Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cạch!
Một họng súng chĩa vào đầu Tử Thao. Nó từ từ hạ tay và từ từ quay người ... Nó bất giác sững lại. Kẻ cầm súng là Phác Xán Liệt!
- Xán Liệt! Ta đã nói với con thế nào. Thằng bé tới đây có mục đích!
Tay Xán Liệt đang cầm khẩu súng và mắt cậu dán vào Tử Thao. Cậu không ngờ có ngày mình có thể chĩa súng vào người con trai ấy. Cậu không thể chịu đựng nổi việc Tử Thao không thuần khiết như cậu nghỉ...
- Em.. là gián điệp thật sao?
- Tôi trả lời anh câu này rồi!
- Không! Chuyện này không phải đùa! Em đừng có tùy tiện như thế!
- Anh đang hi vọng điều gì?
- Em đừng vậy. Tự thanh minh cho mình đi! Hãy nói em không phải gián điệp! Em vào đây không có mục đích, phải không?
- Mục đích tôi đến đây? ... Một phần trong đó... là để giết anh đấy!
Giọng nói lạnh tanh của Tử Thao làm Xán Liệt ớn lạnh. Cậu không muốn tin người con trai ấy là gián điệp và ở bên cậu có mục đích! Nhưng sự thật luôn phũ phàng...
- Con còn chờ gì nữa, Xán Liệt? Giết thằng bé đi!
Xán Liệt nhìn khẩu súng trên tay mình. Liệu cậu có thể bóp cò? Nỗi giận dữ dâng lên, tự trọng dâng lên. Cậu đã bị lừa! Lừa bởi một người con trai nhỏ tuổi hơn cậu!
Tay Xán Liệt xiết lấy khẩu súng. Ngón tay ghì lấy cò.
Và...
- Bỏ khẩu súng ra khỏi người cậu ấy! – Giọng nói trầm và đầy quyền lực vang lên. Diệc Phàm muốn giận điên khi có kẻ chĩa súng vào người Tử Thao!

- Tôi bảo bỏ xuống!! – Giọng cậu tức giận hơn.
- Xán Liệt! Giết thằng bé đi! – Và Ngô Chấn Đông thì coi như không có mặt Diệc Phàm.
- Bỏ xuống!! Tôi sẽ thiêu sống anh ngay đấy!
- Giết con bé! Xán Liệt!!
Xán Liệt bấn loạn. Không phải vì sợ Diệc Phàm hay sợ cha. Suy nghĩ của cậu mâu thuẫn và rối loạn. Cậu không thể và chưa bao giờ tha thứ cho kẻ phản bội, nhưng cậu chưa đủ dũng khí để bóp cò!
Cảm giác mất người con trai ấy quá tồi tệ.
Cảm giác biết chính tay mình lấy đi mạnh sống của người con trai ấy còn tồi tệ hơn! Còn khó đối diện hơn!
Cạch... khẩu súng rơi xuống ...Xán Liệt không thể ra tay!!
Xạch xạch!
- Nếu cả hai không thể, thì ta sẽ làm! – Trên tay Ngô Chấn Đông, một họng súng nữa chĩa về phía Tử Thao!
- Cha! – Xán Liệt bất giác thất thần.
Và Diệc Phàm thì... định ba tích tắc nữa, ngọn lửa sẽ thiêu rụi khẩu súng ấy! Nhưng cậu bỗng ngừng lại.
- Bắn đi! – Giọng nói nhẹ và cao vút cất lên.
- Cháu đang đùa với mạng sống của mình đấy à?
- Bắn đi! Để tôi biết loài ác thú như ông máu lạnh đến thế nào...
- Đó... không nên là giọng của một kẻ điệp viên! Là CIA sao?
- Đến giờ ông vẫn chưa nhận ra? Hay ông đã nghi ngờ rồi lại tự phủ nhận? Tôi là con trai Hunter! Và tôi đến để trả mối thù cho gia đình!!
Ngô Chấn Đông sững người...
- Cháu nói gì?
- Chẳng phải đêm mưa ấy, điều thật sự khiến ông đưa tôi về khu biệt thự này... là bởi khuôn mặt của tôi sao? Khuôn mặt giống một ai đó rất quen...
- Cháu...
- Là thật sự ông không nhận ra, hay bởi... ông đã tin vào một điều khác, chắc chắn hơn! Lí do là gì vậy? Là thứ này sao...
Tử Thao cúi đầu, bàn tay đưa lên mắt, như muốn lột chiếc mặt nạ giấu kín ba năm nay, như muốn phô bày sự thật...
Nó ngẩng lên và... Cả Ngô Chấn Đông cùng Xán Liệt đều bất ngờ! Con mắt màu nâu khói chuyển thành đen sẫm! Đôi mắt Tử Thao đen sẫm màu café và tay nó đang giơ lên... một miếng kính áp tròng!
Ngô Chấn Đông bàng hoàng... Gương mặt ấy! Sao ông có thể tự phủ nhận! Chính là gương mặt người phụ nữ ông đã từng yêu!
- Không.. không thể nào...
- Bắn đi! Bóp cò đi! Làm như ông từng làm với Kim Chung Nhân!
Xán Liệt như nuốt từng lời nói, cậu bất ngờ vì Tử Thao là con trai Hunter, vậy là ở bên nó lâu vậy cậu không hề nhận ra, cũng không hề nghi ngờ. Một chiếc mặt nạ hoàn hảo của người đẹp. Nhưng lúc này, cậu không hiểu nổi thái độ của cha...
- Làm như ông từng làm với con trai ông vậy! Tôi cũng không muốn sống đâu! Khi tự ghê tởm chính mình! Khi nhận ra dòng máu chảy trong cơ thể này bẩn thỉu thế nào...
Tròng mắt của Ngô Chấn Đông giãn ra ... Và bàn tay cầm khẩu súng ngắn buông xuống ...
- Con đã biết việc.. con là con trai ta...
Sửng sốt!Xán Liệt không tin nổi vào tai mình! Cậu vừa nghe thấy gì? Cậu đang hi vọng mình chỉ nghe nhầm, hoặc có sự nhầm lẫn nào đó...
- Đừng có gọi tôi như thế! Ông không xứng!
- Xin lỗi, ta có lỗi với mẹ con!
- Im đi, đừng có nhắc tới mẹ tôi ở đây!
- Ta có lỗi với Ngọc Nhã, ta biết... Ta sẽ làm bất cứ điều gì để bù đắp cho con!
- Bù đắp? Ông nói là bù đắp sao?
- Chỉ cần không phải mạng sống của ta. Bất cứ thứ gì .. ta cũng có thể cho con!
Lân đầu tiên! Từ khóe môi Tử Thao vẽ lên 1 nụ cười, nhưng là 1 nụ cười khinh bỉ.
- Bất cứ thứ gì, thật sao?
- Phải, bất cứ thứ gì!
- Được! Thứ tôi muốn là... vị trí thừa kế!
Một lần nữa, Xán Liệt bàng hoàng. Liên tiếp như có những cú giáng đau xuống đầu cậu. Cậu chưa tin nổi vào những gì tai mình vừa nghe! Chưa dám tin!
Còn Diệc Phàm, nãy giờ cậu vẫn đứng đó. Đôi mắt rất buồn...
- Nhưng tôi sẽ nhận vị trí ấy bằng cách thể hiện khả năng. Trước mắt, khu biệt thự này muốn tồn tại, phải trừ khử sạch những tên gián điệp!
Nam từ ngoài cửa đang bước vào, hắn cúi đầu nhưng không lên tiếng. Hắn đã đoán ra phần nào câu chuyện. Trong khoảnh khắc, hắn liếc về phía cậu quản gia, tim khẽ nhói, nhưng nét mặt vẫn không chút biến đổi.
- Và kẻ nên trừ khử đầu tiên là ... - Tử Thao liếc mắt đi, và chợt nhận ra ánh nhìn của Nam từ phía đằng sau – Là quản lý của Phác Xán Liệt - Bạch Hiền!
Ngô Chấn Đông nhíu mày, rồi nở một nụ cười... thật nhẹ.
...
- Nam! Ngươi cho người xử lý vụ của quản gia đi, và tìm một quản gia tạm thời thay thế trong đám giúp việc.
- Vâng!
- Ngươi... không có tình cảm gì với thằng bé đó chứ?
- Không! Thưa ông chủ!
...
Tử Thao bước chậm rãi từng bước trên hành lang...
Cô độc...
Lạc lõng...
Nước mắt trên má nó lăn dài...
Nó đã không khóc khi mẹ mất, không khóc khi Hunter ra đi... Nhưng nỗi đau trong nó quá lớn, nước mắt trong tim quá nhiều. Nước mắt đóng thành băng! Và giờ băng đã tan... vì một kẻ! Con trai gã ác nhân dã lấy đi tất cả của nó! Vì một kẻ! Một kẻ nó yêu... Yêu nhiều và hận cũng nhiều...
Phặc!
Một bàn tay xiết lấy tay Tử Thao kéo nó chạy đi...
Rầm!!
Cửa phòng 102 đóng mạnh lại.
Giữa bóng tối, Tử Thao vẫn nhận ra bàn tay ấm áp ấy... Nhưng nó giật phăng bàn tay ấy ra.
- Đủ rồi, dừng lại đi... Tử Thao!
- Anh lấy tư cách gì mà muốn tôi thế này thế kia?
- Tôi hiểu em đang nghĩ gì. Tôi hiểu cảm giác của em lúc này...
Diệc Phàm vươn tay kéo Tử Thao lại phía mình, cậu muốn vòng tay cậu sưởi ấm trái tim đang phẫn nộ ấy...
Nhưng Tử Thao dùng cả hai tay xô mạnh cậu ra .
- Tránh xa tôi ra!! Anh thì hiểu gì về tôi? Đừng có nghĩ mình cái gì cũng biết!
- Có thể tôi không biết tất cả. Nhưng tôi cảm nhận được ...trái tim em đang đau đớn thế nào.
- Anh không thấy nực cười sao? – Trong bóng tối, hai ánh mắt như giao nhau, tim Tử Thao đập lệch 1 nhịp. Nó xiết chặt hai bàn tay, nó cần can đảm... - Vì đã... yêu tôi, anh trai?
Quả tim Diệc Phàm như bị ai bóp nghẹt.
- Không phải trò đùa đâu!
- Đùa? Thì ra anh nghĩ là đùa... Vậy tôi nói cho anh biết. Ngay từ đầu tôi đã biết quan hệ của tôi và anh nhưng tôi vẫn để anh yêu tôi! Tôi muốn anh đau đớn khi nhận ra mình đã yêu một người không thể yêu!
- Đừng nói nữa...
- Ngay từ đầu, khi tôi bước chân vào khu biệt thự, khi tôi ở bên Kim Chung Nhân, rồi Phác Xán Liệt, và cuối cùng là anh! Tất cả... đều nằm trong kế hoạch!
- Đủ rồi! – Có lẽ Ngô Diệc Phàm đã biết điều đó, nhưng nghe từ miệng người con trai ấy nói ra, cậu vẫn thấy đau hơn.
- Anh sợ phải biết những điều đó sao? Hay anh sợ phải nhìn thấy bộ mặt thật của tôi? ... Có một chuyện anh còn chưa biết... Suốt thời gian ở bên anh, tôi đã lấy Kim Chung Nhân làm cái cớ để đưa anh vào tròng!
Tim Diệc Phàm sững lại, rồi đau thắt lên.
- Em đang muốn làm tôi căm giận em? Hay tuyệt vọng vì sai lầm của mình?? ... Dù em có là con người thế nào... em vẫn là người tôi yêu!
- Còn anh có muốn biết cảm giác mỗi lần tôi nhìn thấy anh? Căm phẫn! Khinh khi! Và ghê tởm!
- Vậy lời... em nói yêu tôi...
Tử Thao nuốt khan, ánh mắt người con trai ấy vẫn chũ mục vào nó. Cổ họng nó như nghẹn ắng lại, nhưng đã đi tới đường cùng rồi, quay đầu là vực sâu! Tử Thao đưa ánh chệch đi, tránh ánh nhìn ấy.
- Sao anh ngây thơ vậy? Bộ óc thiên tài của Ngô Diệc Phàm đâu rồi? Anh nghĩ tôi có thể yêu anh? Con trai kẻ đã giết cả gia đình hạnh phúc của tôi, đã đẩy cuộc đời tôi xuống vực thẳm... Làm sao anh biết được cảm giác của một đứa bé 4 tuổi, khi mà máu của mẹ nó nhuộm thẫm áo nó, khi mẹ nó chết trước mặt nó.. Làm sao anh biết được cảm giác của một đứa bé 8 tuổi, lúc nào cũng sống chui lủi như một kẻ trộm cướp vì sợ bị sát hại. Một tuần vài lần gặp cha, người thân duy nhất còn bên cạnh... Và rồi, ông cũng theo mẹ nó ra đi, bước ra khỏi cuộc đời nó... Làm sao anh hiểu được? Tôi hỏi làm sao anh hiểu được hả? Khi chỉ còn một mình lạc lõng giữa thế gian? 8 tuổi, tôi nhìn đời bằng đôi mắt cay nghiệt! Tôi muốn quên hết! Quên hết! Nhưng kí ức ngày nào cũng hiện về! Chạy trong tâm trí tôi hệt như một đoạn phim! Yêu ư? Anh nói là yêu sao? Tôi có thể yêu anh sao...
Một khoảng lặng. Hai trái tim đang đau nhói, đang run rẩy. Tử Thao chậm rãi bước đi... lướt qua người Diệc Phàm ...
- Tại sao lúc ấy... em không đâm chết tôi đi ...
Băng khựng lại.
- Bởi... tôi muốn anh chết dưới tay Ngô Chấn Đông! Mục đích cuối cùng của tôi là... làm chính tay Ngô Chấn Đông giết ba người các anh, và chính tay tôi giết ông ta!
Diệc Phàm không đứng vững nổi. Cậu quỳ phịch xuống sàn. Như có ai đó đang xuyên từng lưỡi dao vào tim cậu, như có ai đó bóp nghẹt khí quản cậu. Đau! Chưa bao giờ đau như lúc này!
...
Tử Thao guồng chân chạy đi. Nhỏ cứ chạy, chạy khắp các dãy hành lang, chạy không suy nghĩ... Và rồi nó cũng phải dừng lại, mồ hôi túa ra ướt mặt. Tử Thao ngồi phịch xuống, thở dốc. Và lần nữa, nước mắt nhỏ tràn mi...
"Con đã đúng phải không ? Cha mẹ nói là con đã đúng đi! Nhưng sao con thấy đau lòng thế này... con đau lắm...."
...
Diệc Phàm bỗng thấy tim nhói lên từng đợt, dữ dội và đau đớn hơn mọi lần. Một tay cậu giữ lấy ngực trái... Từ miệng Diệc Phàm ... máu tràn ra. Mỗi lần tim nhói lên, máu lại xộc lên miệng, lại tràn ra... Máu đỏ thẫm, rớt dọc áo sơ mi, chảy loang thành một vũng dưới sàn...
Sinh ra ở hai thế giới. Định mệnh khiến họ gặp nhau. Định mệnh oan nghiệt! Và họ đã đi quá xa... Liệu tình yêu có đủ sức phá tan khoảng cách? Hủy diệt bức tường ngăn giữa hai thế giới? Xóa bỏ mọi hận thù và toan tính? Liệu tình yêu có thể? Hay tất cả.. đã là định mệnh...
Phòng 101
Xán Liệt như muốn phát điên lên! Cậu đi qua đi lại, rồi ngồi phịch xuống giường, ôm đầu. Cậu có thể chắc chắn một điều, mình không đủ can đảm để giết người con trai ấy! Dù Tử Thao có phản bội cậu! Không! Không phải phản bội, mà ngay từ đầu đã đặt bẫy và chờ cậu nhảy vào! Trên tất cả, điều làm cậu muốn điên lên là cậu không thể rời bỏ người con trai ấy, cậu đã yêu thật lòng. Và Hoàng Tử Thao là em trai cùng cha khác mẹ với Xán Liệt! Em trai?? Hai chữ đó làm đầu cậu muổn nổ tung!!
Xán Liệt ngửa mặt lên trời, bật cười... Kẻ như cậu đã yêu thật lòng? Và yêu một người không thể yêu sao? Làm sao cậu chịu nổi chuyện khi nhìn một người chung huyết thống mà lòng lại khao khát, thèm muốn? Cuộc đời có phải đang đùa giỡn với Phác Xán Liệt này không...
...
- Thằng hai làm sao?
- Tôi nghĩ do cậu hai quá căng thẳng với công việc nên trí óc quá sức và cần được nghỉ ngơi.
- Đang chuẩn bị một kế hoạch quan trọng, tại sao nó lại như thế?
- Ông chủ đừng vắt cậu hai làm quá sức nữa, đến lúc không chịu đựng nổi, cậu hai sẽ gục mất!
- Được rồi, nó chỉ cần quản lý tốt an ninh hiện tại thôi.
- Ông chủ... ông nghĩ đứa con trai đó có ý định gì khi muốn tranh quyền thừa kế?
- Ta nghĩ khả năng của nó cũng không tầm thường, nhưng nó đang giành được vị trí ấy để trả thù ta!
- Vậy thì...
- Không được đụng tới thằng bé! Đứa con trai thất lạc của ta, ta không muốn làm hại đến! Vả lại, trong kế hoạch này, có thể nó sẽ giúp được nhiều đấy. Xong vụ này ta sẽ thay đổi suy nghĩ của nó!
- Có lẽ hai cậu chủ sẽ khó khăn để chấp nhận!
- Thằng bé cũng nhẫn tâm lắm! Tiếp cận từng thằng con trai ta, khiến chúng vướng vào lưới tình và rốt cục nhận ra đã yêu người em chung huyết thống!
- Ông chủ có ý định gì cho kế hoạch chưa? Chúng ta chỉ còn 4 ngày nữa.
- Trước mắt ngươi thông báo với tất cả mọi người trong biệt thự, từ giờ cho đến lúc kế hoạch hoàn thành, không ai được bước chân ra khỏi khu biệt thự, kể cả các cậu chủ và quản lý như ngươi!
Ngô Chấn Đông ra hiệu cho một tên cận vệ:
- Ngươi đi thu mọi thiết bị có thể nối sóng với bên ngoài, tất cả! Cho đến khi thực hiện xong kế hoạch, chỉ ta mới có thể liên lạc với bên ngoài thôi!
- Ông chủ đang lo lắng còn gián điệp trong khu biệt thự?
- Nếu thằng bé thực sự là CIA, thì đó là việc nên làm để lũ CIA không nhúng tay vào kế hoạch này!
Tử Thao vẫn lang thanh trên dãy hành lang, nó phải lấy lại tinh thần để làm việc. Phía trước, Xán Liệt đang bước hướng ngược lại...
Cậu dừng chân, nhưng Tử Thao định lướt qua người cậu
Phặc! Xán Liệt túm lấy cổ tay nó:
- Em đang đùa cợt với ta sao?
- Tôi không có tâm trạng nói chuyện lúc này!
Xán Liệt dùng sức kéo mạnh Tử Thao và xô nó chận vào tường.
- Em coi ta là trò đùa và giờ nói thế hả?
- Anh muốn gì? – Tử Thao nhìn chằm chằm vào cậu.
- Muốn gì ư? – Xán Liệt chợt cười – Thứ ta muốn là ... - Và cậu giữ lấy hai tay Tử Thao nhận vào tường, rồi cúi xuống hôn nó một cách thô bạo. Nó cố né nhưng Xán Liệt càng mạnh tay và quyết làm tới cùng.
Tử Thao dùng hết sức xô mạnh cậu ra ...
Chát!
Và tặng cậu một cái tát khá đau.
- Thô bỉ!
- Phải! Ta thô bỉ, ta không ra gì! Nhưng ta muốn em biết ta thèm khát em tới thế nào! Em trai sao? Chuyện điên rồi quá đấy!!
- Dù anh phủ nhận thì đó vẫn là sự thật!
- Ta không cần biết sự thật nào hết! Em trai thì sao? Chúng huyết thống thì sao? Pháp luật cấm được ta yêu và chiếm đoạt em à? Không, có cấm thì cũng chẳng làm được gì sất!!
- Bệnh hoạn!
- Vậy tại ai? Tại ai mà giờ ta yêu em đến thế này??
- Cậu chủ!
Một người đàn ông tầm 25,26, dáng vóc khỏe mạnh, da ngăm ngăm đen và vẻ mặt lanh tanh đầy sát khí thật không hợp với bộ vest trắng lịch lãm hắn mặc. Tử Thao nhìn ra, hắn cúi đầu chào lần nữa.
- Từ giờ tôi sẽ là quản lý của cậu chủ!
Xán Liệt cười khẩy:
- Cậu chủ sao? Ngươi đang ở đây nói cái quái gì thế, thằng khốn! – Cậu có vẻ không ưa tên kia.
Nhưng tay "quản lý mới" có vẻ không để tâm lời của Phác Xán Liệt.
- Phòng của cậu chủ đã được chuẩn bị. Cậu chủ theo tôi!
Tử Thao nhìn theo hướng tay quản lý chỉ, định bước đi, nhưng nó khựng lại, nhìn Xán Liệt:
- Anh muốn tôi hơn hay muốn sự nghiệp hơn?
- Em nói gì?
- Hay cả hai? Tôi... sẽ không để anh có được bất cứ thứ gì!
Tử Thao bước đi cùng tay quản lý, nó thừa biết hắn là kẻ dưới của Ngô Chấn Đông, và chắc hẳn là 1 kẻ rất trung thành.
Xán Liệt vẫn đứng như trời trồng ở đó, cậu không tin vào tai mình...
- Vậy ra... em thật sự muốn tranh vị trí ấy với ta? – Xán Liệt bật cười – Thú vị thật!
...
- Ngô Chấn Đông muốn ngươi "chăm sóc" ta?
- Công việc của quản lý rất nhiều, thưa cô chủ!
- Ngươi tên gì?
- Kin!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- End chương 67.

- Ủng hộ fic Ái Hậu Dư Sinh - Sau khi yêu [KrisTao ver] tớ mới edit nha chúng cậu! (=^_^=)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro