Chương 1: Cao lãnh nhất thời sảng khoái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng bảy, tập đoàn Ôn Thành, văn phòng tổng giám đốc.

Trợ lý Dương miểu đang đứng sau lưng tổng giám đốc phàn nàn : " Tiền Qua Nhã dựa vào cái gì đoạt đi hạng mục công viên nước của Hoắc thị ? Dựa vào cái gì công lao cuối cùng đều là của cô ta chứ ? Còn không phải trước đó sếp đều đã bàn bạc thành chín quả rồi ư ? Em không phục, em cũng thay sếp không phục! Em đoán Tiền Qua Nhã khẳng định đã ngủ với Hoắc Đông Lâm rồi! Nhiên Tổng ? Nhiên tổng, sếp có đang nghe em nói không? "

Ôn Nhiên tay trái cầm cầm bình sữa bò, chậm rì rì mà cắn ống hút, giương mắt cười cười nhìn trợ lý nhỏ.

Dương miểu còn muốn tiếp tục phàn nàn, cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra, trợ lý Thạch Lỗi xông vào sốt ruột nói: " Nhiên tổng, Thẩm tổng đến rồi, đang ở văn phòng của Ôn đổng! Tiền tổng cũng sắp đến rồi! "

Ôn Nhiên liền hướng đến cửa mà chạy, giày cao gót nện xuống đất từng tiếng vang lớn, nhanh chóng chỉ huy: " Thủy Thủy, em đem bánh ngọt mới làm xuống dưới, Thạch Đầu cậu đi xuống bãi đỗ xe chặn Tiền Qua Nhã lại. Lần này cùng Thẩm thị hợp tác, tôi chết cũng không thể để cho Tiền Qua Nhã cướp được!"

Nói xong, Ôn Nhiên bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại hỏi Dương Miểu: " Thủy Thủy, trên đầu cùng trên mặt tôi không có gì bẩn chứ ? "

Dương Miểu nhìn qua sếp nhà mình, sếp của cô có gương mặt đẹp như tranh đích thị đời trước là một minh tinh, ánh mắt kết hợp khóe mắt nhếch lên, cặp môi đỏ mọng câu người, một thân váy ngắn mày đỏ chống nạnh, đường cong lả lướt, mùi vị nữ nhân mười phần.

Sếp bất quá mới chỉ 23 tuổi, nhưng nếu tháo trang sức, khóe mắt cụp xuống, sẽ giống như ánh mắt vô tội, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, chưa nói tới phụ nữ, có lẽ mới chỉ là một nữ sinh.

Dương miểu giơ ngón tay cái lên: " Không có gì hết. Hoàn mỹ. "

Ôn Nhiên khiêu mi hỏi : " Tôi đẹp không ? "

Dương miểu cùng Thạch Lỗi trăm miệng một lời: " Vô cùng đẹp! "

Tập đoàn Thẩm thị lúc trước ở bên ngoài nhìn trúng một mảnh đất, muốn làm chủ đề là công viên nước.

Chủ đề nơi vui chơi xây dựng mở rộng chính xác là Trung Hoa cao thấp 5000 năm theo lịch sử cổ đại phát triển đến khoa học kỹ thuật hiện đại, bởi vì thành phố D thuộc vùng duyên hải, là một thành phố du lịch cho nên không cần băn khoăn về lưu lượng khách ở đây, hơn nữa xét theo nhiều ý nghĩa phương diện này mà nói, nhà nước cũng sẽ đến giúp đỡ hạng mục này, đó là một lợi ích cùng thanh danh song doanh: là hạng mục mà mà cả hai cùng có lợi.

Thẩm thị trước mắt đang lựa chọn hợp tác với nhà đầu tư, tất cả công ty đều đang cướp lấy cơ hội cùng với tập đoàn Thẩm thị hợp tác đi theo kiếm một phần chén canh này.

Ôn Chí Thành cũng rất muốn làm hạng mục này, thời điểm họp đầu tuần liền phân phó nhiều đám cấp cao nghĩ cách thu thập tình hình của Thẩm thị, còn cử Tiền Qua Nhã đi Thẩm thị thăm hỏi Thẩm tổng.

Ôn Nhiên đi thẳng đến cửa phòng làm việc của ba cô, đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng kêu: " Nhiên Nhiên, đi đâu vậy?"

"Ba ?" Ôn Nhiên nhìn thấy Ôn Chí Thành, vội vàng xoay người ôm lấy cánh tay ông ấy: "Nghe nói Thẩm tổng đến rồi, ba tại sao không ở trong văn phòng? "

" Vừa mới đi toilet, con vừa phẫu thuật xong, có ổn hay không? "

"Con vẫn ổn." Ôn Nhiên nghiêng đầu cười:" Ba, cùng với Thẩm thị hợp tác giao cho con đi. Tiền Qua Nhã đều tóm lấy hạng mục công viên nước cùng Hoắc thị rồi, vậy hạng mục này nhường lại cho con đi."

Ôn Chí Thành bật cười nói: " Giao cho ai mà không giống nhau? Chung quy đều là chị em con tranh giành."

Ôn Nhiên nghe xong nhíu mày: " Cô ta không phải chị con, đó là con gái chồng trước của vợ ba bây giờ, cùng với con không có huyết thống quan hệ."

Ôn Chí Thành nghe Ôn Nhiên mất hứng, gõ đầu cô cười: " Thẩm tổng đang chờ rồi, đi vào rồi nói sau."

Ôn Nhiên cùng ba cô cùng tiến vào văn phòng, ngoài ý muốn nhìn thấy Tiền Qua Nhã vậy mà đã đến rồi.

Ôn Nhiên đang muốn nhìn về vị Thẩm tổng trong truyền thuyết này, thì ba cô lại chặn tầm mắt của cô, tiến lên cười chào hỏi: " Thẩm tổng đợi lâu rồi."

Ôn Nhiên lách ra sau lưng ba, thăm dò nhìn về phía Thẩm tổng muốn chào hỏi thì ánh mắt lại dừng lại -----

Người đàn ông một thân âu phục màu đen đứng gần cửa sổ, mắt một mí, sống mũi cao, môi mỏng, ngũ quan khuôn mặt thuộc loại tùy ý chụp hình một cái có thể đứng đầu nhiệt sưu. (* nhiệt sưu = hot search)

Khí chất của hắn không phải lạnh lùng, là rất lãnh đạm, từ ánh mắt đến cảm xúc toàn bộ đều rất hờ hững, thậm chí là cả hô hấp đều rất lạnh nhạt, quanh thân tràn ngập hơi thở thanh tâm quả dục.

Tay trái hắn cầm một cái cốc giữ nhiệt màu nâu, nhẹ cau mày thổi nhẹ trên mặt cốc, trên cốc từ từ bay lên hơi nóng.

Khí nóng mờ mịt trước mắt hắn, nửa che đi ngũ quan khiến hắn trở nên thần bí, hắn có chút nhấc lông mày nhìn về phía cô.

Hắn chỉ liếc cô một cái liền thu hồi ánh mắt tiếp tục thổi khí rồi uống trà.

Ôn Nhiên nhìn chằm chằm hầu kết của hắn, chứng kiến hầu kiết hắn khẽ nhúc nhích, nước trà theo hầu kết nhúc nhích của hắn mà nuốt xuống.

Rất gợi cảm.

Ngắn ngủi mười giây đồng hồ ở bên trong này, Ôn Nhiên liền tin 4 chữ ------ Vừa gặp đã yêu.

Cái câu này đối với Ôn Nhiên mà nói chính là rất nông cạn đấy, rất trực tiếp đấy, rất muốn ngủ với hắn đấy.

Tuy nhiên cô vẫn chưa ngủ với người đàn ông nào cả.

Ôn Nhiên tiến lên phía trước, giương môi mỉm cười: "Chào Thẩm tổng, tôi là Ôn Nhiên, quản lý bộ phận hạng mục Ôn thành, cũng là tổng giám đốc của Ôn Thành."

Người đàn ông nhếch lông mày nhìn về phía cô, ánh mắt cực lạnh nhạt, lạnh nhạt đến không lộ rõ một chút cảm xúc nào: " Giám đốc Ôn, chào."

Sắc môi hắn cực nhạt, dù là sau khi đã uống trà sắc môi hắn vẫn như vậy, nhạt như hòa cùng với làn da trắng nõn của hắn làm một thể.

Ôn Nhiên còn đang muốn nói cái gì thì Ôn Chí Thành liền cười hỏi: " Thẩm tổng, thảo luận với Tiểu Nhã thế nào rồi? Hai người đều bằng tuổi nhau, nói chuyện với nhau có lẽ cũng không tồi đi?"

Thẩm Nghiên nâng mắt lên nhìn về phía Ôn Chí Thành, phát ra âm thanh lạnh nhạt: "Tiền tổng rất ưu tú, nhưng mà Ôn đổng, lần này hợp tác tôi chỉ xem phương án."

Thanh âm cũng rất dễ nghe, không phải là lạnh lùng cao cao tại thượng áp đảo trên người khác, chính là tất cả đều rất hờ hững không hề có chút gợn sóng .

Ôn Nhiên ngoan ngoãn yên tĩnh lùi ra ngồi trên ghế sô pha, đôi tai vểnh lên nghe ba người nói chuyện, một bên lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Thạch Lỗi.

" Không phải Thẩm Ký tới, đoán chừng là con của ông ta, có tư liệu về anh ta hay không? Gửi cho tôi."

Thạch Lỗi nhanh chóng gửi tới tư liệu ------ Thẩm Nghiên: con một của chủ tịch Thẩm Ký tập đoàn Thẩm thị.

Ôn Nhiên ở trong lòng mặc niệm: Nghiên, Nghiên trong bút mực văn chương, thật hay.

Thẩm Nghiên, 26 tuổi, tốt nghiệp tiến sĩ, độc thân.

Ôn Nhiền nhìn thấy hai chữ "độc thân", liền vừa lòng mà cất đi điện thoại, ngẩng đầu nâng cằm nhìn lên Thẩm Nghiên so với cô lớn hơn 3 tuổi.

Đã qua không biết bao lâu, cô nghe được âm thanh mát lạnh của Thẩm Nghiên: "Ôn đổng, tuy rằng mảnh đất này là do tôi tới phụ trách nhưng ba tôi vẫn là chủ tịch của Thẩm thị, chuyện hợp tác công việc tôi muốn bàn bạc thêm với ba tôi."

Mắt Ôn Nhiên lóe lên, chuyện hợp tác này tám phần không thành rồi, lại nhìn về phía Tiền Qua Nhã thấy được trên mặt vẻ không cam lòng.

Ôn Nhiên biểu hiện cực nghe lời hiểu chuyện: "Ba, Thẩm tổng, mọi người cứ tiếp tục nói chuyện, con có việc đi ra ngoài trước."

Thẩm Nghiên ánh mắt bình thản nhìn cô khẽ gật đầu.

Đi ra văn phòng, ngón tay Ôn Nhiên khẽ gõ lên bàn trợ lý của ba cô: "Lí Ca, gọi cho ba tôi cuộc điện thoại, nói phòng cháy an toàn tới công ty kiểm tra rồi."

Một lát sau, Tiền Qua Nhã giẫm giày cao gót đi ra, khuôn mặt tràn đầy mất hứng: " Phòng cháy thật sự có người tới ?"

"Đương nhiên rồi." Ôn Nhiên liếc nhìn Tiền Qua Nhã "Tiền Qua Nhã, Thẩm tổng đối với phương án của cô không hài lòng rồi, nên cố gắng thật tốt lên nha.'

Tiền Qua Nhã nghiêng người tới gần Ôn Nhiên, ghé tai thấp giọng nói: "Tiền Qua Nhã tôi không lấy được hạng mục này, cô cũng đừng mơ tưởng muốn lấy được."

Ôn Nhiên nhìn chăm chú vào bóng lưng Tiền Qua Nhã, trong tâm tư cô không chỉ muốn đoạt được hạng mục này của Thẩm Nghiên, mà còn muốn đoạt được người Thẩm Nghiên này.

Ôn Nhiên quay người đi đến bãi đỗ xe đợi: Thẩm Nghiên.

Cô dừng lại bên một chiếc Brabus Mercesdes, vòng quanh chiếc xe rồi lại nhìn con xe Ferrari lùn màu đỏ của mình, lại ngẩng đầu nhìn chiều cao của xe Brabus.

Hai chiếc xe đứng cạnh nhau tỉ như gà con với đại sư tử oai phong. Ferrari của cô quá thấp, cũng chính là do Brabus cao hơn một nửa.

Ôn Nhiên nhìn vào kính xe, tô lại son môi, sửa sang lại bên dưới, sau đó ngồi lại bên trong xe mình ăn bánh quy chơi game.

Đã qua ước chừng 10 phút, Thẩm Nghiên từ trong thang máy đi ra.

Ôn Nhiên không có xuống xe, nhoài người trên tay lái quan sát hắn.

Khuôn mặt Thẩm Nghiên bình tĩnh lạnh nhạt trực tiếp hướng đến chiếc Brabus bên cạnh cô mở cửa xe:

Ôn Nhiên: "? ? ?"

Thẩm Nghiên trong xe lấy ra một bao thuốc lá, đóng cửa lại, một tay cởi bỏ cà vạt cùng nút thắt áo sơ mi, nghiêng người dựa vào cửa xe rủ lông mày xuống mở bao thuốc lá ra.

Ôn Nhiên nhìn thấy trên xương quai xanh bên trái của hắn có một nốt ruồi, khiến cho hơi thở lạnh nhạt của hắn càng tăng thêm ba phần gợi cảm.

Đầu ngón tay thon dài cầm bao thuốc lá, từng vòng từng vòng xé mở, cầm lấy điếu thuốc để trong khóe miệng cắn.

Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về bảng hiệu cấm hút thuốc phía trước.

Sắc mặt Thẩm Nghiên không có cảm xúc gì, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm cái bảng hiệu kia 2 phút, sau đó hắn cầm điếu thuốc bỏ lại vào bao thuốc, quay người lên xe.

Lúc hắn lên xe, ánh mắt nhìn qua gương phía sau xe dừng lại hai giây, Ôn Nhiên cho rằng hắn đã nhìn thấy cô rồi, đáng muốn mở cửa xuống xe thì Thẩm Nghiên lại trực tiếp lên xe.

Đóng cửa xe xuống, tay Thẩm Nghiên cầm lấy tờ khắn giấy, chà lau vết son môi của cô đụng phải ở trên kính xe. Qua một lát, Thẩm Nghiên duỗi ngón tay thon dài thập phần đẹp mắt ra điều chỉnh kính chiếu hậu.

Người này nhìn như thanh tâm quả dục, sợ là có chứng thích sạch sẽ nhỉ?

Ôn Nhiên bấm còi, thò ngửa đầu ra đối với Thẩm Nghiên cười: " Hi, Nghiên tổng, tôi là Ôn Nhiên con gái Ôn đổng, chúng ta vừa rồi đã gặp qua. Nghiên tổng ở đâu, tiện đường tôi có thể đưa ngài về nhà?"

Thẩm nghiên ngồi trong xe việt dã cúi đầu nhìn cô, ánh mắt vẫn hờ hững.

Ôn Nhiên dừng hai giây, sau đó nháy mắt phát ra âm thanh lơ đễnh trưng ra vẻ đùa giỡn trả lời: "A..., Nhiên tổng muốn đưa tôi về nhà, vậy thì cùng đi đi, cám ơn Nhiên tổng."

Thẩm Nghiên ở trong xe hô hấp giống như ngưng lại một giây, đoán chừng là chưa trước đến giờ chưa thấy người nào tự hỏi tự đáp tự đùa giỡn.

Ôn Nhiên ngửa đầu, tiếp tục cười tủm tỉm: " Nghiên Tổng không cần khách sáo với tôi nha, vừa là mỹ nhân vừa tốt bụng đáng yêu như tôi đây, trên đường đi cùng, Nghiên tổng có thể đỡ buồn đấy, không cần khách sáo."

Ánh mắt Thẩm Nghiên nhìn về phía trước, một tay cài lại cúc áo sơ mi rồi thắt lại cà - vạt. Nhẹ nhàng phun ra một câu: " Tôi phải đi đón bạn gái của tôi khi tan ca, không phiền toái Ôn giám đốc nữa."

Ôn Nhiên: "? ? ?"

Hả?

Hắn nói hắn muốn đi đón bạn cái gì gái cơ?


--------------

* Ảnh minh họa về xe Brabus *




-------------

* Đôi lời của editor*: Vì đây là lần đầu tiên mình edit truyện nên có rất nhiều lỗi sai về câu cú và chủ ngữ, mong rằng mọi người có thể góp ý ở phần phía dưới bình luận để mình có thể tiếp thu và sửa chữa vào những chương tiếp theo.

Yêuu mọi người <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro