14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suy nghĩ của tôi dừng lại ở đây, tôi mở điện thoại lên, thấy có một vài tin nhắn tới.

"Em ở bệnh viện nào? Đừng làm loạn nữa, nói cho chị biết đi, có chuyện gì đã xảy ra với em vậy?"

"Em nghe lời một chút được không, chị đã chạy khắp các bệnh viện ở thành phố B rồi mà cũng không thể nào tìm được em, chị mệt quá."

"Đứa trẻ là con của hai chúng ta, nó cũng là một sinh mệnh mà, em dựa vào cái gì mà lại tự mình quyết định như vậy? Em dựa vào cái gì mà lại dùng cách này để báo thù chị?"

"Hôm đó chị thực sự đã tức điên lên, nên mới nói ra những lời quá đáng như thế, nhưng em có biết là chị đã đau đến mức nào không?"

"Em đang ở đâu, gửi định vị cho chị đi, coi như chị xin em."

...

Là Diệp Anh.

Tôi cười một cách cay đắng.

Hóa ra luật sư Nguyễn trước nay vẫn luôn cao cao tại thượng, chưa bao giờ thua cũng sẽ có lúc phải thừa nhận thất bại như thế này.

Chỉ là, trong sa mạc khô cằn, tôi muốn uống một hớp nước, nhưng chị ấy không cho, tới khi tôi ra khỏi sa mạc rồi, chị ấy lại gửi cho tôi một thùng nước, tới lúc này tôi cũng chẳng còn hứng thú nữa.

Tới tối, trong phòng xuất hiện hai vị bác sĩ.

Triệu Hân đó lại tới nữa rồi.

"Tình hình của cô ấy thế nào rồi?" Triệu Hân hỏi bác sĩ Trương."

"Không tốt lắm."

"Ra nước ngoài thì sao, liệu có cơ hội hơn không?"

Bác sĩ Trương không trả lời.

Im lặng chính là đáp án.

"Hai người quen nhau à?" Bác sĩ Trương hỏi chị ấy.

Chị ấy nhìn tôi rồi nói: "Coi như là có quen đi."

"Chưa nghe cậu nhắc tới bao giờ."

"Mới làm bạn gái được có một phút là đã đá tôi luôn rồi." Chị cười bất lực.

Tôi:!

Bác sĩ Trương:!

Các bệnh nhân trong phòng nhìn hai chúng tôi bằng một ánh mắt kỳ lạ.

Bác sĩ Trương đã đi rồi, nhưng Triệu Hân thì vẫn chưa đi.

"Cậu ta đâu? Em đã bệnh tới mức này rồi, thế mà cậu ta vẫn còn không tới?"

Người mà chị ấy đang nói tới chắc là Diệp Anh.

"Chia tay rồi."

"Chia tay rồi á? Chị ở nước ngoài nghe nói hai người yêu nhau sôi nổi rầm rộ lắm cơ mà, còn nói để chị làm phù dâu, may mà cậu ta còn nhớ tới chị đấy. Sao thế, bây giờ em bị bệnh rồi, cho nên cậu ta không cần em nữa à?"

Tôi trầm mặc mất một hồi lâu, rồi nói: "Người mà chị nói tới chắc hẳn là Thùy Vi, em trùng tên với cô ấy, cô ấy học cùng trường với các chị, còn em thì không."

Thật tàn nhẫn, tôi đã phải kiên nhẫn giải thích cho chị ấy hết một lượt.

Vẻ mặt chị đột nhiên thay đổi.

"Ngày hôm đó sau khi chị nghe điện thoại của em, tới tối lúc cậu ta trở về, nói với chị là cậu ta đã có người yêu rồi, bạn gái tên là Thùy Vi, chị còn tưởng là hai người đã ở bên nhau rồi chứ, cuộc điện thoại đó hình như cũng không cần phải chuyển lời nữa, thế là chị không nói."

Đầu óc tôi đột nhiên trống rỗng.

Vậy cho nên, tối hôm đó tôi đã không nhận được câu trả lời, là bởi vì chị ấy căn bản không biết chuyện tôi đã gọi cho chị ấy?

Tôi chờ từ ngày này qua ngày khác, cuối cùng cũng không chờ nổi nữa, quyết định đến trường tìm chị ấy để có được một câu trả lời.

Lúc ngồi trên xe bus, tôi nhìn thấy chị ấy đang cẩn thận che nắng cho cô gái bên cạnh.

Ánh nắng ngày hôm đó thật chói mắt, tới mức làm tôi cay mũi, nước mắt tuôn rơi.

Chị ấy có bạn gái rồi.

Tôi không thể đợi được câu trả lời của chị ấy nữa.

Chị ấy đã yêu Thùy Vi, yêu đến tận bây giờ, đến mức không thể rời bỏ.

Trên miệng chị ấy thì nói là ghét, nói là không yêu, nhưng hành động và ánh mắt của chị ấy đã phản bội lại chính mình.

Nhìn thấy người mà mình thích, từ ghét một cô gái đến khi thích cô ấy, quá trình này còn khó chịu hơn nhiều so với việc chị ấy trực tiếp vứt bỏ tôi.

Số phận quả thực rất nực cười.

Sau khi tốt nghiệp, tôi ở lại thành phố của chị ấy, giống như hồi cấp ba, đi rất nhiều tuyến đường, chỉ để trốn trong góc lén nhìn chị ấy sau giờ học.

Thậm chí tôi còn lén lút theo dõi đồng nghiệp của chị ấy, tạo ra cái gọi là xem mắt.

Chị ấy hỏi tôi có muốn ở bên nhau không, trên mặt tôi thì có vẻ bình tĩnh, nhưng khi về đến nhà thì lại òa khóc vì hạnh phúc.

Chị đâu biết rằng từng bước chân nhỏ lạnh lùng của chị ấy, đều là do tôi dốc hết tâm cơ, vắt kiệt toàn bộ sức lực của mình mới có được.

Tôi bảo vệ tình yêu này một cách thật cẩn thận và tỉ mỉ, không dám vượt qua giới hạn của mình dù chỉ là nửa bước.

Nhưng ngay khi tôi đang vô cùng vui mừng vì được gả cho chị ấy, thì bạch nguyệt quang của chị ấy lại quay về rồi.

Cô ấy chỉ nói một câu: "Thừa nhận đi, chị cũng thích em như em thích chị vậy."

Thế là chị ấy đã vứt bỏ áo giáp của mình, hoàn toàn bị đánh bại.

Thật là đáng tiếc.

Chỉ một chút nữa thôi, là tôi đã được kết hôn với cô gái mà tôi yêu năm 17 tuổi.

Vậy thôi, bây giờ chị ấy lại còn hỏi tôi đang ở đâu?

Để làm gì cơ chứ?

Tôi sắp chết rồi, dùng cái chết để trói buộc tình yêu của một người, hay là dùng cảm giác tội lỗi để đánh đổi tình yêu rẻ tiền của chị ấy đây?

"Diệp Anh, em yêu chị, em đã từng mong chờ được yêu đến như thế. Nhưng bây giờ em đã không còn cần nữa rồi. Cảm ơn sự thẳng thắn của chị, chúng ta kết thúc rồi."

Tôi đã viết câu này trong nhật ký của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro