An chĩa thẳng về phía Ngô Chấn Đông – Tên ác quỷ! Ông sẽ không được sống yên! Tôi sẽ đưa ông xuống Địa Ngục cùng tôi! Ngay bây giờ!!
An lên đạn, mắt nhìn Ngô Chấn Đông, cái nhìn căm phẫn và hận thù. Nó đang kéo cò...
Phặc!... Rầm!!
Nhưng!! Khẩu súng trên tay nhỏ bị hất văng đi và bằng một lực rất mạnh, một cú đá làm An đã rầm xuống sàn.
Tên cận vệ lôi áo nó lên, và chĩa súng vào đầu An.
- Ông chủ! Tôi xử nhé!
Ngô Chấn Đông, vẫn một điệu bộ ung dung và thản nhiên, ông cầm theo khẩu súng trên bàn, bước lại phía An...
- Khoan đã! Ta rất có hứng thú với cậu nhóc này!
Ánh nhìn muốn tóe lửa hướng vào Ngô Chấn Đông, An cố vùng ra để xông tới đâm cho kẻ đó hàng ngàn lưỡi dao, nhưng nó bất lực.
- Cảm giác thế nào? Khi hơn 10 năm qua coi kẻ đã giết cha mẹ mình như một ân nhân? Có lẽ Hunter... Hunter sẽ phẫn nộ lắm đây! Giá mà cậu nhìn thấy cảnh ấy, khi tên điệp viên đầy trách nhiệm của CIA đang chạy như 1 con thú để tránh những viên đạn, nhẽ ra với khả năng đó, hắn đã chạy thoát rồi. Nhưng ta đã hỏi hắn một câu... "Ngươi... có muốn gặp đứa con trai bị thất lạc của mình không?" .. Và một giây lơ đãng, viên đạn... đã xuyên vào bộ não hắn. Thật thú vị, vì viên đạn bay ra từ khẩu súng trên tay ta!
- Tên quỷ dữ! Tên quái thú!!! – An vẫn cố vùng vẫy, nó gào lên trong đau đớn, trong căm phẫn. Nhưng nó muốn phát điên lên vì bất lực.
- Nhẽ ra cậu phải đoán được sự thật khi ta đưa cho cậu chiếc nhẫn ấy, còn đến giờ thì quá muộn rồi. So với Hunter, cậu quá tầm thường!
Ngô Chấn Đông giơ khẩu súng lên, và nở một nụ cười nửa miệng...
...
- Chuyến bay sẽ khởi hành sau hai tiếng nữa, chúng ta sẽ đi trước một tiếng, ra tới du thuyền mất khoảng 20 phút.
- Có thiết bị định vị không?
Diệc Phàm gật đầu, cậu kéo laptop và mở bản đồ thành phố.
- Tốt nhất là đóng băng có thời hạn – Tử Thao nói tiếp.
- Phác Xán Liệt sẽ nhanh chóng nhận ra, với khả năng của hắn thì có thể rã băng. Chúng ta sẽ đi tàu điện ngầm tới cảng để tránh việc nhận dạng của thiết bị.
Tử Thao đứng dậy, bê luôn khay thức ăn trên giường.
-Trốn chạy thì nên mang theo vali và thật nhiều tiền – Nó bước lại phía bàn kính.
- Với kẻ khác, đó là những thứ quan trọng. Với tôi, mình em là đủ rồi.
Tử Thao nhìn về phía Diệc Phàm trong khoảnh khắc. Nó nhận ra tình yêu làm con người thay đổi thật nhiều...
Từ phía cửa, Nam đang bước vào...
- Cậu chủ, có một thông tin vô cùng thú vị. Quản gia của khu biệt thự bây giờ - Kiến An, là con trai điệp viên Hunter!
Tử Thao khựng lại, hai bàn tay xiết chặt lấy khay đồ ăn. Diệc Phàm liếc lên nhìn Tử Thao, rồi đưa ánh mắt nhìn Nam, khẽ nhíu mày, như ra hiệu.
- Những chuyện đó... giờ ta không quan tâm nữa!
Nhưng Nam dường như không thấy ám hiệu của cậu, hoặc chú ý nhưng tảng lờ.
- Sao cậu chủ lại không quan tâm? Ai mà ngờ một kẻ đã theo ông chủ lâu vậy lại chính là con trai một tên điệp viên.
- Nam! - Diệc Phàm khẽ gằn giọng.
- Nhưng cậu ta thật điên rồ - Nam vẫn nói, mắt hắn liếc nhìn về phía Tử Thao... - khi một mình đến gặp ông chủ như vậy...
Choang...
Khay thức ăn trên tay Tử Thao rơi xuống, cốc sữa vỡ tan...
Diệc Phàm đứng bật dậy, lao tới... Cậu vươn tay định túm lấy tay nó. Nhưng chỉ còn một tích tắc nữa thôi, tay cậu lại bắt trượt. Tử Thao đã guồng chân chạy đi...
Tay cậu vẫn để buông giữa không trung, cậu vừa tuột mất bàn tay người con gái ấy. Chỉ cần một tích tắc nữa... Bàn tay cậu khẽ nắm lại. Cảm giác bất an. Có phải... cậu vừa tuột mất người con trai ấy... mãi mãi không ...
...
Tử Thao vẫn guồng chân chạy. Nó không còn tâm trí nghĩ về thứ gọi là tình yêu, là hạnh phúc, là bản thân. Nó chỉ có một suy nghĩ duy nhất làm sống lưng ớn lạnh, là cảm giác ấy có thể sẽ trở về... Cảm giác đau đớn, mất mát. Cảm giác như xé toạc quả tim và cắt từng khúc ruột. Cảm giác đã trải quan hai lần trong đời. Dù không muốn nhưng kí ức vẫn in sâu những hình ảnh đó, dù không muốn nhưng nó vẫn ám ảnh nó hơn 10 năm qua...
" – Tử Thao à, con không được thế. Đây là que kem của anh mà!
- Không sao đâu mẹ, để em ăn đi!
- Con thích Useun! Useun! Vào ngôi nhà ma trận!
- Là công viên Useun, bé ngốc ạ. Siêu thị Korei có kem ngon vậy mà...
- Không! Thích Useun cơ! .. A, chiếc áo khoác đỏ đẹp chưa kìa, anh Kiến An!"
Tử Thao sợ cảm giác ấy, cảm giác như mình lạc lõng giữa thế gian, không còn ai quen biết, không còn ai thân thích... Lo lắng! Sợ hãi! Bất an!
- Không được! Cậu không thể vào! Chờ bên ngoài đã.
- Chuyện gì vậy? – Ngô Chấn Đông nhìn ra phía cửa.
- Ông chủ! Tôi xin lỗi! Cậu bé này...
- Được rồi, để cậu bé vào. Ngươi ra đi!
- Vâng!
Ngô Chấn Đông nhìn Tử Thao đang tiến vào, ông khẽ cười.
- Thật chỉ có cháu mới làm đám cận vệ của ta không thể mạnh tay thôi! Sao nào, tìm ta có chuyện gì? – Vừa nói, ông vừa chỉ tay ra hiệu cho đám cận vệ phía bên phải ra ngoài, không cần làm tiếp công việc nữa.
Tử Thao đang tiến vào, nó nhìn Ngô Chấn Đông bằng một ánh nhìn không mấy thiện cảm và có chút xấc xược. Bỗng, nó dừng chân, hơi nhíu mày... rồi từ từ quay sang, nhìn nơi tên cận vệ vừa rời khỏi...
Tim nó sững lại, như ngưng đập. Hai bàn tay buông thõng. Chân như muốn trùng xuống.
Đôi đồng tử giãn rộng, và như có màng nước mắt... Bàng hoàng! Đau nhói! Không thể tin vào đôi mắt chính mình! Tử Thao thấy... Kiến An nằm đó, một dòng máu đỏ chảy xuống .. loang ra... An đã chết!
Tử Thao cảm giác trời đang sụp xuống dưới chân nó, cảm giác cơ thể rã rời và không còn là một... Tim bắt đầu đập, hai bàn tay nó khẽ run lên, cả người lạnh toát. Nước mắt nó đang rơi, rơi lã chã. Nhưng là rơi trong tim! Nó đang gào thét, đang nấc lên. Nhưng là đau trong tim... Tất cả là tại nó! Ích kỉ! Vì ích kỉ nên mới định ra đi... mà quên mất còn người quan trọng ở lại... Tử Thao đã mất hết! Mất tất cả! Nhỏ cô độc giữa thế gian, lạc lõng giữa thế gian...
- Một kẻ phản bội và bị trừng phạt thôi. Khu biệt thự này không khoan dung với kẻ phản bội!
Ngô Chấn Đông xé tan nỗi đau trong Tử Thao, nỗi đau vỡ vụn, biến thành trăm mảnh hận thù. Hận thù ngấm vào máu thịt...
Tử Thao quay lại nhìn ông trùm, ánh mắt băng lãnh và lạnh tanh.
- Sự sống con người, với ông là rơm rác?
- Kẻ phản bội không bao giờ có lựa chọn cho mạng sống!
- Bao nhiêu? Bao nhiêu người vô tội đã chết dưới tay ông? Nhìn đi! Tay ông chỉ toàn máu!
- Sao nào? Cháu đến để nói với ta những điều đó ư?
- Không! Tôi đến để dùng máu ông cầu nguyện cho linh hồn họ!
Cạch!
Trên tay Tử Thao, súng đang chĩa về phía Ngô Chấn Đông! Khẩu... K300! Ngô Chấn Đông hơi mỉm cười nơi khóe miệng.
- Hôm nay thật nhiều người muốn lấy mạng ta. Nhưng ta không nghĩ cháu lại tầm thường đến vậy!
Xạch! Xạch! K300 vừa lên đạn, và họng súng vẫn chĩa thẳng vào Ngô Chấn Đông!
- Xuống mồ rồi nói tiếp!
Tay Tử Thao ghì chặt lấy cò súng. Ánh mắt nó nhìn ông trùm mafia, đằng sau vẻ lạnh tanh ấy là hận thù, là căm phẫn, là cuồng nộ! Chỉ cần bóp cò, Ngô Chấn Đông sẽ chết!
Nhưng nhìn họng súng k300, ông ta vẫn một vẻ thản nhiên và mỉm cười...
Ngón tay Tử Thao kéo cò và...
Năm giây sau, Ngô Chấn Đông vẫn đứng yên nơi bàn làm việc! Không có một tuýp đạn nào bay ra! Tử Thao sững người, ngón tay kéo cò lia lịa... nhưng sự thực súng không hề có đạn! K300 nó lấy từ phòng Xán Liệt!
Cạch!
Một họng súng chĩa vào đầu Tử Thao. Nó từ từ hạ tay và từ từ quay người ... Nó bất giác sững lại. Kẻ cầm súng là Phác Xán Liệt!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- End Chương 66.

- Hết Tết ròi~~ ლ(¯ロ¯ლ) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro