Chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Shortfic][KrisHo] PHIẾN THÊ (Mua Vợ) - Chap 1

Tittle: Phiến Thê (Mua Vợ)
- Length: four chapters
- Author: Dạ Cực Quang (?)
- Editor: Đồng Lý Thần Nguyên (Shin-I) (gọi vậy bởi vì tui có chỉnh sửa một số trường đoạn :3)
- Category: hiện đại, đô thị, 1vs1, cường - cường, công sủng thụ, sinh tử văn, có H, HE
- Rating: MA/NC-17 (Bạn au đã đủ tuổi :3)
- Pairing: KrisHo
- Disclaimer: Họ thuộc về nhau. Không ai thuộc về au nhưng số phận của họ trong này sẽ do au quyết định.
- Summary: Thê phiến, phiến thê, liệu cuối cùng có cái kết đẹp nào cho chuyện tình cẩu huyết như cổ tích giữa hai người bọn họ hay không?
- Note: Ai anti EXO, KrisHo or boylove please click back. Fic có cảnh quan hệ thể xác giữa nam và nam. Cấm trẻ em dưới 17 tuổi và những người có bệnh tim, thần kinh không vững vàng. Au đã cảnh báo trước, ai vì sự tò mò mà đọc đến lúc đấy thì đừng có mà chửi au biến thái. Cảm ơn các readers đã đọc. Chúc các readers vui vẻ ạ. *cúi chào*

THE FIC I TRANSLATED IS WAITING TO BE GIVEN PERMISSION FROM ITS AUTHOR. PLEASE DO NOT BRING IT OUT FROM HERE. THANK YOU!

~ LET'S ENJOY THE FIC ~

... CHAPTER 1: TAI NẠN CỦA GIA ĐÌNH - THẤT THÂN...

.... "Ba à, trong nhà xảy ra chuyện gì vậy?"

Hai anh em Tuấn Miên và Hữu Khiêm bị phụ thân cấp tốc gọi điện triệu trở về.

"Công ty gần đây xảy ra vấn đề, tổn thất một khoản tiền rất lớn... Nếu không tìm được ai để vay tiền xoay vòng thì công ty có nguy cơ phá sản..."

Kim Mẫn Thạc trầm giọng kèm theo tiếng thở dài. Kim thị thành lập đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên gặp phải nguy cơ nghiêm trọng như vậy. Anh em hai người liếc nhìn nhau, cảm thấy thật ngoài ý muốn.

"Ba à, bây giờ chúng ta cần bao nhiêu tiền?" - Tuấn Miên hỏi, mặc kệ cần tiền ít hay tiền nhiều, cậu cũng phải biết một con số cụ thể.

"Một trăm nghìn vạn đô la." (1 vạn = 10.000, 1 trăm nghìn vạn = 100.000 x 10.000 = 1.000.000.000) - Kim Mẫn Thạc thẫn thờ nói.

"Đô la?"

"Ba nói 1 tỷ đô la?"

"Ân." - Kim Mẫn Thạc gật đầu thiểu não.

"Không thể nào..."

Hai người bọn họ đều cảm thấy thập phần đau đầu, một số tiền lớn như vậy, trong lúc nhất thời đến chỗ nào vay mượn đây? Nhưng mà, mặc kệ khó khăn như thế nào, dù sao cũng là công ty nhà mình, cũng không thể ngồi nhìn công ty đóng cửa.

"Chúng ta phân công nhau suy nghĩ biện pháp đi."

"Được rồi."

"Cũng chỉ có thể như vậy thôi..."

★ ★ ★

Kim thị ở trên thương trường cũng coi như là một công ty có chút danh tiếng, hai anh em Tuấn Miên và Hữu Khiêm đều có những điều kiện thuận lợi, nên từ lâu luôn xuất sắc trên mọi phương diện, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng bọn họ đã sớm bộc lộ được tài năng, trở thành đối tượng được mọi người hâm mộ.

... Đêm...

Monster, là một PUB mà Tuấn Miên thường đi. Ở trong này cậu có thể không hề băn khoăn mà thả lỏng chính mình. Hôm nay, cậu tới đây cùng với người bạn thân nhất là Đoàn Nghi Ân.

" Tiểu Miên, hôm nay làm sao vậy, chỉ lo uống rượu." - Nghi Ân vỗ vai cậu hỏi.

"Công ty xảy ra một số chuyện rắc rối..."

Một tỷ đô la, cậu đi chỗ nào mà tìm được bây giờ?

"Tài chính xoay vòng không kịp sao?" - Nghi Ân nhẹ nhàng hỏi.

À đây là vấn đề thông thường của các công ty mà.

"Thiếu bao nhiêu, nói thử xem tớ có thể giúp cậu hay không."

" Cậu không giúp được tớ đâu."

Tuấn Miên cười khổ một tiếng. Nghi Ân là bạn mà cậu đã quen biết từ thời trung học, là một người bạn chân thành, hai người quen nhau đã hơn mười năm. Hắn gần đây mới vừa mở một công ty, giai đoạn đầu chắc chắn còn gặp nhiều khó khăn, làm gì có dư tiền mà giúp cậu, hơn nữa lại là một số tiền khổng lồ như vậy.

"Sao vậy, ngại ít a?"

"Công ty của cậu mới vừa khai trương, là thời điểm rất cần tiền, còn tớ thì cần một số tiền quá lớn... Về điểm này tiền của cậu căn bản là không đủ, cho nên cậu vẫn là lưu trữ chính mình dùng đi..."

Nghi Ân đẩy ra cô gái diễm lệ đang quấn quít lấy chính mình, ngồi vào bên cạnh Tuấn Miên.

"Vậy cậu tính toán làm sao bây giờ?"

"Suy nghĩ biện pháp mượn nợ dài hạn."

Tuấn Miên bất đắc dĩ cười:

"Ngày mai tớ bắt đầu đi các ngân hàng một lượt, thử xem có ngân hàng nào có thể cho chúng ta vay hay không."

★ ★ ★

Cho đến đêm khuya, Tuấn Miên mới từ PUB đi ra, Nghi Ân thì đã cặp kè với một chàng trai khá phong độ rời đi từ sớm. Bạn trai cậu ta đấy. Thiếu gia nhà họ Vương - Vương Gia Nhĩ cơ mà! Haiz... Lúc này không biết hai người bọn họ đang ở nơi nào phong lưu khoái hoạt với nhau rồi!

"A. . . . . ."

Ra khỏi cửa, đi không được bao xa, cậu liền đụng vào một người, lực va chạm mạnh làm cho cậu đứng không vững lui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất. Đúng lúc này, một đôi tay mạnh mẽ rất nhanh liền ôm lấy cậu, tránh cho cậu phải đo đất.

"Thế nào, có bị đau ở chỗ nào không?"

Tuấn Miên ngẩng đầu lên nhìn.

"Là anh?"

Trước mắt, người đang ôm lấy cậu là một nam nhân có khuôn mặt cực kỳ điển trai, vóc dáng so với cậu cao hơn hẳn cái đầu. Tên của hắn là Ngô Diệc Phàm, rất có tiền cũng rất có thế lực, hắn đối với cậu chỉ là biết mặt biết tên thế thôi, còn những mặt khác một chút cũng không rõ.

À , đúng rồi, còn có một chút. Ngô Diệc Phàm là một người đồng tính luyến ái, dây dưa với cậu đã rất nhiều ngày, nhưng mà cậu vẫn không có đáp ứng. Cho tới bây giờ, hai người quen biết nhau cũng gần một tháng. Diệc Phàm từng nói qua, hắn sẽ cho cậu thời gian là một tháng để suy nghĩ, nếu sau một tháng cậu còn không đồng ý, cũng đừng trách hắn không từ thủ đoạn. Hừ, ai thèm để ý đến hắn cơ chứ!

"Hôm nay là ngày cuối cùng rồi đó. Ý của em như thế nào?" - Diệc Phàm hỏi.

"Tôi đã từng nói qua với anh là tôi không phải gay, muốn tìm thì anh đi tìm người khác đi."

Vốn đã vì chuyện công ty mà phiền lòng, lại gặp được người đối với mình dây dưa không ngớt, Tuấn Miên ngữ khí có chút bực mình:

"Buông!"

"Được rồi." Diệc Phàm nở nụ cười ra hiệu cho cấp dưới, thản nhiên đứng tránh sang một bên.

"A. . . . . ."

Một cảm giác đau nhức từ sau gáy truyền đến, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, cậu không thể tin quay đầu nhìn lại, một người có bộ dáng như vệ sĩ đứng ở phía sau cậu , cậu rốt cuộc duy trì không được, hôn mê bất tỉnh, thân thể yếu đuối ngã vào trong lồng ngực Diệc Phàm .

"Rốt cuộc thì em cũng là người của anh!"

Ngô Diệc Phàm hôn lên đôi môi đang khép kín của Tuấn Miên, sau đó thoải mái mà ôm lấy cậu đi về phía ngõ nhỏ chờ xe đến.

★ ★ ★

Không. . . . . . Không nên cử động . . . . . . Đau quá. . . . . .

Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, cậu liền cảm giác được một cơn đau mơ hồ làm khắp người cậu tê dại. Tuấn Miên ra sức mở mắt, cùng lúc đó, bị cường lực xỏ xuyên qua, đau đớn ở trong khiến cơ thể muốn nổ tung. Cậu đau đến nỗi nước mắt chảy ra đẫm ướt cả khuôn mặt thanh tú, tầm mắt mơ hồ một tầng sương mỏng. Tình hình trước mắt làm cho cậu sợ ngây người.

"Bảo bối, em thật chật!"

Nói xong lại là một trận mãnh liệt va chạm . Một căn phòng hoàn toàn xa lạ, cậu đang nằm ở trên một chiếc giường lớn xa hoa, hai chân bị mở ra cực đại, lại đang bị một nam nhân cao lớn không ngừng xâm phạm . Là Ngô Diệc Phàm!

"Buông ra. . . . . . A. . . . . .

Lại một trận va chạm mãnh liệt làm cho cậu ngay cả nói cũng nói không được. Hắn thật đê tiện, thừa dịp cậu bị hôn mê mà chiếm đoạt cậu . Nhìn thấy ánh mắt phẫn hận, không cam lòng của Kim Tuấn Miên, Diệc Phàm chỉ cảm thấy dục hỏa càng tăng lên, hạ thân càng thêm dùng lực sáp nhập vào trong cơ thể của người bên dưới, làm cho cậu chịu không được cầu xin sự khoan dung của hắn.

"Không cần. . . . . . Đau quá. . . . . ."

Hạ thân bị Diệc Phàm cuồng mãnh xâm chiếm, Tuấn Miên cảm thấy chính mình giống như một cánh hoa nhỏ mảnh mai, bị mưa to gió lớn gây sức ép không sao chịu nổi. Cậu bây giờ chẳng khác nào phận nữ nhi liễu yếu đào tơ mà!

Mỗi lần Diệc Phàm ra vào đều làm cho cậu sợ hãi chính mình sẽ bị hắn xé rách ra. Tuấn Miên hai tay gắt gao đặt ở trước ngực hắn , hy vọng có thể đẩy hắn ra, nhưng lại không thể ngăn cản, lần nào cũng bị hắn giữ lấy . Cậu hy vọng chính mình có thể lại hôn mê đi, để không phải thừa nhận hết thảy những chuyện này, nhưng điều này làm sao có thể ? Diệc Phàm bắt lấy tay cậu cố định ở đầu giường, cúi đầu ngăn chặn cậu há mồm muốn nói, chiếc lưỡi như một con rắn độc thâm nhập vào trong miệng cậu tùy ý khuấy động không ngừng... Kim Tuấn Miên không chút nghĩ ngợi liền cắn một cái.

"A!"

Diệc Phàm đau đớn kêu lên một tiếng . Mùi máu tươi thản nhiên ở trong miệng khuếch tán ra, tất cả mọi hoạt động đều đình chỉ trong phút chốc. Chỉ có phân thân của Diệc Phàm còn chiếm cứ trong cơ thể cậu, hai chân cậu vẫn là bị nâng lên, cậu thoáng nhẹ nhàng thở ra. Đôi mắt Diệc Phàm nheo lại đầy nguy hiểm, hắn một tay nắm lấy cằm Tuấn Miên , siết chặt làm cho cậu không sao động đậy. Toàn thân hư nhuyễn, Tuấn Miên căn bản vô lực mà chống cự.

"Hôm nay, nguyên cả buổi tối này anh sẽ không cho em ngủ!"

Lời còn chưa dứt, so với lúc trước càng thêm cuồng dã luật động, mạnh mẽ mà trừu sáp . Tuấn Miên cơ hồ không thở nổi, môi bị tùy ý nhấm nháp, hạ thân bị mãnh lực xỏ xuyên qua, quả thật là vô cùng khó chịu.

". . . . . . Không. . . . . . A. . . . . ."

"Gọi tên của anh!" - Diệc Phàm thanh âm gần như mất tiếng nói.

" Diệc Phàm. . . . . . Uhm... Diệc... Aa... ân. . . . . ."

Bị cường lực xỏ xuyên qua, cậu cơ hồ nói không ra lời. Lại bị gây sức ép nửa giờ, rốt cuộc Tuấn Miên cũng cảm thấy một cỗ nhiệt lưu bắn vào trong cơ thể mình, chỗ sâu nhất. Cuối cùng cũng đã xong. . . . . Cậu nhắm mắt lại, mệt mỏi không nói nên lời. Diệc Phàm gắt gao ôm lấy cậu , còn lưu luyến chưa chịu rời khỏi cơ thể nõn nà trước mặt .

"Người này rốt cuộc đã thuộc về mình."

Diệc Phàm vô cùng sung sướng, thân thiết hôn hôn lên môi cậu.

"Anh . . . . . Nhanh lên. . . . . . Đi ra ngoài. . . . . ."

Tuấn Miên suy yếu kêu lên.Trong cơ thể vẫn còn hàm chứa phân thân của Diệc Phàm, cậu cảm thấy rất - không - thoải - mái.

"Bảo bối, trong cơ thể em thật thoải mái, vừa chật vừa nóng, em làm cho anh như thế nào cũng không muốn lui ra ngoài." - Diệc Phàm không đứng đắn trêu đùa.

" Anh. . . . . ."

Tuấn Miên hung hăng trừng hắn, liếc mắt một cái, chỉ tiếc cái liếc mắt này bởi vì thân thể cậu hư nhuyễn vô lực mà toàn bộ mất hết sự sắc bén ngày thường, đôi con ngươi mang theo nước mắt ngược lại còn lộ ra mị nhãn như tơ, cái tác dụng duy nhất có được chính là lần thứ hai khơi dậy dục hỏa trong người Ngô Diệc Phàm vốn vẫn chưa tiêu tán.

"Không cần. . . . . . Ah... Buông. . . . . ."

Cảm thấy trong cơ thể khác thường biến hóa, Tuấn Miên không thể tin nổi nhìn hắn. Không cần. . . . . . Cậu mệt mỏi quá, thật sự là rất khó chịu, cậu không cần lại bị. . . . . . Lại bị thượng một lần nữa ah! TvT

"Anh nói rồi, đêm nay anh sẽ không cho em ngủ."

Trong cơ thể truyền đến cảm giác vật kia đang bắt đầu trương lớn lên làm cho chân tay Tuấn Miên luống cuống, lại tiếp tục những đợt va chạm khiến cậu khổ sở cực kỳ. Kim Tuấn Miên suy yếu giãy dụa muốn đẩy hắn ra, nhưng lại không có khí lực.

"A. . . . . . Không cần. . . . . . Tôi sai lầm rồi. . . . . . Ô. . . . . . Xin anh. . . . . . Đừng... Ngừng lại..." (cái này Miên nói, chứ toy không có nói :3)

Thế là, Tuấn Miên bị Diệc Phàm đặt ở dưới thân yêu thương suốt một đêm, thẳng đến bình minh. Cậu vô cùng hối hận vì đã cắn hắn, mặc kệ cậu cầu xin tha thứ như thế nào, hắn đều không có dấu hiệu dừng lại. Cái con người này, có phải đã bị cấm dục mấy chục năm hay không mà lại có thể hảo hảo thượng người khác mấy chục lần mà không biết mệt mỏi vậy? TxT...

... TO BE CONTINUED...

#P/S: Toy xuống núi rồi đây. Có ai nhớ toy không? Ahuhuhu mấy người có nhớ toy không? Hay là nhớ fic nhà toy? TvT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro