Chương 35+36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36

"Phong tổng, ngài cùng với cậu trai này là" Kim Tại Hưởng hỏi

"À, Kim tổng đừng hiểu lầm. Tử Kỳ là em trai cùng mẹ khác cha với tôi. Thằng bé này rất nghịch ngợm, lần đầu gặp mặt đã như thế này, khiến ngài phải cười chê rồi"

"Ồ không sao"

Khi nghe Tử Kỳ là em trai của Phong Đằng, nỗi lo của Tại Hưởng đột nhiên vơi đi phần nào. Nhưng Phong Đằng đã nói Tử Kỳ là em trai của hắn ta, thì chắc chắn rằng cậu ta không phải Chung Quốc

Khoan đã! Hình xăm! Đúng rồi, chính hình xăm trên lưng là dấu hiệu để anh nhận biết đó là cậu. Nếu trên lưng Tử Kỳ có hình xăm năm xưa anh khắc lên tấm lưng Chung Quốc, thì cậu ta chính là Chung Quốc

Cả hai bàn bạc xong tất về những kế hoạch sắp tới, Phong Đằng bắt tay cùng với Tại Hưởng, đứng dậy bế Tử Kỳ đi ra ngoài

Kim Tại Hưởng nhìn bóng lưng Phong Đằng mang theo hình bóng quen thuộc khuất sau cánh cửa, trong lòng anh khó chịu khôn cùng

Anh không thể nắm tay cậu dù chỉ một lần mà chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn cậu bị người đàn ông khác mang đi

---------Ta là dải phân cách a---------

Trở về biệt thự riêng dành cho mình, Phong Đằng đặt Tử Kỳ ngủ say như chết lên giường, anh đưa tay cởi từng cúc áo trên người mình ra, ném chiếc áo sơmi xuống sàn, để lộ vòm ngực săn chắc

Ngón tay anh di chuyển một đường thẳng từ sống mũi cậu đến giữa cổ rồi dừng lại. Đôi môi anh nhếch lên, cúi đầu mút cổ cậu

Vừa rồi khi nhìn thấy ánh mắt của Kim Tại Hưởng dành cho Tử Kỳ, trong lòng anh dâng lên một tia kiêu ngạo. Nếu như hắn ta biết được cậu trai này đã nằm dưới thân anh rên rỉ không thôi, thì phản ứng của hắn ta sẽ như thế nào đây? Nghĩ tới đây Phong Đằng một bụng căng tràn, phía dưới như muốn nổ tung

Hôn một đường sâu đến ngực, anh đưa tay cởi cúc áo cậu

"Không biết liêm sỉ à?"

Đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên giọng nói, sau đó cả người anh bị đạp sang một bên. Ngay tức khắc một chiếc gối đập thẳng vào gương mặt tuấn tú của Phong Đằng

"Muốn ăn đậu hũ của ông đâu dễ vậy"

Nhanh nhẹn leo lên người anh ngồi, cậu móc trong túi ra chiếc còng khóa hai tay anh, lon ton nhảy xuống giường, đóng cửa đi ra ngoài

"Nghe đây. Ông chủ các ngươi hiện tại stress rất nặng nên tâm trạng vô cùng tệ. Ta đã nhốt hắn trong phòng. Cho dù các ngươi có nghe thấy tiếng động gì ngàn lần không được mở cửa. Biết chưa?" Cậu nghiêm mặt dặn dò

"Dạ vâng vâng"

Tại Hưởng từ xa lặng lẽ theo dõi biệt thự của Phong Đằng, ánh mắt anh sáng lên như một tinh tú khi nhìn thấy bóng dáng kia đi ra ngoài. Anh lái xe đến chỗ cậu

"Chào cậu, Tử Kỳ" Anh mở cửa xe bước xuống

"À thì ra là Kim tổng. Ngài đến tìm Phong Đằng sao? Hắn ta hiện đang ở trong nhà đấy"

Tử Kỳ mỉm cười nhưng lòng không cười. Đến lúc này cậu mới nhận ra tên Kim tổng này chính là kẻ lần trước ngồi trong xe nhìn cậu bằng một ánh mắt quái gở

"Tôi đến không tìm Phong Đằng, mà là tìm cậu" Anh chân thành nhìn cậu

"Tìm tôi? Không biết ngài tìm tôi có chuyện gì?"

"Thật ra, cô có thể cùng tôi đến một nơi được không? Có một số việc, chúng ta nói tại đây không tiện cho lắm"

"Ồ, thật xin lỗi. Tôi đã có hẹn từ trước, chúng ta có thể hẹn nhau vào hôm khác được không?" Cậu vờ nhìn đồng hồ sốt sắng

Nhưng anh là ai? Là Kim Tại Hưởng đã lăn lộn trên cái xã hội trắng đen lẫn lộn bao nhiêu năm, chẳng lẽ anh không nhận ra cậu đang giả vờ, trốn tránh anh sao?

"Tất nhiên là được"

Tử Kỳ khởi động xe lao đi, Tại Hưởng cẩn thận đi theo sau theo dõi cậu

Là trung tâm bảo vệ trẻ em và người lớn tuổi? Cậu ta đến đây làm gì?

Cậu đi đến đâu, anh đều lén lút đi theo

"Chú ơi! Chú thích anh ấy sao?" Một cô bé nắm vạt áo anh kéo kéo

"Suỵt! Im lặng. Không được cho anh ấy biết chú đã ở đây" Anh khụy người xuống trước mặt cô bé, đặt ngón trỏ lên miệng bé

"Vậy thì...Chú phải mua chuộc con bằng kẹo, còn không thì..." Bé lém lỉnh cười, đưa bàn tay nhỏ nhắn ra

"Nhóc con" Anh búng nhẹ trán bé, lấy trong túi ra một cành hoa nhỏ

"Chú không có kẹo, chú chỉ có hoa. Nhóc con không từ chối chứ?"

"Woa! Chú là hoàng tử, chỉ hoàng tử mới tặng hoa cho người khác thôi" Bé mừng rỡ cầm lấy cành hoa

"Giữ bí mật nhé" Anh mỉm cười đưa bàn tay lên

"Dạ" Bé đánh tay anh

Nhìn quanh đã không còn thấy hình bóng cậu đâu, một chút mất mát hiện lên đôi mắt anh. Cậu bé đột nhiên nắm tay anh

"Đi theo con. Con biết anh ấy đang ở đâu"

Hai chú con lén lén lút lút núp từ nhà bếp đến vườn hoa, lại đến khu dành cho người lớn tuổi, mà nguyên nhân chính là theo dõi cậu

Sau khi Tử Kỳ đã làm xong mọi chuyện, cậu vui vẻ thả người xuống bãi cỏ xanh mướt, nhắm mắt nghỉ ngơi

"Nè nha! Đây là cơ hội để chú đến nói chuyện với anh ấy đấy. Nếu không anh ấy sẽ đi đó" Bé nghiêm túc nói

"Cảm ơn nhóc con" Anh xoa đầu bé

Nghe tiếng bước chân, Tử Kỳ chau mày mở mắt, "phịch" một cái, Tại Hưởng đã nằm cạnh cậu

"Tôi chỉ vô tình đi ngang qua đây, thật không ngờ lại trùng hợp gặp cậu"

"Kim tổng cũng có hứng thú với công việc này nhỉ"

"Làm việc tốt, tại sao lại không?"

Họ nằm cạnh nhau, im lặng không nói. Anh nhìn sang cậu toan mở miệng thì phát hiện cậu đang ngủ say. Hơi thở cậu đều đều, nét mặt y đúc với Chung Quốc, điều đó khiến anh càng muốn chứng minh rằng cậu có thật sự là Chung Quốc của anh?

Bế cậu ra xe, anh lái xe trở về Kim gia
~~~~~~~*~~~~~~~
"Chung Quốc thiếu gia" Người hầu ai nấy đều há hốc miệng

"Đó là baba" Hạo Thạc rung động nhìn Tử Kỳ nằm trong lòng Tại Hưởng

"Tạm thời chưa thể kết luận vội, ta cần phải xác minh cậu ta có thật sự là baba con không"

Đặt cô nằm lên chiếc giường quen thuộc, anh nín thở, hồi hộp vén áo cậu

Chung Quốc, hãy là em! Xin hãy là em! 1 năm qua đối với anh như một sự trừng phạt tàn khốc nhất. Nếu không là em thì anh phải làm sao?

Chiếc áo thành công được vén lên hoàn toàn, Kim Tại Hưởng đứng hình, đôi môi mấp máy không nên lời, bàn tay run run đặt lên lưng cậu, nó....
________
Chương 36

Tại sao lại như thế?

Tại sao không có gì cả?

Tại Hưởng dường như không tin vào mắt mình. Bàn tay anh đặt lên tấm lưng cậu, nếu như lúc này tấm lưng cậu xuất hiện dấu tích của hình xăm đó dù chỉ là một vệt nhỏ nhoi thì anh sẽ mừng biết mấy

Lòng nóng như lửa đốt đi qua đi lại, trong đầu anh đột nhiên hiện lên ba con chữ: ADN

Những vật dụng trong phòng của Chung Quốc vẫn để như cũ, chắc hẳn sẽ còn lưu lại một vài sợi tóc của cậu, Đem tóc của Tử Kỳ và Chung Quốc đi xét nghiệm. ADN là con đường cuối cùng để nhận biết được sự thật

"Vương Diệp, đem hai mẫu tóc này đi xét nghiệm. Càng nhanh càng tốt" Tại Hưởng  đưa hai sợi tóc được đựng trong túi

"Dạ vâng" Vương Diệp nhận lấy

1 năm, đã 1 năm anh không thể nào ngủ yên. Hình ảnh cậu nở nụ cười tươi rói gọi anh là cha, hình ảnh cậu đang cố gắng bò đến chỗ anh, tất cả như một cơn ác mộng

Nhìn Tử Kỳ nằm trên giường, bàn tay anh đưa ra muốn chạm vào gương mặt ấy. Gương mặt khiến anh phải hàng ngày nhớ nhung đến phát điên. Nhưng rồi bàn tay anh dừng giữa không trung, sau đó rút về

Trước khi chưa xác định được điều gì, anh không thể tùy tiện làm bừa, không thể phản bội Chung Quốc!

Kết quả xét nghiệm chính là cơ hội cuối cùng để anh biết được sự thật

~~~~~~~*~~~~~~~

"Lão đại, chúng tôi đã theo dõi Vương Diệp, hắn ta mang theo hai vật gì đó vào trung tâm xét nghiệm, có vẻ rất gấp gáp"

"Xét nghiệm?" Đôi môi Phong Đằng nhếch lên, gõ ngón tay xuống mặt kính bàn

Xem ra, có kẻ bắt đầu nghi ngờ rồi! Anh cũng nên phải làm một trò gì đó để đón tiếp người ta đi chứ?

"Ta không chắc liều thuốc của ta sẽ khống chế bộ nhớ của thằng ngốc đó mãi mãi khi ngươi cứ cho nó luôn ở bên cạnh hắn ta"

Một người phụ nữ mặc trên người chiếc đầm khoét ngực sâu, dài ngang đùi, ôm lấy ba vòng nóng bỏng đỏng đảnh bước vào

"Ta tin ngươi sẽ không khiến ta thất vọng" Phong Đằng bước lên ôm eo cô ta

"Ngươi dựa vào đâu mà tự tin như thế?" Cô ta nắm cà vạt anh kéo anh đến sát mình hơn

Phong Đằng không nói, chỉ mỉm cười kéo dây khoá đằng sau lưng cô ta, chiếc đầm rơi xuống sàn, nhấc bổng cô ta đi vào cánh cửa sau phòng làm việc...
_______________________
Đây là đâu?

Đó là câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu Tử Kỳ

Nhìn căn phòng xa lạ trước mặt, bàn chân cậu nhẹ đặt xuống sàn, từng bước đi ra ngoài

Kiến trúc của toà nhà này, sao lại mang cho câụ cảm giác thật quen thuộc? Những người giúp việc, tại sao họ lại nhìn cậu chằm chằm như thế?

Đến bậc cầu thang, cậu đứng hình nhìn bức tranh to lớn được treo trên tường

Một chàng trai bế trên tay một đứa bé trai khoảng 5,6 tuổi. Ánh mắt chàng trai ấy thật lạnh lẽo, khí chất vương giả toát lên mạnh mẽ. Từng nét vẽ đều rất chân thật, sống động

Đặt tay lên bức tranh, từng nơron trong đầu cậu bắt đầu hoạt động thật mãnh liệt

"Con ghét Người!"

"Tại sao Người lại bắt con học những thứ con không thích chứ?"

"Con sợ lắm! Con biết sai rồi! Người trở về với con đi!"

"Máu! Máu! Tránh xa tôi ra!!!!"

"Cha! Cha! Cha!"

Đau đầu quá! Dừng lại đi! DỪNG LẠI ĐI!!!!

Tử Kỳ mồ hôi nhễ nhại nhìn bức tranh, bước chân cậu lùi về sau. Chạm vào mắt mình, một dòng lệ chảy ra từ khoé mắt cậu

Càng nhìn cậu bé trong bức tranh, cậu dường như thấy mình trong đấy. Những hình ảnh ghê rợn cứ kéo về trong cậu. Xoay người về sau, cậu bắt gặp Kim Tại Hưởng  đang đứng nhìn mình

"Em đã nhớ lại được điều gì đó phải không?"

"Không! Tôi không nhớ gì cả" Cậu lắc đầu vội vàng bước qua anh

"Em nói dối! Anh là Tại Hưởng , người em đã từng ở cạnh bao nhiêu năm, anh là cha nuôi của em! Kim Chung Quốc chính là tên em!" Anh nắm tay cậu

"Anh là cha nuôi của tôi? Tên tôi là Kim Chung Quốc? Ai có thể chứng minh? Buông ra!" Cậu lạnh lùng gạt tay anh, xem anh như không khí mà bỏ đi

Kim Tại Hưởng  đứng thẫn thờ nhìn bóng lưng cậu khuất dần sau cánh cửa. Như một kẻ vô hồn, anh sờ vào gương mặt cậu bé trong bức tranh, vẫn đứng nhìn ngắm bức tranh mặc cho trái tim đang rỉ máu

*****************

Cha con gì chứ? Kim Chung Quốc gì chứ? Hắn ta chẳng qua đang lừa dối cậu! Hắn ta muốn xem cậu là thế thân của Kim Chung Quốc chứ chẳng hề tốt lành gì

Mở cửa vào nhà, một người phụ nữ từ trên lầu bước xuống, chán ghét nhìn Tử Kỳ

"Cứ tưởng cậu đi không biết đường về" Cô ta khoanh tay nhướng mày nói

"À, thì ra cô quên nhà mình ở đâu rồi. Để tôi gọi taxi đưa cô về nhé!" Tử Kỳ mỉm cười

"Cậu! Đừng cho rằng được Phong Đằng dung túng, cậu có thể tuỳ tiện làm càn"

"Châu Sa à. Cô cho rằng Phong Đằng quản nổi tôi sao?"

Càng nói, Tử Kỳ càng ra vẻ xấc xược, ngông cuồng. Đối với loại người như thế này, khiến họ tức giận một chút cũng là chuyện vui

Châu Sa tức đến nỗi không nhịn được giơ bàn tay lên hạ thẳng xuống gương mặt Tử Kỳ

Bộp!

"Làm càn nhiêu đó đủ chưa?" Phong Đằng từ đâu xuất hiện đến trước mặt Tử Kỳ, nắm lấy tay Châu Sa

"Hừ! Đưa cô ta đi!" Châu Sa phẫn uất giựt tay ra, ném một lọ thuốc vào người Phong Đằng rồi đi ra ngoài

"Bộ dáng tự cao tự đại này của em đến khi nào mới hết?" Phong Đằng cau mày nhìn Tử Kỳ

"Trừ khi Thượng Đế cướp nó đi" Cậu nhún nhún vai

"Aizzz! Cầm lọ thuốc này uống đi, dạo này trông em nhợt nhạt quá" Anh đưa lọ thuốc cho cậu

"Anh cầm lấy uống bồi dưỡng sức khỏe chút đi để còn phục vụ cho Châu Sa" Cậu dửng dưng đi lên phòng

Gì đây? Phục vụ? Cậu ta coi anh là "con vịt" sao?

Đôi lúc Phong Đằng thật muốn bóp chết người con trai này. Nhưng may mắn cậu ta là con thí quan trọng trong kế hoạch sắp tới của anh cho nên anh không thể ra tay

Có lẽ từ nhỏ đã ở cạnh Kim Tại Hưởng , nên từng cử chỉ của cậu ta y hệt với hắn, đến ngay cả cái liếc mắt cũng đủ khiến anh lạnh cả sống lưng

Người con trai này một khi nổi giận thì không biết sẽ làm ra loại chuyện đáng sợ gì. Tốt nhất sau khi hoàn thành xong kế hoạch, anh cũng nên trừ khử cậu ta để tránh hậu hoạ sau này

Vứt lọ thuốc vào sọt rác, anh xoay người đi ra ngoài. Không cần đến lọ thuốc này, anh cũng sẽ có cách để cậu nếm phải nó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro