Chương 1. Tiết tử phiên bản không đứng đắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ Tư khoa ung bướu từ Bắc Kinh đã trở lại.
Bác sĩ nội khoa trẻ nhất bệnh viện số hai phụ thuộc Thanh Đại chiến thắng trở về, vinh dự gia nhập đội ngũ "Top 10 bác sĩ thanh niên kiệt xuất toàn quốc", người này trước đây vốn đã là một bác sĩ trẻ tuổi vô cùng nổi bật trong mắt đồng nghiệp và bệnh nhân, giờ đây trên người lại như được bao phủ thêm một lớp hào quang vàng óng.

Bác sĩ Tư vẫn cứ như thường ngày, lái xe của mình đi làm.
Cởi áo khoác, thay áo blouse trắng, bác sĩ Tư bình tĩnh bước đi trên hành lang bệnh viện.
"Bác sĩ Tư." Bỗng nhiên có người gọi anh lại từ phía sau.
Tư Dật quay đầu, là một nữ y tá trẻ tuổi.
Nữ y tá trong tay ôm một bó hoa, dáng vẻ e thẹn xem ra còn kiều diễm hơn cả hoa.
"Chúc mừng anh, bác sĩ Tư."
Tư Dật rũ mắt, ánh mắt lúc tối lúc sáng, nhìn chằm chằm vào bó hoa.
Tận đến khi cô y tá nhỏ hai má nóng bừng, anh mới khẽ mở khoé môi, hỏi một câu: "Hoa này mua ở đâu?"
Cô y tá dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến anh sẽ hỏi một câu như vậy, ngây ngốc nói ra tên cửa hàng bán hoa.
"Cảm ơn." Tư Dật hơi hơi mỉm cười, chỉ chỉ vào bó hoa cô đang ôm, "Hoa hồng đẹp như vậy, đem tặng cho tôi thì không hợp đâu, vẫn là nên đưa cho một chủ nhân biết quý trọng nó thì hơn."

Tư Dật đi tìm chủ nhiệm để nói lời cảm ơn, chủ nhiệm cười ha hả chúc mừng anh, sau đó lại nói vì chúc mừng anh, buổi tối hôm nay mọi người sẽ cùng nhau đi khách sạn dùng bữa.
Anh đương nhiên không từ chối.
Anh dùng điện thoại tìm tên cửa hàng bán hoa mà cô y tá kia nói, phát hiện bọn họ có dịch vụ giao hàng. Tư Dật lập tức đặt một đơn hàng, ở mục viết nội dung thiệp chúc mừng, anh lại do dự một lúc.
Ngón tay lướt trên màn hình như bay múa, anh kiềm lòng không đậu bật cười.
Trong mắt người ngoài, bác sĩ Tư vẫn luôn lạnh lùng tự phụ, luôn mang dáng vẻ không dính khói lửa phàm tục.
Bởi vì trời cho gương mặt quá đẹp, vô duyên vô cớ mỉm cười, lại làm người ta cảm thấy choáng váng.
"Bác sĩ Tư đẹp trai quá trời luôn!"
"Mặc áo blouse trắng thật sự tuyệt vời!"
"Thật muốn biến thành điện thoại di động được anh ấy cầm trên tay luôn á ~"

Buổi tối Tư Dật cùng các đồng nghiệp đi khách sạn ăn cơm, Tư Dật lái xe, trên ghế phụ là bác sĩ cùng phòng với anh, hàng sau là ba y tá.
Sau khi ba y tá lặng lẽ lén lút nói chuyện với nhau cả buổi trời, mới có một người hít sâu một hơi, thoáng nghiêng nghiêng người, nhẹ giọng hỏi: "Bác sĩ Tư, anh bây giờ đã có người mình thích chưa?"
Anh chàng bác sĩ ngồi trên ghế phụ "xì" một tiếng bật cười: "Ái chà, cuối cùng cũng hỏi ra câu này rồi."
Tư Dật vừa tốt nghiệp liền vào khoa ung bướu làm bác sĩ thực tập, là học trò cưng của chủ nhiệm khoa. Nguyên nhân ban đầu khiến mọi người chú ý đến anh là do anh có vẻ ngoài đẹp trai, ở vách tường treo ảnh nhân viên y tế trong bệnh viện, nhìn lướt qua là có thể thấy ngay gương mặt tinh xảo, lạnh lùng bình thản của anh.
Về sau có một lần, một cán bộ cấp cao đột nhiên bệnh tình tái phát nghiêm trọng, được đưa vào bệnh viện.
Lúc ấy cửa phòng giải phẫu bị vây bên trong ba lớp, bên ngoài ba lớp, rất nhiều phóng viên bị chặn lại ngoài cửa, chỉ có phu nhân của vị cán bộ kia ở cửa phòng phẫu thuật nôn nóng chờ đợi.
Mọi người tò mò vây xem, chỉ thấy bác sĩ Tư thường ngày bình tĩnh tự chủ lúc này hàng mày nhíu chặt, gân xanh nổi rõ, vọt qua đám vệ sĩ mà đi.
Anh chạy quá nhanh, tất cả mọi người đều ngăn không được. Trong lúc ai cũng nghĩ anh sẽ bị đám vệ sĩ chặn lại, thì mấy người vệ sĩ lại nhường ra một đường để anh đi qua.
Sau đó, anh ôm lấy vị phu nhân cán bộ kia vào lòng, dường như nhẹ giọng an ủi.
Bắt đầu từ lúc đó, bối cảnh gia đình của bác sĩ Tư đã được toàn bộ người của bệnh viện hiểu rõ.
Tư Dật đang lái xe, trả lời ngắn gọn: "Có."
Ba y tá đồng thời uể oải thở dài một hơi.
Y tá trẻ tuổi kia uể oải không bao lâu liền khôi phục bản tính nhiều chuyện, bắt đầu hỏi đông hỏi tây.
"Vậy bác sĩ Tư này, cô ấy có xinh đẹp không?"
"Xinh đẹp."
"Vậy tính cách cô ấy có tốt không?"
Tư Dật thoáng trầm mặc, rồi bật cười: "Không tốt, cô ấy rất xấu tính."
Không biết vì sao, rõ ràng không phải lời khen, lại khiến người trong xe nổi một lớp da gà.
"Vậy thì bác sĩ Tư, vì sao anh lại thích cô ấy chứ?"
Tư Dật ngẩn người, ngữ khí so với lúc nãy thì nghiêm túc hơn, nhưng lời nói lại không đứng đắn như vậy: "Phụ nữ không xấu, đàn ông không yêu."
Hoá ra bác sĩ cao bề ngoài có vẻ lạnh lùng cao ngạo, lại thích thể loại như vậy sao?
Đoàn người tới khách sạn, hưng phấn thảo luận xem lát nữa sẽ ăn cái gì.
Bỗng dưng bác sĩ Tư vốn đang đi phía trước lại dừng bước, mọi người khó hiểu, nhưng cũng dừng lại theo.
Chỉ thấy phía đối diện là một nhóm người trang phục chỉnh tề đang đi tới.
Đi dẫn đầu là một cô gái mặc áo vest quần tây màu trắng, giày cao gót lộc cộc bước trên sàn nhà, nhìn có vẻ vừa giỏi giang lại rất ngầu.
Cô gái được cả nhóm người vây quanh, giống như một nữ hoàng, ánh mắt sắc bén, đôi môi đỏ rực, hai cánh môi vô cùng mê người, nhất cử nhất động đều hấp dẫn ánh mắt mọi người chung quanh.
Cô gái ấy cũng dừng lại.
Có người khó hiểu hỏi cô, "Cố tổng, làm sao vậy?"
Mà khiến cho mọi người phải mở mang tầm mắt chính là, bác sĩ Tư lúc này lại tiến lên phía trước, một phát bắt được cánh tay của cô gái kia.
Cô cũng rất kinh ngạc, ngữ khí có phần nghi hoặc: "Anh trở về rồi?"
"Gửi tin nhắn WeChat cho em thì em không trả lời, hoá ra là ở đây bàn chuyện làm ăn?" Tư Dật cười lạnh một tiếng, giọng nói sắc bén.
Nghe có vẻ như có phần oán trách.
Cô quay đầu nói với nhóm người phía sau: "Mọi người về công ty trước, tôi xử lý việc riêng một lát."
"Được, Cố tổng."
Tư Dật cũng nói với nhóm đồng nghiệp: "Mọi người cứ đi lên trước đi, tôi xử lý việc riêng một lát."
Mọi người cố gắng đè nén tâm tình muốn hóng chuyện, lưu luyến không rời bước vào thang máy lên lầu.
Trên đại sảnh khách sạn, anh sắc mặt âm trầm, kéo cô đến một góc khuất, hung hăng ấn cô lên tường.
"Cố Dật Nhĩ, em giỏi lắm!" Giọng anh nguy hiểm, hùng hổ đáng sợ.
Cố Dật Nhĩ nhẹ nhàng nhướng mày, ngữ khí vẫn vui vẻ trêu chọc: "Sao thế? Bác sĩ Tư không có em, có phải sống không nổi hay không?"
Ngực anh mãnh liệt phập phồng, hoàn toàn đánh mất phong thái thanh cao lãnh đạm lúc trước. Anh đưa tay nắm lấy cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh: "Nếu em đã biết như vậy, vì sao còn không thèm để ý tới anh?"
"Ai bảo anh không chịu mang em theo!" Cố Dật Nhĩ bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi.
Tư Dật so với cô còn tức giận hơn: "Ai bảo em không chịu kết hôn với anh!"
"Chúng ta bây giờ so với kết hôn cũng có khác gì đâu? Tại sao nhất định phải kết hôn?"
"Anh nhất định phải lấy được giấy chứng nhận, không có giấy tờ thì chúng ta ở chung chính là mối quan hệ bất hợp pháp!"
Cố Dật Nhĩ thoáng há miệng thở dốc, biểu cảm lập tức chùng xuống, mày giãn ra, mãi một lúc mới thở dài một hơi.
"Ai dám bàn tán lung tung chuyện của chúng ta, em sẽ cho kẻ đó nếm thử cái gì gọi là thủ đoạn của nhà tư bản."
Đúng vậy, từ khi Cố Dật Nhĩ lên làm tổng giám đốc, liền biến thành nhà tư bản độc ác mà cô từng thống hận thời còn học chính trị.
Hơn nữa còn lấy đó làm tự hào.
     Làn da trắng của anh vì tức giận mà hơi hơi ửng đỏ, giống như men bạch ngọc được tô thêm màu, đôi mắt đen huyền, môi mỏng hơi mím.
     Tư Dật buông cằm cô ra, nhưng dường như vẫn chưa hết giận, lại búng vào trán cô một cái.
     "Ai da!" Cố Dật Nhĩ che trán, "Phấn nền bị anh búng rớt rồi!"
     Tư Dật buồn cười, cười hai tiếng, lại nói: "Nhĩ Đoá, em vẫn không muốn gả cho anh sao?"
     Cố Dật Nhĩ có chút lảng tránh: "À, gần đây công việc mệt mỏi lắm..."
     Tư Dật vẫn mím môi như cũ, cuối cùng như là đã chịu thoả hiệp, lui về phía sau một bước. Đang lúc Cố Dật Nhĩ cho rằng anh đã bỏ qua cho cô, liền bị anh kéo qua ôm lấy, mạnh mẽ mang cô đi về hướng thang máy.
     "Anh làm gì vậy?"
     "Đem em đi giới thiệu với đồng nghiệp, lấy thân phận là bạn gái." Tư Dật nhìn cô chằm chằm, "Em dám nói một chữ "không" thử xem?"

     *****

     Tư Dật đưa mấy đồng nghiệp uống say về nhà. Cố Dật Nhĩ thì đã ngồi xe về trước.
     Nguyên nhân là do có anh shipper gọi điện thoại cho cô, nói đang đợi ở cửa nhà cô, có hàng chuyển phát cần cô ký nhận.
     Cô còn tưởng là văn kiện linh tinh gì đó, vô cùng lo lắng gấp gấp quay về.
     Kết quả lại nhận được một bó hoa hồng diễm lệ.
     Cố Dật Nhĩ trong lòng rung động, hoá ra anh đã sớm chuẩn bị tinh thần thoả hiệp chịu thua với cô rồi.
     Lòng tràn đầy vui mừng nhận lấy bó hoa, đặt phía trên những cánh hoa đỏ rực tươi thắm kia là một tấm card trắng tinh.
     Cô mở tấm card, là một dòng chữ viết theo lối chữ Khải rất đẹp.
     "Nhĩ Đoá, anh sẽ không so đo với em, bởi vì anh yêu em."
     Quá buồn nôn, Cố Dật Nhĩ nổi da gà.
     Sau đó, kế tiếp là lạc khoản.
     "Ba Tư Dật yêu con."
     Cố Dật Nhĩ xé nát tấm card thành từng mảnh.
     Kết hôn ư, kiếp sau đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro