three.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những tưởng chuyện đó đến đây là kết thúc êm dịu. Nhưng không, đêm hôm đó, cậu bị Jungmo gọi tới trách mắng. Anh hiểu cậu, nhưng anh cũng lo cho cậu và sợ cậu sẽ tự mang đến tổn thương cho mình. Linh hồn cậu trai ban chiều lẽ ra đã đến thời điểm phải rời khỏi thể xác, nhưng Minhee lại tự ý ngăn cản điều đó xảy ra, khiến nó vẫn còn ràng buộc ở dưới kia. Cũng sẽ đến lúc nó lại phải ra đi nữa thôi, nhưng sẽ về thế giới đối nghịch với bọn họ.

Tên của Minhee cũng đã bị xóa khỏi danh sách thiên sứ, đây chính là hình phạt dành cho kẻ dám tự ý hành động ở nơi này. Không lâu nữa thôi, địa ngục sẽ có thêm một cái tên không dáng bị vào đó chút nào.

Minhee đỏ mắt, chực khóc. Jungmo tuy rất thương em nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn, nghiêm mặt.

"em không được khóc, Minhee. Em khóc thì trời sẽ mưa mất."

Cậu hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay lại.

Ngừng một lúc, Jungmo nói tiếp.

"bây giờ chỉ còn một cách thôi. Em hãy đi xuống đó, giữ cho cậu trai đó còn muốn sống sau ba tháng mười ngày."

Ba tháng mười ngày kết thúc và Cha Junho không chết, nơi chốn sau này của cậu ta sẽ do chính cậu ta định đoạt.

Đêm hôm đó, Minhee cứ mãi loanh quanh với câu hỏi rằng liệu cậu có thể làm được chứ. Jungmo dỗ mãi để cậu ngủ, rồi cũng lặng lẽ chuẩn bị cho cậu một thân thể con người. Minhee có thể làm được không ư, có chứ, anh tin cậu có thể làm được. Nếu đến cả Kang Minhee cũng không làm được, thì sẽ không còn bất kì ai có thể cứu rỗi nổi linh hồn đó, bởi lẽ cậu là thiên sứ mang nhiều tình yêu nhất anh gặp được ở nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro