Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Shortfic][KrisHo] PHIẾN THÊ (Mua Vợ) - Chap 2

Tittle: Phiến Thê (Mua Vợ)
- Length: four chapters
- Author: Dạ Cực Quang (?)
- Editor: Đồng Lý Thần Nguyên (Shin-I) (gọi vậy bởi vì tui có chỉnh sửa một số trường đoạn :3)
- Category: hiện đại, đô thị, 1vs1, cường - cường, công sủng thụ, sinh tử văn, có H, HE
- Rating: MA/NC-17 (Bạn au đã đủ tuổi :3)
- Pairing: KrisHo
- Disclaimer: Họ thuộc về nhau. Không ai thuộc về au nhưng số phận của họ trong này sẽ do au quyết định.
- Summary: Thê phiến, phiến thê, liệu cuối cùng có cái kết đẹp nào cho chuyện tình cẩu huyết như cổ tích giữa hai người bọn họ hay không?
- Note: Ai anti EXO, KrisHo or boylove please click back. Fic có cảnh quan hệ thể xác giữa nam và nam. Cấm trẻ em dưới 17 tuổi và những người có bệnh tim, thần kinh không vững vàng. Au đã cảnh báo trước, ai vì sự tò mò mà đọc đến lúc đấy thì đừng có mà chửi au biến thái. Cảm ơn các readers đã đọc. Chúc các readers vui vẻ ạ.
- Giải thích nhân vật một chút (tại có người bảo nhân vật lạ - part 1 :v):
1) Kim Hữu Khiêm: Kim YuGyeom (GOT7)
2) Đoàn Nghi Ân: Tuan YiEn - Mark (GOT7)
3) Vương Gia Nhĩ: Wang KaYee - JackSon (GOT7)

*Cúi chào*

THE FIC I TRANSLATED IS WAITING TO BE GIVEN PERMISSION FROM ITS AUTHOR. PLEASE DO NOT BRING IT OUT FROM HERE. THANK YOU!

~ LET'S ENJOY THE FIC ~

... CHAPTER 2: TỰ NGUYỆN DÂNG THÂN...

... Trải qua chuyện "kinh hoàng" đó, Tuấn Miên ở trên giường nằm suốt ba ngày ba đêm mới có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại, nhưng mà mỗi bước đi đều tác động đến bán thân bên dưới khiến cậu vô cùng đau đớn, báo hại cậu nhịn không được mà ai oán hô nhỏ.

"Không phải bảo em nằm ở trên giường nghỉ ngơi sao, sao lại không nghe lời?"

Xử lý xong công sự, Diệc Phàm vội vã trở về chăm sóc bảo bối của hắn , mới bước vào cửa phòng đã nhìn thấy Tuấn Miên không có ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi. Hắn tiến lên, một phen ôm lấy cậu hướng bên trong phòng ngủ mà đi vào.

Mặt Tuấn Miên đỏ bừng như quả hồng đào. Tuy rằng cậu đã bị bế như vậy rất nhiều lần, đối với khí lực kinh người của Ngô Diệc Phàm đã không còn cảm thấy giật mình, nhưng mà lại "bị" một thanh niên cao lớn vạm vỡ như vậy ôm, cậu như thế nào đều cảm thấy vô cùng ngượng ngùng a! >_<

Nhẹ nhàng đem Tuấn Miên lên đặt ở trên giường, hắn từ ngăn kéo ở đầu giường lấy ra một lọ thuốc mỡ.

"Nên thường xuyên bôi thuốc, bảo bối."

"Tôi tự mình làm." - Tuấn Miên nói xong vội tự túc đi lấy lọ dược.

"Nghe lời anh, chuyển người nằm sấp lại. Mấy ngày nay không phải đều là anh giúp em sao?"

"Kia còn không phải anh bắt buộc tôi à!"

Tuấn Miên ở trong lòng lầu bầu, nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay người ghé vào trên giường. Diệc Phàm xốc lên áo ngủ trên người cậu , đem quần lót cởi ra, ôn nhu nói:

"Đem chân mở ra."

Cố nén cảm giác thẹn thùng trong lòng, Tuấn Miên hơi hơi mở ra hai chân, liền cảm giác là hắn lấy tay tách ra cặp mông cánh hoa của cậu , đem thuốc mỡ ướt át tiến vào bên trong cơ thể.

" Diệc Phàm..." - Mặc quần áo xong, Tuấn Miên nằm ở giường kêu lên.

"Chuyện gì?"

"Tôi muốn về nhà xem thử. Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, anh lại vài ngày rồi không có cho tôi trở về, trong nhà hiện tại không biết thành ra cái bộ dạng gì rồi ah!" - Kim Tuấn Miên nài nỉ hắn, giọng nói gấp gáp pha chút lo lắng.

"Không được."

Vốn đang mang theo trìu mến tươi cười, Diệc Phàm nghe vậy lập tức trầm giọng hạ mặt:

"Nơi này chính là nhà của em, không có sự cho phép của anh , em làm sao cũng không được đi."

"Tôi không thể mặc kệ người nhà được. Tôi phải về nhà!!!"

"Không phải chỉ là một trăm nghìn vạn đô la thôi ư? Anh có thể cho em!"

Chuyện của cậu, hắn đã sớm điều tra rành mạch hết rồi. Hiểu rõ cũng chẳng có gì là lạ.

"Từ nay về sau, em phải ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, không có anh đi cùng em, chỗ nào cũng không được đi, đã rõ chưa?"

Tuấn Miên sửng sốt hỏi:

"Anh rốt cuộc là ai?"

Nguy cơ tài vụ của Kim thị đến bây giờ vẫn còn được giữ bí mật, những người biết đến việc này chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Hắn, hắn làm sao mà biết được?

Diệc Phàm cười hiền:

"Về sau anh sẽ nói cho em... Em rốt cuộc có đáp ứng anh hay không?"

Đáp ứng? Không đáp ứng? Tuấn Miên nhăn lại đôi mày đẹp, nghĩ ngợi hồi lâu.

Diệc Phàm cầm tay cậu nói:

"Mặc kệ em có đáp ứng anh hay không, anh cũng sẽ không thả em đi, anh chỉ là muốn chính miệng em nói là sẽ ở lại bên cạnh anh!"

"Tôi. . . . . ."

"Nếu không nhanh gật đầu, anh sẽ đưa thêm điều kiện khác nữa."

Tuấn Miên bỗng nhiên ngẩn ra, người này còn muốn điều kiện gì nữa chứ?

"Tiền này cứ xem như là anh cho tôi mượn đi, về sau tôi trả lại, như vậy có được không?" - Kim Tuấn Miên rối như tơ vò, trong lòng không ngừng khóc thầm. Dù sao thì cậu cũng không có muốn cả đời đều bị nam nhân này áp chế đâu a!

Ngô Diệc Phàm lắc đầu:

"Em không đáp ứng, anh sẽ không cho em một-phân-tiền."

"Anh. . . . . ." - Tuấn Miên thở phì phì nhìn hắn. Trong lòng thầm nghĩ lại. . . . . .

Ai nha, quên đi, dù sao chính mình đều đã bị người ta "ăn" sạch mất rồi, Diệc Phàm lại đối với cậu rất tốt, đáp ứng điều kiện của hắn cũng không phải là tệ lắm. Nói không chừng sau một thời gian dài, chờ đến lúc hắn cảm thấy chán ghét, có lẽ sẽ thả cậu rời đi thôi.

"Tôi đáp ứng anh!"

★★★

Lần đầu tiên Tuấn Miên cùng Diệc Phàm gặp nhau chính là ở Monster PUB . Còn nhớ chính mình lúc ấy đối với hắn cũng thập phần có cảm tình. Nếu không phải biểu hiện của hắn là tuyệt đối cường thế làm cho cậu theo bản năng muốn chạy trốn, cậu cũng sẽ không tránh mặt hắn một cách kịch liệt như vậy.

Hiện tại, vì muốn giải quyết chuyện công ty nhà mình đang có nguy cơ về tài vụ, cậu cư nhiên đáp ứng rồi làm "vợ" của hắn, hơn nữa vào đêm hôm qua, hắn còn nói muốn làm cho cậu vì hắn mà sinh một đứa nhỏ. Là một đứa nhỏ đó! Hỏi có đáng giận không a? -_-

Cậu dù nói như thế nào cũng là một nam nhân, làm sao mà sinh con cho được? Cho dù cậu đi chuyển đổi giới tính cũng sinh không được a. Nhưng mà Diệc Phàm lại có vẻ rất cả quyết, ai nha, cậu thật không biết nên nói cái gì cho tốt nữa...

Tuấn Miên ở trong này đợi vài ngày, Diệc Phàm nói cho cậu biết tiền đã được chuyển vào tài khoản của công ty Kim thị, bảo cậu không cần lo lắng. Kim Tuấn Miên trong lòng hảo nhàm chán, mỗi ngày chỉ một mình đối diện với TV rồi sách vở. Diệc Phàm không cho cậu gọi điện thoại, lại càng không cho cậu lên mạng, chặt đứt tất cả mọi đường dây mà cậu có thể liên lạc ra bên ngoài. Haiz! Cái tên chết bằm này!!! (Bạn Miên chửi chồng không thương tiếc ah! @@)

Hắn thật là một tên bá đạo.

Diệc Phàm công tác bề bộn nhiều việc, có khi tới khuya mới trở về, hơn nữa luôn thích chiếm lấy cậu, hôn nhẹ lên môi rồi ôm một cái, sau đó liền đặt cậu dưới thân mà áp đảo. Điều làm cho Tuấn Miên không chịu nổi nhất chính là, tinh lực của Diệc Phàm đúng là không phải bình thường, lúc nào cũng sung mãn tràn đầy. Sau khi bị hắn làm cái loại sự kia, cậu liền ở trên giường nằm một hai ngày mới lết đi nổi. Aiz......

"Bảo bối, thấy nhàm chán sao? Lại đang tức giận cái gì a?" - Thanh âm quen thuộc vang lên, không cần quay đầu lại cậu cũng biết là ai.

"Diệc, cho tôi đi ra ngoài một chút được không?... Nếu không anh cùng tôi đi có được không?"

Xem ra cậu thật sự là buồn chán muốn chết rồi. Diệc Phàm cười nhìn cậu:

"Có thể, chúng ta hiện tại đi ngay. Anh mang em đi đến một nơi rất thú vị."

Tuấn Miên có chút kinh ngạc, sao bỗng nhiên lại sảng khoái như vậy? Không biết vì sao, Tuấn Miên cảm thấy đằng sau nụ cười đó của hắn còn có thâm ý khác, khiến cậu không khỏi rùng mình sợ hãi.

"Đi chỗ nào?"

"Đi rồi em sẽ biết."

★ ★ ★

Bệnh viện? Đây là nơi mà hắn nói rất thú vị sao?

"Diệc, anh dẫn tôi đến nơi này để làm gì?"

"Chuyện đại sự." - Diệc Phàm kêu tất cả nhân viên đi theo đều ở bên ngoài chờ, liền cùng cậu đi vào bệnh viện.

Đi tới trước cửa một căn phòng giải phẫu không một bóng người, Diệc Phàm lấy ra điện thoại gọi:

"Nghệ Hưng, đã chuẩn bị tốt hết chưa?"

"OK."

Tuấn Miên tò mò nhìn Diệc Phàm, chuẩn bị tốt cái gì?

"Đi vào thôi."

Nghi hoặc còn chưa được giải đáp thỏa đáng đã bị người nào đó mang vào phòng giải phẫu, lại còn chưa kịp thấy rõ bố trí bên trong đã bị người đi theo phía sau đẩy ngã xuống cái giường gần đấy.

"Diệc, anh muốn làm gì?"

Tuấn Miên hơi hoảng sợ. Cậu giãy dụa muốn đứng lên, nhưng sức lực của Diệc Phàm quá cường thế làm cho cậu không thể nhúc nhích.

"Bảo bối, anh muốn em."

Tuấn Miên giật mình nhìn hắn, đừng nói với cậu là hắn đem cậu tới nơi này chỉ vì muốn làm chuyện đó. Nếu phải ở cái nơi kỳ quái như thế này, cậu tình nguyện trở về nhà cho hắn tha hồ mà ân ân ái ái.

Diệc Phàm rất nhanh liền kéo khóa quần của Tuấn Miên xuống, xoa nắn dục vọng của cậu. Tiếng rên rĩ đầy dâm mỹ của Tuấn Miên vang lên, không quan tâm người bên ngoài có nghe thấy hay không nữa. Từ mấy ngày nay, thân mình cậu đã được hắn dạy dỗ trở nên dị thường mẫn cảm...

"Ah... Diệc. . . . . . Ưm. . . . . . Không cần ở. . . . . . nơi này. . . . . ."

"Ngoan, nghe lời anh."

Tuấn Miên cuối cùng vẫn là thuần phục để mặc Diệc Phàm âu yếm; chống cự vô cùng yếu ớt, lại chịu đựng khẩn trương trong lúc cơ thể không được khoẻ làm cho hắn dễ dàng tiến sâu vào trong cửa mình của cậu. Tuấn Miên cảm thấy hôm nay Diệc Phàm vô cùng hưng phấn, làm cho cậu không chịu nổi, cuối cùng cư nhiên lại còn hôn mê bất tỉnh.

Không biết qua bao lâu, chỉ biết sau khi tỉnh lại, bên người không chỉ có Diệc Phàm, còn có một nam tử tóc nâu khác. May mắn thay, quần áo cậu đã được mặc vào. Không thì mất mặt chết mất!

"Đã tỉnh? Chúng ta trở về nhà thôi." - Diệc Phàm trìu mến hôn hôn lên môi cậu.

"Được!" - Tuấn Miên vừa mới khởi động thân, lại lập tức cảm giác được trong bụng đau quặn lên, đó là cái đau đớn từ bên trong truyền ra, làm cho cậu không khỏi nhăn mặt nhíu mày, lấy tay vỗ về phần bụng:

"Đau ah!. . . . . ."

"Rất nhanh sẽ không đau." - Diệc Phàm đau lòng ôm chặt lấy cậu.

"Diệc Phàm, gần nhất nửa tháng, tốt nhất đừng nên cho cậu ấy vận động kịch liệt, nửa tháng sau đừng quên dẫn cậu ấy đến đây tái khám." - Nam tử tóc nâu lên tiếng nhắc nhở.

"Làm sao quên được." - Diệc Phàm gật đầu, ôm Tuấn Miên đi ra bên ngoài đã có thủ hạ chờ sẵn.

Tái khám? Cậu làm sao vậy?

"Diệc, tôi bị bệnh gì sao?"

... Gần đây cậu không cảm thấy cơ thể có chỗ nào là không thoải mái cả. Vậy thì bệnh gì nhỉ?

Bụng cậu làm sao vậy? Vì cái gì lại đau?

Vừa nói xong, Diệc Phàm đã ôm cậu đi tới bên ngoài bệnh viện. Tuấn Miên lúc này mới phát giác có nhiều người như vậy nhìn thấy, lại còn bị Diệc Phàm ôm vào trong ngực, không khỏi ngượng ngùng đỏ mặt:

"Diệc, buông tôi xuống, tôi có thể đi."

Ô ô. . . . . . Đúng là rất mất mặt mà.

"Hư, đừng nhúc nhích, anh thích ôm em."

Lời nói của Diệc Phàm làm cho mặt Tuấn Miên càng đỏ lợi hại hơn, cậu chỉ có thể đem mặt của mình chôn kín vào trước ngực Diệc Phàm để che giấu đi khuôn mặt đỏ ửng. Hơn nữa, ở trong lồng ngực của Diệc Phàm, đau đớn trong bụng giống như giảm bớt đi không ít a!

Thật cẩn thận, không hề có một chút kinh động đem người trong lồng ngực ôm vào xe, Diệc Phàm cũng lên xe ngồi ở bên cạnh Tuấn Miên:

"Xán Liệt, lái xe chậm một chút. Nhất định phải ổn."

"Vâng, thưa ông chủ."

Xe chạy rất chậm và êm, Tuấn Miên cơ hồ không cảm giác có một chút chấn động nào, lại bị Diệc Phàm lần thứ hai ôm vào trong lồng ngực.

"Bụng còn đau không?"

Tuấn Miên tựa vào vòm ngực của Diệc Phàm, nhíu mi lại ẩn nhẫn:

"Tôi bị làm sao vậy?" - Tay cậu không tự chủ cầm lấy vạt áo Ngô Diệc Phàm:

"Ô... Trong bụng tôi... Ah. . . . . . Đau quá. . . . . ."

Diệc Phàm hơi hạ thấp người, lấy ra thuốc giảm đau vừa rồi ở bệnh viện Nghệ Hưng đưa cho, uy cậu uống:

"Sắp đến rồi, bảo bối, uống cái này đi, rất nhanh sẽ không đau."

Uống xong thuốc, Tuấn Miên lại cảm thấy buồn ngủ, Diệc Phàm vừa mới đưa cho cậu vài thứ, nhưng cậu mệt mỏi quá, lại rất muốn ngủ nữa...

Thuốc dần dần phát huy tác dụng, cảm thấy đau đớn trong bụng dần dần giảm bớt, Tuấn Miên nép vào vòm ngực của Diệc Phàm, dần dần chìm vào mộng đẹp.

Nhìn thấy người trong lòng đang an ổn ngủ, Diệc Phàm không khỏi siết chặt cánh tay. Hắn rất thương cậu, đời này bất luận như thế nào, hắn cũng sẽ không buông tay cậu ra.

Nửa giờ sau, bọn họ lần thứ hai về tới biệt thự.

"Diệc, tới rồi sao?" - Xe ngừng, Tuấn Miên liền tỉnh giấc.

"Từ từ, đừng xuống xe vội." - Diệc Phàm giữ chặt cậu.

"Người đâu, đi lấy chăn bông mang đến."

Kim Tuấn Miên vừa mới tỉnh ngủ, cả người giống như bị trúng gió, cảm thấy vô cùng lạnh.

Nữ phó lấy đến tấm chăn bông, Diệc Phàm đem Tuấn Miên dùng chăn bao nghiêm, chính mình xuống xe trước, sau đó đem cậu từ trong xe ôm ra, nửa ngủ nửa tỉnh, Tuấn Miên không hề phản kháng mặc cho hắn bày bố.

Diệc Phàm đem Tuấn Miên nhẹ nhàng đặt xuống giường lớn trong phòng ngủ, giúp cậu cởi quần áo, sau đó lại kéo cái chăn ra sau một chút.

Thái độ của Diệc Phàm hôm nay rất kỳ quái, giống như cậu là một vật phẩm mong manh dễ vỡ, phải cẩn thận từng chút một.

"Diệc, tôi rốt cuộc là bị bệnh gì?"

Thái độ của Diệc Phàm làm cho Tuấn Miên bất an cực độ, mà đau đớn trong bụng không biết tại vì sao càng làm cho cậu hoang mang không yên. A! Ta muốn biết!!! Cho dù là bệnh bất trị, cậu cũng muốn biết tại sao mình phải chết.

Nhìn thấy dáng điệu bất an của cậu, Diệc Phàm ngồi xuống bên mép giường:

"Đừng lo lắng, em không có sinh bệnh, hôm nay anh mang em đi bệnh viện chỉ là muốn Nghệ Hưng làm một cuộc tiểu phẫu cho em mà thôi."

"Tiểu phẫu? Làm cái gì?" - Cậu khó hiểu.

Diệc Phàm cười cười cúi đầu hôn nhẹ lên môi Tuấn Miên, tay không ngừng vuốt ve rồi bỏ đi quần áo của cậu.

"Anh . . . . . . Anh làm gì vậy?" - Tuấn Miên da mặt vốn mỏng, khống chế không được cả khuôn mặt lại đỏ ửng cả lên.

"Việc này còn cần phải hỏi sao bảo bối?"

Không giống như thường ngày, lần này Diệc Phàm chỉ cần làm hai lần liền rời khỏi cơ thể cậu. Trước kia mỗi lần sau khi kết thúc, cậu đều mệt đến ngay cả nói đều nói không được, hơn nữa lần này hắn lại rất ôn nhu, làm cho cậu cảm thấy ngoài ý muốn, không được thích ứng cho lắm...

Ai... Tuấn Miên cảm thấy mệt chết đi, gần đây cảm thấy toàn thân đều có cảm giác lười biếng không muốn nhúc nhích, có chút vô lực, nhưng lại không sao nói rõ được nguyên nhân. Haiz... Riết rồi người cậu cứ như cọng bún thiu ý, chả có lấy tí sức sống nào cả...

... TO BE CONTINUED...

#P/S: Ngô Diệc Phàm, anh đúng là cái đồ tinh trùng thượng não! Cái đồ sắc lang vô nhân đạo! Sao anh dám ức hiếp Miên Miên của toy? Sao anh dám chứ? TvT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro