15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây Triệu Hân đã trở thành vị khách thường xuyên đến phòng bệnh của tôi.

“Cậu là bác sĩ chỉnh hình, ngày nào cũng chạy tới đây, muốn cướp bát cơm của tôi đấy à?” Bác sĩ Trương bất mãn.

“Cậu cứ mặc kệ tôi đi.” Chị ấy vừa tùy ý vừa thoải mái, chẳng thèm để ý tới người kia mà lại quay sang hỏi tôi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”

"Chóng mặt."

"Nôn bao nhiêu lần rồi?"

"Ba lần."

Chị ấy đưa tay sờ trán tôi, "Hơi nóng này, chưa uống thuốc à?"

"Khó uống lắm."

"Em… Đừng có mà tùy hứng như vậy nữa."

"Triệu Hân! Cậu là bác sĩ của cô ấy hay tôi mới là bác sĩ của cô ấy đây? Cậu nói hết những gì mà tôi cần nói rồi thì tôi biết nói cái gì bây giờ?" Bác sĩ Trương đứng ở bên cạnh bất lực từ bỏ.

"Cậu đứng ở đây rất là vướng víu đấy nhé." Triệu Hân lườm anh ta một cái.

“Vậy tôi đi nhá?” Bác sĩ Trương tức giận bỏ đi.

“Lại đây, chị đút cho em uống.” Triệu Hân đưa thuốc cho tôi.

"Đắng lắm."

"Mau uống đi, uống xong chị sẽ dẫn em ra ngoài."

"Đi đâu?"

"Em muốn đi đâu thì đi đó."

...

Chị ấy không hề nuốt lời, thực sự đã đưa tôi ra ngoài.

Xem phim, uống trà sữa, ăn thịt xiên nướng, không thiếu một việc gì cả, thậm chí còn đưa tôi đi quẩy nữa chứ.

Vị bác sĩ Triệu này hình như không được đoan trang cho lắm thì phải.

"Lần đầu tiên tới đây à?"

"Ừm."

Chị đẩy tôi ra giữa sàn nhảy, “Đừng ngại, tối như hũ nút thế này, không ai nhận ra em đâu.”

Tối nay được chơi vui quá sức tưởng tượng rồi.

Chị ấy cho tôi biết rằng, hóa ra cuộc sống này có thể ngang tàn đến mức ấy.

“Chị không sợ bệnh nhân của chị biết chuyện chị là bác sĩ mà vẫn thích đi quẩy bar à?”

"Chị là bác sĩ, chứ có phải là hòa thượng đâu, không cần phải ăn chay niệm Phật ha."

Cũng phải.

Tôi thực sự ghen tị với chị ấy, sống như một cơn gió tự do, không một ai có thể định nghĩa được chị ấy.

Trên thực tế, cho dù người khác có phán xét chị ấy như thế nào, thì chị cũng chẳng thèm quan tâm.

Phải mất một lúc lâu, tôi mới nhận ra là chị ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi.

"Chị nhìn em làm gì?"

“Không có gì.” Chị nhìn đi chỗ khác.

“Có vui không?” Chị hỏi tôi.

"Ừm."

"Từ nay về sau, ngày nào cũng phải vui vẻ như này nhé."

"Được."

Chị ấy rất dữ, nhưng cũng rất thẳng thắn.

Rõ ràng chúng tôi quen biết nhau chưa lâu, nhưng chị ấy lại trò chuyện với tôi như thể một người bạn cũ, chị ấy nói hy vọng sau này mỗi ngày tôi đều vui vẻ như vậy.

Tôi bỗng cảm thấy tâm trạng của tôi có hơi trùng xuống.

Hóa ra lâu rồi không được yêu thương, được người khác đối xử dịu dàng với tôi một chút, sống mũi tôi đã bắt đầu cảm thấy cay cay.

“Sao, nhớ cậu ta rồi à?” Chị ấy thấy tâm trạng tôi không đúng, liền hỏi tôi.

“Không.” Tôi nói sự thật.

“Quay về thôi.” Chị ấy có chút cáu kỉnh.

Trở lại bệnh viện, chị trông cho tôi ngủ, kéo chăn đắp cho tôi, rồi dừng lại ở đó không nhúc nhích gì nữa.

Trong mơ hồ, tôi cảm thấy có người đã hôn lên trán của mình.

Khiến tôi sợ tới mức không dám di chuyển.

“Bạn gái một ngày kết thúc rồi.” Chị nói nhỏ, “Từ nay về sau phải ngoan ngoãn uống thuốc đấy nhé.”

Chị ấy đi rồi.

Tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro